Cấm Kỵ
54: Không Có Quyền Lựa Chọn
Cho dù đã lớn nhưng Chu Linh Vân vẫn muốn nũng nịu trong lòng của bà Châu.
Từ nhỏ cô đã thiệt thòi vì không có mẹ ruột bên cạnh, lớn lên càng như vậy.
Có bà Châu ở đây, cô thật muốn nhỏ xíu như lúc trước, vô lo vô nghĩ nằm cạnh bà, nghe bà kể những câu chuyện đẹp như mộng.
“Vân Vân à, bà thấy con có phải đang muốn tâm sự không?” Người già thường rất nhạy bén, mới đó đã thấy được tâm tư của cháu gái mình.
Chu Linh Vân mở mắt, cô hỏi.
“Ngoại à, nếu cho ngoại lựa chọn giữa con, và ông, ngoại sẽ chọn ai?”
Bà Châu trầm ngâm, sau đó vuốt ve mái tóc của cô.
“Đương nhiên là con rồi.”
“Tại sao? Ông rất yêu bà, và bà cũng rất yêu ông.”
“Nếu đã là lựa chọn, đương nhiên ta sẽ chọn cái tốt nhất rồi.
Ông còn có thể yêu người mới, ta cũng vậy.
Nhưng con, duy nhất chỉ có một, làm sao ta bỏ con được?”
“Đôi khi… ta vốn dĩ không được lựa chọn.”
Chu Linh Vân im lặng lật người, thả ánh mắt ra phía cửa sổ suy ngẫm.
Đôi khi… lựa chọn không hẳn là được lựa chọn…
Cô thật muốn hỏi ánh trăng đang sáng vằng vặc ngoài kia, có thể nào soi đường chỉ lối cho cô đi trên con đường đúng đắn hay không?
Rốt cuộc con đường nào mới có lối ra? Con đường nào là hẻm cụt tăm tối?
Chừng một lúc sau đó, bà Châu dúi vào tay Chu Linh Vân một món đồ nho nhỏ được làm bằng thép.
Không biết cô còn ngủ hay thức, nhưng bà vẫn nói.
“Đây là bùa hộ mệnh ta tự khắc, nếu con muốn bảo vệ ai, hãy tặng nó cho người đó.”
Chỉ nói vậy, bà cũng lặng lẽ nhắm mắt thiếp đi.
Những ngón tay của Chu Linh Vân khẽ siết lại…
Sáng hôm sau, Chu Linh Vân đang ngồi dưới bậc thềm khâu chiếc khăn tay thì Lục Sở Ngạo đã tìm đến.
Anh nhìn cô, quan sát biểu cảm phẳng lặng như mặt nước, cuối cùng vẫn không dò đoán được liền hỏi.
“Em… thêu khăn cho ai vậy?”
“Không ai cả.” Chu Linh Vân lạnh lùng trả lời.
Lục Sở Ngạo hơi chút thất vọng, thứ anh mong chờ là một câu trả lời ngọt ngào hơn thế, chứ chẳng lạnh lùng như muốn tát thẳng vào mặt người ta như vậy.
“Ồ… anh con tưởng là em thêu cho anh.
Xem ra… anh cũng chẳng quan trọng với em là mấy.”
Anh không hề biết rằng chính mấy lời nói có chút hờn dỗi này lại chính là bàn đạp cho Chu Linh Vân nói ra lời chia tay.
Cô dừng công việc của mình lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt sâu như lòng hồ không đáy kia.
“Sở Ngạo, chúng ta chấm dứt tại đây đi.”
Hai tai của Lục Sở Ngạo cứ ù ù, là do gió thổi, hay là do lời nói của Chu Linh Vân quá đỗi bất ngờ?
“Em… em nói sao?”
“Em nói chúng ta chấm dứt ở đây đi, em mệt rồi.”
Lục Sở Ngạo cố ý không hiểu, anh đặt tay lên trán cô rồi lại tự đặt tay lên trán mình.
“Đâu có nóng đâu? Em mệt trong người à? Vậy thì mau vào trong đi, ngoài đây gió lạnh.”
Chu Linh Vân hất tay anh ra, cô tiếp tục nói.
“Đừng giả vờ không hiểu.”
Lục Sở Ngạo quay mặt đi, anh không muốn nghe, anh không muốn hiểu bất cứ điều gì mà cô vừa nói.
“Sở Ngạo, nhìn thẳng vào mắt em.”
“Em nói em mệt rồi, em không muốn ở bên anh nữa.
Chúng ta chia tay đi, trong hòa bình, không vì bất cứ lý do nào khác.”
Cổ họng của Lục Sở Ngạo như nghẹn cứng lại, từng lời nói của cô anh đã cố gắng không muốn nghe, nhưng mỗi chữ lại cứ đưa vào tai, xuyên tận vào trái tim đang run rẩy lo sợ ấy.
“Em… đang đùa anh đúng không?”
Cô quay lại với công việc của mình, vừa thêu khăn tay, vừa nhàn nhạt trả lời.
“Em nghiêm túc.”
“Nhưng…”
Rõ ràng dáng vẻ bên ngoài tuyệt đối bình tĩnh nhưng tận sâu bên trong Chu Linh Vân đang run lên không ngừng.
Cô bất chợt làm cho chiếc kim sắc nhọn đâm vào ngón tay, rỉ ra một giọt máu.
Lục Sở Ngạo vội nắm lấy tay cô, nhưng ngay lập tức đã bị hất ra.
“Cứ như vậy đi.
Sức khỏe của ngoại không tốt như anh nghĩ, nên chuyện này mong anh đừng nói ra.
Chu Linh Vân đứng dậy rời đi, bỏ lại chiếc khăn tay đang đan dở cùng một giọt máu thấm trên đó.
Lục Sở Ngạo như hóa đá, đầu óc chẳng nghĩ thêm được bất cứ thứ gì.
Anh muốn bật dậy đuổi theo cô, nhưng lại không có dũng khí đó.
Chu Linh Vân chán anh rồi sao?
Thực sự không còn chút tình cảm nào?
Đột ngột thật đấy.
Lời chia tay nói ra lại nhẹ nhàng tựa lông hồng.
Nhưng… trái tim của anh sớm đã bị nó kéo xuống tận đáy vực thẳm.
Lục Sở Ngạo phải mất một thời gian rất lâu mới có thể đứng dậy.
Anh không dám làm trái lời cô, vẽ lên mặt mình một lớp mặt nạ vui vẻ đi ra ngoài.
Dù sao thì… bà Châu cũng đã mong ngóng đến vậy, cú sốc này để anh chịu một mình là đủ rồi.
“Ngoại ơi, Linh Vân đâu?”
“Vân Vân sao? Haizz, con bé nó về từ sáng sớm rồi! Bảo tới thăm ta hai ngày, thế mà lại đi vội như vậy.”
“Đi rồi?”
“Ừ, đi rồi.”
Lục Sở Ngạo chỉ kịp chào bà một câu rồi vội vã lên xe đuổi theo Chu Linh Vân.
Bà Châu đứng ngoài cổng nhìn theo, ánh mắt cong cong với khuôn miệng luôn nở nụ cười dần biến mất.
Lũ nhóc này làm sao mà lừa được bà?
Bà tuy không còn trẻ, nhưng cái gì cũng đều biết.
Từ việc Chu Linh Vân bị đi tù oan, từ việc cô lấy ai, và cả việc mẹ và em kế của cô phải đi tù… bà đều biết cả.
Rồi hôm nay, lại là tình cảm đầy ngang trái của hai người họ.
Bà không nói, bà muốn cho cháu gái của mình tự vượt qua nó, cướp lấy nó, và cuối cùng là hạnh phúc với nó.
“Đến bao giờ hai đứa nhóc này mới đến thăm ta đây…”
Chu Linh Vân đứng trước cửa nhà của Trình Thiếu Khanh, mang theo một tâm thế vững chắc đối mặt với anh ta.
Quản gia trong nhà đi đến, cúi đầu chào hỏi cô một cái sau đó dẫn cô vào trong.
Lần này, Chu Linh Vân không còn nghe thấy tiếng khóc nữa.
Trình Thiếu Khanh ngồi ở giữa ghế như thể đang chờ đợi, rốt cuộc anh cũng chờ được cô.
Cho Chu Linh Vân ba ngày suy nghĩ, nhanh như vậy cô đã có áp án, quả không uổng phí tâm tư bao nhiêu lâu nay của anh ta.
Chu Linh Vân siết chặt tay, cô vốn đã có câu trả lời từ sớm, chỉ là không muốn đối diện với nó.
Nhưng cô nhận ra, càng chần chừ bản thân sẽ càng lún sâu vào vũng đường hạnh phúc, căn bản không thể thoát ra.
Cho nên, quyết định nhanh chóng là cách duy nhất khiến cô với bớt đi phần nào day dứt trong lòng.
“Tôi đồng ý với anh.”
Trình Thiếu Khanh sớm đã nghĩ ra câu trả lời này trong đầu từ trước cho nên anh không quá ngạc nhiên.
Trong lòng còn trào dâng vài xúc cảm mạnh mẽ, anh ta kéo Chu Linh Vân ngồi xuống cạnh mình, nhưng cô lại cứng đầu không chịu nghe.
“Trước tiên, tôi muốn gặp con gái mình.”
Trình Thiếu Khanh hít một hơi thật sau, sau đó anh ta hất tay ra lệnh cho bà vú vào phòng bế đứa trẻ ra.
Đứa trẻ đang còn say giấc nồng, im lặng nằm trong vòng tay của bà vú không quấy khóc.
Khóe mắt của Chu Linh Vân cay cay, cô đưa tay ra đón lấy đứa bé.
Khoảnh khắc ấy, mọi sự đau thương mệt nhoài mà cô phải trải qua dường như đều tan biến hết.
Thiên thần bé nhỏ đang cười với cô, cho dù là ngủ nó cũng cảm nhận được hơi ấm từ mẹ.
Hạnh phúc chưa được bao lâu, bà vú đã theo lệnh mà lấy lại đứa con từ tay Chu Linh Vân.
Cô lưu luyến không muốn rời xa nó, nhưng lại chẳng dám giành giật vì sợ con bé sẽ đau.
Một khoảnh khắc chạm ngắn ngủi cũng đủ để cho Chu Linh Vân cảm thấy yên lòng.
“Thế nào? Mãn nguyện rồi chứ?”
Cô không nói gì, nhưng một lúc sau đó liền đáp lại.
“Tôi đã chia tay với Lục Sở Ngạo và đồng ý đến với anh, tại sao anh vẫn cứ giữ con bé, không cho tôi có thời gian cạnh nó?”
Trình Thiếu Khanh nhướng mày nhìn cô, con ngươi đen tuyền như chứa cả một vùng vực thẳm không đáy.
Anh ta đứng lên, anh tiến một bước, cô liền lùi hai bước.
Để rồi, nụ cười trào phúng bật lên.
“Đấy, em xem đi.
Chu Linh Vân siết chặt tay, nhìn vào một khoảng trống hư vô dưới sàn nhà.
“Tôi cần thời gian thích ứng.”
“Bao nhiêu năm chúng ta cùng nhau lớn lên và trưởng thành, còn cần gì thời gian thích ứng?”
Trình Thiếu Khanh hỏi, nhưng Chu Linh Vân vẫn giữ im lặng.
Anh ta gật gật đầu, lại ngồi dựa lưng vào sofa.
“Bỏ đi, em muốn thích ứng cũng được thôi.
Từ hôm nay, ở lại đây.”
“…”
“Ở lại đây?”
“Đồ đạc thì không cần đâu, mọi thứ trong đây đều có cả.”
Chu Linh Vân còn chưa đồng ý, rốt cuộc Trình Thiếu Khanh là đang hỏi ý kiến hay cưỡng ép cô vậy?
“Tôi không đồng ý, mỗi ngày…”
Trình Thiếu Khanh nhanh tay chặn trước đôi môi mềm ấm của cô, lắc lắc đầu.
“Em không có quyền đưa ra ý kiến.
Hoặc nếu không muốn ở lại, em có thể rời khỏi đây.
Còn đứa bé có cùng em ra khỏi đây an toàn hay không thì anh không chắc.”
Chu Linh Vân đã cố gắng kìm nén sự tức giận vào sâu trong lòng.
Trình Thiếu Khanh ngày càng quá đáng, thế này thì khác gì cầm tù cô, khác gì giam giữ người trái quy định?
Cô vốn định nói luật pháp với anh, nhưng đoán chừng cũng chỉ vô dụng.
Trình Thiếu Khanh con người ác nhân ác đức ấy làm ra đủ chuyện mà người khác không dám làm, anh ta còn sợ gì hai chữ “pháp luật”.
Hơn hết là, cô cũng không dám báo.
“Vậy tôi có một điều kiện.”
Trình Thiếu Khanh chỉ cần có vậy, anh ta đứng lên rời khỏi phòng khách, còn không quên quay lại nói với cô.
“Anh đã nhắc nhiều lần rồi, em không có quyền đưa ra ý kiến hay lựa chọn, đừng nói gì đến điều kiện.”
Mặc kệ là vậy, Chu Linh Vân vẫn nói lớn.
“Tôi muốn được chăm sóc con gái của tôi, chỉ vậy.”
“Em chờ ở ngoài đó đi, anh nấu chút đồ ăn trưa.” Anh ta hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì Chu Linh Vân nói, khiến cho cô bất lực muốn khóc lên thật lớn..
Cấm Kỵ