Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 30: Từ hôm nay trở đi, tôi là Cố Âm

161@-

 
Vết thương trên đùi Bạch Tâm Dật cần nghỉ dưỡng hai ngày, sau càng hồi phục tốt hơn, sáng sớm cô ta đã thu dọn hành lý của mình rồi kéo đồ ra ngoài.


A Hương đang quét dọn vệ sinh nghe tiếng động quay lại nhìn. Mọi người đều đã nghe tin Bạch Tâm Dật nghỉ việc không làm nữa nên khi thấy cô ta kéo hành lý, A Hương không ngạc nhiên: "Cô Bạch, cô muốn đi luôn hôm nay à ?"


"Đúng vậy." Bạch Tâm Dật cười với cô ấy, "Vết thương của tôi đã đỡ hơn nhiều, không thể ở mãi đây được."


"Cô đừng nói vậy, tất cả chúng tôi đều rất thích cô." A Hương nhìn chỗ hành lý, "Để tôi xách đồ giúp cô."


"Không cần, đồ đạc của tôi không nhiều lắm, tôi có thể tự kéo được." Bạch Tâm Dật uyển chuyển từ chối, tự mình kéo vali vào thang máy. Khi xuống đến phòng khách tình cờ gặp quản gia, ông ấy thấy cô kéo đồ cũng tiến lên hỏi: "Cô Bạch, cô chuẩn bị đi trong hôm nay sao ?"


"Đúng vậy." Bạch Tâm Dật cười gật đầu với ông ấy, "Trong khoảng thời gian này cảm ơn chú Uông đã chăm sóc."


"Có gì đâu, cô đã giúp chúng tôi rất nhiều." Quản gia quan sát vết thương trên chân cô, còn kéo theo hai vali đồ đạc, ân cần nói, "Cô Bạch, tôi giúp cô sắp xếp xe, cô đi sẽ tiện hơn."


Lần này Bạch Tâm Dật không tiếp tục từ chối: "Được, vậy làm phiền chú Uông."


Quản gia gật đầu: "Cô đợi ở đây một lúc."


Bạch Tâm Dật gọi ông lại, hỏi: "Chú Uông, có thể bảo lái xe đưa tôi đến chỗ bà chủ đang ở được không? Tôi muốn chào tạm biệt Nhuận Hi."


"Này à....." Quản gia khó xử nhìn cô ta, nghĩ một chút rồi nói, "Chuyện này tôi không tự quyết định được, cần phải hỏi ý của hai người họ trước."


Bạch Tâm Dật có số điện thoại của Cố Âm, nghĩ trong chốc lát, nói với quản gia: "Tôi sẽ gọi điện hỏi bà chủ, được chứ ?"


Quản gia: "Đương nhiên, tôi đi sắp xếp xe cho cô."


"Được, cảm ơn chú Uông." Bạch Tâm Dật cảm ơn ông ấy thêm lần nữa, lấy điện thoại mình gọi cho Cố Âm.


Hôm nay Cố Âm hẹn Lục Ninh Ninh đến nhà chơi mạt chược. Cô bị giam ở đây mấy ngày, không được ra ngoài nên quyết định gọi Lục Ninh Ninh đến biệt thự chơi.


Để cho đủ bốn người chơi, cô gọi cả Bách Ngật và Nhạc Dịch Hàm.


Tuyệt đối không phải do cô muốn ăn dưa mối quan hệ tay ba này.


Bên trong vườn hoa thủy tinh truyền đến tiếng 'cạch cạch' chơi mạt chược. Vốn bàn chơi được đặt trong tầng hầm nhưng hôm nay Cố Âm thấy thời tiết đẹp nên bảo người làm dời bàn mạt chược vào nhà thủy tinh trồng hoa. Như thế vừa có thể phơi nắng ngắm hoa, lại còn được chơi mạt chược, đúng là thú vui nhân gian.


Bách Ngật ngồi đối diện Cố Âm ngáp một cái, đánh con mạt chược trước mặt.


Tối qua anh ta tham dự một buổi diễn đêm khuya ở Tước Dạ, qua nửa đêm mới ngủ. Ai biết chưa ngủ được mấy tiếng đã bị chị dâu gọi đến chơi mạt chược.


Mới sáng sớm đã chơi trò này, xem ra chị dâu nghẹn đến hỏng rồi.


Dù anh ta muốn ở nhà ngủ nhưng chị dâu đã gọi đến chơi, anh ta phải đến, nếu không sẽ bị ba Trầm chỉnh chết.


Còn Nhạc Dịch Hàm trưng ra khuôn mặt ra vẻ lạnh lùng. Lục Ninh Ninh hỏi anh ta có phải ngủ với fan không, Nhạc Dịch Hàm thấy mình phải chịu nỗi oan ức lớn!


Anh ta đuổi theo Lục Ninh hỏi lời đồn này từ đâu ra, anh ta phải kiện cái người kia cho thằng đó tiêu đời luôn!


Lục Ninh Ninh nói cho anh ta biết, chính Bách Ngật nói.


Ngàn lần trăm lần không nghĩ đến, người bịa chuyện vớ vẩn lại là anh em thân thiết nhất của mình! Bỗng anh ta nghĩ lại cho kỹ, chắc chắn Bách Ngật cũng thích Lục Ninh Ninh nên mới nói xấu anh ta trước mặt cô như thế! Đúng là không biết xấu hổ, anh ta phải tuyệt giao với loại người này!


Anh ta kéo Bách Ngật vào danh sách đen, còn chỉ tay thề với trời mình chưa từng ngủ với fan, Bách Ngật bịa đặt chuyện đó, với một người con trai như anh ta, không nghĩ anh ta sẽ bị tổn thương hay sao!


Lúc ấy Lục Ninh Ninh chỉ để lại một chữ "Ừm", đến hôm nay Nhạc Dịch Hàm nghĩ mãi không ra từ "Ừm" có ý gì.


Ngược lại Lục Ninh Ninh hào hứng tận lực chơi mạt chược cùng Cố Âm. Sau khi xác nhận chuyện Nhạc Dịch Hàm ngủ với fan là giả vậy chứng minh mấy lời hôm đó Bách Ngật nói cũng giả nốt! Chắc chắn anh ấy là cao thủ, xem nhiều mấy mưu kế là biết!


Về sau, cô hẹn Bách Ngật thêm mấy lần, nhưng anh ấy đều không đến, vẫn là Cố Âm có cách, hẹn được người đến chơi mạt chược! Cố Âm đúng là chị em tốt của cô mà!


Trong bốn người, chỉ có Cố Âm thật sự tập trung chơi.



Tay cô lần theo các quân bài phía trên, sau đó nhấc một con ba vạn.


[Âm Âm đừng đánh ba vạn, Bách Ngật đang chờ ba vạn!]


"......." Cố Âm lại thả con ba vạn xuống, chọn một con bài khác đánh, "Một vạn."


"Năm vạn."


"Chín sách."


"Sáu văn."


"Ù, đồng màu." Cố Âm hạ bài.


Bạch Ngật méo miệng, vừa lúc nãy thấy cô bỏ quân ba vạn xuống: "Chị lại ù? Chị không gian lận đó chứ ?"


Cố Âm: "Một người đơn thuần như tôi sao có thể biết mấy trò đó."


Bạch Ngật: "....."


"Tốt quá, mẹ lại thắng!" Cố Nhuận Hi kê cái ghế nhỏ ngồi cạnh Cố Âm xem bọn họ chơi mạt chược. Mặc dù cậu bé chưa thể nhận biết đầy đủ hết các mặt của quân bài nhưng mỗi lần Cố Âm ù bài, cậu bé sẽ vỗ tay cho mẹ mình, sau đó thúc giục những người khác bị thua cho kẹo đặt vào hộp đựng của Cố Âm.


Mấy người lại bắt đầu ồn ào xào lại bài, Lục Ninh Ninh đưa mắt nhìn Cố Nhuận Hi nhỏ bé, nói với Cố Âm: "Mà này, Nhuận Nhuận còn nhỏ tuổi mà cậu đã dạy thằng bé đánh bài, như thế ổn không ?"


Cố Âm rất không đồng ý với những lời cô ấy nói: "Bài gì cơ? Đánh bài chỗ nào? Chơi mạt chược là trò chơi có ích, giúp con người mở mang trí óc, hơn nữa chúng ta có bài bạc à ?"


Mọi người nhìn hộp bình thường dùng đựng thẻ chip nay chứa đầy những viên kẹo màu sắc rực rỡ khác nhau.


Lục Ninh Ninh giơ ngón tay cái, tâm phục khẩu phục. Sau khi xếp chồng hai hàng mạt chược, điện thoại Cố Âm đổ chuông. Cô cúi đầu nhìn qua, không ngờ Bạch Tâm Dật gọi. Cố Âm hơi nhíu mày, vẫn quyết định nhận: "Cô Bạch, có chuyện gì không ?"


Bạch Tâm Dật: "Chào bà Thẩm, hôm nay tôi chuẩn bị rời đi."


"À....vậy sao. Cô đã liên lạc với nhà họ Ngụy chưa ?" Thẩm Niệm Lâm giúp Bạch Tâm Dật tìm việc mới trong gia đình họ Ngụy, đúng lúc hai vợ chồng họ đang cần một người bảo mẫu, Thẩm Niệm Lâm tiện đà giới thiệu Bạch Tâm Dật qua.


Bạch Tâm Dật cầm điện thoại cười: "Đã liên lạc xong hết rồi, tôi muốn trước khi đi được gặp Nhuận Hi để chào tạm biệt, cô đồng ý không ?"


Cố Âm vẫn còn lo lắng, Cố Nhuận Hi ngồi cạnh ngẩng đầu nhìn cô: "Mẹ ơi, dì Bạch gọi ạ ?"


Ở bên kia Bạch Tâm Dật nghe thấy tiếng cậu bé, cười nói: "Chào Nhuận Hi."


Cố Âm nghĩ lại, trước đây cô ta chăm sóc Nhuận Nhuận khá lâu, thằng bé cũng có tình cảm với cô ta, giờ hai người phải xa nhau, không cho hai người chào tạm biệt thì cô giống loại người bạc tình bạc nghĩa.


"Được rồi, cô bảo tài xế đưa cô đến đây, sau khi đến gọi cho tôi."


"Được, cảm ơn cô." Bạch Tâm Dật nói cảm ơn.


Sau khi cúp điện thoại, đúng lúc tài xế lái xe đến. Bạch Tâm Dật cất hành lý vào cốp xe, mở cửa xe ngồi vào. Lái xe đeo khẩu trang, vừa khởi động xe vừa ho khù khụ mấy tiếng: "Xin lỗi cô Bạch, tôi đang bị cảm."


Giọng anh ta nghe khàn khàn, rất giống người bị cảm: "Không sao, anh lái xe chậm chút."


"Vâng."


Xe đi vững vàng đến biệt thự lưng chừng núi, bảo vệ do Thẩm Niệm Lâm sắp xếp chưa rút đi hoàn toàn, sau khi xe đi đến, bọn họ xác nhận biển số và người trên xe mới tiếp tục cho vào trong.


Sau khi xe vào nhà, Bạch Tâm Dật ấn hạ cửa kính ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.


Biệt thự này lớn hơn nhiều so với biệt thự trong nội thành, chỉ tính khu bên ngoài thôi đã đủ gấp hai lần diện tích chỗ kia. Trong vườn có người làm vườn đang tỉa tót, mấy hoa cỏ đều tràn đầy sức sống, rất tươi mới.


Tài xế ldừng xe ở ngay cửa chính biệt thự, Bạch Tâm Dật xuống xe gọi cho Cố Âm: "Bà chủ, tôi đang ở ngoài cửa."


"Được, để tôi cho người ra đón cô."


Cố Âm kêu Phương Tuệ ra ngoài đón Bạch Tâm Dật, còn mình nói với Nhuận Hi: "Nhuận Nhuận, dì Bạch đến đây rồi, hôm nay dì sẽ rời đi nên chúng ta xuống chào tạm biệt dì nhé."



"Vâng ạ." Cố Nhuận Hi gật đầu, nắm tay Cố Âm nhảy xuống từ trên ghế. Cố Âm nói một tiếng với Lục Ninh Ninh và mọi người, để bọn họ nghỉ ngơi một lúc, đợi cô quay lại sẽ tiếp tục chơi sau.


Phương Tuệ đưa Bạch Tâm Dật đến phòng khách, cô ấy pha một bình trà để cô ta ngồi đợi một lát.


Bạch Tâm Dật rót trà vào chiếc chén trước mặt, đợi thêm một lúc mới thấy Cố Âm nắm tay Nhuận Hi đến.


"Dì Bạch." Cố Nhuận Hi thấy cô ta, gọi nhẹ một tiếng. Bạch Tâm Dật mỉm cười nhìn cậu bé, dịu dàng nói: "Nhuận Hi, lâu rồi không gặp."


"Dạ." Cố Nhuận Hi gật đầu, "Dì Bạch muốn đi đâu ạ ?"


Bạch Tâm Dật: "Dì Bạch có chuyện khác phải làm, sau này Nhuận Hi phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ con nhé, phải làm một đứa bé ngoan."


"Vâng, Nhuận Nhuận sẽ nghe lời mẹ!" Cố Nhuận Hi gật đầu đảm bảo.


"Nhuận Hi ngoan lắm."


Hai người nói mấy câu đơn giản chào tạm biệt nhau, Bạch Tâm Dật quay lại nói với Cố Âm: "Bà Thẩm, tôi có thể nói chuyện riêng với cô một lúc được không ?"


"Ừ." Cố Âm nhận lời, bảo Phương Tuệ đưa Nhuận Hi ra ngoài trước. Cô nhấc ấm trà rót cho mình một chén, hỏi Bạch Tâm Dật ngồi đối diện: "Cô Bạch muốn nói gì với tôi."


Bạch Tâm Dật uống ngụm trà, cười bắt đầu: "Hẳn cô đã biết về hoàn cảnh gia đình tôi thông qua anh Thẩm rồi đúng không? Ba tôi không đi học, ông ta và mẹ tôi hai người ở quê mở một cửa hàng buôn bán nhỏ, kiếm không được nhiều tiền nhưng không đến nỗi chết đói. Về cơ bản, tất cả chuyện làm ăn trong nhà do một tay mẹ tôi cáng đáng, ngày nào ba tôi cũng ngủ ở nhà đến giữa trưa mới dậy, mẹ tôi về còn phải nấu cơm cho ông ta. Anh trai tôi không khác ba tôi, một người rác rưởi, học hành không học nổi, càng không biết kiếm tiền, không những thế còn học theo ba tôi, chỉ biết sai khiến tôi và mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã gặp rất nhiều đàn ông vô dụng ăn hại như bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của họ, tôi đã thấy ghê tởm muốn nôn."


[? Tình huống gì đây]


[Bình thường mà có mấy lời dạo đầu như này, kiểu gì cũng đang chuẩn bị làm chuyện lớn [che mặt]]


[Mẹ kiếp rất đồng cảm chỗ này, tôi từng gặp nhiều loại đàn ông phế vật như thế lắm! [Biểu tượng nắm đấm]]


[Mấy loại người này như bị mắc nợ ấy]


"Ngay khi còn nhỏ tôi đã cố gắng học, học rất nhiều rất nhiều hết cái này đến cái nọ chỉ vì muốn thoát khỏi mấy loại đàn ông như họ." Bạch Tâm Dật nhìn Cố Âm, hơi nắm chặt tay như thể đang cố kìm nén cảm xúc, "Tôi biết chỉ có dựa mình, khiến bản thân trở nên xuất sắc hơn thì mới có cơ hội gặp được những người đàn ông xuất chúng chứ không phải loại người cặn bã như anh trai và bố tôi."


Cố Âm không nói gì, Bạch Tâm Dật tiếp tục nhìn cô cười, thả lỏng nắm tay: "Suy nghĩ đó rất đúng đắn, vì cuối cùng tôi gặp được Thẩm Niệm Lâm. Anh ấy có học thức, có giáo dục, có năng lực, bề ngoài cũng rất đẹp trai, quan trọng nhất là, anh ấy hiểu và tôn trọng phụ nữ. Tôi ở chỗ anh ấy, cùng lắm chỉ là một người bảo mẫu được anh ấy thuê nhưng anh ấy không giống ba và anh trai tôi, sai khiến tôi như sai một con vật. Anh ấy coi người bạn đời của mình, cũng chính là cô như vàng ngọc. Mỗi lần tôi thấy anh ấy nói chuyện về cô với Nhuận Hi, đều cảm nhận được tình yêu phát ra từ người anh ấy. Cô không biết được lúc đó tôi đã hâm mộ cô nhiều đến mức nào."


[Thế nên? Cô quyết định phá hoại gia đình người khác ?]


[Tôi có thể hiểu lời cô ta nói nhưng trên đời này đàn ông xuất sắc không chỉ có mỗi Thẩm Niệm Lâm thôi đâu! Đổi một người khác được mà!]


[Tôi thấy chính tâm lý của cô ta có vấn đề, không phải nói đổi sang người khác là đơn giản vậy đâu]


[Trong hoàn cảnh như thế mà mẹ cô ta vẫn trọng nam khinh nữ? Hy vọng bà ấy sẽ dành cả đời ở cùng đứa con trai vô dụng đó đi]


[Mấy người đó một phần do được nuông chiều thành quen! Mẹ cô ta cũng có vấn đề!]


[Có khi mẹ cô ta bị PUA* ấy, với lại tôi nghĩ khả năng ba với anh trai cô ta còn bạo hành gia đình]


(*) PUA thực chất là sự so sánh + tẩy não, tức là kiểm soát tâm trí. PUA là một hình thức bắt nạt tâm lý thường gặp trong các mối quan hệ giữa hai giới. Nói chung, họ điên cuồng đàn áp đối phương bằng nhiều cách khác nhau, bắt cóc đối phương về mặt tinh thần và khiến họ sẵn sàng chấp nhận sự sỉ nhục.


[Tiểu Bạch khổ thế, vất vả lắm mới thoát được mấy người họ, sao cứ phải bám víu vào anh Thẩm làm chi ?]


[Chắc do cố chấp đó, haizz]


Bình luận của mọi người trôi nhanh, Cố Âm cầm chén trà trước mặt lên uống. Bạch Tâm Dật nhìn chén trà của cô, lấy một bùa hộ mệnh ra: "Cô biết có gì trong này không ?"


Cố Âm không nói gì, Bạch Tâm Dật lộ ra nụ cười quỷ dị y như cái hôm chải tóc giữa đêm, nói tiếp: "Ở trong này có tóc của cô, lần trước trong lúc tôi tìm đồ chơi giúp Nhuận Hi đã lấy nó ở trên gối của cô."


[Vcl tôi bất ngờ quá]


[? ? ? ?]


[Nụ cười của Tiểu Bạch như thể muốn tống tôi vào địa ngục!]


Cố Âm cũng bị nụ cười của cô ta làm ảnh hưởng, mặc dù ở ngoài ánh nắng tươi sáng rực rỡ nhưng cô thấy cả người lạnh lạnh: "Cô lấy tóc của tôi làm gì ?"



Bạch Tâm Dật không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nhìn cô với vẻ hâm mộ: "Cô rất xinh đẹp, nhất định từ nhỏ đến lớn cô không phải làm mấy việc linh tinh trong nhà nhỉ, mọi người coi cô như công chúa để cưng chiều hết mực. Trưởng thành cô có thể dễ dàng cưới được người đàn ông như Thẩm Niệm Lâm, sinh được đứa con trai thông minh đáng yêu như Nhuận Hi. Tôi dùng hết sức lực nhưng không thể có mà cô vừa sinh ra đã có tất cả. Tại sao cuộc đời này lại không công bằng đến vậy? Nhưng thật đáng tiếc, tôi chưa bao giờ chấp nhận số phận."


Cố Âm nhíu chặt mày: "Rốt cuộc cô muốn nói gì ?"


"Tất nhiên muốn trở thành cô rồi." Bạch Tâm Dật nở nụ cười.


[Xin đấy, Bạch đừng cười nữa mà! !]


[Sóng comment bảo vệ!]


[Mẹ chứ, tôi thấy mấy người trước cốt truyện thế thân sắp thành thật!]


"Tôi tìm được một đại sư giúp tôi đổi mệnh." Bạch Tâm Dật nhìn Cố Âm, nụ cười dần trở nên b**n th**, "Ông ấy nói chỉ cần bỏ đồ của cô vào và mang theo bên người trong 49 ngày, kết hợp với việc bắt chước theo lối sống thói quen của cô thì có thể dần thay thế cô."


Lúc đầu Bạch Tâm Dật không tin, dù gì cô ta được đi học lại đọc nhiều sách, học nhiều thứ, mấy cái như đổi mệnh, thế thân, nghe như mấy lời liên thiên. Nhưng khi rơi vào tình cảnh rất muốn đoạt được cái gì đấy mà không thể lấy bằng những thủ đoạn thông thường thì để được như ý muốn, người ta sẽ thử một lần tất cả cách có thể.


Lại nói như có duyên gặp lại, trước kia khi thím Chu còn ở trong nước, bà ấy từng tìm một thầy biết coi tướng đoán mệnh. Bạch Tâm Dật sợ bà ấy bị lừa nên đi theo xem. Người thầy kia mặc trang phục Trung Sơn, giả thần giả quỷ cầm cái la bàn, Bạch Tâm Dật nhìn dáng người này tròn trịa mượt mà, bình thường chắc kiếm được nhiều tiền dựa vào việc lừa đảo người khác.


Nhưng thím Chu tin, nói mua rồi để tâm yên cũng tốt, Bạch Tâm Dật không nói thêm gì nữa. Không ngờ sau này cô ta lại chủ động liên lạc với người này.


"Cô nói đến đại sư, thầy Hồ ?" Cố Âm hỏi bất ngờ.


Bạch Tâm Dật hơi sững lại, cau mày: "Tại sao cô biết thầy Hồ ?"


Cố Âm không nói gì, mí mắt Bạch Tâm Dật giật giật, nghĩ thầm mấy người có tiền như bọn họ còn tin mấy cái này hơn những người khác, biết đến thầy Hồ không có gì lạ.


"Chính cô ra tay với Nguyên Bảo, phải không ?" Cố Âm hỏi tiếp.


Bạch Tâm Dật bình tĩnh lại: "Đúng nhưng có vẻ nó không bị ảnh hưởng còn biết kế hoạch của tôi. Thầy Hồ nói chó có linh tính không thể giữ nên tôi phải nghĩ cách để diệt trừ nó. Vốn kế hoạch của tôi đợi qua 49 ngày nhưng mấy người lại muốn đuổi tôi đi, tôi chỉ có thể tìm đến sư thầy để giúp tôi đẩy nhanh tiến độ."


Cô ta cười cười, lại nhìn chén trà trước mặt Cố Âm: "Vừa rồi nhân lúc trong phòng khách không có ai, tôi đã thả viên thuốc thầy Hồ đưa tôi vào ấm trà. Ông ấy nói chỉ cần cô uống phải thuốc này, cô sẽ thành tôi, tôi sẽ thành cô."


[? ? ? ? ?]


[Chưa bao giờ nghĩ cốt truyện sẽ phát triển theo hướng này]


[Có khi nào ông đại sư kia lừa cô ta không? ? Thế cũng tin được ? ?]


[Cô ta không khác gì kẻ hề]


[Cô ta thả thuốc lúc nào đấy, sao chúng ta không biết!]


"......" Cố Âm cũng muốn hỏi chuyện này, vì không có sóng comment báo trước, lại đang trong nhà mình, cô không nghĩ trà sẽ có vấn đề. Trong lòng cô có chút hoảng nhưng cố gắng bình tĩnh lại nhìn Bạch Tâm Dật: "Thật không? Tôi không tin."


Bạch Tâm Dật: "Tin hay không đợi lát nữa có người đến cô sẽ biết, viên thuốc này gặp nước sẽ tan, cô vừa uống trà xong chắc thuốc bắt đầu có tác dụng."


Cố Âm không biết loại thuốc kia có tác dụng đúng như lời cô ta nói không nhưng hiện tại cô có cảm gian mê man, không phải đại sư kia dùng thuốc ngủ linh tinh để lừa người khác đó chứ.


"Tôi sẽ không đến nhà họ Ngụy theo sắp xếp của hai người mà sẽ ở lại đây thay thế cô." Bạch Tâm Dật nhìn Cố Âm đang dần buồn ngủ cười, "Có điều cô có thể đến nhà họ Ngụy thử xem, dù sao nhà đó do anh Thẩm tìm, chắc hẳn điều kiện không tệ lắm đâu. À đúng rồi, cô đừng nghĩ muốn đến tìm thầy Hồ để bảo ông ta đổi chúng ta về như cũ. Ông ấy đã nói cái này không có cách để phá giải."


[.......Giờ tôi chỉ mong thầy Hồ kia là kẻ lừa đảo]


[Sau này nữ chính là cô ta? Vậy làm phiền trả tiền cho tui, cảm ơn [mỉm cười]]


[Hu hu hu hu hu Âm Âm của chúng ta phải làm sao đây QAQ]


[Nữ chính thảm quá, gặp phải người bệnh thần kinh]


[Nam chính phải nhận ra được chứ nhể, không anh ta làm nam chính làm gì ? ?]


Mấy bình luận trước mắt Cố Âm càng lúc càng mờ, cuối cùng cô không chống lại được chìm sâu vào giấc ngủ. Bạch Tâm Dật thấy cô mê man thiếp đi, đứng dậy từ ra khỏi phòng khách.


Cô ta hơi căng thẳng không biết lời thầy Hồ nói có đúng sự thật không. Giờ cô ta cần người đến để kiểm chứng đã.



"Bà chủ." Bỗng có người ở sau gọi cô ta, Bạch Tâm Dật hơi khựng lại, sau bắt đầu nở hoa trong lòng. Cô ta quay người phát hiện lái xe đang gọi mình.


"Chuyện gì ?" Cô ta bắt chước dáng vẻ khi nói của Cố Âm.


Lái xe: "Ông chủ đang tìm cô, mời cô đi theo tôi."


Tim Bạch Tâm Dật đập thình thịch, cô ta gật đầu: "Thẩm ..... Niệm Lâm đã về."


"Đúng vậy."


"Chúng ta đi thôi." Bạch Tâm Dật đuổi kịp anh ta, bổ sung thêm, "Cô Bạch đang ngủ ở phòng khách, đợi lúc nữa cho người đến đưa cô ta ra ngoài."


"Vâng, bà chủ." Lái xe gật đầu đồng ý dẫn Bạch Tâm Dật đi. Trên đường bọn họ gặp một số người làm, tất cả đều chào hỏi cô ta, gọi cô ta là bà chủ. Nỗi bất an trong lòng Bạch Tâm Dật dần biến mất, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý không thôi.


Cô ta đã thành công, cô ta thành công rồi! Từ nay trở đi, cô ta là Cố Âm!


Cô ta cười đi theo lái xe vào rừng cây, đến đây mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng: "Thẩm Niệm Lâm ở đây ?"


Lần này tài xế không nói gì, lấy ra một chiếc khăn trắng bịt mũi cô ta, Bạch Tâm Dật dùng sức vũng vẫy mấy cái, dần mất đi ý thức.


Tên tài xế nhanh chóng mở cốp xe đẩy cô ta vào đó rồi nhanh chóng mở cửa xe vào trong, vừa khởi động lái xe ra ngoài biệt thự vừa liên lạc với đồng bọn: "Cố Âm đang trong tay tôi, giờ đang chuẩn bị ra ngoài biệt thự, mọi người ở ngoài chuẩn bị tiếp ứng."


[? ? ? ? ? ? ?]


[Ha ha ha ha ha ha cười chết mất thôi]


[Diễn biến thần kỳ gì đây? ! ! ! !]


[Bị sốc toàn tập, không biết phải nói gì nữa, chỉ biết chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé!]


[Ha ha ha ha vãi thật, chúc mừng Tiểu Bạch cầu được ước thấy, chính thức thành Cố Âm [đầu chó]]


[Mị sai rồi, tôi xin lỗi vì vừa nãy mắng Tiểu Bạch ghê quá]


[Cô Bạch thảm quá đi mà ha ha ha ha, cô ta điên mất]


Sau khi lái xe ra ngoài, tên tài xế tìm một chỗ thích hợp lôi Bạch Tâm Dật từ trong cốp xe ra sợ cô ta bị ngạt khí. Đồng thời đồng bọn của hắn cũng đến đây trợ giúp, bọn họ đổi một chiếc xe mới đi về hướng ngoại thành khác.


"Cậu lấy được bộ tóc giả này ở đâu ?" Một tên khác hỏi. Người hóa trang thành tài xế tháo khẩu trang trên mặt và tóc giả trên đầu xuống, trả lời: "Tôi nhân lúc tên kia đi vệ sinh, tranh thủ làm cho hắn hôn mê, ai ngờ tóc giả của hắn rơi xuống. Má hay thật, đầu của hắn trọc lóc, xem ra làm việc cho nhà giàu không dễ dàng gì."


Hắn nhặt được bộ tóc giả, thuận tiện sắm vai người tài xế, lại đeo khẩu trang nên lừa được Bạch Tâm Dật.


"Người thật đâu ?"


"Nhốt trong nhà vệ sinh, chắc lúc này sắp bị phát hiện rồi."


[.....Nhà vệ sinh xảy ra bao nhiêu chuyện mà vẫn không có bài học nào]


[Ha ha ha đúng thật, cứ một mình đi nhà vệ sinh dễ gặp chuyện không may]


[Tài xế không chết là may rồi mặc dù bí mật đầu trọc của anh ấy không giấu được nữa [che mặt]]


Trên xe qua mấy trận xóc nảy, Bạch Tâm Dật dần tỉnh lại. Cô ta mơ màng mở mắt thấy mấy người đeo mặt nạ bảo vệ. Cô ta hoang mang lo sợ tiếp tục giả vờ đang ngất, nghe thấy một người đang nói chuyện: "Ông chủ, đã bắt được Cố Âm."


"Tốt lắm." Thẩm Hàng Hưng vui mừng đập bàn. Hắn biết đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình làm việc!


Vì Thẩm Niệm Lâm phái nhiều người lên biệt thự trên núi nên dễ dàng lợi dụng được sơ hở. Hắn sắp xếp một người vào nhà ở nội thành, tìm thời cơ liệu mà hành động, không ngờ nhanh thế bọn họ đã tìm được cơ hội bắt người, một phát thành công!


"Trông người cho tốt, đừng để cô ta chạy." Thẩm Hàng Hưng ngắt điện thoại, nở một nụ cười thắng lợi.


------------------


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Chúc mừng Thẩm Hàng Hưng và Bạch Tâm Dật bắt tay thành công! [đầu chó]
 


Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Story Chương 30: Từ hôm nay trở đi, tôi là Cố Âm
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...