Câm Đinh

C32: Mộ minh

203@-

Lý Đán hàn huyên cùng thái y một hồi, dư quang vẫn luôn nhìn đến cửa điện đóng chặt, cuối cùng cũng đợi được Thái Bình từ bên trong đi ra, hắn thở phào một hơi, để thái y rời đi, liền đi lại đón.

Thái Bình phân phó Hồng Nhụy đang chờ ở bên cạnh: "Chiếu cố tài tử cho tốt, ngày sau ta sẽ trọng thưởng."

"Vâng." Hồng Nhụy cúi đầu.

Thái Bình đè thấp thanh âm vài phần, "Đừng để người khác biết ta đã tới."

"Vâng." Hồng Nhụy tự nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Thái Bình cũng tin tưởng Hồng Nhụy là người thông minh, "Chờ việc này chấm dứt, bổn cung có thưởng." Nàng cười cười nói xong, xoay người nhìn về phía Lý Đán, "Tứ ca, đi thôi."

"Ta còn có ít lời muốn hỏi Thượng Quan tài tử......"

"Đi thôi."

Thái Bình đẩy đẩy Lý Đán, nàng chỉ nghĩ để Uyển Nhi an tĩnh dưỡng thương.

"Nhưng mà......" Lý Đán vẫn muốn tự mình đi hỏi Uyển Nhi một chút.

"Nàng nói hai chữ, tĩnh chờ." Thái Bình nhớ rõ, mới vừa rồi Uyển Nhi đã dặn dò nàng hai chữ này.

"Tĩnh chờ?" Lý Đán cực kỳ nghi hoặc.

Thái Bình gật đầu, "Tứ ca như vậy, ta cũng như vậy, tĩnh chờ là được."

"Không đi tìm Địch Nhân Kiệt?" Lý Đán vẫn chưa hiểu ra.

Thái Bình lại gật đầu, "Không tìm."

Lý Đán vô cùng lo lắng cho Thái Bình, "Nhưng mà...... Chẳng may......" Hắn nhịn xuống lời muốn nói, nếu nói cho Thái Bình biết, Đông Cung bên kia chuẩn bị đem nước bẩn hắt lên người nàng, nàng sẽ có bao nhiêu thương tâm.

Thái Bình cười khẽ, "Ta tin tưởng Uyển Nhi." Kỳ thật cũng tin tưởng a nương, người sẽ không để nàng gãy vì chuyện này.

Nỗi lòng Lý Đán phức tạp, quan tâm mà gọi: "Thái Bình."

Thái Bình nhìn thoáng qua sắc trời, nghiêm mặt nói: "Còn không trở về Thanh Huy Các, ta thật sự sẽ bị phát hiện, tứ ca, ngươi tin tưởng ta, ta không làm việc này, ta liền sẽ không sao đâu."


Lý Đán nhìn Thái Bình trước mắt, tuy nói nàng tuổi còn nhỏ, nhưng thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra nửa điểm hoảng loạn. Hắn tự nhiên cũng tin tưởng Thái Bình, lúc trước mẫu hậu sủng ái nàng như vậy, nàng cho dù bị thất sủng, cũng không đến mức động tâm tư ám sát mẫu hậu. Muội muội này tuy rằng kiêu căng, lại không có ý đồ xấu, ở trong lòng Lý Đán, Thái Bình chính là địa phương ấm áp nhất nơi thâm cung này.


nhiệt tình, kiêu


giờ muội muội gặp nạn, bảo hắn bình tĩnh chờ


việc này nghe ta, bằng không cành mẹ sinh cành con, ngược lại sẽ hại ta."


bất đắc


Uyển Nhi nói, cực kỳ không ổn." Thái Bình nhất định phải thuyết phục tứ ca, "Coi


duỗi cánh tay ôm Thái Bình một cái, vỗ vỗ lên lưng Thái Bình, "Tứ ca đáp ứng


Thái Bình cũng vỗ vỗ sau lưng Lý Đán, từ đầu


lưng chừng núi, vạc đá lớn để trữ nước trong đình viện lại cư nhiên


tính toán đúng canh giờ, nhân lúc hoảng


thấy đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần có thể trấn định


làm chuyện ngốc, nàng cũng đáp


cùng nhau giải quyết vấn đề, Thái


Bình bò lên trên đỉnh các, nhìn về phía Hàm Quang Điện nơi xa, tuy rằng cách rừng cây rậm rạp, nàng căn bản không nhìn


Thái Bình không nhịn được mà bật cười, giơ tay lên xoa xoa môi của mình, tuy


không đau không bệnh, nàng có thể nắm tay nàng ấy đến Bá Kiều chiết


không nghĩ lại cùng


vào trên giường mở ra tiểu trát mà Thái Bình


thủy đoạn,


ngừng chảy,



viên chiết,


đáy nước,


biết Uyển Nhi sẽ không trở về, Thái Bình cũng muốn giúp nàng làm xong một


đều biết, nàng đã từng dùng cái chết để ngăn cản Thiên Tử, không để An Lạc công chúa trở thành Hoàng Thái Nữ. Thượng Quan tiệp dư như vậy, sao có thể cùng một phe với


cho Uyển Nhi, vậy thì để cho Thái Bình làm đi. Vì thế ba năm kia, Thái Bình như kẻ điên thu thập thi văn của Uyển Nhi, đính chính thanh danh


dù Uyển Nhi chỉ nghe


tán thưởng, ta không cho phép bất luận kẻ nào đem nước


được nước mắt? Đổi lại là nàng, nàng biết Thái Bình làm được những chuyện đó có bao nhiêu


thính phần oanh. Thiên niên


rừng thông,


vạn tuổi,


trát này viết chính là cái gì. Nhất định là đời trước Thái Bình đã viết lên bia mộ


đạp lên tôn nghiêm hắn, nếu hắn thật sự nắm quyền, cho dù có kiêng kị lời thề độc lúc trước, hắn cũng có


cũng vậy,


tới chính mình sẽ như thế nào, chỉ cầu bảo hộ nàng bình yên. Nhưng nàng lại trốn lại tránh, hết lần


càng sẽ không phúc lý tuy chi, ba năm kia là địa ngục chốn nhân


tiểu trát, nước mắt


Bình, cũng là tuyệt bút của nàng ấy. Hiện giờ từng câu từng chữ, đều


hối hận, thật



tử làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?" Khi nói chuyện, Hồng Nhụy vội vàng liếc mắt nhìn miệng vết


tài tử thêm một chút, thái y nói cao thuốc này có trộn lẫn


Hồng Nhụy, hốc mắt đỏ bừng, lệ


nói: "Nếu không thoải


nắm tay nàng gắt gao,


Nhụy


để Thái Bình có chuyện. Nàng nợ nàng ấy một đời, nàng nhất định


nhẫn nhịn nước mắt,


nhu đáp: "Nô


tiểu trát mà Thái Bình để lại cho


Nhụy


lại nhìn thấy ba mươi hai chữ này, cũng


tiểu trát, cung kính


vội vàng gọi lại, "Thiêu ở chỗ này đi." Lần này nàng


châm lửa tới, đem tiểu


lát sau Bùi thị tới, hoặc là Võ Hậu tới, không


nhanh bay khỏi hậu điện. Hồng Nhụy cạo hết tro tàn bên trong


giờ sau, Bùi thị


tất nhiên không giấu được vết tích nàng đã khóc, nàng dứt khoát rên lên, nhìn


nhịn đau không được mà khóc lóc, "Thiên Hậu mệnh



Uyển Nhi khàn giọng đáp: "Vâng."

Bùi thị trầm giọng nói: "Hôm nay Ân Vương điện hạ đã tới?"

Uyển Nhi gật đầu, "Ân Vương điện hạ xác thật đã tới, nhưng chỉ tìm thái y hỏi chuyện, vẫn chưa cùng thiếp nói cái gì."

Bùi thị lại hỏi: "Công chúa cũng đã tới?"

Uyển Nhi ra vẻ khiếp sợ, "Công chúa đã tới?" Lúc này nàng cùng công chúa lén lút gặp mặt, chính là tối kỵ, nếu nàng thừa nhận, chỉ sợ Thái Bình không thiếu được một trận quở trách.

Hồng Nhụy vốn dĩ cúi đầu, chợt nghe thấy thanh âm Bùi thị chuyển hướng về phía chính mình, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: "Nô tỳ...... Nô tỳ...... Không biết......"

Bùi thị phẫn nộ quát: "Cái gì mà không biết?! Có người hầu hạ như ngươi sao?!"

"Nô tỳ biết tội!" Hồng Nhụy lại lần nữa dập đầu.

Uyển Nhi sợ nàng ấy sẽ lỡ miệng, từ tốn nói: "Hồng Nhụy chính là nói thật, nàng ấy vẫn luôn ở trong điện hầu hạ ta, không biết tình huống bên ngoài."

Bùi thị lẳng lặng mà nhìn Uyển Nhi một lát, rốt cuộc cũng mở miệng, "Thiên Hậu có câu nói muốn nói với tài tử, nếu công chúa về sau trộm tới thăm tài tử, thỉnh tài tử khuyên nhủ công chúa, chớ ở nơi đầu sóng ngọn gió để cho người khác mượn cớ."

Uyển Nhi cúi đầu, "Vâng."

Bùi thị rời khỏi hậu điện.

Uyển Nhi luôn cảm thấy việc này kỳ quặc, gọi Hồng Nhụy lại đây, "Hồng Nhụy, đi hỏi thăm một chút, bên công chúa đã xảy ra chuyện gì?"

"Vâng."

_____

Chú giải

Mộ minh: bia mộ khắc chữ

Bá Kiều: cầu bắc qua sông Bá

Tết Thượng Nguyên: Tết Nguyên Tiêu, ngày rằm tháng Giêng, lễ hội đèn lồng của Trung Quốc

Bài thơ ba mươi hai chữ trong chương này, chính là văn tự do Thái Bình công chúa khắc lên bia mộ của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng là bút tích hiếm hoi còn sót lại của công chúa. Cũng chính Thái Bình công chúa là người đã cho thu thập thi văn của Uyển Nhi, rửa sạch thanh danh cho nàng, ca ngợi công lao của nàng, an táng nàng trong phạm vi lăng mộ của gia đình công chúa.



Câm Đinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Câm Đinh Truyện Câm Đinh Story C32: Mộ minh
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...