Câm Đinh
C214: Thượng nguyên
Mấy năm gần đây, thân thể Lý Hiển ngày càng lụn bại, đa số thời điểm đều ở trong vương phủ tĩnh dưỡng.
Ngày đó sau khi lâm triều, Thái Bình mang theo hai chiếu thư đi vào phủ Anh Vương. Một chiếu thư là di chiếu của Võ Chiếu, chiếu thư còn lại là di chiếu của Thái Bình truy phong Anh Vương là hoàng đế.
Lý Hiển khụ khụ hai tiếng, muốn ngồi dậy xuống giường hành lễ, lại bị Thái Bình đè ngực lại, mệnh hắn nằm yên dưỡng bệnh.
“Xuân Hạ.” Thái Bình gọi một tiếng.
Xuân Hạ ôm hai cuốn di chiếu đến gần, Thái Bình cầm di chiếu, ra hiệu cho Xuân Hạ cùng nhóm nô tỳ đều rời khỏi phòng.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Thái Bình cùng Lý Hiển, Thái Bình ngồi xuống bên mép giường.
“Tam ca, ngươi và ta là người một nhà, có mấy lời muội muội liền nói thẳng.” Thái Bình không xưng trẫm ở trước mặt hắn, chính là muốn cùng Lý Hiển nói vài lời trong lòng.
Lý Hiển sợ hãi, “Bệ hạ đây là……”
Thái Bình đưa di chiếu của Võ Chiếu cho Lý Hiển trước, “Đây là di chiếu mà a nương để lại cho ta.”
Lý Hiển tiếp nhận di chiếu, khiếp sợ vô cùng, “Sùng Mậu cùng Trường An?” Kỳ thật hắn còn có một tư tâm, ngày nào đó nếu Sùng Mậu có thể chọn thế gia có thế lực để kết thân, thế lực của Đông Cung sẽ tăng gấp bội.
Hắn nghĩ đến trong lòng rất nhiều người, duy độc không hề nghĩ tới Trường An.
“Ừm.” Thái Bình gật đầu, nàng nhìn thấy Lý Hiển chần chờ, đã đoán được hắn có tâm tư gì. Vì thế, nàng đưa di chiếu thứ hai, “Đây là di chiếu mà ta để lại cho Sùng Mậu.”
Lý Hiển càng kinh hãi, Thái Bình chỉ mới đầu bốn mươi, sao đã viết cả di chiếu rồi?
“Tam ca, ngươi xem trước đi.”
Lý Hiển tiếp nhận di chiếu, đáy mắt hiện lên một mạt vui mừng, nhanh chóng bị hắn mạnh mẽ giấu đi, “Thái Bình, ngươi đây là……”
“Thứ nên thuộc về tam ca, ta nhất định sẽ trả cho tam ca.” Thái Bình biết phân lượng cùng dụ hoặc của di chiếu này, Lý Hiển không có cách nào kháng cự, “Sùng Mậu dù sao cũng là hài nhi thân sinh của ngươi, trăm năm về sau, hắn nhất định muốn truy phong ngươi là hoàng đế, chỉ là hắn đã quá kế đến dưới gối của ta.” Thái Bình chân thành nói, “Không để hắn ngày sau khó xử, không bằng ta giúp hắn giải quyết việc này.”
Lý Hiển bắt đầu do dự.
Thái Bình thở dài: “A nương quyết định như vậy, chính là muốn huynh muội ta hòa thuận, bảo vệ tốt giang sơn Đại Đường. Ta biết trong triều có không ít đại thần nhìn chằm chằm vị trí Thái Tử Phi này, tam ca nhất định cũng nhìn trúng thiên kim danh môn nào đó, di chiếu kia là thành ý mà ta có thể đưa ra, xin tam ca thành toàn.”
Lý Hiển lặng im. Từ lúc Thái Bình tiến vào đến nay, nàng không lấy tư cách đế vương để thương lượng việc này với hắn, đủ thấy nàng thành tâm tác thành cuộc hôn nhân này.
“Tam ca có thể ngẫm lại thật kỹ, hôm nay không cần cho ta đáp án.” Thái Bình không bức bách Lý Hiển, nàng có mười phần nắm chắc, Lý Hiển vì di chiếu này nhất định sẽ đáp ứng.
Hiện giờ Võ thị suy thoái, triều thần phần lớn hy vọng Thái Tử Phi đến từ thế tộc khác, Thái Bình muốn hoàn thành di chiếu của Võ Chiếu, nàng cần phải mượn sức Lý Hiển, tựa như năm đó Lý Hiển liều mạng muốn nàng làm chủ Đông Cung.
Di chiếu trong tay, Lý Hiển đồng ý, Thái Bình đồng ý, các triều thần tự nhiên cũng chỉ có thể đồng ý. Nếu không, Thái Bình tuyên bố di chiếu, Lý Hiển đi đầu phản đối, Thái Bình một mực cố chấp, chỉ làm mọi việc hoàn toàn đảo ngược. Thái Bình còn có rất nhiều chiếu lệnh muốn mở rộng thiên hạ, tuyệt đối không thể vào ngay lúc này kích các triều thần cùng Lý Hiển hình thành trung tâm mới.
“Thái Bình.” Lý Hiển lặng im một hồi, cuối cùng đã mở miệng.
Thái Bình nghiêm túc đáp: “Tam ca mời nói.”
“Tam ca giúp ngươi.” Lý Hiển đã cân nhắc xong, chiếu lệnh kia xác thật là thứ mà hắn muốn nhất.
Thái Bình mỉm cười, “Đa tạ tam ca.” Nói xong, Thái Bình thu hồi hai cuốn di chiếu, “Ngày mai lâm triều, làm phiền tam ca giúp đỡ muội muội, định xong cuộc hôn nhân này.”
“Được.” Lý Hiển lại ho hai tiếng.
Thái Bình dịch dịch góc chăn cho Lý Hiển, dịu dàng nói: “Chờ Sùng Mậu lớn hơn một chút, ta sẽ giao ngôi vị hoàng đế cho hắn, cũng hưởng thụ mấy năm tháng thanh tịnh.”
Ánh mắt Lý Hiển sáng rực, cảm kích nói: “Thái Bình, cảm ơn.”
“Đều là người một nhà, cần gì nói cảm ơn, tam ca nghỉ ngơi cho tốt, thân thể quan trọng, ta còn phải hồi cung xử lý chính vụ, không quấy rầy tam ca nghỉ ngơi nữa.” Thái Bình nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Lý Hiển thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Đại Hán năm đó, Võ Đế cũng là vì chính trị mới cưới Trần A Kiều, đợi cánh chim của Võ Đế có thể đón gió, Trần A Kiều tự nhiên bị phế truất, giam vào lãnh cung, di chiếu của Võ Chiếu thì tính là cái gì?
Sùng Mậu là hài tử thông minh, Lý Hiển tin tưởng về sau khi cánh chim của hắn vững chắc, sẽ tự xử trí Trường An. Chuyện mua bán này, hắn kiếm lời không ít.
Nhưng Thái Bình làm sao để cho tính toán của hắn trở thành hiện thực?
Sau khi hồi cung, Thái Bình lập tức triệu Trường An đến, giao di chiếu truy phong Lý Hiển cho Trường An.
“Đây là bùa hộ mệnh sau này của con, nếu Sùng Mậu dám phế con, hắn cần phải cân nhắc phân lượng của chiếu lệnh này.” Thái Bình nghiêm túc nói rõ ràng, “Mặt khác……” Thái Bình giương mắt nhìn về Uyển Nhi ở một bên.
Uyển Nhi mang hổ phù đến, giao một nửa hổ phù cho Trường An.
Trường An tiếp nhận hổ phù, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Lý Lăng là tâm phúc nhiều năm của trẫm.” Thái Bình phủ lên tay Trường An, gắt gao cùng nắm lấy hổ phù ở bên trong, “Đây là bùa hộ mệnh thứ hai a nương cho con, hổ phù này là a nương bí mật chế tạo, Lý Lăng chỉ nhận hổ phù này, lúc trọng yếu, hắn sẽ giúp con phát động chính biến hoặc là giam lỏng thiên tử.”
Trường An nghe thấy câu nói cuối cùng, chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Thái Bình nắm thật chặt tay, “Người trong cung thay đổi thất thường, con phải nuôi trồng tâm phúc chân chính cho mình, thế lực của con càng lớn, bọn họ sẽ càng không dám động đến con, mấy năm này, a nương sẽ giúp con dọn sạch con đường này.”
Tựa như năm đó Võ Hoàng trải đường giúp Thái Bình.
“A nương không thể đi cùng con cả đời……”
“A nương đừng nói những lời này, con nghe xong rất sợ.”
Trường An ngắt lời Thái Bình, dang cánh tay ôm chặt Thái Bình, giọng khàn khàn: “A nương nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Ha, ngốc quá.” Thái Bình vỗ nhẹ sau lưng Trường An, nhìn về phía Uyển Nhi, lời nói là nói cho Uyển Nhi nghe, “Tuy số tuổi thọ do trời định, nhưng a nương nhất định sẽ sống lâu mấy năm, càng không để ông trời toại nguyện.”
Uyển Nhi bật cười.
“Nhưng con đường này, cuối cùng con cũng phải tự mình đi.” Thái Bình đỡ lấy hai vai Trường An, hơi hơi kéo ra khoảng cách, nghiêm túc nói, “Con người một khi ham muốn quyền lực, tâm tư sẽ không đơn thuần, cho dù là phu quân của con, con cũng phải lưu lại một phân cảnh giác. Nhớ rõ hôm nay a nương đã nói, chỉ có tồn tại, mới có tương lai, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, chớ có xúc động.”
Trường An nghe được mũi cay, “Con kính nghe mẫu hoàng dạy dỗ.”
“Hài tử ngoan, đừng sợ, a nương sống được mấy năm, nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.” Mấy năm nay Thái Bình cùng Uyển Nhi cùng nhau điều dưỡng thân thể, hiếm khi sinh bệnh, nàng nghĩ, a nương có thể sống hơn tám mươi tuổi, nàng cùng Uyển Nhi có thể sống đến hơn sáu mươi, hẳn cũng không đáng kể.
Ít nhất trước khi cánh chim của Trường An vững vàng, nàng sẽ không nhường ngôi vị hoàng đế cho Sùng Mậu, nàng nhất định sẽ vì Trường An chống lấy mảnh trời này, lại tính toán thêm một chút cho nữ tử trong thiên hạ.
Ngày thứ hai, Lý Hiển một mực cương quyết, hắn lấy chữ “hiếu” làm đầu, chấp nhất hoàn thành di chiếu của Võ Chiếu, lấp kín toàn bộ miệng lưỡi của triều thần, thúc đẩy hôn sự giữa Trường An cùng Sùng Mậu.
Ba năm sau, Võ Sùng Huấn cuối cùng cũng thành hôn cùng Vĩnh Thái.
Mười lăm tháng Tám cùng năm, Trường An công chúa cùng Thái Tử sùng mậu đại hôn, ngày ấy cả Thần Đô được ánh đèn thắp sáng trắng đêm. Nữ đế Thái Bình sủng ái công chúa, tất cả chi phí đều vượt quá giới hạn trong quy chế, hôn sự rầm rộ này đủ để ghi khắc ngàn năm, long trọng vượt xa lúc Thái Bình xuất giá.
Thái Bình muốn cho người trong thiên hạ nhìn thấy, nàng sủng ái công chúa như thế nào, công chúa chính là nghịch lân của nàng, ai dám động đến, chính là tội lớn.
Lý Hiển vốn tưởng rằng sau đại hôn của Sùng Mậu, Thái Bình sẽ suy xét chuyện nhường ngôi, vài lần nói bóng nói gió, Thái Bình hoặc là bận phê duyệt tấu chương, hoặc là lấy tân hôn yến nhĩ của hai đứa nhỏ qua loa lấy lệ.
Lý Hiển bởi vậy mà buồn bực nhiều năm, cuối cùng qua đời ở phủ đệ vào năm Thanh Bình mười hai.
Thái Bình hạ chỉ hậu táng, đặc chuẩn Lý Hiển chôn cùng càn lăng.
Ba năm sau, thiên hạ ổn định, biên giới yên bình, cảnh Đại Đường thịnh thế đã bắt đầu xuất hiện. Khó có được ngày tháng thanh nhàn, Thái Bình liền hạ chỉ lệnh Thái Tử Sùng Mậu giám quốc, Định Quốc công chúa Trường An phụ chính sự, mang theo Chiêu Nghi đi thăm Tây Kinh.
Đã mấy chục năm không về Tây Kinh, tuổi tác càng lớn, Thái Bình càng tưởng niệm những năm tháng thời niên thiếu, thuận tiện đi thăm Bùi Hoài Thanh cùng An Lạc cũng được.
Ngày Thánh giá đến Tây Kinh, chính là một ngày trước Tết Thượng Nguyên.
Bùi Hoài Thanh trấn thủ ở Tây Kinh tự mình mang quan viên Tây Kinh ra nghênh đón Thiên Tử, Thái Bình cùng Uyển Nhi xa cách Tây Kinh nhiều năm, cuối cùng đã về tới Đại Minh Cung.
Nơi này có hồi ức ngày niên thiếu của các nàng, từng chuyện từng chuyện như thủy triều dâng lên trong lòng.
Thái Bình mệnh Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy mang theo các cung nhân đi xa một chút, nàng tự mình cầm đèn, nắm tay Uyển Nhi, dọc theo con đường trong Đại Minh Cung, một đường chậm rãi đi.
Ánh trăng cùng ánh đèn kéo dài hai chiếc bóng của các nàng, chồng chéo trên phiến đá lát dưới chân.
Ánh đèn dừng trên gương mặt đã có dấu vết năm tháng của các nàng, hai người không nhiều lời, chỉ nhìn nhau cười, đáy mắt dâng tràn tình cảm chân thành tha thiết y như thời niên thiếu.
“Năm đó Uyển Nhi đã ở đây, đi theo ta suốt cả chặng đường.” Thái Bình còn nhớ rõ bộ dáng khi đó của Uyển Nhi, nàng nắm thật chặt ngón tay, gắt gao nắm tay nàng ấy, “Đến nay, đã đi theo ta cả nửa đời.”
Uyển Nhi cười, tươi cười nồng đậm, “Ta còn muốn đi theo nàng hết một đời này, nàng đi đâu, ta sẽ đi theo đó.”
Thái Bình cũng cười, “Một đời không đủ.”
“Kiếp sau cũng đi theo nàng.” Uyển Nhi bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, “Thái Bình, đêm mai là Tết Thượng Nguyên, ta muốn thay xiêm y tầm thường, giống như lần đầu tiên chúng ta cùng du ngoạn, dạo quanh Trường An một lần.”
“Được.” Đã là chuyện Uyển Nhi muốn, Thái Bình tự nhiên đáp ứng.
Thái Bình cai trị giang sơn Đại Đường mười lăm năm, kế tục công tích mười năm của Võ Hoàng, kho lúa các nơi dư giả, nạn đói ít dần, bởi vì Thái Bình coi trọng thuỷ lợi, mấy năm nay cho dù là Hoàng Hà hay là Trường Giang, hiếm khi xảy ra lũ lụt.
Nàng nhớ rõ lời Võ Chiếu dạy nàng, giang sơn vạn dặm, cần phải bảo vệ từng tấc đất. Cho nên phát triển mạnh nông nghiệp, đồng thời nàng cũng cực kỳ coi trọng chiến lực của quân đội. Dân gian nếu có người tài ba có thể nghiên cứu chế tạo trang bị vũ khí, nàng dùng số tiền lớn để mời. Chiến mã của Trung Nguyên không hung hãn bằng Đột Quyết, nếu muốn tấc đất không mất, chỉ có thể dùng vũ khí tăng thêm chiến lực quân đội.
Đột Quyết cùng Thổ Phiên trong mười lăm năm này, đột kích mấy lần, mỗi một lần đều sẽ phát hiện trong quân Đại Đường nhiều thêm vũ khí, trang bị chưa bao giờ gặp qua, mới đầu hai bên có thắng có bại, rồi sau đó bại nhiều thắng ít, quốc lực của Đại Đường càng tăng, hai nước này cũng không lại chủ động xâm chiếm.
Đây là mở đầu thời đại thịnh vượng mà Thái Bình cai trị, là thiên hạ, là giang sơn Đại Đường mà bá tánh được an cư lạc nghiệp.
Ngày Tết Thượng Nguyên ở Tây Kinh Trường An, còn náo nhiệt hơn so với năm đó.
Đêm Trường An, phồn hoa lộng lẫy.
Mấy chục năm trước, cô nương Đại Đường khi đi ra ngoài, nhất định phải mang mũ có mạng che, che che giấu giấu. Giờ này ngày này, dưới ngọn đèn rực rỡ, có tốp năm tốp ba các cô nương, vui cười che quạt đi dạo trên phố; có cô nương cưỡi ngựa ở trên đường, tóc đen cột cao tung bay; cũng có người giả trang nam ra ngoài, môi hồng răng trắng, giống như công tử tuấn tiếu.
Trên đầu các nàng đã không còn mũ mạng, trên mặt mỗi cô nương đều là tươi cười xinh đẹp, đây là phong mạo độc nhất của nữ tử Đại Đường. Không vì xuất thân nữ tử mà xấu hổ khi gặp người khác, đường đường chính chính đi trên mọi con đường ở Trường An, phô ra mỹ lệ cùng tự tin mà nữ tử nên có, đây là phong cảnh tươi đẹp của thời đại này.
Xe ngựa ra khỏi Đại Minh Cung, ngừng ở con đường náo nhiệt nhất Trường An.
Thái Bình nhấc màn xe lên, xuống xe ngựa trước. Nàng không trang điểm thành thiếu niên giống như năm đó, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy dài vàng nhạt. Bởi vì thời tiết trở lạnh, Xuân Hạ nhanh chóng khoác cho nàng một kiện áo choàng, dặn dò: “Xin bệ……”
“Hửm?” Thái Bình đưa một ánh mắt như mũi tên, Xuân Hạ vội vàng thè lưỡi, cúi đầu nhận sai, “Không cần đi theo, ngươi mang Hồng Nhụy đi chơi đi.”
Xuân Hạ cũng không yên tâm, “Nhưng mà hôm nay người đông……”
“Có ảnh vệ, không cần lo lắng.” Thái Bình tin tưởng Bùi Hoài Thanh an bài, đêm nay nàng chỉ muốn buông xuống thân phận quân vương, cùng Uyển Nhi dạo thăm chốn cũ.
Nói xong, Thái Bình đưa tay cho Uyển Nhi, ôn nhu nói: “Lại đây, ta đỡ nàng xuống.”
Thể chất Uyển Nhi đơn bạc, mấy năm nay bắt đầu sợ lạnh, trên người nàng đã mặc một kiện áo choàng lông ấm áp. Nàng nắm tay Thái Bình, chậm rãi xuống xe ngựa.
“Đi thôi.” Thái Bình cười khẽ, nắm tay Uyển Nhi rời đi.
Xuân Hạ đuổi theo hai bước, Hồng Nhụy nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi theo xa xa là được.”
“Ừm.” Xuân Hạ gật đầu.
Mấy ngày trước đây, Tây Kinh mới đổ một trận tuyết lớn, đã nhiều ngày ngẫu nhiên sẽ rơi chút tuyết vụn, cho nên mái hiên ở đây đều còn tuyết đọng, ngọn đèn chiếu đến, nhàn nhạt ánh lên tuyết trắng.
Thái Bình nắm tay Uyển Nhi đi vào biển người, ánh đèn chiếu sáng gương mặt tươi cười của cả hai.
“Uyển Nhi, đây xem như là thịnh thế chưa?” Thái Bình nhìn Tây Kinh phồn hoa hơn cả năm đó, lẩm bẩm hỏi.
“Xem như.” Trong giọng nói của Uyển Nhi lộ ra một tia tự hào, nàng nghiêng mặt nhìn về phía Thái Bình, Thái Bình của nàng đích đích xác xác đã mở ra một thịnh thế, “Ta tin tưởng, ngày nào đó thịnh thế còn phồn hoa hơn cả hiện nay.”
Đó mới là Thái Bình thịnh thế chân chính.
Người khác khen Thái Bình như thế nào, nàng đều cảm thấy thiếu cái gì, nhưng nghe Uyển Nhi khen, nàng không khỏi tràn đầy sung sướng trong lòng.
Thái Bình tươi cười, luôn chân thành tha thiết lại nhiệt liệt.
Uyển Nhi nhìn đến có chút xuất thần, người trong lòng mà nàng dùng cả hai đời để yêu thương, luôn có thể lặng yên không một tiếng động mà lay động tiếng lòng của nàng, làm tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh một phách.
Giống như khi đó, Thái Bình nghiêng đầu để nàng phủi tuyết rơi trên khăn vấn đầu, trong nháy mắt tầm mắt chạm nhau, Uyển Nhi cảm thấy cõi lòng đều bị ý cười của Thái Bình xuyên thấu.
Thái Bình rõ ràng nhìn thấy hai má Uyển Nhi ửng hồng, nàng ghé sát vào một chút, nhỏ giọng trêu ghẹo, “Đẹp không?”
Uyển Nhi bị nàng nói trúng tâm tư, cố ý đáp: “Còn hỏi?”
Uyển Nhi nhìn Thái Bình, phảng phất giống như cách cả một đời, nhất thời thế nhưng đã quên đáp lại lời nàng ấy.
“Còn ngây ngốc! Đi thôi, ta mang nàng đến chỗ này!” Thái Bình thuận thế vuốt chóp mũi nàng một cái, nắm tay nàng đi nhanh hơn, một đường đi đến phóng sinh trì.
Bên cạnh phóng sinh trì, trồng một vài cây liễu.
Tối nay du ngoạn, chuyện nàng muốn làm nhất chính là lại chiết một cành liễu tặng cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi đi theo Thái Bình bước nhanh đến dưới cây liễu, nhìn thấy Thái Bình giơ tay chiết liễu, nàng hiểu ý cười khẽ, “Nàng biết chiết liễu có ý nghĩa gì không?”
Thái Bình tự nhiên cảm thấy xoang mũi hơi chua xót, bẻ cành liễu, trịnh trọng vô cùng tặng cho Uyển Nhi, “Biết chứ.”
“Ta cũng biết.” Uyển Nhi nắm một đầu cành liễu, Thái Bình nắm đầu còn lại, giống như dắt khăn thành hôn.
Một đợt pháo hoa chợt vút lên trời cao, nháy mắt nổ tung vô số ánh sáng.
Trên dưới Trường An sôi trào trong khoảnh khoắc.
Ồn ào náo động, hai người nhìn nhau vui mừng rơi nước mắt, không hẹn cùng nói một câu kia, “Quyến luyến.”
Cho dù là khi nào ở đâu, các nàng vĩnh viễn là người quyến luyến đối phương nhất.
Thái Bình kéo kéo cành liễu, tiếp tục cười: “Lần này ta nắm chặt.”
Uyển Nhi cũng kéo cành liễu một chút, cũng cười nói: “Ta cũng nắm chặt rồi.”
Bầu trời pháo hoa lần lượt nở rộ, mỗi một đóa đều tràn ra ngàn cánh kim ngân, sâu trong phồn hoa, bên dưới pháo hoa, hai người đứng dưới tán liễu, sóng vai nhìn pháo hoa, cùng chung vui thịnh thế.
Thái Bình hơi hơi nghiêng đầu, Uyển Nhi cũng hơi hơi nghiêng đầu, vành tai hai người nhẹ dán vào nhau, thái dương khẽ chạm.
“Thái Bình.” Uyển Nhi bỗng nhiên ghé vào tai nàng khẽ gọi.
Thái Bình mỉm cười ngoái đầu lại, “Ta ở đây.”
Đáy mắt Uyển Nhi lấp lánh ánh lệ, ngưng mắt đón nhận ánh mắt Thái Bình, gọi cái xưng hô đã từ rất lâu, “Điện hạ.”
Tầm mắt Thái Bình bỗng dưng mơ hồ, phảng phất một chớp mắt quay về thời niên thiếu.
Uyên Nhi lạnh lùng thanh nhã trong ký ức, cùng Uyển Nhi dịu dàng thâm tình trước mắt đan chồng lên nhau, nước mắt của Thái Bình trào ra khỏi hốc mắt, tươi cười trong sáng lại tươi đẹp giống như thời niên thiếu.
Uyển Nhi cực kỳ yêu thích Thái Bình tươi cười như vậy, nghẹn ngào mở miệng, “Ta cũng ở đây.” Uyển Nhi tươi cười nở rộ, một chớp mắt ấm áp xuyên thấu qua tim Thái Bình.
Một đời này, ai cũng sẽ không lại rời bỏ ai.
_____
Chú giải
Một kết thúc viên mãn, mình có thấy mấy bạn bình luận về chuyện tuổi thọ của hai người, nhưng đến lúc này, cho dù sống hay chết thì Thái Bình và Uyển Nhi cũng sẽ không rời bỏ người kia lần nữa.
Câm Đinh