Cạm Bẫy Ôn Nhu - Tê Đại
Chương 64
Chuyến đi đến Murmansk kết thúc vào chiều ngày hôm sau.
Kiều Vụ sắp sửa kết thúc kỳ nghỉ của mình và đến trường báo danh sau năm ngày nữa.
Dựa theo thông tin từ Nikita, Mondes đã sắp xếp chuyên cơ vận chuyển sớm những món hàng triển lãm mà cô cần đến Moscow.
Kiều Vụ vì bài tập cuối kỳ này mà hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Khi sắp xếp đồ vật, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi không ít.
Cô đã nhắn tin cho Eva, nói cho đối phương, đừng lo lắng về nội dung triển lãm nữa.
Eva trả lời cô, ‘ơn trời’, nếu không Francis và Alexander đã tính toán đi cầu xin Dmitriy giúp đỡ, nói như vậy, thì thật sự có chút mất mặt.
Kiều Vụ lộ ra vẻ mặt ‘ông lão tàu điện ngầm’.
Ngay cả khi không có tranh sơn dầu của Mondes, thì cũng còn có Lý Đông Thụ ‘lốp xe dự phòng’.
Nhóm người này không khỏi quá mức nóng vội.
Cô vui vẻ ngồi trên xe về, lại bất ngờ phát hiện không khí trong xe không được bình thường.
Tô Trí Khâm rũ mi mắt cúi đầu đọc báo cáo, còn người ngồi đối diện anh, ngoài Afula ra, còn có một thiếu niên mặc chiếc áo khoác bóng chày cũ màu xám, biểu cảm kiêu ngạo vô lễ, có một vẻ ngông nghênh ‘coi trời bằng vung’.
Kiều Vụ ở bên cạnh Tô Trí Khâm mấy năm nay, cũng chưa từng thấy có người nào dám kiêu ngạo như vậy trước mặt anh.
Afula ban đầu liếc nhìn Kiều Vụ, thấy em trai mình cũng không có ý định muốn cô tránh đi, liền thở dài.
"Anh ấy nói đứa trẻ này ở bên cạnh anh ấy cũng không an toàn."
Tô Trí Khâm ngay cả đầu cũng không ngẩng: "Ở chỗ tôi cũng chưa chắc an toàn."
Giọng nói bình thản, nhưng sự ghét bỏ trong ngữ điệu lại tương đối rõ ràng.
Hai người thuần túy đang đánh đố.
Kiều Vụ ngồi ở bên cạnh cũng không hiểu lắm, không biết ‘anh ấy’ trong miệng hai chị em này rốt cuộc là ai.
Cô cùng đứa trẻ hư hỏng kiêu ngạo bị ngông cuồng nhập hồn ngồi đối diện nhìn nhau một lúc, mơ hồ cảm thấy người này có một sự quen thuộc không nói nên lời.
Lông mày trái của hắn có vết sẹo, nửa bên lông mày bị đứt mang lại một cảm giác kiêu ngạo hoang dã, khó thuần.
Thiếu niên người Nga đẹp trai, trời sinh mang theo một vẻ sắc bén như băng tuyết.
Trong nhận thức hạn chế của Kiều Vụ, những anh chị em ruột của Tô Trí Khâm ở Nga đều là người đẹp, ngũ quan diện mạo cũng cực kỳ ưu việt.
Có thể thân mật ngồi cạnh Afula như vậy, còn được cô quan tâm bằng lời nói, khả năng cao mối quan hệ của hai người cũng không quá xa cách.
Rất nhanh, Kiều Vụ yên tĩnh như gà liền trong cuộc đối thoại của hai người, nhạy bén bắt được từ khóa ‘Tiểu Andrey’.
"Anh trai Andrey của nó che mắt nó lại, nói với nó, không cần nhìn, mẹ mày còn đang ngủ, không cần nói chuyện, không thì sẽ làm phiền đến bà ấy."
Bên tai vang lên, là giọng nói khàn khàn như bị khói xông qua của Edward.
Lượng thông tin có được ở quán bar Cực Quang thực sự quá lớn.
Cô đã bẻ ra từng chữ, từng câu mà đối phương nói để hiểu.
Loáng thoáng có thể thấy một bộ lịch sử gia tộc đầy máu.
Kiều Vụ nhướng mày một chút.
Cô nghĩ, cô đại khái đã có thể đoán được vương ngông nghênh hư hỏng này rốt cuộc là ai.
Cũng không biết là Kiều Vụ đánh giá quá lâu, hay là đối phương ngồi đối diện thuần túy chán nản.
Thiếu niên cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên dùng tiếng Nga cà lơ phất phơ nói với Kiều Vụ một câu đầy khiêu khích.
"Nếu một ngày nào đó tao làm thủ lĩnh, tao cũng muốn l*m t*nh với người phụ nữ đẹp như mày."
Kiều Vụ: ?
Có một khoảnh khắc, Kiều Vụ nghi ngờ mình nghe không hiểu tiếng Nga.
Bạn nhỏ, em có biết chính em đang nói gì không?
Afula ban đầu còn đang mặc cả với Tô Trí Khâm để giữ Tiểu Andrey lại, lập tức sắc mặt đều thay đổi.
Cô không phải là không biết trò đùa ở sòng bạc Chelyabinsk, cũng không phải là không nhớ rõ thảm trạng Ferdinand bị khiêng ra ngoài.
Cô càng nhớ rõ những thủ đoạn mà ba đã huấn luyện bọn họ trước đây.
Cô gần như theo bản năng muốn đi che miệng thiếu niên.
Nhưng đã có một bàn tay, đi trước cô một bước, ấn lên lông mày bị đứt của thiếu niên.
Tô Trí Khâm mỉm cười ấn ngón cái lên xương lông mày của Tiểu Andrey, ôn nhu nói với hắn: "Cháu tốt nhất không nên có loại suy nghĩ này, đặc biệt là, cháu còn yếu ớt như vậy."
Giọng nói trầm thấp, kiên nhẫn và ôn hòa.
Nếu mắt trái của Tiểu Andrey không bị sung huyết đến tròng mắt lồi ra, có lẽ tất cả mọi người ở đây sẽ chỉ hiểu lời nói này của Tô Trí Khâm là một vị chú thân thiện, giàu kinh nghiệm đang ôn tồn khuyên nhủ một đứa cháu kiêu ngạo, vô lễ.
Kiều Vụ còn chưa phản ứng lại, Afula đã che miệng im như ve sầu mùa đông.
Vương ngông nghênh hư hỏng đau đến nhíu mày, theo bản năng muốn giơ tay đẩy anh ra.
Nhưng Tô Trí Khâm lại như là đã biết trước phản ứng của hắn, mỉm cười nhắc nhở thêm một câu: "Hy vọng cháu còn nhớ rõ tình trạng lúc chết của ba cháu."
Biểu cảm của anh quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức giống như vị ‘ba’ trong miệng anh, không hề có quan hệ gì với anh.
Anh chỉ dùng một biểu cảm đầy lòng trắc ẩn, nhắc đến một người qua đường không mấy liên quan.
Còn Tiểu Andrey lại nhanh chóng lĩnh hội được ý của anh.
Nếu hắn dám chạm vào anh, hắn sẽ giống như ba hắn, bị người ta chặt cụt hai tay.
Ba hắn trước khi chết đều đang liều mạng giãy giụa.
Vết thương ở chỗ hổ khẩu cắt thẳng vào xương trông thấy gớm.
Tay Tiểu Andrey đang đặt trên đầu gối, theo bản năng nắm chặt lại, siết chặt nắm đấm, không dám nhúc nhích.
Người đàn ông ngồi đối diện hắn, không giận mà uy.
Áp lực đột ngột đè lên cảm xúc của hắn làm hắn sắp không thở nổi.
Hắn cũng không biết mình bị ấn vào đâu, chỉ cảm thấy tầm nhìn của mắt trái đều bắt đầu mơ hồ, ngay cả bên tai cũng bắt đầu ầm ầm vang lên.
Đầu đau muốn nứt ra.
Tô Trí Khâm hơi nhíu mày, trong lòng hừ một tiếng ‘kém cỏi’.
Đang chuẩn bị nói cho Afula, người này nhặt được ở đâu thì vứt về đó, lại không ngờ, cánh tay rũ bên người bỗng nhiên bị người ta cẩn thận chọc một cái.
Tô Trí Khâm nghiêng mắt, đối diện với một đôi mắt lưu ly xinh đẹp.
"Sao vậy?"
Trong chiếc xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Kiều Vụ nhìn Afula đang lo lắng, lại nhìn Tiểu Andrey đã mặt đỏ bừng, ngay cả khóe mắt cũng đỏ ửng.
Cô dõng dạc dùng tiếng Trung nói với anh.
"Tôi lại đói bụng rồi."
Theo Tô Trí Khâm rút tay về, Afula căng thẳng kéo Tiểu Andrey vào lòng, cô đưa tay đi xoa xương lông mày vốn đã có vết thương cũ của hắn, dùng tiếng Nga thấp giọng hỏi hắn thế nào.
Tô Trí Khâm đánh giá cô: "Kiều Vụ, hai mươi cái bánh bao ngón tay cái, một miếng cá tuyết nguyên, em một buổi sáng rốt cuộc muốn ăn bao nhiêu đồ vật?"
Kiều Vụ: "..."
Tôi có ăn nhiều như vậy sao?
... Chết tiệt, hình như là có.
Chỉ là bánh bao ngón tay cái một miếng một cái, cô ăn hai mươi cái, cũng không tính quá đáng đi?
Kiều Vụ đang chuẩn bị ngụy biện cho mình, Tô Trí Khâm lại như đã nhìn thấu ý nghĩ của cô, nhướng mày một chút, hỏi cô muốn ăn gì.
Cô bây giờ quả thực cũng rất no, nhất thời lại không thể nghĩ ra có thể ăn gì.
Nhíu mày trầm ngâm ba giây, thử thăm dò hỏi một câu: "Tiên sinh, trong túi ngài còn có M&M không?"
Tô Trí Khâm: "..."
Tầm mắt người đàn ông hướng về phía Afula và Tiểu Andrey không rõ nguyên do đang ngồi đối diện một vòng.
Ý là, đợi hai người này xuống xe rồi nói.
Kiều Vụ giống như đã nhìn thấu bí mật nhỏ của anh, ngầm hiểu ý, dùng sức gật đầu.
Đành phải thấp thỏm hỏi em trai mình, rốt cuộc có thể mang Tiểu Andrey cùng rời khỏi Murmansk không.
Tô Trí Khâm trên mặt không có cảm xúc gì, trầm mặc không nói.
Tiểu Andrey xa quê hương với đôi mắt đỏ vẫn giằng co với người nắm quyền, không có chút ý định cúi đầu nào.
Nhưng Kiều Vụ không biết sao, nhìn thấy Tô Trí Khâm xị mặt xuống, trong đầu lại vô cớ hiện lên một hình ảnh mèo con.
Hình ảnh có kèm chữ: ‘Mày thậm chí không muốn gọi tao một tiếng ba nuôi’.
Cô có chút muốn cười.
Afula lo lắng hòa giải ở giữa hai người, cho đến khi Tô Trí Khâm mở miệng, nói với cô, đợi đến ngã tư, thì mang hắn xuống xe đi.
Phía sau là xe của Lilith.
Ngụ ý của anh, đã nguyện ý nhượng bộ, mang theo đứa cháu trai xa cách lâu ngày này trở về Moscow.
Afula hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trước khi xuống xe, cô nhìn cảnh tuyết trắng xóa bay vút qua ngoài cửa sổ, không khỏi tiếc nuối cảm khái một câu, nói rằng Giáng Sinh năm nay không thể cùng bọn họ đón.
Đối diện với sự ngơ ngác của Kiều Vụ, Afula mỉm cười giải thích, cô sắp kết hôn.
Hôn phu của cô là bạn bè của ba từ rất lâu trước đây.
Kiều Vụ đối với tin tức đột ngột này kinh ngạc không thôi.
Lúc trước dường như hoàn toàn không có chút tiếng gió nào, tại sao đột nhiên lại phải kết hôn?
Hơn nữa, bạn bè của ba bọn họ...
Về mặt vai vế thì tính thế nào cũng có chút kỳ quái đi?
Dựa theo tính cách, diện mạo và gia thế của Afula, hoàn toàn có thể tìm một người có gia thế, tuổi tác tương xứng với mình để kết hôn.
Phú bà cho dù không kết hôn, cũng sẽ sống rất vui vẻ.
Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên cạnh Tô Trí Khâm, chỉ lờ mờ cảm thấy dường như có điều gì đó không giống với trước đây.
Tô Trí Khâm không hề dao động trước sự tiếc nuối của cô, sự chú ý của anh vẫn dừng lại ở những tài liệu dày đặc trên máy tính bảng.
"Nếu chị không muốn kết hôn, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể để chị rời đi."
"..."
"Kỳ thực chị cũng không cần phải chấp nhận lời đề nghị của nhóm Mondes."
Ngữ khí trầm thấp của người đàn ông vẫn luôn thong dong.
Trước khi xuống xe, Afula nắm tay Tiểu Andrey, mỉm cười lắc đầu: "Mỗi người đều có trách nhiệm riêng của mình nên làm, cậu đã làm cho chúng tôi đủ nhiều rồi."
Tô Trí Khâm thong thả ngẩng mi mắt lên.
Trên mặt Afula vẫn là nụ cười rất dịu dàng.
"..."
Cuộc chia tay kết thúc trong một bầu không khí im lặng khó tả.
Trên đường đến sân bay, Kiều Vụ cắn viên kẹo trong miệng, rõ ràng có thể nhận thấy, cảm xúc của Tô Trí Khâm dường như không được tốt cho lắm.
Cô đối với những ẩn ý trong lời nói của hai chị em này không rõ nguyên do.
Tô Trí Khâm không có ý định tiết lộ thêm, cho nên cho dù cô thực sự muốn đoán, cũng không tìm thấy manh mối.
Ban đầu cô cho rằng ngủ một giấc dậy sẽ xuất hiện ở sân bay quốc tế Sheremetyevo quen thuộc, nhưng khi cô từ trên chiếc máy bay tư nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện sân bay mà cô đến, không giống lắm với sân bay dân dụng trong ấn tượng của cô.
Đường băng rộng lớn của sân bay căn bản không có mấy chiếc máy bay chở khách, ngược lại có một nhà kho rộng lớn ở bên ngoài đường băng.
Diện tích quá rộng lớn, cô căn bản cũng không đoán được bên trong sẽ có cái gì.
Đối diện với vẻ mặt cảnh giác của Kiều Vụ, Tô Trí Khâm đắp một chiếc chăn lên người cô, nói với cô, đây là một căn cứ quân sự ở nam Nga.
Kiều Vụ: ?
Tô Trí Khâm: "Em không phải còn có mấy ngày nghỉ sao? Máy bay ở đây, nếu em cảm thấy hứng thú, tôi có thể đưa em đi thử một chút."
Kiều Vụ chỉ muốn nằm yên, người máy thuần túy, tay mơ nghỉ: "..."
Cô chống cằm trầm ngâm ba giây.
"Tiên sinh, tuy rằng tôi tò mò thật, nhưng ngài có từng nghĩ đến, có thể thứ phụ nữ thích, không giống với đàn ông?"
Tô Trí Khâm không hiểu nguyên do: "Vậy em thích gì trong kỳ nghỉ?"
Kiều Vụ ghé vào cửa sổ nhìn bầu trời thở dài: "Nằm ngủ chơi game, ngồi ăn uống, nướng thịt thỏ, đùi gà lớn, bánh bao chiên, đều có thể."
"Đúng không?"
Tô Trí Khâm kéo vai cô, làm cô đối diện với mình.
"Em đề cập loại đồ vật nào mà tôi chưa từng mời em ăn? Em chẳng phải vẫn lợi dụng thời gian của tôi để đánh cược với Zoya sao?"
Kiều Vụ mở to mắt.
Này, chuyện này lại không qua được đúng không?
Thiếu nữ hít sâu một hơi: "Cho nên mối thù này ngài lại tính nhớ một năm nữa sao?"
"Nói chính xác, là một năm năm tháng bốn ngày."
Tô Trí Khâm bế cô từ trên ghế lên.
Cơ bắp khuỷu tay của người đàn ông rắn chắc mà mạnh mẽ.
Khi Kiều Vụ được ôm ra khỏi khoang máy bay, căn bản cũng không lo lắng sẽ bị ném xuống.
Đầu cô tựa vào ngực anh, có thể nghe thấy lồng ngực anh rung lên khi nói chuyện.
"Em ở thêm một ngày, tôi sẽ trừ đi một ngày."
Cạm Bẫy Ôn Nhu - Tê Đại
Đánh giá:
Truyện Cạm Bẫy Ôn Nhu - Tê Đại
Story
Chương 64
10.0/10 từ 17 lượt.
