Câm Đinh
C189: Bình yên
“Uyển Nhi.” Võ Hoàng phê duyệt tấu chương được một nửa, theo bản năng gọi một tiếng.
Bùi thị mỉm cười nhắc nhở: “Bệ hạ, hôm nay Uyển Nhi nghỉ hưu mộc.”
Võ Hoàng nhịn cười, “Trẫm vậy mà lại quên hôm nay nàng nghỉ hưu mộc.”
“Tâm tình bệ hạ hôm nay thực tốt.” Bùi thị thuận thế rót một ly Cam Lộ cho Võ Hoàng, đặt ở trên long án.
“Thái Bình sắp trở lại, trẫm tự nhiên cao hứng.” Nói xong, Võ Hoàng hơi thu lại ý cười, “Chỉ là…… nàng nhiễm phong hàn trên đường, sợ là phải chậm mấy ngày mới trở lại.”
Bùi thị khuyên nhủ an ủi: “Điện hạ nhất định sẽ sớm ngày bình phục.”
Đôi mày Võ Hoàng hơi giãn ra, “Hy vọng là thế.” Đối với chuyện hài tử sinh bệnh, đáy lòng Võ Hoàng rụt rè. Trời xanh đã không chút lưu tình mang Lý Hoằng đi, nàng chỉ hy vọng trời xanh có thể bảo hộ Thái Bình, để Thái Bình sống lâu trăm tuổi.
Cùng lúc đó, Uyển Nhi ngồi xe ngựa đã chạy đến Chính Bình Phường.
“Nhanh một chút!” Uyển Nhi vội vàng thúc giục phu xe, chỉ nghĩ nhanh nhanh nhìn thấy điện hạ.
Hồng Nhụy cảm thấy hôm nay đại nhân thật sự cổ quái, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Đại nhân, đừng nóng vội, phía trước chính là Chính Bình Phường rồi.” Nói xong, lúc này Hồng Nhụy mới nhận ra, hôm nay đại nhân tựa hồ trang điểm thật sự tinh xảo, hoa điền đỏ tươi, cũng không biết là bởi vì sốt ruột, hay là bởi vì phấn mặt, hôm nay gương mặt Uyển Nhi đỏ hây hây, trang dung còn diễm lệ hơn ngày thường ba phần.
Trên đời có thể làm đại nhân trang điểm như thế, chỉ có một người.
Hồng Nhụy thoáng chốc phản ứng lại, “Điện hạ đã trở lại?!”
“Xuỵt.” Uyển Nhi ra hiệu cho Hồng Nhụy chớ có phô trương.
Lần này đến Hồng Nhụy cũng nóng lòng, giương giọng nói: “Phiền phu xe đại ca mau một chút!” Vài tháng không gặp Xuân Hạ, nàng thật sự nhớ nàng ấy.
Uyển Nhi không khỏi bật cười.
Hồng Nhụy thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, kéo kéo vặn vặn ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Đại nhân đừng chê cười ta……”
“Chê cười ngươi cái gì?” Uyển Nhi biết rõ còn hỏi.
Hồng Nhụy càng ngượng ngùng, “Đại nhân cũng đừng hỏi!”
“Hu ——”
Xe ngựa chợt dừng lại, phu xe cung kính nói: “Đại nhân, đến Chính Bình Phường rồi.”
“Ngươi đi về trước đi.” Uyển Nhi cùng Hồng Nhụy xuống xe ngựa, cho phu xe rời đi.
Lại đi đến trước nửa con phố, đó chính là cổng lớn phủ Trấn Quốc Công Chúa. Nhưng hôm nay, địa phương các nàng muốn đến nằm ở mặt Đông của phủ Trấn Quốc Công Chúa, mặt Bắc của Quốc Tử Giám, gian nhà ở đó hiện giờ đều thuộc danh nghĩa của Uyển Nhi.
Nắng tháng Năm rất gắt, càng gần chính ngọ, liền càng oi bức.
Hồng Nhụy bung cây dù đã chuẩn bị sẵn, che khuất ánh mặt trời cho Uyển Nhi, “Đại nhân, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Uyển Nhi gật đầu, mang Hồng Nhụy đi đến cánh cổng căn nhà mới.
Bùi Hoài Thanh chờ ở cổng đã lâu nhìn thấy Uyển Nhi cùng Hồng Nhụy, lập tức đến đón, “Thượng Quan đại nhân, mời.”
Lúc này Uyển Nhi mới phát hiện, tấm biển của tòa nhà này cũng đã được chuẩn bị tốt, bốn chữ “Trác Ngọc Thư Viện” treo cao ở trên cổng lớn tòa nhà, chính là bút pháp của công chúa. Nếu tiếp giáp Quốc Tử Giám, còn gọi là tư thục không khỏi quá tầm thường, cho nên Thái Bình tự tay viết bốn chữ “Trác Ngọc Thư Viện”.
Bùi Hoài Thanh nhìn thấy Uyển Nhi ngửa đầu nhìn tấm biển hồi lâu, nhỏ giọng nhắc nhở, “Điện hạ còn đang chờ.”
Uyển Nhi phục hồi tinh thần lại, “Ừm.”
Bùi Hoài Thanh dẫn Uyển Nhi cùng Hồng Nhụy bước vào Trác Ngọc Thư Viện, Uyển Nhi mới phát hiện nơi này không chỉ đã được thu thập sạch sẽ, thậm chí thư đường cũng đã bố trí thỏa đáng, đồ vật nên có đều có, còn thiếu chỉ là học sinh nghe giảng cùng phu tử giảng dạy.
“Uyển Nhi!” Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên từ cửa chính đường.
Uyển Nhi nghe tiếng nhìn lại, vui mừng nói: “Trinh Nương! Sao ngươi lại ở chỗ này?!” Vừa dứt lời, Uyển Nhi liền phản ứng lại, vì sao tòa nhà này lại được bố trí nhanh như vậy, chỉ sợ điện hạ đã sớm ủy thác cho Xá Địch thị, tới chỗ này giúp đỡ bố trí.
Lại nói tiếp, từ khi Xá Địch thị về Bùi phủ xử lý hậu trạch, Uyển Nhi đã có chút thời gian không nhìn thấy Trinh Nương.
Xá Địch thị cười nói: “Uyển Nhi thật sự không biết?”
Uyển Nhi cười khẽ, “Nghe Trinh Nương nói như vậy, ta đã biết.”
Các nàng vốn chính là bằng hữu tốt, có những lời không cần chỉ rõ, liền đã hiểu rõ trong lòng mà không cần nói ra.
Xá Địch thị nắm tay nàng, dẫn vào chính đường ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Điện hạ nói, chỉ có một mình Phái Quốc phu nhân, khẳng định không dạy hết nhiều học sinh như vậy, cho nên nhờ ta tới hỗ trợ dạy học. Vừa lúc, ta ở trong phủ cũng nhàm chán rãnh rỗi, dứt khoát tới dạy mấy nữ oa cũng tốt.”
Uyển Nhi vui mừng, “Trinh Nương chịu tới dạy cho các nàng, đây là chuyện tốt!”
“Cảm ơn!” Uyển Nhi cảm kích gật đầu.
Bùi Hoài Thanh vội đánh ánh mắt cho Xá Địch thị, Xá Địch thị nói: “Nơi này cứ giao cho ta, điện hạ ở hậu viện nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng, ngươi vẫn nên nhanh chóng qua đó đi.”
“Được.” Uyển Nhi đứng dậy nhất bái với Xá Địch thị, xoay người liền đi đến hậu viện.
Hồng Nhụy vừa định đi theo, lại bị Xá Địch thị gọi lại, “Hồng Nhụy, ngươi đến phòng bếp nhìn một cái, Xuân Hạ sau một lúc lâu vẫn chưa đem hoa quả tươi đến đây, nhất định cần người giúp đỡ.”
“Vâng!” Hồng Nhụy dứt khoát đáp, nhịn cười chạy đến phòng bếp.
Xá Địch thị ý vị sâu xa nhìn nhìn Bùi Hoài Thanh, “Bùi chiêm sự, ngươi và ta làm chính sự thôi.”
“Ừm.” Bùi Hoài Thanh mỉm cười, xắn xắn ống tay áo, cùng Xá Địch thị rời khỏi chính đường, đến thư đường tiếp tục bố trí kỷ án cùng giá sách.
Hậu viện Trác Ngọc thư viện có một nhà thuỷ tạ, nước ao sóng biếc lăn tăn, lúc này hoa sen nở rộ, mùi hương xông vào mũi từng trận.
Lúc này Thái Bình ngồi ở bên cạnh lan biên thủy tạ, thỉnh thoảng cho cá trong ao ăn, hấp dẫn một đàn cá đến tranh giành. Nàng đắm chìm trong lạc thú trêu đùa đàn cá, nhất thời không chú ý Uyển Nhi đang chậm rãi đến gần.
Uyển Nhi nhìn thấy người trong lòng ngày nhớ đêm mong ngay trước mắt, chỉ cảm thấy cõi lòng thiêu đến nóng rực, thậm chí cả vành mắt cũng chua xót.
Điện hạ vẫn là điện hạ, sắc mặt hồng nhuận, không có mệt mỏi, cũng không có bệnh đau.
Nàng ấy vẫn mạnh khỏe, thật sự bình an trở lại.
Thái Bình cuối cùng đã nghe thấy tiếng bước chân của Uyển Nhi, nàng vỗ vỗ lòng bàn tay dính thức ăn, ngoái đầu nhìn lại, đứng dậy chắp hai tay ra sau, vẫn đắc ý giống y như trước, “Uyển Nhi, ta đã trở về.”
“Điện hạ……” Uyển Nhi có chút nức nở khẽ gọi, bước chân nhanh hơn, cầm lòng không đậu mà nhào tới.
Thái Bình thuận thế ôm chặt nàng, khẽ xoa xoa lưng Uyển Nhi, dịu dàng nói: “Uyển Nhi ngốc, khóc cái gì chứ?”
Uyển Nhi ôm chặt Thái Bình, cố nén nước mắt trong hốc mắt, “Trở về là tốt rồi……”
“Bổn cung còn không trở về, công chúa phi lại muốn trêu chọc mấy tên tiểu hòa thượng nữa đây?” Thái Bình ra vẻ không vui, lạnh giọng hỏi.
Uyển Nhi ngẩn ra, “Chuyện Tiết Hoài Nghĩa……”
“Tính sổ!” Thái Bình cũng sẽ không khách khí với nàng, dắt tay nàng đi vào trong nhà thuỷ tạ.
Cửa phòng vừa đóng, Uyển Nhi còn không kịp giải thích, đã bị Thái Bình tàn nhẫn hôn một cái.
Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, “Thiếp oan uổng!”
“Oan uổng? Bổn cung nghe nói Uyển Nhi trêu chọc Tiết Hoài Nghĩa đến mức tâm thần hắn không yên, dám ở ngoài cửa cung gào thét tứ phía……” Thái Bình áp Uyển Nhi lên cánh cửa, trong giọng nói lộ ra một tia ghen tuông, “Nàng nói xem, có nên phạt hay không?”
“Điện hạ bên ngoài giả làm thương nhân, không phải cũng thường xuyên trêu đùa Xuân Hạ trước mặt quan viên Lĩnh Nam sao?” Uyển Nhi phản kích, đừng tưởng rằng nàng không đoán được Thái Bình sẽ hành sự như thế nào.
Thái Bình có phần kinh ngạc, “Chà chà, ngay cả chuyện này ái phi cũng biết sao!”
“Cho nên……” Uyển Nhi duỗi tay vòng ôm cổ Thái Bình, quyết đoán đổi đề tài, “Hôm nay điện hạ muốn tính sổ, hay là……” Thanh âm của nàng trở nên khàn khàn, đột nhiên nhiễm một mạt mị hoặc, “Làm chút gì khác?”
“Chút gì khác?” Thái Bình hỏi lại, lại cởi bỏ dây lưng váy của Uyển Nhi trước một bước.
Dải lụa choàng cũng rơi xuống đất, trong ánh mắt của Thái Bình lẫn Uyển Nhi nhiều thêm diễm sắc.
Uyển Nhi đột nhiên chế trụ bàn tay không quy củ của Thái Bình, gắng gượng giữ một tia lý trí cuối cùng, nhắc nhở: “Nơi này…… Không cởi y phục thì tốt hơn……”
“Yên tâm, đều là người một nhà, không ai dám tới quấy rầy.” Thái Bình ghé vào tai Uyển Nhi nói nhỏ, nhiệt liệt lại khàn khàn, “Ai dám quấy rầy, bổn cung nhất định sẽ giết người diệt khẩu.” Nói xong, nàng cắn một ngụm lên vành tai Uyển Nhi, rồi vùi đầu vào cổ Uyển Nhi, hấp thu thơm ấm mà nàng nhớ đến phát điên.
Uyển Nhi chống đỡ Thái Bình, từng bước một mang theo Thái Bình thối lui về phía trường kỷ, vừa đi, vừa cười khẽ: “Hiện giờ điện hạ có lệ khí thật lớn.”
“Uyển Nhi sợ sao?” Thái Bình cười, trong cõi lòng trong đáy mắt chỉ còn lại một mình Uyển Nhi.
Uyển Nhi đẩy Thái Bình xuống trường kỷ, nàng ngồi thẳng dậy, cao cao tại thượng nhìn xuống Thái Bình, “Nàng nói xem?” Khi nói chuyện, Uyển Nhi chậm rãi cởi từng mảng xiêm y rời rạc trên người thả xuống mặt đất.
Tiếng lòng Thái Bình chớp mắt kéo căng, gắt gao nhìn chằm chằm Uyển Nhi, thoáng chốc miệng khát lưỡi khô.
Uyển Nhi cúi người xuống, Thái Bình vừa định ngậm lấy môi nàng, lại bị nàng né tránh.
“Ai dạy nàng như vậy?” Thái Bình tức giận xoay người đè Uyển Nhi xuống dưới thân.
Uyển Nhi chủ động dâng hiến môi hôn, trong lúc cánh môi quấn quýt, thừa dịp một chớp mắt thở dốc, nàng nỉ non đáp lời, “Thiếp…… chỉ như thế với điện hạ…… Quá khứ…… Tương lai đều như vậy……”
Tiếp đó, bất luận nói thêm gì cũng đều là dư thừa.
Tiếng ve sầu ồn ào từ ngoài cửa sổ xuyên vào, lại giống như trống trận khích lệ hai người liều chết hấp thu độ ấm của nhau, cho đến khi mặt trời nghiêng về phía Tây, mới lặng lẽ rút quân.
Uyển Nhi khẽ cau mày, “Điện hạ chuẩn bị dùng tội gì để trị hắn?” Nếu là lạm sát kẻ vô tội, liền sẽ hướng đầu mâu về phía Võ Hoàng, khẳng định không làm được.
“Tham nhũng.” Thái Bình chỉ nói hai chữ.
Uyển Nhi nghĩ cẩn thận, “Mức thật lớn?”
“Một cái mức mà ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng được.” Thái Bình chế giễu, “Làm thịt hắn, sau khi xét nhà, số ngân lượng kia có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Uyển Nhi cầm tay Thái Bình, “Ngày mai ta sẽ bồi nàng cùng nhau đánh trận.”
“Nàng cần phải bồi ta!” Thái Bình ôm nàng càng chặt hơn, “Từ nay về sau, đều phải bồi ta!”
Uyển Nhi rung động trong lòng, “Điện hạ cũng vậy, phải bồi thần cả đời.”
Thái Bình cùng Uyển Nhi đan chặt mười ngón tay vào nhau, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi nàng, tham tham hỏi: “Kiếp sau cũng là ta có được không?”
Uyển Nhi đáp lại cái hôn khẽ của nàng, kiên định nhìn vào mắt nàng, “Kiếp sau sau nữa cũng là nàng, ngàn năm vạn tuế, vĩnh viễn không chia lìa…… ưm!”
Tiếng nỉ non của tình nhân như là rượu ủ lâu năm, chỉ cần nếm một ngụm nhỏ, đủ để lửa tình nổi lên, say mê đắm chìm.
Hai vị chủ tử trong nhà thuỷ tạ chậm chạp không ra ngoài, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy bưng vãn thiện đến chờ ở bên ngoài cũng không dám rời đi.
Để điện hạ cùng đại nhân bên nhau nhiều thêm một lát, hai người các nàng cũng bên nhau nhiều thêm một lát.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đặt bữa tối trên bàn đá, hai người ngồi ở bên ngoài nhà thuỷ tạ, nhìn hoàng hôn rơi xuống, trăng sao dâng lên, cho đến khi ngân hà xán lạn cả bầu trời.
Năm tháng yên bình như vậy, sẽ làm lòng người sinh ra tham lam.
Một ngày không đủ, cả đời không đủ, phải đời đời kiếp kiếp mới được.
Thái Bình cùng Uyển Nhi như vậy, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy cũng như thế.
_____
Chú giải
Lệ khí: khí thế, một cảm giác vô hình, biểu đạt trạng thái nhân vật trong lúc tức giận
Câm Đinh