Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn
C68: Chương 68
Đặng Tư Ngọc cuối cùng cũng nhìn rõ mặt của Thẩm Hoài Dữ, cũng nhìn thấy anh nắm lấy cổ tay của Đỗ Minh Trà.
Lấy dáng vẻ bảo vệ.
Hai đứa nhóc Cố Nhạc Nhạc và Bạch Đào Đào trái phải một bên đứng ở bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, phòng bị nhìn Đặng Tư Ngọc, lè lưỡi làm mặt quỷ với cô ta.
Trong đầu một tiếng sấm nổ lớn.
Đặng Tư Ngọc mở miệng, nhưng giọng nói hoàn toàn bị nghẹn trong cổ họng, không cách nào nói ra được.
Cô ta cuối cùng cũng hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu vì sao Cố Nhạc Nhạc và Bạch Đào Đào lại bảo vệ Đỗ Minh Trà như vậy.
Nghĩ cũng đúng, Đỗ Minh Trà làm gia sư cho Cố Nhạc Nhạc, gần quan được ban lộc, tất nhiên là tiếp xúc không ít với Thẩm Hoài Dữ. Qua lại nhiều, tình cảm qua lại chính là cứ như vậy kết….
Gần 10 giây, Đặng Ngôn Thâm mới kinh ngạc mở miệng: “Nhị——”
Thẩm Hoài Dữ kéo Đỗ Minh Trà vào phòng, đóng cửa lại, cắt đứt câu nói phía sau chưa kịp nói ra của Đặng Ngôn Thâm.
Đặng Ngôn Thâm đi theo sát, cánh cửa đó chút nữa là đập vào mặt anh ta. Vươn tay che mũi, Đặng Ngôn Thâm vẻ mặt kinh ngạc, cũng không dám kêu to, chỉ lo lắng nhìn Đặng Tư Ngọc: “Chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Đặng Tư Ngọc không nói, sắc mặt cô ta cũng không dễ nhìn, lộ ra chút trắng bệch.
Đặng Ngôn Thâm cũng không hy vọng cô ta có thể đưa ra đáp án gì, anh ta chỉ là quá lo lắng mới hỏi ra một câu như vậy.
Lúc này nhìn Đặng Tư Ngọc không có phản ứng gì, anh ta cũng không miễn cưỡng, chỉ là lúc đi ra ngoài đường dưới ánh trăng thì lòng dạ rối bời.
Nhét Đặng Tư Ngọc vào tiết mục không phải là chuyện dễ dàng gì, Đặng Ngôn Thâm thương em gái, muốn khiến cho Đặng Tư Ngọc vui vẻ, lấy tiền bản thân khổ cực tiết kiệm rất lâu ra, muốn khiến cho em gái có thể vui vẻ lên sân khấu.
Chuyện này người lớn trong nhà cũng biết, nhưng bọn họ cũng không coi trọng nó.
Đặng Biên Đức ngược lại nói, chỉ cần Đặng Ngôn Thâm đừng động đến tiền của ông ta, tùy anh em bọn họ muốn lăn lộn gì thì lăn.
Lúc này Đặng Ngôn Thâm mới tìm Thẩm Thiếu Hàn, nhờ anh ta đi cùng với mình, suy cho cùng tiết mục này tài trợ lớn nhất chính là Thẩm Hoài Dữ, tìm người của Thẩm gia, cô giáo cũng sẽ nể mặt nhiều hơn.
Gần đây Thẩm Thiếu Hàn đi theo ba của anh ta làm việc, bình thường bận rộn, đi sớm về muộn, không rảnh nhúng tay vào ‘chuyện nhà’ của Đặng Biên Đức này. Vẫn là Đặng Ngôn Thâm khó khăn lắm mới đỗ được anh ta đi qua, lúc này mới khiến đối phương gật đầu đồng ý.
Thẩm Thiếu Hàn chỉ đi cùng Đặng Ngôn Thâm đến tặng quà, không nói cái gì cả.
Hai người đều chỉ biết là Đỗ Minh Trà được chọn lên sân khấu, lại không có ai dự liệu được rằng, cô giáo sẽ lựa chọn loại Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà chói lóa không gì so sánh được trong mắt họ, trong mắt giáo viên chỉ là một ‘quân cờ’ tùy thời có thể thay thế mà thôi.
“Bỏ đi” Đặng Ngôn Thâm nhịn không được nhìn em gái mình, nhỏ giọng khuyên bảo “Chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể……Hay là bỏ đi.”
Đặng Tư Ngọc không nói, cô ta không đi trên đường đá, sắc mặt trắng bệch giẫm lên tuyết bên ngoài. Trên tuyết trắng sạch sẽ, lộ rõ một loạt dấu chân của cô ta in lên, một bước sâu một bước nông, in vào trong đầu Thẩm Ngôn Thâm, khiến cho anh ta càng thêm hoảng loạn.
Chẳng lẽ giống như lời nói đó của ông nội, Thẩm Hoài Dữ nhận Đỗ Minh Trà làm con gái nuôi?
Nhưng người cha nuôi này……Không quá bình thường!
Yết hầu của Đặng Ngôn Thâm chuyển động, trong đầu vẫn là hình thành đôi tay đó của Thẩm Hoài Dữ nắm lấy cổ tay của Đỗ Minh Trà.
Ngón tay thon dài, trắng, sức lực nắm cũng mạnh, không lỡ buông ra…
“Trời ạ” Đặng Ngôn Thâm thấp giọng lẩm bẩm “Sẽ không phải là kiểu cha nuôi đó chứ….”
Thẩm Hoài Dữ hoàn toàn không biết sự hoảng loạn của Đặng Ngôn Thâm, anh nắm cổ tay của Đỗ Minh Trà, kéo cô vào trong phòng, không nói một lời, sắc mặt âm trầm.
Cổ tay Đỗ Minh Trà bị anh nắm đau, chỉ hơi nhíu mày.
Cô giáo đã thấy Thẩm Hoài Dữ, cô ta chỉ là tạm thời không nhận ra, chỉ là nhìn thấy đẹp nên nhìn nhiều thêm mấy lần.
Đợi đến khi Cố Nhạc Nhạc và Bạch Đào Đào tay trong tay đi đến, cô giáo cuối cùng cũng nhớ ra tên của Thẩm Hoài Dữ, vẻ mặt kinh ngạc hơi thay đổi: “Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh hỏi: “Gần đây diễn tập lại đổi người? Các cô nghĩ cái gì vậy?”
Cô giáo nhìn anh nắm chặt cổ tay của Đỗ Minh Trà, đột nhiên giống như là tỉnh ngộ, hiểu ra được chỗ nào không đúng.
Chẳng trách.
Chẳng trách lần này Thẩm gia lại hào phóng như vậy, lúc đầu tài trợ trang phục——Trên trang phục còn không có gắn logo gì, còn mời nhà thiết kế Giang Ngọc Kỳ dày công thiết kế, lại còn tài trợ tất cả chi phí luyện tập cho bọn họ, còn hào phóng cho bọn họ mượn sân nghệ thuật chưa mở cửa cho bên ngoài để cho bọn họ làm sân tập.
Cô giáo nhớ đến lý do một phút trước, nhất thời không nói, hai chân run rẩy, bước chân gian nan.
“Minh Trà” Thẩm Hoài Dữ buông lỏng tay cô “Cô dẫn Đào Đào và Nhạc Nhạc ra ngoài chơi trước, tôi với cô giáo của các cô nói chuyện một lúc.”
Đỗ Minh Trà đoán tiếp theo bọn họ sẽ nói chuyện một vài giao dịch mờ ám nào đó.
Đối với cô mà nói, mấy lời này đích thực là không cần nghe.
Đỗ Minh Trà rất giỏi xem xét tình hình, cô gật đầu, dẫn hai bạn nhỏ rời đi, còn săn sóc đóng cửa phòng lại.
Cô đột nhiên ý thức được, thân phận của Thẩm Hoài Dữ có thể so với cô tưởng tượng còn cao hơn chút.
Thẩm Hoài Dữ lúc đầu trong tưởng tượng của cô chỉ là một quản lý cấp trung, dưới tay anh có một đội bán hàng. Nhưng ở thủ đô này, cô giáo dạy vũ đạo cũng từng hướng dẫn mấy đội múa, có chút danh tiếng, không có khả năng lộ ra vẻ mặt như vậy đối với một quản lý cấp trung khác được……
Chẳng lẽ, chức vụ của Thẩm Hoài Dữ còn lợi hại hơn sao?
Đỗ Minh Trà rơi vào trầm tư.
Đỗ Minh Trà bị câu hỏi ngây thơ này của cô bé làm cho sửng sốt, vô thức phủ định: “Không có.”
“Hey ya” Bạch Đào Đào người nhỏ lắm mưu thở dài “Em thấy chị với Hoài Dữ có tướng phu thê, vì sao lại không kết hôn chứ?”
Đỗ Minh Trà bị cô bé chọc giở khóc giở cười, cô hơi khom lưng, xoa đầu Bạch Đào Đào, chọc cô bé: “Em tuổi còn nhỏ như vậy, lại hiểu cái gì là tướng phu thê sao?”
“Em hiểu” Bạch Đào Đào nghiêm túc nói “Ánh mắt chị nhìn Hoài Dữ giống y hệt như lúc ba em nhìn mẹ em.”
Tay đang vuốt tóc cô bé của Đỗ Minh Trà cứng ngắc.
Rõ ràng như vậy sao?
Cô cụp mắt xuống, che đậy tâm trạng trong ánh mắt.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, lúc này điện thoại bừm bừm rung lên.
Đỗ minh Trà nhìn rõ tên gọi hiển thị trên màn hình, bất ngờ là tên của ông cụ Đặng.
Cô nhận điện, còn chưa kịp gọi ông nội, đã nghe thấy giọng nói vang dội của ông: “Minh Trà à, ông đến rồi, con hiện tại đang ở đâu?”
Đỗ Minh Trà hỏi rõ ông ở phòng nào, vội vàng đi qua——Cố Nhạc Nhạc và Bạch Đào Đào hai đứa nhỏ cự tuyệt, cố chấp muốn đi tìm Thẩm Hoài Dữ.
Đỗ Minh Trà chỉ nghĩ là hai đứa nhỏ sợ người lạ, tự mình đưa hai đứa đến cửa phòng Thẩm Hoài Dữ đang ở, mới đi về hướng đông..
Trên đường ông cụ Đặng đi đến đụng phải Đặng Ngôn Thâm và Đặng Tư Ngọc, mắng cho hai người bọn họ máu chó phun đầy đầu.
Đỗ Minh Trà đẩy cửa mà vào, vừa hay nghe giọng nói vang dội của ông cụ Đặng: “....Đặng Ngôn Thâm ơi Đặng Ngôn Thâm, sớm biết sinh ra cái loại gây họa như mày, lúc đó không bằng sinh ra bánh bao xá xíu….Não của mày bị mày kéo ra ngoài rồi à? Hay là trên đường bị con chim tha đi mất? Dám đổi suất của Minh Trà, tao xem mày là thật sự chán sống rồi đó…..”
Ông cụ Đặng mắng người cũng có kỹ xảo, ông biết Đặng Tư Ngọc là con gái nuôi, suy cho cùng cũng không phải con ruột, không muốn đội cái danh ‘ngược đãi cháu gái nuôi’, cũng không mắng cô ta, chỉ đẩy hết toàn bộ sự tình lên đầu Đặng Ngôn Thâm.
Chỉ hận rèn sắt không thành thép, chút nữa là xách tai của Đặng Ngôn Thâm hướng lên tường trách mắng rồi.
Mắt thấy Đỗ Minh Trà đi vào, lúc này ông cụ Đặng mới tạm thời dừng lại, ông uống một ngụm trà thanh giọng, trừng mắt nhìn hai người đang vâng vâng dạ dạ, lúc này mới yêu thương nhìn Minh Trà: “Minh Trà, qua đây, ngồi chỗ này.”
Đặng Tư Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cô ta vẫn còn chưa thể tiếp nhận được.
Không có cách nào tiếp nhận được việc ông cụ Đặng lúc nãy còn đang vô cùng tức giận mắng chửi bọn họ, nháy mắt đã dịu dàng nói chuyện với Đỗ Minh Trà.
Khả năng lật mặt này….không khỏi có chút quá nhanh rồi.
Ông cụ Đặng để Đỗ Minh Trà ngồi ở chỗ gần sát mình, nhìn thấy bờ vai nhỏ bé của cô, đau lòng dịu giọng nói: “Gần đây có phải luyện tập rất mệt à? Sao lại gầy nhiều như vậy?”
Ông không thể thường xuyên chăm sóc đứa nhỏ này, càng thêm áy náy, chỉ cảm thấy mỗi lần gặp cô cô đều gầy hơn chút.
Muốn để Đỗ Minh Trà dưới mí mắt càng không được, trong nhà bà vợ hai hung ác, Minh Trà tuyệt đối không phải là đối thủ của bà ta.
Ông cụ Đặng nhớ đến đứa cháu này, mỗi lần muốn nói chuyện với cô nhưng lại không tìm được chủ đề, mỗi lần chỉ có thể hỏi ‘sao lại gầy thành như vậy?’
Giống hệt Tề Phi, Tề Nhị Cáp trong <Chân Hoàn Truyện>, giọng điệu giống y hệt câu ‘tam a ca lại cao hơn nữa rồi’ đó.
Đỗ Minh Trà thành thật ngồi bên cạnh ông: “Cũng không gầy.”
Không chỉ không gầy, còn mập hơi một chút dưới sự chăm sóc của mỹ nhân bệnh Bạch Tĩnh Ngâm.
“A” Ông cụ Đặng buông lỏng tay, lại nhìn Đặng Ngôn Thâm và Đặng Tư Ngọc đang đứng, cố ý kéo tay Đỗ Minh Trà, cao giọng nói với cô “Chuyện lần này ông đã nói chuyện điện thoại với cha nuôi của con rồi, cậu ấy nói sẽ bảo người qua, cả tiết mục đều do cậu ấy tài trợ, con yên tâm.”
Thẩm nhị gia bảo người qua?
Đỗ Minh Trà mờ mịt.
Nhị gia rảnh rỗi không có việc gì đi khắp nơi giúp đỡ à? Sao chỗ nào cũng đều có ông ta vậy?
Đỗ Minh Trà không tự chủ mà ngâm cứu, ông cụ Đặng bỗng kéo tay cô, trừng mắt nhìn Đặng Ngôn Thâm: “Ngôn Thâm, mày đừng cho rằng tao già rồi, không dùng được, không quản nổi bọn bay….Đừng nói hiện tại tao đang rất khỏe, cho dù ngày nào đó tao chết đi rồi, bọn bay cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt Minh Trà! Có nghe rõ không?”
Cây gậy trong tay ông cụ gõ mạnh xuống nền.
Mí mắt của Đặng Ngôn Thâm giật giật: “Nghe thấy rồi ạ, ông đừng nói như vậy….”
Ông cụ Đặng lại mạnh mẽ giáo huấn hai đứa trẻ một lượt, đặc biệt sai trợ lý gọi điện cho cô dạy múa của Đỗ Minh Trà, bên này còn chưa hỏi gì, đối phương bên kia lập tức cung kính nói, danh sách lần này tuyệt đối sẽ không đổi nữa.
Tất cả toàn bộ đều dựa theo ý của Thẩm Hoài Dữ, giữ nguyên đội cũ không đổi, kiên quyết không cho Đặng Tư Ngọc chen vào.
Mà mấy vũ công cố gắng được nhét vào, cũng dưới sự ám chỉ của Thẩm Hoài Dữ toàn bộ đều bị loại ra hết.
Không giữ lại một ai.
Ngoại trừ một vài người đích thực nhảy không tốt, những vũ công khác vẫn được gọi quay lại, bao gồm của Khương Thư Hoa bi đẩy ra lúc đầu.
Điện thoại trực tiếp mở loa ngoài để cho mấy người ở đây nghe được.
Đặng Tư Ngọc nghe thấy, sắc mặt xanh trắng, cánh môi run rẩy, cúi đầu, cảm giác má nóng bỏng, xấu hổ đến mức hận không thể không ở trong này.
Đỗ Minh Trà cuối cùng cũng yên tâm.
Ông cụ Đặng rất vừa lòng với tốc độ xử lý này, ông kết thúc cuộc gọi, hồi hộp nhìn Đỗ Minh Trà, lúc này mới để cô rời đi luyện tập.
Trong lòng ông bỗng nhiên có một loại cảm giác phiền muộn.
Thân là ông nội của Đỗ Minh Trà, chuyện bảo vệ cháu gái này, ông còn không bằng Thẩm Hoài Dữ cái người cha nuôi nửa đường nhặt được này…..
Ánh trắng bên ngoài chiếu xuống tuyết bên dưới một mảng sáng chói, ông cụ Đặng đứng dậy, chân có chút tê, đầu gối cũng đau.
Vài năm trước ông chịu không ít khổ, chịu không ít thiệt thòi, người vợ lúc đầu cùng chịu khổ cực với ông đã mất được hơn 40 năm rồi, chỉ còn lại ông bây giờ ngồi trên đống tiền cùng cơ thể đau nhức khắp nơi mỗi khi trời chuyển thời tiết mưa xuống.
Vợ cả mất, con trai trưởng yêu quý nhất cũng mất sớm, cháu trai hồ đồ không biết sự đời, cháu gái lại không thân thiết với ông.
Ông cụ Đặng chống gậy rời đi, ông không yên tâm, đứng ở bên ngoài phòng tập của Đỗ Minh Trà nhìn một lúc——Đỗ Minh Trà đã quay trở về đội, ở trong nhóm bạn, vẫn vô cùng bắt mắt.
Lúc rời đi, gặp được cô giáo của Đỗ Minh Trà, cô giáo chút nữa thì ngất khi biết bản thân xuýt nữa thì loại cháu gái ruột thay bằng cháu gái nuôi.
Hiện tại nhìn thấy ông cụ Đặng, cô ta vội vàng đi đỡ, dịu giọng ôn hòa chào đối phương.
Ông cụ Đặng vốn cũng không thích nói chuyện, nhưng lúc biết được Thẩm Hoài Dữ lại tự mình đến nói thì rất kinh ngạc.
Lên xe, ông cụ Đặng nhẹ xoa đầu gối của mình, trầm tư.
Đặng Ngôn Thâm ngồi bên cạnh, nhịn không được gọi ông: “Ông nội, con cảm thấy nhị gia đối với Minh Trà có chút không đúng——”
Bị ông cụ Đặng một phát đập lên ót, đập Đặng Ngôn thâm chút nữa thì cắm đầu xuống.
“Ở chỗ này thả rắm chó cái mẹ gì?” Ông cụ Đặng trách mắng “Thẩm nhị gia là người như thế nào? Cậu ta có thể làm ra loại chuyện này à? Mày coi cậu ta giống như mày chắc, trong đầu toàn là sữa sao?”
Đặng Ngôn Thâm trầm mặc ngồi dậy, xoa xoa ót, không dám thở mạnh.
“Tao ăn muối còn nhiều hơn cho với mày ăn cơm” Ông cụ Đặng gằn từng chữ một “Nếu Thẩm Nhị gia có ý đối với Minh Trà, sau này tao sẽ theo họ của cậu ta.”
Đêm hội mùa xuân của thành phố không phải là truyền hình trực tiếp mà là ghi hình trước.
Ngày 17 tháng 1 là bắt đầu quay, giống với năm ngoái, cho dù là đêm hội mùa xuân của thành phố, vé vào cửa cũng không bán cho bên ngoài, vẫn áp dụng mời theo quy chế.
Thẩm Hoài Dữ đã sớm nhận được vé, dẫn theo Bạch Đào Đào và Cố Nhạc Nhạc hai con khỉ nhỏ tinh nghịch này cùng đi xem.
Ông cụ Đặng sau khi biết được, vui mừng không thôi, đặng biết nghĩ cách ngồi bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, muốn cùng anh tỉ mỉ nói về chuyện nhận Minh Trà làm con nuôi.
Đêm hội mùa xuân của thành phố không giống với mấy tiết mục kia ở trong trường, loại chuyện lớn này, sau sân khấu quản chế rất nghiêm khắc. Vì để không ảnh hưởng đến trạng thái biểu diễn của Đỗ Minh Trà, cũng là vì để tuân thủ quy tắc, ông cụ Đặng không đi làm phiền cô, chỉ ngồi cùng với Thẩm Hoài Dữ, chịu đựng sự nôn nóng, nhẫn lại xem toàn bộ mấy tiết mục mà ông không có hứng thú ở phía trước.
Khó khăn lắm mới đợi được Đỗ Minh Trà lên sân khấu, chỉ là cách đó không xa, mặc váy múa cùng giống nhau, cộng thêm hiệu ứng sân khấu sương khói tạo ra, khiến người ta không làm sao nhìn rõ mặt của cô.
Ông cụ Đặng nhịn không được nhìn quanh, lẩm bẩm: “Minh Trà ở chỗ nào….”
“Bên trái hàng thứ hai” Thẩm Hoài Dữ ở bên cạnh bỗng nhiên nói, giọng nói nhỏ mà vững vàng “Hiện tại đang chạy đến vị trí thứ 3 bên trái, cái người đang cầm hoa mai đó.
Trên sân khấu Thẩm Hoài Dữ có thể nhìn thấy rõ mặt cô.
Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn