Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Chương 53: Lúc đi học đã ở cùng nhau? Đồ lưu manh
89@-
Bức tượng người máy được làm theo y hệt như trong phim hoạt hình, dù không thể mang về nhà nhưng Cố Nhuận Hi vừa thấy đã phấn khích vô cùng: "Ba ơi, ba làm cho con một người máy như này trong sân vườn được không ?"
"......" Thẩm Niệm Lâm nhìn con trai, "Được nhưng ba không muốn."
Cố Nhuận Hi: "......."
"Hừ, đợi con lớn tự mình làm." Cố Nhuận Hi lầm bầm phản bác lại rồi chạy đi tìm mẹ chụp ảnh, "Mẹ ơi mẹ chụp ảnh giúp Nhuận Nhuận được không ?"
"Được chứ." Cố Âm cầm điện thoại, hướng dẫn Cố Nhuận Hi chỗ đứng, chụp cho con khá nhiều ảnh. Khi cô đang chụp con, Thẩm Niệm Lâm cũng đang cầm điện thoại chụp lại dáng vẻ của cô.
Có nhiều khách du lịch đến đây chụp ảnh, Cố Nhuận Hi chơi được một lúc bị Thẩm Niệm Lâm bế lên: "Về nhà thôi, đợi sau khi con qua buổi kiểm tra sẽ tặng con quà nhập học."
Các đồ chơi trước kia đều do Thẩm Niệm Lâm mua cho bé, trong đó có một chiếc xe trẻ em có thể lái được, nghe ba nói sẽ tặng quà cho mình, Cố Nhuận Hi bắt đầu đưa ra yêu cầu: "Có thể nhận một chiếc xe ô tô biến hình được không ạ ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Không phải ba đã mua cho con một chiếc xe biến hình rồi à ?"
"Con muốn loại có thể đi được ấy, giống như Tiểu Hồng." Vì chiếc xe Thẩm Niệm Lâm tặng trước kia có lớp sơn màu đỏ, nhìn rất bắt mắt nên Cố Nhuận Hi đặt tên cho nó là Tiểu Hồng.
Thẩm Niệm Lâm: "Sao lúc mẹ tặng quà con, sao không thấy con yêu cầu nhiều thế ?"
Cố Nhuận Hi: "Tất nhiên quà mẹ tặng không giống, mẹ tặng gì Nhuận Nhuận cũng thích hết!"
Thẩm Niệm Lâm: "....."
Haha, đồ nịnh hót.
"Không lẽ ba không thích quà mẹ tặng ?" Đôi mắt tròn xoe ngây thơ của Cố Nhuận Hi nhìn ba, hỏi.
Thẩm Niệm Lâm nói không chút suy nghĩ: "Mẹ tặng gì ba cũng thích."
Cố Âm thuận thế nhìn sang: "Ha, đồ nịnh nọt."
Thẩm Niệm Lâm: "....."
Thế mới nói bọn họ là vợ chồng đúng rồi, thật sự rất hiểu nhau.
Sau một buổi sáng bận rộn, ăn trưa xong Cố Nhuận Hi đã buồn ngủ không chịu nổi nên về phòng ngủ trưa. Khi con trai chưa dậy, Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm đã nhận được thông báo từ nhà trẻ, nói rằng Cố Nhuận Hi đã vượt qua buổi kiểm tra, sau khi làm xong thủ tục có thể chính thức nhập học.
Cố Âm nhìn bưu phẩm nói với Thẩm Niệm Lâm: "Anh có thể chuẩn bị quà cho Nhuận Nhuận rồi."
"Ừ..."
Sau khi biết mình vượt qua buổi kiểm tra, Cố Nhuận Hi rất vui mừng, Cố Âm làm một chiếc bánh kem để chúc mừng con trai. Cô chụp mấy bức ảnh Nhuận Hi ăn bánh đăng lên vòng bạn bè wechat, thêm cả mấy tấm chụp lúc sáng.
Không bao lâu sau, mọi người trong vòng bạn bè ấn thích và bình luận chúc Cố Nhuận Hi sinh nhật vui vẻ.
Cố Âm: Hiểm nhầm hiểu nhầm rồi, hôm nay không phải sinh nhật Nhuận Nhuận, hôm nay chỉ chúc mừng Nhuận Nhuận đã vượt qua kiểm tra vào trường mẫu giáo..
Vì thế các bình luận lại chuyển sang chúc mừng Cố Nhuận Hi đã vượt qua buổi kiểm tra.
"Đang làm gì thế ?" Thẩm Niệm Lâm nghiêng người đến gần nhìn thoáng qua điện thoại Cố Âm, "Đăng bài lên wechat à ?"
Cố Âm gật đầu: "Ừm, hôm nay chụp rất nhiều ảnh Nhuận Nhuận."
Thẩm Niệm Lâm ngồi xuống cạnh cô nhìn vào màn hình, quả nhiên đều là ảnh của Nhuận Nhuận.
Từ sau khi xảy ra tai nạn xe, anh cứ lo Cố Âm sẽ tự đổ trách nhiệm lên người mình, cô nghĩ do mình đăng bài trên wechat nên mới dẫn đến bi kịch đó. Anh lo từ đó về sau cô sẽ không bao giờ đăng bài nữa, dù gặp chuyện vui cũng không chia sẻ lên mạng.
Giờ đây nhìn cô vui mừng chia sẻ ảnh của Nhuận Hi với mọi người trên tường, anh thoáng thở phào nhẹ nhõm, việc này chứng tỏ cô đã không còn gánh nặng về chuyện này.
Anh không nhịn được giơ tay xoa đầu Cố Âm.
Dù anh không nói gì nhưng dường như Cố Âm hiểu suy nghĩ của anh, nhìn anh cười: "Yên tâm, em không sao rồi."
"Ừm." Đầu ngón tay anh di chuyển xuống hai bên má cô.
"Chuyện gì ?"
"Trước kia đã nói rồi mà, bác sĩ đề nghị em về chỗ cũ đúng không? Giờ Nhuận Nhuận kiểm tra xong rồi, em muốn dành thời gian ra nước ngoài thử xem."
Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm khẽ thay đổi, thực ra anh luôn âm thầm điều tra chuyện này. Lúc trước bọn họ luôn cho rằng Thẩm Hàng Hưng liên quan đến vụ du thuyền bị chìm, mọi thứ điều tra chỉ quay xung quanh anh ta nhưng nếu không phải do anh ta làm thì ngay từ đầu đã bị điều tra sai hướng.
Anh bảo Bách Ngật điều tra lại lần nữa, xác nhận vụ tai nạn liên quan đến thế lực nước ngoài. Thế nhưng rốt cuộc ai là người đứng sau thuê bọn họ thì rất khó để tra.
Thứ nhất vì bọn chúng làm việc rất bí mật, thứ hai đã qua một khoảng thời gian rất lâu. Trong nửa năm anh hôn mê trên giường bệnh, có rất nhiều chứng cứ bị tiêu hủy, nếu không sau này khi điều tra Thẩm Hàng Hưng cũng không đến mức khó khăn vậy.
Bây giờ tình cảm giữa anh và Cố Âm đang rất tốt, mọi người cũng biết đến sự tồn tại của Nhuận Hi, anh không thể dùng cách cũ được. Cách tốt nhất là nhanh chóng bắt được kẻ đứng sau ra ngoài ánh sáng.
Chắc chắn trong kinh doanh anh đắc tội với một số người nhưng nếu vào thời điểm ba năm trước, ngoài Thẩm Hàng Hưng thì hẳn không còn người nào hận anh đến xương tủy, nếu Cố Âm không phải bị liên lụy vì anh thì có nghĩa Cố Âm là mục tiêu chính của mấy người đó.
Nhưng khi ấy cô chỉ là một sinh viên bình thường không thể đắc tội với ai, tại sao những người đó muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Mỗi khi nghĩ đến đây sẽ nhíu chặt mày.
"Anh sao vậy ?" Cố Âm thấy anh càng lúc nhíu mày càng chặt, vươn tay ấn nhẹ vào chỗ đó, "Anh không muốn em về đó à ?"
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô lắc đầu: "Không, chỉ là để mình em đi anh lo, anh sẽ đi cùng em."
Có lẽ đợi sau khi Cố Âm nhớ lại sẽ biết người nào muốn hại cô.
Cố Âm: "Được thôi nhưng không ảnh hưởng công việc của anh chứ ?"
"Anh sẽ sắp xếp tốt, còn em ấy, giờ em lại xin nghỉ phép không biết Cố Từ có điên lên không ?"
Cố Âm: "....."
Ối giồi ôi cô quên mất tiêu.
Cố Từ khi nghe Cố Âm lại xin nghỉ phép thêm, đúng là điên rồi :)
Cố Âm giơ điện thoại ra xa lỗ tai mình, khuyên một cách chân thành: "Anh họ à, anh đừng tức giận quá, dễ vỡ mạch máu lắm. Với lại tiền lương của em đâu phải do anh trả."
Cố Từ: "....."
"Em biết em nghỉ thì lượng công việc của anh sẽ rất nhiều nên em mang máy tính theo đấy!" Cố Âm an ủi anh ấy, "Em có thể làm việc online, đảm bảo không chậm trễ công việc, anh yên tâm!"
"......Em còn biết anh nhiều việc à? Vậy em còn chạy ra nước ngoài chơi cùng Thẩm Niệm Lâm ?"
"Thật sự không phải bọn em đi chơi, do có việc quan trọng.'
"Thôi nói anh xem, hai người ở cùng nhau có thể làm chuyện đứng đắn gì? Định tạo thêm cho anh đứa cháu nữa à ?"
Cố Âm: "......"
[Ha ha ha ha thấy anh họ nói đúng, chuyện này nghiêm túc nhất rồi]
[Đầu óc anh họ toàn thứ đen tối, em thích [cười xấu xa]]
[Mau tìm chị dâu cho anh họ thôi, anh ấy ghen tỵ đến điên rồi]
Cố Âm thấy bình luận: "Hay em để ý giúp anh xem có cô gái nào độc thân thích hợp không nhé ?"
"? ?" Trong đầu Cố Từ đầy dấu chấm hỏi, "Xin hỏi Cố tổng, tại sao lại lái chủ đề sang chuyện này ?"
"À thì tại em thấy anh như chưa được thỏa mãn d*c v*ng."
".....Thế em có thấy anh làm thêm giờ nhiều mà rụng tóc không!"
".....Ơ, có ai không rụng tóc khi làm thêm giờ đâu!"
Cố Âm nói đến đây, Thẩm Niệm Lâm nhắc cô: "Chuẩn bị làm thủ tục."
"À, vâng." Cố Âm gật đầu với anh, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với Cố Từ, "Tóm lại có chuyện gì anh có thể nhắn tin cho em, nếu em thấy sẽ xử lý, em sẽ cố gắng tham gia mấy cuộc họp, như vậy đi, em phải lên máy bay rồi, tạm biệt!"
Lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp Cố Âm quay lại nước Z, máy bay hạ cánh lúc chạng vạng tối, Thẩm Niệm Lâm không đưa cô đến trường mà đến một căn nhà cách trường học không xa lắm.
Cố Âm ngạc nhiên hỏi: "Hóa ra anh còn có nhà ở đây ?"
Thẩm Niệm Lâm nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Là nhà của chúng ta, trước đây chúng ta đã ở đây."
Cố Âm trừng mắt: "Lúc đi học đã ở cùng nhau ? Đồ lưu manh."
Thẩm Niệm Lâm cười, học dáng vẻ trừng mắt của cô: "Không em nghĩ Nhuận Nhuận từ đâu tới ?"
Cố Âm: "....., không ngờ đến sinh viên anh còn ra tay được."
"Anh cũng là sinh viên thôi, có gì kỳ lạ không ?" Anh lớn hơn Cố Âm hai tuổi, mặc dù lúc ở cùng cô đã chuẩn bị tốt nghiệp nhưng vẫn chỉ là sinh viên.
Căn nhà có hai tầng, dù diện tích nhỏ hơn rất nhiều so với biệt thự nhà họ ở trong nước nhưng với sinh viên du học nước ngoài như bọn họ thì không tệ chút nào.
Nhà lâu không có người ở, Thẩm Niệm Lâm đã gọi nhân viên đến dọn dẹp trước, khi họ vào nhà rất sạch sẽ.
"Thật ra ở đây từng trồng nhiều hoa, còn gieo ít loại rau nhưng vì quá lâu không có ai chăm sóc, sân vườn giờ đã hoang tàn." Thẩm Niệm Lâm nhìn mảnh vườn mọc cỏ dại um tùm, thoáng chút tiếc nuối.
Cố Âm nhìn mảnh vườn ấy, không thể hình dung trạng thái cũ của nó: "Hình như em không nhớ được gì."
"Không sao, thử vào nhà xem biết đâu lại nhớ gì đó." Thẩm Niệm Lâm kéo hành lý đẩy cửa nhà. Cố Âm đi theo sau anh vào, vừa bước vào cửa đã thấy rất nhiều ảnh chụp treo trên tường.
Trên tường là những bức ảnh chung của hai người họ, đông tác trông rất thân mật. Cố Âm ngơ ngẩn cầm một tấm lên xem, nhìn chằm chằm vào hai người trong ảnh xuất thần.
Lần đầu cô cảm nhận được trước kia mình và Thẩm Niệm Lâm ở bên nhau là thật, loại cảm giác này rất thần kỳ, rõ ràng người trong ảnh là mình nhưng nhìn lại xa lạ thế.
Thẩm Niệm Lâm đứng nhìn cô, không nói gì cũng không thúc giục, Cố Âm im lặng xem một lúc rồi nghiêng đầu cười: "Nhìn anh trước kia năng động hơn, anh xem anh cười vui lắm."
Thẩm Niệm Lâm:" Do lúc đó còn trẻ."
"Cũng qua mấy năm rồi." Tính khoảng thời gian ba năm họ xa nhau, chắc mấy bức này được chụp vào bốn năm trước.
"Lâu thật." Thẩm Niệm Lâm nhìn ảnh trên tường, bỗng thấy như đã qua mấy đời, "Mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện lắm."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bức tượng người máy được làm theo y hệt như trong phim hoạt hình, dù không thể mang về nhà nhưng Cố Nhuận Hi vừa thấy đã phấn khích vô cùng: "Ba ơi, ba làm cho con một người máy như này trong sân vườn được không ?"
"......" Thẩm Niệm Lâm nhìn con trai, "Được nhưng ba không muốn."
Cố Nhuận Hi: "......."
"Hừ, đợi con lớn tự mình làm." Cố Nhuận Hi lầm bầm phản bác lại rồi chạy đi tìm mẹ chụp ảnh, "Mẹ ơi mẹ chụp ảnh giúp Nhuận Nhuận được không ?"
"Được chứ." Cố Âm cầm điện thoại, hướng dẫn Cố Nhuận Hi chỗ đứng, chụp cho con khá nhiều ảnh. Khi cô đang chụp con, Thẩm Niệm Lâm cũng đang cầm điện thoại chụp lại dáng vẻ của cô.
Có nhiều khách du lịch đến đây chụp ảnh, Cố Nhuận Hi chơi được một lúc bị Thẩm Niệm Lâm bế lên: "Về nhà thôi, đợi sau khi con qua buổi kiểm tra sẽ tặng con quà nhập học."
Các đồ chơi trước kia đều do Thẩm Niệm Lâm mua cho bé, trong đó có một chiếc xe trẻ em có thể lái được, nghe ba nói sẽ tặng quà cho mình, Cố Nhuận Hi bắt đầu đưa ra yêu cầu: "Có thể nhận một chiếc xe ô tô biến hình được không ạ ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Không phải ba đã mua cho con một chiếc xe biến hình rồi à ?"
"Con muốn loại có thể đi được ấy, giống như Tiểu Hồng." Vì chiếc xe Thẩm Niệm Lâm tặng trước kia có lớp sơn màu đỏ, nhìn rất bắt mắt nên Cố Nhuận Hi đặt tên cho nó là Tiểu Hồng.
Thẩm Niệm Lâm: "Sao lúc mẹ tặng quà con, sao không thấy con yêu cầu nhiều thế ?"
Cố Nhuận Hi: "Tất nhiên quà mẹ tặng không giống, mẹ tặng gì Nhuận Nhuận cũng thích hết!"
Thẩm Niệm Lâm: "....."
Haha, đồ nịnh hót.
"Không lẽ ba không thích quà mẹ tặng ?" Đôi mắt tròn xoe ngây thơ của Cố Nhuận Hi nhìn ba, hỏi.
Thẩm Niệm Lâm nói không chút suy nghĩ: "Mẹ tặng gì ba cũng thích."
Cố Âm thuận thế nhìn sang: "Ha, đồ nịnh nọt."
Thẩm Niệm Lâm: "....."
Thế mới nói bọn họ là vợ chồng đúng rồi, thật sự rất hiểu nhau.
Sau một buổi sáng bận rộn, ăn trưa xong Cố Nhuận Hi đã buồn ngủ không chịu nổi nên về phòng ngủ trưa. Khi con trai chưa dậy, Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm đã nhận được thông báo từ nhà trẻ, nói rằng Cố Nhuận Hi đã vượt qua buổi kiểm tra, sau khi làm xong thủ tục có thể chính thức nhập học.
Cố Âm nhìn bưu phẩm nói với Thẩm Niệm Lâm: "Anh có thể chuẩn bị quà cho Nhuận Nhuận rồi."
"Ừ..."
Sau khi biết mình vượt qua buổi kiểm tra, Cố Nhuận Hi rất vui mừng, Cố Âm làm một chiếc bánh kem để chúc mừng con trai. Cô chụp mấy bức ảnh Nhuận Hi ăn bánh đăng lên vòng bạn bè wechat, thêm cả mấy tấm chụp lúc sáng.
Không bao lâu sau, mọi người trong vòng bạn bè ấn thích và bình luận chúc Cố Nhuận Hi sinh nhật vui vẻ.
Cố Âm: Hiểm nhầm hiểu nhầm rồi, hôm nay không phải sinh nhật Nhuận Nhuận, hôm nay chỉ chúc mừng Nhuận Nhuận đã vượt qua kiểm tra vào trường mẫu giáo..
Vì thế các bình luận lại chuyển sang chúc mừng Cố Nhuận Hi đã vượt qua buổi kiểm tra.
"Đang làm gì thế ?" Thẩm Niệm Lâm nghiêng người đến gần nhìn thoáng qua điện thoại Cố Âm, "Đăng bài lên wechat à ?"
Cố Âm gật đầu: "Ừm, hôm nay chụp rất nhiều ảnh Nhuận Nhuận."
Thẩm Niệm Lâm ngồi xuống cạnh cô nhìn vào màn hình, quả nhiên đều là ảnh của Nhuận Nhuận.
Từ sau khi xảy ra tai nạn xe, anh cứ lo Cố Âm sẽ tự đổ trách nhiệm lên người mình, cô nghĩ do mình đăng bài trên wechat nên mới dẫn đến bi kịch đó. Anh lo từ đó về sau cô sẽ không bao giờ đăng bài nữa, dù gặp chuyện vui cũng không chia sẻ lên mạng.
Giờ đây nhìn cô vui mừng chia sẻ ảnh của Nhuận Hi với mọi người trên tường, anh thoáng thở phào nhẹ nhõm, việc này chứng tỏ cô đã không còn gánh nặng về chuyện này.
Anh không nhịn được giơ tay xoa đầu Cố Âm.
Dù anh không nói gì nhưng dường như Cố Âm hiểu suy nghĩ của anh, nhìn anh cười: "Yên tâm, em không sao rồi."
"Ừm." Đầu ngón tay anh di chuyển xuống hai bên má cô.
"Chuyện gì ?"
"Trước kia đã nói rồi mà, bác sĩ đề nghị em về chỗ cũ đúng không? Giờ Nhuận Nhuận kiểm tra xong rồi, em muốn dành thời gian ra nước ngoài thử xem."
Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm khẽ thay đổi, thực ra anh luôn âm thầm điều tra chuyện này. Lúc trước bọn họ luôn cho rằng Thẩm Hàng Hưng liên quan đến vụ du thuyền bị chìm, mọi thứ điều tra chỉ quay xung quanh anh ta nhưng nếu không phải do anh ta làm thì ngay từ đầu đã bị điều tra sai hướng.
Anh bảo Bách Ngật điều tra lại lần nữa, xác nhận vụ tai nạn liên quan đến thế lực nước ngoài. Thế nhưng rốt cuộc ai là người đứng sau thuê bọn họ thì rất khó để tra.
Thứ nhất vì bọn chúng làm việc rất bí mật, thứ hai đã qua một khoảng thời gian rất lâu. Trong nửa năm anh hôn mê trên giường bệnh, có rất nhiều chứng cứ bị tiêu hủy, nếu không sau này khi điều tra Thẩm Hàng Hưng cũng không đến mức khó khăn vậy.
Bây giờ tình cảm giữa anh và Cố Âm đang rất tốt, mọi người cũng biết đến sự tồn tại của Nhuận Hi, anh không thể dùng cách cũ được. Cách tốt nhất là nhanh chóng bắt được kẻ đứng sau ra ngoài ánh sáng.
Chắc chắn trong kinh doanh anh đắc tội với một số người nhưng nếu vào thời điểm ba năm trước, ngoài Thẩm Hàng Hưng thì hẳn không còn người nào hận anh đến xương tủy, nếu Cố Âm không phải bị liên lụy vì anh thì có nghĩa Cố Âm là mục tiêu chính của mấy người đó.
Nhưng khi ấy cô chỉ là một sinh viên bình thường không thể đắc tội với ai, tại sao những người đó muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Mỗi khi nghĩ đến đây sẽ nhíu chặt mày.
"Anh sao vậy ?" Cố Âm thấy anh càng lúc nhíu mày càng chặt, vươn tay ấn nhẹ vào chỗ đó, "Anh không muốn em về đó à ?"
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô lắc đầu: "Không, chỉ là để mình em đi anh lo, anh sẽ đi cùng em."
Có lẽ đợi sau khi Cố Âm nhớ lại sẽ biết người nào muốn hại cô.
Cố Âm: "Được thôi nhưng không ảnh hưởng công việc của anh chứ ?"
"Anh sẽ sắp xếp tốt, còn em ấy, giờ em lại xin nghỉ phép không biết Cố Từ có điên lên không ?"
Cố Âm: "....."
Ối giồi ôi cô quên mất tiêu.
Cố Từ khi nghe Cố Âm lại xin nghỉ phép thêm, đúng là điên rồi :)
Cố Âm giơ điện thoại ra xa lỗ tai mình, khuyên một cách chân thành: "Anh họ à, anh đừng tức giận quá, dễ vỡ mạch máu lắm. Với lại tiền lương của em đâu phải do anh trả."
Cố Từ: "....."
"Em biết em nghỉ thì lượng công việc của anh sẽ rất nhiều nên em mang máy tính theo đấy!" Cố Âm an ủi anh ấy, "Em có thể làm việc online, đảm bảo không chậm trễ công việc, anh yên tâm!"
"......Em còn biết anh nhiều việc à? Vậy em còn chạy ra nước ngoài chơi cùng Thẩm Niệm Lâm ?"
"Thật sự không phải bọn em đi chơi, do có việc quan trọng.'
"Thôi nói anh xem, hai người ở cùng nhau có thể làm chuyện đứng đắn gì? Định tạo thêm cho anh đứa cháu nữa à ?"
Cố Âm: "......"
[Ha ha ha ha thấy anh họ nói đúng, chuyện này nghiêm túc nhất rồi]
[Đầu óc anh họ toàn thứ đen tối, em thích [cười xấu xa]]
[Mau tìm chị dâu cho anh họ thôi, anh ấy ghen tỵ đến điên rồi]
Cố Âm thấy bình luận: "Hay em để ý giúp anh xem có cô gái nào độc thân thích hợp không nhé ?"
"? ?" Trong đầu Cố Từ đầy dấu chấm hỏi, "Xin hỏi Cố tổng, tại sao lại lái chủ đề sang chuyện này ?"
"À thì tại em thấy anh như chưa được thỏa mãn d*c v*ng."
".....Thế em có thấy anh làm thêm giờ nhiều mà rụng tóc không!"
".....Ơ, có ai không rụng tóc khi làm thêm giờ đâu!"
Cố Âm nói đến đây, Thẩm Niệm Lâm nhắc cô: "Chuẩn bị làm thủ tục."
"À, vâng." Cố Âm gật đầu với anh, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với Cố Từ, "Tóm lại có chuyện gì anh có thể nhắn tin cho em, nếu em thấy sẽ xử lý, em sẽ cố gắng tham gia mấy cuộc họp, như vậy đi, em phải lên máy bay rồi, tạm biệt!"
Lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp Cố Âm quay lại nước Z, máy bay hạ cánh lúc chạng vạng tối, Thẩm Niệm Lâm không đưa cô đến trường mà đến một căn nhà cách trường học không xa lắm.
Cố Âm ngạc nhiên hỏi: "Hóa ra anh còn có nhà ở đây ?"
Thẩm Niệm Lâm nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Là nhà của chúng ta, trước đây chúng ta đã ở đây."
Cố Âm trừng mắt: "Lúc đi học đã ở cùng nhau ? Đồ lưu manh."
Thẩm Niệm Lâm cười, học dáng vẻ trừng mắt của cô: "Không em nghĩ Nhuận Nhuận từ đâu tới ?"
Cố Âm: "....., không ngờ đến sinh viên anh còn ra tay được."
"Anh cũng là sinh viên thôi, có gì kỳ lạ không ?" Anh lớn hơn Cố Âm hai tuổi, mặc dù lúc ở cùng cô đã chuẩn bị tốt nghiệp nhưng vẫn chỉ là sinh viên.
Căn nhà có hai tầng, dù diện tích nhỏ hơn rất nhiều so với biệt thự nhà họ ở trong nước nhưng với sinh viên du học nước ngoài như bọn họ thì không tệ chút nào.
Nhà lâu không có người ở, Thẩm Niệm Lâm đã gọi nhân viên đến dọn dẹp trước, khi họ vào nhà rất sạch sẽ.
"Thật ra ở đây từng trồng nhiều hoa, còn gieo ít loại rau nhưng vì quá lâu không có ai chăm sóc, sân vườn giờ đã hoang tàn." Thẩm Niệm Lâm nhìn mảnh vườn mọc cỏ dại um tùm, thoáng chút tiếc nuối.
Cố Âm nhìn mảnh vườn ấy, không thể hình dung trạng thái cũ của nó: "Hình như em không nhớ được gì."
"Không sao, thử vào nhà xem biết đâu lại nhớ gì đó." Thẩm Niệm Lâm kéo hành lý đẩy cửa nhà. Cố Âm đi theo sau anh vào, vừa bước vào cửa đã thấy rất nhiều ảnh chụp treo trên tường.
Trên tường là những bức ảnh chung của hai người họ, đông tác trông rất thân mật. Cố Âm ngơ ngẩn cầm một tấm lên xem, nhìn chằm chằm vào hai người trong ảnh xuất thần.
Lần đầu cô cảm nhận được trước kia mình và Thẩm Niệm Lâm ở bên nhau là thật, loại cảm giác này rất thần kỳ, rõ ràng người trong ảnh là mình nhưng nhìn lại xa lạ thế.
Thẩm Niệm Lâm đứng nhìn cô, không nói gì cũng không thúc giục, Cố Âm im lặng xem một lúc rồi nghiêng đầu cười: "Nhìn anh trước kia năng động hơn, anh xem anh cười vui lắm."
Thẩm Niệm Lâm:" Do lúc đó còn trẻ."
"Cũng qua mấy năm rồi." Tính khoảng thời gian ba năm họ xa nhau, chắc mấy bức này được chụp vào bốn năm trước.
"Lâu thật." Thẩm Niệm Lâm nhìn ảnh trên tường, bỗng thấy như đã qua mấy đời, "Mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện lắm."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Story
Chương 53: Lúc đi học đã ở cùng nhau? Đồ lưu manh
10.0/10 từ 24 lượt.