Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Chương 58: Chuyện thế hệ trước quá thú vị
94@-
"Chị không quen biết người ba em nói, tại sao ông ta lại để ý chị ?" Cố Âm hỏi Tần Nhạc.
Tần Nhạc gãi đầu, như thể cũng rất buồn bực khó chịu: "Tình huống lúc đó trên biển rất hỗn loạn, sau khi em phát hiện bọn họ tìm chị đã nghĩ cách đưa chị đến bệnh viện khác, em nghĩ làm vậy họ sẽ không phát hiện. Không ngờ chị mới tỉnh lại họ đã tìm đến, họ nói chị biết chuyện em không phải con cháu nhà họ Tần, sợ chị về nói cho mọi người biết."
"Hả ?" Cố Âm ngơ ngác, "Sao chị lại biết được."
"Sao em biết tại sao chị biết ?" Tần Nhạc nói câu khá nhiễu, "Lúc chị tỉnh lại không nhớ gì hết, bác sĩ nói có thể do thiếu oxy nên mất trí nhớ tạm thời. Em sợ bọn họ ra tay với chị nên đã nói chị bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ được gì, chỉ cần để chị mãi không nhớ lại là được. "
"......Vậy tại sao chị chỉ quên Thẩm Niệm Lâm ?"
"Chị còn nói nữa? Chị giấu chuyện của chị với anh rể kỹ như thế, em chưa từng nghe chị nhắc đến anh ấy chứ đừng nói đến chuyện Nhuận Nhuận!" Tần Nhạc nghĩ đến việc bị cô lừa suốt bao nhiêu năm, chỉ thấy chị họ mình diễn kịch giỏi quá mức, cậu không phát hiện chút kẽ hở, "Bác sĩ nói chị chỉ mất trí nhớ tạm thời, em sợ chị sẽ dần nhớ lại nên tìm một người làm hư cấu một phần trí nhớ để che dấu sự thật về thân thế em. Như thế dù sau này chị dần dần khôi phục trí nhớ cũng chỉ nhớ đến đoạn ký ức giả này. Những ký ức đó em làm dựa theo những chuyện chị kể với em về quãng thời gian đi du học và thêm thắt vào. Do chị không bao giờ nhắc đến anh rể và đứa bé nên tất nhiên em không biết gì về họ."
".......Vậy cũng được à ?"
"Sự thật đã chứng minh được không, sau khi chị dần khôi phục trí nhớ chỉ nhớ được những phần ký ức em đã chỉnh sửa."
Thẩm Niệm Lâm không nói gì từ đầu bỗng lên tiếng: "Chỉ vì Cố Âm biết thân thế của em thôi sao? Chuyện này cho dù bị nhà họ Tần biết được, kết quả tệ nhất sẽ chỉ là dì và chú ly hôn."
Cố Âm cũng thấy chuyện này rất lạ: "Đúng vậy, chuyện ngoại tình trong hôn nhân không phải chuyện gì mới lạ, tại sao phải giết người diệt khẩu ? ?"
Tần Nhạc: "Em cũng không biết, bọn họ nói liên quan đến phân chia tài sản gì đó, dù sao kiểu gì cũng sẽ không bỏ qua cho chị. Lúc đó em làm vậy để cứu chị thôi!"
[Chắc chắn còn chuyện khác!]
[Tôi cũng nghĩ vậy, có thể Âm Âm biết chuyện gì nữa]
[Không ấy Âm Âm đừng hồi phục trí nhớ nữa [che mặt]]
Cố Âm: "......"
Bình luận nói vậy cô càng hoảng ấy, giờ đến cả cô cũng không biết mình biết gì không biết gì.
Thẩm Niệm Lâm nhìn Tần Nhạc, ánh mắt sắc bén quan sát thật kỹ khiến Tần Nhạc cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than.
"Em nói hết những điều mình biết rồi ?"
"Xong rồi ạ, em biết chuyện này nhỏ thôi nhưng họ lại làm quá lên nhưng mọi chuyện chỉ có vậy thôi!" Tần Nhạc giơ tay thề, "Sao em muốn hại chị được chứ, em vừa nghe chị muốn khôi phục trí nhớ đã cuống cuồng cả lên, chạy theo hai người đến nước Z! Em còn phải trốn học để đi đấy! Nếu không vì lo lắng cho an toàn của chị, em làm chuyện đó để làm gì chứ!"
Cố Âm: "Em trốn học đi? Dì biết không ?"
Cố Âm nhắc đến dì, Tần Nhạc mím môi, nghiêng đầu một bên: "Em đang cãi nhau với bà ấy, chưa làm hòa đâu."
Cố Âm nhớ lần trước dì nhỏ điện cho cho cô hỏi tình hình Tần Nhạc, giọng nức nở kìm nén tiếng khóc: "Em cãi nhau với dì cũng không cần giận dỗi lâu như thế? Ba em là ai không chắc nhưng mẹ em chắc chắn là dì."
Tần Nhạc: "......"
"Không lẽ hai người cãi nhau vì chuyện này ?" Cố Âm bỗng bừng tỉnh, "Chị nhớ lúc đó mới nói em biết chị đang điều trị tâm lý."
Tần Nhạc im lặng xong vẫn gật đầu: "Em sợ chị nhớ lại bọn họ sẽ tìm cách hại chị tiếp nên trong lòng rất hoảng. Em nghĩ nếu mình không cản được thì mẹ em có thể tác động, em muốn tìm bà ấy để ngửa bài. Ai biết chưa kịp nói chuyện chính hai mẹ con đã cãi nhau."
Vậy nên lần này đến nước Z, cậu chỉ đi một mình.
"Không lẽ nhiều năm qua chú nhỏ chưa từng nghi ngờ ?" Thẩm Niệm Lâm bỗng hỏi, anh nhớ vừa nãy Cố Âm đã hỏi mình Tần Nhạc trông không giống chú.
Câu trả lời có chút gượng gạo.
Tần Nhạc hừ một tiếng: "Hai người không biết mẹ em lợi hại thế nào đâu, lúc đầu mẹ em quen ba em, hai người là mối tình đầu của nhau sau không biết tại sao chia tay, sau này mới quen ba em, ừm, ông Tần."
Từ sau khi biết Tần Dụ không phải ba ruột mình, mỗi lần Tần Nhạc gọi ba hơi chột dạ.
"Bà ấy nhìn trúng lão Tần vì ông ấy giống mối tình đầu bà ấy."
Cố Âm: "......"
Ngàn lần không nghĩ đến, thế thân người trong lòng cũng có trong kịch bản.
[Mịa, chuyện của thế hệ trước kịch tính thế]
[Dì nhỏ nhìn là biết người làm việc lớn [cười khóc]]
[Xin hỏi có thể xem phim của thế hệ trước trên kênh nào ? [đầu chó]]
"Sau khi mẹ em kết hôn vốn đã dứt mọi ý niệm với người cũ nhưng khi đến nước Z công tác gặp lại bạn trai mối tình đầu." Tần Nhạc nói đến đây không nhịn được mắng, "Tình tiết quá máu chó nhưng nó đã thực sự xảy ra! Hai người gặp nhau không giữ được mình, một đêm hoang đường rồi có em."
[Một đêm hoang đường, thú vị đấy]
[Rất thú vị, tôi thấy mấy từ này trong nhiều đoạn giới thiệu truyện lắm ha ha ha ha ha]
[Vậy dì nhỏ mang thai bỏ chạy à? Thiếu gia hắc đạo và người vợ bỏ trốn: Mẹ ơi, đừng chạy ?]
[Ha ha ha ha ha ha cười chớt mất mấy bình luận kia, bình thường mấy người đọc cái gì thế]
[Chuyện của dì nhỏ quá gay cấn, tôi nguyện xưng là tuyệt tác]
Cố Âm: "......."
"Aizzzz, tuổi trẻ em gánh nhiều lắm." Tần Nhạc cảm thán một hơi, "Cha ruột em là con lai, nhìn bề ngoài giống lão Tần mấy phần nên nhiều năm qua không ai phát hiện."
"......Được rồi, em ăn cơm trước đi." Cố Âm ăn miếng dưa lớn đủ no lắm rồi, cô chưa bao giờ nghĩ chuyện tình xử của dì nhỏ lại ngoạn mục đến vậy.
Thẩm Niệm Lâm không tiếp tục động đũa, anh nhìn Tần Nhạc hỏi: "Bọn họ biết em đến nước Z không? Bọn họ còn điều tra Cố Âm không ?"
Miếng thịt trong miệng Tần Nhạc đắng ngắt, sao không đợi cậu ăn nốt miếng này rồi hỏi? Cậu cũng không còn khẩu bị ăn uống, buông đũa nói: "Thật ra em vừa từ chỗ bọn họ đến đây, em đã nói hai người chỉ đến đây du lịch, chị không nhớ gì hết."
Thẩm Niệm Lâm: "Bọn họ sẽ không tin, có khi đã âm thầm theo dõi khi em đến đây."
Tần Nhạc ngỡ ngàng: "Không thể nào ?"
Cố Âm cũng căng thẳng: "Vậy phải làm sao ?"
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô trấn an: "Đừng sợ, anh sẽ nghĩ cách."
Độ ấm tay anh bao phủ tay cô, khiến cô yên tâm nhiều hơn.
"Thật ra anh đã đầu tư vào nhà hàng này, anh biết một lối ra bí mật nữa, bình thường chỉ có ông chủ sử dụng, một lát nữa chúng ta sẽ đi đường đó ra."
Thẩm Niệm Lâm cười nhìn cô: "Về nước anh sẽ để luật sư làm báo cáo kiểm kê tài sản nhé ?"
"Làm, phải làm!"
Tần Nhạc: "......."
Phiền thật đấy, cơm không được ăn miếng nào nhưng bị đút một bụng cơm chó.
Đồ ăn mới mang lên chưa được động đũa, Cố Âm không muốn lãng phí nhờ nhân viên phục vụ gói lại mang về giúp mình. Khi về nhân viên không dẫn họ đi đường cũ mà vào văn phòng của ông chủ, mở một chiếc cửa đằng sau giá sách, bên ngoài là gara ô tô.
Thẩm Niệm Lâm không lái chiếc xe lúc đầu đến, anh chọn một chiếc thuận tay khác trong gara chở Cố Âm và Tần Nhạc đi theo đường ông chủ hay đi ra ngoài.
Cố Âm đặc biệt để ý xung quanh không phát hiện có người đi theo bọn họ mới thoáng thở phào: "Nhưng mà bọn họ biết chỗ chúng ta đang ở không? Liệu về đấy có gặp nguy hiểm gì không ?"
Thẩm Niệm Lâm hơi nhíu mày nói: "Chúng ta không về chỗ đó nữa."
"......" Cố Âm cười quan sát anh, "Anh còn bất động sản khác ?"
Thẩm Niệm Lâm cười: "Của anh là của em, chúng ta tuy hai mà một."
Tần Nhạc ngồi sau nổi hết cả da gà.
Thẩm Niệm Lâm lái xe đến một biệt thự trong nội thành, bảo vệ ở đây nhìn uy tín hơn chỗ nhà kia rất nhiều, hơn nữa sau khi xe dừng lại, Cố Âm phát hiện còn nhiều vệ sĩ đang đứng ngoài trông.
Cố Âm xách theo hai chiếc máy tính xuống, một cái cô mang từ trong nước vì bình thường hay làm việc trên đường nên nó luôn được đặt trong xe. Một cái khác là máy cũ trong nhà trước kia bọn họ, trong máy có rất nhiều ảnh và video của cô với Thẩm Niệm Lâm, cô cố tình mang lên xe vì nghĩ có thể mở xem trong lúc di chuyển.
May mà cô mang theo nếu không giờ muốn về lấy cũng không tiện.
Tần Nhạc cũng đến đây ở, hành lý còn để trong khách sạn nhưng giờ cậu không dám mạo hiểm quay lại lấy, đành tạm thời để chỗ đó.
Khác với ngôi nhà kia, trong biệt thự có rất nhiều phòng ngủ, Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm ở phòng ngủ chính còn lại tùy Tần Nhạc chọn. Sau khi đến biệt thự, Thẩm Niệm Lâm điện cho Bách Ngật nói qua tình huống bên này cho bạn biết, dặn dò điều tra lại cẩn thận chuyện trước đây, không quên nhắc cho thêm nhiều vệ sĩ đến.
Bách Ngật không ngờ chuyện trước kia còn cất giấu sự thật lớn thế, tạm thời cũng rất khiếp sợ: "Chuyện này quá đặc sắc, Phương Mạn Đình quả là nữ trung hào kiệt, người làm chuyện lớn."
Thẩm Niệm Lâm không nói gì, Bách Ngật ho khan, chủ động thu lại giọng điệu không đứng đắn: "Cậu nghi ngờ chuyện năm đó do chính họ làm ?"
Đương nhiên lý do không phải Cố Âm trong lúc vô tình biết được thân thế Tần Nhạc, nhất định còn chuyện gì khác khiến họ để tâm hơn, ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc này.
"Thế không phải giờ mọi người ở bên đó sẽ không an toàn ư? Hay về nước trước đi, nước Z là địa bàn bọn họ, về nước bọn họ không dám làm xằng bậy."
"Ừ, mình cũng nghĩ vậy, mình sẽ bàn lại với Cố Âm nhanh chóng mua vé máy bay về.""
"Được, hai người nhớ chú ý an toàn, mình sẽ để người bên đó để ý, có chuyện gì mới sẽ báo cậu."
"Được."
Thẩm Niệm Lâm tắt điện thoại đúng lúc Cố Âm vào phòng. Thấy anh thần thần bí bí, Cố Âm gian xảo hỏi: "Anh gọi cho ai đấy, không phải muốn lén lút chuyển tài sản đi đấy chứ ?"
Thẩm Niệm Lâm kéo tay ngồi xuống giường: "Chuyển hết sang tên em nhé."
"Đừng, chừa lại chút cho Nhuận Nhuận."
Thẩm Niệm Lâm bật cười: "Chúng ta tiếp tục ở đây sẽ gặp nguy hiểm, vẫn nên nhanh chóng về nước thôi."
"Được." Mặc dù Cố Âm rất muốn tìm lại trí nhớ nhưng cô càng muốn giữ mạng hơn. Giờ họ đang bị bọn người kia theo dõi, chắc chắn về nước sẽ an toàn hơn."
"Để anh mua vé máy bay."
"Được, mua luôn cho Tần Nhạc nữa."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm lại hỏi cô, "Sao em biết ba Tần Nhạc không phải chú ?"
Cố Âm: "Em mất trí mà."
Thẩm Niệm Lâm véo nhẹ mặt cô: "Anh không hỏi trước kia, anh hỏi hôm nay. Lúc em cố tình lợi dụng anh bẫy thằng nhóc, tên ngốc đó tin khai sạch sành sanh."
Cố Âm không quá đồng ý: "Không hẳn do nó ngốc vì nếu là người khác chưa chắc nó đã tin, chủ yếu nhờ tiếng tăm bên ngoài của Thẩm tổng đó."
Thẩm Niệm Lâm: "Hừm, thế nên rốt cuộc sao em biết được ?"
"Ừm...." Cố Âm không thể nói do mình nhìn thấy bình luận nên đành lấy mẹ ra làm lá chắn, "Thật ra có lần em nghe mẹ nói, bà ấy cũng không dám chắc chỉ suy đoán thôi. Anh biết bà luôn nhạy cảm với mấy chuyện này sao rồi đấy, trước kia em mang thai Nhuận Nhuận, không phải vẫn bị mẹ nhìn thấu à? Dì nhỏ là em ruột bà ấy, chắc chắn cũng nhận ra gì đó."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
"Chị không quen biết người ba em nói, tại sao ông ta lại để ý chị ?" Cố Âm hỏi Tần Nhạc.
Tần Nhạc gãi đầu, như thể cũng rất buồn bực khó chịu: "Tình huống lúc đó trên biển rất hỗn loạn, sau khi em phát hiện bọn họ tìm chị đã nghĩ cách đưa chị đến bệnh viện khác, em nghĩ làm vậy họ sẽ không phát hiện. Không ngờ chị mới tỉnh lại họ đã tìm đến, họ nói chị biết chuyện em không phải con cháu nhà họ Tần, sợ chị về nói cho mọi người biết."
"Hả ?" Cố Âm ngơ ngác, "Sao chị lại biết được."
"Sao em biết tại sao chị biết ?" Tần Nhạc nói câu khá nhiễu, "Lúc chị tỉnh lại không nhớ gì hết, bác sĩ nói có thể do thiếu oxy nên mất trí nhớ tạm thời. Em sợ bọn họ ra tay với chị nên đã nói chị bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ được gì, chỉ cần để chị mãi không nhớ lại là được. "
"......Vậy tại sao chị chỉ quên Thẩm Niệm Lâm ?"
"Chị còn nói nữa? Chị giấu chuyện của chị với anh rể kỹ như thế, em chưa từng nghe chị nhắc đến anh ấy chứ đừng nói đến chuyện Nhuận Nhuận!" Tần Nhạc nghĩ đến việc bị cô lừa suốt bao nhiêu năm, chỉ thấy chị họ mình diễn kịch giỏi quá mức, cậu không phát hiện chút kẽ hở, "Bác sĩ nói chị chỉ mất trí nhớ tạm thời, em sợ chị sẽ dần nhớ lại nên tìm một người làm hư cấu một phần trí nhớ để che dấu sự thật về thân thế em. Như thế dù sau này chị dần dần khôi phục trí nhớ cũng chỉ nhớ đến đoạn ký ức giả này. Những ký ức đó em làm dựa theo những chuyện chị kể với em về quãng thời gian đi du học và thêm thắt vào. Do chị không bao giờ nhắc đến anh rể và đứa bé nên tất nhiên em không biết gì về họ."
".......Vậy cũng được à ?"
"Sự thật đã chứng minh được không, sau khi chị dần khôi phục trí nhớ chỉ nhớ được những phần ký ức em đã chỉnh sửa."
Thẩm Niệm Lâm không nói gì từ đầu bỗng lên tiếng: "Chỉ vì Cố Âm biết thân thế của em thôi sao? Chuyện này cho dù bị nhà họ Tần biết được, kết quả tệ nhất sẽ chỉ là dì và chú ly hôn."
Cố Âm cũng thấy chuyện này rất lạ: "Đúng vậy, chuyện ngoại tình trong hôn nhân không phải chuyện gì mới lạ, tại sao phải giết người diệt khẩu ? ?"
Tần Nhạc: "Em cũng không biết, bọn họ nói liên quan đến phân chia tài sản gì đó, dù sao kiểu gì cũng sẽ không bỏ qua cho chị. Lúc đó em làm vậy để cứu chị thôi!"
[Chắc chắn còn chuyện khác!]
[Tôi cũng nghĩ vậy, có thể Âm Âm biết chuyện gì nữa]
[Không ấy Âm Âm đừng hồi phục trí nhớ nữa [che mặt]]
Cố Âm: "......"
Bình luận nói vậy cô càng hoảng ấy, giờ đến cả cô cũng không biết mình biết gì không biết gì.
Thẩm Niệm Lâm nhìn Tần Nhạc, ánh mắt sắc bén quan sát thật kỹ khiến Tần Nhạc cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than.
"Em nói hết những điều mình biết rồi ?"
"Xong rồi ạ, em biết chuyện này nhỏ thôi nhưng họ lại làm quá lên nhưng mọi chuyện chỉ có vậy thôi!" Tần Nhạc giơ tay thề, "Sao em muốn hại chị được chứ, em vừa nghe chị muốn khôi phục trí nhớ đã cuống cuồng cả lên, chạy theo hai người đến nước Z! Em còn phải trốn học để đi đấy! Nếu không vì lo lắng cho an toàn của chị, em làm chuyện đó để làm gì chứ!"
Cố Âm: "Em trốn học đi? Dì biết không ?"
Cố Âm nhắc đến dì, Tần Nhạc mím môi, nghiêng đầu một bên: "Em đang cãi nhau với bà ấy, chưa làm hòa đâu."
Cố Âm nhớ lần trước dì nhỏ điện cho cho cô hỏi tình hình Tần Nhạc, giọng nức nở kìm nén tiếng khóc: "Em cãi nhau với dì cũng không cần giận dỗi lâu như thế? Ba em là ai không chắc nhưng mẹ em chắc chắn là dì."
Tần Nhạc: "......"
"Không lẽ hai người cãi nhau vì chuyện này ?" Cố Âm bỗng bừng tỉnh, "Chị nhớ lúc đó mới nói em biết chị đang điều trị tâm lý."
Tần Nhạc im lặng xong vẫn gật đầu: "Em sợ chị nhớ lại bọn họ sẽ tìm cách hại chị tiếp nên trong lòng rất hoảng. Em nghĩ nếu mình không cản được thì mẹ em có thể tác động, em muốn tìm bà ấy để ngửa bài. Ai biết chưa kịp nói chuyện chính hai mẹ con đã cãi nhau."
Vậy nên lần này đến nước Z, cậu chỉ đi một mình.
"Không lẽ nhiều năm qua chú nhỏ chưa từng nghi ngờ ?" Thẩm Niệm Lâm bỗng hỏi, anh nhớ vừa nãy Cố Âm đã hỏi mình Tần Nhạc trông không giống chú.
Câu trả lời có chút gượng gạo.
Tần Nhạc hừ một tiếng: "Hai người không biết mẹ em lợi hại thế nào đâu, lúc đầu mẹ em quen ba em, hai người là mối tình đầu của nhau sau không biết tại sao chia tay, sau này mới quen ba em, ừm, ông Tần."
Từ sau khi biết Tần Dụ không phải ba ruột mình, mỗi lần Tần Nhạc gọi ba hơi chột dạ.
"Bà ấy nhìn trúng lão Tần vì ông ấy giống mối tình đầu bà ấy."
Cố Âm: "......"
Ngàn lần không nghĩ đến, thế thân người trong lòng cũng có trong kịch bản.
[Mịa, chuyện của thế hệ trước kịch tính thế]
[Dì nhỏ nhìn là biết người làm việc lớn [cười khóc]]
[Xin hỏi có thể xem phim của thế hệ trước trên kênh nào ? [đầu chó]]
"Sau khi mẹ em kết hôn vốn đã dứt mọi ý niệm với người cũ nhưng khi đến nước Z công tác gặp lại bạn trai mối tình đầu." Tần Nhạc nói đến đây không nhịn được mắng, "Tình tiết quá máu chó nhưng nó đã thực sự xảy ra! Hai người gặp nhau không giữ được mình, một đêm hoang đường rồi có em."
[Một đêm hoang đường, thú vị đấy]
[Rất thú vị, tôi thấy mấy từ này trong nhiều đoạn giới thiệu truyện lắm ha ha ha ha ha]
[Vậy dì nhỏ mang thai bỏ chạy à? Thiếu gia hắc đạo và người vợ bỏ trốn: Mẹ ơi, đừng chạy ?]
[Ha ha ha ha ha ha cười chớt mất mấy bình luận kia, bình thường mấy người đọc cái gì thế]
[Chuyện của dì nhỏ quá gay cấn, tôi nguyện xưng là tuyệt tác]
Cố Âm: "......."
"Aizzzz, tuổi trẻ em gánh nhiều lắm." Tần Nhạc cảm thán một hơi, "Cha ruột em là con lai, nhìn bề ngoài giống lão Tần mấy phần nên nhiều năm qua không ai phát hiện."
"......Được rồi, em ăn cơm trước đi." Cố Âm ăn miếng dưa lớn đủ no lắm rồi, cô chưa bao giờ nghĩ chuyện tình xử của dì nhỏ lại ngoạn mục đến vậy.
Thẩm Niệm Lâm không tiếp tục động đũa, anh nhìn Tần Nhạc hỏi: "Bọn họ biết em đến nước Z không? Bọn họ còn điều tra Cố Âm không ?"
Miếng thịt trong miệng Tần Nhạc đắng ngắt, sao không đợi cậu ăn nốt miếng này rồi hỏi? Cậu cũng không còn khẩu bị ăn uống, buông đũa nói: "Thật ra em vừa từ chỗ bọn họ đến đây, em đã nói hai người chỉ đến đây du lịch, chị không nhớ gì hết."
Thẩm Niệm Lâm: "Bọn họ sẽ không tin, có khi đã âm thầm theo dõi khi em đến đây."
Tần Nhạc ngỡ ngàng: "Không thể nào ?"
Cố Âm cũng căng thẳng: "Vậy phải làm sao ?"
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô trấn an: "Đừng sợ, anh sẽ nghĩ cách."
Độ ấm tay anh bao phủ tay cô, khiến cô yên tâm nhiều hơn.
"Thật ra anh đã đầu tư vào nhà hàng này, anh biết một lối ra bí mật nữa, bình thường chỉ có ông chủ sử dụng, một lát nữa chúng ta sẽ đi đường đó ra."
Thẩm Niệm Lâm cười nhìn cô: "Về nước anh sẽ để luật sư làm báo cáo kiểm kê tài sản nhé ?"
"Làm, phải làm!"
Tần Nhạc: "......."
Phiền thật đấy, cơm không được ăn miếng nào nhưng bị đút một bụng cơm chó.
Đồ ăn mới mang lên chưa được động đũa, Cố Âm không muốn lãng phí nhờ nhân viên phục vụ gói lại mang về giúp mình. Khi về nhân viên không dẫn họ đi đường cũ mà vào văn phòng của ông chủ, mở một chiếc cửa đằng sau giá sách, bên ngoài là gara ô tô.
Thẩm Niệm Lâm không lái chiếc xe lúc đầu đến, anh chọn một chiếc thuận tay khác trong gara chở Cố Âm và Tần Nhạc đi theo đường ông chủ hay đi ra ngoài.
Cố Âm đặc biệt để ý xung quanh không phát hiện có người đi theo bọn họ mới thoáng thở phào: "Nhưng mà bọn họ biết chỗ chúng ta đang ở không? Liệu về đấy có gặp nguy hiểm gì không ?"
Thẩm Niệm Lâm hơi nhíu mày nói: "Chúng ta không về chỗ đó nữa."
"......" Cố Âm cười quan sát anh, "Anh còn bất động sản khác ?"
Thẩm Niệm Lâm cười: "Của anh là của em, chúng ta tuy hai mà một."
Tần Nhạc ngồi sau nổi hết cả da gà.
Thẩm Niệm Lâm lái xe đến một biệt thự trong nội thành, bảo vệ ở đây nhìn uy tín hơn chỗ nhà kia rất nhiều, hơn nữa sau khi xe dừng lại, Cố Âm phát hiện còn nhiều vệ sĩ đang đứng ngoài trông.
Cố Âm xách theo hai chiếc máy tính xuống, một cái cô mang từ trong nước vì bình thường hay làm việc trên đường nên nó luôn được đặt trong xe. Một cái khác là máy cũ trong nhà trước kia bọn họ, trong máy có rất nhiều ảnh và video của cô với Thẩm Niệm Lâm, cô cố tình mang lên xe vì nghĩ có thể mở xem trong lúc di chuyển.
May mà cô mang theo nếu không giờ muốn về lấy cũng không tiện.
Tần Nhạc cũng đến đây ở, hành lý còn để trong khách sạn nhưng giờ cậu không dám mạo hiểm quay lại lấy, đành tạm thời để chỗ đó.
Khác với ngôi nhà kia, trong biệt thự có rất nhiều phòng ngủ, Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm ở phòng ngủ chính còn lại tùy Tần Nhạc chọn. Sau khi đến biệt thự, Thẩm Niệm Lâm điện cho Bách Ngật nói qua tình huống bên này cho bạn biết, dặn dò điều tra lại cẩn thận chuyện trước đây, không quên nhắc cho thêm nhiều vệ sĩ đến.
Bách Ngật không ngờ chuyện trước kia còn cất giấu sự thật lớn thế, tạm thời cũng rất khiếp sợ: "Chuyện này quá đặc sắc, Phương Mạn Đình quả là nữ trung hào kiệt, người làm chuyện lớn."
Thẩm Niệm Lâm không nói gì, Bách Ngật ho khan, chủ động thu lại giọng điệu không đứng đắn: "Cậu nghi ngờ chuyện năm đó do chính họ làm ?"
Đương nhiên lý do không phải Cố Âm trong lúc vô tình biết được thân thế Tần Nhạc, nhất định còn chuyện gì khác khiến họ để tâm hơn, ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc này.
"Thế không phải giờ mọi người ở bên đó sẽ không an toàn ư? Hay về nước trước đi, nước Z là địa bàn bọn họ, về nước bọn họ không dám làm xằng bậy."
"Ừ, mình cũng nghĩ vậy, mình sẽ bàn lại với Cố Âm nhanh chóng mua vé máy bay về.""
"Được, hai người nhớ chú ý an toàn, mình sẽ để người bên đó để ý, có chuyện gì mới sẽ báo cậu."
"Được."
Thẩm Niệm Lâm tắt điện thoại đúng lúc Cố Âm vào phòng. Thấy anh thần thần bí bí, Cố Âm gian xảo hỏi: "Anh gọi cho ai đấy, không phải muốn lén lút chuyển tài sản đi đấy chứ ?"
Thẩm Niệm Lâm kéo tay ngồi xuống giường: "Chuyển hết sang tên em nhé."
"Đừng, chừa lại chút cho Nhuận Nhuận."
Thẩm Niệm Lâm bật cười: "Chúng ta tiếp tục ở đây sẽ gặp nguy hiểm, vẫn nên nhanh chóng về nước thôi."
"Được." Mặc dù Cố Âm rất muốn tìm lại trí nhớ nhưng cô càng muốn giữ mạng hơn. Giờ họ đang bị bọn người kia theo dõi, chắc chắn về nước sẽ an toàn hơn."
"Để anh mua vé máy bay."
"Được, mua luôn cho Tần Nhạc nữa."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm lại hỏi cô, "Sao em biết ba Tần Nhạc không phải chú ?"
Cố Âm: "Em mất trí mà."
Thẩm Niệm Lâm véo nhẹ mặt cô: "Anh không hỏi trước kia, anh hỏi hôm nay. Lúc em cố tình lợi dụng anh bẫy thằng nhóc, tên ngốc đó tin khai sạch sành sanh."
Cố Âm không quá đồng ý: "Không hẳn do nó ngốc vì nếu là người khác chưa chắc nó đã tin, chủ yếu nhờ tiếng tăm bên ngoài của Thẩm tổng đó."
Thẩm Niệm Lâm: "Hừm, thế nên rốt cuộc sao em biết được ?"
"Ừm...." Cố Âm không thể nói do mình nhìn thấy bình luận nên đành lấy mẹ ra làm lá chắn, "Thật ra có lần em nghe mẹ nói, bà ấy cũng không dám chắc chỉ suy đoán thôi. Anh biết bà luôn nhạy cảm với mấy chuyện này sao rồi đấy, trước kia em mang thai Nhuận Nhuận, không phải vẫn bị mẹ nhìn thấu à? Dì nhỏ là em ruột bà ấy, chắc chắn cũng nhận ra gì đó."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Story
Chương 58: Chuyện thế hệ trước quá thú vị
10.0/10 từ 24 lượt.