Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 103: Mở ra quyền hạn
211@-Edit & beta: Rya
Vào ngày 15 tháng 8 sắp tới, sẽ có một cuộc sát hạch nghiên cứu viên ba năm một lần, bao gồm các nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp.
Đoàn người của Triệu Ly Nông đã lên tàu đến Căn cứ trung ương vào ngày cuối cùng của tháng 7.
“Cái này cho cậu.” Trước khi lên tàu, Nghiêm Tĩnh Thủy lấy từ trong túi ra một đồng xu kiểu cũ, nói với Triệu Ly Nông: “Như thế này, cậu có thể rèn luyện sự linh hoạt của đôi tay.”
Cô ấy nhét đồng xu vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của mình, nhẹ nhàng chuyển động, đồng xu lăn từ giữa hai ngón tay sang ngón út, và với một chuyển động khác, nó trở lại vị trí ban đầu.
Ngụy Lệ từ phía sau khẽ ló đầu ra: “Rõ ràng là em đang làm khó dễ người khác, mấy động tác tay này tay ngay cả chị cũng không làm được.”
Nghiêm Tĩnh Thủy lạnh lùng liếc Ngụy Lệ một cái: “Chị cái gì cũng không chuẩn bị, lại muốn vu khống em.”
Ngụy Lệ đầu đầy dấu chấm hỏi, kéo Đồng Đồng đang đi tới từ phía sau, tự tin nói: “Chỉ có một mình em là âm thầm chuẩn bị đồ cho học muội, còn chúng tôi thì không ai chuẩn bị cả.”
Đồng Đồng lắc đầu, ánh mắt cực kỳ vô tội, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Em chuẩn bị xong rồi.”
Đồng Đồng lấy trong túi ra một lọ tinh dầu thơm nhỏ đưa cho Triệu Ly Nông: “Tôi mua một ít tinh dầu làm bằng cánh hoa từ một bạn học cùng lớp. Ly Nông, buổi tối trước khi đi ngủ cậu có thể bôi vào tay.”
Ngụy Lệ: “?”
Cô ấy không cam lòng, quay đầu chỉ vào Hà Nguyệt Sinh đang ở phía sau: “Cậu chưa chuẩn bị gì phải không?”
Hà Nguyệt Sinh đã nghe thấy những gì họ nói, bước tới đẩy ngón trỏ của Ngụy Lệ ra: “Thật xin lỗi, tối qua em đã đưa nó cho Tiểu Triệu rồi.”
“…Cậu đưa cái gì?” Ngụy Lệ sửng sốt.
“Máy sưởi tay.” Hà Nguyệt Sinh chậm rãi nói.
Ngụy Lệ lập tức cười nhạo: “Mùa hè rồi, còn đưa máy sưởi tay.”
“Học tỷ, cái này gọi là chườm nóng.”
Ngụy Lệ lập tức tội nghiệp nhìn Triệu Ly Nông: “Chắc chắn là bọn họ bàn bạc riêng mà không nói cho chị biết.”
Đáng khinh!
Cô ấy là người duy nhất không chuẩn bị quà phục hồi chức năng.
“Học tỷ, chị hiểu lầm rồi.” Hạ Nguyệt Sinh lười biếng nói: “Tụi em chỉ là có hiểu biết lẫn nhau mà thôi.”
“Được rồi.” Triệu Ly Nông đặt tay trái lên vai Ngụy Lệ: “Học tỷ, lên tàu đi.”
Ngụy Lệ xoay đầu sang ba người kia làm cái mặt quỷ.
Sau khi lên tàu, Đồng Đồng bảo Triệu Ly Nông thử hương thơm của tinh dầu xem có thích mùi này không, lần sao có thể điều chỉnh cái khác.
“Tinh dầu tự làm so với mua bên ngoài rẻ hơn nhiều.” Ngồi ở giữa ba chiếc ghế trong cùng một hàng, Đồng Đồng nghiêng người về phía trước nhìn Triệu Ly Nông: “Tôi cũng học được cách điều chế những tinh dầu khác, Ly Nông, cậu thích mùi hương nào, lần sau tôi có thể thử điều chế.”
Tinh dầu ở đây là một thứ hàng xa xỉ.
Triệu Ly Nông mở lọ, nhỏ một giọt lên tay phải, xoa xoa mu bàn tay một lúc.
“Sau khi thoa xong, có thể dùng máy sưởi tay.” Hà Nguyệt Sinh ở cùng hàng bên ngoài lối đi đề nghị.
Lúc này, Nghiêm Tĩnh Thủy không cuốn theo, sẽ là bất lịch sự.
Cô ấy lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói với Triệu Ly Nông ở hàng ghế sau: “Sau khi cậu chườm nóng xong, tôi sẽ dạy cậu cách sử dụng đồng xu để rèn luyện sự linh hoạt của ngón tay.”
Ngụy Lệ ngồi bên trong bĩu môi: “Chị nghĩ bọn họ chẳng qua là đang tranh sủng mà thôi.”
Nói xong, cô ấy lấy Tiểu hoàng kê từ trong túi ra, chỉ vào chiếc máy sưởi tay mà Triệu Ly Nông vừa lấy ra: “Học muội, thứ này phải nạp điện, rất phiền phức, tại sao không sử dụng cái này, lông tơ tự động làm nóng và vô cùng mềm mại.”
“Nhưng nó có thể gảy phân.” Hà Nguyệt Sinh vặn lại.
Ngụy Lệ nghẹn ngào: “… Tiểu Lệ gần đây đều ngủ, vì vậy không có gảy.”
Triệu Ly Nông nhìn con Tiểu hoàng kê trong tay, không khỏi nhíu mày: “Nó còn chưa tỉnh à?”
“Không phải, nó đang ngủ mà.” Ngụy Lệ xòe lòng bàn tay ra, con gà mới lớn bằng một bàn tay có thể bọc tròn lại: “Còn chưa mở mắt, đã lâu không ăn không uống.”
“Có kiểm tra chưa?” Triệu Ly Nông đưa tay trái ra sờ Tiểu hoàng kê, mềm mại ấm áp, nó vẫn còn sống.
Ngụy Lệ nói: “Chị đã mượn thiết bị kiểm tra của bệnh viện căn cứ, hết thảy đều bình thường, thậm chí có chút thừa dinh dưỡng.”
“Nó…” Triệu Ly Nông nghĩ đến chốc lát hỏi: “Từ lúc vô tình gặp phải lục bình dị biến thì bắt đầu ngủ sao?”
Ngụy Lệ gật đầu: “Đúng vậy, sau khi chị mang nó ra ngoài thì vẫn cứ ngủ. Chị nghi ngờ rằng nó có thể đã ăn một phần lục bình dị biến.”
“Trước ở Khâu Thành, nó ăn thực vật dị biến rồi ngủ.” Ngụy Lệ nuôi nó lâu như vậy, đối với trạng thái của Tiểu hoàng kê rất rõ ràng: “Chị cảm thấy nó ăn thực vật dị biến cấp độ càng cao thì càng ngủ càng lâu, nhưng lần này là lâu nhất.”
Sau khi nghe điều này, Triệu Ly Nông nói: “Lục bình dị biến đó có thể đạt gần cấp A.”
“Gần cấp A?” Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn còn đứng đăm chiêu: “Khó trách ngày hôm đó nó đã bắt đầu khô héo mà rễ vẫn có thể duỗi dài.”
Thông thường, thực vật dị biến bị nhiễm thuốc lỏng sẽ khô héo và chết ngay lập tức, trừ khi đó là thực vật dị biến cấp A, nhưng cuối cùng thì lục bình dị biến vẫn chết dưới họng súng của thủ vệ quân, cho thấy nó không phải là cấp A.
“Còn kém cấp A một chút, bất quá…” Triệu Ly Nông dừng một chút, nói: “Có thể loại thực vật dị biến này sẽ có nhiều hơn.”
Cây hoa quế dị biến ở Quế Sơn đột nhiên thăng cấp chính là một ví dụ.
“Vậy thì chị phải nói với anh họ một tiếng.” Ngụy Lệ lập tức nói: “Nếu họ gặp phải một loại thực vật dị biến cấp B như lục bình dị biến thì nên quay trở lại, nếu không chuẩn bị thì sẽ dễ dàng bị thương.”
“Bọn họ hoạt động ở tuyến đầu, nếu như có loại khuynh hướng này, có thể rất nhanh sẽ biết.” Triệu Ly Nông nghĩ về Diệp Trường Minh, anh nhạy cảm hơn bất kỳ ai khác.
“Ngoại trừ ăn thực vật dị biến, nó còn có năng lực đặc biệt nào không?” Đồng Đồng hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc nhìn con Tiểu hoàng kê nằm trên tay Ngụy Lệ, đột nhiên nói: “Phân càng hôi hơn.”
Ngụy Lệ: “?”
“Đừng có tung tin đồn thất thiệt!” Ngụy Lệ tức giận nói.
Con Tiểu hoàng kê đang ngủ mê man thì đá chân, gầm gừ giận dữ chíp một tiếng, nhưng âm thanh rất nhỏ.
Triệu Ly Nông nhìn một chủ một gà hoàn toàn bị Nghiêm Tĩnh Thủy bắt bí, cúi đầu để che giấu nụ cười không nhịn được ở trên mặt.
…
Khi năm người đến Căn cứ trung ương, từng người liền tách ra.
Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ trở về Thượng nội thành, Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng thuê một căn nhà đối diện nhau trong nội thành, có thể sinh hoạt bình thường, trong khi Triệu Ly Nông trở lại tiểu khu.
Trong thời gian mấy người họ nghỉ ngơi, Chu Thiên Lý đã phát đi tài liệu giảng giải và hai quyển sổ lớn.
Các sinh viên của Căn cứ nông học số chín bởi học kỳ này có người chỉ điểm nên thành tích cuối học kỳ càng tốt hơn, xác suất gặp phải thực vật dị biến cũng giảm xuống, khi bọn họ nghỉ hè trở về cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chí ít mỗi người đều có một hướng đi.
Bọn họ không còn mờ mịt khi đối mặt với cây trồng, cũng không cần quyên góp tiền khắp nơi để có được một vài câu đáp án hợp lý, chỉ cần họ nghiên cứu kỹ hướng dẫn phần tài liệu kia, sau đó tăng cường thời gian gieo trồng, một ngày nào đó họ sẽ có thể trồng thành thạo các loại cây trồng này, hạn chế tối đa tỷ lệ dị biến.
Nhưng không nghĩ tới, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, trên diễn đàn của Căn cứ nông học số chín đã có tài liệu giảng giải chi tiết, còn có hai bản quét ghi chép về thực vật dị biến.
Sau một ngày im lặng, tất cả các nhóm trong Căn cứ nông học số chín đều điên cuồng vuốt màn hình của bọn họ.
[Tài liệu này giải thích rất chi tiết, so với phần tài liệu kia còn lớn gấp đôi.]
[Ai viết? Thật chi tiết, trước kia có rất nhiều nội dung xem không hiểu, hiện tại lập tức hiểu được.]
[Cuối cùng tôi cũng biết cây quất của tôi ở học kỳ trước đã chết như thế nào! ]
[Còn ai nữa, chắc là đám người Triệu Ly Nông, tôi có tin tức ngầm, nghe nói tay phải của cô ấy bị thương, mà cô ấy vẫn đang dùng tay trái viết tài liệu giải thích chi tiết này, để có thể viết xong trước khi rời khỏi Căn cứ nông học số chín.]
[Tôi cũng nghe nói rằng Triệu Ly Nông thức khuya mỗi đêm để viết, mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy phải ở nông trường để xem các vấn đề về cây trồng cho các bạn học khác.]
[Các tân sinh viên hiện tại thật may mắn, trước có Nghiêm Tĩnh Thủy đăng tài liệu, sau lại có Triệu Ly Nông đăng tài liệu giảng giải chi tiết. Không giống như những năm của chúng ta, chúng ta sống sót nhờ số phận.]
Đây là cảm thán của sinh viên lớp lớn.
Những lời tương tự đã được thảo luận trong mỗi nhóm, nhưng có một sự đồng thuận nhất trí kỳ lạ về những đóng góp của mấy người Triệu Ly Nông.
Tất nhiên, mấy người Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh không biết gì về việc này.
Ngụy Lệ là người duy nhất xong chuyện thì phủi áo bỏ đi, che giấu thành tích và danh tiếng của mình.
Quãng thời gian trước, bởi vì Triệu Ly Nông viết mấy thứ này mà quên ăn cơm, Ngụy Lệ đã nhận nhiệm vụ mang đồ ăn cho cô.
Vì vậy, mỗi ngày, Ngụy Lệ sẽ đến căn tin số một hoặc số hai để truyền bá về những gì mấy người Triệu Ly Nông đang làm, đồng thời đề cập đến năng lượng mà mấy người họ đã bỏ ra cho việc đó.
Triệu Ly Nông không quan tâm đ ến việc báo đáp, mà chỉ muốn viết ra tài liệu chi tiết để các sinh viên của Căn cứ nông học số chín có được kiến thức về cây trồng. Nghiêm Tĩnh Thủy cũng thẳng thắn, chỉ muốn quyển, cố gắng làm mọi thứ thật tốt.
Về phần Hà Nguyệt Sinh, kể từ khi Triệu Ly Nông bị thương lần trước, cậu đã trở nên trầm tính hơn rất nhiều, nói chuyện trong nhóm cũng giảm đi đáng kể, người khác không để ý, nhưng Ngụy Lệ cũng là một người hay nói nhảm đã để ý, cậu căn bản không quan tâm đ ến chuyện này, hoàn toàn là để giúp Triệu Ly Nông thu thập dữ liệu và hình ảnh.
Đồng Đồng cũng chỉ nghe theo Triệu Ly Nông.
Ngụy Lệ thì khác, cô ấy không thích chịu khổ.
Các sinh viên của Căn cứ nông học số chín có thể nhận được nhiều tài liệu như vậy mà không phải trả tiền, ít nhất họ nên biết cảm kích mấy người Triệu Ly Nông.
Nhưng Ngụy Lệ không làm gì cả, cô ấy chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm với những người khác trên đường đi lấy cơm mà thôi.
Cô ấy vẫn là cô nông dân nuôi gà trong sạch và giàu có mà thôi.
Ôi không đúng, toàn bộ gà cô ấy đã chuyển đi hết rồi.
…
Chu Thiên Lý đã tạo một chuyên mục đặc biệt dành cho hai quyển sổ ghi chép của Triệu Ly Nông trên diễn đàn Căn cứ nông học số chín, ghim nó ở đầu trang để thông báo rằng bất kỳ ai cũng có thể tiếp tục viết.
Dưới cái nhìn của ông, hai phần ghi chú này đang đặt nền móng cho các nghiên cứu viên sơ cấp.
Hiện tại phần lớn sinh viên trồng trọt ở Căn cứ nông học số chín là vì tránh cho cây trồng dị biến, hi vọng trồng trọt bình thường bán lấy được tiền, thành tích cao, thuận lợi tốt nghiệp. Không trồng phải các loại thực vật dị biến, liền có thể bảo vệ sự an toàn của bản thân.
Tuy nhiên, nếu một sinh viên có mục tiêu cao và nền tảng tốt, nhưng lại không có bối cảnh nên không thể tiếp xúc và hiểu các loài thực vật dị biến, thì hai quyển sổ này chắc chắn là một ngọn đèn dẫn đường.
Tuy nhiên, Chu Thiên Lý không có ôm ấp bất cứ kỳ vọng vào việc tiếp tục viết thêm.
Hầu hết các sinh viên nông học trong Căn cứ nông học số chín đều chưa đạt đến trình độ để có thể viết tiếp.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Chu Thiên Lý, chuyên mục này mới mở được ba ngày, một nghiên cứu viên sơ cấp đã trò chuyện riêng với ông.
Nghiên cứu viên số 335: [Chu viện trưởng, tôi nghe được một số tin tức, muốn hỏi Diễn đàn Căn cứ nông học số chín có thể mở cửa cho sinh viên đã tốt nghiệp không? Về thực vật dị biến, mấy năm nay tôi cũng có ghi chép một số ít, muốn cho sinh viên tham khảo. ]
Khi Chu Thiên Lý nhận được tin này, ông đã sững sờ chừng nửa ngày.
Nghiên cứu viên số 335: [Tôi biết mình chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp bình thường, trình độ có thể ở mức trung bình, nhưng có thể giúp đỡ một chút cũng là vinh hạnh của tôi. ]
Sau khi Chu Thiên Lý nhìn thấy tin nhắn thứ hai, nhất thời quay mặt đi, hơi ngẩng đầu lên, cố nén lửa nóng trong mắt.
Từ số hiệu của nghiên cứu viên, có thể thấy được đối phương đúng là một nghiên cứu viên sơ cấp bình thường, nhưng Chu Thiên Lý đối với con số này không có ấn tượng gì, chỉ có một khả năng, số hiệu này là số mới thêm vào, không phải truyền thừa, đủ để chứng tỏ rằng xuất thân của đối phương cũng bình thường.
Phần lớn những nghiên cứu viên sơ cấp bình thường này đều phải từng bước nỗ lực, nhưng họ đều là nhân vật phụ trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương, trừ khi họ may mắn tham gia vào một hạng mục lớn, hoặc họ là những người cực kỳ tài năng, sau ba đến năm năm, họ sẽ có thể đạt thành tích cao, nếu không thì mãi cho đến khi nghỉ hưu, có thể cũng không được thăng chức thành nghiên cứu viên trung cấp.
Tất nhiên, nếu tìm được chỗ dựa để được vào đội ngũ, cũng có thể nhanh chóng đi lên.
Thật lâu sau, ánh mắt của Chu Thiên Lý dần dần trở nên kiên định, ông trả lời với đối phương: [Hiện tại, diễn đàn không thể mở quyền hạn ra bên ngoài, nhưng xin cho tôi thời gian một tuần, tôi sẽ thuyết phục Ủy ban Căn cứ nông học số chín, đảm bảo quyền hạn của trang web sẽ được mở ra với bên ngoài.]
Chu Thiên Lý cứng rắn trưng cầu ý kiến của Ủy ban Căn cứ nông học số chín. Lần đầu tiên ông trở mặt với một số gia tộc, không còn đè thấp làm nhỏ nữa.
Dù sao ông cũng là nghiên cứu viên cấp cao, sản nghiệp của gia đình ông liên quan đến việc cung cấp gia súc, dù sao thì mấy người của các gia tộc được xếp vào Ủy ban đến cùng vẫn cho mở ra quyền hạn.
Vào thời điểm này, người của các gia tộc nghĩ rằng đây là kết thúc, nhưng họ không biết đó mới chỉ là bắt đầu.
Tia lửa thắp sáng, ngọn lửa thảo nguyên, không thể cưỡng lại.
* Ngọn lửa thảo nguyên: Được miêu tả là ngọn lửa đủ mạnh để đốt cháy cả một vùng đồng bằng. Trạng thái ẩn dụ của sự việc đã bước đầu hình thành, khó có thể cản trở sự phát triển và lớn mạnh của nó.
Một tuần sau, tất cả các căn cứ lớn đều nhận được tin tức.
—— Căn cứ nông học số chín đã chính thức mở ra quyền hạn đăng nhập cho người bên ngoài với tư cách là du khách.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Vào ngày 15 tháng 8 sắp tới, sẽ có một cuộc sát hạch nghiên cứu viên ba năm một lần, bao gồm các nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp.
Đoàn người của Triệu Ly Nông đã lên tàu đến Căn cứ trung ương vào ngày cuối cùng của tháng 7.
“Cái này cho cậu.” Trước khi lên tàu, Nghiêm Tĩnh Thủy lấy từ trong túi ra một đồng xu kiểu cũ, nói với Triệu Ly Nông: “Như thế này, cậu có thể rèn luyện sự linh hoạt của đôi tay.”
Cô ấy nhét đồng xu vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của mình, nhẹ nhàng chuyển động, đồng xu lăn từ giữa hai ngón tay sang ngón út, và với một chuyển động khác, nó trở lại vị trí ban đầu.
Ngụy Lệ từ phía sau khẽ ló đầu ra: “Rõ ràng là em đang làm khó dễ người khác, mấy động tác tay này tay ngay cả chị cũng không làm được.”
Nghiêm Tĩnh Thủy lạnh lùng liếc Ngụy Lệ một cái: “Chị cái gì cũng không chuẩn bị, lại muốn vu khống em.”
Ngụy Lệ đầu đầy dấu chấm hỏi, kéo Đồng Đồng đang đi tới từ phía sau, tự tin nói: “Chỉ có một mình em là âm thầm chuẩn bị đồ cho học muội, còn chúng tôi thì không ai chuẩn bị cả.”
Đồng Đồng lắc đầu, ánh mắt cực kỳ vô tội, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Em chuẩn bị xong rồi.”
Đồng Đồng lấy trong túi ra một lọ tinh dầu thơm nhỏ đưa cho Triệu Ly Nông: “Tôi mua một ít tinh dầu làm bằng cánh hoa từ một bạn học cùng lớp. Ly Nông, buổi tối trước khi đi ngủ cậu có thể bôi vào tay.”
Ngụy Lệ: “?”
Cô ấy không cam lòng, quay đầu chỉ vào Hà Nguyệt Sinh đang ở phía sau: “Cậu chưa chuẩn bị gì phải không?”
Hà Nguyệt Sinh đã nghe thấy những gì họ nói, bước tới đẩy ngón trỏ của Ngụy Lệ ra: “Thật xin lỗi, tối qua em đã đưa nó cho Tiểu Triệu rồi.”
“…Cậu đưa cái gì?” Ngụy Lệ sửng sốt.
“Máy sưởi tay.” Hà Nguyệt Sinh chậm rãi nói.
Ngụy Lệ lập tức cười nhạo: “Mùa hè rồi, còn đưa máy sưởi tay.”
“Học tỷ, cái này gọi là chườm nóng.”
Ngụy Lệ lập tức tội nghiệp nhìn Triệu Ly Nông: “Chắc chắn là bọn họ bàn bạc riêng mà không nói cho chị biết.”
Đáng khinh!
Cô ấy là người duy nhất không chuẩn bị quà phục hồi chức năng.
“Học tỷ, chị hiểu lầm rồi.” Hạ Nguyệt Sinh lười biếng nói: “Tụi em chỉ là có hiểu biết lẫn nhau mà thôi.”
“Được rồi.” Triệu Ly Nông đặt tay trái lên vai Ngụy Lệ: “Học tỷ, lên tàu đi.”
Ngụy Lệ xoay đầu sang ba người kia làm cái mặt quỷ.
Sau khi lên tàu, Đồng Đồng bảo Triệu Ly Nông thử hương thơm của tinh dầu xem có thích mùi này không, lần sao có thể điều chỉnh cái khác.
“Tinh dầu tự làm so với mua bên ngoài rẻ hơn nhiều.” Ngồi ở giữa ba chiếc ghế trong cùng một hàng, Đồng Đồng nghiêng người về phía trước nhìn Triệu Ly Nông: “Tôi cũng học được cách điều chế những tinh dầu khác, Ly Nông, cậu thích mùi hương nào, lần sau tôi có thể thử điều chế.”
Tinh dầu ở đây là một thứ hàng xa xỉ.
Triệu Ly Nông mở lọ, nhỏ một giọt lên tay phải, xoa xoa mu bàn tay một lúc.
“Sau khi thoa xong, có thể dùng máy sưởi tay.” Hà Nguyệt Sinh ở cùng hàng bên ngoài lối đi đề nghị.
Lúc này, Nghiêm Tĩnh Thủy không cuốn theo, sẽ là bất lịch sự.
Cô ấy lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói với Triệu Ly Nông ở hàng ghế sau: “Sau khi cậu chườm nóng xong, tôi sẽ dạy cậu cách sử dụng đồng xu để rèn luyện sự linh hoạt của ngón tay.”
Ngụy Lệ ngồi bên trong bĩu môi: “Chị nghĩ bọn họ chẳng qua là đang tranh sủng mà thôi.”
Nói xong, cô ấy lấy Tiểu hoàng kê từ trong túi ra, chỉ vào chiếc máy sưởi tay mà Triệu Ly Nông vừa lấy ra: “Học muội, thứ này phải nạp điện, rất phiền phức, tại sao không sử dụng cái này, lông tơ tự động làm nóng và vô cùng mềm mại.”
“Nhưng nó có thể gảy phân.” Hà Nguyệt Sinh vặn lại.
Ngụy Lệ nghẹn ngào: “… Tiểu Lệ gần đây đều ngủ, vì vậy không có gảy.”
Triệu Ly Nông nhìn con Tiểu hoàng kê trong tay, không khỏi nhíu mày: “Nó còn chưa tỉnh à?”
“Không phải, nó đang ngủ mà.” Ngụy Lệ xòe lòng bàn tay ra, con gà mới lớn bằng một bàn tay có thể bọc tròn lại: “Còn chưa mở mắt, đã lâu không ăn không uống.”
“Có kiểm tra chưa?” Triệu Ly Nông đưa tay trái ra sờ Tiểu hoàng kê, mềm mại ấm áp, nó vẫn còn sống.
Ngụy Lệ nói: “Chị đã mượn thiết bị kiểm tra của bệnh viện căn cứ, hết thảy đều bình thường, thậm chí có chút thừa dinh dưỡng.”
“Nó…” Triệu Ly Nông nghĩ đến chốc lát hỏi: “Từ lúc vô tình gặp phải lục bình dị biến thì bắt đầu ngủ sao?”
Ngụy Lệ gật đầu: “Đúng vậy, sau khi chị mang nó ra ngoài thì vẫn cứ ngủ. Chị nghi ngờ rằng nó có thể đã ăn một phần lục bình dị biến.”
“Trước ở Khâu Thành, nó ăn thực vật dị biến rồi ngủ.” Ngụy Lệ nuôi nó lâu như vậy, đối với trạng thái của Tiểu hoàng kê rất rõ ràng: “Chị cảm thấy nó ăn thực vật dị biến cấp độ càng cao thì càng ngủ càng lâu, nhưng lần này là lâu nhất.”
Sau khi nghe điều này, Triệu Ly Nông nói: “Lục bình dị biến đó có thể đạt gần cấp A.”
“Gần cấp A?” Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn còn đứng đăm chiêu: “Khó trách ngày hôm đó nó đã bắt đầu khô héo mà rễ vẫn có thể duỗi dài.”
Thông thường, thực vật dị biến bị nhiễm thuốc lỏng sẽ khô héo và chết ngay lập tức, trừ khi đó là thực vật dị biến cấp A, nhưng cuối cùng thì lục bình dị biến vẫn chết dưới họng súng của thủ vệ quân, cho thấy nó không phải là cấp A.
“Còn kém cấp A một chút, bất quá…” Triệu Ly Nông dừng một chút, nói: “Có thể loại thực vật dị biến này sẽ có nhiều hơn.”
Cây hoa quế dị biến ở Quế Sơn đột nhiên thăng cấp chính là một ví dụ.
“Vậy thì chị phải nói với anh họ một tiếng.” Ngụy Lệ lập tức nói: “Nếu họ gặp phải một loại thực vật dị biến cấp B như lục bình dị biến thì nên quay trở lại, nếu không chuẩn bị thì sẽ dễ dàng bị thương.”
“Bọn họ hoạt động ở tuyến đầu, nếu như có loại khuynh hướng này, có thể rất nhanh sẽ biết.” Triệu Ly Nông nghĩ về Diệp Trường Minh, anh nhạy cảm hơn bất kỳ ai khác.
“Ngoại trừ ăn thực vật dị biến, nó còn có năng lực đặc biệt nào không?” Đồng Đồng hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc nhìn con Tiểu hoàng kê nằm trên tay Ngụy Lệ, đột nhiên nói: “Phân càng hôi hơn.”
Ngụy Lệ: “?”
“Đừng có tung tin đồn thất thiệt!” Ngụy Lệ tức giận nói.
Con Tiểu hoàng kê đang ngủ mê man thì đá chân, gầm gừ giận dữ chíp một tiếng, nhưng âm thanh rất nhỏ.
Triệu Ly Nông nhìn một chủ một gà hoàn toàn bị Nghiêm Tĩnh Thủy bắt bí, cúi đầu để che giấu nụ cười không nhịn được ở trên mặt.
…
Khi năm người đến Căn cứ trung ương, từng người liền tách ra.
Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ trở về Thượng nội thành, Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng thuê một căn nhà đối diện nhau trong nội thành, có thể sinh hoạt bình thường, trong khi Triệu Ly Nông trở lại tiểu khu.
Trong thời gian mấy người họ nghỉ ngơi, Chu Thiên Lý đã phát đi tài liệu giảng giải và hai quyển sổ lớn.
Các sinh viên của Căn cứ nông học số chín bởi học kỳ này có người chỉ điểm nên thành tích cuối học kỳ càng tốt hơn, xác suất gặp phải thực vật dị biến cũng giảm xuống, khi bọn họ nghỉ hè trở về cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chí ít mỗi người đều có một hướng đi.
Bọn họ không còn mờ mịt khi đối mặt với cây trồng, cũng không cần quyên góp tiền khắp nơi để có được một vài câu đáp án hợp lý, chỉ cần họ nghiên cứu kỹ hướng dẫn phần tài liệu kia, sau đó tăng cường thời gian gieo trồng, một ngày nào đó họ sẽ có thể trồng thành thạo các loại cây trồng này, hạn chế tối đa tỷ lệ dị biến.
Nhưng không nghĩ tới, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, trên diễn đàn của Căn cứ nông học số chín đã có tài liệu giảng giải chi tiết, còn có hai bản quét ghi chép về thực vật dị biến.
Sau một ngày im lặng, tất cả các nhóm trong Căn cứ nông học số chín đều điên cuồng vuốt màn hình của bọn họ.
[Tài liệu này giải thích rất chi tiết, so với phần tài liệu kia còn lớn gấp đôi.]
[Ai viết? Thật chi tiết, trước kia có rất nhiều nội dung xem không hiểu, hiện tại lập tức hiểu được.]
[Cuối cùng tôi cũng biết cây quất của tôi ở học kỳ trước đã chết như thế nào! ]
[Còn ai nữa, chắc là đám người Triệu Ly Nông, tôi có tin tức ngầm, nghe nói tay phải của cô ấy bị thương, mà cô ấy vẫn đang dùng tay trái viết tài liệu giải thích chi tiết này, để có thể viết xong trước khi rời khỏi Căn cứ nông học số chín.]
[Tôi cũng nghe nói rằng Triệu Ly Nông thức khuya mỗi đêm để viết, mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy phải ở nông trường để xem các vấn đề về cây trồng cho các bạn học khác.]
[Các tân sinh viên hiện tại thật may mắn, trước có Nghiêm Tĩnh Thủy đăng tài liệu, sau lại có Triệu Ly Nông đăng tài liệu giảng giải chi tiết. Không giống như những năm của chúng ta, chúng ta sống sót nhờ số phận.]
Đây là cảm thán của sinh viên lớp lớn.
Những lời tương tự đã được thảo luận trong mỗi nhóm, nhưng có một sự đồng thuận nhất trí kỳ lạ về những đóng góp của mấy người Triệu Ly Nông.
Tất nhiên, mấy người Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh không biết gì về việc này.
Ngụy Lệ là người duy nhất xong chuyện thì phủi áo bỏ đi, che giấu thành tích và danh tiếng của mình.
Quãng thời gian trước, bởi vì Triệu Ly Nông viết mấy thứ này mà quên ăn cơm, Ngụy Lệ đã nhận nhiệm vụ mang đồ ăn cho cô.
Vì vậy, mỗi ngày, Ngụy Lệ sẽ đến căn tin số một hoặc số hai để truyền bá về những gì mấy người Triệu Ly Nông đang làm, đồng thời đề cập đến năng lượng mà mấy người họ đã bỏ ra cho việc đó.
Triệu Ly Nông không quan tâm đ ến việc báo đáp, mà chỉ muốn viết ra tài liệu chi tiết để các sinh viên của Căn cứ nông học số chín có được kiến thức về cây trồng. Nghiêm Tĩnh Thủy cũng thẳng thắn, chỉ muốn quyển, cố gắng làm mọi thứ thật tốt.
Về phần Hà Nguyệt Sinh, kể từ khi Triệu Ly Nông bị thương lần trước, cậu đã trở nên trầm tính hơn rất nhiều, nói chuyện trong nhóm cũng giảm đi đáng kể, người khác không để ý, nhưng Ngụy Lệ cũng là một người hay nói nhảm đã để ý, cậu căn bản không quan tâm đ ến chuyện này, hoàn toàn là để giúp Triệu Ly Nông thu thập dữ liệu và hình ảnh.
Đồng Đồng cũng chỉ nghe theo Triệu Ly Nông.
Ngụy Lệ thì khác, cô ấy không thích chịu khổ.
Các sinh viên của Căn cứ nông học số chín có thể nhận được nhiều tài liệu như vậy mà không phải trả tiền, ít nhất họ nên biết cảm kích mấy người Triệu Ly Nông.
Nhưng Ngụy Lệ không làm gì cả, cô ấy chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm với những người khác trên đường đi lấy cơm mà thôi.
Cô ấy vẫn là cô nông dân nuôi gà trong sạch và giàu có mà thôi.
Ôi không đúng, toàn bộ gà cô ấy đã chuyển đi hết rồi.
…
Chu Thiên Lý đã tạo một chuyên mục đặc biệt dành cho hai quyển sổ ghi chép của Triệu Ly Nông trên diễn đàn Căn cứ nông học số chín, ghim nó ở đầu trang để thông báo rằng bất kỳ ai cũng có thể tiếp tục viết.
Dưới cái nhìn của ông, hai phần ghi chú này đang đặt nền móng cho các nghiên cứu viên sơ cấp.
Hiện tại phần lớn sinh viên trồng trọt ở Căn cứ nông học số chín là vì tránh cho cây trồng dị biến, hi vọng trồng trọt bình thường bán lấy được tiền, thành tích cao, thuận lợi tốt nghiệp. Không trồng phải các loại thực vật dị biến, liền có thể bảo vệ sự an toàn của bản thân.
Tuy nhiên, nếu một sinh viên có mục tiêu cao và nền tảng tốt, nhưng lại không có bối cảnh nên không thể tiếp xúc và hiểu các loài thực vật dị biến, thì hai quyển sổ này chắc chắn là một ngọn đèn dẫn đường.
Tuy nhiên, Chu Thiên Lý không có ôm ấp bất cứ kỳ vọng vào việc tiếp tục viết thêm.
Hầu hết các sinh viên nông học trong Căn cứ nông học số chín đều chưa đạt đến trình độ để có thể viết tiếp.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Chu Thiên Lý, chuyên mục này mới mở được ba ngày, một nghiên cứu viên sơ cấp đã trò chuyện riêng với ông.
Nghiên cứu viên số 335: [Chu viện trưởng, tôi nghe được một số tin tức, muốn hỏi Diễn đàn Căn cứ nông học số chín có thể mở cửa cho sinh viên đã tốt nghiệp không? Về thực vật dị biến, mấy năm nay tôi cũng có ghi chép một số ít, muốn cho sinh viên tham khảo. ]
Khi Chu Thiên Lý nhận được tin này, ông đã sững sờ chừng nửa ngày.
Nghiên cứu viên số 335: [Tôi biết mình chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp bình thường, trình độ có thể ở mức trung bình, nhưng có thể giúp đỡ một chút cũng là vinh hạnh của tôi. ]
Sau khi Chu Thiên Lý nhìn thấy tin nhắn thứ hai, nhất thời quay mặt đi, hơi ngẩng đầu lên, cố nén lửa nóng trong mắt.
Từ số hiệu của nghiên cứu viên, có thể thấy được đối phương đúng là một nghiên cứu viên sơ cấp bình thường, nhưng Chu Thiên Lý đối với con số này không có ấn tượng gì, chỉ có một khả năng, số hiệu này là số mới thêm vào, không phải truyền thừa, đủ để chứng tỏ rằng xuất thân của đối phương cũng bình thường.
Phần lớn những nghiên cứu viên sơ cấp bình thường này đều phải từng bước nỗ lực, nhưng họ đều là nhân vật phụ trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương, trừ khi họ may mắn tham gia vào một hạng mục lớn, hoặc họ là những người cực kỳ tài năng, sau ba đến năm năm, họ sẽ có thể đạt thành tích cao, nếu không thì mãi cho đến khi nghỉ hưu, có thể cũng không được thăng chức thành nghiên cứu viên trung cấp.
Tất nhiên, nếu tìm được chỗ dựa để được vào đội ngũ, cũng có thể nhanh chóng đi lên.
Thật lâu sau, ánh mắt của Chu Thiên Lý dần dần trở nên kiên định, ông trả lời với đối phương: [Hiện tại, diễn đàn không thể mở quyền hạn ra bên ngoài, nhưng xin cho tôi thời gian một tuần, tôi sẽ thuyết phục Ủy ban Căn cứ nông học số chín, đảm bảo quyền hạn của trang web sẽ được mở ra với bên ngoài.]
Chu Thiên Lý cứng rắn trưng cầu ý kiến của Ủy ban Căn cứ nông học số chín. Lần đầu tiên ông trở mặt với một số gia tộc, không còn đè thấp làm nhỏ nữa.
Dù sao ông cũng là nghiên cứu viên cấp cao, sản nghiệp của gia đình ông liên quan đến việc cung cấp gia súc, dù sao thì mấy người của các gia tộc được xếp vào Ủy ban đến cùng vẫn cho mở ra quyền hạn.
Vào thời điểm này, người của các gia tộc nghĩ rằng đây là kết thúc, nhưng họ không biết đó mới chỉ là bắt đầu.
Tia lửa thắp sáng, ngọn lửa thảo nguyên, không thể cưỡng lại.
* Ngọn lửa thảo nguyên: Được miêu tả là ngọn lửa đủ mạnh để đốt cháy cả một vùng đồng bằng. Trạng thái ẩn dụ của sự việc đã bước đầu hình thành, khó có thể cản trở sự phát triển và lớn mạnh của nó.
Một tuần sau, tất cả các căn cứ lớn đều nhận được tin tức.
—— Căn cứ nông học số chín đã chính thức mở ra quyền hạn đăng nhập cho người bên ngoài với tư cách là du khách.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Đánh giá:
Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín
Story
Chương 103: Mở ra quyền hạn
10.0/10 từ 23 lượt.