Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn
C46: Chương 46
“.......Hoài Dữ thật đáng thương” Cố Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói “Thật ra mắt của Hoài Dữ không được tốt, có lúc buổi tối sẽ không nhận ra được người, bác ấy đều cố gắng tránh vào chỗ tối mà đi. Mấy năm trước còn có người tranh giành quyền lợi với bác ấy, khó khăn lắm mới lắng xuống, còn không có thời gian tìm bạn gái….”
Đỗ Minh Trà vô cùng cảm khái.
Bây giờ tranh đấu chức vị trong giới học thuật cũng tranh đấu gió tanh mưa máu như vậy sao?
Dựa theo thời gian mà Cố Nhạc Nhạc cung cấp, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Hoài Dữ khoảng 7 giờ tối sẽ về đến nhà.
Đỗ Minh Trà đã thiết lập sẵn kế hoạch bước đầu.
Cô sẽ ngồi trên sofa, giả vờ đau đầu.
Đợi đến khi Thẩm Hoài Dữ hỏi “cô có chỗ nào không khỏe à” thì cô sẽ mượn cơ hội này để nói chuyện với anh, tốt nhất là nói về chuyện quá khứ của anh, nhắc lại lịch sử tình cảm ——
Chẳng có ai sẽ đề phòng với người bệnh, cô vừa hay có thể tìm hiểu về quan điểm tình cảm và quan điểm sống của đối phương.
Sau khi xác nhận đối phương phù hợp với giá trị quan của mình, thì sẽ tiến hành bước theo đuổi tiếp theo.
Giả sử giá trị quan của đối phương không phù hợp, đoạn tình cảm thầm mềm nhỏ nhoi này của cô cũng chỉ có thể dừng lại tại đây.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, đợi Đỗ Minh Trà uống thuốc, tắm rửa xong lại đi ra, trên sofa đã có một người đang nửa nằm trên đó.
。
Thẩm Hoài Dữ.
Chiếc sofa này quá ngắn, không chứa nổi cơ thể anh, anh cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, dựa nửa người, nhắm mắt, cà vạt tháo lỏng, nghe thấy tiếng động lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô: “Minh Trà.”
Đỗ Minh Trà chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi như vậy của anh, có chút ngơ ngác.
Liên tưởng đến Thẩm Hoài Dữ “sinh tồn ở nơi làm việc không dễ dàng” trong miệng của Cố Nhạc Nhạc, cô nhịn không được có chút đau lòng hỏi: “Anh không khỏe à?”
“Ừ….Có chút đau đầu, nhưng không nghiêm trọng” Thẩm Hoài Dữ khẽ than thở, anh ngồi dậy, để ra khoảng trống: “Cùng tôi nói chuyện chút được không?”
Đỗ Minh Trà: “.....Được.”
Mặc dù cục diện trước mắt so với lúc đầu tưởng tượng có chút sai số, nhưng cũng coi như hoàn thành một bước “nói chuyện riêng với nhau”.
Không quan tâm quá trình biên dịch như thế nào, chỉ cần có thể thành công vận thành chính là thắng lợi.
Đỗ Minh Trà không chút đề phòng ngồi ở bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, trong lòng âm thầm nghĩ, một người đang trong tình trạng mệt mỏi, chắc là rất dễ nói ra lời thật lòng.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, bắt đầu nói từ chuyện bị sốt gần đây——”Lần gần đây nhất tôi bị sốt nghiêm trọng như vậy, vẫn là hồi học cấp hai.”
Bước tiếp theo sẽ mở rộng đến cuộc sống cấp hai——”Lúc học cấp hai, các bạn học xung quanh tôi có rất nhiều người yêu sớm.”
Sau lại âm thầm hỏi đối phương về chuyện hồi cấp hai—— “Anh thì sao, thời học cấp hai có từng thích cô gái nào không?”
Còn chưa để cô mở miệng đã nghe thấy giọng nói thì thầm của Thẩm Hoài Dữ: “Lần gần nhất cảm thấy mệt như này là hồi cấp hai.”
Đỗ Minh Trà: “Hả?”
Thẩm Hoài Dữ nhắm mắt, ngón tay day day thái dương, khẽ than thở: “Thời cấp hai, tuổi mới yêu.”
Đỗ Minh Trà: “Ừ, ừ, ừ?”
Thẩm Hoài Hoài Dữ chống tay xuống, cụp mắt nhìn cô, con ngươi dưới mi mắt thâm sâu: “Cô thì sao? Hồi cấp hai có từng thích người con trai nào không?”
Đỗ Minh Trà trầm mặc hai giây: “Không có.”
“Hử?” Thẩm Hoài Dữ nửa tựa, ánh mắt dịu dàng “Thế cấp ba thì sao?”
Đỗ Minh Trà: “Cũng không có.”
Anh khẽ cười một cái: “Không muốn yêu đương? Hay là vẫn chưa gặp được người mình thích?”
Vì bị đối phương dành trước phủ đầu nên nhịp độ của Đỗ Minh Trà hỗn loạn, bây giờ không thể không theo tiết tấu của anh: “Chưa gặp được người mình thích.”
“Hử?” Thẩm Hoài Dữ mở chai rượu ở trên bàn, chậm rãi rót vào ly “Thế Minh Trà thích kiểu người như thế nào?”
Đỗ Minh Trà: “......Ưu tú, chính trực, con nhà bần hàn, nghèo mà chí không nghèo….đợi chút, thầy mở chai rượu làm gì?”
Từ khoảnh khắc Thẩm Hoài Dữ mở chai rượu, trái tim của Đỗ Minh Trà như bị ngừng đập.
Mở rượu là bước thứ 2 trong kế hoạch của cô.
Kỹ năng công lược thứ 2: “Duy trì khoảng cách lúc gần lúc xa, khống chế không khí ái muội.”
Đợi sau khi đối phương phù hợp với tam quan của bản thân thì có thể mời đối phương uống chút rượu.
Đến lúc hơi say, bạn có thể giả vờ như tửu lượng kém, dán lên ngực anh ngửi ngửi, cố ý khen đối phương “thơm quá”, so sánh chiều cao, nói mấy lời kiểu như “sao anh lại cao như vậy”, kéo gần khoảng cách, thăm dò phản ứng của đối phương.
Đỗ Minh Trà mở to mắt nhìn Thẩm Hoài Dữ rót rượu vào hai ly.
Chất lỏng màu hổ phách lặng lẽ chảy vào trong ly, có một tầng mùi hương say nồng.
Đẩy một trong số hai ly về phía trước mặt cô, Thẩm Hoài Dữ mỉm cười: “Đây là rượu hoa quả, nồng độ không cao, có muốn thử một chút?”
Đỗ Minh Trà đón lấy ly rượu, đã không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào rồi: “Cảm ơn.”
Tâm trạng hiện tại của cô còn lo lắng thấp thỏm hơn cả Tử Vi lúc mới vào cung.
Mù mờ nhận lấy ly rượu, thử một hớp.
Đỗ Minh Trà sợ mình uống say nên đã đặc biệt xin dì cầm cho chai rượu hoa quả có nồng độ thấp nhất, đích xác là không thể nào ở trên được, thường thì uống cũng không say….nhỉ?!!!
Cô cầm ly, nhìn thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên để ly xuống, kinh ngạc phát hiện anh thế nhưng lại có chút say.
Thẩm Hoài Dữ nửa nằm trên ghế sofa, nhắm mắt cười khổ: “Xong rồi, buổi tối uống chút rượu, hiện tại lại uống…..đầu có chút choáng váng.”
Đỗ Minh Trà nhìn anh nhíu mày, trong lòng căng thẳng, nhịn không được hỏi: “Thầy Hoài, đầu của thầy vẫn còn đau à?”
Thẩm Hoài Dữ chỉ vào trán mình, đành chịu: “Có chút.”
Đỗ Minh Trà vô thức dựa gần vào anh.
Đỗ Minh Trà từng thấy mẹ giúp ba day day thái dương, cô cũng biết.
Mấy lời của Cố Nhạc Nhạc nói lúc chiều, khiến cho Đỗ Minh Trà không kìm nén được cảm thấy thương xót cho Thẩm Hoài Dữ, lúc này thấy anh lộ ra kiểu bộ dạng đó thì càng không nhẫn tâm.
Cô xắn tay áo lên: “Thầy Hoài, lúc trước tôi cũng từng giúp ba tôi xoa bóp đầu, theo như lời ba tôi nói thì cũng có đỡ hơn chút…..Thầy có muốn thử không?”
“Như này quá phiền——”
“không phiền không phiền.”
Đỗ Minh Trà cắt đứt lời anh, đứng đối diện với Thẩm Hoài Dữ, phủ phục cẩn thận day thái dương cho anh.
Cô vừa mới tắm xong, ngón tay vẫn còn ấm, sức lực không nặng không nhẹ, ấn cho Thẩm Hoài Dữ khẽ thở dài một tiếng.
Như là được khích lệ, Đỗ Minh Trà càng ra sức cẩn thận day, nhưng day một hồi, bỗng nhiên cảm nhận được Thẩm Hoài Dữ hơi ngửa mặt.
Mũi của anh, vừa hay đang ở đối diện với ngực cô, ở vị trí dưới xương quai xanh.
Thẩm Hoài Dữ thấp giọng nói: “Thơm quá.”
Hai từ quen thuộc này chọc cho cơ thể của Đỗ Minh Trà cứng đờ.
Cô buông lỏng tay, đứng thẳng người, sững sờ nhìn Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ cũng đứng dậy, không gian giữa sofa và bàn trà khá là hẹp, dáng người anh cao to, vô cùng có cảm giác áp lực.
Anh hơi cụp mắt, đột nhiên nhẹ kéo váy của Đỗ Minh Trà, kéo cô lại gần mình, đo chiều cao, cười: “Sao chỉ mới cao như này thôi? Nhỏ bé như vậy? Ăn không đủ no à?”
Đỗ Minh Trà không nói gì.
Đỉnh đầu của cô, vừa hay đang ở chỗ bả vai của Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ hơi lùi sau, cẩn thận nhìn Đỗ Minh Trà: “Sao không nói chuyện?”
Đỗ Minh Trà: “Bởi vì những lời tôi định nói anh đều nói hết rồi.”
Thẩm Hoài Dữ: “Hả?”
Bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, Đỗ Minh Trà giống như con nai con bị kinh sợ, đẩy Thẩm Hoài Dữ ra: “Tôi buồn ngủ rồi muốn đi vệ sinh một chuyến.”
Tay cô không có sức lực gì, mềm mại như bông, chỉ sợ đánh người cũng chẳng đau.
Thẩm Hoài Dữ đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của cô, cười bất đắc dĩ, dịch người đi mở cửa.
Thẩm Thiếu Hàn đứng ở ngoài cửa gần hai phút, mới thấy Thẩm Hoài Dữ đi ra.
Hôm nay nhiệt độ giảm xuống đáng kể, tiết trời lạnh lẽo, anh ta có chút không được khỏe.
Dấu vết trên mặt bị ông cụ Đặng đánh giờ đã ứ đọng đã thành vết bầm tím.
Thẩm Thiếu Hàn đợi Thẩm Hoài Dữ mở cửa, thấp giọng gọi anh: “Nhị gia.”
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Chuyện gì?”
Anh nghiêng người để Thẩm Thiếu Hàn đi vào.
Thẩm Thiếu Hàn rất ít khi đến Tĩnh Thủy Loan bên này.
Phần lớn thời gian Thẩm Hoài Dữ không ở Tĩnh Thủy Loan, chỉ có lúc chăm sóc Cố Nhạc Nhạc mới ở bên này.
Từ khi nhận Cố Nhạc Nhạc là con trai nuôi, thời gian Thẩm Hoài Dữ sống ở đây càng lúc càng nhiều, nói chỗ này là ngôi nhà thứ hai của anh cũng không ngoa.
Thẩm Thiếu Hàn vào cửa thay giày, nhìn thấy đôi dép mới tinh dành cho nữ.
Lông xù hình con nai dễ thương, không phải là phong cách của Cố Dĩ Lệ.
Trái tim nặng nề treo cao.
Nhị gia….có bạn gái rồi? Sao anh ta một chút tiếng gió cũng không nghe thấy nhỉ?
Thẩm Thiếu Hoài đổi dép đi trong nhà, suy nghĩ một hồi, tâm tình chậm rãi tốt lên.
Đây là chuyện tốt.
Sau khi nhị gia có bạn gái rồi, tuyệt đối sẽ không có khả năng lại ra tay với Đỗ Minh Trà.
Anh cho đến hôm nay vẫn không biết tạo sao lúc đầu Thẩm Hoài Dữ lại khổ sở tìm Đỗ Minh Trà, hiện tại nghĩ lại, có thể là do Cố Nhạc Nhạc thích Minh Trà giảng bài chăng?
Cho dù là nguyên nhân gì, chỉ cần nhị gia không có tâm tư khác với Minh Trà, Thẩm Thiếu Hàn có thể không đi tìm hiểu.
Nghĩ như vậy, lông mày đang nhíu của Thẩm Thiếu Hàn cũng giãn ra.
Thẩm Hoài Dữ kiêng kỵ người bên cạnh hỏi chuyện riêng của anh, Thẩm Thiếu Hàn cũng không đụng vào, sau khi đi theo anh đến phòng sách, mới nói ra mục đích hôm nay đến đây: “Nhị gia, cháu muốn xin ông một việc.”
Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, đun nước nóng pha trà: “Nói.”
“Cháu biết ông với giáo sư Mạnh, giáo sư Lâm quan hệ rất tốt” Thẩm Thiếu Hàn thấp giọng “Hiện tại giáo sư Mạnh không chịu nhận Vân Trà, ông có thể nghĩ cách, để cô ấy vào nhóm của giáo sư Lâm được không? Cháu biết giáo sư Lâm cũng đang tuyển người….”
Có giáo huấn của hôm qua, Thẩm Thiếu Hàn không dám trực tiếp lấy danh nghĩa của nhị gia nhét người vào nữa, đặc biệt đến đây xin ý kiến của anh.
“Giáo sư Lâm muốn là Đỗ Minh Trà” Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa, ngước mắt nhìn anh ta “Khổ tâm suy nghĩ tìm cách muốn nhét Biệt Vân Trà vào như vậy, cậu là thật sự thích cô ta?”
Thẩm Thiếu Hàn cười khổ: “.....Con đã đề nghị chia tay với Biệt Vân Trà, để cô ấy vào hạng mục, coi như là phần lễ vật bồi thường cuối cùng con dành cho cô ấy.”
Thẩm Thiếu Hàn đã không phân biệt được rõ tình cảm của mình đối với Biệt Vân Trà là cái gì nữa rồi.
Yêu sao?
Anh ta đích xác là thật tâm yêu cái người chưa từng gặp mặt kia, nhưng là cái người “bạn qua thư” cẩn thận giúp anh sửa lỗi ngữ pháp đó.
Hiện thực u mê hỗn độn, duy chỉ có cô gái đã đã từng cho anh chút thuần khiết.
Đó là kiểu theo đuổi kiến thức thuần khiết.
Chỉ là sau khi qua lại với Biệt Vân Trà, Thẩm Thiếu Hàn mới tiếc hận phát hiện ra thứ mà bản thân anh ta yêu chỉ là hư ảo.
Nhưng dựa vào trách nhiệm của người đàn ông, cũng là bởi vì bạch nguyệt quang mà anh ta tưởng tượng ra đó, mới tha thứ cho Biệt Vân Trà ở đài phát thanh tiết lộ ra bí mật của cha mẹ anh, rốt cuộc thì cảm tình của Thẩm Thiếu Hàn đối với ba ruột và mẹ kế cũng không quá sâu đậm…..
Mấy chuyện trước kia của Biệt Vân Trà, cũng là do cô mới trải đời bị đàn ông lừa mất thân, không trách cô.
Thẩm Thiếu Hàn từng lợi dụng Biệt Vân Trà, cũng từng bị cô mượn tên tuổi của mình đi rêu rao khắp nơi.
Lúc này vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn có thể sớm kết thúc mối quan hệ này.
Thẩm Hoài dữ khoanh hai tay, nhìn Thẩm Thiếu Hàn: “Tôi có thể đưa cách thức liên lạc của giáo sư Lâm cho cậu, cậu tự mình đi nói với bà ta, không cần mượn danh nghĩa của tôi, bà ta cũng sẽ đồng ý.”
Hai mắt của Thẩm Thiếu Hàn phát sáng: “Cảm ơn nhị gia.”
“Đừng cảm ơn vội” Thẩm Hoài Dữ nói “Bản thân cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cậu muốn nhét Biệt Vân Trà vào, ắt phải chịu sự ghét bỏ của Minh Trà.”
Vì để thoát khỏi Biệt Vân Trà, hắn ta lại gây tổn hại của Đỗ Minh Trà một lần nữa.
Thẩm Thiếu Hàn trầm mặc hai giây, gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”
…….Đây cũng là chuyện không có cách nào cả.
Vì sự thuần khuyết mà Biệt Vân Trà đã từng cùng chia sẻ với anh ta trên trang giấy đó, Thẩm Thiếu Hàn lựa chọn tạm thời ủy khuất Đỗ Minh Trà.
Nước sôi ùng ục, nổi bong bóng, hơi nóng bốc lên.
Cả phòng đầy hương thơm dịu của trà mới, ở trong tay của Thẩm Hoài Dữ chậm rãi tỏa ra.
Thẩm Hoài Dữ rót cho mình ly trà, lại chỉ rót nước nóng cho Thẩm Thiếu Hàn, chậm rãi mỉm cười: “Cậu hiểu là là tốt.”
Lúc này Thẩm Thiếu Hàn mới ngồi xuống.
Hai tay anh ta chạm vào cốc, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể chậm rãi tăng lên, lặng lẽ ấm lên một chút.
Nước quá nóng, tạm thời không thể uống ngay được.
Thẩm Thiếu Hàn gọi điện thoại cho giáo sư Lâm, không ngoài dự đoán, đối phương đồng ý sẽ nhận Biệt Vân Trà vào hạng mục.
Cũng coi như có thể sắp xếp ổn thỏa cho Biệt Vân Trà, coi như là cái kết viên mãn cho đoạn tình cảm thuần khiết……
Thẩm Thiếu Hàn giải quyết được mối băn khoăn trong lòng, tâm tình dần phấn chấn, nhìn sách bài tập của Cố Nhạc Nhạc ở bên cạnh, tiện tay cầm lên, lật vài trang “Gần đây Nhạc Nhạc đang học tiếng Pháp? Học của——”
Nửa câu sau đứt đoạn, Thẩm Thiếu Hàn nhìn chằm chằm vào nét chữ trên quyển sách.
Mấy lời phê lưu loát đó, nét chữ trung văn xinh xinh đẹp, tiếng Pháp lại vô cùng phóng khoáng tự nhiên.
Thói quen viết sách quen thuộc, ở câu cuối cùng có hai dấu chấm nhỏ.
Nét chữ anh ta vô cùng quen thuộc.
Trái tim bỗng nhiên co thắt lại co rút hít thở khó khăn, dường như không khí bị cướp mất vậy.
Thẩm Thiếu Hàn siết sách bài tập nhăn nhúm, giọng nói biến điệu, không thể tin được: “Nhị gia, đây là ai viết?”
“Là Minh Trà viết” Thẩm Hoài Dữ không nhìn anh ta, cẩn thận thưởng thức hương thơm trà mới, mỉm cười, con ngươi âm trầm “Có phải nét chữ đẹp hơn Biệt Vân Trà rất nhiều không?”
Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn