Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 10: Người đàn ông gánh nửa pháp luật

93@-

Cố Âm không đi ăn với Quan Dự, cô cũng không đến công ty mà về nhà luôn.


Vì sóng comment nói Tần Nhạc gửi ảnh cô và Quan Dự cho Thẩm Niệm Lâm xem, Cố Âm nghĩ tốt nhất nên về sớm khóa mình trong phòng sẽ an toàn hơn.


Cô không ngờ khi mới vào cửa đã thấy Thẩm Niệm Lâm ngồi trong phòng khách. Anh chưa thay quần áo, trên người vẫn mặc bộ áo vest, ánh mặt trời chiếu lên người anh qua ô cửa sổ sát đất, như kết thành một tầng sương trắng.


Trong lòng Cố Âm hơi sợ, ai đến nói cô biết sao hôm nay Thẩm Niệm Lâm tan làm sớm vậy?


Như có trí thông minh sắc sảo, Thẩm Niệm Lâm quay đầu nhìn cô.


Cả phòng khách chỉ có mình anh, ngày thường luôn thấy quản gia và người giúp việc vội vàng bận việc nhưng giờ đây tuyệt nhiên không một bóng người, thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng sủa om sòm cửa Kim Nguyên Bảo ngoài vườn.


Không khí xung quanh im lặng khác thường, Cố Âm nghe rõ tiếng tim đập nhanh của mình.


Sợ cái rắm ý Cố Âm!! Mày xem lúc Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ kéo nhau lên hotsearch, anh ta có sợ đâu!!


Nghĩ vậy, tâm trạng Cố Âm ổn định hơn.


Không phải cô chỉ bị Tần Nhạc chụp ảnh gửi thôi ư, cái này tính là gì? Ảnh của Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ được nhân dân cả nước thấy, anh ta có luống cuống không? Quả nhiên tư tưởng của mấy thằng đàn ông xấu xa rất ổn định.


Trên mặt Cố Âm nở một nụ cười thong dong bình tĩnh, nhấc chân vào phòng khách: "Hôm nay còn sớm mà anh đã tan làm rồi ư? "


Thẩm Niệm Lâm hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô không nói chuyện.


[Nam chính bị bôi đen đúng không , k*ch th*ch quá [đầu chó]]


[Ting ting, tình tiết thứ hai hay xuất hiện trong mấy truyện máu chó xưa, nam chính nổi cơn tức giận mạnh mẽ x nữ chính, quan hệ hai người đến mức đóng băng]


Cố Âm: ".........."


Không đến mức đó không đến mức đó, thật sự không đến mức.


Những thứ này không phù hợp với giá trị cốt lõi của chế độ chủ nghĩa xã hội, quá không được!



Hơn nữa cô gặp Quan Dự thì Thẩm Niệm Lâm tức giận? Chẳng lẽ anh ta dễ bị tức chết thế ư.


Không biết tại sao, cô bỗng nhớ đến tiệc sinh nhật Vương Tư Kỳ lần trước, cô và Quan Dự nói chuyện với nhau hai câu, sau đó Quan Dự suýt bị Thẩm Niệm Lâm b*p ch*t.


......


Không, không được dọa bản thân.


Cố Âm không đợi anh nói chuyện, chạy nhanh muốn lên tầng. Thẩm Niệm Lâm còn nhanh hơn cô, Cố Âm không kịp thấy anh đứng dậy từ lúc nào, chỉ cảm nhận được cổ tay mình bị người khác túm lấy, sau một trận trời đất xoay chuyển Thẩm Niệm Lâm đã đè cô ở trên sô pha.


[Đây là nội dung mà mị xứng đáng được xem á ?]


[? Có thể nói chuyện không, bây giờ để màn hình đen, tui vui được chắc ?]


"........" Không đúng, tại sao phải để màn hình đen!!


"Trốn cái gì ?" Giọng nói trầm thấp đầy sự kiềm chế của Thẩm Niệm Lâm truyền đến từ bên trên, hơi thở nóng bỏng rơi xuống gò má cô.


Độ ấm làm mặt Cố Âm nóng như lửa đốt, tim trong lồng ngực còn đập kịch liệt hơn lúc nãy.


"Em, em không trốn." Cố Âm nói mấy lời kèm chút lo lắng, cô giơ tay đẩy Thẩm Niệm Lâm đang ở trên, muốn đẩy người này ra, nhưng sức cô dùng để đẩy anh như con kiến đang lay cây, người đàn ông cao lớn trước mặt không chút sứt mẻ.


"Chiều nay đi đâu?" Thẩm Niệm Lâm dễ dàng cố định hai tay đang lộn xộn của cô trên đỉnh đầu, nhìn cô không chớp mắt.


Cố Âm rối như tơ vò dưới ánh nhìn nóng của anh, mơ hồ trả lời: "Thì đi tìm cửa hàng trưởng ở Mộng Chi Cảnh đàm phán."


"Còn gì nữa ?" Thẩm Niệm Lâm dùng một tay còn lại m*n tr*n gò má cô. Đầu ngón tay anh hơi lạnh, lực đạo nhẹ như con bướm vỗ cánh, càng khiến Cố Âm thêm căng thẳng.


"Không, không còn." Khi cô mở miệng, giọng hơi run rẩy.


"Không còn thật không ?" Có vẻ Thẩm Niệm Lâm chưa vừa lòng, anh vẫn nhìn cô chăm chú, tay chậm rãi di chuyển xuống cổ cô.


"........" Cố Âm lại run lên, không lẽ tên khốn này định b*p ch*t cô luôn!!


Cô đang muốn giãy dụa trước khi anh định bóp cổ mình, khi ra sức phản kháng lại phát hiện cô đã sai rồi ---- Thẩm Niệm Lâm không có bóp cổ cô mà là kéo 'roẹt' một tiếng, quần áo của cô bị xé ra.




Thẩm Niệm Lâm nhìn chằm chằm chỗ áo mở rộng, tròng mắt màu nâu hơi tối xuống, Cố Âm thấy trên người chợt lạnh, cảm nhận được nụ hôn của anh


Thẩm Niệm Lâm làm loại chuyện này khiến cô hơi đau, trong ấn tượng của cô, lần đầu tiên của bọn họ anh cực kỳ kiên nhẫn và dùng kỹ thuật thành thạo. Nhưng hiện tại anh đang hôn cô rất cuồng dã, như muốn cắn nuốt cô vào trong bụng.


Nếu tiếp tục phát triển theo chiều hướng này sẽ thành nội dung như sóng comment nói, Cố Âm lấy hết sức trong một khoảnh khắc, trực tiếp co gối cho Thẩm Niệm Lâm một cú trí mạng.


"A!!" Thẩm Niệm Lâm kêu lên một tiếng đau đớn, bất động nằm sấp trên người Cố Âm. Cô dùng sức của chín trâu hai hổ mới đẩy được người anh ra, tự mình ngồi nhổm dậy, hai tay ngăn chặn anh: "Tỉnh tỉnh! Không được để nội dung cốt truyện khống chế!!"


"........." Thẩm Niệm Lâm nằm trên sô pha, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, trong mắt còn ít nước.


Cố Âm thấy sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng mình xuống tay nặng quá: "Anh không sao chứ ?"


"...... Em nói xem?" Thẩm Niệm Lâm cau mày, nhìn thần sắc có vẻ không tốt lắm, nhưng còn sự tỉnh táo.


"Éc..." Cố Âm nhìn xuống nửa người dưới, dáng vẻ muốn nói lại thôi, "Qua, qua một lúc sẽ tốt hơn thôi ?"


Thẩm Niệm Lâm khẽ nhếch khóe miệng: "Hay em xoa xoa giúp anh ?"


"......." Không cần đâu, sợ càng xoa càng sưng.


Cô nhặt túi rơi trên mặt đất, lấy bút ghi âm ở trong ra, đặt lên ghế sô pha cạnh Thẩm Niệm Lâm: "Buổi chiều em mở bút ghi âm, anh muốn biết gì thì tự mình nghe đi."


Cố Âm nói xong khép quần áo mình lại đi lên tầng.


[? Ơ thế đã xong? Sao càng ngày nam chính càng nhanh ???]


[Nam chính không được, đau lòng thay nữ chính]


[Âm Âm, không hay đổi sang Quan Dự đi]


Cố Âm: "......."


Dưới tầng, Thẩm Niệm Lâm nghỉ thêm một lúc mới ngồi dậy, lấy bút ghi âm Cố Âm để lại.



Suy xét đến thời gian Tần Nhạc gửi ảnh cho anh, lúc đó chắc Cố âm về nhà luôn và không đi chỗ nào khác. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô và Quan Dự gặp nhau ở nơi mà anh không biết không thấy, anh sẽ không thể khống chế được lòng đố kị và lửa giận bùng phát.


Anh cầm bút ghi âm, ấn vào nút bắt đầu nghe.


Khi Thẩm Niệm Lâm ở dưới nghe ghi âm, trên tầng Cố Âm hết cả hồn chưa thể bình tĩnh lại, cô gửi tin nhắn hỏi bạn làm biên kịch của mình.


Mệnh tôi do tôi không do trời: Mấy biên kịch, tác giả các cậu có chuyện gì thế? Sao cái gì cũng có thể viết.


Hói như trời giáng: ?


Hói như trời giáng: Không phải cậu vẫn đang đắm chìm tự mình trải nghiệm tiểu thuyết máu chó xưa đấy chứ ?


Mệnh tôi do tôi không do trời: Các cậu viết sách không xem pháp luật cơ bản à? Tại sao có cả mấy tình tiết c**ng b*c x gì gì đó ?


Hói như trời giáng: ? Cái này đã là gì đâu? Nam chính trong mấy bộ truyện máu chó ngày trước có ai mà không nắm trong tay một nửa luật pháp luật ?


Mệnh tôi do tôi không do trời: .......


Xin lỗi đã làm phiền, do cô chơi không nổi.


Hói như trời giáng: Mình tò mò quyển cậu đang đọc, nghe có vẻ k*ch th*ch lắm.


Mệnh tôi do tôi không do trời: .......Nếu cậu là nữ chính, cậu còn thấy k*ch th*ch không ?


Hói như trời giáng: Chuyện này, dựa vào dáng người và năng lực x của nam chính trong tiểu thuyết, thì đúng rất k*ch th*ch [tuyệt vời] (1)


Cố Âm: "......."


Tốt nhất cô nên nghĩ lại quan hệ của bọn họ chút.


Cô tắt khung nói chuyện với [Hói như trời giáng], ấn vào hình đại diện của dì nhỏ: "Dì nhỏ! Chán sống rồi! Chiều nay Tần Nhạc lại chốn học!!"


Dì nhỏ: ??!


Cố Âm: Chiều nay nó không đi học, chạy đến cửa hàng 'Script Kill' chơi game, tý nữa thì đánh nhau với người ta! Bị con bắt được ngay tại chỗ!



Cố Âm: "Vâng! Đánh mạnh hơn nhé!"


Lúc này, Tần Nhạc – vốn nghĩ đã trốn học thì trốn luôn cho xong – bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát.


Tối đến dì nhỏ thật sự đến trường vui vẻ dạy dỗ Tần Nhạc, còn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.


Cố Âm là người đầu tiên xông lên khen.


Đánh hay lắm dì nhỏ!!


[Nói chung em họ nhỏ trao niềm tin sai người]


Hôm sau khi Cố Âm dậy đi rửa mặt thấy xung quanh từ cổ đến vai mình ở trong gương, xương quai xanh và cả chỗ ngực, một loạt những mảng vết tích màu hồng loang lổ. Tất cả là tác phẩm của Thẩm Niệm Lâm để lại hôm qua, có thể hình dung lúc ấy anh g*m c*n cô ác cỡ nào.


Khoé miệng Cố Âm co rút, bình thường thì không sao, dùng khăn lụa che được một ít. Nhưng hôm nay khá đặc biệt, cô phải đến đài truyền hình ABA chụp chân dung cho tạp chí, sau còn nhận thêm một cuộc phỏng vấn.


Trong giới thiết kế coi như cô có chút danh tiếng, gần đây mới làm một dự án nhà không có điều kiện kinh tế, giai đoạn trước công ty đã tham gia tuyên truyền làm nóng. Đúng lúc có nhà truyền thông muốn phỏng vấn cô đã lâu nên công ty sắp xếp luôn. Có điều với bộ dạng này, người khác chỉ cần liếc mắt đã biết chuyện gì xảy ra !


Da mặt Cố Âm không dày như Thẩm Niệm Lâm, cô vẫn cần mặt mũi, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho phóng viên đã hẹn trước, hỏi đối phương có thể chuyển sang ngày khác không. Bên kia nghe cô nói muốn đổi ngày, ngay lập tức khóc xin cô đừng chuyển, Cố Âm buộc phải kiên trì đồng ý.


Trước khi ra cửa, cô dùng lớp phấn nền che đi dấu vết trên cổ và vai mình, thế nhưng che không hết được, vẫn phải dùng khăn lụa để che.


Sau khi đến đài truyền hình, người phụ trách bên đó nói với đã cho người đến tạo hình và phối trang phục cho cô, điều duy nhất Cố Âm thấy may mắn đó là người tạo hình là cô gái trẻ.


Cô gái này thường xuyên hóa trang cho những người khác ở đài truyền hình, đã quen với nhiều tình huống lớn, khi cô bé tháo khăn lụa trên cổ Cố Âm chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh không sợ hãi: "Đừng lo, tôi sẽ giúp cô che đi. Nhưng hiệu quả chắc không tốt lắm, sau phải nhờ hậu kỳ xử lý thêm mới nhìn không ra dấu vết."


Cố Âm: "......Được, cảm ơn."


"Không có gì."


Cố Âm hoàn thành xong mới phát hiện quần áo tạp chí chuẩn bị cho cô hôm nay không phải cổ chữ V mà là cổ tròn, lộ nhiều chỗ hơn. May cô có tóc có thể miễn cưỡng che thêm chút ít, không phải xấu hổ chết trước ống kính mất.


Hôm nay Vương Tư Kỳ có lịch ghi hình chương trình ở ABA, trong lúc nghỉ cô ta muốn tìm chỗ yên tĩnh để dùng. Hai nhân viên trong đài đi qua cô ta nhỏ giọng nói chuyện: "Không ngờ cô Cố Âm xinh đẹp thế."


"Đúng vậy, trông cô ấy rất ngọt ngào, tôi thích những người ngọt kiểu vậy."


Vương Tư Kỳ nhướn đuôi lông mày, Cố Âm? Cô ta ở đây ?


Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Story Chương 10: Người đàn ông gánh nửa pháp luật
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...