Câm Đinh
C207: Hôn quân
Sau khi Thái Bình hạ triều, ngựa không dừng vó mà chạy đến Thượng Dương Cung thỉnh an, sợ Uyển Nhi bị a nương giáo huấn quá nặng, lại tổn thương thân thể.
Thái Bình đi đến ngoài chính điện của Võ Chiếu, Bùi thị dường như đã chờ ở đây từ lâu.
“Thái Thượng Hoàng nói, bệ hạ trăm công ngàn việc, quốc sự quan trọng, hôm nay không cần vào thỉnh an.” Bùi thị tiến lên, sau khi hành lễ với Thái Bình, liền bắt đầu khuyên bảo Thái Bình trở về.
Thái Bình cho rằng đây là a nương còn cực kỳ tức giận, vội hỏi: “Hiện nay mẫu hoàng vẫn còn tức giận sao?”
Bùi thị mỉm cười: “Nếu tức giận, sẽ không mang tiểu công chúa vào trong đình đọc sách.”
“Đọc sách?” Thái Bình không nghĩ tới hiện nay a nương lại mang theo Trường An vào trong đình đọc sách.
Bùi thị gật đầu, “Thái Thượng Hoàng từ trước đến nay rất coi trọng công khoá của tiểu công chúa, dường như là tự tay dạy bảo.” Nàng nhìn Thái Bình vẫn không yên tâm, liền tránh người qua một bên, “Nếu bệ hạ không tin, có thể theo nô tỳ đi vào, xa xa nhìn một cái.”
Tất nhiên Thái Bình muốn đi vào nhìn thử.
Bùi thị dẫn Thái Bình đi đến cửa vào đình, Thái Bình nắm cạnh cửa, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trong đình bày một chiếc kỷ án dưới ánh mặt trời sáng ngời, Võ Chiếu ngồi bên cạnh Trường An, một bên lật sách, một bên mỉm cười giảng giải điển cố trong sách.
“Biết vì sao Hung Nô không dám tấn công Đại Hán không?” Võ Chiếu khẽ xoa gáy Trường An, dịu dàng hỏi.
Trường An cười nói: “Bởi vì Đại Hán có Vệ Thanh!”
“Không đúng.”
“Vậy…… còn có thêm Hoắc Khứ Bệnh!”
“Cũng không đúng.”
Võ Chiếu nghiêm túc nói, “Một người có mạnh, cũng chỉ có một đôi tay, không đánh lại thiên binh vạn mã.”
“Vậy là?” Trường An nghiêng cái đầu nhỏ, mở to đôi mắt long lanh nhìn Võ Chiếu.
Võ Chiếu hiểu ý cười khẽ, “Bởi vì là cường quốc, ngoại địch mới không dám xâm phạm.” Vừa nói, Võ Chiếu cúi đầu nhìn vào ánh mắt nàng, “Một quốc gia cường đại không chỉ có tướng sĩ thiện chiến, cũng không chỉ có quan viên thông tuệ, mà chỉ cần là người của quốc gia đó, bất kể nam nữ đều có thể tận lực vì đất nước. Là nữ tử cũng có thể hiến kế cho quốc gia, chinh chiến vì quốc gia, lúc đó lực chiến của Đại Đường sẽ nhiều gấp hai lần so với các nước láng giềng.” Nói xong, Võ Chiếu trịnh trọng nói: “Trường An, phải nhớ kỹ những lời mà hôm nay tổ mẫu nói với con.”
Trường An đáp thật vang: “Vâng!”
Võ Chiếu vui lòng cười cười.
Tay nhỏ của Trường An dịu dàng sờ sờ gương mặt Võ Chiếu, “Tổ mẫu còn tức giận không?”
Võ Chiếu mỉm cười hỏi: “Ai gia tức giận chuyện gì chứ?”
Trường An nghiêm mặt nói: “Tổ mẫu sáng nay ở trên điện thật hung dữ.”
Ý cười của Võ Chiếu đậm thêm, “Dọa Trường An nhà ta rồi sao?”
Trường An lắc lắc đầu, “A nương cũng sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.”
“Hiện nay nàng là vua của một nước, chỉ cần có chút sai lầm, đó là đại họa.” Võ Chiếu khẽ cười, “Ai gia già rồi, bảo vệ nàng cũng không được bao lâu nữa, Trường An phải mau lớn lên, giúp đỡ cho a nương của con.”
Trường An nghe được khổ sở, ôm hai má Võ Chiếu, “Tổ mẫu không được nói bậy, người từng là vạn tuế, sẽ sống lâu vạn tuổi!”
Võ Chiếu bị lời nói ngây ngô của trẻ con chọc cười, “Vậy Trường An cũng phải một đời tuổi tuổi bình an.”
“Vâng! Chúng ta ngoéo tay!” Trường An cười ha ha vươn ngón út với Võ Chiếu.
Võ Chiếu cũng vươn ngón út, ngoéo ngón út Trường An một cái, “Được.”
Sự nuông chiều của nàng dành cho Trường An, bộc lộ ra ngoài, không chỉ bởi vì là “nữ nhi” của Thái Bình, càng bởi vì Trường An là người nối nghiệp mà Võ Chiếu mong đợi.
Thái Bình nhìn một màn giữa a nương cùng Trường An, không khỏi ướt hốc mắt.
A nương vĩnh viễn là a nương tốt nhất, cho dù là Thái Bình khi còn niên thiếu, hay là Thái Bình của hiện tại, a nương vĩnh viễn bảo hộ nàng.
Bùi thị nhìn thấy đáy mắt Thái Bình dâng lên nước mắt, nhỏ giọng khuyên nhủ an ủi, “Thái Thượng Hoàng không có trách phạt Chiêu Nghi, bệ hạ an tâm.”
Thấy tình cảnh này, không cần Bùi thị nhắc nhở, Thái Bình cũng biết Uyển Nhi hôm nay nhất định toàn thân lui xuống. Nghĩ đến như vậy, Thái Bình càng cảm thấy chua xót, cuối cùng nhịn không được quay người đi, thấp giọng phân phó Bùi thị, “Chiếu cố a nương cho tốt, ngày mai trẫm hạ triều sẽ tới bồi a nương.”
“Vâng.” Bùi thị cúi đầu lĩnh mệnh.
Thái Bình đi nửa bước, lại nhỏ giọng nói: “Đừng để cho a nương biết trẫm đã tới.”
Bùi thị ngây ra một chút.
Sắc mặt Thái Bình trầm xuống, Bùi thị chỉ phải vâng theo.
Bùi thị nhìn theo Thái Bình đi xa, không nhịn được mà bật cười, Thái Thượng Hoàng cùng bệ hạ, cặp mẫu nữ này quả thực cùng một tính tình.
Khi Thái Bình từ Thượng Dương Cung trở lại thành Tử Vi, Uyển Nhi đã tiếp nhận bảo sách, thay cát phục của Chiêu Nghi, ở trong Trinh Quán Điện chờ Thái Bình.
Ngày thường Thái Bình hạ triều, sẽ lập tức tới đây phê duyệt tấu chương.
Một chớp mắt Thái Bình bước vào cửa điện, nhìn thấy Uyển Nhi mặc một bộ trang phục lộng lẫy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe miệng liền dương lên, trong mắt đều là kinh diễm.
Uyển Nhi là tồn tại đẹp đẽ nhất trong lòng Thái Bình, nàng từng thấy Uyển Nhi mặc quan phục, từng thấy Uyển Nhi mặc váy sam, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy nàng ấy mặc cát phục phức tạp như vậy.
Búi tóc cắm đầy trang sức, trên đai lưng thêu phượng hoàng vàng cùng hoa mẫu đơn, đó là đặc quyền mà hôm nay Võ Chiếu cho phép nàng.
Tuy không phải Hoàng Hậu, lại đồng ý cho nàng đi quá giới hạn một chút.
Uyển Nhi nhìn thấy Thái Bình chắp tay dạo bước tiến vào, liền tiến đến đón, rũ mi hành lễ với Thái Bình, “Thiếp bái kiến bệ hạ.”
“Đi ra ngoài.” Thái Bình cũng không vội vã đáp lời nàng, chỉ đuổi hết cung nhân ra ngoài chờ, “Trẫm có mấy lời, muốn đơn độc hỏi ý Chiêu Nghi.”
Xuân Hạ ngầm hiểu, cười trộm mang các cung nhân rời khỏi chính điện, khi ra cửa, không quên khép lại nửa cánh cửa chính điện.
Thái Bình nắm cằm Uyển Nhi, nâng mặt nàng ấy lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt thâm tình chân thành của nàng, “Để trẫm nhìn một cái, Thượng Quan Chiêu Nghi rốt cuộc đẹp đến nhường nào?”
Uyển Nhi bị ánh mắt nóng rực của nàng nhìn đến có chút mất tự nhiên, hai má khó có thể khống chế mà đỏ lên, nhỏ giọng giận dỗi một câu, “Bệ hạ.”
Nhưng Thái Bình lại không để cho nàng nói cái gì quy củ vào ngay lúc này, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà câu lấy eo nàng, vừa vặn ôm nàng tràn đầy cõi lòng.
Ngực dán sát, tim hai người đập loạn không kiểm soát.
Uyển Nhi hơi tựa vào vai Thái Bình, nhỏ giọng khẽ nói: “Hiện tại vẫn là ban ngày, nơi này cũng không phải tẩm cung……”
“Vậy vào bên trong đi.” Thái Bình ngắt lời nàng, không để nàng phản bác, liền nắm tay nàng đi vào noãn các mà ngày thường dùng để nghỉ trưa.
Nơi này có buông rèm dày, một khi Thiên Tử vào đây, đó là nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào cũng không dám quấy rầy.
“A!”
Uyển Nhi vốn định khuyên nhủ vài câu, đã kinh ngạc phát giác trâm cài trên búi tóc đã bị Thái Bình nhanh chóng lấy xuống hai chiếc.
“Mang mấy thứ này, mệt, trẫm tháo ra cho Chiêu Nghi.”
Thái Bình một bên nói, một bên lôi kéo nàng ngồi lên đùi mình, bắt đầu tháo trang sức trên búi tóc cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi vội vàng nắm lấy tay Thái Bình, nghiêm túc nói: “Bệ hạ! Lúc này nên phê duyệt tấu chương, không thể…… Ừm!”
Thái Bình cũng sẽ không cho nàng ấy bất kỳ cơ hội nào để phản bác, nàng ấy là Chiêu Nghi của nàng, là Chiêu Nghi của một mình nàng. Môi lưỡi day dưa, hôn đến Uyển Nhi hít thở không thông.
Thật vất vả có được khe hở để thở, lại nhanh chóng bị môi hôn của Thái Bình bao phủ.
Có rất nhiều trâm cài không phải bị Thái Bình tháo xuống, mà tự rơi rụng khỏi búi tóc của Uyển Nhi, rải rác đáp xuống bên giường, phát ra vài tiếng vang thanh thúy.
Thái Bình kích động kéo mở vạt áo của Uyển Nhi, lòng bàn tay dán lên da thịt nàng, nóng đến mức làm cho Uyển Nhi cầm lòng không đậu sinh ra một đợt run rẩy.
Không công bằng.
Hiện giờ y phục của Uyển Nhi đã được cởi bỏ một nữa, nhưng đầu sỏ gây tội kia lại y quan chỉnh tề. Nghĩ như vậy, Uyển Nhi dùng sức áp Thái Bình xuống giường, nàng từ trên cao nhìn xuống Thiên Tử dưới thân.
Gò má của nàng cùng nàng ấy đã đỏ bừng, miệng khô lưỡi khô, trong mắt trong tim chỉ còn lại đối phương.
“Thiếp không muốn làm yêu phi mị hoặc quân vương……” Uyển Nhi cố gắng kéo giữ sợi dây lý trí cuối cùng, cảnh cáo Thái Bình, “Bệ hạ còn càn rỡ như thế……”
“Nàng sẽ như thế nào?” Thái Bình cười, khóe mắt đều là mị sắc dụ người.
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, “Bệ hạ nghĩ như thế nào?” Thanh âm trầm thấp, nóng bỏng không nơi nào không có.
Thái Bình hơi động thân, câu lấy cổ Uyển Nhi, không e lệ mở miệng, “Uyển Nhi mới không phải là yêu phi mị hoặc quân vương, là trẫm, trẫm muốn làm hôn quân mị hoặc Chiêu Nghi.” Nói xong, nàng lại dán lên ngực Uyển Nhi, há miệng khẽ cắn vành tai Uyển Nhi, “Là trẫm thích câu dẫn Chiêu Nghi.”
Những lời này không thể nghi ngờ là lửa cháy lan ra đồng cỏ, một khi rơi vào trái tim, sẽ thiêu rụi toàn bộ lý trí.
“Bệ hạ càn rỡ, phải giáo huấn!”
Thái Bình như vậy, Uyển Nhi ngày thường có thanh chính đoan trang cũng làm sao có thể chống đỡ được?
Bàn tay chỉ viết chiếu lệnh của thiên hạ, hiện giờ cần phải viết hịch văn đầu tiên, bình định bệ hạ.
“Uyển Nhi…… Uyển Nhi……”
Thái Bình ôm lấy Uyển Nhi, không ngừng khẽ gọi bên tai nàng.
Uyển Nhi khẽ cười, ôn nhu đáp: “Thiếp ở đây.”
“Phải luôn ở đây.” Khoé mắt Thái Bình chất chứa ý xuân, không chớp mắt mà nhìn nàng, “Phải luôn……”
Uyển Nhi hơi dừng động tác, cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng, nhận lời: “Vâng.” Thái Bình như vậy, nàng sao có thể đành lòng rời đi?
Mặc dù nàng nói với Võ Hoàng, mệnh số do trời định, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhìn Thái Bình trước mắt, nàng lại không muốn nhận mệnh. Thái Bình yêu nàng như mạng, nàng làm sao đành lòng để ruột gan Thái Bình đứt thành từng khúc thêm một lần nữa?
Thái Bình cảm động muốn rơi nước mắt, “Không được phép khi quân!”
Đáy mắt Uyển Nhi hiện lên một mạt áy náy, “Nhưng thiếp nói dối Thái Thượng Hoàng……”
“Hôm nay?” Thái Bình tiến đến, hôn hôn gương mặt Uyển Nhi, bàn tay phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, không đồng ý nàng ấy có một chút ngừng lại.
Thái Bình nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ tới Uyển Nhi lại dùng lý do này, làm cho a nương bớt cơn thịnh nộ.
“Thiếp nói…… Số tuổi thọ của thiếp có hạn…… Bệ hạ cũng không biết việc này……”
“Vậy trẫm…… Trẫm cũng coi như đã lừa a nương……”
Thái Bình rưng rưng cười khẽ, “Trong tay trẫm còn có một phong di chiếu của phụ hoàng, đến nay vẫn không nói với a nương…… Thậm chí số tuổi thọ của trẫm cũng……”
“Xuỵt!” Uyển Nhi không cho Thái Bình nói đến việc này nữa, “Trương Tắc nói, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, hai mươi năm cũng không đáng kể.”
“Nhưng trẫm tham lam……”
Tuy mấy năm nay Uyển Nhi được điều dưỡng, thân thể đã rất tốt, nhưng Thái Bình tuyệt đối không phải người nhận mệnh, hai mươi năm quá ngắn, Thái Bình đã sai người tìm kiếm hỏi thăm hậu nhân cùng đệ tử của Tôn Tư Mạc ở khắp nơi, lúc này đây, nàng tuyệt đối không cho phép Uyển Nhi đi trước nàng.
“Thiếp cũng có lòng tham……”
Thái Bình nhanh chóng đã hiểu “lòng tham” của Uyển Nhi không chỉ giới hạn trong số tuổi thọ, nàng cực kỳ yêu Uyển Nhi như vậy, “Vậy thì cứ tham lam nhiều hơn…… Nàng muốn cái gì…… Trẫm đều cho nàng……”
“Vâng.”
Uyển Nhi vui vẻ lãnh chỉ, được Thái Bình sủng hư thì như thế nào, nàng chính là thê tử duy nhất của Thái Bình!
Trên đời không có thân phận nào làm nàng hạnh phúc hơn thân phận này.
_____
Chú giải
Bảo sách: chiếu chỉ của hoàng đế dùng để phong tước.
Vệ Thanh: đại tướng của nhà Hán, từng 7 lần đánh thắng Hung Nô.
Hoắc Khứ Bệnh: cũng là 1 đại tướng chống Hung Nô.
Tôn Tư Mạc: được người đời gọi là Dược Vương
Câm Đinh