Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 20: Vợ à, lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau

174@-

 
Lúc Thẩm Niệm Lâm vào phòng bếp, mọi người bên trong đang bận rộn tối tăm mặt mũi. Cố Âm cầm nạo để gọt bí đỏ, ba đầu bếp đứng xung quanh cô, ai ai cũng căng thẳng nhìn chăm chăm vào cô, sợ cô không cẩn thận sẽ bị thương.


Thẩm Niệm Lâm bước đến, xem Cố Âm gọt bí đỏ: "Đang định làm gì thế ?"


Tay chân Cố Âm rất bận bịu, không thèm ngẩng đầu nhìn anh dù là cái liếc mắt: "Làm bánh bí đỏ, Nhuận Nhuận nói thích ăn."


Thẩm Niệm Lâm gật đầu, nói với các đầu bếp đứng trong đây: "Mọi người đi nghỉ đi, chỗ này để tôi."


"Vâng, ông chủ." Nhóm đầu bếp chỉ ước nhanh chóng kết thúc trận dày vò này, nghe Thẩm Niệm Lâm nói vậy, mọi người như được tha tội nhanh chóng rời đi. Bấy giờ Cố Âm mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Lâm với khuôn mặt không biểu cảm: "Anh bảo bọn họ đi hết rồi ai đến dạy tôi nấu ăn ?"


Thẩm Niệm Lâm cười nói: "Anh."


Anh nói xong cởi áo vest bên ngoài, tháo cúc áo sơ mi ở cổ tay, tháo luôn cả cà vạt xuống. Anh xắn tay áo sơ mi đến chỗ khuỷu tay: "Chuẩn bị đến đâu rồi ?"


Khoảng thời gian mới sau khi hai người kết hôn, cô từng được ăn cơm anh nấu, sau này khi tin tức xấu của anh và Vương Tư Kỳ truyền ra ngoài cô không còn muốn ăn cơm anh nấu nữa. Mà từ đó đến nay anh không xuống bếp lần nào nữa, đã lâu không ăn nhưng cô vẫn nhớ rõ mùi vị.


Phải nói tay nghề không thua gì các đầu bếp trong nhà.


Thấy Thẩm Niệm Lâm muốn đến giúp mình, trong lòng Cố Âm tăng thêm chút tự tin: "Nguyên liệu để nấu gần như được xử lý xong hết rồi, bước tiếp theo cho vào nồi nấu."


"Được, để anh rán thịt chiên giòn, em đi trộn hỗn hợp bí đỏ với bột nêm nếm vị đi, xong để sang một bên sau anh rán."


"Ừm." Cố Âm trả lời, cô định nạo bí đỏ tiếp nhưng công cụ dùng trong tay bị rút ra.


"Chỗ này đủ rồi , Nhuận Nhuận ăn không hết."


"Được thôi." Cố Âm bỏ bí đỏ xuống, bắt đầu đi trộn.


Có Thẩm Niệm Lâm giúp đỡ, tự nhiên tốc độ nhanh hơn nhiều, ngay cả động tác của Cố Âm cũng bất giác nhanh nhẹn hơn. Cô cầm đĩa đựng những miếng thịt chiên giòn được Thẩm Niệm Lâm rán xong, ngửi mùi thơm mà không thể nhịn được muốn ăn thử một miếng.


Vì cô thích ăn cay nên cố ý bỏ thêm ít ớt lên trên, cắn một miếng nhỏ.


"Cẩn thận nóng." Thẩm Niệm Lâm đang chiên thịt trong nồi không quên nhắc nhở cô.


Thịt mới chiên xong hơi nóng, nhưng không phải không ăn được. Cố Âm giữ khoảng hai giây xong mới nuốt miếng thịt trong miệng vào bụng: "Oa, ngon."


Thẩm Niệm Lâm nhìn cô: "Cho anh ăn thử với."


Cố Âm đẩy cái đĩa qua.


Thẩm Niệm Lâm không nhìn đĩa thịt, nhìn chằm chằm miếng thịt trên tay Cố Âm: "Em bón cho anh."


"......" Cố Âm không chịu nổi giật giật khóe mắt, "Anh nghĩ mình bằng tuổi Nhuận Nhuận đấy à? Còn muốn người khác bón."


Đối mặt với mấy lời chế giễu của Cố Âm, Thẩm Niệm lâm nói năng nhẹ nhàng hơn nhưng thái độ vẫn cực kỳ kiên định: "Em bón cho anh đi."


Cố Âm: "......."


Hơ hơ, thế này là đang làm nũng với cô hả ?


[Ông chồng quyến rũ, có một chút tính làm nũng]


[Ai mà chịu được cơ chứ]


[Thẩm Niệm Lâm: Hic hic, muốn vợ bón thôi QAQ]


Cố Âm: "....."


Mấy bình luận khiến người khác không chịu nổi hơn Thẩm Niệm Lâm đấy.


Cuối cùng Cố Âm vẫn bón cho Thẩm Niệm Lâm miếng thịt chiên giòn mà mình đã ăn dở miếng nhỏ, anh cắn một miếng, khóe môi cong cong: "Ừm, thịt chiên giòn anh làm ăn ngon thật."


Cố Âm không nghe: "Thẩm Niệm Lâm anh đừng có đoạt công sức của em nhé, anh chỉ có chiên chút ít thôi, mấy giai đoạn chuẩn bị trước đều do em làm!"


Thẩm Niệm Lâm càng gian hơn: "Vậy em bón cho anh thêm miếng nữa."



"Tự mình ăn đi."


Bạch Tâm Dật đứng cửa phòng bếp, gọi bọn họ: "Anh Thẩm, bà Thẩm, làm phiền hai người. Tôi thấy đầu bếp đi hết rồi, cần tôi giúp gì không ?"


Thẩm Niệm Lâm thu lại ý cười trên mặt, nhìn về chỗ cô ta: "Không cần."


Bạch Tâm Dật lại đưa mắt nhìn một vòng quanh bên trong, giải thích: "Vì tôi biết khá rõ khẩu vị ăn của Nhuận Hi nên mới muốn giúp."


Thẩm Niệm Lâm: "Không sao, có chuẩn bị nhiều món thằng bé thích ăn, tôi còn làm thêm hai món Cố Âm thích ăn."


Ánh mắt Bạch Tâm Dật khẽ thay đổi, gật đầu: "Được, vậy tôi không quấy rầy hai người."


"Ừ."


Sau khi Bạch Tâm Dật rời khỏi, Cố Âm tò mò hỏi Thẩm Niệm Lâm: "Anh chuẩn bị làm món gì ?"


Thẩm Niệm Lâm: "Đậu hũ Tứ Xuyên, sườn heo hấp vị Tứ Xuyên, thịt thăn chua ngọt, được không ?"


Cố Âm giơ ngón tay cái lên: "Rất rất được."


Đến tối, cuối cùng ba người một nhà có thể ăn bữa tiệc lớn.


"Cái này là thịt chiên giòn, tôm to nấu với trứng hấp, còn có bánh bí đỏ, tất cả những món này đều do tự tay mẹ nấu cho con." Thẩm Niệm Lâm múc một miếng tôm trứng hấp vào bát Nhuận Hi, "Nhân lúc còn nóng ăn thử xem."


Cố Nhuận Hi vội vàng cầm chiếc thìa nhỏ của mình, ăn một miếng trứng hấp.


Cô Âm căng thẳng hỏi: "Ăn ngon không ?"


Cố Nhuận Hi hé miệng đang định trả lời nhưng bất ngờ bắt gặp ánh mắt của ba bắn tới. Thẩm Niệm Lâm nhìn chằm chằm vào con trai, ánh nhìn mãnh liệt, vẻ mặt kia giống như đang nói, con biết nên trả lời thế nào đúng không.


"......" Cố Nhuận Hi nhìn mẹ, nở một nụ cười tươi rạng rỡ, "Ăn rất ngon, đồ ăn mẹ nấu ăn ngon nhất!"


"Thật không ?" Cố Âm nghe con trai khen xong cũng nhanh chóng tự mình ăn thử một miếng, mặc dù về hương vị còn kém xa đầu bếp chuyên nghiệp nhưng với cô, nó đã vượt quá sức mong đợi so với thường ngày. Xem ra nguyên buổi trưa nay để các sư phụ đầu bếp đứng bên cạnh có tác dụng.


"Ừm, không tệ lắm, ăn thử thêm món này." Cố Âm tiếp tục gắp một miếng thịt chiên giòn cho Cố Nhuận Hi.


"Cảm ơn mẹ!" Cố Nhuận Hi ậm ừ bắt đầu ăn. Mặc dù mẹ bé làm thịt chiên giòn không ngon như dì Bạch làm nhưng do mẹ nấu nên nó là thịt chiên giòn ngon nhất trên đời!


"Em đừng để ý nhiều đến con, tự ăn chút đi." Thẩm Niệm Lâm gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Cố Âm.


Cố Nhuận Hi đang ăn trong bát nhưng nhìn trong nồi: "Sườn xào chua ngọt cũng là mẹ làm ạ ?"


"Không phải đâu, ba làm đó, Nhuận Nhuận muốn ăn thử không ?"


Cố Nhuận Hi ngạc nhiên tròn xoe mắt: "Ba biết nấu cơm ạ ?"


"Đúng rồi, Nhuận Nhuận chưa từng ăn thử cơm ba nấu à ?" Nói xong, Cố Âm gắp một miếng sườn nhỏ vào bát con trai, "Nhuận Nhuận nếm thử chút tay nghề của ba đi."


Cố Nhuận Hi ăn xong miếng thịt chiên giòn mới cắn một miếng thịt sườn. Thịt sườn tách khỏi xương ngay khi bé cắn một miếng, cực kỳ dễ ăn, mùi hành lá kết hợp với mùi thơm của miếng thịt, kết hợp các gia vị ướp tạo nên miếng sườn rất ngon, ăn xong một miếng khiến người ăn không nhịn được muốn ăn thêm miếng nữa.


"Wow, ăn ngon lắm." Cứ như Cố Nhuận Hi phát hiện ra đại lục mới, ánh mắt mắt sáng trưng nhìn ba, "Ba giỏi quá, ăn ngon hơn cả dì Bạch làm."


Sau khi nói xong còn không quên bổ sung: "Tuy thế nhưng vẫn kém xa đồ ăn mẹ nấu."


Cố Âm: "....."


Con trai rất biết cách đối nhân xử thế.


Do các món tối nay rất ngon và hợp khẩu vị, Cố Nhuận Hi ăn nhiều hơn thường ngày. Cố Âm sợ con trai khó tiêu hóa, dẫn bé ra ngoài vườn chơi một lúc, chơi đến khi thấy bé ngáp mới dẫn con về phòng ngủ.


"Nhuận Nhuận, mấy cô chú trong nhà đã dọn và sắp xếp một phòng cho con, chúng ta đi xem nhé ?"


"Được ạ". Biết mình có phòng mới, Cố Nhuận Hi vội vàng gấp rút muốn chạy qua xem. Màu sắc được bày trí trong phòng trông sáng sủa tươi tắn hơn các phòng khác trong nhà, còn bày rất nhiều đồ chơi, vừa nhìn đã biết phòng dành cho trẻ em. Cố Nhuận Hi nhảy lên giường mới của mình để thử, nói với mẹ, "Mẹ, giường này nằm rất thoải mái!"


"Nhuận Nhuận thích là tốt rồi, ngày mai nhớ phải đi cảm ơn ông quản gia trong nhà nhé."


"Vâng!"



Cố Nhuận Hi tròn mắt nhìn cô: "Mẹ có thể ngủ cùng Nhuận Nhuận bên này không ?"


Tuy phòng này dành cho trẻ em nhưng cả phòng và giường đều rất lớn, hai mẹ con ngủ cùng không thành vấn đề. Thẩm Niệm Lâm đi theo sau vừa lúc nghe thấy, bắt đầu dạy bảo con trai: "Nhuận Nhuận, những người lớn đều ngủ một mình, con phải học cách sống độc lập, không được quấn quýt đòi ngủ với mẹ được."


Cố Nhuận Hi bẹp miêng: "Con mới ba tuổi, ba còn lớn hơn con nhiều mà còn đòi ngủ cùng mẹ."


"....." Thẩm Niệm Lâm bày ra dáng vẻ người lớn uy nghiêm, chứng nhận việc mình làm là đúng, "Cái đó của ba không phải quấn mẹ đòi ngủ, vốn dĩ ba mẹ nên ngủ cùng nhau."


Cố Âm giật giật khóe miệng: "Anh đừng nói hươu nói vượn trước mặt trẻ con." Cô sờ đầu Cố Nhuận Hi, nói với con trai, "Mẹ ở đây cùng Nhuận Nhuận, đợi Nhuận Nhuận ngủ rồi mới đi, được không ?"


"Vâng." Cố Nhuận Hi ngoan ngoãn gật đầu, tự mình leo lên giường, đắp chăn xong nhìn Cố Âm. Sau đó một giây, hai giây, ba giây, Cố Nhuận Hi đã ngủ.


Cố Âm: "......"


Đứa trẻ này rất hiểu chuyện, không cần người lớn dỗ ngủ.


Con đang ngủ, Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm nhẹ chân nhẹ tay đi ra phòng ngủ con trai. Anh đi theo sau Cố Âm như cái đuôi nhằm mục đích muốn lẻn vào phòng cô. Cố Âm mở cửa, quay người nhìn anh: "Anh Thẩm, phòng của anh ở bên kia."


"Không phải hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết rồi sao ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn cô ra vẻ cực kỳ vô tội, "Tại sao em vẫn muốn ngủ riêng ?"


Cố Âm: "Hiểu lầm gì cơ? Chỉ là em thấy mỗi người chúng ta ngủ một giường sẽ thoải mái hơn thôi."


"Nhưng mà....."


Thẩm Niệm Lâm mới nói được hai chữ đã bị Cố Âm cắt ngang không cho nói tiếp: "Anh là người lớn còn đòi ngủ chung, vậy mà đòi hỏi yêu cầu con có tính tự lập, quay về phòng anh ngủ đi."


Nói xong cô dứt khoát xoay người đi vào phòng, 'Ầm' một tiếng cửa đóng lại.


Thẩm Niệm Lâm: "......"


Anh chỉ có thể quay về phòng mình, đang chuẩn bị đi rửa mặt thì nhận được điện thoại của Bách Ngật: "Tìm được tên phóng viên chụp mấy bức ảnh đó rồi, cậu muốn đến đây không ?"


Đồng tử trong mắt Thẩm Niệm Lâm tối lại, mặc lại áo vest: "Gửi địa chỉ cho mình, mình đến ngay."


Trong một tòa nhà cao tầng ở khu thương mại thành Nam, một văn phòng vẫn sáng đèn. Thẩm Niệm bước dài đi nhanh trên hành lang, tiếng giày ma sát trên mặt đất vang vọng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.


Đẩy tấm cửa kính, anh đi vào một khu làm việc, trên cửa treo bảng hiệu bằng thủy tinh ghi >, Thẩm Niệm Lâm ngẩng đầu nhìn hai chữ 'Tinh Bí', hừ lạnh một cái rất nhẹ.


Đây là tòa báo lớn nhất trong nước từng nhiều lần tung tin về chuyện tình cảm của các nghệ sĩ, thậm chí cả những bài việt bôi nhọ giật tít. Trong giới không ai không biết đến đơn vị này.


"Sếp Thẩm đến rồi." Bách Ngật ngồi trên một bàn làm việc khác, quay đầu nhìn anh cười cười, "Chính tên phóng viên này, tốn rất nhiều công sức để tìm ra hắn."


Thẩm Niệm Lâm cúi đầu nhìn, đối phương là một thanh niên cao gầy nheo, nhìn dáng vẻ chắc tầm hai mươi tuổi, bề ngoài rất bình thường, trừ đôi mắt với quầng thâm đậm bên dưới thì không để lại ấn tượng quá sâu sắc cho người khác.


"Nói đi, mục đích cậu gửi ảnh cho vợ tôi và Vương Tư Kỳ ?"


Giọng Thẩm Niệm Lâm rất lạnh, đối phương nghe mà sợ hãi. Tay phóng viên bị bắt là người lặn lộn nhiều năm trong giới giải trí, dù anh không phải minh tinh như người khác nhưng một năm tay thường xuyên lên tìm kiếm nóng cùng Vương Tư Kỳ, bọn họ cũng điều tra được khá nhiều tin về anh.


Chỉ đơn giản thôi, người này không phải người tốt.


Đối diện Thẩm Niệm Lâm, anh ta hơi run sợ, nói chuyện hơi lắp bắp: "Tôi, tôi vốn định đi theo Vương Tư Kỳ không ngờ lại chụp được cảnh này! Bề ngoài anh Thẩm trông giống người đàng hoàng, ai mà nghĩ được anh không chỉ ngoại tình khi chưa ly hôn còn có cả con riêng bên ngoài? Đương nhiên, đương nhiên tôi phải gửi những bức ảnh này cho bọn họ, để họ..họ nhìn rõ bộ mặt thật cặn bã của anh."


Hắn không được nhanh nhưng nội dung rất hiên ngang lẫm liệt.


Thẩm Niệm Lâm nhướn nhẹ đuôi lông mày, nhìn hắn: "Hả? Nói như vậy, cậu muốn được biểu dương vì làm việc tốt ?"


"Đúng vậy!" Tên phóng viên kiêu ngạo ưỡn ngực, "Chúng tôi làm phóng viên có nguyên tắc riêng của phóng viên, những người như anh đó, ngay cả chúng tôi nhìn còn thấy không được!"


Thẩm Niệm Lâm cười lạnh: "Nguyên tắc? Nguyên tắc của mấy người là ai đưa tiền nhiều hơn thì nghe người đó, phải không ?"


".....Anh, anh đừng nói linh tinh! Chúng tôi, chúng tôi theo đuổi sự chuyện nghiệp trong nghề!"


"Tôi tin mấy người thật sự giữ chuyên nghiệp, vậy nên cho hỏi tại sao sau khi chụp được những bức ảnh này, cậu không đòi tiên ai mà lại gửi chúng đi ?" Thẩm Niệm Lâm bình tĩnh nhìn hắn, "Ai sai cậu làm việc này ?"


"Không, không ai sai tôi! Anh nghĩ tôi làm chuyện này vì tiền sao? Tầm thường!" Bỗng nhiên tên phóng viên đứng thẳng lưng, dùng ngữ khí hèn nhát nhất để nói những lời mạnh mẽ ác liệt nhất, "Tôi chỉ muốn giúp và kéo hai người phụ nữ từ trong xoáy nước sâu ra!"


Bách Ngật bật cười vì mấy lời này, anh ta vỗ vỗ tay cho tên phóng viên: "Cậu tự cho mình là người hùng đó à, cần tôi phong cho cậu danh hiệu 'Anh hùng paparazzi' không ?"



Thẩm Niệm Lâm: "Bình thường thôi, bọn họ muốn làm được nghề này, yếu tố quan trọng nhất là giữ được bí mật."


"Mình đã điều tra chi tiết về hắn, tên phóng viên này làm không ít chuyện xấu nhưng không ai báo cảnh sát bắt, nếu có người báo cảnh sát, bắt một cái một." Bách Ngật nhìn anh, "Hay chúng ta .....?"


Thẩm Niệm Lâm lắc đầu: "Vô dụng, không biết trong tay họ còn bao nhiêu thứ của người khác, chắc chắn đến lúc đó sẽ dùng mấy thứ này để tìm người bảo kê."


Bách Ngật nghĩ thấy có lý: "Mà tên này có bản lĩnh đấy, an ninh ở Tinh Hà Hoa Hải rất nghiêm ngặt, cậu đoán xem bọn họ lẻn vào bằng cách nào? Hắn trực tiếp thuê một phòng trong tòa nhà đối diện Vương Tư Kỳ."


Trước không nói đến vấn đề tiền thuê nhà, chỉ với thân phận phóng viên của hắn, chắc chắn không thể thuê nhà ở Tinh Hà Hoa Hải được. Khu nhà này luôn nằm trong tầm ngắm của mấy phóng viên, lúc nào cũng muốn lẻn vào vậy mà chỉ có mỗi > của bọn họ thành công, bảo sao có thể vươn lên thành tòa báo đầu trong giới.


"Hắn nói chỉ mới gửi ảnh cho chị dâu và Vương Tư Kỳ, ảnh gốc và ảnh sao lưu đã xóa, chính mắt mắt mình nhìn hắn xóa."


Thẩm Niệm Lâm im lặng rồi nói: "Mọi chuyện ổn rồi, mình đã đón Nhuận Nhuận về nhà."


Nói đến chuyện này, Bách Ngật cảm thán: "Hành động lần này của chị dâu như thần, rốt cuộc chị dâu nghĩ thế nào mà lại đi xét nghiệm ADN? Lúc đầu nghe cậu nói chuyện Nhuận Nhuận bị lộ mình còn nghĩ lần này cậu chết chắc rồi."


Thẩm Niệm Lâm lạnh nhạt vô cảm liếc mắt nhìn, Bách Ngật thu lại vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, vội ho một tiếng: "Vậy ai là người sai khiến tên phóng viên ?"


"Muốn đối phó mình chỉ có những người đó, tìm người tiếp tục theo dõi hắn."


"Được."


*


Sáng hôm sau lúc Cố Âm thức, Cố Nhuận Hi đang chơi cùng Kim Nguyên Bảo ở dưới tầng. Cố Âm dậy đánh răng rửa mặt xong vào phòng thay quần áo chọn váy.


Tối qua trước khi cô ngủ, cô nghe thấy tiếng Thẩm Niệm Lâm ra ngoài, anh đi rất gấp gáp không biết có chuyện gì. Mãi đến lúc cô ngủ rồi anh vẫn chưa về.


Cố Âm nhìn về hướng phòng ngủ anh, giờ chắc đã đến công ty.


Cô thay váy, vén tóc đằng sau về trước, tay với ra sau để kéo khóa.


Bỗng một bàn tay ấm áp phủ lên tay cô, cầm khóa kéo trong tay: "Để anh."


Tiếng Thẩm Niệm Lâm vang lên sau lưng, vì đang thay đồ nên phần lưng Cố Âm gần như không có gì che chắn, hơi thở anh phả lên chỗ da thịt lộ ra bên ngoài của cô.


Mặt Cố Âm hơi nóng, Thẩm Niệm Lâm mặc áo ngủ, anh hơi cúi đầu, kéo khóa từ phần eo lên, tiếng ma xát phát ra rất nhỏ.


"Được rồi." Kéo khóa váy xong, Thẩm Niệm Lâm thuận thế ôm eo cô, nói nhỏ bên tai cô: "Vợ à, lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau."


"......" Cố Âm, "Không phải tối hôm trước còn ngủ cùng nhau sao ?"


"Cái đó không tính." Thẩm Niệm Lâm hơi nghiêng đầu, đặt một nụ hôn trên cổ Cố Âm, "Anh không nói kiểu ngủ đó."


Cố Âm: "......"


Không đúng, mới sáng sớm ra đ*ng t*nh gì chứ ?


"Anh về lúc nào ?" Cố Âm nói lảng sang chuyện khác.


"Hử?" Như thể Thẩm Niệm Lâm nghe không hiểu, dùng chóp mũi cọ nhẹ làm tổ trên gáy Cố Âm, "Thơm quá, em dùng nước hoa gì ?"


".....Tôi chưa kịp dùng nước hoa!"


Thẩm Niệm Lâm cười nhẹ: "Sao thơm thế nhỉ ?"


"Có thể mũi anh có vấn đề." Cố Âm muốn đẩy anh ra nhưng Thẩm Niệm Lâm như con chó lớn quấn chặt, dính sát vào sau cô không chịu buông, "Tối qua anh đi đâu ?"


Lần này Thẩm Niệm Lâm nghe rõ rồi chứ: "Đã tìm được người gửi mấy bức ảnh."


"Là ai ?" Cố Âm quay đầu nhìn anh.


Thẩm Niệm Lâm: "Một tên phóng viên không có gì đặc biệt, kiểu người nhận tiền làm việc cho người khác."


Cố Âm nhíu mày, nếu không phải Thẩm Hàng Hưng thì còn ai sẽ làm vậy ?


"Đừng lo, anh sẽ giải quyết chuyện này." Thẩm Niệm Lâm khẽ hôn lên giữa chán cô, cuối cùng chịu buông ra. Anh chọn một chiếc sơ mi trong tủ quần áo, thay bộ quần áo ngủ trên, "Mấy ngày này em làm việc ở nhà đi, có thể ở bên chơi với Nhuận Nhuận nhiều hơn."



"......." Thẩm Niệm Lâm vừa cài nút áo sơ mi vừa quay đầu nhìn cô, "Em nghĩ Nhuận Nhuận muốn chơi cùng anh không ?"


Anh vừa nói xong, Nhuận Nhuận đã chạy đến cửa phòng Cố Âm, gõ cửa phòng: "Mẹ mẹ mẹ mẹ dậy thôi, mặt trời chiếu đến mông rồi!"


Cố Âm nghe tiếng vội vàng chạy ra mở cửa, Cố Nhuận Hi vừa thấy mẹ đã vui mừng nhào đến: "Mẹ mẹ, mẹ chơi với Nhuận Nhuận!"


Bạch Tâm Dật đi sau Cố Nhuận Hi, xin lỗi Cố Âm: "Xin lỗi bà Thẩm, Nhuận Hi ầm ĩ muốn tìm cô."


"Không sao." Cố Âm ngồi xổm xuống, sờ đầu Cố Nhuận Hi, "Nhuận Nhuận muốn chơi gì ?"


Cố Nhuận Hi: "Dì Bạch muốn dạy Nhuận Nhuận chơi trò chơi, mẹ đến đây chơi cùng đi."


Bạch Tâm Dật hơi cúi người xuống, "Nhuận Nhuận, mẹ con còn phải đi làm, dì Bạch chơi cùng con nhé ?"


"Hai hôm nay cô ấy sẽ làm việc ở nhà." Cửa phòng để quần áo không khóa, Thẩm Niệm Lâm vừa mặc áo vest vừa đi ra từ đó.


Bạch Tâm Dật thấy anh đi theo Cố Âm ra từ phòng đó, ánh mắt hơi thay đổi, cô ta không nói gì, ngược lại Thẩm Niệm Lâm dặn con trai: "Nhuận Nhuận, lúc chơi cùng mẹ phải nghe lời mẹ nói, không được nghịch ngợm gây chuyện."


Cố Nhuận Hi không phục nhìn ba: "Nhuận Nhuận không nghịch ngợm gây chuyện đâu, Nhuận Nhuận là đứa trẻ ngoan nhất!"


Bé nói bằng giọng non nớt, chọc Cố Âm phải cười: "Ừm, Nhuận Nhuận của chúng ta là đứa bé đáng yêu nhất!"


Cố Nhuận Hi vui mừng: "Mẹ vẫn chưa ăn sáng ạ, ông quản gia chuẩn bị rất nhiều món ngon, mẹ mau xuống ăn cơm đi."


"Được." Cố Âm bị Cố Nhuận Hi kéo xuống tầng, Thẩm Niệm Lâm đi sau hai người. Bạch Tâm Dật đứng đó nhìn chằm chằm bóng dáng họ đi xuống một lúc xong mím môi bước chân đuổi theo.


Ăn sáng xong, Cố Âm chơi cùng Cố Nhuận Hi, thật ra cô cũng muốn xem mỗi ngày Bạch Tâm Dật sẽ dạy con cái gì.


Mấy bạn nhỏ tầm tuổi này vào những lúc hoạt bát không chịu ngồi yên, Bạch Tâm Dật dạy nhiều nhất là ca hát nhảy đùa nghịch. Lúc im lặng thì vẽ tranh hoặc làm một ít đồ thủ công đơn giản.


Cố Âm đi theo quan sát một ngày nhận thấy cô ta dạy rất ổn, bản thân cô ta có nhiều kiên nhẫn, cho dù Nhuận Nhuận không hiểu chỗ nào, cô ta không thấy phiền mà dạy bé lại một lượt. Hát, nhảy, học đàn, mấy cái đó cô ta đều biết. Đến mấy đồ thủ công cũng làm được giống y trong ảnh.


Cái khác không nói, năng lực nghiệp vụ của cô ta rất tốt.


Cố Nhuận Hi trải qua một ngày tràn đầy năng lượng, đến tối vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ.


Cố Âm nhìn con ngủ, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cô chơi cùng con trai suốt một ngày, thấy mệt hơn cả đi làm.


Không những thế cô còn vừa chơi cùng con vừa phải làm việc!


Mặc dù biết Thẩm Niệm Lâm muốn để cô và con trai có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn nhưng Cố Âm nghĩ lại về chuyện này, cô cần thiết phải bàn bạc lại với anh một số cái ----tóm lại, anh phải tham dự vào quá trình.


Cô vừa định tìm anh nói về chuyện giáo dục con cái thì Lục Ninh Ninh gọi hẹn cô ra ngoài, rủ cô đến Tước Dạ hát.


".....Mình thấy không đơn giản chỉ hát." Lục Ninh Ninh muốn đi hát là giả, mượn cơ hội tiếp cận Bách Ngật là thật.


Lục Ninh Ninh không kiêng dè e ngại: "Mấy hôm nay mình bận như con quay, mãi mới có hai ngày nghỉ! Nhanh lên nhanh lên, chúng ta nhanh bắt lấy cơ hội để tiến lên!"


Cố Âm lạnh nhạt: "Tiến không nổi, mệt quá."


"Cậu làm gì hả ?"


"Trông con."


Lục Ninh Ninh: ".....? ? !"


Không đúng, từ từ, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm? Sao tuyến nội dung kịch bản của Cố Âm cứ chạy nhanh vèo vèo thế ?


"Cậu...dẫn đứa bé lần trước về nhà ?" Lục Ninh Ninh thử thăm dò hỏi.


"Ừ."


"Vậy, nó không phải con riêng của Thẩm Niệm Lâm, đứa bé do cậu sinh ?"


Ôi má, cái nón xanh này úp thẳng lên đầu Thẩm Niệm Lâm luôn!


Tưởng vậy mà không phải vậy!


--------- 
 


Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Story Chương 20: Vợ à, lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...