Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn
C63: Chương 63
Khi mà Bắc Kinh giảm nhiệt độ trên diện rộng, ông cụ Đặng sinh bệnh.
Vừa mới bắt đầu chỉ là cảm cúm, bản thân ông cũng không chú ý, cũng không uống thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, sau đó thì sốt cao, xuýt nữa dẫn đến viêm phổi.
Đỗ Minh Trà rút thời gian rảnh đi thăm ông bốn lần.
Nói gì thì nói cũng là ông nội ruột, Đỗ Minh Trà cũng không thể ngồi nhìn không quan tâm.
Lúc thăm bệnh, vợ của Đặng Biên Đức không đến dù chỉ một lần, ngược lại là hai anh em Đặng Ngôn Thâm và Đặng Tư Ngọc đến mấy lần.
Đỗ Minh Trà không có tiếng nói chung với bọn họ cũng không nói chuyện gì.
Chỉ là ông cụ Đặng kéo tay Đỗ Minh Trà, lẩm bẩm nói không ít chuyện lúc nhỏ của Đặng Phù Lâm.
Ông cụ bị trận bệnh này đánh cho suy sụp, tinh thần không tốt, tóc cũng bạc đi không ít.
Hoặc là khi người ta đến giai đoạn nào đó của tuổi già thì đột nhiên nghĩ thông, ông cụ Đặng khó có dịp nhắc đến mẹ của cô với cô: “Nói thật, Uyển Linh không hợp ý của ông, nó quá đẹp, cố tình lại không có đầu óc xứng đáng với vẻ đẹp đó. Xinh đẹp cộng thêm bất kỳ một ưu điểm nào nữa thì đều ưu tú, chỉ có mỗi đẹp không thì cũng vô dụng.”
Đỗ Minh Trà nói: “Nhưng ba con rất thích.”
Ông cụ Đặng cười khổ một tiếng: “Ông biết.”
Dừng một chút, ông lại nói: “Đúng rồi, ông nghĩ mấy ngày này tìm một cơ hội, để con chính thức nhận nhị gia làm cha nuôi. Sau này ông có xảy ra ngoài ý muốn gì vẫn còn có cha nuôi con chăm sóc con——”
“Không cần” Đỗ Minh Trà nói “Ông chỉ là cảm cúm mà thôi, cơ thể vẫn khỏe mạnh.”
“Người sớm muộn gì cũng có ngày đó” Ông cụ Đặng nhìn tay gầy khô của mình, trầm tư “Tìm cho con hậu thuẫn cũng không phải chuyện xấu gì. Nhị gia con theo chủ nghĩa độc thân, con người lại nghĩa khí, giữ chữ tín….Con gọi cậu ta một tiếng ba cũng không phải chuyện xấu gì.”
Đỗ Minh Trà không lên tiếng.
Mấy ngày nay cô chạy quanh bệnh viện, trường học, tử ngọc sơn trang, khách sạn người cũng gầy đi chút, chỉ là tinh thần rất tốt, khí sắc cũng tốt.
Mấy ngày gần đây bữa tối mỹ nhân bệnh Bạch Tĩnh Ngâm đều bảo cô ở lại cùng ăn cơm, mỹ nhân ăn không nhiều, nhưng rất thích nhìn Đỗ Minh Trà ăn, mấy lần ánh mắt nhìn cô đều tràn đầy yêu thương.
Giống như là mẹ cô vậy.
Đỗ Minh Trà không phải người hay tò mò, nhiệm vụ mỗi ngày của cô là nói chuyện với Bạch Tĩnh Ngâm, thỉnh thoảng đi hoa viên dạo bộ, sau bữa tối còn đọc thơ cho Bạch Tĩnh Ngâm để bà ấy an giấc chìm vào giấc ngủ.
Bạch Tĩnh Ngâm bị bệnh mất ngủ trầm trọng, bắt buộc phải có người đọc thơ thì mới có thể ngủ.
Đỗ Minh Trà chỉ biết chồng của Bạch Tĩnh Ngâm đã mất sớm vì bệnh, cũng lờ mờ nghe nói quan hệ của hai người không được tốt. Điều này đã được chứng minh, Đỗ Minh Trà không nhìn thấy tấm ảnh nào của chồng Bạch Tĩnh Ngâm trong biệt thự.
Một tấm cũng không có.
Bạch Tĩnh Ngâm trước giờ không nhắc đến, trong phòng bà ấy có một cây đàn piano, ngày ngày đều có người người lau dọn nhưng trước giờ chưa từng đánh, trên ghế chỗ đàn phủ một tấm vải trắng, giống như bị niêm phong.
Đỗ Minh Trà không hề cảm thấy cuộc sống như này là nhàm chán vô vị, tiền bên đó của Bạch Tĩnh Ngâm thanh toán theo ngày, cô nhìn con số trong thẻ ngân hàng dần dần tăng lên, chỉ cảm thấy vui vẻ.
Cô đã nghe ngóng được từ bên chỗ cô Mạnh, năm hai sẽ có danh ngạch trao đổi sinh viên sang Pháp biên phiên dịch cao cấp Paris một năm.
Dựa vào điểm trung bình và biểu hiện bình thường của Đỗ Minh Trà, chỉ cần nộp đơn xin thì chắc chắn đậu.
Thích thì sẽ không cảm thấy mệt.
Đỗ Minh Trà đứng ở trên tàu tàu điện ngầm, kéo tay vịn. Vừa đúng lúc là giờ cao điểm tan làm, trên tàu điện người chen chúc, dường như muốn chen người thành bánh mì kẹp thịt. Đứng ở phía trước Đỗ Minh Trà là một nhân viên văn phòng mặc áo khoác đen, áo sơ mi kẻ sọc, anh ta hình như không chú ý vệ sinh hoặc có thể là bận đến nỗi không có thời gian chăm lo, quần áo trên người có mùi chua chua, hun cho Đỗ Minh Trà không chịu nổi, chỉ có thể cố gắng tránh sang một bên khác.
Bên trái còn có cặp đôi người nước ngoài có thể là vì che giấu mùi cơ thể mùi nước hoa vô cùng nồng, thiết bị sưởi trong tàu điện ấm, Đỗ Minh Trà lại mặc dày, bị hun một trận, có chút choáng váng, nhịn không được muốn nôn, cứng rắn ép xuống.
Khó khăn lắm mới kiên trì được đến trạm dừng, Đỗ Minh Trà bắt đầu từ lần thông báo đầu tiên thì bắt đầu chen, chút nữa thì không chen được xuống.
Bạn ở bên cạnh cô còn thê thảm hơn, vẻ mặt mờ mịt bị chen đẩy xuống dưới, nhìn cửa tàu điện đóng lại, còn đang than thở: “Tôi còn chưa đến trạm đó sao đã đẩy tôi xuống rồi???”
Đỗ Minh Trà: “.....”
Cô từ tàu điện ngầm chen thành cá mòi đóng hộp di động đi ra ngoài, người nối đuôi nhau, nhìn qua toàn là đầu người đủ các kiểu. Trên tay vẫn còn mồ hôi lúc cầm tay cầm ở tàu điện, Đỗ Minh Trà cảm giác không sạch sẽ, cúi đầu lấy khăn giấy ra lau mấy lần.
Đi đến chỗ rẽ, ném khăn giấy ướt vào trong thùng rác, cái cảm giác không sạch sẽ vẫn không thuyên giảm.
Trong tàu điện chen chúc, mùi của người bên cạnh quả thật là máy giết người, Đỗ Minh Trà ra khỏi cửa tàu điện, vẫn cảm thấy quanh mũi vẫn có mùi kỳ lạ, khó chịu không chịu nổi, nhịn không được muốn tắm rửa cẩn thận một lượt.
Nhưng hiện tại không được.
Hôm nay ông cụ Đặng ra viện, vì để chúc mừng ông cụ khỏi bệnh, Đặng Biên Đức đã cố ý đặt bàn tại khách sạn Quân Bạch.
Cho dù chỉ là tiệc gia đình quy mô nhỏ, Đỗ Minh Trà vẫn sẽ đi.
Chỉ là Đỗ Minh Trà không ngờ rằng,Thẩm Thiếu Hàn thế nhưng cũng ở đây, vị trí còn được cố ý sắp xếp ở bên phải của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đặng Biên Đức.
Người sau khó khăn lắm mới từ trong sóng gió mối quan hệ trai gái đi ra, sắc mặt như thường dường như người bị xấu mặt ở nơi công cộng trên diện rộng không phải là ông ta.
Lúc này đang cười híp mắt gắp thức ăn cho khách, trên mặt không nhìn ra cái gì.
Đỗ Minh Trà phải thán phục nội tâm mạnh mẽ như vậy của ông ta.
Tục ngữ nói thật hay, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.
Ông cụ Đặng cũng không đối xử đặc biệt gì với Thẩm Thiếu Hàn, nhìn anh ta đến, cũng chỉ hơi gật đầu, không nóng không lạnh, đến nụ cười cũng keo kiệt.
Lần trước Thẩm Thiếu Hàn ở trong rừng nhỏ cùng Biệt Vân Trà ôm ấp đã hoàn toàn chọc tức ông, bây giờ ông cụ Đặng có thể có thể để Thẩm Thiếu Hàn ngồi ở đây, cũng là nhìn mặt mũi anh ta mấy ngày liền, nhân lúc Đỗ Minh Trà rời đi đến thăm ông.
Ông cụ Đặng không phải không có ý định tìm người bạn trai hợp ý cho Đỗ Minh Trà nhưng lúc trước Thẩm Tòng Uẩn cũng ngầm ám chỉ bản thân đã có tính toán, khiến cho ông cụ Đặng nhất thời không dám manh động.
Hơn nữa ông cũng sợ đánh loạn uyên ương, làm chậm trễ việc lớn của cháu gái.
Đỗ Minh Trà vẫn tiếp tục duy trì thái độ nhìn mà như không thấy đối với Thẩm Thiếu Hàn, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt nhiều lần quăng đến của Đặng Biên Đức.
Cơ thể của ông cụ Đặng vừa mới phục hồi, không thể ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, Đỗ Minh Trà cẩn thận hớt bở tầng dầu mỡ trên mặt của bát súp cho ông, chỉ để canh suông, tự mình bưng đến trước mặt ông.
Lại cẩn thận bỏ xương cá, chỉ để lại chỗ mềm nhất, dùng đũa gắp bỏ vào trong bát trước mặt ông cụ Đặng.
Đặng Ngôn Thâm nhìn một loạt động tác lưu loát của Đỗ Minh Trà, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nói ra, Đặng Ngôn Thâm là con trưởng trong nhà, so với Đỗ Minh Trà lớn hơn mấy tuổi. Lúc trước chỉ cảm thấy cô em họ này không nghe lời, tính tình ngang bướng đanh đá, bây giờ nhìn thấy cô cẩn thận chăm sóc ông như vậy, nhịn không được suy nghĩ lại.
Chẳng lẽ không phải Đỗ Minh Trà sai mà là do bản thân anh ta?
Trước đến nay vẫn luôn cố chấp theo đuổi cái gọi là ‘người một nhà cùng họ’, dường như cũng không quan trọng như vậy nữa….
Sắc mặt của Đặng Biên Đức không dễ nhìn, ông ta rót trà, nghiêng mặt nhìn Đặng Tư Ngọc.
Đặng Tư Ngọc vẫn mặc cả người váy trắng như cũ, cúi đầu, không nhìn ông ta.
Năm phút sau, Đặng Biên Đức cuối cũng không nhẫn nại được nữa, ông ta đặt đũa xuống, gọi cô ta: “Tư Ngọc, con ra đây, ba có chuyện muốn nói với con.”
Sắc mặt Đặng Tư Ngọc trắng bệch, cô ta đứng dậy, đi theo phía sau Đặng Biên Đức ra ngoài cửa.
Đặng Biên Đức đi qua hành lang, mãi cho đến lúc đi đến cửa thang máy, đợi Đặng Tư Ngọc chậm chạp đi đến, ông ta một phát tát lên mặt Đặng Tư Ngọc, lạnh lùng nói: “Không phải bảo mày mà đổ canh lên đồ của Đỗ Minh Trà sao? Sao chuyện nhỏ này cũng không làm được?”
Đặng Tư Ngọc bị đánh như vậy, bưng mặt, không ngẩng đầu: “Ba, như vậy không được, Minh Trà dù thế nào cũng là em gái——”
“Mày nghĩ tao vì sao lại nuôi mày?” Đặng Biên Đức cười lạnh “Thẩm Thiếu Hàn không muốn con gái nuôi, tao phải tặng cháu gái ruột của ông già qua. Tao cung cấp cho mày ăn mặc ở, cung cấp cho mày đi học…hiện tại đã đến lúc mày hồi báo rồi, có chút chuyện này cũng không định làm?”
Đặng Tư Ngọc vẫn cụp mắt như cũ.
Má bỏng rát, đau đớn, tóc xõa ra, che má, cô ta muốn khóc nhưng không khóc được.
“Cái gì mà em gái với không em gái” Đặng Biên Đức càng nói càng tức “Mày còn thật sự coi mình là người Đặng gia? Mày——”
Ông ta vô cùng tức giận, nhịn không được đá Đặng Tư Ngọc một cái lên đầu gối của cô ta.
Đặng Tư Ngọc đau không đứng nổi, nháy mắt khụy gối xuống.
Vừa đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Tống Thừa Hiên đỡ Thẩm Hoài Dữ say khướt xuống lầu, thì nhìn thấy Đặng Tư Ngọc đang quỳ trên thảm.
Rượu ảnh hưởng đến năng lực ghi nhớ của anh, anh có chút không nhớ rõ được đường nét lộn xộn này là ai.
Nhưng Đặng Biên Đức gọi một tiếng ‘nhị gia’ khiến anh ta biết được người đàn ông đó là ai.
“Ở nơi công cộng đánh người?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Đặng Biên Đức, ông đây là muốn làm cái gì?”
Trên đất, Đặng Tư Ngọc bưng mặt ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài Dữ, lại cụp mắt xuống.
Tay cô ta chống lên trên thảm, nước mắt từng hạt không ngừng chảy xuống.
Đặng Biên Đức bị anh chất vấn mà rối loạn, lắp ba lắp bắp: “A? Không có không có chỉ là con gái không nghe lời, tôi dạy dỗ dạy dỗ….”
“Bạo lực gia đình là phạm pháp” Thẩm Hoài Dữ nói “Cũng nên chú ý ảnh hưởng.”
Chỉ để lại hai từ này, Thẩm Hoài Dữ để Tống Thừa Hiên đỡ đi đến phòng đã đặt trước.
Hôm nay là sinh nhật của Cố Nhạc Nhạc, hôm nay anh bị chuốc nhiều rượu, say khướt cơ thể không thoải mái.
Thêm nữa trên áo sơ mi bị dính rượu bẩn, dính nên người rất không thoải mái, cần phải tắm rửa sạch sẽ.
Có lời của Thẩm Hoài dữ, Đặng Biên Đức không dám dạy dỗ Đặng Tư Ngọc nữa, thấp giọng mắng mấy câu con nhóc chết tiệt mới vội vàng rời đi.
Đặng Tư Ngọc lặng lẽ ở bên ngoài khóc một lúc, mới xoa xoa má, đi đến phòng vệ sinh phủ phấn.
Trên đường đụng phải một bé trai, nhìn giống như Cố Nhạc Nhạc.
Nếu như là lúc bình thường, Đặng Tư Ngọc vẫn sẽ đi lên thân thiết gần gũi, nhưng hôm nay không được, trong lòng cô ta không thoải mái, không có tâm trạng chỉ vội vào chào hỏi rồi rời đi.
Cố Nhạc Nhạc sớm nghe Cố Dĩ Lệ nói hôm nay Minh Trà cũng ở đây, cậu nhóc tinh thần phấn chấn, mắt thấy Thẩm Hoài Dữ sau khi say rượu được dìu vào trong phòng, cậu nhóc cũng âm thầm cầm thẻ phòng của mình——
Cậu nhóc tầm tuổi này, người lớn không yên tâm để cậu một mình ở khách sạn. Cố Dĩ Lệ và ba Cố Thanh Bình của cậu tối nay bắt buộc phải ngủ cùng nhau, vì để tránh cản trở mà cặp vợ chồng này, mới sắp xếp cho cậu ở trong phòng của Thẩm Hoài Dữ.
Cố Nhạc Nhạc cầm thẻ phòng, chạy bước nhỏ đến phòng bao của ông cụ Đặng, đầu tiên một tiếng lại một tiếng ông Đặng tốt, dỗ cho ông cụ Đặng nở gan nở ruột, sau đó mới thuận lý thành chương thành công ‘lừa gạt’ Đỗ Minh Trà ra ngoài.
Cố Nhạc Nhạc đưa thẻ phòng cho Đỗ Minh Trà, đáng thương ngẩng mặt nhìn cô: “Minh Trà, mẹ em uống nhiều quá, hiện tại một mình ở trong phòng nôn….Em lo lắng mẹ không thoải mái, chị có thể cùng em đi xem tình huống của mẹ em được không?”
Cố Nhạc Nhạc di truyền được hai mắt to đen như trái nho, lúc tủi thân nhìn người khác khiến người ta không chống đỡ nổi.
Đỗ Minh Trà bị cậu nhóc nhìn cho tim mềm nhũn, nhận thẻ phòng, dịu giọng nói: “Thế chị cùng em đi có được không?”
Cố Nhạc Nhạc vô cùng phấn khởi: “Vâng ạ.”
Đỗ Minh Trà muốn kéo tay của Cố Nhạc Nhạc, nhưng đứa nhỏ này lần đầu tiên cự tuyệt cô, chỉ đi theo phía sau cô, nhắm mắt theo đuôi.
Đỗ Minh Trà cũng không để tâm, chỉ coi là đứa nhỏ này để ý nam nữ khác biệt.
Quẹt thẻ tiến vào, lúc mở cửa phòng rất yên tĩnh, cửa phòng ngủ chính mở ra, bên trong có ánh đèn, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nước.
Cố Nhạc Nhạc không đi, cậu nhóc cắn môi, nhỏ giọng nói: “Sợ là mẹ em đang tắm, em đi không thích hợp, Minh Trà, chị tự mình đi qua đi.”
Đỗ Minh Trà không chút nghi ngờ, cô đi qua, tiếng nước quá to, đến mức cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng Cố Nhạc Nhạc chạy như bay ở đằng sau, đồng thời cả tiếng cửa phòng đóng lại.
Phòng ngủ chính rất rộng, chăn đệm trên giường tròn gọn gàng, còn để lại trên giường một tấm thiệp chúc ngủ ngon, trên giường không có dấu vết đã bị ngồi.
Cánh cửa thủy tinh mờ trong phòng tắm nửa mở, tiếng nước chảy ào ào, Đỗ Minh Trà thử gọi một tiếng: “Cô Cố?”
Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng vật nặng bỗng nhiên rơi xuống.
Trong lòng Đỗ Minh Trà căng thẳng——
Xong! Cố Dĩ Lệ có phải uống say quá, thần chí không rõ bị ngã rồi không?
Lỡ như đầu bị đập xuống gạch, hoặc là trên thành bồn…..
Hậu quả không dám tưởng tượng.
Cô vội vàng bước qua, muốn giúp đỡ Cố Dĩ Lệ.
Bên tai không nghe thấy chút âm thanh nào, tiếng nước vẫn ào ào như cũ, giống như quên tắt.
Chẳng lẽ ngã đến hôn mê rồi???
Trái tim Đỗ Minh Trà căng thẳng, nhất thời không quan tâm chuyện gì nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cô vội vã không thôi: “Cô Cố——”
Tiếng nước cuối cùng vào lúc này cũng rõ ràng.
Thẩm Hoài Dữ đang tắm thì vội vàng xoay người chạy như bay lấy khăn tắm che, kinh ngạc xoay người nhìn cô.
Đầu của Đỗ Minh Trà ầm một cái.
Bên trong đầu cô lại bật ra một ý nghĩ vô cùng không hợp thời.
Quả nhiên là cơ bắp, dáng người hoàn mỹ đẹp ngang với ông chồng trên giấy của cô.
Xứng đáng là or2
Và.
1 của mặt trước 2 cũng là 1 mạnh mẽ*.
(*) Cái này vì 2 ở đây là số 2 trong or2 ám chỉ cái mông và 1 chính là cái thứ ở phía trước.
Sau khi trầm mặc 3 giây.
Đỗ Minh Trà đại khái có thể đoán ra được tiếp theo đó Thẩm Hoài Dữ muốn nói gì.
Trong tình huống ngoài ý muốn nhìn thấy hết sạch thấy đối phương có nhiều trong tiểu thuyết như vậy,nam chính đều sẽ nở một nụ cười xấu xa trêu chọc, còn tự hào vung tay lại gần, đồng thời nhấc cằm nữ chính lên, xấu xa trêu chọc: “Cô gái, có vừa lòng với cái em nhìn thấy không?”
Suy cho cùng Thẩm Hoài Dữ đích thực có đủ vốn khiến cho người ta hài lòng.
Nhưng là không hề có.
Thẩm Hoài Dữ yên tĩnh dùng khăn tắm quấn chặt người, tắt nước.
Tóc vẫn còn ướt, nước chảy xuống cơ bắp của anh uốn lượn chảy vào bên trong khăn tắm, ướt một mảng.
Anh bình tĩnh nói: “Minh Trà, cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ hãi.”
Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn