Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 57: 57: “đêm Nay Đến Phòng Anh Đi”

707@-


Editor: YuuNgười đến kẻ đi ở sân bay.
Cô bây giờ không có tâm trạng để trả lời, vừa định cất máy đi thì nghe thấy ——
Nam Chức lại kiễng chân.

Đúng lúc này điện thoại cô đổ chuông.
Nam Chức nhìn đồng hồ, kiễng chân lên ngóng chờ một người.
Anh ôm cô như một đứa trẻ.

Mà từ góc độ này, cô vừa vặn có thể chiêm ngưỡng chiếc cằm góc cạnh của anh.
Chính giữa lồng ngực người đàn ông.
Hôm nay chính là giao thừa, là khoảng thời gian quan trọng nhất trong các lễ hội truyền thống của Trung Quốc.
Nhìn thấy sắp đến bên cạnh giường, cơ thể Nam Chức đông cứng lại, nhưng chắc chắn không thể nào cứng bằng anh được, chỉ có thể đành để mất nước vào tay giặc.
“Đừng đá nữa.” Anh nói: “Nhỡ đá hỏng nó, em sẽ không vui đâu.”
Nam Chức nhìn xung quanh một vòng, sau đó kiễng chân lên hôn anh một cái, còn nhấn mạnh: “10 phút.”
Những người con xa quê đã làm việc chăm chỉ ở bên ngoài suốt một năm qua cuối cùng cũng được về nhà.

Cho dù thành quả có được như ý muốn hay không thì điều đó vẫn không thể ngăn cản được mong muốn về nhà đoàn tụ của bọn họ.
“Dù thế nào thì anh cũng nên nghiêm túc một chút.” Nam Chức hơi buông lỏng: “Em tuyệt đối sẽ không…”
“Alo, anh Trần đấy à.”
Nam Chức lại kiễng chân.

Đúng lúc này điện thoại cô đổ chuông.
Theo lời dặn dò, bà ấy đưa cho tài xế một phong bao lì xì, sau đó chào đón Nam Chức và Ngôn Trạm trở về.
Lúc đầu Nam Chức còn chống cự, nhưng cô không thể kìm chế nổi tên lưu manh này được.
“Đang đi đón lão Phật gia nhà cậu à?”
Không thì sao?
“…”
“Ừ, nhưng mà chưa thấy đâu cả, đáng lẽ phải hạ cánh rồi.”
Khó chịu?
“Ngon thì con tiếp tục ăn đi, ăn đi.” Tăng Tuyền cầm cái bát lên, trực tiếp đặt xuống trước mặt anh: “Ăn hết đi, đừng lãng phí thành ý của Mang Mang.”
Trần Diệp An gắp salad trong đĩa, phàn nàn: “Lão Phật gia cướp mất người mà tớ yêu quý nhất rồi.”
“Đúng rồi, anh ăn nhiều cà chua như vậy có cảm thấy buồn nôn không?”
Năm nay đánh dấu kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của ba mẹ Trần.
Ngôn Trạm nắm tay Nam Chức dưới gầm bàn, trong mắt mang theo ý cười.
Ba mẹ cô ấy quyết định sẽ đi hưởng thụ lãng mạn với nhau nên đã đặt một tour du lịch đến Bali trong dịp Tết âm này.

Lúc này, bọn họ có lẽ đang nằm dài trên bãi cát, nhâm nhi ly nước trái cây dưới tán ô che nắng.
“…”
“Bà ngoại, chú, chúng con về rồi ạ.”
“Ai bảo cậu chính là ngoài ý muốn chứ.” Nam Chức cười nói: “Cố chịu hai ngày đi, tớ với Tây ngốc sẽ đến chơi với cậu vào ngày mùng 3.”
Khi giác mạc bị biến dạng, bề mặt lồi lõm không quy chuẩn, ánh sáng sẽ không tập trung thành tiêu điểm trên võng mạc mà phân tán về các phía, làm cho ảnh vật mơ hồ
“Anh còn tưởng bạn gái sẽ mong chờ mình lắm.”
Một bát đầy cà chua ủ muối.
Trần Diệp An thở dài: “Thôi được rồi.

Năm mới vui vẻ, em yêu.”
Hai người ngầm tránh đi chủ đề “đăng ký kết hôn”.
“Ngôn Trạm, anh mà cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng có ngày em sẽ đá anh!”
“Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ.”
“…”
Ngôn Trạm nhìn bộ dạng đắc ý của cô, hai mắt cô sáng ngời, hai cái má mềm mịn hơi nhếch lên.
Cúp điện thoại, Nam Chức nhìn thấy rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè trên Wechat.
“Ngôn Trạm!”
Cô bây giờ không có tâm trạng để trả lời, vừa định cất máy đi thì nghe thấy ——
Xe từ từ tiến vào hầm chui.
“Vậy anh… Có thấy lo lắng không? Hoặc là thấy khó chịu không?”
“Anh còn tưởng bạn gái sẽ mong chờ mình lắm.”
Ngôn Trạm không những không ngăn cô lại mà còn nhẹ giọng hỏi: “Em có chắc là muốn mọi người nhìn thấy không?”
“Lần đầu tiên anh ghét sự muộn màng nhiều như vậy.”
Mùi của gỗ đàn hương vương vấn trong phòng làm việc.
“…”
Tay anh chợt thấy ngứa, rất muốn véo khuôn mặt nhỏ này của cô, nhưng nghĩ đến làn da mỏng manh của cô, cuối cùng anh phải kìm nén lại.
Khóe miệng Nam Chức nhếch lên, một vòng cung lớn trên môi lập tức rộng mở.

Cô không ngẩng đầu lên, trực tiếp lao thẳng tới…
Nam Chức ngồi thẳng dậy, ấp úng sắp xếp lại câu từ.
“Anh thật sự muốn…”
Chính giữa lồng ngực người đàn ông.
Cùng với tiếng động không mạnh cũng không nhẹ, cánh cửa được đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
(*) tán quang: Người bị tán quang nhìn vật gì cũng mơ hồ không rõ.

Nguyên nhân gây bệnh chủ yếu là do độ cong của giác mạc biến đổi.

“…”
Ngôn Trạm ôm chặt cô.
“Ngon quá.” Cô cười nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôm thì cứ ôm thôi, dù sao cô cũng rất muốn được anh ôm.
Ngửi thấy hương cam quen thuộc kia, nỗi niềm nhung nhớ trong anh cuối cùng cũng vơi đi phần nào.
“Với cả nó cũng có vẻ là một trải nghiệm mới.”
Lại cắn thêm một lần nữa.
“Lần đầu tiên anh ghét sự muộn màng nhiều như vậy.”
“Ngôn Trạm! Anh thật sự đáng ghét vậy sao? Em…”
Cổ Nguyệt Dương ngồi xuống ghế chính giữa, Ngôn Hải Thành và Tăng Tuyền ngồi cạnh nhau ở phía bên trái, Ngôn Trạm và Nam Chức ngồi cạnh nhau ở phía bên phải.
Cô nhìn Tăng Tuyền, Tăng Tuyền hắng giọng, nói: “Thằng nhóc này thật có phúc, Mang Mang đã tự tay làm cho con một món đó.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô.
Sau khi Ngôn Trạm lên xe, anh khởi động tấm ngăn ở chỗ ngồi phía sau, lập tức chia bên trong xe thành hai không gian riêng biệt.
Khi anh định hôn thêm lần nữa, Nam Chức nhanh chóng che miệng anh lại.
Ngôn Hải Thành vẫn luôn là người ăn nói có ý tứ, nghiêm khắc và ngay thẳng: “Vẫn còn phải trải nghiệm nhiều lắm, có gì bác cứ dạy bảo nó thêm hộ cháu.”
“Không sao.” Ông ấy thở dài: “Lâu lắm rồi chú mới được vui như ngày hôm nay đó.”
Trong một góc phía xa xa, Phương Bác ngẩng đầu một góc 45 độ ngắm nhìn bầu trời, nhưng dù thế nào cô cũng nhìn ra là anh ta đang định chụp hình lại.
Nam Chức nhìn đồng hồ, kiễng chân lên ngóng chờ một người.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn chằm chằm của Nam Chức, anh bỏ cà chua vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp.
“…”
“Đang ở nơi công cộng, chú ý một chút.” Nam Chức đỏ mặt, nói.
Ngôn Trạm gật đầu: “Cháu nghe nói bà rất thích uống trà, cho nên cháu đã chuẩn bị một chút.

Cháu hy vọng bà sẽ thích nó.”
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, trả lời: “Ừ, về nhà rồi tiếp tục.”
“Đau!”
Ngôn Trạm nhận được cái nháy mắt ra hiệu của mẹ mình, anh dùng một đôi đũa khác gắp cho bà ấy, sau đó cũng gắp cho Nam Chức một miếng.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là số của người nhà cô Trần Diệp An không?”
“…”
Bầu không khí ngọt ngào trong xe đột nhiên nguội lạnh đi rất nhiều.
Hình như ý của cô đâu phải như vậy đâu.
Dì Triệu cúi đầu ra hiệu cho người giúp việc mang thức ăn lên.
***
“Biểu hiện cho tốt một chút, biết chưa?” Bà ấy nói: “Trước đây con tạo nghiệp như vậy, bây giờ phải bù đắp lại gấp đôi cho mẹ.

Mẹ nói cho con biết, Mang Mang rất nghe lời bà ngoại đó.”
Thuần thục mài mực, chấm mực, tư thế cầm bút chuẩn, bình tĩnh viết hai chữ “Thích Tâm” trên tờ giấy.
Ngôn Trạm mời Cổ Nguyệt Dương ngồi xuống bàn trà.
Đêm giao thừa, ngày đoàn tụ của các gia đình.
Xem ra con trai ông ấy đúng thật sự là một thằng con bất hiếu.
Ngôn Trạm hôn lên khóe mắt cô, bàn tay vẫn ngao du khắp nơi: “Đêm nay đến phòng anh đi.”
Ngôn Trạm đã đặc biệt yêu cầu chuẩn bị thêm một chiếc xe nữa để đưa Phương Bác về nhà, để anh ta có thể gặp gia đình sớm hơn.
“Nhưng giải quyết ở đây thì không đủ.”
Phương Bác rất cảm kích, cảm thấy thật tuyệt khi mình gặp được một người sếp tốt như vậy.

Dù bình thường anh ta phải cố gắng lắm mới có thể hoàn thành xong công việc, thỉnh thoảng còn phải đi dọn dẹp đống lộn xộn của boss, lâu lâu còn bị ép ăn một đống cơm chó… Nhưng anh ta đều có thể chịu đựng được.
Sau khi Cổ Nguyệt Dương nhìn nó, bà đã không nói gì một hồi lâu.
“Ngôn tổng, cô Nam, chúc hai người năm mới vui vẻ.”
Trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?
Nét chữ rất đẹp.
Gia tộc nhà họ Cổ cũng thuộc dòng dõi thư hương thế gia, lễ nghi trên bàn ăn rất được coi trọng.
Nam Chức cười nói: “Cảm ơn trợ lý Phương.

Tôi có chuẩn bị một món quà mừng năm mới cho anh, tôi sẽ nhờ Ngôn Trạm mang tới cho anh sau.

Không phải thứ gì đó đắt tiền đâu, chỉ là một chút đồ ăn vặt thôi.”
Sau một hồi im lặng, anh nói: “Anh sẽ không thấy khó chịu đâu.

Anh rất vui khi có thể được đón Tết với em và bà ngoại.”

Phu nhân của boss cũng rất tốt!
Từ lúc bà ngoại còn chưa về, Tăng Tuyền và cô đã luôn tất bật chuẩn bị với nhau, còn nghiên cứu xem làm thế nào để mọi người có thể hòa hợp đón Tết với nhau.

Cô đã rất lo lắng —— Rất rất lo lắng.
“Chúng tôi đang ở bệnh viện trung ương.”
“Cảm ơn cô Nam, tôi…”


Sau bữa cơm tất niên, mọi người cùng nhau xem gala xuân trong phòng khách.
“Em chuẩn bị quà cho cậu ta làm gì?” Ngôn Trạm lạnh lùng nói: “Cậu ta bắt đầu phải tăng ca vào mùng 3 rồi, không có thời gian để ăn đâu.”
Ngôn Trạm lại gắp thêm cho cô: “Vậy thì em ăn nhiều vào.”
“…”
“…”
Mẹ nó, đều chỉ là ảo giác, đều chỉ là ảo giác thôi.
Bữa cơm tất niên chính là điểm nhấn của đêm giao thừa.
“Ngon.”
Đường xá bên ngoài sân bay đang bị ùn tắc, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi đám đông.
Ngôn Trạm đứng bất động khiến cô không thể nhúc nhích được.
Sau khi Ngôn Trạm lên xe, anh khởi động tấm ngăn ở chỗ ngồi phía sau, lập tức chia bên trong xe thành hai không gian riêng biệt.
“…”
Nam Chức rùng mình, vội vàng ấn nó xuống, thầm nghĩ tấm ngăn vừa mới hạ xuống, tài xế lái xe sẽ tưởng tượng ra vở kịch như nào chứ?
Mẹ nó, đều chỉ là ảo giác, đều chỉ là ảo giác thôi.
Ngôn Trạm không những không ngăn cô lại mà còn nhẹ giọng hỏi: “Em có chắc là muốn mọi người nhìn thấy không?”
“Hài lòng chưa? Thả em…”
“…”
Ông ấy nhìn Nam Chức, vẻ mặt không còn nghiêm túc như vừa nãy nữa, nói: “Hôm nay chú đã chuẩn bị một món rất đặc biệt, lát nữa cháu phải cho chú biết nó có ngon không đó nhé.”
Ngón tay của Ngôn Trạm đang quấn lấy tóc cô, thể xác lẫn tinh thần hiếm lắm mới thật sự được thả lỏng như vậy, nói: “Anh biết rồi.”
Tấm ngăn lại lần nữa được hạ xuống.
Nam Chức co người lại vào trong góc, bày ra bộ dạng “Nếu anh dám lại gần thì em sẽ cắn lưỡi tự vẫn”, không sợ bị uy hiếp.
Cái kiểu biểu đạt trần trụi “Lát nữa chúng ta sẽ ư ư a a” thật quá xấu hổ.
“Nhanh?” Ngôn Trạm dừng lại một chút: “Là do chúng ta còn chưa đi đăng ký kết hôn sao?”
Ngôn Trạm khẽ cười, lắc đầu: “Chẳng lẽ anh sẽ giải quyết ngay ở chỗ này sao?”
Ngôn Trạm nheo mắt lại, cúi đầu xuống, hỏi: “Em định đá anh như thế nào?”
Có vẻ là vậy.
Ngôn chó —— Vua chó —— Vua của loài chó —— Không chó không thể sống nổi…
“Dù thế nào thì anh cũng nên nghiêm túc một chút.” Nam Chức hơi buông lỏng: “Em tuyệt đối sẽ không…”
Năm nay đánh dấu kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của ba mẹ Trần.
Nam Chức vốn định kéo Ngôn Trạm đi cùng.
“Nhưng giải quyết ở đây thì không đủ.”
Ngôn Trạm thoáng liếc nhìn người bên cạnh, nói: “Chắc chắn phải ăn hết rồi, ăn, hết, sạch, sành, sanh.”
“…”
“Với cả nó cũng có vẻ là một trải nghiệm mới.”
“…”
Hơn nữa, cô cũng rất muốn anh.
“…”
Ngôn Trạm lắc đầu: “Là cháu may mắn có được cô ấy.”
Chúng ta chuẩn bị tạo ra chấn động sao?
“…”
Ngôn Trạm hôn cô.
Nam Chức im lặng không nói gì, chỉ đấm anh một cái, sau đó… Để mặc anh ôm.
Ngôn Trạm và Ngôn Hải Thành cùng nhau đưa Cổ Nguyệt Dương xuống dưới.
Ôm thì cứ ôm thôi, dù sao cô cũng rất muốn được anh ôm.
Ngôn Trạm nhớ lại, hình như anh chưa từng nghe thấy cô hát hay ngâm nga bài hát nào cả.
“Anh về rồi có đi nữa không?”
Chủ tịch Ngôn cũng xuống bếp sao?!
Tất cả những đứa trẻ khác đều đứng hát trên sân khấu, chỉ có mình cô đứng bên dưới.
Trên bàn ăn có đủ loại món ngon phong phú, đủ màu sắc và hương vị.
“Không đi nữa.” Anh nói: “Chuyến công tác đã kết thúc rồi.”
Ngôn Trạm gật đầu, sau đó đi tới phòng vệ sinh tìm Nam Chức rồi cả hai cùng nhau đi vào phòng làm việc.
Nam Chức thở phào.

Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau.
“Ai da, đã lâu lắm rồi bà không được ăn các món ăn của Trung Quốc.”
Anh không sợ ánh mắt chăm chú của bà, anh thẳng thắn, chân thành, trịnh trọng nói với bà: “Sau này, cháu sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của cô ấy.”
Xe dần dần lái ra khỏi sân bay và lên đường cao tốc, tốc độ lập tức tăng lên rất nhiều, quãng đường về nhà bắt đầu rút ngắn lại.
Khả năng “Đoán tính cách qua chữ viết” của Cổ Nguyệt Dương tuyệt đối không phải để khoe khoang hay là mê tín gì cả, nhưng rất nhiều học sinh của bà ngại viết chữ trước mặt bà vì sợ bà nhìn ra được điều gì đó.
“…”
“Bà ngoại của em đã tới nhà anh trước rồi.”
Cô nghĩ bây giờ đã đủ nhanh lắm rồi, thế mà anh còn trực tiếp cho cô ngồi lên tên lửa nữa!
Nhắc đến bà ngoại, trong lòng Nam Chức bỗng thấy bồn chồn.
“…”
Ngón tay của Ngôn Trạm đang quấn lấy tóc cô, thể xác lẫn tinh thần hiếm lắm mới thật sự được thả lỏng như vậy, nói: “Anh biết rồi.”
“Đêm nay ngủ ở đây sao?”
“Vậy anh… Có thấy lo lắng không? Hoặc là thấy khó chịu không?”
Khó chịu?
Nhắc đến bà ngoại, trong lòng Nam Chức bỗng thấy bồn chồn.
Không thể tránh khỏi việc thấy lo lắng khi gặp người lớn, nhưng sao lại phải thấy khó chịu cơ?
Nam Chức cười nói: “Cảm ơn trợ lý Phương.

Tôi có chuẩn bị một món quà mừng năm mới cho anh, tôi sẽ nhờ Ngôn Trạm mang tới cho anh sau.

Không phải thứ gì đó đắt tiền đâu, chỉ là một chút đồ ăn vặt thôi.”
Nam Chức ngồi thẳng dậy, ấp úng sắp xếp lại câu từ.
***
Sau đó, Tăng Tuyền đã mang món ăn mà bà ấy đã đặc biệt chuẩn bị ra, Ngôn Hải Thành cũng nói rằng món thịt Đông Pha trên bàn là do đích thân ông ấy làm.

Vì mọi người đều đã mang món ăn mình đã chuẩn bị ra, làm sao Nam Chức có thể ngồi yên được.
Từ lúc bà ngoại còn chưa về, Tăng Tuyền và cô đã luôn tất bật chuẩn bị với nhau, còn nghiên cứu xem làm thế nào để mọi người có thể hòa hợp đón Tết với nhau.

Cô đã rất lo lắng —— Rất rất lo lắng.
Cổ Nguyệt Dương nhắc về quá khứ như đang kể một câu chuyện tiếu lâm, nhưng đối với một cô gái mới chỉ học tiểu học mà nói, nếu không có sự an ủi, khuyên nhủ của ba mẹ, cô sẽ cảm thấy thế nào?
Chuyện cô với Ngôn Trạm đang hẹn hò không phải giả, mối quan hệ của hai người ngày càng sâu đậm cũng không phải giả.
Nam Chức: [Tuyệt đối đừng viết!]
Nhưng cùng nhau đón Tết như thế này khiến bọn họ trông như một gia đình thật sự, không khỏi có chút…
Cúp điện thoại, Nam Chức nhìn thấy rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè trên Wechat.
Kết quả là cô tự đào hố chôn mình sao?
“Tiến triển có nhanh quá không?”
Đương nhiên, Cổ Nguyệt không có thói quen này, mà bà cũng không phải thầy bói.
Bữa cơm chính thức bắt đầu.
“Nhanh?” Ngôn Trạm dừng lại một chút: “Là do chúng ta còn chưa đi đăng ký kết hôn sao?”
(*) ý chỉ những người còn trẻ tuổi, bồng bột
“…”
Ngôn Trạm khẽ cười, lắc đầu: “Chẳng lẽ anh sẽ giải quyết ngay ở chỗ này sao?”
Cô nghĩ bây giờ đã đủ nhanh lắm rồi, thế mà anh còn trực tiếp cho cô ngồi lên tên lửa nữa!
“Đừng…”
Nam Chức kêu một tiếng “Ai da” rồi dùng sức ngả xuống ghế đằng sau.
“Hai đứa về rồi sao?”
“Anh đừng có đùa giỡn với em, em đang nói rất nghiêm túc đó.

Anh đừng gượng ép quá, đến lúc thành sự thật sẽ không thấy thoải mái đâu.”
Ngôn Trạm nhíu mày, đáp: “Anh không nói đùa.”
Nam Chức sửng sốt.
Cổ Nguyệt Dương không trả lời, bầu không khí đột nhiên trở nên trầm lặng.
Không thể tránh khỏi việc thấy lo lắng khi gặp người lớn, nhưng sao lại phải thấy khó chịu cơ?
Vẻ mặt của người đàn ông trông rất nghiêm túc, ánh mắt lúc này giống hệt như khi anh xử lý công việc, vô cùng chuyên tâm và cẩn trọng, quả thật không phải là đùa.
Trong một góc phía xa xa, Phương Bác ngẩng đầu một góc 45 độ ngắm nhìn bầu trời, nhưng dù thế nào cô cũng nhìn ra là anh ta đang định chụp hình lại.
Nam Chức: [Đừng viết thư pháp trước mặt bà em!]
“Anh thật sự muốn…”
“…”
“Anh đâu có bị cận thị đâu! Dì Tuyền nói mắt anh chỉ hơi bị tán quang (*), đeo kính để đề phòng bị cận thị thôi.”
Nam Chức co người lại vào trong góc, bày ra bộ dạng “Nếu anh dám lại gần thì em sẽ cắn lưỡi tự vẫn”, không sợ bị uy hiếp.
Ngôn Trạm nhíu mày càng chặt hơn.
Cổ Nguyệt Dương lại pha thêm một ấm trà.
Bầu không khí ngọt ngào trong xe đột nhiên nguội lạnh đi rất nhiều.
Động tác của Ngôn Trạm dừng lại: “Cháu không biết ạ.”
Sau một hồi im lặng, anh nói: “Anh sẽ không thấy khó chịu đâu.

Anh rất vui khi có thể được đón Tết với em và bà ngoại.”
“Bà ngoại.” Ngôn Trạm đặt chén trà xuống.
“… Ồ.”
“…”
Hai người ngầm tránh đi chủ đề “đăng ký kết hôn”.
Nhưng không biết anh đột nhiên bị làm sao, còn chủ động đề nghị ở lại với Cổ Nguyệt Dương.
Nam Chức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Nguyệt Dương từ từ thu lại nụ cười, cũng đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào chàng trai trẻ trước mặt.

Không phải là cô chưa từng nghĩ đến chuyện “tương lai” với Ngôn Trạm.

Chỉ là kết hôn là một chuyện quá lớn và quan trọng, cô chưa sẵn sàng, càng không thể tưởng tượng nổi cuộc sống hôn nhân của mình sẽ như thế nào.
Không phải là cô chưa từng nghĩ đến chuyện “tương lai” với Ngôn Trạm.

Chỉ là kết hôn là một chuyện quá lớn và quan trọng, cô chưa sẵn sàng, càng không thể tưởng tượng nổi cuộc sống hôn nhân của mình sẽ như thế nào.
Xe từ từ tiến vào hầm chui.
“Em tới phòng anh!”
Ánh sáng lướt qua mặt kính tạo thành một loạt dải màu, chiếu sáng bên trong xe.
Nam Chức nhìn hình ảnh phản chiếu của người đàn ông đằng sau trên tấm kính, đầu anh hơi nghiêng sang một bên, góc nghiêng trông vô cùng quyến rũ.
Nam Chức dựa vào vai anh, nhịp tim đang đập loạn dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngôn Hải Thành liếc nhìn bà ấy, sau đó nghiêm mặt nói: “Nếu đã là thành ý của Mang Mang thì con nên ăn nhiều một chút.”
Nhưng ánh mắt của anh không dừng lại ở bên ngoài, mà là thẫn thờ vô định.

Mang theo một sự cô đơn khó tả.
***
“Chú Ngôn, chú khách sáo quá rồi.

Chú…”
“Em chuẩn bị quà cho cậu ta làm gì?” Ngôn Trạm lạnh lùng nói: “Cậu ta bắt đầu phải tăng ca vào mùng 3 rồi, không có thời gian để ăn đâu.”
Dì Triệu đã đợi ở bên ngoài biệt thự nhà họ Ngôn từ sớm.
“…”
Theo lời dặn dò, bà ấy đưa cho tài xế một phong bao lì xì, sau đó chào đón Nam Chức và Ngôn Trạm trở về.
“Anh đừng có đùa giỡn với em, em đang nói rất nghiêm túc đó.

Anh đừng gượng ép quá, đến lúc thành sự thật sẽ không thấy thoải mái đâu.”
Cổ Nguyệt Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà cũng không nỡ làm mất đi niềm vui nho nhỏ trong tình yêu của bọn trẻ nên đã ngồi yên xem vở kịch hay.
“Lão phu nhân và lão gia đang thảo luận về thư pháp trong phòng làm việc.” Dì Triệu cười nói: “Những tác phẩm mà lão gia lưu giữ và đóng khung lại đều là những kiệt tác.”
Không chỉ Tăng Tuyền thấy sửng sốt mà Ngôn Hải Thành bên cạnh cũng bày ra bộ mặt khinh bỉ “Tại sao tôi có thể sinh ra một thằng con trai điên khùng như vậy”.
“Không phải em…” Cô dừng lại, đột nhiên cắn mạnh một cái vào bả vai anh.
Đây thực sự không phải là lời nói nịnh nọt lấy lòng.
Ngôn Hải Thành khẽ cười.
Nam Cẩn Sơn từng là hội trưởng hiệp hội thư pháp, nhưng ông ấy cũng đã thừa nhận rằng chữ viết của mình không đẹp bằng Cổ Nguyệt Dương, còn nói rằng nếu Cổ Nguyệt Dương không tham gia nghiên cứu khoa học, bà chắc chắc sẽ rất nổi tiếng trong giới thư pháp.
Có một bộ ấm trà được bày ở trên bàn, hương thơm còn sót lại của Đại Hồng Bào vẫn êm dịu như trước đó.
“Về rồi sao, trên đường bị kẹt xe à?”
“Lão phu nhân và lão gia đang thảo luận về thư pháp trong phòng làm việc.” Dì Triệu cười nói: “Những tác phẩm mà lão gia lưu giữ và đóng khung lại đều là những kiệt tác.”
Không chó không thể sống nổi: [Ban đêm phải ăn thêm, anh đói]
Tăng Tuyền mặc tạp dề bước ra.

Mỗi năm vào ngày giao thừa, bà ấy đều tự mình xuống bếp nấu ăn.
Ngôn Hải Thành cao 1m86, tướng mạo đẹp trai, đường nét khuôn mặt có chiều sâu.

Cho dù là quá khứ hay hiện tại, ông ấy vẫn luôn là một chiến binh đáng gờm trong hàng ngũ trai đẹp.
“Dì Tuyền, để con đi chào bà ngoại và chú trước, sau đó con sẽ xuống phụ dì.”
“…”
“…”
Tăng Tuyền nói được.

Trong lúc Nam Chức đi rửa tay, bà ấy đi tới nhắc nhở nhỏ thằng con trai xui xẻo của mình.
Trong phòng ngủ dành cho khách không bật đèn.
“Biểu hiện cho tốt một chút, biết chưa?” Bà ấy nói: “Trước đây con tạo nghiệp như vậy, bây giờ phải bù đắp lại gấp đôi cho mẹ.

Mẹ nói cho con biết, Mang Mang rất nghe lời bà ngoại đó.”
“…”
Ngôn Trạm gật đầu, sau đó đi tới phòng vệ sinh tìm Nam Chức rồi cả hai cùng nhau đi vào phòng làm việc.
Cổ Nguyệt Dương nhìn anh.
“Bà ngoại, chú, chúng con về rồi ạ.”
Ngôn Hải Thành đang thưởng thức bốn chữ “Nhất Tâm Sáng Suốt” mà Cổ Nguyệt Dương vừa viết xuống mặt giấy.

Từ đường nét đến kiểu dáng chữ đều như được thổi hồn vào, vô cùng hiên ngang, khí phách, đứng đắn và mạnh mẽ.
“Ừ, nhưng mà chưa thấy đâu cả, đáng lẽ phải hạ cánh rồi.”
Nếu không phải vì hai đứa con đã về, ông ấy còn định sẽ xin thêm lời khuyên từ người thầy đáng kính này.
“Hai đứa về rồi sao?”
Ngôn Hải Thành cao 1m86, tướng mạo đẹp trai, đường nét khuôn mặt có chiều sâu.

Cho dù là quá khứ hay hiện tại, ông ấy vẫn luôn là một chiến binh đáng gờm trong hàng ngũ trai đẹp.
Một nửa đường nét trên mặt Ngôn Trạm là giống ba anh, đặc biệt là đôi mắt —— Tràn đầy nhuệ khí, sáng ngời có thần.
Không, anh không cần phải hung dữ như vậy đâu, mọi thứ đều có thể thương lượng được.
“Bà ngoại, cháu chào bà.”
Ngôn Trạm đã đặc biệt yêu cầu chuẩn bị thêm một chiếc xe nữa để đưa Phương Bác về nhà, để anh ta có thể gặp gia đình sớm hơn.
Đêm giao thừa, ngày đoàn tụ của các gia đình.
Bốn người nói chuyện vài câu với nhau, sau đó Nam Chức với Ngôn Hải Thành cùng xuống bếp trước.
Ngôn Trạm chủ động tiến tới, cúi người, khiêm tốn và kính trọng chào hỏi bà ngoại của cô.
Cổ Nguyệt Dương mỉm cười, đặt bút xuống, khen ngợi: “Hải Thành, đứa nhỏ này còn xuất sắc hơn cháu đó.”
“Nhóc con tóc vẫn còn để chỏm (*).”
Mặt dày như cao chó vậy.
Hai chân Nam Chức đá lung tung, hết cắn lại cấu anh.
Ngôn Trạm và Ngôn Hải Thành cùng nhau đưa Cổ Nguyệt Dương xuống dưới.(*) ý chỉ những người còn trẻ tuổi, bồng bột
Nam Chức sửng sốt.
Ngôn Hải Thành vẫn luôn là người ăn nói có ý tứ, nghiêm khắc và ngay thẳng: “Vẫn còn phải trải nghiệm nhiều lắm, có gì bác cứ dạy bảo nó thêm hộ cháu.”
Ngôn Trạm nhíu mày càng chặt hơn.
“Được.” Anh gật đầu: “Anh đi theo em.”
Nam Chức liếc nhìn “nhóc con” Ngôn Trạm, tự hỏi khi anh bị giáo huấn sẽ như thế nào nhỉ.
Trần Diệp An thở dài: “Thôi được rồi.

Năm mới vui vẻ, em yêu.”
Liệu có phải sẽ kiêu ngạo và lạnh lùng nói rằng “Ba mẹ, con không sai, hai người nhầm rồi”?
Ừ?!
Ba mẹ cô ấy quyết định sẽ đi hưởng thụ lãng mạn với nhau nên đã đặt một tour du lịch đến Bali trong dịp Tết âm này.

Lúc này, bọn họ có lẽ đang nằm dài trên bãi cát, nhâm nhi ly nước trái cây dưới tán ô che nắng.
Cổ Nguyệt Dương xua tay: “Bà bây giờ chỉ còn là một khúc xương cổ hủ già nua thôi.

Nhưng nếu lời nói của bà có thể có tác dụng và giúp ích được gì đó cho bọn trẻ thì cũng là chuyện tốt.

Người trẻ tuổi mà, được phép phạm sai lầm, được phép ngông cuồng.”
“Cháu nói gì cơ?”
Anh đúng là chó mà.
Ngôn Hải Thành khẽ cười.
Ngôn Trạm không từ chối.
Ông ấy nhìn Nam Chức, vẻ mặt không còn nghiêm túc như vừa nãy nữa, nói: “Hôm nay chú đã chuẩn bị một món rất đặc biệt, lát nữa cháu phải cho chú biết nó có ngon không đó nhé.”
“Về rồi sao, trên đường bị kẹt xe à?”
Chủ tịch Ngôn cũng xuống bếp sao?!
Tại sao anh không trực tiếp tới phòng cô luôn đi.
“Chú Ngôn, chú khách sáo quá rồi.

Chú…”
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, trả lời: “Ừ, về nhà rồi tiếp tục.”
Người đến kẻ đi ở sân bay.
“Không sao.” Ông ấy thở dài: “Lâu lắm rồi chú mới được vui như ngày hôm nay đó.”
Ánh trăng dịu nhẹ, thảm lụa mềm mịn như mây, tất cả đều trở nên mềm mại, nhẹ nhàng.
“…”
Xem ra con trai ông ấy đúng thật sự là một thằng con bất hiếu.
Chuyện cô với Ngôn Trạm đang hẹn hò không phải giả, mối quan hệ của hai người ngày càng sâu đậm cũng không phải giả.
Cầm đũa lên, Ngôn Trạm nhìn chỗ cà chua còn sống này trong vài giây.
Bốn người nói chuyện vài câu với nhau, sau đó Nam Chức với Ngôn Hải Thành cùng xuống bếp trước.
Nam Chức vốn định kéo Ngôn Trạm đi cùng.
Phương Bác rất cảm kích, cảm thấy thật tuyệt khi mình gặp được một người sếp tốt như vậy.

Dù bình thường anh ta phải cố gắng lắm mới có thể hoàn thành xong công việc, thỉnh thoảng còn phải đi dọn dẹp đống lộn xộn của boss, lâu lâu còn bị ép ăn một đống cơm chó… Nhưng anh ta đều có thể chịu đựng được.
Nhưng không biết anh đột nhiên bị làm sao, còn chủ động đề nghị ở lại với Cổ Nguyệt Dương.
Mùi của gỗ đàn hương vương vấn trong phòng làm việc.
Ngôn Trạm hợp tác… Hợp tác gật đầu một cái.
“Ngôn tổng, cô Nam, chúc hai người năm mới vui vẻ.”
Có một bộ ấm trà được bày ở trên bàn, hương thơm còn sót lại của Đại Hồng Bào vẫn êm dịu như trước đó.
Cổ Nguyệt Dương thuần thục loại bỏ cặn trà, nói: “Trong lòng Mang Mang luôn tồn tại khúc mắc, hy vọng cháu có thể bao dung nó hơn.


Con bé là một cô gái phải rời xa quê hương từ nhỏ, còn không thể tự chăm sóc được bản thân, vậy mà nó còn muốn kéo mẹ mình ra khỏi… Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy thật chẳng dễ dàng chút nào.”
“Trà ở nhà Mang Mang là do cháu chuẩn bị sao?” Cổ Nguyệt Dương hỏi.
“Bà ngoại, cháu chào bà.”
Ngôn Trạm gật đầu: “Cháu nghe nói bà rất thích uống trà, cho nên cháu đã chuẩn bị một chút.

Cháu hy vọng bà sẽ thích nó.”
Mang theo một sự cô đơn khó tả.
Cổ Nguyệt Dương không trả lời, bầu không khí đột nhiên trở nên trầm lặng.
“Em còn biết quan tâm tới anh sao?”
Nhưng lạ thay, cả hai đều không cảm thấy bối rối, cũng chẳng cảm thấy có gì bất ổn.
“Nghe ba cháu nói, cháu khi còn nhỏ cũng có luyện thư pháp sao?” Cổ Nguyệt Dương lại hỏi: “Cháu có muốn viết thử mấy chữ không?”
Ngôn Trạm không từ chối.
“Nhưng bà thấy cháu gái mình cũng rất may mắn.” Bà nói: “Bởi vì nó đã gặp được cháu.”
Thuần thục mài mực, chấm mực, tư thế cầm bút chuẩn, bình tĩnh viết hai chữ “Thích Tâm” trên tờ giấy.
“…”
Nét chữ rất đẹp.
Sau khi Cổ Nguyệt Dương nhìn nó, bà đã không nói gì một hồi lâu.
“Em tới phòng anh.”
Nam Chức chỉnh lại quần áo, cài cúc lại cực kỳ cẩn thận.
***
Ngôn Trạm đứng yên một bên, không hề quấy rầy tới bà.

Nhưng có người còn đang lo lắng anh sẽ gặp rắc rối nên đã gửi cho anh một tin nhắn Wechat.
Nam Chức: [Đừng viết thư pháp trước mặt bà em!]
“Bởi vì khi con bé vừa mở miệng, mọi người trong khán phòng đều chạy mất dép.

Ha ha ha!”

Khả năng “Đoán tính cách qua chữ viết” của Cổ Nguyệt Dương tuyệt đối không phải để khoe khoang hay là mê tín gì cả, nhưng rất nhiều học sinh của bà ngại viết chữ trước mặt bà vì sợ bà nhìn ra được điều gì đó.
Đương nhiên, Cổ Nguyệt không có thói quen này, mà bà cũng không phải thầy bói.
“Không đi nữa.” Anh nói: “Chuyến công tác đã kết thúc rồi.”
Có thể bình an trôi qua được không…
“Muộn rồi.”
“… Ồ.”
“Cháu nói gì cơ?”
“Không có gì ạ.” Ngôn Trạm cất điện thoại: “Cháu viết không được đẹp, để bà chê cười rồi ạ.”
Cổ Nguyệt Dương nhìn anh.
“Đang ở nơi công cộng, chú ý một chút.” Nam Chức đỏ mặt, nói.
Một lúc sau, bà cười nói: “Cháu cần gì phải khiêm tốn như vậy? Thật chẳng hợp với tính cách của cháu chút nào.”
“…”
Ngôn Trạm mời Cổ Nguyệt Dương ngồi xuống bàn trà.
Xe dần dần lái ra khỏi sân bay và lên đường cao tốc, tốc độ lập tức tăng lên rất nhiều, quãng đường về nhà bắt đầu rút ngắn lại.
Tăng Tuyền mặc tạp dề bước ra.

Mỗi năm vào ngày giao thừa, bà ấy đều tự mình xuống bếp nấu ăn.
Cổ Nguyệt Dương thuần thục loại bỏ cặn trà, nói: “Trong lòng Mang Mang luôn tồn tại khúc mắc, hy vọng cháu có thể bao dung nó hơn.

Con bé là một cô gái phải rời xa quê hương từ nhỏ, còn không thể tự chăm sóc được bản thân, vậy mà nó còn muốn kéo mẹ mình ra khỏi… Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy thật chẳng dễ dàng chút nào.”
Nam Chức vừa hét xong thì cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình đã trống rỗng.
“Đang đi đón lão Phật gia nhà cậu à?”
Ngôn Trạm siết chặt hai tay, gật đầu.
Đường xá bên ngoài sân bay đang bị ùn tắc, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi đám đông.
Cổ Nguyệt Dương mỉm cười, đặt bút xuống, khen ngợi: “Hải Thành, đứa nhỏ này còn xuất sắc hơn cháu đó.”
“Nhưng bà thấy cháu gái mình cũng rất may mắn.” Bà nói: “Bởi vì nó đã gặp được cháu.”
Ngôn Trạm lắc đầu: “Là cháu may mắn có được cô ấy.”
Cổ Nguyệt Dương lại pha thêm một ấm trà.
Bà đưa cho Ngôn Trạm một cái chén, đột nhiên nói: “Cháu có biết Mang Mang là một đứa không nhạy cảm với âm thanh không?”
Không chó không thể sống nổi: [Thực sự rất ngon]
“…”
Tăng Tuyền cười nói: “Mẹ biết con là người hẹp hòi, keo kiệt mà.

Mau ăn đi, tất cả đều là của con, không ai giành của con đâu!” Nói xong, bà còn cấu chồng mình ở dưới gầm bàn mấy cái, kìm nén không được vừa đập bàn vừa cười.
Động tác của Ngôn Trạm dừng lại: “Cháu không biết ạ.”
Người lớn còn đang ở đây, cô vẫn còn muốn làm người!
“Ha ha ha.” Cổ Nguyệt Dương cười lớn: “Cháu đừng nói cho con bé biết là bà nói.

Chắc chắn cháu chỉ biết con bé có một giọng nói rất hay đúng không, nhưng thật ra ngũ âm của con bé có chút thiếu sót, khi hát sẽ bị lạc nhịp.”
Ngôn Trạm nhớ lại, hình như anh chưa từng nghe thấy cô hát hay ngâm nga bài hát nào cả.
Vốn dĩ cô có thể kìm lại, nhưng anh lại bừng bừng khí thế tiến về phía cô như một ngọn lửa, một khi đã bốc cháy thì cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cùng bốc cháy với anh.
“Có một lần, trường tiểu học của con bé tổ chức một cuộc thi ca hát.

Con bé đã bừng bừng khí thế đi đăng ký, kết quả ngày hôm đó, giáo viên đã nói rằng sau này con bé đừng ca hát nữa, chỉ cần đứng bên cạnh lắng nghe là được rồi.”
“…”
“Bởi vì khi con bé vừa mở miệng, mọi người trong khán phòng đều chạy mất dép.

Ha ha ha!”
Ngôn Trạm khẽ cười, nâng chén lên uống một ngụm trà.
Ngôn Trạm lắc lắc bả vai: “Ừ.”
Nhưng, sáu chữ “không thể tự chăm sóc bản thân” cứ vang lên trong tâm trí anh.
~
Anh ôm cô ngồi xuống giường.
Cổ Nguyệt Dương nhắc về quá khứ như đang kể một câu chuyện tiếu lâm, nhưng đối với một cô gái mới chỉ học tiểu học mà nói, nếu không có sự an ủi, khuyên nhủ của ba mẹ, cô sẽ cảm thấy thế nào?
“…”
Tất cả những đứa trẻ khác đều đứng hát trên sân khấu, chỉ có mình cô đứng bên dưới.
Nhưng lạ thay, cả hai đều không cảm thấy bối rối, cũng chẳng cảm thấy có gì bất ổn.
“Bà ngoại.” Ngôn Trạm đặt chén trà xuống.
Cố Nguyệt Dương từ từ thu lại nụ cười, cũng đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào chàng trai trẻ trước mặt.
Khi anh định hôn thêm lần nữa, Nam Chức nhanh chóng che miệng anh lại.
Cuối cùng khi nhìn thấy “món ăn” đó, anh bất lực đến mức chỉ biết thở dài.
Anh không sợ ánh mắt chăm chú của bà, anh thẳng thắn, chân thành, trịnh trọng nói với bà: “Sau này, cháu sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của cô ấy.”
***
Bữa cơm tất niên chính là điểm nhấn của đêm giao thừa.
Ngôn Trạm và Ngôn Hải Thành cùng nhau đưa Cổ Nguyệt Dương xuống dưới.
Bất tri bất giác hai phút đã biến thành mười phút.
Trên bàn ăn có đủ loại món ngon phong phú, đủ màu sắc và hương vị.
Phu nhân của boss cũng rất tốt!
“Ai da, đã lâu lắm rồi bà không được ăn các món ăn của Trung Quốc.”
*
Cổ Nguyệt Dương ngồi xuống ghế chính giữa, Ngôn Hải Thành và Tăng Tuyền ngồi cạnh nhau ở phía bên trái, Ngôn Trạm và Nam Chức ngồi cạnh nhau ở phía bên phải.
“Dì Tuyền, để con đi chào bà ngoại và chú trước, sau đó con sẽ xuống phụ dì.”
Bữa cơm chính thức bắt đầu.
“…”
Gia tộc nhà họ Cổ cũng thuộc dòng dõi thư hương thế gia, lễ nghi trên bàn ăn rất được coi trọng.
“Bà ngoại, bà nếm thử món thịt viên kho tàu này của cháu đi ạ.” Tăng Tuyền nói: “Chắc chắn nó sẽ ngon hơn ở nhà hàng nhiều.”
Nhưng, sáu chữ “không thể tự chăm sóc bản thân” cứ vang lên trong tâm trí anh.
Ánh sáng lướt qua mặt kính tạo thành một loạt dải màu, chiếu sáng bên trong xe.
Nhưng Cổ Nguyệt Dương không hể cổ hủ như vậy, trong lúc ăn bà có nhắc đến những chuyện thường ngày, sau đó lại nói về những điều thú vị ở nước Mỹ.

Bầu không khí trên bàn ăn không ngột ngạt và buồn tẻ chút nào.
“Không thành vấn đề.”
“Bà ngoại, bà nếm thử món thịt viên kho tàu này của cháu đi ạ.” Tăng Tuyền nói: “Chắc chắn nó sẽ ngon hơn ở nhà hàng nhiều.”
“Em sao vậy!”
Ngôn Trạm nhận được cái nháy mắt ra hiệu của mẹ mình, anh dùng một đôi đũa khác gắp cho bà ấy, sau đó cũng gắp cho Nam Chức một miếng.
“Ngon quá.” Cô cười nói.
“Cảm ơn cô Nam, tôi…”
Ngôn Trạm rũ mắt xuống, rõ ràng vẫn là bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo đó, nhưng trong mắt lại bốc cháy ngùn ngụt.
Ngôn Trạm lại gắp thêm cho cô: “Vậy thì em ăn nhiều vào.”
Sau đó, Tăng Tuyền đã mang món ăn mà bà ấy đã đặc biệt chuẩn bị ra, Ngôn Hải Thành cũng nói rằng món thịt Đông Pha trên bàn là do đích thân ông ấy làm.

Vì mọi người đều đã mang món ăn mình đã chuẩn bị ra, làm sao Nam Chức có thể ngồi yên được.
Ngửi thấy hương cam quen thuộc kia, nỗi niềm nhung nhớ trong anh cuối cùng cũng vơi đi phần nào.
Cô nhìn Tăng Tuyền, Tăng Tuyền hắng giọng, nói: “Thằng nhóc này thật có phúc, Mang Mang đã tự tay làm cho con một món đó.”
Nhưng cùng nhau đón Tết như thế này khiến bọn họ trông như một gia đình thật sự, không khỏi có chút…
Dì Triệu cúi đầu ra hiệu cho người giúp việc mang thức ăn lên.
Một nửa đường nét trên mặt Ngôn Trạm là giống ba anh, đặc biệt là đôi mắt —— Tràn đầy nhuệ khí, sáng ngời có thần.
Ngôn Trạm nắm tay Nam Chức dưới gầm bàn, trong mắt mang theo ý cười.
Cuối cùng khi nhìn thấy “món ăn” đó, anh bất lực đến mức chỉ biết thở dài.
Một bát đầy cà chua ủ muối.
“Anh mau ăn đi.” Nam Chức gắp một đũa cho anh: “Nhân lúc nó còn đang lạnh.”
Tăng Tuyền cười nói: “Mẹ biết con là người hẹp hòi, keo kiệt mà.

Mau ăn đi, tất cả đều là của con, không ai giành của con đâu!” Nói xong, bà còn cấu chồng mình ở dưới gầm bàn mấy cái, kìm nén không được vừa đập bàn vừa cười.
Có thể bình an trôi qua được không…
Ngôn Hải Thành liếc nhìn bà ấy, sau đó nghiêm mặt nói: “Nếu đã là thành ý của Mang Mang thì con nên ăn nhiều một chút.”
“…”
Ngôn Trạm nhíu mày, đáp: “Anh không nói đùa.”
“Trà ở nhà Mang Mang là do cháu chuẩn bị sao?” Cổ Nguyệt Dương hỏi.
Cổ Nguyệt Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà cũng không nỡ làm mất đi niềm vui nho nhỏ trong tình yêu của bọn trẻ nên đã ngồi yên xem vở kịch hay.
Nam Chức trừng mắt hung dữ với anh, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh mau ăn đi.” Nam Chức gắp một đũa cho anh: “Nhân lúc nó còn đang lạnh.”
Ngôn Trạm nhìn bộ dạng đắc ý của cô, hai mắt cô sáng ngời, hai cái má mềm mịn hơi nhếch lên.
Tay anh chợt thấy ngứa, rất muốn véo khuôn mặt nhỏ này của cô, nhưng nghĩ đến làn da mỏng manh của cô, cuối cùng anh phải kìm nén lại.
Cầm đũa lên, Ngôn Trạm nhìn chỗ cà chua còn sống này trong vài giây.
Nam Chức lên tầng kiểm tra lại phòng của Cổ Nguyệt Dương, nào ngờ vừa đi ra ngoài đã bị kéo sang phòng bên cạnh.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn chằm chằm của Nam Chức, anh bỏ cà chua vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp.
“Ngon.”
“…”
Cô có ngồi tù cũng phải giết tên chó này!
Sao đột nhiên cô lại thấy lạnh sống lưng nhỉ?
“Nếu anh thực sự không…”
Dì Triệu đã đợi ở bên ngoài biệt thự nhà họ Ngôn từ sớm.
“Ngon thì con tiếp tục ăn đi, ăn đi.” Tăng Tuyền cầm cái bát lên, trực tiếp đặt xuống trước mặt anh: “Ăn hết đi, đừng lãng phí thành ý của Mang Mang.”
Nam Chức rùng mình, vội vàng ấn nó xuống, thầm nghĩ tấm ngăn vừa mới hạ xuống, tài xế lái xe sẽ tưởng tượng ra vở kịch như nào chứ?
Ngôn Trạm thoáng liếc nhìn người bên cạnh, nói: “Chắc chắn phải ăn hết rồi, ăn, hết, sạch, sành, sanh.”

“Có một lần, trường tiểu học của con bé tổ chức một cuộc thi ca hát.

Con bé đã bừng bừng khí thế đi đăng ký, kết quả ngày hôm đó, giáo viên đã nói rằng sau này con bé đừng ca hát nữa, chỉ cần đứng bên cạnh lắng nghe là được rồi.”
“…”
Không, anh không cần phải hung dữ như vậy đâu, mọi thứ đều có thể thương lượng được.
Nhưng Ngôn Trạm thực sự đã ăn hết sạch.
Không chỉ Tăng Tuyền thấy sửng sốt mà Ngôn Hải Thành bên cạnh cũng bày ra bộ mặt khinh bỉ “Tại sao tôi có thể sinh ra một thằng con trai điên khùng như vậy”.
“Vậy em sẽ đi, được chưa? Em đi!”
Sau đó, Nam Chức nhận được tin nhắn Wechat từ gã cuồng cà chua.
Không chó không thể sống nổi: [Thực sự rất ngon]
Nam Chức đẩy anh ra, trách anh: “Người lớn còn đang ở dưới nhà đó.”
Không chó không thể sống nổi: [Ban đêm phải ăn thêm, anh đói]
“…”
Kết quả là cô tự đào hố chôn mình sao?

Vẻ mặt của người đàn ông trông rất nghiêm túc, ánh mắt lúc này giống hệt như khi anh xử lý công việc, vô cùng chuyên tâm và cẩn trọng, quả thật không phải là đùa.
Sau bữa cơm tất niên, mọi người cùng nhau xem gala xuân trong phòng khách.
Ngôn Nhị Cẩu: Đây chính là hành trình gian nan để bước vào trong trái tim cô ấy.
Trong nhà không có quá nhiều người giúp việc, hiện tại cũng không cần phải làm gì cả, bọn họ đều tụ tập lại trong sảnh cùng nhau xem, chỉ đợi đến 10 giờ sẽ đi làm sủi cảo là xong xuôi một buổi tối.
Nam Chức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nam Chức lên tầng kiểm tra lại phòng của Cổ Nguyệt Dương, nào ngờ vừa đi ra ngoài đã bị kéo sang phòng bên cạnh.
“…”
“…”
Cùng với tiếng động không mạnh cũng không nhẹ, cánh cửa được đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Cổ Nguyệt Dương xua tay: “Bà bây giờ chỉ còn là một khúc xương cổ hủ già nua thôi.

Nhưng nếu lời nói của bà có thể có tác dụng và giúp ích được gì đó cho bọn trẻ thì cũng là chuyện tốt.

Người trẻ tuổi mà, được phép phạm sai lầm, được phép ngông cuồng.”
“Đêm nay ngủ ở đây sao?”
“…”
Không thì sao?
Nam Chức đẩy anh ra, trách anh: “Người lớn còn đang ở dưới nhà đó.”
Trong phòng ngủ dành cho khách không bật đèn.
Chỉ có ánh trăng sáng xuyên qua rèm vải, rải rác những bóng đen xuống mặt sàn.
Ngôn Trạm đứng bất động khiến cô không thể nhúc nhích được.
Anh có còn mặt mũi không vậy?
“Phòng của anh ở tầng dưới.”
“…”
Tại sao anh không trực tiếp tới phòng cô luôn đi.
Nam Chức im lặng, mặt nóng bừng.

Cũng may trong phòng khá tối nên anh không thể nhìn thấy được.
“Đừng linh tinh, hôm nay không…”
Ngôn Trạm hôn cô.
Chúng ta chuẩn bị tạo ra chấn động sao?
“…”
Tên chó này mắc bệnh cuồng hôn à? Sao có thể hôn mà không nói trước lời nào vậy.
Nam Chức thở phào.

Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau.
Ngôn Trạm nhìn cô chăm chú, sau đó nhẹ nhàng nói “Thế còn được”, còn cố tình bày ra bộ dạng là cô đang muốn ăn thịt chó!
Lúc đầu Nam Chức còn chống cự, nhưng cô không thể kìm chế nổi tên lưu manh này được.
Hơn nữa, cô cũng rất muốn anh.
Vốn dĩ cô có thể kìm lại, nhưng anh lại bừng bừng khí thế tiến về phía cô như một ngọn lửa, một khi đã bốc cháy thì cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cùng bốc cháy với anh.
“Đừng…”
Cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đang thăm dò bên trong, Nam Chức đã lấy lại được lý trí của mình.
Ngôn Trạm hôn lên khóe mắt cô, bàn tay vẫn ngao du khắp nơi: “Đêm nay đến phòng anh đi.”
“… Không đi.”
Người lớn còn đang ở đây, cô vẫn còn muốn làm người!
Nhưng vừa mới dứt lời, cô lập tức bị bế bổng lên.
Tăng Tuyền nói được.

Trong lúc Nam Chức đi rửa tay, bà ấy đi tới nhắc nhở nhỏ thằng con trai xui xẻo của mình.
“Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ.”
“Ngôn Trạm!”
Hai chân Nam Chức đá lung tung, hết cắn lại cấu anh.
“Nghe ba cháu nói, cháu khi còn nhỏ cũng có luyện thư pháp sao?” Cổ Nguyệt Dương lại hỏi: “Cháu có muốn viết thử mấy chữ không?”
“Anh là con quỷ đói mê sắc à? Nhịn một ngày không được sao?”
“17 ngày.”
“Hai phút.”
“…”
“…”
Ngôn Trạm rũ mắt xuống, rõ ràng vẫn là bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo đó, nhưng trong mắt lại bốc cháy ngùn ngụt.
Khóe miệng Nam Chức nhếch lên, một vòng cung lớn trên môi lập tức rộng mở.

Cô không ngẩng đầu lên, trực tiếp lao thẳng tới…
“Đừng đá nữa.” Anh nói: “Nhỡ đá hỏng nó, em sẽ không vui đâu.”
“Gì cơ?”
“…”
Cô có ngồi tù cũng phải giết tên chó này!
“Tiến triển có nhanh quá không?”
Nhìn thấy sắp đến bên cạnh giường, cơ thể Nam Chức đông cứng lại, nhưng chắc chắn không thể nào cứng bằng anh được, chỉ có thể đành để mất nước vào tay giặc.
Cô nói một cách mơ hồ và cực nhanh.
“Em tới phòng anh.”
Cô nói một cách mơ hồ và cực nhanh.
Cái kiểu biểu đạt trần trụi “Lát nữa chúng ta sẽ ư ư a a” thật quá xấu hổ.
“Gì cơ?”
“…”
Anh đúng là chó mà.
Anh hôn nhẹ lên trán cô.
“Bây giờ mà làm thì càng thêm…”
“Em tới phòng anh!”
Nhưng ánh mắt của anh không dừng lại ở bên ngoài, mà là thẫn thờ vô định.
Nam Chức vừa hét xong thì cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình đã trống rỗng.
Ngôn Trạm siết chặt hai tay, gật đầu.
Ngôn Trạm nhìn cô chăm chú, sau đó nhẹ nhàng nói “Thế còn được”, còn cố tình bày ra bộ dạng là cô đang muốn ăn thịt chó!
Ngôn Trạm chủ động tiến tới, cúi người, khiêm tốn và kính trọng chào hỏi bà ngoại của cô.
“Hài lòng chưa? Thả em…”
Anh ôm cô ngồi xuống giường.
Tên chó này mắc bệnh cuồng hôn à? Sao có thể hôn mà không nói trước lời nào vậy.
“Ngôn Trạm! Anh thật sự đáng ghét vậy sao? Em…”
“Hai phút.”
“…”
Ánh trăng dịu nhẹ, thảm lụa mềm mịn như mây, tất cả đều trở nên mềm mại, nhẹ nhàng.
Nam Chức dựa vào vai anh, nhịp tim đang đập loạn dần dần bình tĩnh trở lại.
“Đúng rồi, anh ăn nhiều cà chua như vậy có cảm thấy buồn nôn không?”
Anh ôm cô như một đứa trẻ.

Mà từ góc độ này, cô vừa vặn có thể chiêm ngưỡng chiếc cằm góc cạnh của anh.
“Em còn biết quan tâm tới anh sao?”
“Không phải em…” Cô dừng lại, đột nhiên cắn mạnh một cái vào bả vai anh.
“Đau!”
Lại cắn thêm một lần nữa.
“Em sao vậy!”
Nam Chức trừng mắt hung dữ với anh, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh đâu có bị cận thị đâu! Dì Tuyền nói mắt anh chỉ hơi bị tán quang (*), đeo kính để đề phòng bị cận thị thôi.”
Khi giác mạc bị biến dạng, bề mặt lồi lõm không quy chuẩn, ánh sáng sẽ không tập trung thành tiêu điểm trên võng mạc mà phân tán về các phía, làm cho ảnh vật mơ hồ(*) tán quang: Người bị tán quang nhìn vật gì cũng mơ hồ không rõ.

Nguyên nhân gây bệnh chủ yếu là do độ cong của giác mạc biến đổi.

Cổ Nguyệt Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà cũng không nỡ làm mất đi niềm vui nho nhỏ trong tình yêu của bọn trẻ nên đã ngồi yên xem vở kịch hay.Khi giác mạc bị biến dạng, bề mặt lồi lõm không quy chuẩn, ánh sáng sẽ không tập trung thành tiêu điểm trên võng mạc mà phân tán về các phía, làm cho ảnh vật mơ hồ
Ngôn Trạm lắc lắc bả vai: “Ừ.”
Ừ?!
Ừ cái gì mà ừ!
Là cái tên biến thái nào nhất định đòi phải bật đèn mỗi lần làm chuyện đó, nói rằng mình bị cận thị không nhìn thấy hả?
Trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?
“Ngôn Trạm, anh mà cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng có ngày em sẽ đá anh!”
Ngôn Trạm nheo mắt lại, cúi đầu xuống, hỏi: “Em định đá anh như thế nào?”
“Vậy em sẽ đi, được chưa? Em đi!”
“Được.” Anh gật đầu: “Anh đi theo em.”
“…”
Mặt dày như cao chó vậy.
Bất tri bất giác hai phút đã biến thành mười phút.
Nam Chức chỉnh lại quần áo, cài cúc lại cực kỳ cẩn thận.
Cô cấu Ngôn Trạm rồi đi ra khỏi phòng, còn không quên nhắc nhở anh chỉ được xuất hiện sau khi cô xuống phòng khách được 10 phút.
Ngôn Trạm hợp tác… Hợp tác gật đầu một cái.
Có vẻ là vậy.
“…”
Nam Cẩn Sơn từng là hội trưởng hiệp hội thư pháp, nhưng ông ấy cũng đã thừa nhận rằng chữ viết của mình không đẹp bằng Cổ Nguyệt Dương, còn nói rằng nếu Cổ Nguyệt Dương không tham gia nghiên cứu khoa học, bà chắc chắc sẽ rất nổi tiếng trong giới thư pháp.
Anh có còn mặt mũi không vậy?
Nam Chức nhìn xung quanh một vòng, sau đó kiễng chân lên hôn anh một cái, còn nhấn mạnh: “10 phút.”
“Không thành vấn đề.”
Thế nhưng, trước khi Nam Chức đi xuống cầu thang, điện thoại của cô đã đổ chuông.
“Alo, anh Trần đấy à.”
Một lúc sau, bà cười nói: “Cháu cần gì phải khiêm tốn như vậy? Thật chẳng hợp với tính cách của cháu chút nào.”
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là số của người nhà cô Trần Diệp An không?”
“…”
“Chúng tôi đang ở bệnh viện trung ương.”
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn chó —— Vua chó —— Vua của loài chó —— Không chó không thể sống nổi…
*
Ngôn Nhị Cẩu: Đây chính là hành trình gian nan để bước vào trong trái tim cô ấy..



Cạm Bẫy Dịu Dàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cạm Bẫy Dịu Dàng Truyện Cạm Bẫy Dịu Dàng Story Chương 57: 57: “đêm Nay Đến Phòng Anh Đi”
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...