Cấm Kỵ
71: Yêu Anh - Vô Cùng Yêu Em End
“Linh Vân, sao cô có vẻ buồn rầu vậy?”
Chu Linh Vân cũng chợt nhận ra, ừm, bản thân mình đúng là đang hơi buồn.
“Không có gì, tôi hồi hộp chút thôi.”
Nhìn như vậy làm sao nói là hồi hộp cho được? Dương Mỹ An đâu có ngốc!
“Này, có chuyện gì cô mau nói ra đi.
Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, đừng để sau này phải hối hận.”
Thấy người con gái xinh đẹp trước mặt cứ liên tục im lặng, Dương Mỹ An liền ôm lấy hai bả vai của cô, nhẹ nhàng nói.
“Có phải Lục Sở Ngạo đã làm gì khiến cô buồn không? Mau nói đi, tôi nhất định sẽ tẩn cho hắn ta một trận!”
Chu Linh Vân giữ lấy tay Dương Mỹ An lại, cô lắc đầu.
“Không phải như vậy.”
“Vậy cô nói xem, ngày vui mà mặt cô cứ như đưa đám như thế là sao?”
Vò chặt bàn tay một hồi, cô rốt cuộc cũng nói.
“Tôi với Lục Sở Ngạo dù sao dưới con mắt của thiên hạ đã từng là em chồng, chị dâu.
Cô nói xem, ly hồn chồng cũ để cưới em chồng, có ai chấp nhận được? Người đời sẽ dè bỉu và khinh mạt chúng tôi…”
“Không phải nói đó chỉ là danh nghĩa hay sao? Cô với Lục Sở Viêm đến cái nắm tay còn không có!”
“Tôi biết! Nhưng làm sao để họ hiểu mới quan trọng.”
Dương Mỹ An thở dài.
“Đừng quan tâm nhiều đến chuyện đó nữa, hạnh phúc là của cô, mặc kệ bọn họ nghĩ gì.”
“Nếu như bây giờ cô lựa chọn từ bỏ, vậy thì Nhiên Tuyết? Cô định làm sao để giải thích với nó?”
Dương Mỹ An như nói trúng vào tim đen của cô.
Nhiên Tuyết con bé cần có cha, và đương nhiên cô không muốn nó lớn lên dưới sự đàm tiếu của của mọi người về ba mẹ mình.
Nhưng Dương Mỹ An nói không sai, hạnh phúc của cô thì chẳng liên quan đến người ngoài.
Lục Sở Ngạo đứng nép bên cửa sổ đã sớm nghe thấy được cuộc trò chuyện của hai người.
Anh không tránh khỏi buồn bã, nhưng anh tuyệt đối sẽ khiến cho Chu Linh Vân trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
Hôn lễ rất nhanh đã được diễn ra.
Tiếng nhạc du dương bao trùm toàn bộ lễ đường rộng lớn, con đường trải đầy hoa được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, chuẩn bị nghênh đón nhân vật chính của hôm nay.
Chu Linh Vân khoác lấy tay Phùng Khải dần tiến vào lễ đường dưới sự vui mừng nồng nhiệt của cả hai bên.
Từng bước chân của cô hồi hộp như phát run, khoảnh khắc lớn nhất trong đời người chính là giờ phút này.
Cô khẽ ngước mặt nhìn lên, nơi mà chú rể đang đứng để chờ đón cô dâu của mình.
Sau một lớp khăn voan mỏng, Chu Linh Vân chỉ thấy được một người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề, nhưng lạ rằng anh ta còn đeo cả một chiếc mặt nạ bạc.
Hình ảnh này bất giác đưa Chu Linh Vân trở về quá khứ, cô đột nhiên trở nên thân thuộc với khung cảnh này một cách lạ lùng.
Thế rồi, bức ảnh cưới của cô và Lục Sở Viêm dần thoáng qua trong đầu.
Người mà cô đứng sát cạnh bên cũng mặc một chiếc vest đen và đeo mặt nạ bạc.
Kiếp trước khi gả cho Lục Sở Viêm, Chu Linh Vân đã mất đi ánh sáng nên không rõ người ấy trông ra sao.
Cô chỉ loáng thoáng nghe mọi người xì xào nói về việc chú rể đang đeo mặt nạ, và khi hai người hôn nhau, Chu Linh Vân cũng cảm nhận được điều ấy.
Lần này, mọi thứ diễn ra trước mặt đều như tái diễn lại hình ảnh quá khứ.
Bước chân của Chu Linh Vân bỗng khựng lại, như có một thứ gì đó đang níu kéo cô lại.
Phùng Khải ngạc nhiên quay sang.
“Sao vậy, mau đi thôi.
Con hồi hộp à?”
Không phải hồi hộp, mà là lo sợ.
Tiếng rì rầm của khách mời lúc này mới truyền vào tai cô.
“Giống thật đấy, hệt như hôn lễ trước kia của Chu đại tiểu thư và Lục đại thiếu gia.”
“Sao lại giống? Cô trước đó có tham gia hôn lễ của họ à?”
“Ừ, tôi được mời.
Cô nghĩ xem liệu đây có phải là Lục đại thiếu gia không? Thực sự giống hệt với hôn lễ trước đó, như là cùng một người vậy!”
“Cùng một người? Có khi là vậy.
Bảo sao tôi nói mà, làm sao một người bình thường lại đi ly hôn với chồng để cưới em trai của chồng chứ!”
Những lời nói ấy từng chút một khiến cho Chu Linh Vân cảm thấy sợ hãi.
Cô bước chân chậm dần, liền lo rằng người trước mặt là Lục Sở Viêm.
Làm sao có thể chứ…?
Phùng Khải hoàn thành đưa tiễn Chu Linh Vân một đoạn đường, anh cẩn thận trao cháu gái bé bỏng của mình cho Lục Sở Ngạo.
“Chăm sóc con bé thật tốt.”
Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt ẩn sau lớp mặt nạ ôn nhu nhìn cô.
“Linh Vân, mau đi thôi.”
Giọng nói quen thuộc ấy phá tan đi mọi sự hoài nghi của Chu Linh Vân.
Khi này cô mới yên tâm nắm chặt lấy tay của Lục Sở Ngạo, bước tiếp đoạn đường cuối cùng.
Vị mục sư trìu mến nhìn hai người họ, dõng dạc hỏi.
“Vị thiếu niên này, người đứng trước mặt con sau hôm nay sẽ là vợ hợp pháp của con.
Con có nguyện cùng cô ấy vượt qua những sóng gió, khó khăn, trải qua ngọt ngào, hạnh phúc, luôn che chở bảo vệ cô ấy suốt quãng đời còn lại không?”
Lục Sở Ngạo nắm chặt lấy tay của Chu Linh Vân, hạnh phúc gật đầu.
“Con đồng ý.”
“Vậy còn con gái, con có muốn cũng người đàn ông trước mặt gây dựng mái ấm gia đình, vượt qua giông tố, nếm trải vui buồn, ngọt bùi, chung thủy cùng nhau sống mãi đến đầu bạc răng long hay không?”
Chu Linh Vân lúc này đã không còn bị những lời nói của mọi người chi phối nữa.
Người đàn ông trước mặt chính là bảo vật trân quý mà cô phải nắm giữ cả đời này.
“Con đồng ý.”
Mọi người đều hô hào trước hạnh phúc lớn của hai người.
Lục Sở Ngạo đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vào ngón áp út của cô, đặt lên nó một nụ hôn ngọt ngào.
Chu Linh Vân cũng không chậm chạp mà trao cho anh chiếc nhẫn tình yêu, nở một nụ cười hạnh phúc.
Tới khi cả hai đang vui vẻ ôm lấy nhau thì bỗng ở ngay cửa của nhà thờ, một người đàn ông xuất hiện sừng sững hét lên.
“Lục Sở Ngạo, mày không được cưới chị dâu của mày!”
Mọi tâm điểm chú ý đều đổ dồn hết về phía của Lục Sở Viêm, lúc này một số người mới nhận ra người trên kia thực sự là Lục Sở Ngạo.
“Sao hắn ta lại có mặt ở đây? Quân Sơn, đội bảo vệ, vệ sĩ đâu hết rồi?” Dương Mỹ An lo lắng.
“Sao lại có sơ suất này? Mỹ An, em ở yên đây, anh đi giải quyết.”
“Được.”
Hạnh phúc trong tầm tay, vậy mà còn bị phá đám.
Chu Linh Vân tức giận lật bỏ khăn voan trắng, hét lên.
“Lục Sở Viêm, hôm nay là ngày vui của tôi, anh đừng hòng phá đám.
Tôi với anh sớm đã ly hôn, không có bất cứ quan hệ nào.
Cho dù có nhận bao nhiêu lời dèm pha của thiên hạ tôi cũng vẫn yêu và cưới Sở Ngạo!”
Lời phản bác này triệt để khiến cho Lục Sở Viêm cứng họng.
Hắn vẫn chưa bao giờ hết đi ham muốn danh vọng trong mình, và càng không muốn nhìn thấy cả hai hạnh phúc.
Còn đang định nói gì đó, Lục Sở Ngạo liền chen lời.
“Em với anh ấy chưa từng ly hôn với nhau…”
Lời nói do chính chú rể nói ra khiến cho Chu Linh Vân thót tim.
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy sự khó hiểu, nhưng Lục Sở Ngạo lại bình tĩnh nắm chặt lấy tay cô.
“Bởi vì… em với anh ấy chưa từng kết hôn.”
Thông tin bất ngờ này làm cho hội trường một phen náo nhiệt, phía đằng gái thì lại căng thẳng lắng nghe.
“Mọi người còn nhớ hai năm trước, từng có một hôn lễ như vậy diễn ra không? Cô dâu xinh đẹp vẫn là cô dâu xinh đẹp của ngày hôm nay.
Chú rể đeo mặt nạ… vẫn là chú rể đeo mặt nạ của hiện tại.
Không sai, hai năm trước người kết hôn với cô gái xinh đẹp này đây là tôi, không phải Lục Sở Viêm.”
Chu Linh Vân như đứng hình tại chỗ.
Có phải anh tức giận tới mức nói nhăng nói cuội rồi không?
“Lục Sở Ngạo, mày mau câm miệng lại!”
“Năm đó anh vốn dĩ không có mặt tại thành phố này cho nên đã nhờ em thế chỗ của anh tiến hành hôn lễ với Linh Vân.
Sau đó ngoại trừ danh phận với người ngoài, anh và cô ấy không có bất cứ quan hệ nào khác.”
Và rồi, các cuộc bàn luận liên tục nổ ra.
“Chẳng trách tôi thấy Lục đại thiếu hôm ấy có vẻ rất lạ.
Còn nữa, hôn lễ ấy hình như còn dang dở nữa cơ!”
“À, vài tháng sau đó Chu đại tiểu thư chẳng phải một mực rũ bỏ mọi tình cảm với Lục Sở Viêm đó hay sao? Xem ra đúng là không phải vợ chồng mới không có tình cảm.”
“Thật vậy sao? Tin này đúng là sốc, có một không hai luôn.”
Chu Linh Vân chưa thể tiếp nhận kịp bất ngờ lớn này, cô đưa tay tháo chiếc mặt nạ mà Lục Sở Ngạo đang đeo, ánh mắt lấp lánh chứa nước.
“Chuyện anh nói… là thật chứ?”
Lục Sở Ngạo mỉm cười, lấy tay xoa lên gương mặt nhỏ của cô.
“Em tin anh chứ?”
Chu Linh Vân gật gật, dùng toàn bộ trái tim của mình để tin anh, mặc dù trong lòng luôn cảm thấy thật thần kỳ.
“Nếu anh vẫn cố chấp có thể cho mọi người xem giấy chứng nhận kết hôn không?”
Anh nhếch khóe miệng cười: “Anh vốn dĩ làm gì có.”
Chu Linh Vân xúc động ôm lấy gương mặt lớn quá cỡ tay của cô, đặt lên đôi môi yêu nghiệt ấy một nụ hôn nồng nàn hạnh phúc như thể khẳng định chủ quyền.
Lục Sở Viêm tròn mắt nhìn, rốt cuộc vẫn bị vệ sĩ kéo ra ngoài.
Vấn đề lớn nhất đều đã được giải quyết, bên phía nhà gái khi này mới thở phào nhẹ nhõm, và báo đài liền lần lượt đưa tin về tin tức sốt dẻo này.
Trình Thiếu Khanh ngồi trong tù hướng mắt nhìn ra màn hình của quản ngục, nhìn thấy rõ ràng Chu Linh Vân đang hạnh phúc bên Lục Sở Ngạo.
Anh thất bại rồi.
Nhưng nhìn thấy cô hạnh phúc như vậy, trong lòng Trình Thiếu Khanh cuối cùng cũng an tâm.
***
Một thời gian sau, tại căn biệt thự trên bờ biển…
“Sở Ngạo, em vẫn còn có một chuyện luôn thắc mắc.”
Lục Sở Ngạo vừa gấp quần áo cho Nhiên Tuyết, vừa gật gật đầu.
“Ừm, có chuyện gì?”
“Anh… từ bao giờ yêu em vậy?”
“Từ rất lâu rất lâu rồi.” Lục Sở Ngạo không một chút chần chừ mà trả lời luôn.
Chu Linh Vân tay chống cằm, chu môi bất mãn nhìn anh.
“Rất lâu là từ bao giờ? Hay anh thực sự biến thái, yêu chính chị dâu của anh mình khi em mới được gả đến Lục gia?”
Lục Sở Ngạo bất chợt dừng tay, thân thủ nhanh như cắt đã ép cô xuống giường, khoảng cách thật sự rất gần khiến Chu Linh Vân đỏ mặt.
“Em chưa từng là chị dâu của anh.”
“Vậy… vậy anh nói đi, không từ lúc đó thì từ khi nào?”
Lục Sở Ngạo nhân cơ hội hôn chụt lên môi cô, nằm sang một bên nói.
“Anh gặp em lần đầu tiên vào một ngày mưa, khi ấy em đã không nhìn thấy ánh sáng, nhưng vẫn lạc quan với nụ cười thật tươi.
Lúc ấy anh đang trong thời gian vô cùng mệt mỏi và khó khăn.
Gặp được em, cô gái với ánh mắt như biết cười đã làm trái tim của anh tan chảy.”
Lục Sở Ngạo nói một hồi, Chu Linh Vân mới lục tìm lại trí nhớ của mình.
Cô từng gặp một người như vậy sao?
“Anh nói cụ thể hơn xem?”
“Em nhớ không, hôm ấy trời mưa rất lớn, hình như là sinh nhật của em.
Em ngồi một mình đón sinh nhật, không hiểu tại sao anh lại bị thu hút, mặt dày tới bắt chuyện.”
Chu Linh Vân nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, hình như đúng là có chuyện như thế.
“Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây được không?”
“Anh là…” Chu Linh Vân không nhìn được ai, càng không quen giọng nói này.
“Tôi… tôi thấy cô hình như đón sinh nhật một mình.
Hôm nay cũng là sinh nhật của tôi nhưng không có người thân bạn bè bên cạnh, tôi có thể cùng cô đón sinh nhật không?”
“Đương nhiên rồi, mặc dù không biết anh là ai nhưng hoàn cảnh của chúng ta khá giống nhau.
Mau ngồi đi.”
Chu Linh Vân quay trở về hiện tại, cô liền nhận ra.
“Hóa ra anh là người hôm ấy.
Cũng lợi hại thật, còn dám nói dối em, hại em ngày nào cũng gặp anh tâm sự, nói chuyện như con ngốc vậy!”
“Ai bảo em đáng yêu quá làm gì, anh vừa gặp liền yêu!”
“Hừm, khua môi múa mép.
Vậy thời gian đó, anh khủng hoảng về chuyện gì?”
Lục Sở Ngạo thở dài, anh bĩu môi buồn rầu.
“Đánh bài thua đàn em.”
“…”
“Lục! Sở! Ngạo! Em giết anh!”
Chu Linh Vân trèo lên người Lục Sở Ngạo, cánh tay không ngừng đánh vào ngực nhưng lại chẳng có cảm giác đau đớn gì.
Anh bật cười ôm lấy cô, lật ngược lại tình thế, chóp mũi của hai người gần như đã chạm vào nhau.
“Thực ra… phải cảm ơn Chu Ninh Sương.
Nếu cô ấy không chuốc thuốc, anh và em sẽ không một lần nữa gặp nhau.
Chính vào thời khắc anh biết đó là em, anh liền nhận định em chính là cô dâu của anh.”
“Vậy tại sao anh không ngăn cản hôn ước đó lại?”
“Anh cũng muốn, nhưng đây đều là nguyện vọng của ba, hơn nữa mẹ anh nếu như biết chuyện này sẽ càng gây khó dễ cho anh.
Nên là… mọi chuyện từ khi kết hôn đều là do anh sắp đặt.”
Chu Linh Vân ôm lấy gương mặt đẹp trai mưu mô này của Lục Sở Ngạo, tặc lưỡi.
“Chậc, yêu phải một nam hồ ly tinh rồi!”
“Vậy em có muốn sinh thêm một tiểu hồ ly nữa không?”
Nét mặt của Chu Linh Vân chợt trở nên ngượng ngùng.
Không chờ cô trả lời, Lục Sở Ngạo liền hung hăng tiến tới chiếm đoạt đôi môi ngọt ngào của nữ nhân trước mặt.
Chiếc chăn bông mềm mại dần phủ lên thân thể hai người, đắp lên một hạnh phúc của họ.
“Lục Sở Ngạo, em yêu anh!”
“Chu Linh Vân, anh yêu em, vô cùng vô cùng yêu em!”.
Cấm Kỵ