Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 33: Thẩm Niệm Lâm là ác quỷ ăn tươi nuốt sống

118@-

 
Khi cảnh sát đến căn nhà bỏ hoang, hai tên bắt cóc đã bỏ chạy chỉ còn Bạch Tâm Dật chảy đầy máu nằm trên đất, bên cạnh là chiếc điện thoại và thẻ sim Trương Tam vứt lại.


Cảnh sát trong biệt thự trình bày lại một lượt mọi chuyện rồi cũng rời đi. Thẩm Niệm Lâm ra ngoài tiễn bọn họ xong mới lên tầng tìm Cố Âm.


Lúc này Cố Nhuận Hi đang quấn Cố Âm muốn cô bắc cho bé một chiếc lều trại, chẳng biết sao tự nhiên thằng bé lại nghĩ đến việc tối ngủ trong lều trại. Mà Phương Tuệ còn tìm được lều và dụng cụ đi dã ngoại trong biệt thự, Cố Nhuận Hi và Kim Nguyên Bảo đang trong phòng Cố Âm, hí ha hí hửng xem Phương Tuệ dựng lều ngoài ban công.


"Mọi người đang làm gì đấy ?" Thẩm Niệm Lâm đi vào nhìn về phía ban công, Cố Âm quay đầu thấy anh nói: "Tự nhiên Nhuận Nhuận hứng khởi muốn ngủ trong lều, Phương Tuệ đang làm lều cho thằng bé."


Thẩm Niệm Lâm đến đứng cạnh Cố Âm, nhìn cái lều hoàn thiện được một nửa: "Dựng lều trong phòng em ?"


"Ừ."


Cố Nhuận Hi nghe thấy tiếng ba chạy lại chỗ Thẩm Niệm Lâm: "Tối nay cả ba và mẹ, còn cả Nguyên Bảo nữa ngủ cùng Nhuận Nhuận trong lều này được không ?"


Thẩm Niệm Lâm thấy đề xuất này rất tốt: "Được nhưng lều này không đủ để chứa nhiều người như thế, Nhuận Nhuận và Nguyên Bảo ngủ trong cái này, ba và mẹ sẽ ngủ cái khác."


"Được ạ!" Cố Nhuận Hi chỉ vào một chỗ trống khác ở ban công, "Lều của ba mẹ để ngay cạnh lều của con đi!"


Cố Âm: "......"


Hừ, Thẩm Niệm Lâm đến để ngủ ké à ?


Cô liếc anh, Thẩm Niệm Lâm hết sức mặt dày nhìn lại cô: "Nhuận Nhuận chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi thôi mà em không đồng ý để con được như ý muốn à ?"


"......" Cho hỏi chính xác đang thỏa mãn nguyện vọng của ai thế!


Cô không thèm tiếp tục tranh cãi cùng anh, dù sao cứ bắt đầu đùa giỡn vô lại thì Thẩm Niệm Lâm không biết xấu hổ là gì: "Tất cả cảnh sát đi rồi sao ?"


"Ừ." Thẩm Niệm Lâm gật đầu.


Cố Âm: "Bắt được người chưa? Bạch Tâm Dật đâu rồi ?"


"Lúc cảnh sát đến bọn bắt cóc đã chạy trốn còn mỗi Bạch Tâm Dật bị bỏ lại."


Cố Âm ngẩn người: "Cô ta thế nào ?"


Chắc chắn chúng không để lại một người lành lạnh không sao ở lại, không lẽ bọn chúng thật sự giết con tin khi biết họ báo cảnh sát.


Thẩm Niệm Lâm: "Cảnh sát nói trên người Bạch Tâm Dật bị đâm hai nhát nhưng lúc họ đến cô ta vẫn còn thở nên đã đưa người đến bệnh viện cấp cứu."


Cố Âm nghe anh nói, tâm trạng hơi phức tạp. Sáng nay Bạch Tâm Dật còn hẻ hê trước mặt cô, nói muốn biến thành cô, không ngờ mới ngắn ngủn một ngày đã suýt không còn trên đời này luôn.


"Cảnh sát đã liên lạc với người thân của cô ta, yên tâm đi."



Thẩm Niệm Lâm nhắc đến người nhà Cố Âm mới nhớ những lời Bạch Tâm Dật đã nói. Dù mối quan hệ của cô ta và người nhà không tốt nhưng bọn họ sẽ không vô tâm đến mức mặc kệ cô ta trong bệnh viện chứ ?


"Có tin gì của bọn bắt cóc không ?"


Thẩm Niệm Lâm: "Cảnh sát sẽ dựa theo lời khai của mọi người và trích xuất hình ảnh camera thu được để dùng máy tính phác họa chân dung 3D của bọn bắt cóc, nghe họ đã khoanh vùng được nghi phạm, chắc sẽ không chạy thoát được."


"Vậy thì tốt."


"Bên chỗ Thẩm Hàng Hưng anh sẽ để người theo dõi sát sao, không thể để hắn chạy được." Anh cúi đầu nhìn Cố Âm, "Nhưng trước khi tất cả sa lưới, em phải ở đây thêm mấy ngày."


Cố Âm "Ừm" một tiếng, dù sao giờ cô có mạng, Nhuận Nhuận và Nguyên Bảo cũng sang đây, cứ coi như đang nghỉ phép thực thụ.


"Mẹ ơi, lều trại dựng xong rồi." Cố Nhuận Hi vui vẻ chạy đến chỗ Cố Âm, nắm tay cô kéo người ra thăm lều của mình. Bên trong lều rất đơn sơ, trước mắt mới chỉ để một túi ngủ nhưng các bạn nhỏ thích nhất mấy thứ có cảm giác mới mẻ này nên bạn nhỏ Cố Nhuận Hi chui vào xong không muốn ra ngoài nữa.


Phương Tuệ dựng xong một cái tiếp tục nhanh nhẹn dựng xong cái nữa. Tiện đà Cố Âm bảo cô ấy treo dây đèn ngôi sao lên, trông khung cảnh lãng mạn hơn rất nhiều.


Đến tối, Cố Nhuận Hi tắm rửa xong xuôi ôm Nguyên Bảo chui vào trong lều ngủ, đòi nhất định phải nằm trong túi ngủ. Cố Âm kiểm tra một lượt túi ngủ của con trai, đảm bảo khóa kéo ra kéo vào tốt rồi mới ra ngoài lều trại chuẩn bị đi tắm.


Hôm nay Thẩm Niệm Lâm quyết ở lại bên này cho được, Cố Âm vừa đẩy cửa phòng tắm đúng lúc bắt gặp cảnh anh đang cởi áo sơ mi. Tất cả các cúc áo đã được anh cởi ra, thắt lưng trên quần âu lỏng lẻo vắt trên hông, thấy Cố Âm vào, anh dừng lại nhìn cô cười: "Làm gì đấy? Muốn xem anh tắm à ?"


"....." Thật sự trên đời Cố Âm chưa thấy người nào không biết xấu hổ như anh, "Đây là phòng tắm của em, anh muốn tắm thì về phòng bên kia của anh mà tắm."


Hai phòng ngủ chính trong biệt thự không thông nhau như bên kia, đương nhiên Thẩm Niệm Lâm đâu có ngốc mà về phòng mình tắm. Một khi anh đi rồi chắc chắn Cố Âm sẽ không mở cửa cho anh nữa.


Anh ôm eo cô, kéo cô lại đứng dưới vòi hoa sen: "Hay tắm cùng nhau? Phòng tắm rất rộng."


"Ai muốn tắm cùng anh ?" Cố Âm giãy dụa mấy cái trong lòng anh nhưng không cẩn thận va vào chỗ mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống ào ào khiến quần áo hai người ướt đẫm. Áo sơ mi của Thẩm Niệm Lâm dính nước xong như biến thành áo trong suốt, nhìn gợi cảm hơn lúc nãy khi cô mới xông vào. Mà trên người Cố Âm không khá hơn, áo ngủ cô mặc dính sát vào người càng phác họa rõ nét đường cong cơ thể.


Tiếng thở người đàn ông hơi dồn dập, đè Cố Âm trên tường phòng tắm, áp sát vào cô: "Ngoài miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật."


"......" Tốt nhất anh nên lên mạng ít thôi, bớt học mấy lời cợt nhả.


Anh cúi đầu hôn cô, bày đủ mọi kỹ xảo khiêu khích, bỗng Cố Âm hiểu tại sao Lục Ninh Ninh cứ nhất quyết muốn tìm một cao thủ rồi, vì người đó chỉ cần dùng hai ba cái kỹ xảo đã có thể đốt cháy d*c v*ng của mình.


Nhưng không phải ai cũng muốn được hưởng thụ mùi vị của cao thủ, giống như hiện tại mặc dù Cố Âm ỡm ờ không rõ nhưng lý trí vẫn đang nhắc nhở cô: "Đủ rồi, Nhuận Nhuận và Nguyên Bảo đang ngủ bên ngoài."


Thẩm Niệm Lâm tạm dừng động tác đang dở, phiền não cau có: "Vậy sang phòng anh ?"


"Nhỡ nửa đêm chúng nó dậy thì sao ?" Cố Âm nhân lúc Thẩm Niệm Lâm buông lỏng, cô đẩy anh ra chạy ra ngoài phòng tắm, "Anh tắm trước đi, tôi đi thay quần áo."


Thẩm Niệm Lâm: "......"


[Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi nói mà, bảo sao lần này không để màn hình đen, hóa ra là vậy [doge]]


[Có gì nói đấy, nam chính gợi cảm quá, em ở đây nè [sắc]]



[Lát nữa nam chính dùng tay trái hay tay phải]


[Thảm quá nhỉ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]


Thẩm Niệm Lâm không thấy bình luận nên không biết mọi người đang cười nhạo anh nhưng Cố Âm thấy được, nghĩ lại vừa rồi lúc cô đẩy anh ra, cái vật kia của anh hình như hơi phồng lên.....Ừm, có gì đâu mà thảm, ít nhất cô còn để lại không gian cho anh tự giải quyết đó.


Cô nghe tiếng nước trong phòng tắm chảy mãi không ngừng, quyết định sang bên phòng của Thẩm Niệm Lâm tắm. Đến khi cô tắm xong về mà Thẩm Niệm Lâm vẫn chưa xong, chưa ra ngoài.


.......Lâu thế cơ à.


Nghĩ đến biểu hiện ngày thường của anh, thấy cũng bình thường.


Cô không chờ mà lên giường nằm ----- cô không muốn bỏ giường ngủ nằm thoải mái mà chạy đi ngủ trong cái túi đó.


Không bao lâu sau, cảm giác có người ôm mình từ đằng sau, một lồng ngực rắn chắc ấm áp sát lại gần. Cô rất quen thuộc với hơi thở của anh, thoải mái ngọ nguậy trong ngực anh, đổi lấy tiếng cười khẽ của Thẩm Niệm Lâm: "Sao giờ ngoan thế ?"


Cố Âm không để ý anh tiếp tục cọ cọ tìm tư thế nằm thoải mái nhất trong lòng anh. Tay anh ôm cô để trên lưng dần nắm chặt, gác cằm lên vai cô nói: "Nếu vẫn muốn ngủ thì đừng lộn xộn nữa."


Cuối cùng Cố Âm cũng ngoan ngoãn, Thẩm Niệm Lâm xoa xoa gáy cô, cũng nhắm mắt lại: "Ngủ ngon, cục cưng."


[Ọe, buồn nôn quá, tình yêu thối!]


[A a a a a a a a, kswl (ngọt chết mất thôi)]


[Nam chính nói mấy lời đường mật nghe thích ghê _(:з" ∠)_ chắc chắn tiếng thở gấp cũng dễ nghe nốt]


[Ngủ cái gì mà ngủ, dậy quẩy đi! Giết mị để giúp vui cho mấy người!]


[......Chị đại ở trên đừng thế, kiểu gì chả hiện màn hình đen]


Cố Âm đã ngủ nên không thấy những bình luận hùng hổ.


Bạch Tâm Dật được đưa vào bệnh viện cấp cứu, đến nay tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh. Thực ra người nhà cô ta đến đó rất nhanh nhưng sau khi biết rõ nguồn gốc mọi chuyện thì lại ầm ĩ tìm Thẩm Niệm Lâm đòi một khoản tiền bồi thường.


Thẩm Niệm Lâm không quan tâm, giao việc cho luật sư đi xử lý. Không ngờ mấy người này rất khó chơi, còn biết tìm truyền thông phi pháp đến bệnh viện vừa khóc vừa nháo, vừa tỏ vẻ đáng thương vừa chỉ trích lên án người nhà họ Thẩm không có tình người.


Mấy bên truyền thông vớ vẩn thích nhất những nội dung gây chú ý như này, nhất là liên quan đến gia đình giàu có, càng dễ để công chúng hứng thú và để ý.


"Không biết có phải Thẩm Niệm Lâm chuyên khắc những người phụ nữ bên cạnh không nữa ?" Lục Ninh Ninh đang trong bệnh viện, gọi điện nói chuyện với Cố Âm, "Đầu tiên là Vương Tử Kỳ, giờ đến Bạch Tâm Dật. Cứ hễ phụ nữ liên quan đến anh ta là phải vào ICU."


Cố Âm: "......."


"À, cũng không thể nói tất cả được, mình thấy cậu vui vẻ lắm." Lục Ninh Ninh tự sửa lại lời mình nói, nghe có vẻ nghiêm túc và cẩn thận hơn, "Thẩm Niệm Lâm không khắc vợ mình chỉ khắc người phụ nữ khác, để mình xem sau này còn người nào giữ suy nghĩ muốn làm người thứ ba ở bên anh ta không."


"......" Cố Âm hỏi cô ấy, "Tình trạng Bạch Tâm Dật sao rồi ?"



"Tình trạng tạm ổn định nhưng chưa tỉnh lại. Hơn nữa, phiền nhất là mấy người nhà của cô ta!" Nhắc đến người nhà của Bạch Tâm Dật, Lục Ninh Ninh thấy đau cả đầu, "Bọn họ thật sự rất giỏi có tố chất ăn cắp, mấy người đó tìm truyền thông đến bệnh viện phỏng vấn, cứ khóc và làm loạn lên ở đây, bảo vệ chỗ mình đuổi đi thì bị họ nói ngược lại với cánh phóng viên bảo bệnh viện bọn mình đánh người. Lần này Thẩm Niệm Lâm đối đầu với bọn họ chắc cũng mất nhiều tiền đấy."


Cố Âm không nói gì, Thẩm Niệm Lâm chi trả toàn bộ tiền thuốc men cho Bạch Tâm Dật, không lạ gì khi người nhà cô ta muốn nhân cơ hội này đòi bồi thường từ anh. Nhưng họ lại như sư tử há rộng mồm*, nuốt vào rất khó coi.


Sư tử đại khai khẩu, gốc là – – shī zī dà kāi kǒu (sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.


Nếu nói chuyện đàng hoàng tử tế, không biết chừng Thẩm Niệm Lâm còn thực hiện lời hứa, chủ động nhắc đến chuyện đền bù nhưng giờ ầm ĩ đến mức đó, chắc chắnn anh sẽ không cho họ cái gì dù chỉ một đồng.


"Yên tâm đi, người có thể khiến Thẩm Niệm Lâm phải mất nhiều tiền không nhiều đâu."


Không quá hai ngày từ khi Cố Âm nói lời đó, vốn người nhà Bạch Tâm Dật đang làm loạn đến khí thế ngất trời bỗng im như gà. Các phóng viên đến phỏng vấn hỏi họ muốn bồi thường vàng không, thái độ mấy người biến đổi một trăm tám mươi độ nói chuyện này vốn không liên quan đến nhà họ Thẩm, nhà họ cũng là người bị hại, chỉ mong cảnh sát sớm ngày bắt được bọn bắt cóc.


"Thần kỳ thật sự, hôm qua trợ lý của Thẩm Niệm Lâm đến nói chuyện với bọn họ khoảng mười phút, lúc sau đi ra thái độ của mấy người nhà này thay đổi hoàn toàn luôn!" Lục Ninh Ninh hứng khởi làm phóng viên nhỏ ở bệnh viện, trình bày mọi chuyện xảy ra cho Cố Âm nghe, "Mình nghe đồng nghiệp kể lúc họ đi ra từ phòng nghỉ, sắc mặt ai cũng trắng bệch như gặp phải ma quỷ. Rõ ràng anh trai trợ lý của Thẩm Niệm Lâm rất đẹp trai, chả hiểu sao lại dọa bọn họ đến mức như thế ?"


Cố Âm: "Vì Thẩm Niệm Lâm là ác quỷ thích ăn tươi nuốt sống đấy"


Lục Ninh Ninh im lặng, lát sau mới hỏi lại: "Cậu nói về chồng mình vậy hả ?"


Cố Âm chớp chớp mắt, lặng thinh.


"Đúng rồi, sáng nay Bạch Tâm Dật tỉnh rồi, cảnh sát đến tìm cô ta lấy lời khai, nghe người ta nói lúc nữa Thẩm Niệm Lâm cũng đến đây." Cô ấy nói xong lại bắt đầu nhỏ giọng tạo vẻ thần bí báo cáo, "Mình nghe bảo sau khi Bạch Tâm Dật tỉnh dậy, chuyện đầu tiên nói là muốn gặp Thẩm Niệm Lâm."


"Ừ...."


"Sao cậu bình tĩnh quá vậy ?"


"......" Cố Âm hỏi cô ấy, "Ninh Ninh, cậu được hưởng thụ mùi vị của Bạch Ngật chưa? Cậu mà sử dụng thời gian rảnh rỗi này thì mười Bách Ngật đã bị cậu tóm làm xong rồi. Ở trên giường."


Lục Ninh Ninh cạn lời nháy nháy mắt: "Cậu cậu, sao cậu có thể nói mấy lời mạnh bạo như thế hả? Đây là kiểu nói chuyện của người đã kết hôn à ?"


Cơ mà nghĩ lại Bách Ngật nằm trên giường mình......hây da có chút kích động.


"Mình không thèm nghe cậu nói nữa, mình đi tìm Bách Ngật." Lục Ninh Ninh nói xong tắt điện thoại một cách dứt khoát. Chỉ chốc lát sau, Thẩm Niệm Lâm đi cùng trợ lý xuất hiện trong bệnh viện. Hiện tại Bạch Tâm Dật mới tỉnh, sức khỏe còn yếu, bệnh viện chỉ để một mình Thẩm Niệm Lâm vào hỏi thăm.


Thẩm Niệm Lâm vào phòng thấy Bạch Tâm Dật đang nằm trên giường bệnh. Trải qua một kiếp nạn lớn, người cô ta gầy không ít, trông sắc mặt cũng không tốt lắm. Thẩm Niệm Lâm đứng ở cửa phòng bệnh nhìn cô ta: "Cô tìm tôi có chuyện gì ?"


Bạch Tâm Dật nhìn anh, cười yếu ớt: "Tôi nghe nói người nhà tôi đến tìm anh gây phiền? Xin lỗi anh Thẩm, tôi không biết bọn họ đến đây, khụ khụ, nhiều năm rồi tôi không liên lạc với bọn họ."


Thẩm Niệm Lâm đợi cô ta ho xong mới nói: "Cô muốn gặp tôi để nói chuyện này? Chuyện người nhà cô đã giải quyết xong rồi."


Sắc mặt Bạch Tâm Dật tái nhợt: "Đúng vậy, không hổ là anh Thẩm, không có chuyện gì làm khó được anh."


Thẩm Niệm Lâm im lặng, Bạch Tâm Dật tiếp tục: "Lúc tôi bị bắt, bọn bắt cóc nói anh đồng ý đưa họ năm nghìn vạn để cứu tôi....."


"Làm vậy để có thể bắt được bọn chúng." Cuối cùng Thẩm Niệm Lâm cũng hết sự kiên nhẫn, lên tiếng cắt ngang, "Sáng nay hai tên đó đã bị cảnh sát bắt, bọn chúng khai muốn bắt Cố Âm nhưng không biết tại sao bắt nhầm cô."



Nhưng khi Thẩm Niệm Lâm bước vào, cô ta có câu trả lời.


Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm khi nhìn Cố Âm rất khác khi nhìn những người khác.


Trong mắt anh, cô ta không phải Cố Âm mà vẫn là Bạch Tâm Dật.


Tại sao? Rõ ràng trước đấy đã thành công, rốt cuộc tại sao lại có sai lầm ?


"Bạch Tâm Dật, tại sao bọn bắt cóc lại nhận nhầm cô là Cố Âm?" Bỗng Thẩm Niệm Lâm nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, "Vẻ ngoài của cô khác hoàn toàn với cô ấy, hơn nữa trong đám người bắt cóc có một tên tài xế đưa cô từ nhà đến biệt thự trên núi. Hắn không lú lẫn đến mức chỉ đảo mắt đã coi cô thành Cố Âm chứ ?"


Bạch Tâm Dật càng nắm chặt tay, trên người lấm tấm ít mồ hôi lạnh: "Tôi không biết."


"Thật không ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn cô ta, nở một nụ cười lạnh giá, "Hôm đó cô gặp Cố Âm, chẳng phải nói rất nhiều chuyện, còn nói rất đắc chí nữa sao ?"


Sắc mặt Bạch Tâm Dật càng trắng: "Cô ta nói gì với anh? Cô ta đang nói xấu tôi, tôi không làm gì hết!"


"Đủ rồi!" Thẩm Niệm Lâm cau mày cắt ngang, "Chuyện như thế nào, trong lòng cô rõ nhất."


Bạch Tâm Dật mím môi: "Cô ta nói gì anh cũng tin ư ?"


"Chỉ cần cô ấy nói tôi sẽ tin." Thẩm Niệm Lâm thu người lại, càng lúc càng lạnh lùng, "Trước kia để paparazzi gửi ảnh cho Cố Âm cũng do cô làm phải không. Lúc tôi đến gặp Nhuận Nhuận luôn rất chú ý, có điều ngày hôm đó do không kéo rèm nên để tên săn ảnh ở đối diện chụp được."


Chưa bao giờ anh tin có nhiều sự trùng hợp đến thế.


Bạch Tâm Dật luôn nắm chặt tay, không nói gì, chỉ có hốc mắt hơi đỏ nhìn Thẩm Niệm Lâm. Cô ta biết không gì giấu được anh, anh là người thông minh, không bao giờ có thể lừa gạt mọi chuyện. Chẳng qua tên săn ảnh kia không phải cô ta cố ý tìm, thực ra ban đầu hắn theo dõi chụp Vương Tư Kỳ nhưng bị cô ta phát hiện. Cô ta nghĩ nhân cơ hội này lợi dụng tên paparazzi chụp ảnh cô ta và Thẩm Niệm Lâm để gửi cho Cố Âm và Vương Tư Kỳ.


Cô ta nhìn hai người họ không thuận mắt.


Một người là vợ được Thẩm Niệm Lâm đặt trên đầu tim, khiến người khác phải ghen tỵ, một người là bạn gái tai tiếng bên ngoài của anh, tin bay đầy trời. Mấy người đó vì sao chứ? Tại sao đến sự tồn tại của cô mà mấy người đó cũng không biết!


"Cô không cần đến nhà họ Ngụy nữa, tôi không thể giới thiệu một người như cô đến nhà người khác được." Thẩm Niệm Lâm nói xong quay người chuẩn bị đi.


Bạch Tâm Dật dùng chút sức lực còn lại gọi anh: "Thẩm Niệm Lâm!"


Thẩm Niệm Lâm quay lại nhìn cô ta không nói gì, Bạch Tâm Dật hỏi từng câu từng chữ: "Lúc anh báo cảnh sát có nghĩ họ sẽ giết tôi không ?"


"Có nghĩ", Thẩm Niệm Lâm trả lời, "Nhưng thế thì sao ?"


"Ha, ha ha ha ha ha" Bạch Tâm Dật nở nụ cười thê lương, "Thẩm Niệm Lâm, tâm địa anh quá độc ác."


Qua chuyện Vương Tư Kỳ, cô ta biết với Thẩm Niệm Lâm, ngoài Cố Âm thì anh chẳng thèm để ý sống chết của những người khác.


Cô nhìn Thẩm Niệm Lâm, lòng đầy oán hận và sự không cam lòng: "Có thế nào đi nữa tôi là người bị bắt thay Cố Âm....."


"Nếu không phải thế, cô nghĩ tôi và cô còn có thể ở đây nói chuyện ?" Anh chỉ cần nghĩ đến chuyện cô ta muốn dùng thủ pháp độc ác nhằm thay thế Cố Âm đã hận không thể giết cô ta ngay.


Anh mở cửa phòng bệnh ra ngoài, không thèm quay đầu lại. Trợ lý thấy anh ra vội đi lên báo cáo: "Thẩm tổng, tôi mới nhận được tin Thẩm Hàng Hưng bị cảnh sát bắt ở sân bay."
 


Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Story Chương 33: Thẩm Niệm Lâm là ác quỷ ăn tươi nuốt sống
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...