Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 120


Trong mắt mọi người, Dương Yêu Nhi luôn như trẻ con, cho nên không ai từng nghĩ đến chuyện nàng có thai.


Đợi đến khi Ngự y mở lời, trên dưới Khôn Ninh Cung mới từ từ hoàn hồn, sau đó lập tức vui mừng xen lẫn rối ren.


Lưu ma ma cười nói: "Mấy ngày trước ta còn nói với nương nương." Cười cười, viền mắt Lưu ma ma liền đỏ hoe, thở phào nhẹ nhõm.


Chỉ chớp mắt thôi mà Hoàng thượng đã trưởng thành, nắm quyền, cưới thê tử, tiếp theo chính là sắp có Tiểu Hoàng tử, Tiểu Hoàng nữ... 


Bà có thể đợi được đến ngày hôm nay đã là một điều cực kỳ may mắn.


Dương Yêu Nhi lúc này vẫn còn dựa vào Tiêu Dặc mà rơi nước mắt. 


Ban đầu nàng không như thế, nhưng nàng cũng không biết vì sao cứ khó chịu là lại rơi nước mắt không ngừng lại được.


Mình trở nên ngày càng yếu ớt.


Dương Yêu Nhi nghĩ như vậy, càng thấy khó chịu, nước mắt lại tuôn rơi trên tay áo Tiêu Dặc.


Tiêu Dặc đưa tay vỗ về ngực nàng, khẽ nói: "Yêu Nhi đừng khóc, khóc lâu sẽ càng thấy khó thở."


Không lâu sau có cung nữ bưng thuốc đã hầm xong đến, khẽ nói: "Nương nương uống thuốc sẽ tốt thôi, nương nương..." Nói xong liền đưa chén thuốc đến trước mặt Dương Yêu Nhi.


Tiêu Dặc đưa một tay ra nhận, nói: "Trẫm đút Yêu Nhi uống nhé?"


Dương Yêu Nhi cúi đầu, l**m một ngụm bên mép bát: "... Đắng."


Tiêu Dặc lập tức nói: "Trẫm cùng uống với Yêu Nhi được không? Trẫm một ngụm, Yêu Nhi một ngụm."


Lưu ma ma vội dở khóc dở cười nói: "Hoàng thượng, thuốc này sao có thể uống bậy được? Nếu Hoàng thượng uống hết một nửa, thì công hiệu của thuốc sẽ không còn nữa."


Tiêu Dặc dừng động tác lại, nhất thời cũng nhận ra chủ ý của mình thật ngớ ngẩn. Hắn vội sửa lời: "Mang mứt hoa quả đến."


Tiểu cung nữ vội đi lấy mứt hoa quả, Tiêu Dặc liền cầm mứt hoa quả khó khăn đút Dương Yêu Nhi uống xong thuốc.


Thang thuốc này quả nhiên hiệu quả cực nhanh, không quá một lát sau, Dương Yêu Nhi liền cảm thấy hô hấp thông thuận hơn, cảm giác đau nhức ở bụng cũng không còn mãnh liệt như vậy. Nàng mềm nhũn dựa vào lòng Tiêu Dặc, chỉ một chốc đã ngủ thiếp đi.


Lưu ma ma lúc này mới hạ thấp giọng nói: "Hoàng thượng, Lục Công Chúa đang chờ bên ngoài."



Tiêu Dặc nhìn chằm chằm Dương Yêu Nhi một lát, xác định vẻ mặt nàng đã dần dần thả lỏng, lúc này mới đứng dậy, nói: "Triệu nàng đến thiên điện."


"Vâng."


Lục Công Chúa trước đây ở trước mặt Tiêu Dặc còn dám nói những lời có phần lớn mật, nhưng giờ gặp lại Tiêu Dặc, lại hoàn toàn thay đổi bộ dạng.


Bản thân nàng là người có lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, vậy làm sao có thể sợ hãi Tiêu Dặc được?


Nhưng hiện nay khí chất trên người Tiêu Dặc lại có sự thay đổi long trời lở đất, hắn toát ra hơi thở đầy sát khí, gây cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.


Chính vì nàng cũng là loại người như thế, nên càng mẫn cảm với khí thế trên người Tiêu Dặc.


Lục Công Chúa cúi đầu, quỳ xuống trước mặt Tiêu Dặc: "Tham kiến Hoàng thượng."


Tiêu Dặc nói thẳng: "Trước đây nương nương nói, túi thơm ngươi tặng nàng có tác dụng tránh côn trùng, làm tỉnh táo đầu óc lẫn sáng mắt, có phải vậy không?"


"Đúng vậy."


"Trên đời này nào có thứ gì chỉ toàn là đồ tốt? Chắc hẳn cũng có những điểm không tốt nhỉ."


Lục Công Chúa khom người đặt hai chiếc túi thơm xuống, sắp xếp một bên trái, một bên phải.


Nàng cúi đầu nói: "Chiếc bên trái này là túi thơm trước đó được chuẩn bị để tặng nương nương, chính là do Lý phủ đưa cho."


Tiêu Dặc sắc mặt trầm xuống: "Thì ra Thiên Truy quốc và Lý phủ cấu kết với nhau?"


Trong lòng Tiêu Dặc đương nhiên biết Lục Công Chúa là hàng giả, nàng chỉ cấu kết với Phượng Đình và Lý phủ, chứ không liên quan đến Thiên Truy quốc. Chỉ là lúc này chưa đến lúc 'đánh rắn động cỏ', hắn mới giả vờ nhắc đến Thiên Truy quốc.


Lục Công Chúa cũng không biện giải, mà nói tiếp: "Chỉ là chúng ta và Lý phủ vốn cũng 'bằng mặt không bằng lòng', trong lòng không dám mưu hại nương nương, đắc tội với Đại Tấn, nên mới lại đánh tráo. Để Lý phủ cho rằng mục đích của họ đã đạt được, nhưng thực chất không phải vậy."


"Bên trong vốn dĩ chứa thứ gì?" Tiêu Dặc hỏi.


Lục Công Chúa nói: "Nước thuốc được hầm từ cỏ tránh côn trùng, sau đó cho thêm vật thấm nước bỏ vào túi thơm. Có thể khiến người ta mê man, phản ứng ngu ngốc, ăn uống không vào, dần dần gầy yếu mà chết."


Sắc mặt Tiêu Dặc nhất thời trở nên càng khó coi hơn, trong đáy mắt càng lóe lên sát ý sắc lạnh.


Hắn hỏi: "Thế còn cái kia?"


Lục Công Chúa chỉ vào chiếc bên phải, nói: "Cái này chính là túi thơm thường đeo trong Thiên Truy quốc, tác dụng quả thật như ta nói. Thứ này rất hiếm, chỉ có vương công quý tộc mới được đeo. Đương nhiên cũng có chỗ không tốt, nhưng điều đó không đáng kể..."



"Có đáng kể hay không, để trẫm phán đoán." Tiêu Dặc lạnh lùng nói.


Lục Công Chúa khẽ nói: "Bên trong được tẩm dược liệu sẽ làm cho người ta tai thính mắt tinh, trở nên mẫn cảm với thế giới bên ngoài. Nói cách khác, thính giác và thị lực sẽ mạnh hơn, đồng thời cảm giác đau cũng sẽ mạnh hơn. Tất cả cảm giác của người đó đối với bên ngoài đều sẽ bị phóng đại do trở nên mẫn cảm hơn."


Nghe đến đó, Tiêu Dặc đã hiểu rõ.


Từ kinh thành đến Đan Châu, người thường cảm thấy mệt mỏi một phần, nhưng Yêu Nhi sẽ cảm thấy mệt mỏi mười phần, tự nhiên thích ngủ.


Đợi đến khi từ Đan Châu trở về, Yêu Nhi mang thai. Nữ tử sau khi có thai thường nhạy cảm về cảm xúc, thích ngủ, cơ thể luôn cảm thấy không khỏe. Điều này cũng bị phóng đại lên, vì thế Yêu Nhi tự nhiên ngủ nhiều hơn.


Tiêu Dặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Công Chúa, nhất thời không biết nên phạt hay là thưởng cho nàng.


Đúng như lời nàng nói, chiếc túi thơm này khiến người ta tai thính mắt tinh, cảm giác với thế giới bên ngoài cũng trở nên nhạy bén hơn. Vậy chẳng phải Yêu Nhi sẽ thông minh hơn, tiếp thu nhanh hơn? Có thể nhớ bản đồ, có thể thuộc lòng thi văn, biết ghen, biết khóc biết cười, hiểu được tình ý của hắn... Chẳng phải đều là nhờ thứ này sao?


Tiêu Dặc lạnh lùng nói: "Tiễn Lục Công Chúa trở về đi."


Lục Công Chúa nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới thu lại hai chiếc túi thơm vội vàng bước ra ngoài, dường như sợ đi chậm sẽ bị Tiêu Dặc g**t ch*t ngay tại chỗ.


Chờ Lục Công Chúa đi rồi, Triệu công công mới chậm rãi bước tới cửa, ghé vào tai Tiêu Dặc khẽ nói: "Đã tra ra rồi, quả thật có mấy người đã bị đánh tráo."


"Là những ai?"


"Triệu Hoa, Trần Tử Nghiệp, Trình Vạn Thanh..." Triệu công công cúi đầu đọc ra một loạt tên.


"Có người của Việt Vương, có người của Lý gia, cũng có người kết bè kết phái với những kẻ khác." Tiêu Dặc nói đến đây đột nhiên nở nụ cười, nhưng ngữ khí vẫn lạnh băng: "Hắn ta quả thực đang giúp trẫm."


"Lại chờ thêm chút thời gian." Tiêu Dặc thản nhiên nói.


Chờ thêm vài ngày, đợi Phượng Đình ngầm sắp xếp đâu vào đấy, hắn chỉ việc 'bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau' là được.


Hắn vốn dĩ đã nghĩ, thế lực trong triều không phải ngày một ngày hai mà gây dựng được. Cho dù hiện giờ hắn đã có danh vọng, nắm quyền lớn, nhưng nếu thực sự muốn đụng chạm đến lợi ích sâu xa của những người đó, rốt cuộc họ vẫn sẽ gây khó dễ cho hắn.


Hắn phải đánh đổ họ, đưa từng người xuống khỏi vị trí vốn có.


Kế hoạch này đương nhiên không thể hoàn thành trong một hai ngày.


Nhưng Phượng Đình ngầm ra tay g**t ch*t quan viên, bổ nhiệm người của mình vào, thay đổi thân phận.


Đợi đến khi gần đủ, hắn lại ra tay bắt Phượng Đình, vạch trần các quan viên giả mạo. Những vị trí trống ra này, liền có thể thay hắn bổ nhiệm những người đã dốc lòng bồi dưỡng. Mà hắn chỉ cần giết Phượng Đình, là có thể có lý do đối chất với gia đình của các quan viên đã chết. Họ chỉ có thể nuốt sự ấm ức này, nhớ lấy từ nay về sau phải hành xử dè dặt.



Lý phủ đã từng cấu kết với Phượng Đình, bằng chứng cũng đã nằm trong tay hắn. Đến lúc đó có thể tịch thu gia sản của Lý gia luôn, cộng thêm những thứ Lý Nguyên đã cung cấp trước đây, tuyệt đối sẽ không để Lý gia còn nửa phần cơ hội sống sót.


Sau đó mới phù trợ Khổng Phượng Thành, còn Thường Đại Học Sĩ sẽ trở thành người kiềm chế Khổng Phượng Thành trong hệ thống quan văn.


...


Trong triều đình nghiễm nhiên không còn chuyện gì khiến Tiêu Dặc phải phiền lòng nữa.


Chỉ có một việc mới khiến hắn vướng bận.


Tiêu Dặc đứng dậy nói: "Trở về nhìn nương nương một chút."


Triệu công công đáp lời: "Vâng."


Lần mang thai này của Dương Yêu Nhi, quả thực vô cùng khó chịu.


Tiêu Dặc đi rồi, nàng vừa mới ngủ được một lát liền tỉnh lại. Nàng yếu ớt cố gắng ngồi dậy, níu chặt tấm màn bên cạnh, ói ra hết nước thuốc đã uống nhưng chưa tiêu hóa hoàn toàn.


Các cung nhân đều hoảng hốt, vội vàng đi mời Ngự y, sau đó đỡ nàng, không ngừng xoa lưng cho nàng.


Dương Yêu Nhi nôn đến choáng váng đầu, lại còn hoa mắt, cứ như thể lục phủ ngũ tạng đều sắp trào ra ngoài.


Nàng nắm chặt màn trướng, mới không bị yếu mềm ngã xuống.


Tiêu Dặc vừa vặn bước vào điện, hắn lập tức đi nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Dương Yêu Nhi, vừa vỗ về lưng nàng, vừa nói: "Không khó chịu, không khó chịu, xoa xoa, trẫm xoa xoa cho Yêu Nhi..."


Vị Hoàng đế vốn kiệm lời này, hiện tại lại hóa thành kẻ lắm lời, cứ lặp đi lặp lại một câu nói mà bản thân hắn cũng không hề hay biết.


Tiểu cung nữ mang chậu đựng chất nôn ra ngoài, lại bưng nước đến giúp Dương Yêu Nhi súc miệng, rửa mặt sạch sẽ.


Đợi đến khi lau rửa sạch sẽ xong, Tiêu Dặc liền ôm Dương Yêu Nhi ngồi dậy. Hắn vừa bước ra ngoài, vừa nói: "Bắt đầu từ hôm nay, nương nương sẽ dọn đến Dưỡng Tâm Điện ở."


Bình thường hắn đều xử lý công việc ở Tây Noãn Các của Dưỡng Tâm Điện.


Khôn Ninh Cung quá xa, nếu Yêu Nhi có bất trắc, hắn tự nhiên không kịp trở tay. Tuy rằng Hoàng hậu các đời trước sau khi đại hôn đều ở tại Khôn Ninh Cung, nhưng nếu hắn kiên quyết muốn dời Hoàng hậu sang Dưỡng Tâm Điện, chắc chắn cũng không ai dám có ý kiến gì.


Cung nhân Khôn Ninh Cung đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, đi thu dọn đồ dùng quen thuộc của Hoàng hậu nương nương để tiện chuyển đến Dưỡng Tâm Điện.


Một bên Triệu công công vội vàng đưa lên một chiếc áo choàng, Tiêu Dặc dùng áo choàng bao lấy Dương Yêu Nhi, còn Triệu công công thì che ô bên cạnh. Cả đoàn người cứ thế rời khỏi Khôn Ninh Cung, đi về phía Dưỡng Tâm Điện.



Bên ngoài đang rơi hạt mưa bụi lất phất, trông vừa buồn bã vừa nóng bức, cảnh tượng này vốn nên khiến người ta cảm thấy phiền chán.


Nhưng Tiêu Dặc ôm Dương Yêu Nhi đi trong mưa, ngược lại cảm thấy đáy lòng yên bình một cách kỳ lạ.


Được ra ngoài, Dương Yêu Nhi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dựa vào Tiêu Dặc mơ màng ngủ thiếp đi, khóe mắt vẫn còn vương lại chút nước mắt.


Tiêu Dặc hai tay ôm nàng, tay cũng không tiện lau đi, đành phải cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng.


Đi được một đoạn khá xa, mới đến Dưỡng Tâm Điện.


Dưỡng Tâm Điện lúc này đã nhanh chóng bài trí xong.


Trên giường đã sắp sẵn đệm chăn, Tiêu Dặc nhẹ nhàng đặt Dương Yêu Nhi xuống. Dương Yêu Nhi cúi đầu hô hấp, vẫn chưa tỉnh lại.


Tiêu Dặc mân mê lọn tóc bên tai nàng.


Ngự y đến, đang định khom lưng hành lễ với Tiêu Dặc.


Tiêu Dặc làm động tác ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, vị Ngự y kia liền chỉ cung kính cúi lưng, lập tức quỳ gối bên giường bắt mạch cho Dương Yêu Nhi.


Sau đó Ngự y đứng dậy, cùng Tiêu Dặc đi ra ngoài, lúc này hắn mới dám mở lời nói: "Hoàng thượng, nương nương không đáng ngại, phụ nữ mang thai nôn mửa là chuyện thường tình. Có thể bảo Ngự Thiện Phòng làm thêm nhiều món ăn để nương nương thử xem, món nào ăn vào sẽ không bị nôn."


Tiêu Dặc nhíu mày nói: "Nữ tử mang thai lại gian khổ như vậy sao?"


Ngự y nói: "Không chỉ vậy, đợi đến khi tháng lớn hơn một chút, nương nương có thể sẽ thường xuyên cảm thấy đau lưng, đau chân, toàn thân bủn rủn vô lực... Có lẽ còn thích ngủ, nhưng lại ngủ rất nông, một chút khó chịu là sẽ tỉnh lại..."


Tiêu Dặc cảm thấy lòng nặng trĩu.


Thấy sắc mặt hắn không tốt, Lưu ma ma vội vàng nói bên cạnh: "Hoàng thượng, nữ tử trên thế gian này, mười người thì có chín đều phải trải qua như vậy cả."


"Không có cái đạo lý lẽ ra phải chịu khổ. Trẫm không muốn nàng khó chịu như thế."


Ngự y lau mồ hôi, vội hỏi: "Cũng không phải là không có cách giải quyết, khi nương nương đau mỏi eo chân, có thể xoa bóp giảm nhẹ."


"Thủ pháp như thế nào?"


Ngự y vội gọi Dược đồng đến, hai người làm mẫu trước mặt Tiêu Dặc.


Tiêu Dặc lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.


Nhưng hắn không ngờ rằng lại dùng đến nhanh như vậy.


Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu Truyện Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu Story Chương 120
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...