Cầm Điện Thoại Di Động Chạy Nạn Ta Được Người Đàn Ông Mạnh Mẽ Trọng Sinh Nuông Chiều
4: Vị Hôn Phu Độc Mồm Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 2
Sau đó Lương gia biết được nguyên chủ là ma ốm, sống không quá mười sáu tuổi, mới cảm thấy định hôn từ nhỏ này là mình thiệt thòi, muốn đổi ý, nhưng gia gia nguyên chủ không đồng ý, còn nói giải trừ hôn ước sẽ ảnh hưởng thanh danh cháu gái ông ta, ngày sau không gả được, còn không bằng chết cho xong, nàng nếu chết, chính là do Lương gia hại chết.
Nguyên chủ ốm yếu, vốn sống không lâu, chết há có thể trách đến trên đầu Lương gia, lấy thể chất ma bệnh của nàng, cũng căn bản không người sẽ cưới, Kim lão đầu chính là sợ nàng không gả được, đổi không được tiền sính lễ lại nuôi không, cho nên mới có thể quấn quít lấy Lương gia không buông.
Vì thanh danh của nguyên chủ, hôn sự định từ bé không giải trừ.
Về sau, Lương gia xảy ra chuyện, biến thành người nghèo nhất trong thôn, Lương Nguyên vì hung danh nuôi gia đình ở bên ngoài, lại săn thú nên trên người tùy thời có thương tích, đánh người chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, mắng chửi người so với người đàn bà chanh chua trong thôn còn lợi hại hơn, phụ mẫu nguyên chủ bảo vệ nghé con, càng chướng mắt Lương Nguyên, hai em họ của nàng ghen tị nàng bởi vì bệnh tật ốm yếu, có thể ở nhà làm nữ công bán tiền trợ cấp gia dụng, không cần đi làm việc trong ruộng, mỗi ngày ở trước mặt nàng nói xấu Lương Nguyên.
Nguyên thân quanh năm đóng cửa không ra, chưa bao giờ gặp Lương Nguyên, bị phụ mẫu em họ lừa dối như vậy, đối với Lương Nguyên không có chút ấn tượng tốt, thật sự cho rằng hắn là lưu manh vô lại nghèo rớt mồng tơi, rất chán ghét Lương Nguyên, cho rằng Lương Nguyên không xứng với mình, muốn giải trừ hôn ước, ở nhà nháo vài lần, khiến cho cả thôn đều biết nàng chán ghét Lương Nguyên, sau đó còn dẫm theo cha mẹ đến Lương gia nháo, bị Lương Nguyên mắng máu chó đầy đầu.
Lão gia tử sống chết không đồng ý giải trừ hôn ước, còn muốn cho nàng trước khi chết sớm gả qua Lương gia đổi chút món ăn dân dã, nhưng không đợi nàng xuất giá, hạn hán đã tới.
Lúc chạy nạn, người trong thôn đều ghét bỏ Lương gia không phải bệnh thì là tàn phế, không ai nguyện ý đi cùng bọn họ, nhà nàng cũng là như thế.
Nhưng lúc này, Lương Nguyên lại tới cứu cô.
Người thân vứt bỏ nàng, người chán ghét nhất lại cứu nàng, châm chọc biết bao.
Nhưng đời trước độc thân ba mươi lăm năm, chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, đời này vừa mới bắt đầu, đã có vị hôn phu, loại cảm giác này còn rất kỳ diệu.
Bởi vì ấn tượng của Kim Dục đối với Lương Nguyên rất không tốt, ấn tượng của Lương Nguyên đối với nàng cũng không tốt.
Từ nhỏ biết mình và Kim Dục có quan hệ hôn ước từ nhỏ, hắn từng tò mò vị hôn thê của mình trông như thế nào, lén lút đến Kim gia thăm Kim Dục, vừa lúc tận mắt thấy Kim Dục tìm cái chết muốn giải trừ hôn ước, còn đổ tội cho hắn không đúng tý nào, cho nên hoàn toàn không thích Kim Dục vừa trắng vừa gầy, sau đó Kim Dục và phụ mẫu nàng đến nhà hắn cố tình gây sự, bảo hắn đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bảo hắn chủ động đi từ hôn, còn nói lợn rừng là do Kim lão gia tử lấy, không liên quan đến đại phòng bọn họ.
Hắn cũng không phải bám lấy Kim Dục, cần phải làm cho người ta phản cảm như vậy sao!
Nếu Kim gia nói chuyện tử tế, trả lại lợn rừng, không khắp nơi hạ thấp hắn, hôn ước đã sớm giải trừ.
Lúc này nghe thấy Kim Dục nhắc tới ba chữ vị hôn phu, đáy mắt Lương Nguyên mang theo ý cười trêu tức: "Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng ta thật sự là vị hôn phu của ngươi, ngươi chán ghét ta, ta cũng ghét bỏ ngươi, yếu đuối thì thôi, còn xấu xí như bộ xương khô, một chút cũng không xứng với ta.
"
Kim - bộ xương khô - Dục: "! " Đúng là một nam nhân độc mồm độc miệng!
Không đợi Kim Dục nói, Lương Nguyên kéo nàng dậy: "Còn có thể tự đi được không? Đi được thì tự đi, ta không muốn ôm ngươi, tất cả đều là xương, cấn người lắm.
"
Kim - toàn xương - Dục: "! " Ngươi nhất định độc thân cả đời!
Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng Lương Nguyên một cái: "Ai thèm cho ngươi ôm, ta có thể tự mình đi, chê ta gầy cấn người, ta còn sợ bị thịt cứng của ngươi cấn gãy xương!"
Nàng bảo Lương Nguyên buông tay ra, muốn tự mình đi, nhưng Lương Nguyên vừa buông ra, chân nàng đã mềm nhũn ngã về phía sau.
Lương Nguyên tức thời ôm ngang cô: "Đói đến không còn sức lực cũng đừng cậy mạnh, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm người nhà, đừng nói nhảm nữa, còn nói nhảm nữa sẽ ném ngươi xuống đất, ôm ngươi là hành động bất đắc dĩ, đừng nghĩ ta chịu trách nhiệm với ngươi.
"
Thân thể gầy như que củi của cô nương nhẹ nhàng bay bổng, ôm không hề nặng, cảm nhận được ấm áp trong lòng, trong lòng Lương Nguyên hưng phấn vạn phần.
Hắn thật sự sống lại!
Cầm Điện Thoại Di Động Chạy Nạn Ta Được Người Đàn Ông Mạnh Mẽ Trọng Sinh Nuông Chiều