Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn
C83: Chương 83
Xe một đường chạy đến đại lộ Champs-Élysées và khu vực đại lộ cây xanh.
Đỗ Minh Trà nhìn thấy khải hoàn môn, Place de la Concorde, place de la Madeleine và tháp Eiffel lướt qua bên ngoài.
Thẩm Hoài Dữ không hề ngăn cản cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy tòa kiến trúc mang tính tưởng niệm san sát nhau này khiến người ta không xem được hết, hai bên đường có các kiến trúc cao chót, mấy cái kiến trúc từ thời Ottoman xếp đặt gọn gàng,cửa kính của các thương hiệu nổi tiếng nằm san sát nhanh, LV, Chanel, Dio……
Các quý cô đang nói chuyện với nhau mặc váy lụa màu xanh phối hợp với áo len trắng ngoài, xe không có chỗ dừng, dọc theo đại lộ cây xanh về hướng đông, đi qua Galeries Lafayette đi đến khu chung cư cao cấp.
Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, tháo găng tay ra, lộ ra ngón tay trắng nõn thon dài.
Đỗ Minh Trà mấy lần muốn từ chỗ anh lấy điện thoại đi, nhưng toàn thất bại.
Cái mông vẫn còn đau, suy cho cùng cũng là lần đầu tiên chịu ‘bắt nạt’ kiểu này, nửa đoạn đường sau, Đỗ Minh Trà đều nằm úp sấp trên chân anh, theo xe chạy mà chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Cô quá mệt rồi.
Nửa ngày hôm qua làm thêm, lại gần như cả đêm không ngủ, cơ thể sao chịu được mệt nhọc nên cứ duy trì tư thế or2 ở trên đùi anh ngủ say.
Trong mê man giống như quay trở về lúc nhỏ, Đỗ Minh Trà ở trong vòng ôm của ba mẹ ngủ ngoan, ba nhẹ vỗ lưng cô, gió mùa hè thổi đến cũng không nóng, trên tay mẹ có mùi Olay kinh điển……
Nhưng lần này “mẹ” nhẹ vỗ lên mông của cô.
“Tỉnh” Thẩm Hoài Dữ nói “Xuống xe đi.”
Đỗ Minh Trà đau đớn mất đi cặp mông xinh đẹp xuống xe, tư thế đi đường của cô có chút không được tự nhiên, còn chưa có xuống, trên mắt đã bị che bởi một mảnh vải đen——
Không biết là chất liệu gì, mát lạnh, trơn mượt che mắt cô.
Tay của Đỗ Minh Trà vẫn bị cà vạt trói mà vai lại bị Thẩm Hoài Dữ ôm, cô hoàn toàn không có cách nào vươn tay chạm, chỉ có thể bị anh ép dẫn đi.
Thị giác bị che, các giác quan khác càng mẫn cảm hơn.
Đỗ Minh Trà có thể cảm nhận được tay anh đang dùng sức bóp bả vai cô, ôm cô có chút đau.
Cô ngửi thấy mùi thơm của hoa thoang thoảng, chỉ là không đoán ra được đó là mùi gì.
Sự hiểu biết của cô đối với thực vẫn vẫn chưa được nhiều.
“Nhấc chân.”
Đỗ Minh Trà nghe thấy Thẩm Hoài Dữ nói như vậy, đồng thời cánh tay đỡ lấy khủy tay và cánh tay của cô.
Một tay khác không dấu vết ôm lấy eo cô.
Đỗ Minh Trà không thể không làm theo.
Cô hiện tại không thấy cái gì hết, Thẩm Hoài Dữ cố ý thả chậm bước chân để phù hợp với cô, một đoạn đường ngắn ngủi, gần như mất gấp 3 lần thời gian bình thường đi.
Khó khăn lắm mới đến được địa điểm, Đỗ Minh Trà dưới sự dìu đỡ của anh khó khăn bước chân vào phòng, lúc cánh cửa sau lưng đóng lại, Thẩm Hoài Dữ cởi thứ đồ che mắt cô lại.
Không phải tầng hầm phòng tối ẩm ướt, dây xích gì, đây là một căn phòng thoang thoảng mùi thơm của táo, sàn nhà được lát bằng những viên gạch xinh xắn có hình hoa bách hợp trắng, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ ren trắng, dịu dàng chiếu vào trong. Trên tường treo bức tranh của tác giả Morandi, bình hoa thủy tinh trên giá gỗ được cắm đầy hoa tươi.
Thẩm Hoài Dữ nói: “Một tuần tới đây, em đều sẽ ở đây cùng với anh.”
Đỗ Minh Trà: “.....”
Đến rồi, đến rồi.
Mọi người trong phòng ký túc tụ tập cùng nhau xem bộ phim điện ảnh nổi tiếng của Ba Lan tên là <365 ngày yêu anh>.
Nam chính trong phim cũng đối xử với nữ chính như vậy, cho nữ chính thời gian 365 ngày, đợi cô ấy yêu mình.
Lúc đó bạn cùng phòng đều bị kích thích tố làm cho mê mẩn, kêu gào nói không cần đến 365 năm này chỉ cần một tuần là được.
Đỗ Minh Trà đoán, Thẩm Hoài Dữ tiếp theo đây cũng nói, cho em 7 ngày, em phải yêu tôi.
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói: “Cho em thời gian bảy ngày, em hãy cẩn thận suy nghĩ lại mình đã làm sai điều gì.”
Đỗ Minh Trà: “Chính là cái này?”
Trong phòng trừ hai người ra, không có một người khác.
Đến Bạch Siêu cũng không đi vào.
Thẩm Hoài Dữ nhắm mắt làm ngơ, chỉ dẫn cô lần lượt đi xem xét mấy phòng này, giới thiệu chức năng của mỗi phòng: “Em có thể ở phòng này đọc sách, chỗ này cái gì cũng có, cũng có tất cả giáo trình cũng như danh sách sách giáo sư phát ra của chuyên ngành của em sắp khai giảng, không đủ thì nói với anh, anh bảo người đi mua cho em.”
“Đây là phòng bếp, em không muốn nấu cũng không sao, chúng ta có thể đặt đồ.”
“Đây là phòng khách….”
Theo lời giới thiệu lạnh nhạt của Thẩm Hoài Dữ, trái tim của Đỗ Minh Trà mới dần dần ổn định lại.
Cô ổn định lại tâm trạng.
Từ sớm, Bạch Tĩnh Ngâm đã nhiều lần nhắc nhở Đỗ Minh Trà, đừng bao giờ để lọt vào tay Thẩm Hoài Dữ, nếu như thật sự lọt vào tay anh thì đừng có đối cứng với anh.
Đặt biệt là lúc hai người đơn độc ở chung với nhau.
Càng cứng rắn đối phương sẽ càng nổi điên.
Thẩm Hoài Dữ giống với Thẩm Tòng Hạc, tính cách đều ăn mềm chứ không ăn cứng, bọn họ quen với việc khống chế mọi thứ, không cho phép sự vật làm trái với ý đồ của mình.
Đỗ Minh Trà vốn cũng cẩn thận cân nhắc, nếu thật sự bị Thẩm Hoài Dữ bắt được cũng chẳng sao cả, nhiều nhất là ngủ với anh mấy lần——
Nghĩ như vậy, cô ngược lại không ngại.
Ăn của Thẩm Hoài Dữ, ở của Thẩm Hoài Dữ, uống của Thẩm Hoài Dữ, tiêu tiền của thẩm Hoài Dữ, ngủ với Thẩm Hoài Dữ.
Tương đương với việc không chỉ ăn miễn phí, uống miễn phí, dùng miễn phí, còn dùng anh miễn phí.
Thêm vào nữa Đỗ Minh Trà cũng có chút không tiện để lộ XP* cho người ngoài biết, tiền đề là không ảnh hưởng đến việc học, nếu thật sự cùng anh chơi kiểu phòng tối play ngược lại cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
XP:một câu nói cửa miệng trên Internet, dùng để chỉ tính cách lập dị, ám chỉ những sở thích lập dị và khác biệt gây ra bởi những trở ngại đối với nhận thức tình dục hoặc sở thích xấu về tình dục hình thành do thói quen lâu dài.
Hơn nữa, ở chung một thời gian dài như vậy, có vài lời cũng thích hợp để mở miệng nói.
Trước lúc Thẩm Hoài Dữ dẫn cô đến căn phòng phía trước cuối cùng, Đỗ Minh Trà cuối cùng cũng nghiêm túc suy nghĩ như vậy.
Thẩm Hoài Dữ nắm tay cô, trực tiếp đẩy mở cửa phòng ở cuối tầng hai: “Đây là——”
Đập vào mắt là một căn phòng đầy những thứ đồ tiện nghi kỳ quái.
Có vài cái giống như kiểu giá đựng kiểu giới hạn, có lồng chim bằng vàng tinh xảo có thể chứa được một người trong, có đệm mềm ở trong, trên tường còn treo đủ các loại đồ dùng quất như roi da đủ các loại kích thước khác nhau, còn có một các giá có đủ các thứ như nến sáp, còng tay, bút lông….
Đỗ Minh Trà người chưa từng thấy khung cảnh này kinh ngạc không thôi.
Đây.
Sẽ chơi chết người đó?
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh đóng cửa lại: “Phòng đồ chơi.”
Đỗ Minh Trà: “Phòng đồ chơi người lớn hả?”
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói: “Đều là những thứ có thể đem đến cho người ta vui vẻ.”
Đỗ Minh Trà nói: “Anh nghe xem lời nói của anh là tiếng người sao?”
Thẩm Hoài Dữ giọng nói lạnh nhạt: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh đảm bảo sẽ không dùng mấy thứ đó lên người em.”
Đỗ Minh Trà nói: “.......”
Cô cái gì cũng không dám nói.
Thẩm Hoài Dữ khuôn mặt anh tuấn, không lộ vẻ vui buồn, dẫn cô đi đến phòng ngủ: “Em nghỉ ngơi trước đi, đợi khi nào tỉnh dậy chúng ta lại tiếp tục.”
Đỗ Minh Trà bị hai từ ‘tiếp tục’ này của anh dọa đến run rẩy một cái.
Tiếp tục.
Mấy thứ đồ ở căn phòng đó……
Thẩm Hoài Dữ muốn dùng cái nào?
Không được.
Cô phải đi.
Đừng nói là bảy ngày bảy đêm, mấy thứ đồ đó nếu thật sự dùng, Đỗ Minh Trà cảm thấy bản thân dùng không nổi một ngày một đêm thì sẽ X nhiều quá mà chết.
Cô thay đổi chủ ý rồi.
Một hai cái đạo cụ còn được, Đỗ Minh Trà không ngại thêm chút thú vị cho cuộc sống. Nhưng vấn đề là cái này cũng quá nhiều rồi! Cái này không phải là gia tăng thêm thú vị cho cuộc sống, mà là anh cho diêm vương thêm thú vị cho cuộc sống thì có.
Đỗ Minh Trà lo lắng không thôi, cô cố ý để ý vị trí căn phòng, cố gắng nhớ hết tất cả các kết cấu phòng vừa nãy nhìn thấy.
Nặng nề nhắm mắt lại, cô bắt đầu bình tĩnh phân tích.
Rốt cuộc nên từ chỗ nào trốn chạy.
Lúc Thẩm Hoài Dữ đưa cô đến phòng ngủ, Đỗ Minh Trà cổ vũ dũng khí, chặn ở cửa, ý đồ muốn làm nũng với anh: “Hoài Dữ, em sáng sớm còn chưa ăn gì, bụng em rất đói, anh có thể mang cho em chút đồ ăn không?”
Cô kéo tay của Thẩm Hoài Dữ đi sờ bụng nhỏ bằng phẳng của cô: “Không tin anh sờ xem.”
Thẩm Hoài Dữ lại rút tay về, bình tĩnh nói: “Nói thì cứ nói, đừng động tay động chân.”
Đỗ Minh Trà: “.......”
“Em ngủ trước đi” Thẩm Hoài Dữ nói “Anh đi xem xem có gì ăn không.”
Đỗ Minh Trà âm thầm thở nhẹ một hơi, đi vào phòng ngủ, chậm rãi đóng cửa lại.
Lặng lẽ cởi dép ra.
Đỗ Minh Trà dẫm trên lên thảm, nghe thấy tiếng Thẩm Hoài Dữ xuống dưới lầu, giày da chạm vào sàn gỗ, có tiếp cộp, cộp.
Cô dưng nhiên không thể cứ như vậy ngủ được.
Cửa lớn dưới lầu bị khóa rồi, không có vân tay của Thẩm Hoài Dữ cô không mở đi ra ngoài được.
Nhưng cửa sổ lầu một có thể cho một người trưởng thành trèo được——
Điều kiện tiên quyết là không bị làm phiền.
Thẩm Hoài Dữ đang ở dưới lầu một, nếu Đỗ Minh Trà xuống cầu thang, lại trèo cửa sổ, nhất định sẽ phát ra tiếng, chắc chắn sẽ thu hút lực chú ý của anh.
Bắt buộc phải nghĩ cách để Thẩm Hoài Dữ rời đi, cô mới có thể thuận lợi từ tầng một chạy trốn.
Đỗ Minh Trà cẩn thận quan sát, ban công bên ngoài phòng ngủ, là hoa viên xanh tốt, trồng đầy cây bách.
Duy chỉ có phòng bếp là gần bên cạnh cầu thang nhất, Thẩm Hoài Dữ vừa nãy chính là đi xuống cầu thang đó.
Đồng thời, Đỗ Minh Trà cũng chú ý đến cả căn phòng bên trong không camera.
Hoặc có thể vì để thuận tiện hành động, cũng có thể là Thẩm Hoài Dữ không muốn bị người ngoài nhìn trộm được bí mật riêng tư.
Tóm lại là, không có camera đây đúng thật sự là m* nó quá tốt rồi.
Đỗ Minh Trà xách giày, cô đẩy cửa sổ thủy tinh phòng ngủ tầng hai ra, trèo vào ban công đầy thực vật, cởi áo khoác ngoài ra, vất xuống.
Vừa hay mắc ở trên cây.
Cô thở nhẹ một hơi, cẩn thận vứt giày của mình xuống, một cái giày khác đang ở rìa mép của ban công, vì để ngụy trang thành muốn từ cửa sổ nhảy ra, kết quả không cẩn thận rơi xuống.
Sau khi làm xong tất cả, Đỗ Minh Trà mới từ ban công trèo đến cách vách phòng ngủ, cẩn thận trốn ở dưới gầm giường——
Trước khi trốn dưới gầm giường cô còn cố ý hét to một tiếng: “A!!!”
Nhanh chóng trốn kỹ.
Không ngoài dự đoán, không đến hai phút, Đỗ Minh Trà nghe thấy rõ tiếng bước chân vội vàng và tiếng gọi của Thẩm Hoài Dữ: “Minh Trà.”
Sát vách cửa phòng ngủ nặng nề mở ra, cửa đập vào tường, giọng nói kích động, Đỗ Minh Trà trốn dưới giường, bịt miệng lại, bảo đảm im lặng.
Cô dựa vào tiếng bước chân suy đoán chắc đối phương hiện tại chắc đi ra ban công, bởi vì cô nghe thấy giọng nói của anh biến điệu, gào thét: “Đỗ Minh Trà!”
Trốn ở dưới gầm giường Đỗ Minh Trà bịt miệng lại, cô bình tĩnh nghe tiếng đối phương rời khỏi phòng ngủ, bước chân vội vã đi đến.
Thình thịch.
Cửa phòng ngủ bị mở ra.
Qua một lớp ga giường mỏng màu kem, Đỗ Minh Trà nhìn thấy giày da của Thẩm Hoài Dữ xuất hiện ở cửa.
Anh quả nhiên sẽ kiểm tra căn phòng này.
Đỗ Minh Trà không dám động, cô đã cố gắng co vào sâu trong cùng, tim đập muốn bật ra ngoài.
Thẩm Hoài Dữ không hề rời đi lúc này.
Anh thậm chí còn đi về hướng giường.
Đỗ Minh Trà đến thở cũng không dám, nhịn thở, nhìn chằm chằm vào giày của đối phương.
Chẳng may lúc này bị túm được, cô có thể tưởng tượng được khung cảnh tiếp theo, chắc chắn sẽ bị hỏa thiêu một trận hoặc có thể sẽ vì cô chạy trốn mà càng bùng nổ dữ dội hơn.
Cho dù là chiếu phim cũng sẽ là cái kiểu treo cảnh báo R20.
Giày da cách giường không đến 30cm thì dừng lại.
Đỗ Minh Trà càng căng thẳng hơn.
Lúc này, chỉ cần đối phương vén ga giường lên thì có thể nhìn thấy rõ cô mồm một.
Thời gian dài nín thở khiến cho cô có chút khó chịu, nhưng không dám buông lỏng, chỉ cầu khấn đối phương không phát hiện ra mình.
Tình trạng thiếu oxy càng lúc càng nghiêm trọng.
Lúc Đỗ Minh Trà chút nữa không nhịn nổi mà thở gấp thì giày da của Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng chuyển động, may mà anh không vén ga giường lên, mà xoay người đi ra bên ngoài.
Cảnh báo tạm thời được giải tỏa.
Đỗ Minh Trà ra một người mồ hôi lạnh.
Cô dỏng tai lên nghe, nghe thấy tiếng Thẩm Hoài Dữ xuống dưới tầng.
Vững vàng mạnh mẽ.
Cửa phòng ngủ đóng lại, tiếng này đặc biệt rõ ràng.
Sau khi tiếng bước chân xa dần, Đỗ Minh Trà mới lặng lẽ sờ soạng từ trong gầm giường bò ra. Cô đã tính toán kỹ càng, nếu như Thẩm Hoài Dữ đi ra ngoài gọi người hoặc tìm người, cô có thể nhân cơ hội cửa lớn chưa kịp đóng mà chạy trốn.
Nếu như Thẩm Hoài Dữ vẫn ở dưới tầng một, cô sẽ lại đợi cơ hội để hành động.
Có thể trốn thì cứ trốn, suy cho cùng cô ở trong bóng tối địch ở ngoài sáng.
Đỗ Minh Trà đi chân trần, có gắng không phát ra chút âm thanh nào, cô đẩy cửa phòng ngủ thò đầu ra nhìn, ngồi xổm đi về phía trước, lén nhìn xung quay, bám vào lan can nhìn xuống dưới.
Như cô dự đoán, cửa tầng một mở rộng, Thẩm Hoài Dữ đi ra ngoài.
Đỗ Minh Trà nắm bắt thời gian, cô cũng cố ý không giày, đi chân trần chạy xuống cầu thang, chạy ra ngoài như cơn gió.
Đoán chừng Thẩm Hoài Dữ đang ở sau hoa viên kiểm tra, cô bắt buộc phải nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Đỗ Minh Trà biết rõ cân nặng, thể lực, sức bền, sức đột phá của bản thân, cô căn bản không so được với Thẩm Hoài Dữ.
Nếu như bên ngoài có xe taxi thì tốt rồi…….
Ánh sáng bên ngoài đâm vào mặt, Đỗ Minh Trà vươn tay che lại, híp mắt, nhìn thấy bên ngoài xe ô tô đang đỗ ở bên đường đối diện rộng rãi.
Ở trên còn đặt biển đèn xe taxi chở khách, tai xế đeo găng tay trắng, mũ được kéo xuống thấp, giống như đang ngủ.
Đỗ Minh Trà lập tức thở nhẹ một hơi, cô dùng hết toàn lực liều mạng chạy qua đường, kéo cửa xe ra ngồi vào.
Sống sót sau đại nạn.
Vừa ngồi vào trong xe, cảm giác khẩn trương khủng hoảng trong lòng Đỗ Min Trà lập tức biến mất không có dấu vết.
Đỗ Minh Trà thở phì phì, vội vàng dùng tiếng Pháp nói: “Anh ơi, làm phiền anh đưa tôi đến 8B, Green Walk, Place de la Bastille, cảm ơn.”
Nhưng xe không hề khởi động.
Có tiếng quẹt thẻ.
Toàn bộ cửa xe đã bị khóa.
Đỗ Minh Trà không hiểu: “Anh ơi?”
Cô nghe thấy ghế lái truyền đến tiếng mở khóa thắt lưng.
Kéo ra.
Dây thắt lưng da bị kéo ra.
Thẩm Hoài Dữ ngồi ở chỗ ghế lái cởi mũ ra, để lộ ra mái tóc đen, anh hơi nghiêng mặt, cầm trong tay thắt lưng, mỉm cười: “Chơi đủ chưa, Minh Trà?”
Đỗ Minh Trà im lặng hai giây nói: “Em coi như cũng đã nhìn ra được.”
“Chuyện tiếp xúc với người, anh là chút cũng không làm.”
Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn