Cấm Kỵ
36: Nhân Lúc Cái Thai Còn Chưa Phát Triển Lớn Phải Lập Tức Tổ Chức Một Hôn Lễ!
“Linh Vân, anh mua cháo đến cho em này!”
Chu Linh Vân quay người lại nhìn, một câu nói có phần khá giống với Lục Sở Ngạo lúc trước, tiếc rằng lần này lại không phải anh ta.
Cô bỗng dưng có chút xúc động, nhưng sau đó cũng đã cố không nghĩ tới, chỉ mỉm cười.
“Sao anh đột nhiên đến đây?”
“Hứa Ngụy nói em đang cố tìm thêm bằng chứng nên anh muốn tới giúp.”
Chu Linh Vân quay trở lại với công việc của mình, cô chỉ xem qua những tư liệu mà lúc trước mấy người Lục Sở Ngạo điều tra được để lại xem có lấy thêm được chút thông tin gì không thôi, chẳng nặng nhọc đến mức phải nhờ người giúp.
“Anh đâu cần phí tâm phí sức như vậy, mấy cái này em tự làm được rồi.”
“Làm sao mà được, em còn đang mang thai, vẫn là không nên để em lo lắng nhiều.”
Trình Thiếu Khanh ngồi xuống cùng cô tra tư liệu.
Dáng vẻ nghiêm túc này của anh lại khiến cho Chu Linh Vân một lần nữa nhớ đến Lục Sở Ngạo.
Trước kia, cô với anh cũng thường xuyên cùng nhau điều tra thế này.
Tệ thật.
Cô lại nhớ anh rồi.
“Sao vẫn chưa có thêm tiến triển gì?”
Chu Linh Vân nhìn vào đống tư liệu cũ kỹ mà mình đã xem qua mấy lần, cô bất giác nhớ lại cái lần mà mình gặp Chu Ninh Sương.
Cô ta không biết từ đâu mà có được chiếc USB lưu dữ liệu đoạn video của cô cùng với Lục Sở Ngạo trong đêm bị chuốc thuốc.
Chu Ninh Sương uy hiếp cô, nếu còn tiếp tục điều tra sẽ công bố đoạn video ấy lên, khi đó mọi chuyện đều sẽ trở nên tệ hại.
Vì chuyện này nên Chu Linh Vân đã ngừng mọi hoạt động của mình lại, chờ thời cơ sau đó mới dám tiếp tục.
Cô cất đống tài liệu ấy đi, chỉ lắc đầu.
“Không, thời gian này em đang khá nhạy cảm, có lẽ sẽ gác lại việc điều tra qua một phía.”
…***…
“Lục Sở Ngạo, con có phát điên gì không? Con với Ninh Sương từ khi nào đã xảy ra rồi?”
Liễu Như Ý không biết nghe tin gì từ ai mà kéo theo cả Chu Ninh Sương đến gặp Lục Sở Ngạo, chất vấn anh mấy lời khó hiểu, bộ dạng còn có vẻ đang khá tức giận.
“Mẹ đang nói cái gì vậy? Con không hiểu.”
“Nghe không hiểu? Thằng nghịch tử này, Chu Ninh Sương mang thai dòng máu của Lục gia, con lại nói không hiểu? Còn muốn giấu cái thân già này đến bao giờ?”
Chu Ninh Sương vẻ mặt tội lỗi cúi gằm xuống, tay còn ôm lấy chiếc bụng phẳng lì không một chút dấu hiệu của mình.
Lục Sở Ngạo nghe đến ngốc cả người, cái gì mà mang thai dòng máu của Lục gia? Cái gì mà giấu diếm?
“Mẹ nói rõ ràng ra đi.”
Liễu Như Ý bất lực không muốn to tiếng, bà đẩy Chu Linh Vân ra trước mặt mình, để cho cô ta tự nói.
“Sở Ngạo, em… em có thai với anh rồi.”
"???”
Trên gương mặt bất mãn có vô vàn dấu chấm hỏi.
Vừa hôm qua anh bắt quả tang cô cũng với Lục Sở Viêm lén lút qua lại, hôm nay liền nghe tin mình có con với cô ta.
Chu Ninh Sương là đang ngây thơ đổ hết vỏ cho anh đấy à?
Thấy Lục Sở Ngạo dường như muốn nhắc lại chuyện tối qua, Chu Ninh Sương đã nhanh chóng chen lời.
“Anh đừng vội từ chối… Chuyện này xảy ra từ rất lâu rồi, lần ấy em và anh đều bị chuốc thuốc… sau đó…”
Nhắc tới việc chuốc thuốc, quả thực Lục Sở Ngạo đã từng bị Thời Ảnh Khuynh tính kế, cuối cùng khi tỉnh dậy đã thấy bản thân hoan ái cùng với một người con gái xa lạ.
Anh tặc lưỡi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó nên đã không xem xem người con gái ấy là ai.
Chu Ninh Sương bây giờ đem cái bụng bầu đến rồi nhắc lại chuyện cũ, vậy người con gái đêm ấy thực sự là cô ta sao?
Không! Lục Sở Ngạo như thể có ấn tượng khác về câu chuyện này, dường như anh đã tìm ra được người con gái ấy, chắc chắn không phải là Chu Ninh Sương, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể nhớ là ai.
Liễu Như Ý thấy con trai mình có vẻ phủ nhận liền có chút nghi ngờ.
Bà vẫn ám ảnh về việc cái thai giả của Chu Linh Vân cho nên đã suy xét lại.
“Con không nhớ gì hết sao?”
“Không phải Ninh Sương, không phải cô ta!” Lục Sở Ngạo kiên quyết phủ nhận.
Chu Ninh Sương lại giở trò, cô ta rưng rức nước mắt, ấm ức ôm lấy bụng.
“Anh thực sự đã mất trí nhớ, nhưng việc bị chuốc thuốc anh hoàn toàn biết, vậy tại sao người con gái ấy anh lại không nhớ đó là em?”
“Được rồi! Của ai thì tranh luận sau.
Tôi muốn chắc chắn rằng cái thai này là thật.”
“… Dì nói như vậy là có ý gì?”
“Đi siêu âm.
Tôi muốn tận mắt nghe từ miệng bác sĩ nói.”
Chu Ninh Sương im lặng không ý kiến, cô ta định ngoan ngoãn ngay bây giờ đi luôn nhưng Liễu Như Ý liền ngăn lại.
Bà ta lúc trước đã ngốc một lần, bây giờ làm sao có thể tái phạm được nữa!
“Không cần đi đâu cả, tôi muốn mời bác sĩ riêng.”
Ánh mắt của Chu Ninh Sương có phần hơi loạn, cô ta siết chặt tay dưới áo, không biết là đang hồi hộp hay lo lắng.
Rất nhanh, bác sĩ riêng của Liễu Như Ý đã đến nơi khám.
Thiết bị mang theo không quá cầu kỳ, nhưng độ chính xác lại rất cao.
Liễu Như Ý căng thẳng đi đi lại lại, hay tay bấu chặt vào nhau chờ kết quả.
Đến khi khám xong, vị bác sĩ mới thu dọn đồ dùng của mình.
“Thế nào rồi?”
“Chu tiểu thư đúng là đã có thai, tuy nhiên thì thai nhi còn rất nhỏ nên nếu khám thông thường có lẽ sẽ không phát hiện.”
“Vậy là… vậy là con bé có thai rồi?”
“Vâng, đã có được khoảng hơn ba tuần.”
Nghe xong lời chẩn đoán chắc nịch này, khóe môi Chu Ninh Sương khẽ lóe lên một nụ cười, rồi đã vụt tắt ngay lập tức.
Liễu Như Ý cũng vô cùng mừng rỡ, đây là bác sĩ riêng của bà, không có chuyện Chu Ninh Sương sẽ mua chuộc được.
Lục Sở Ngạo đã mất trí cho nên có vài điều không nhớ cũng là chuyện không khó hiểu.
Quan trọng là, bà muốn và luôn có lòng tin với Chu Ninh Sương.
“Con đã thấy chưa, con bé quả thực có thai rồi.”
“Sở Ngạo, lập tức kết hôn.”
“Kết… kết hôn? Mẹ! Con còn chưa nhận cái thai đó, tại sao lại nhắc đến cả chuyện kết hôn rồi?”
“Nhân lúc cái thai còn chưa phát triển lớn, chưa ai phát hiện chúng ta phải lập tức tổ chức hôn lễ.
Mẹ không muốn con gặp phải bất cứ thị phi nào.”
Đó là một lý do, lý do khác chính là bà muốn Lục Sở Ngạo hoàn toàn quên đi Chu Linh Vân, cho dù sau này có nhớ ra thì cả hai chắc chắn sẽ không có cơ hội.
Dù sao thì mối quan hệ của anh với cô cũng sai trái, bà ta chưa bao giờ muốn thành toàn.
Đây chính là thời điểm tốt nhất.
“Con không đồng ý!” Lục Sở Ngạo siết chặt tay thành quyền, cả gương mặt đều tối sầm lại.
Liễu Như Ý thở dài, bà ta đi đến nắm lấy tay của anh, không còn giữ thái độ ép buộc, ra lệnh ấy nữa.
“Con trai ngoan, nghe mẹ.
Tuy rằng chuyện này có chút đột ngột nhưng cũng vì tốt cho cả hai đứa.
Sau này ở chung một nhà, tình cảm tăng lên còn có thể giúp con nhớ lại được gì đó.”
“…”
Lục Sở Ngạo nhìn sang Chu Ninh Sương, những gì anh thấy ngày hôm qua vẫn như đang hiện rõ ngay trước mắt.
Làm sao anh dám nhận đứa con mà mình không biết có từ bao giờ, với một người phụ nữ gian díu với anh trai của mình?
Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện anh chưa nhớ ra? Rốt cuộc đứa con ấy có thật là của anh?
Lục Sở Ngạo ôm theo hàng loạt những thắc mắc khó lý giải chạy ra ngoài, có đến chết anh cũng không bao giờ tin vào lời nói của Chu Ninh Sương.
Chuyện này truyền tai nhau qua lại, chủ yếu đều là những người trong cuộc, cuối cùng liền đến được chỗ của Phùng Khải.
Ấn tượng với Lục Sở Ngạo vốn dĩ đã không tốt, bây giờ còn nhận thêm được thông tin lớn thế này càng khiến cho anh hận Lục Sở Ngạo hơn.
“Thằng khốn! Nó lại dám có thai với Chu Ninh Sương.
Còn muốn kết hôn? Tốt hơn hết cả hai người bọn họ đều nên xuống hoàng tuyền tổ chức hôn lễ!”
Dương Mỹ An vội chặn miệng Phùng Khải lại, là anh nói quá to rồi, lỡ để Chu Linh Vân nghe thấy thì hỏng chuyện.
Cô cũng chỉ hóng được tin tức từ chỗ của ba mình, độ chính xác không thấp nhưng cô lại vẫn chưa thể tin.
“Tôi thấy Lục Sở Ngạo… chưa chắc đã như vậy đâu.
Chu Ninh Sương cô ta có bao nhiêu mánh khóe mọi người đều biết rồi đấy.
Hơn nữa, trong thời gian quen nhau ngắn như vậy, làm sao cô ta mang thai cho được.”
Chu Linh Vân quả thật đã ở trên lầu nghe thấy được hết cuộc trò chuyện của họ.
Rõ nhất chính là lời mắng chửi đem theo toàn bộ nội dung của câu chuyện ấy truyền thẳng vào tai Chu Linh Vân.
Từ khi đó, tai cô cứ như ù cả đi, nước mắt cứ rơi lã chã không kiểm soát.
“Tiểu thư mà nghe được tin này chắc sẽ sốc lắm.
Nhưng cô ấy là người lý trí, tôi tin là…”
Hứa Ngụy vẫn còn đang nói, Trình Thiếu Khanh đã lập tức chen vào.
“Cho dù lý trí bao nhiêu thì khi nghe tin này cô ấy cũng không tránh khỏi đau lòng.
Lục Sở Ngạo mất trí, dĩ nhiên sẽ không nhớ những chuyện trước kia.
Chu Ninh Sương cô ta lại dùng cái thai để trói buộc hắn lại, làm sao hắn không sập bẫy cho được.”.
Cấm Kỵ