Cạm Bẫy Ôn Nhu - Tê Đại
Chương 74
Đã hơn hai giờ sáng, Kiều Vụ rõ ràng nhận thấy người phía sau cũng giống mình, dường như không có chút buồn ngủ.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng khi Tô Trí Khâm vùi mặt vào cổ cô để ngửi mùi hương trên người, sợi mi dài cong vút như lông quạ của anh vô tình lướt qua làn da cổ cô.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào những bông tuyết nhỏ đang bay, những chiếc đèn trang trí hình tuyết điêu trong bồn hoa của trang viên dưới ánh trăng có một vẻ đẹp mờ ảo, không rõ ràng.
Kiều Vụ xuất thần nhìn một lúc lâu, không hiểu sao, bỗng nhớ đến câu thơ ‘Niên niên tuế tuế hoa tương tự’ (Năm năm tháng tháng hoa vẫn giống nhau), dường như ba đêm Giáng sinh liên tiếp đều như thế này.
Đêm Giáng sinh đầu tiên, cô và Tô Trí Khâm cùng ở phòng chiếu phim, vừa xem bản ‘Hoàng tử bé’ tiếng Nga, vừa kể chuyện vu vơ cho anh nghe.
Đêm Giáng sinh thứ hai, cô ở Murmansk, tin lời Edward, loay hoay hơn hai tiếng đồng hồ, làm ra một chiếc bánh sinh nhật xấu xí.
Đêm Giáng sinh thứ ba, cô vẫn nằm trên giường anh, ngắm ánh trăng và tuyết bay ngoài cửa sổ.
Vậy năm thứ tư thì sao?
Kiều Vụ có chút tiếc nuối nghĩ, trong nước sẽ không có không khí Giáng sinh đậm đặc như nước ngoài, có lẽ cô sẽ gọi một ly trà sữa nóng vào buổi tối sau khi tan làm, một mình ngồi trong phòng cũ của bà ngoại vừa trò chuyện với bạn bè, vừa xem chương trình giải trí.
Người ta nói thói quen là thứ khó bỏ nhất, nhưng Kiều Vụ lại không nghĩ vậy.
Nếu ánh trăng trên trời đã định không thể với tới, thì việc cố gắng thích nghi với cuộc sống ban đầu của mình, cũng là chuyện đương nhiên.
“Em đang cười gì vậy?”
“...”
Phải nói là, Tô Trí Khâm có khả năng cảm nhận cảm xúc cực kỳ nhạy bén.
Kiều Vụ lý trí đè khóe môi đang cong xuống, hỏi anh: “Tiên sinh, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Muốn nói chuyện gì?”
Hiện tại rất khó để xác định mối quan hệ với anh, dù sao bạn bè lâu năm cũng không giống họ, thường xuyên làm những chuyện thân mật như vậy trong một đêm.
Nhưng vì những chuyện đã trải qua trước đây, dường như cô có thể nói với anh bất cứ điều gì.
Hơn nữa, cô thậm chí còn chắc chắn rằng, anh sẽ không làm khó cô trong một số chuyện nào đó.
“Em dự định gần đây sẽ xem vé máy bay, mua chuyến sớm nhất để về nước.”
“Em không...” Giọng người đàn ông rõ ràng có một khoảnh khắc do dự, “Không đợi đến khi trường học chính thức nghỉ sao?”
Kiều Vụ “Ừm” một tiếng, nói với anh, gần đến lúc tốt nghiệp, việc học đã ít hơn trước rất nhiều, nếu cô muốn xin nghỉ học, cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Tô Trí Khâm không nói nữa, chỉ một lần nữa kéo cô vào lòng, da thịt hai người dán vào nhau, đều có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ đối phương.
Nếu trước đây, vì cuộc điện thoại của thầy, cô còn do dự về quyết định ‘về nước’, thì khi nhớ lại nguyên nhân cái chết của Kiều Chi Du, đó là lý do cô buộc phải trở về.
Dù thế nào, cô đã nhớ lại ai mới là kẻ thủ ác gây ra cái chết của mẹ.
Dù thế nào, cô cũng cần phải đòi lại công lý cho người đã khuất.
Mẹ cô nếu có linh thiêng dưới suối vàng, cũng không thể để Nguyễn Sĩ Minh nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Có lẽ là đã hạ quyết tâm ra đi, có lẽ là đã hoàn thành trận chia tay trước khi rời đi, Kiều Vụ ngược lại cảm thấy thanh thản về tương lai chỉ có một mình mình.
Cô nói với anh, cô cần về nước sớm để chuẩn bị kiện Nguyễn Sĩ Minh, vì thế không thể không đơn phương chấm dứt thỏa thuận với anh.
Cô cảm thấy rất xin lỗi, nhưng cũng hy vọng anh có thể hiểu.
“Kiều Vụ, lời xin lỗi, đối với anh mà nói, thật sự không đủ thành ý.”
Lưng cô dán vào ngực anh, Kiều Vụ có thể cảm nhận được làn da anh dần dần nóng lên.
Cô cảnh giác xê dịch về phía mép giường, cảnh cáo đối phương đừng ‘nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của’.
“Vậy còn anh?”
Tô Trí Khâm một lần nữa vớt người về lòng, cắn một miếng không nặng không nhẹ vào vai cô, trầm giọng nói: “Không giữ lời.”
“...”
Theo thỏa thuận ban đầu, mối quan hệ của họ sẽ kết thúc vào đêm trước khi cô tốt nghiệp, nhưng vì biến cố của Kiều Chi Du, thời gian đã bị buộc phải kết thúc sớm hơn nửa năm.
Chỉ là, ba chữ ‘Không giữ lời’ này, thật sự chạm đúng vào điểm yếu của Kiều Vụ.
“Là ai không giữ lời trước?”
“...”
“Nói tốt hai giờ đồng hồ, em chờ đến bốn giờ anh cũng không đến.”
“...”
“Trời mưa rồi anh cũng không đến.”
“...”
Tô Trí Khâm im lặng rất lâu, mới khẽ nói một câu xin lỗi, nhưng cũng không giải thích nguyên nhân thất hứa.
Kiều Vụ biết anh hẳn là không tiện nói, nên cũng không dây dưa nữa.
Dù sao, bị trói buộc bởi quá khứ không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Thật ra, khi nhìn thấy bức tranh sơn dầu của mẹ, cô đã nghĩ, nếu Tô Trí Khâm ngày đó đúng hẹn, thì tất cả những chuyện sau đó đều sẽ không xảy ra - cô sẽ không gặp Nguyễn Sĩ Minh, cũng sẽ không ngốc nghếch đưa hắn đến trước mặt Kiều Chi Du.
Và Kiều Chi Du cũng không cần phải hoảng hốt, tìm mọi cách đưa cô rời khỏi Nice sớm.
Khi cô đang thu dọn đồ đạc trên lầu hai, cô không biết ba mẹ đã đạt được thỏa thuận gì dưới lầu.
Khi cô xách đồ xuống, hai người lớn trước mắt ngầm hiểu nhau mà mỉm cười với cô, trên bàn, trà nóng bốc lên hơi ấm lượn lờ, nhưng chất lỏng trong ly lại không hề vơi đi.
Là Nguyễn Sĩ Minh lên tiếng trước.
Người ba trên danh nghĩa của cô kiên nhẫn và dịu dàng nói với cô, vé máy bay bị đổi giờ, họ cần phải về nước sớm hơn một ngày.
Kiều Vụ đứng ở cửa cầu thang, mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô dường như nghe thấy những từ về công chứng tài sản và phân chia trên lầu, chỉ là ngày đó tâm trạng cô bị ảnh hưởng bởi việc bị người khác thất hứa.
Nếu cô không quá đắm chìm trong thế giới của mình, có lẽ cô đã có thể nhận ra sự lo lắng rõ ràng trên mặt Kiều Chi Du.
Ba người sửa soạn đồ đạc rồi cùng nhau đến ga tàu, tay của Kiều Chi Du bị bỏng nước nóng trong lúc pha trà, Nguyễn Sĩ Minh liền xung phong đi lái xe.
Khi ngồi vào chiếc xe cũ nát, cô vẫn không cam lòng mà quay đầu nhìn ra cửa sổ phía sau.
Những hạt mưa rơi xiên, dày đặc, dệt nên một màn sương mù mờ ảo, bao phủ cả đài phun nước vắng bóng người.
Chưa kịp nói lời tạm biệt với anh trai, có lẽ là điều tiếc nuối duy nhất của cô khi rời Nice.
Họ thậm chí... còn chưa hẹn ngày gặp lại.
Nhưng rất nhanh, Kiều Vụ hoạt bát, hiếu động đã bị người đàn ông ngồi ghế lái phía trước thu hút sự chú ý.
Cô có ba, cô không còn là đứa trẻ bị trêu chọc không có ba nữa.
Cô bám vào lưng ghế lái, tò mò hỏi Nguyễn Sĩ Minh mấy năm nay làm gì, tại sao lâu như vậy mới đến tìm cô và mẹ, có mang quà cho cô không.
Nguyễn Sĩ Minh tính tình tốt, trả lời từng câu hỏi của cô, chỉ là với một vài chủ đề, hắn vừa nói vừa theo bản năng quay đầu nhìn phản ứng của Kiều Chi Du.
Còn mẹ thì suốt cả chặng đường chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Kiều Vụ đưa tay định sờ vào bàn tay bị bỏng của mẹ, Kiều Chi Du quay đầu lại nói với cô rằng mình không sao, hốc mắt đều đỏ hoe.
Cô đang định hỏi mẹ có phải còn chỗ nào khó chịu không, thì Nguyễn Sĩ Minh bỗng đánh mạnh tay lái, khiến cô đập đầu vào.
Trên đường đèo vắng người, trời mưa đường trơn, tầm nhìn toàn một màn sương mù.
Đầu Kiều Vụ đau như muốn nứt ra, mơ mơ màng màng, chỉ thấy nắp động cơ của chiếc xe bị đâm bẹp dường như đang bốc khói.
Nguyễn Sĩ Minh cố sức ôm cô ra khỏi xe, cô bị mưa làm ướt sũng, tầm nhìn cũng nhòe đi như có một lớp vải xám che, theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng lại trơ mắt nhìn người mẹ đã mất ý thức của mình bị chuyển sang ghế lái.
Khi cô tỉnh lại, đã ở bệnh viện Tây Du.
Người đàn ông ngồi cạnh giường bệnh lo lắng siết chặt ngón tay, sau khi thấy cô tỉnh, quan tâm hỏi han đủ điều, cho đến khi hắn chắc chắn rằng cô không thể nhớ lại bất cứ điều gì, hắn mới nhẹ nhõm thở phào.
Phản ứng của Nguyễn Sĩ Minh vốn không hợp lẽ thường, chỉ là lúc đó cô vừa mới tỉnh, lại nghe tin Kiều Chi Du qua đời, càng khóc đến nghẹn thở, căn bản không thể chú ý đến những chi tiết này.
Và khi những ký ức đã bị lãng quên từ bảy năm trước lần lượt tái hiện, Kiều Vụ cảm thấy vết thương trong lòng dường như đã khép lại theo sự ra đi của Kiều Chi Du, nhưng cổ họng vẫn nghẹn lại rất khó chịu.
Cô đã nhìn nhầm người, dẫn sói vào nhà, và đó mới là kẻ chủ mưu gây ra tất cả bi kịch.
“Đó không phải lỗi của em.”
Tô Trí Khâm vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang buông thõng của cô.
Lòng bàn tay ấm áp đầy sức mạnh, nắm chặt từng đốt ngón tay của cô một cách kiên định và mạnh mẽ.
“Lúc đó ở bệnh viện, mặc dù không nhớ gì cả, nhưng trong tiềm thức, em có lẽ vẫn từ chối tin rằng mình là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của mẹ.”
Năm 14 tuổi, cô rất mơ hồ về mọi thứ trong vụ tai nạn, chỉ là mỗi khi nghĩ đến Kiều Chi Du, trái tim siết chặt có thể cảm nhận một nỗi hối hận lớn lao.
Đồng hồ treo tường dưới lầu gõ ‘boong boong’ ba tiếng.
Kiều Vụ lần đầu tiên nhận ra, Tô Trí Khâm lại kiên nhẫn hơn cô tưởng.
Cô kể cho anh nghe, người ba ruột của mình đã lừa dối mẹ cô như thế nào khi đang có hôn ước với người khác, còn khiến Kiều Chi Du mang thai ngoài ý muốn.
Cho đến khi Kiều Chi Du phát hiện hành vi ‘bắt cá hai tay’ của đối phương, Nguyễn Sĩ Minh lúc này mới miễn cưỡng hủy hôn với vị hôn thê, nhưng lại dây dưa không muốn kết hôn với mẹ cô.
Cuối cùng Kiều Chi Du thất vọng tột cùng, mới lựa chọn rời xa quê hương.
Chỉ là những đau khổ trong quá khứ này, mẹ cô không hề nhắc đến một chữ nào với cô.
Cô cũng là sau này, khi ở trong phòng cũ của bà ngoại mới phát hiện nhật ký thời trẻ của mẹ.
Kiều Vụ nhớ hồi nhỏ cô luôn mè nheo với Kiều Chi Du đòi tìm ba, còn hỏi đi hỏi lại mẹ, tại sao các bạn nhỏ khác đều có ba ba mà cô thì không, có phải ba không yêu cô không, nếu không thì tại sao lâu như vậy vẫn chưa đến tìm cô, có phải cô là một đứa trẻ hư đáng ghét không.
Kiều Chi Du bị hỏi đến bất đắc dĩ, chỉ có thể dịu dàng hôn lên trán cô, dỗ dành, nói với cô rằng ba cô rất yêu cô, mẹ cũng yêu cô, cho dù ba không ở bên, cô cũng sẽ nhận được gấp đôi tình yêu.
- “Còn nữa, ngoan ngoãn ngẩng cao đầu lên, con là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này.”
Bây giờ nghĩ lại, Kiều Chi Du hẳn là không đành lòng cho cô biết sự thật, nên chỉ có thể nói dối cô trong mọi sự bất đắc dĩ.
Chính là lời nói dối duy nhất đó của mẹ dành cho cô, lại khiến cả hai phải trả giá đắt nhất sau này.
Thật ra là Kiều Vụ đã quá tham lam.
Rõ ràng Kiều Chi Du đã đủ tốt, đủ tốt rồi, tại sao cô lại phải đi chờ đợi một người ba ruột chưa từng gặp mặt?
Đây là lần đầu tiên Kiều Vụ kể những chuyện này với một người.
“Tiên sinh, trong mắt mẹ em, em có lẽ vẫn luôn là một đứa trẻ hư không hiểu chuyện.”
Nghịch ngợm, gây rắc rối cho mẹ, luôn bắt mẹ phải dọn dẹp hậu quả.
Và mỗi khi bị răn đe xong, lại luôn ‘chứng nào tật nấy’.
Bởi vì dù sao đi nữa, cô cũng biết Kiều Chi Du sẽ che chở cho cô.
Chỉ là một ngày kia, Kiều Chi Du rời đi, trên thế giới này, cô thật sự chỉ còn lại một mình.
Từ đó về sau, cũng là một mình.
Kiều Vụ đau khổ nghiêng người, vùi đầu vào ngực anh, có thể nghe thấy trái tim người đàn ông rung động, có thể nghe thấy mùi bạc hà nhàn nhạt lẫn với hơi ấm trên người anh, dù có pha lẫn mùi hormone còn sót lại, cũng tràn ngập hương vị sạch sẽ.
Cô dùng sức hít vài hơi, rồi khẽ nói với anh, cô định quay về, càng sớm càng tốt.
Vé máy bay đã xem xong, vào chiều ngày kia hoặc ngày kia nữa.
Tô Trí Khâm vẫn ôm cô vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, khẽ thở dài, rồi nói một chữ “Được”.
Khi anh do dự, bẽn lẽn về quyết định của mình, Kiều Vụ một mặt cảm thấy tiếc nuối, mặt khác trong lòng lại có chút mừng thầm.
Hoặc là, đây cũng là một cách anh thể hiện sự luyến tiếc của mình?
Ít nhất có thể chứng tỏ, anh quan tâm đến cô.
Nhưng giống như đêm nay, nghe anh dứt khoát đồng ý như vậy, Kiều Vụ lại cảm thấy mất mát, trong lòng tự dưng có chút nghẹn lại đến chết.
Vốn dĩ những ký ức về Kiều Chi Du đã khiến người ta u uất, mà phản ứng bình tĩnh của Tô Trí Khâm lại càng làm cảm xúc của cô thêm sa sút.
Con người luôn mâu thuẫn như vậy, được mất lo âu.
Cô không thích con người mình như vậy, nhưng lại cảm thấy, đây là đêm cuối cùng, cô đương nhiên có thể buông thả cảm xúc của mình.
Thế là cô quyết định thử anh một chút, nhỏ nhẹ, lịch sự.
“Tiên sinh, chúng ta còn gặp lại không?”
Câu hỏi này, mấy năm trước ở quán cà phê Nice, cũng là cô chủ động mở lời hỏi, vừa thờ ơ ăn đồ ngọt, vừa tùy ý chờ đợi câu trả lời của anh.
Chỉ là Kiều Vụ của lúc đó, hay Nguyễn Đình Vân, cũng không thấp thỏm mong chờ câu trả lời của anh như vậy.
Nếu anh nói “Sẽ”, cô chỉ sẽ vui vẻ trong chốc lát.
Nếu anh nói “Sẽ không”, cô cũng chỉ sẽ buồn bã trong chốc lát.
Sự im lặng giống như tuyết rơi không tiếng động ngoài cửa sổ, phảng phất lên cổ cô, là hơi thở ổn định và chậm rãi của anh.
Sau đó cô nghe thấy anh nói:
“Sẽ.”
Từng câu từng chữ, kiên định, dịu dàng và mạnh mẽ.
Hốc mắt Kiều Vụ bỗng nhiên cay cay.
Cô biết là không thể.
Nhưng cô vẫn cảm ơn anh đã dùng cách này để thể hiện sự quan tâm của mình.
Cô biết nếu cô không đến Moscow, họ sẽ mãi mãi mãi mãi không thể gặp lại.
Bởi vì ở trang trại ngựa tuyết này, Lilith đã nói với cô rằng họ không thể rời Moscow, và Tô Trí Khâm cũng đã nhắc đến điều này khi một lần hỏi ý kiến cô về việc đi du lịch.
- “Anh có thời gian, có thể đưa em đi chơi, em có muốn đi không?”
- “Đi đâu?”
- “Đi Murmansk ngắm cực quang, Siberia có thể đi săn, cũng có thể đi hồ Baikal ở gần Irkutsk, buổi tối sẽ có biểu diễn ballet, em chắc chưa thấy băng xanh ở đảo Olkhon, cũng đẹp lắm, chỉ cần trong lãnh thổ Nga, bất cứ nơi nào cũng có thể đi.”
Nói cách khác, những nơi ngoài Nga, đối với anh mà nói, không được tự do như vậy.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng sắp chia tay, Kiều Vụ cũng không định vạch trần lời nói dối của anh.
Cô chỉ bình tĩnh nghiêng người, vùi đầu vào ngực anh, chủ động vòng tay ôm lấy eo anh.
Trước đây cô không nhớ rõ mùi vị của bánh kem phô mai dung nham, nhưng đêm nay cô muốn khắc ghi hoàn toàn, mãi mãi mùi hương của anh vào trong ký ức của mình - mùi bạc hà nhàn nhạt, sạch sẽ như lá bạc hà vùi vào trong tuyết dày, dường như có thể xuyên qua linh hồn anh để ngửi thấy hơi thở trong trẻo, thanh lãnh.
Tô Trí Khâm có thể cảm nhận được hàng mi ướt át của cô lướt qua ngực anh, giống như một con thú nhỏ lông xù, không nỡ rời tổ, lưu luyến không rời.
Trong bóng tối, ánh trăng chiếu lên khóe môi mỏng mềm hơi nhếch lên của anh, nhưng độ cong nông cạn đó rất nhanh đã vụt qua.
Anh dịu dàng cúi đầu, hỏi cô, Kiều Vụ, em sao vậy?
Trong ánh trăng mờ ảo, đồng tử màu xanh lục của người đàn ông chứa một chút đau xót và khó hiểu.
Kiều Vụ không định trả lời trực tiếp anh.
Cô chỉ dùng hai tay ôm lấy mặt anh, rướn người về phía trước trên chiếc chăn đệm mềm mại, dịu dàng hôn anh.
Giống như bao lần hôn họ đã nếm trải trong mấy năm qua -
Ở hành lang chung cư Moscow, trên boong tàu chở dầu ở St. Petersburg, trên cánh đồng tuyết ở Chelyabinsk, trên đường dài Murmansk, trên bầu trời Makhachkala.
“Đây là quà sinh nhật sao?”
Âm cuối của người đàn ông có sự vui vẻ bình tĩnh nhưng trêu chọc.
Trong cơn choáng váng vì thiếu oxy, cô cảm nhận được cơ thể mình bị một đôi bàn tay tự do đốt cháy lần nữa.
Tư thế nằm nghiêng ban đầu, cũng bị người ta ấn thẳng tắp xuống dưới thân.
Cô nghĩ, quà sinh nhật?
Sinh nhật của ai?
Sinh nhật của Tô Trí Khâm chẳng phải là ngày 21 tháng 12 sao?
Đêm nay là đêm Giáng sinh, đêm Giáng sinh không có quà.
Đêm Giáng sinh chỉ có chia tay.
Kiều Vụ sau đó không nhớ mình đã ngủ như thế nào, trong lúc ý thức hỗn loạn mơ màng, cô nghe thấy có người nói:
“Kiều Vụ, anh đã hứa với em.”
“Chắc chắn sẽ làm được.”
Trước khi rời Moscow, Kiều Vụ đặc biệt tìm Eva ăn một bữa cơm, dù sao tình bạn mấy năm cùng trường cũng sắp chấm dứt vào giờ phút này.
Con người là như vậy, tạo ra những ràng buộc, để rồi khi chia xa, sẽ bị những ràng buộc đó kéo lại, khiến lòng buồn rười rượi.
Vì việc bàn giao căn hộ còn cần một số thủ tục, nhưng Kiều Vụ lại đi vội, cô đành bất đắc dĩ giao chìa khóa cho Eva, và nhờ cô ấy xử lý những công việc tiếp theo của căn hộ.
Cô vốn định giao chìa khóa cho lão Mục giữ, nhưng lão Mục gần đây bận quá không có thời gian gặp cô.
Đồng thời, Kiều Vụ nhờ Eva chuyển bức tranh sơn dầu gần cửa sổ đến một trang viên vào dịp năm mới.
Eva ngồi trên ghế sofa, chống cằm tò mò nhìn bức tranh sơn dầu cao nửa người được bọc kín bằng giấy trắng như hoa lê.
Kiều Vụ bọc kỹ quá, đến cả viền của khung kính cũng không lộ ra một chút kẽ hở nào.
“Cậu vẽ cái gì mà bí ẩn vậy?”
Eva đứng dậy, thò tay qua định xem cho rõ.
Kiều Vụ chặn tay cô lại, cười nói với cô, đây là quà tặng cho một người bạn, người bạn đó phải là người đầu tiên bóc quà, như vậy mới có cảm giác nghi thức của việc tặng quà.
Eva “ồ” một tiếng đầy ẩn ý, rồi kết luận một cách nghiêm túc.
“Tớ biết rồi, cậu thích người này.”
Lần này, Kiều Vụ không phủ nhận phán đoán của đối phương như lần trước phủ nhận có bạn trai nữa.
Cô chỉ xua tay, nói rằng đây là thứ đã hứa sẽ vẽ cho người đó, vì trước đây lười biếng, dây dưa mãi không thực hiện lời hứa, nên vào khoảnh khắc trước khi rời đi, cô không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào ở Moscow.
Eva bị sự thản nhiên của cô chạm đến, cô dang tay ôm Kiều Vụ, rồi cũng buồn bã nói với cô, cô ấy nhất định sẽ đưa đồ vật đến tay bạn của Kiều Vụ, bảo cô đừng lo lắng.
Ngày rời Moscow là một ngày nắng, tuyết đã rơi liên tục suốt một tuần, không ngờ lại nắng vào ngày này.
Tại phòng chờ của sân bay quốc tế Sheremetyevo, bên ngoài cửa kính lớn từ trần đến sàn là một bầu trời trong xanh tuyệt đẹp.
Kiều Vụ chợt nhớ đến chiếc máy bay thể thao màu vàng ở Makhachkala, nhìn bầu trời trên tầng mây cũng có một vẻ đẹp rực rỡ và ấm áp.
Cô đột nhiên nghĩ đến câu thơ ‘Từng trải biển cả, khó làm nước’ (Từng trải qua đại dương, thì nước ở đâu cũng chỉ là nước).
Cô không biết mình sẽ mất bao lâu để quên đi những ký ức này.
Nhưng ít nhất, khi rời đi hôm nay, cô đã làm rất tốt - cô lướt qua danh bạ WeChat, xác nhận vô số lần, rằng tài khoản có ảnh đại diện là con báo tuyết đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.
Cô lý trí và bình tĩnh nghĩ, cô đến đây một mình, và khi đi cũng một mình.
Hành trình ba năm ở Moscow, chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.
Máy bay hạ cánh đúng giờ lúc 3 giờ sáng, dù không ngủ được trên máy bay, Kiều Vụ vẫn không hề buồn ngủ.
Cô lấy xong hành lý, đã thấy bốn người bạn thân đang nhón chân ngóng chờ ở cửa ra sân bay.
Cô vẫy tay mạnh mẽ về phía họ.
Trần Cáp, Phượng Hoàng và cô bạn tên thật là Mã Chân Chân, biệt danh Makka Pakka, lao đến ôm cô thật chặt.
Còn Miaoko thì ngáp, cười đẩy vali hành lý của cô.
Trên đường về, vài người ngồi trong xe của Miaoko, sau khi nghe Kiều Vụ kể lại tình cảnh trên đường đèo ở Nice năm xưa, đã lập tức chửi rủa hành động của Nguyễn Sĩ Minh.
Trần Cáp: “Không ngờ Nguyễn Sĩ Minh lại to gan đến vậy, đó là tội phạm mà, một mạng người, trời ơi!”
“Tớ thực sự nghi ngờ, tên khốn này có phải ba ruột cậu không. Hổ dữ không ăn thịt con, thế mà hắn không tha cho vợ và con của mình. Tớ không thể ngờ được.”
Phượng Hoàng ngồi ghế phụ cảm thán.
“Thế thì không, cậu xem hắn đối xử với cái tên Nguyễn Lạp ngốc nghếch kia chẳng phải tốt sao. Nên chỉ có thể nói, nồi nào úp vung nấy, rác rưởi cũng chỉ hợp với rác rưởi.”
Dù cằn nhằn thì cằn nhằn, sau khi bình tĩnh lại, Miaoko, người lái xe, chủ động hỏi Kiều Vụ dự định làm gì tiếp theo.
Miaoko: “Nói thật, dù cậu thật sự muốn dùng pháp luật để kết tội hắn, nhưng trong tay cậu không có bất kỳ bằng chứng nào, tòa án sẽ không tin lời cậu nói chỉ vì cậu không có chứng cứ.”
“Là bạn của cậu, tớ đương nhiên tin tất cả những gì cậu nói, và tớ rất hy vọng cậu có thể thắng kiện. Nhưng mà...”
Miaoko dừng lại một chút, trầm ngâm nửa phút, rồi đưa ra một kết luận tàn khốc nhất.
“Cũng là bạn của cậu, tớ hy vọng cậu đừng để cơn giận và sự thù hận nhất thời làm mờ mắt. Vì hành động bốc đồng không giải quyết được vấn đề gì.”
“Cậu nên quay lại Moscow, tiếp tục hoàn thành việc học của mình, và quên đi những gì cậu vừa nhớ lại.”
“Bởi vì ngay cả trong mắt tớ, trận kiện này, cậu không thể nào thắng được.”
Sự im lặng giống như một con dao sắc bén, cắt đứt hơi thở của mọi người.
Chiếc xe thương vụ bình tĩnh chạy trên đường cao tốc vòng thành, nhưng không ai chủ động phá vỡ sự nặng nề gần như nghẹt thở này.
Miaoko nói đúng sự thật.
Cô không có gì cả.
Lời buộc tội của cô, ngoài những người thân thiết ra, không ai sẽ tin.
Và những người thân thiết của cô, cũng chỉ là mấy người bạn bên cạnh, những người đã từng chăm sóc cô ở khu phố tồi tàn, thầy chủ nhiệm cấp ba, cùng với mấy vị hòa thượng trong chùa Minh Chiêu.
Đột nhiên, Mã Chân Chân “chậc” một tiếng.
“Làm ơn, các cậu có phải đã quên trên đời này còn có một kiểu phán xét gọi là xử án trên Weibo không?”
“Mặc dù không biết có thành công không, nhưng Kiều Vụ không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết.”
“Dù sao, công lý nằm trong lòng người.”
“Cậu không cho Kiều Vụ thử, làm sao cậu xác minh được câu ‘lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt’, đúng không?”
Mã Chân Chân vỗ vỗ vai Kiều Vụ, an ủi và khích lệ cô.
“Trước đây tớ không thấy đánh quyền có gì hay, nhưng ít nhất hiện tại, tớ đã có hơn 500 nghìn người hâm mộ nhiệt tình từ việc đấu tranh cho nữ quyền. Nếu những người này có thể giúp bạn tớ trên con đường đòi lại công lý, góp một viên gạch, thì tớ thấy cũng tốt mà.”
“Tóm lại, không thể để kẻ xấu sống tốt!”
Cô nghiêm túc nhìn Kiều Vụ, từng chữ một cổ vũ cô.
“Kiều Vụ, cậu cứ mạnh dạn tiến lên, dũng cảm thử đi. Một lần không được, chúng ta sẽ cùng cậu làm lần thứ hai. Lần thứ hai không được, chúng ta sẽ cùng cậu làm lần thứ ba.”
“Thầy của cậu ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, ông ấy chẳng phải luôn nói với cậu, Phật Tổ có mắt sao?”
“Nếu Phật Tổ thật sự có mắt, thì ông ấy nhất định sẽ không tha cho cái tên Nguyễn Sĩ Minh thối tha đó!”
Kiều Vụ nghĩ thầm, thầy chưa từng nói những lời như vậy, thầy chỉ bảo cô hãy buông bỏ, một niệm buông, vạn pháp tự tại.
Thầy bảo cô hãy quên những gì Nguyễn Sĩ Minh đã làm với cô.
Nhưng nhiều năm như vậy, cô căn bản không thể buông, đặc biệt là sau khi cô nhớ lại nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của mẹ.
Vì thế lúc này, Kiều Vụ cũng không định ngắt lời nhiệt tình của Mã Chân Chân.
Lồng ngực cô tràn đầy sự khích lệ, cô gật đầu mạnh mẽ, đồng ý với cô ấy, nói “Không sai”.
Thế là vài người bàn bạc xong các bước tiếp theo ngay trong xe.
Phượng Hoàng sẽ tìm người bạn học giỏi, xem có thể liên hệ với người ở tòa án không, tìm những hồ sơ tương tự để tham khảo phán quyết.
Trần Cáp thì đi bệnh viện để điều tra hồ sơ nhập viện và bệnh án của cô năm đó.
Dù thế nào, cũng phải giành được sự đồng cảm cần thiết.
Còn Mã Chân Chân thì bắt đầu lên kế hoạch cách viết ‘hịch văn’ trên Weibo.
Mọi người đều định chờ trời sáng là sẽ tách ra hành động.
Chiếc xe thương vụ dừng lại dưới lầu căn nhà cũ của bà ngoại Kiều Vụ.
Miaoko, là người khác phái duy nhất ở đây, lý trí và bình tĩnh đề nghị Kiều Vụ hãy đi tìm thầy của mình càng sớm càng tốt.
“Kiều Vụ, chuyện cậu muốn làm không giấu được thầy của cậu đâu. Thay vì lén lút giấu giếm ông, chi bằng đường đường chính chính tìm ông ấy giúp đỡ.”
“Dù sao thầy Yến An trước khi xuất gia cũng là một người có quyền lực trong giới nghệ thuật. Ông ấy có rất nhiều bạn bè uy tín, hơn nữa lúc trẻ, ông ấy còn có quan hệ tốt với giới nghệ sĩ ở Thủ đô nữa, không chừng bên ông ấy có đường dây nào có thể giúp cậu đấy?”
“Giống như Makka Pakka nói, nếu cậu đã hạ quyết tâm, dù thế nào, cũng phải thử một lần.”
Sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn đơn giản ở nhà cũ của bà ngoại, Kiều Vụ liền gọi điện thoại cho Yến An.
Sau một lúc ngạc nhiên, Yến An lắng nghe cô tường thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Vừa nghe xong, ông đã thở dài một tiếng, tỏ vẻ thất vọng.
Ông không đồng ý với việc cô nghỉ học ở Moscow và về nước mà không nói tiếng nào.
“Thưa thầy, em biết. Nếu em nói cho thầy những chuyện này và dự định của em trước, thầy nhất định sẽ không đồng ý cho em về nước.”
“Cho nên, em mới chọn ‘tiền trảm hậu tấu’.”
Đầu dây bên kia lại nghe thấy tiếng thở dài của thầy.
Kiều Vụ nghĩ đến Kiều Chi Du, trong lòng lại đắng chát lên men, nhưng lúc này cô cũng không muốn khóc thành tiếng trước mặt thầy.
“Nguyễn Đình Vân, con biết tại sao thầy lại đổi tên cho con thành ‘Kiều Vụ’ không?”
Như thể đã chấp nhận quyết định của cô, giọng điệu của vị hòa thượng già trở nên bình thản và chậm rãi.
“Bởi vì sương mù hư vô và không có trọng lượng, thầy hy vọng con có thể buông bỏ những chuyện cũ, nhẹ nhàng đi con đường tương lai.”
Hốc mắt Kiều Vụ lại nóng và cay.
Cô muốn nói với thầy, nói với người đang thực sự quan tâm đến cô lúc này, về những chuyện mà Vương Chinh đã làm với cô ở Moscow cách đây không lâu.
Nhưng cô lại sợ nói ra, sẽ khiến thầy lo lắng, sợ hãi vô cớ.
Khoang mũi cô đầy hơi nước, nhưng lúc này cô không dám hít mũi trước mặt thầy.
Cô hy vọng thầy thật lòng muốn giúp cô, chứ không phải bị cô dùng cảm xúc yếu ớt và sự uất ức bất khuất của mình để áp bức, ép buộc.
“Thưa thầy, thầy phải biết, mây cũng không có.”
Chính Yến An đã đổi tên cô từ ‘Nguyễn Đình Vân’.
Cuối cùng, cô trở thành ‘Kiều Vụ’.
“Khi mẹ em đặt tên cho em, thật ra cũng không nghĩ sẽ có một ngày mẹ rời xa em.”
“Mẹ và thầy giống nhau, kỳ vọng dành cho em từ đầu đến cuối đều nhất quán.”
“Cuộc đời vốn dĩ có trọng lượng. Em mang theo thiện ý của tất cả mọi người, dù có phải mang nặng mà đi, em vẫn cam lòng chịu đựng.”
“Khi em từng tự sát không thành, những người hàng xóm đã cho em một bát cháo, một bữa cơm. Họ muốn giữ em lại, liền nói với em rằng những bát cháo, bữa cơm này, là em nợ họ, một ngày nào đó em phải trả lại.”
“Khi thầy đến bệnh viện thăm em, thầy sẽ mua một túi kẹo trần bì từ người bán hàng rong ở góc đường. Thầy đưa kẹo cho em, nói đó là em nợ thầy, bảo em hãy sống thật tốt, sau này trả lại thầy.”
Kiều Vụ nắm chặt điện thoại, cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc.
Cô khóc nức nở, giống như một con nhím nhỏ co ro trong góc, không nơi nương tựa, như thể hai bức tường phía sau chính là nơi nương thân cuối cùng của cô.
“Em nợ mẹ em ơn sinh thành và dưỡng dục. Đây là cách em trả lại cho mẹ.”
“Dù thế nào, em cũng muốn đòi lại công bằng cho mẹ.”
Không biết bao lâu im lặng, cô nghe thấy một chút giọng nói run rẩy của Yến An.
Tiếng trống chùa Minh Chiêu, là tiếng thở dài “A di đà Phật” của ông.
“Con không có bằng chứng, khả năng cao là sẽ thua kiện.”
Ngay cả Yến An cũng rõ ràng biết, tiền đồ mịt mờ của cô.
“Con có nghĩ tới, chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng con không?”
“Nó sẽ khiến cả đời này con không thể làm được bất cứ chuyện gì khác, con sẽ mãi mãi bị vây hãm trong những ký ức ám ảnh, hao gầy thân xác?”
Kiều Vụ hít một hơi thật sâu, nhìn bản thân đang nước mắt lưng tròng trong tấm gương của cửa kính lớn.
Cô từng chữ một nói với ông:
“Dù thành bại, em cũng phải thử một lần.”
“Hơn nữa...”
Hơn nữa em biết, nỗi ám ảnh của em đã thay đổi rồi.
Kiều Vụ còn chưa nói xong, qua điện thoại, cô nghe thấy không biết pháp sư có vẻ đang ở bên cạnh thầy.
Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói già nua và từ bi của đối phương:
“Hơn nữa, nỗi ám ảnh của nó đã thay đổi rồi.”
“Cứ để nó đến đi. Vừa hay ở đây có người có thể giúp nó.”
Đêm giao thừa ở Moscow, trên bầu trời lại bắt đầu bay những bông tuyết trắng như lông ngỗng.
11 giờ đêm khuya, xe cộ trên đường lớn thưa thớt, ngay cả người đi bộ trên đường cũng không nhiều.
Đèn đường cô đơn đứng hai bên đường lớn, nửa ngày mới chiếu rọi được vài bóng người lác đác.
Người đi đường bọc trong những chiếc áo khoác quá gối màu sẫm, hoặc những chiếc áo bông dày và cồng kềnh.
Họ vội vã, dùng tốc độ nhanh nhất để lách mình vào trong nhà ấm áp, tránh xa cái lạnh xen lẫn gió buốt bên ngoài.
Có một người qua đường không mấy nổi bật, rụt cổ gù lưng, kéo kéo chiếc áo bông cũ màu nâu sẫm trên người, đẩy cánh cửa kính khung gỗ của căn hộ cũ mà Kiều Vụ từng ở.
Hắn giống như một ông lão đã sống ở Nga nhiều năm.
Nếu Kiều Vụ đối mặt với hắn dưới lầu căn hộ, có lẽ cô sẽ ngay lập tức nhận ra, đối phương chính là ông lão độc thân sống ở một góc tầng 3, người mà nhân viên vệ sinh căn hộ ghét cay ghét đắng vì thói khạc nhổ bừa bãi.
Tính cách lập dị, không có bạn bè, nhưng lại rất thích chiếm lợi của các cô gái trẻ.
Bàn tay thô ráp đầy nếp nhăn của ông lão ấn nút thang máy đi lên.
Thang máy kiểu cũ thường xuyên cần bảo trì, không gian chật hẹp, ngay cả số người chở cũng bị hạn chế rất nghiêm ngặt.
Tốc độ đi lên của thang máy vừa chậm lại vừa trì trệ.
‘Đinh’, màn hình điện tử của thang máy dừng lại ở tầng 3.
Đèn dây tóc trên hành lang tầng 3 thường xuyên đình công.
Nhân viên bảo trì của khu chung cư cũ không nhiều, những người sống ở đây cũng không biết chiếc đèn này đã hỏng được bao lâu.
Vì không có camera giám sát, cũng không tìm ra được chiếc đèn này rốt cuộc là bị phá hoại hay chỉ là chất lượng không tốt.
May mà hành lang không dài, cũng không quá ngoằn ngoèo, việc về nhà sờ chìa khóa mở cửa cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Theo cửa thang máy từ từ đóng lại, hành lang hẹp hòi lại trở về với bóng tối.
Còn thân hình gù lưng ban đầu cũng từ từ trở nên cao lớn, thân hình cồng kềnh ban đầu cũng bắt đầu co lại từng tấc một.
Ánh trăng từ cuối hành lang lẳng lặng chiếu vào qua ống thoát nước.
Theo từng bước chân của người đàn ông, ngay cả bóng của hắn in trên mặt đất cũng trở nên ngày càng thẳng thắn.
Bàn tay khô ráo và mạnh mẽ nắm lấy chìa khóa, cắm chiếc chìa khóa kim loại vào cánh cửa gỗ cũ màu xanh lá cây.
Ổ khóa trơn tru, hắn không tốn quá nhiều sức lực, chỉ nghe tiếng ‘tách’ một cái là mở được.
Người đàn ông cởi chiếc áo khoác dày cộp, không vừa người ra.
Giờ phút này, hắn chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu màu đen.
Toàn thân trang phục màu sẫm hoàn hảo hòa vào không gian căn hộ không bật đèn.
Chiếc ghế sofa trong căn hộ vẫn mới tinh, còn bên cửa sổ là một bức tranh sơn dầu đã được gói cẩn thận bằng giấy trắng, chờ được gửi đi vào ngày hôm sau.
Hắn nhìn căn hộ của người phụ nữ này, nơi đã được phân tích vô số lần, và không nhịn được cong môi cười.
Thật ra, ngay từ khi bước ra khỏi thang máy, hắn đã muốn cười rồi.
Dáng vẻ ngông nghênh đi từ cửa thang máy vào căn phòng này trông giống cái gì nhỉ?
Chà, có lẽ giống hệt một tên sát thủ lạnh lùng trong “Léon: The Professional”, kẻ có thể tùy ý g**t ch*t một cảnh sát yếu đuối...
Không, không được.
Tên cảnh sát đó cuối cùng bị nổ tung trong chăn, quá xui xẻo.
Nhưng hắn thì không.
Hắn là Thorsen, giám đốc tình báo CIA khu vực Nga.
Người vợ mà hắn từng yêu say đắm đã chết trong một cuộc xung đột, vì vậy hắn đã từng có một thời gian u uất.
CIA luôn nghĩ hắn không còn phù hợp để làm người phụ trách khu vực nữa.
Nhưng hắn không nghĩ vậy.
Hiện tại, hắn có thể chứng minh cho mọi người thấy, hắn không hề bị mất trí mà ngược lại, có được trực giác và khả năng nhìn thấu nhân tâm nhạy bén nhất.
Giống như bây giờ, hắn ẩn mình trong bóng tối, rồi bất ngờ chĩa súng gây mê vào sau gáy người đàn ông kia.
Bóng tối có thể phóng đại hoàn toàn tham vọng và sự thích thú của con người.
“Một liều độc tố liều cao gây kết tủa, có lẽ anh nên hiểu rõ hơn tôi, thứ này sẽ gây ra nguy hiểm gì cho cơ thể anh.”
Nó sẽ làm anh chết vì dị ứng, và không ai có thể phát hiện ra nguyên nhân thực sự.
Mọi người chỉ có thể lặng lẽ đưa tiễn anh, rồi nhìn tên anh, giống như ba anh, Claude, được khắc trên bia mộ lạnh lẽo.
Người đàn ông bị khống chế một mình, anh ta từ từ giơ tay lên, thể hiện sự hợp tác.
Thorsen cong môi, nhờ ánh trăng mờ nhạt qua cửa kính, hắn có thể thấy rõ đôi mắt xanh lục trong veo của đối phương, cùng với chiếc nhẫn đá ruby, biểu tượng của quyền lực và d*c v*ng, trên ngón trỏ tay trái.
Và chiếc nhẫn này sẽ trở thành chiến lợi phẩm của hắn, được hắn cho người gửi về nước Mỹ.
Trong sự đối đầu thầm lặng, Thorsen tin rằng với kỹ năng đã được rèn luyện nhiều năm của mình, việc khống chế anh ta không phải là chuyện khó khăn.
Hơn nữa, người thừa kế nổi tiếng cẩn thận này cũng không phải là một kẻ thiếu khôn ngoan liều lĩnh.
“Tôi nên gọi anh là gì?”
Thành quả đêm nay làm hắn rất hài lòng.
Đây là mục tiêu mà hắn đã săn lùng gần 3 năm, một mục tiêu lớn, đủ để Điện Kremlin phải kinh ngạc.
Nên bắt đầu thẩm vấn từ đâu đây?
Ở Nice, Pháp, danh sách mà hắn đã đánh cắp ghi chép những gì?
Hay là những giao dịch mà hắn đã thực hiện với nhóm người đua xe ở bờ biển?
Hay là trong doanh trại quân đội Ukraine, hắn đã dùng vũ khí đạn dược hối lộ ai, cuối cùng bán đứng căn cứ nghiên cứu của Mỹ tại Ukraine?
Căn hộ cũ ở Moscow kín kẽ.
Thorsen nghe thấy giọng mình bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một chút run rẩy đầy phấn khích.
“Là gọi anh là Victor Botrovsky.”
“...”
“Hay là gọi anh là Neo.”
“Hay là...”
Thorsen khẽ cười, đầy đắc ý nói: “Cái tên mẹ anh đã đặt cho anh, Tô Trí Khâm?”
Thorsen nói tiếng phổ thông rất trôi chảy.
Khi phát âm ba chữ ‘Tô Trí Khâm’, không hề có chút cứng nhắc, sượng sùng hay khó nghe.
“Phải biết, bắt được anh không phải là một việc dễ dàng.”
Khoảnh khắc câu nói đó kết thúc, Thorsen bỗng nhiên nhíu mày đầy nghi ngờ.
Hắn suy nghĩ, căn hộ của Kiều Vụ không lớn, tại sao giọng nói của hắn lại có tiếng vang, như thể có người thứ hai đang từng câu từng chữ lặp lại lời hắn nói vậy.
Nhưng sự cảnh giác của một đặc vụ lâu năm vẫn khiến hắn bản năng nín thở.
Người đàn ông bị hắn chĩa súng vào sau gáy vẫn giơ cao tay bất động.
Nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được phía sau như có một luồng khí hỗn loạn.
Rồi hắn nghe thấy một giọng nói giống hệt giọng của mình lúc nãy, dùng tiếng Đức nói một câu:
“Idiot.” (đồ ngốc)
Cạm Bẫy Ôn Nhu - Tê Đại
Đánh giá:
Truyện Cạm Bẫy Ôn Nhu - Tê Đại
Story
Chương 74
10.0/10 từ 17 lượt.
