Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 32: 32: “tôi Chỉ Coi Anh Là Anh Trai Thôi”
Editor: YuuPhó Doanh Xuyên tới nhà họ Khang dùng bữa.
Anh trai…
Anh chưa bao giờ quên chiếc váy chiết eo màu đen đó.
Nhìn thấy đứa em gái ngày xưa chơi thân với em gái mình, anh ấy ngẩn ngơ một hồi rồi cũng khẽ mỉm cười.
Anh đã kiên nhẫn rồi, mặt mũi cũng vứt sang một bên rồi.
“Anh Doanh Xuyên!” Nam Chức chạy đến.
Ngôn Trạm siết chặt điện thoại, kéo khăn tắm trên đầu xuống.
Không khí vui vẻ và ấm áp trên bàn ăn bỗng chốc đông cứng lại.
Nhưng bây giờ không giống như ngày xưa.
Khang Minh Thận và Nam Cảnh Trân đều đã về hưu, dù vẫn còn nắm quyền ở tập đoàn nhưng hầu như mọi việc đều đã để các hậu bối lo liệu.
Cô đã trưởng thành, không thể giống như hồi nhỏ, trở thành con gấu koala quấn lấy Phó Doanh Xuyên.
Mà Phó Doanh Xuyên cũng không thể ôm cô, dù đó chỉ là một cái ôm giữa anh trai và em gái.
(*) Ngô Ngạn Tổ: là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông.
Nam Cảnh Trân gật đầu nói được.
Đúng lúc đó Ngôn Trạm lại đứng dậy.
Rất xin lỗi mọi người vì thời gian qua Yuu bận “đi cày” quá nên không có thời gian edit truyện để up cho mọi người đọc.
Sắp tới Yuu sẽ chăm chỉ up truyện hơn, chương được up hôm nay coi như “mừng tuổi” thôi, hôm sau Yuu sẽ up nhiều hơn nha
Bởi vì có người nào đó đứng cách đấy không xa đang nhìn anh ấy chằm chằm như con gà chọi, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
“…”
Cô không phải là người có tính cách rụt rè, nói chuyện càng không ấp a ấp úng như vậy.
Nhưng không hiểu tại sao khi nói về chủ đề này, cô lại thấy có chút khó mở lời.
“Lớn lắm rồi.” Phó Doanh Xuyên lấy món quà ra: “Hy vọng em sẽ thích.”
Tăng Tuyền tăng tốc độ nói chuyện, tiếp tục hỏi: “Sao đột nhiên con lại đổi ý vậy? Mau nói cho mẹ biết đi! Trước đây mẹ ép con gặp Mang Mang nhiều như vậy nhưng con không hề chịu.
Là cái gì đã cảm hóa con hả? Nhất định không phải tình mẫu tử của chúng ta đâu đúng không, mẹ biết mà.”
Nam Chức cười ngọt ngào, giọng nói càng thêm ngọt hơn: “Cảm ơn anh, anh Doanh Xuyên.”
“…”
Rất xin lỗi mọi người vì thời gian qua Yuu bận “đi cày” quá nên không có thời gian edit truyện để up cho mọi người đọc.
Sắp tới Yuu sẽ chăm chỉ up truyện hơn, chương được up hôm nay coi như “mừng tuổi” thôi, hôm sau Yuu sẽ up nhiều hơn nha
Mọi người cùng đi về phía phòng ăn để dùng bữa.
“Cháu biết ạ.” Nam Chức mỉm cười rồi gắp thức ăn cho bà lão: “Bà ngoại cũng đốc thúc cháu tập thể dục lắm ạ.”
Tăng Tuyền thở dài, an ủi: “Có lẽ Mang Mang chưa bước ra được khỏi góc tối của bản thân.
Con là đàn ông, theo đuổi con gái nhà người ta phải kiên nhẫn, biết chưa? Vứt bỏ mặt mũi cũng được.”
Khang Minh Thận và Nam Cảnh Trân đều đã về hưu, dù vẫn còn nắm quyền ở tập đoàn nhưng hầu như mọi việc đều đã để các hậu bối lo liệu.
Bởi vì có người nào đó đứng cách đấy không xa đang nhìn anh ấy chằm chằm như con gà chọi, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Lần gọi tên khi bị hắt cà phê vào lần trước quá đột ngột, tuy không ảnh hưởng đến giọng nói êm tai của cô, nhưng bây giờ khi cô gọi anh như vậy càng khiến anh thấy vui hơn.
“…”
Con cháu nhà này thường rất bận rộn, có đôi khi cả tháng không về nhà dùng bữa với hai ông bà già.
“Vừa rồi cậu ta có ý gì vậy? Sao bà cứ thấy nó kỳ quái kiểu gì ý?” Nam Cảnh Trân hỏi.
Yuu: Chúc mừng năm mới cả nhà Chúc mọi người một năm mới mạnh khỏe, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý
Hôm nay có nhiều thanh niên trẻ tuổi vây xung quanh như vậy, hai vợ chồng già cười không ngậm được miệng, cũng không đoái hoài gì đến lễ nghi trên bàn ăn.
Ngôn Trạm yên lặng nhìn cô gái, khóe miệng cong lên thành nụ cười, nhưng tâm tư dần dần bị “chiếc váy ngắn” xâm chiếm.
Nhưng cô không hề nhận ra lông mày của mình vẫn luôn nhíu chặt, khóe miếng cũng đã rũ xuống…
“Mang Mang, cháu đã phải lồng tiếng cho loli hay mấy chị đại ngầu ngầu chưa?”
Đúng vậy!
Nam Chức hơi bị nghẹn, Ngôn Trạm liền đưa nước cho cô.
Nam Chức vốn định chụp mấy tấm ảnh cho Cổ Nguyệt Dương ngắm nhìn, nhưng lúc này cô lại cứng đờ như người máy, chỉ muốn tìm một sợi dây điện nào đó quấn quanh người giả vờ chết.
Cô gật đầu nói cảm ơn, sau đó trả lời: “Bà bác, sao bà nằm lòng như người trong nghề thế ạ? Trước mắt thì cháu chưa phải lồng tiếng cho loli hay mấy chị đại.
Nhưng nếu có cơ hội thì cháu cũng muốn thử trong tương lai.”
Nam Chức mím môi, bất giác tiến nhanh về phía trước vài bước, nhưng khi cảm thấy có gì đó không ổn, cô lại bước trở lại.
Khang Minh Thận: “Có chức vụ —— Tiến sĩ.”
“…”
Nam Cảnh Trân vô cùng ủng hộ, còn nói: “Hình như loli phải mặc mấy cái váy ngắn ngắn đúng không? Cái loại siêu ngọt ngào màu hồng phấn ý.”
“Con nói xem? Mang Mang, con bé…”
Khó khăn lắm mới phá vỡ được cái kén, vậy mà đối phương chỉ coi như anh trai, còn điều gì đáng buồn hơn chuyện này không?
“Nghe nói hôm nay con tới nhà họ Khang.”
“…”
Ồ, cô vừa rồi đã vô tình để lộ sự trà xanh của mình.
Người già đúng là biết đón đầu xu hướng thật.
Ngôn Trạm đi tắm nước lạnh.
Nam Chức kiên nhẫn giải thích từng điều một cho vị trưởng lão, hai người nói qua nói lại, không hề tẻ nhạt chút nào.
“…”
Nam Chức xoay người bế con mèo lên, nhưng mới chỉ đi được vài bước, cô suýt chút nữa thì ngã vì vấp phải thứ gì đó.
Ngôn Trạm yên lặng nhìn cô gái, khóe miệng cong lên thành nụ cười, nhưng tâm tư dần dần bị “chiếc váy ngắn” xâm chiếm.
(*) Ngô Ngạn Tổ: là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông.
Anh chưa bao giờ quên chiếc váy chiết eo màu đen đó.
Ngược lại, từ lúc anh biết cô và cô gái câm đó là cùng một người, chiếc váy còn xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Đóng cửa lại, Quýt nhỏ tiến tới kêu meow meow xin được ôm.
Trái tim Khang Tuyền nhảy dựng lên mắc lại trong cổ họng, vội nói: “A Trạm, bình tĩnh.”
Làn da trắng như tuyết của cô kết hợp cùng với dải ruy băng màu đen ôm trọn lấy từng đường cong của cô, để lộ vòng eo nhỏ một tay cũng có thể ôm hết, như thể chỉ cần dùng chút sức lực cũng có thể bẻ gãy…
Yết hầu của Ngôn Trạm cuộn lên xuống, anh nhìn sang chỗ khác, nhấp một ngụm rượu vang đỏ mát lạnh.
“…”
Yêu mọi người rất nhiều
Nhưng cô chỉ coi anh là anh trai.
“… Phim truyền hình do Mang Mang nhà chúng ta lồng tiếng, nhất định ngày nào bà cũng sẽ theo dõi.”
Khang Tuyền cười nói: “Thím hai, lịch xem phim truyền hình hiện tại của thím không phải đã xếp kín rồi sao? Vẫn còn thời gian rảnh để nhét Nam Chức vào ạ.”
Trong những năm tháng thăng trầm của cuộc sống, mọi thứ luôn vận động, chỉ có tình cảm của họ là không hề thay đổi, vẫn luôn đồng hành cùng nhau trên suốt chặng đường.
Nam Cảnh Trân bực bội nói: “Không phải phim truyền hình nào rồi cũng sẽ kết thúc sao?”
Cô không hề phủ nhận rằng Ngôn Trạm đã truyền tới cho mình một chút tín hiệu, nhưng có chấp nhận hay không, là do cô.
“Đúng, đúng.” Khang Minh Thận nói: “Bộ phim gần đây tôi xem không hay chút nào.
Kết cục HE quá giả tạo, chán.”
Anh thích nghe cô gọi tên mình.
Nam Chức thấy hai vị trưởng lão nói chuyện như vậy liền im lặng nghe bọn họ nói.
Yuu: Chúc mừng năm mới cả nhà Chúc mọi người một năm mới mạnh khỏe, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý
Thật tuyệt.
Nhưng không khí đóng băng tuyệt đối ở phía đối diện đã khiến anh ta chết cóng.
Dù thế nào thì anh ta cũng chết, vậy thì phải chiến đấu vì người anh em của mình thôi!
Hai người sánh bước bên nhau từ lúc còn trẻ cho đến khi già đi, lúc về già lại càng thêm thư thái, trẻ trung như vậy.
Haizz, vị này chỉ muốn xem náo nhiệt và ngồi ăn dưa thôi.
“Lên cơn động kinh à?”
Trong những năm tháng thăng trầm của cuộc sống, mọi thứ luôn vận động, chỉ có tình cảm của họ là không hề thay đổi, vẫn luôn đồng hành cùng nhau trên suốt chặng đường.
Anh trai?
Theo như bà quan sát thì Mang Mang không hề có tình cảm với thằng con trai bất hiếu của bà.
“Mang Mang.”
Ngược lại, từ lúc anh biết cô và cô gái câm đó là cùng một người, chiếc váy còn xuất hiện trong giấc mơ của anh.
“Ông Khang và bà Khang rất tình cảm.” Người đàn ông chủ động phá vỡ tình thế bế tắc.
Bà lão gọi, cô liền đáp lại.
~
Thật ra Khang Tuyền cũng không dám xen vào, bởi vì anh ta sợ chỉ cần mình nói sai một câu sẽ một đi không trở lại.
Nam Cảnh Trân nói: “Công việc quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng.
Những người làm công việc sáng tạo như các cháu đều không có nhiều thời gian rảnh, nhưng như vậy cũng không được.”
Nam Chức gượng cười không biết nên thuyết phục như thế nào.
Vừa rồi chắc chắn là cô hiểu lầm, hai vị trưởng lão này phải là “yêu nhau lắm cắn nhau đau” mới đúng.
Hai người lang thang không mục đích trong khu vườn phía sau nhà họ Khang.
“Cháu biết ạ.” Nam Chức mỉm cười rồi gắp thức ăn cho bà lão: “Bà ngoại cũng đốc thúc cháu tập thể dục lắm ạ.”
Ngôn Trạm đau đầu.
Yết hầu của Ngôn Trạm cuộn lên xuống, anh nhìn sang chỗ khác, nhấp một ngụm rượu vang đỏ mát lạnh.
Nam Cảnh Trân nói vậy là được rồi, còn dặn dò thêm: “Còn nữa, cháu đã có người yêu chưa? Nhân lúc còn trẻ thì phải tiếp xúc nhiều vào, đến lúc đó cháu mới biết được mình thích mẫu người như thế nào.”
Không khí vui vẻ và ấm áp trên bàn ăn bỗng chốc đông cứng lại.
Trái tim anh như nghẹn lại, một luồng khí chết chóc trào ra khắp cơ thể, nhưng cuối cùng cũng bị anh đè nén xuống.
Những giọt nước còn sót lại trên mái tóc ngắn chảy xuống khuôn mặt kiên định của người đàn ông, uốn lượn xuống đến cằm, yết hầu, xương quai xanh, cho đến khi biến mất hoàn toàn trên lồng ngực.
Nhưng Nam Chức lại không hề cảm thấy chủ đề tử thần “tìm bạn đời” này kinh khủng chút nào, chỉ là phía bên trái cô như đang ở Nam Cực, lạnh cóng đến phát sợ.
Ngôn Trạm cũng không ngạc nhiên khi Tăng Tuyền gọi điện tới —— Cái miệng của Khang Tuyền chính là loa phát thanh của thế giới.
Khang Tuyền nhìn khuôn mặt đẹp trai phủ đầy băng lạnh của Ngôn Trạm, trong khi Phó Doanh Xuyên ngồi bên cạnh lại đặt đũa xuống, chậm rãi lau miệng… Một vở kịch dường như sắp bắt đầu.
新年快乐
“Nói gì đi.” Tăng Tuyền sốt ruột: “Con không thể lừa gạt các vị trưởng lão được! Hai vị trưởng lão nhà họ Khang đều rất coi trọng đó.”
Nam Cảnh Trân không hề hay biết chuyện gì, còn thúc giục: “Cháu có chưa, Mang Mang? Bà bác quen biết rất nhiều chàng trai tuấn tú thành đạt, tùy cháu chọn.”
Nam Chức ngẩng đầu nhìn anh, cái cằm của người đàn ông đặc biệt góc cạnh.
Huống chi Ngôn Trạm còn mới giúp cô giải quyết chuyện của Giang Nguyên.
“Ông dượng cũng biết.” Khang Minh Thận không cam lòng yếu thế: “Mang Mang, cháu gặp người bên ông trước đi.”
Nam Chức hoang mang, nhìn sang Khang Tuyền xin trợ giúp.
“Bên bà.”
Thật tuyệt.
Tại sao cái gì mà tại sao?
“Bên ông!”
Nam Cảnh Trân đặt thìa xuống, hỏi: “Vậy thì sao? Xã hội bây giờ cũng không phong kiến như vậy, chúng ta không bắt cháu phải tuân thủ ước định.”
Nam Chức gượng cười không biết nên thuyết phục như thế nào.
Vừa rồi chắc chắn là cô hiểu lầm, hai vị trưởng lão này phải là “yêu nhau lắm cắn nhau đau” mới đúng.
Nam Chức thấy hai vị trưởng lão nói chuyện như vậy liền im lặng nghe bọn họ nói.
Trong vườn trồng rất nhiều giống quý, màu sắc sặc sỡ, trông rất đẹp mắt.
“Alo.”
Ngôn Trạm uống cạn ly rượu vang đỏ, đôi môi mím chặt lại thành một đường.
Nam Cảnh Trân: “Sợ chưa? Đè chết người của ông! Đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ (*).”
Cô hầu như không bao giờ gọi anh bằng tên của anh.
Da đầu Khang Tuyền trở nên tê dại khi thoáng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao của anh, khẽ đá chân Phó Doanh Xuyên ở dưới bàn.
—— Nó cũng biết mình sai rồi, đang học cách trở thành một người anh trai tốt.
Lúc này, trên bàn ăn truyền đến một tiếng cười không lớn cũng không nhỏ, vô cùng lạnh lùng.
“Lên cơn động kinh à?”
Nhưng có mấy lời anh nhất định phải nói rõ ràng.
“Sao lại thích như vậy chứ, đi mà làm mèo ngoan của anh ta đi.”
“…”
Cuối cùng thì bà cũng không cần phải lo lắng về việc trở thành hình mẫu lý tưởng cho tầng lớp thượng lưu, là người mẹ khai sáng đầu tiên cho phép con trai mình muốn làm gì thì làm.
Haizz, vị này chỉ muốn xem náo nhiệt và ngồi ăn dưa thôi.
“Bên ông!”
Nam Cảnh Trân và Khang Minh Thận đều cầm điện thoại của mình lên, giơ tới trước mặt Nam Chức.
Nam Cảnh Trân sửng sốt, sau đó nhìn sang lão già nhà mình, ông ấy cũng đang lẩm bẩm lại những lời đó.
Nhưng tâm trạng lúc này phải nói là đặc biệt xấu hổ.
Nam Cảnh Trân: “Đây, hải quân.”
Lại yên lặng.
Khang Minh Thận: “Có chức vụ —— Tiến sĩ.”
Nam Cảnh Trân: “Sợ chưa? Đè chết người của ông! Đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ (*).”
Con cháu nhà này thường rất bận rộn, có đôi khi cả tháng không về nhà dùng bữa với hai ông bà già.
Yêu mọi người rất nhiều Sau khi đi qua đi lại vài lần, cô dừng bước chân, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không thực hiện ước định đó, mà thậm chí tôi chưa từng coi lời hứa hẹn đó là một ước định.”Ngôn Trạm cũng không ngạc nhiên khi Tăng Tuyền gọi điện tới —— Cái miệng của Khang Tuyền chính là loa phát thanh của thế giới.(*) Ngô Ngạn Tổ: là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông.
Hai người đồng loạt quay sang nhìn: “Sao?”
Khang Minh Thận: “Tôi còn có tiểu Kim Thành Vũ (*) ở đây nhé! Bà có muốn xem không?”
Nhìn thấy đứa em gái ngày xưa chơi thân với em gái mình, anh ấy ngẩn ngơ một hồi rồi cũng khẽ mỉm cười.
Nam Chức ngửi thấy nó, bất giác xoa xoa cánh tay mình.(*) Kim Thành Vũ (hay còn được biết đến với nghệ dạnh là Takeshi Kaneshiro): là nam diễn viên, ca sĩ mang trong mình hai dòng máu Nhật Bản và Đài Loan (Trung Quốc).
“…”
Sao lại nghe giống cuộc thi đấu đối tượng xem mắt của các bà mối thế này?
“Nghĩa trên mặt chữ.”
Nam Chức hoang mang, nhìn sang Khang Tuyền xin trợ giúp.
“Vậy con nói cho mẹ biết, sau khi con nói những lời này thì Mang Mang đã phản ứng như nào?”
Bên cạnh có tiếng sột soạt truyền đến, Ngôn Trạm cởi áo vest ra khoác lên người cô: “Cẩn thận bị cảm.”
Nam Chức không nhịn được mà bật cười thành tiếng, sau đó lập tức che miệng lại.
Thật ra Khang Tuyền cũng không dám xen vào, bởi vì anh ta sợ chỉ cần mình nói sai một câu sẽ một đi không trở lại.
Ánh mắt Nam Chức khẽ run lên, trong lòng vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng mình sắp phải tiến một bước dài dù cô không muốn đi chút nào.
Mọi người cùng đi về phía phòng ăn để dùng bữa.
Nhưng không khí đóng băng tuyệt đối ở phía đối diện đã khiến anh ta chết cóng.
“Ông dượng cũng biết.” Khang Minh Thận không cam lòng yếu thế: “Mang Mang, cháu gặp người bên ông trước đi.”
Tăng Tuyền thực sự muốn ngửa mặt lên trời hét lớn!
“Chú hai, chú hai! Thím hai!”
Nhưng hành động của người đàn ông chính là một loại thời cơ, và vì nó đã ở đây, nhất định phải tận dụng nó.
Hai người đồng loạt quay sang nhìn: “Sao?”
Khang Tuyền nuốt vài ngụm nước bọt, làm anh lớn có phải dễ dàng đâu.
Hai người sánh bước bên nhau từ lúc còn trẻ cho đến khi già đi, lúc về già lại càng thêm thư thái, trẻ trung như vậy.
Quay đầu lại, là chiếc gối ôm.
“Cái đó, Ngôn Trạm cũng đang ở đây mà.” Anh ta gãi gãi mũi: “Hai người đừng giới thiệu nữa.”
Cô đã trưởng thành, không thể giống như hồi nhỏ, trở thành con gấu koala quấn lấy Phó Doanh Xuyên.
Mà Phó Doanh Xuyên cũng không thể ôm cô, dù đó chỉ là một cái ôm giữa anh trai và em gái.
Nam Cảnh Trân: “Thì sao?”
Nam Chức cảm thấy cũng không cần thiết phải nói gì cả.
Khang Minh Thận: “Cậu ta cũng thích đàn ông à?”
Hôm nay có nhiều thanh niên trẻ tuổi vây xung quanh như vậy, hai vợ chồng già cười không ngậm được miệng, cũng không đoái hoài gì đến lễ nghi trên bàn ăn.
“Ừ.”
“…”
Nam Chức không nhịn được mà bật cười thành tiếng, sau đó lập tức che miệng lại.
Thái dương của Ngôn Trạm nhảy lên bình bịch, vừa định mở miệng thì Nam Cảnh Trân nói: “Không phải cháu không thích Mang Mang nhà chúng ta sao? Lần trước A Tuyền đến thăm bà còn nói không thuyết phục được cháu.
Không sao đâu, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.”
Về phần Nam Chức, cô tự do hoạt động, mà bên cạnh còn có một tác phẩm điêu khắc bằng băng tò tò đi theo nữa.
“Bà Khang, cháu…”
“Bà hiểu.” Nam Cảnh Trân ngắt lời anh, nắm chặt tay Nam Chức: “Cháu yên tâm, Mang Mang nhà chúng ta còn có rất nhiều người muốn lắm.”
Nam Chức hiểu có lẽ bà lão đang muốn xả giận giúp cho cô, nhưng cô cũng không quan tâm, không cần thiết phải để anh khó xử như vậy.
Huống chi Ngôn Trạm còn mới giúp cô giải quyết chuyện của Giang Nguyên.
Nam Cảnh Trân nói vậy là được rồi, còn dặn dò thêm: “Còn nữa, cháu đã có người yêu chưa? Nhân lúc còn trẻ thì phải tiếp xúc nhiều vào, đến lúc đó cháu mới biết được mình thích mẫu người như thế nào.”
“Bà bác, chúng ta mau ăn cơm thôi.” Cô nói: “Món canh sườn ngô này ngon lắm ạ, để cháu múc cho bà một bát.”
Sau khi đi qua đi lại vài lần, cô dừng bước chân, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không thực hiện ước định đó, mà thậm chí tôi chưa từng coi lời hứa hẹn đó là một ước định.”
Nam Cảnh Trân: “Thì sao?”
Nam Cảnh Trân gật đầu nói được.
Đúng lúc đó Ngôn Trạm lại đứng dậy.
Khang Tuyền nhìn khuôn mặt đẹp trai phủ đầy băng lạnh của Ngôn Trạm, trong khi Phó Doanh Xuyên ngồi bên cạnh lại đặt đũa xuống, chậm rãi lau miệng… Một vở kịch dường như sắp bắt đầu.
“Bà Khang, cháu…”
Trái tim Khang Tuyền nhảy dựng lên mắc lại trong cổ họng, vội nói: “A Trạm, bình tĩnh.”
Sau đó, Ngôn Trạm nói còn có việc phải giải quyết nên đã rời khỏi phòng ăn trước.
Nam Cảnh Trân nói: “Công việc quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng.
Những người làm công việc sáng tạo như các cháu đều không có nhiều thời gian rảnh, nhưng như vậy cũng không được.”
Ngôn Trạm đương nhiên sẽ không phản kháng lại các vị trưởng lão, huống chi đây còn là người lớn trong nhà Nam Chức.
Nam Chức có chút lo lắng.
Nhưng có mấy lời anh nhất định phải nói rõ ràng.
新年快乐
Nam Chức ngửi thấy nó, bất giác xoa xoa cánh tay mình.
“Bà Khang, hôn ước giữa cháu và Nam Chức là do mẹ cháu và dì Thư Hủy định ra.”
Khang Minh Thận nói: “Tôi cũng thấy vậy.
Nhưng kỳ quái ở đâu mới được?”
Người đàn ông có dáng người cao lớn, khi đứng lên còn cao hơn rất nhiều so với bàn ăn.
Loại khí chất áp bức tuyệt đối này điên cuồng tới mức như muốn thể hiện rằng “Ông đây hất bàn một cái là có thể đè chết những người khác.”
Nam Chức ngẩng đầu nhìn anh, cái cằm của người đàn ông đặc biệt góc cạnh.
Phó Doanh Xuyên tới nhà họ Khang dùng bữa.
Nam Cảnh Trân đặt thìa xuống, hỏi: “Vậy thì sao? Xã hội bây giờ cũng không phong kiến như vậy, chúng ta không bắt cháu phải tuân thủ ước định.”
Phó Doanh Xuyên cài lại cúc tay áo rồi đứng dậy, giọng nói lãnh đạm và trầm thấp từ từ vang lên: “Trừ khi dì Thư Hủy sống lại, nếu không, hôn ước vĩnh viễn có hiệu lực.”
Ngôn Trạm nói: “Đúng là vậy ạ.
Nhưng nguyên tắc của nhà họ Nam không phải là [Thành lấy nuôi đức, thư lấy lập thân] sao ạ, nếu đã ước hẹn thì không thể phá vỡ được.
Trừ khi người trong cuộc ra mặt hủy bỏ nó, còn không vì bất cứ lý do gì cháu cũng sẽ không đồng ý.”
Nam Cảnh Trân sửng sốt, sau đó nhìn sang lão già nhà mình, ông ấy cũng đang lẩm bẩm lại những lời đó.
Ngôn Trạm nói xong thì vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, còn cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng dặn dò: “Ăn cay ít thôi.”
Nam Cảnh Trân không hề hay biết chuyện gì, còn thúc giục: “Cháu có chưa, Mang Mang? Bà bác quen biết rất nhiều chàng trai tuấn tú thành đạt, tùy cháu chọn.”
Ánh mắt Nam Chức khẽ run lên, trong lòng vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng mình sắp phải tiến một bước dài dù cô không muốn đi chút nào.
Nam Thư Hủy đã qua đời nhiều năm, làm gì còn có ai có thể hủy bỏ được hôn ước chứ!
(*) Kim Thành Vũ (hay còn được biết đến với nghệ dạnh là Takeshi Kaneshiro): là nam diễn viên, ca sĩ mang trong mình hai dòng máu Nhật Bản và Đài Loan (Trung Quốc).
Sau đó, Ngôn Trạm nói còn có việc phải giải quyết nên đã rời khỏi phòng ăn trước.
“Vừa rồi cậu ta có ý gì vậy? Sao bà cứ thấy nó kỳ quái kiểu gì ý?” Nam Cảnh Trân hỏi.
Khang Minh Thận nói: “Tôi cũng thấy vậy.
Nhưng kỳ quái ở đâu mới được?”
Lúc này, trên bàn ăn truyền đến một tiếng cười không lớn cũng không nhỏ, vô cùng lạnh lùng.
Quýt nhỏ liếm liếm cánh tay cô, nũng nịu cọ cọ vào người cô, rất ngoan.
Phó Doanh Xuyên cài lại cúc tay áo rồi đứng dậy, giọng nói lãnh đạm và trầm thấp từ từ vang lên: “Trừ khi dì Thư Hủy sống lại, nếu không, hôn ước vĩnh viễn có hiệu lực.”
Tăng Tuyền nhíu mày, vội nói: “Chờ một chút! Con đừng nản lòng, để mẹ về nói chuyện với Mang Mang đã.
Gọi điện thôi cũng được, mẹ sẽ…”
“…”
Mặc áo choàng tắm vào rồi đi ra, anh lau tóc qua loa vài lần rồi ngồi xuống sofa.
“…”
Nhẫn nhịn một chút, Tăng Tuyền đã kìm chế được ngọn lửa tò mò trong lòng, dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự của hai đứa trẻ.
Đúng vậy!
Nam Thư Hủy đã qua đời nhiều năm, làm gì còn có ai có thể hủy bỏ được hôn ước chứ!
“Ngôn Trạm.”
Sau bữa cơm, hai vị trưởng lão đi nghỉ trưa.
Nhưng Nam Chức lại không hề cảm thấy chủ đề tử thần “tìm bạn đời” này kinh khủng chút nào, chỉ là phía bên trái cô như đang ở Nam Cực, lạnh cóng đến phát sợ.
Phó Doanh Xuyên vẫn còn việc phải giải quyết nên cũng không ở lại lâu.
Khang Tuyền cũng không thể tiễn người về được, anh ta nói rằng Lăng Hách còn đang tò mò về những gì đã xảy ra trên bàn ăn vừa rồi.
“…”
“Tôi chỉ coi anh là anh trai thôi.” Cô thấp giọng nói.
Về phần Nam Chức, cô tự do hoạt động, mà bên cạnh còn có một tác phẩm điêu khắc bằng băng tò tò đi theo nữa.
Nhưng tâm trạng lúc này phải nói là đặc biệt xấu hổ.
Khang Tuyền cười nói: “Thím hai, lịch xem phim truyền hình hiện tại của thím không phải đã xếp kín rồi sao? Vẫn còn thời gian rảnh để nhét Nam Chức vào ạ.”
Xấu hổ nhân đôi.
Hai người lang thang không mục đích trong khu vườn phía sau nhà họ Khang.
Ngôn Trạm nói: “Con không lừa gạt.”
Khang Minh Thận: “Tôi còn có tiểu Kim Thành Vũ (*) ở đây nhé! Bà có muốn xem không?”
Trong vườn trồng rất nhiều giống quý, màu sắc sặc sỡ, trông rất đẹp mắt.
“Chú hai, chú hai! Thím hai!”
Xấu hổ nhân đôi.
Nam Chức vốn định chụp mấy tấm ảnh cho Cổ Nguyệt Dương ngắm nhìn, nhưng lúc này cô lại cứng đờ như người máy, chỉ muốn tìm một sợi dây điện nào đó quấn quanh người giả vờ chết.
Nam Chức kiên nhẫn giải thích từng điều một cho vị trưởng lão, hai người nói qua nói lại, không hề tẻ nhạt chút nào.
“Ông Khang và bà Khang rất tình cảm.” Người đàn ông chủ động phá vỡ tình thế bế tắc.
Ngôn Trạm nói xong thì vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, còn cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng dặn dò: “Ăn cay ít thôi.”
Nam Chức đáp lại: “Vâng, đúng vậy.
Rất tình cảm.”
Cô gật đầu nói cảm ơn, sau đó trả lời: “Bà bác, sao bà nằm lòng như người trong nghề thế ạ? Trước mắt thì cháu chưa phải lồng tiếng cho loli hay mấy chị đại.
Nhưng nếu có cơ hội thì cháu cũng muốn thử trong tương lai.”
Lại yên lặng.
Nam Chức cười ngọt ngào, giọng nói càng thêm ngọt hơn: “Cảm ơn anh, anh Doanh Xuyên.”
Mùa hè sắp qua đi, mùa thu mang theo sự u sầu của riêng mình bất tri bất giác bao phủ toàn thành phố.
Nó thổi bay toàn bộ dấu vết của mùa hè, điểm tô không khí trong lành đặc trưng của mùa thu ở khắp mọi nơi.
Và đương nhiên, nhiệt độ cũng giảm theo.
Bọn họ lặng lẽ xuống xe, lặng lẽ bước vào thang máy, lặng lẽ tạm biệt nhau, như thể mọi thứ đã trở lại trạng thái xa lạ ban đầu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hương hoa cũng quyện theo vào đó.
“Mang Mang, cháu đã phải lồng tiếng cho loli hay mấy chị đại ngầu ngầu chưa?”
Nam Chức ngửi thấy nó, bất giác xoa xoa cánh tay mình.
Sau bữa cơm, hai vị trưởng lão đi nghỉ trưa.
Bên cạnh có tiếng sột soạt truyền đến, Ngôn Trạm cởi áo vest ra khoác lên người cô: “Cẩn thận bị cảm.”
Bây giờ chỉ cần nhớ đến câu “Tôi chỉ coi anh là anh trai” là anh lại thấy khó chịu, trong lòng như nghẹn lại vì ấm ức.
“…”
Có lẽ đó là bản năng phản kháng của cô.
Trong mắt cô, những gì anh làm cho cô chỉ giống như một người anh trai đối với em gái thôi sao?
Ồ, cô vừa rồi đã vô tình để lộ sự trà xanh của mình.
Nhưng hành động của người đàn ông chính là một loại thời cơ, và vì nó đã ở đây, nhất định phải tận dụng nó.
“Ngôn Trạm.”
“Ừ.”
Cô hầu như không bao giờ gọi anh bằng tên của anh.
“Bên bà.”
Lần gọi tên khi bị hắt cà phê vào lần trước quá đột ngột, tuy không ảnh hưởng đến giọng nói êm tai của cô, nhưng bây giờ khi cô gọi anh như vậy càng khiến anh thấy vui hơn.
Yuu: Chúc mừng năm mới cả nhà Chúc mọi người một năm mới mạnh khỏe, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý
Anh thích nghe cô gọi tên mình.
Nam Cảnh Trân vô cùng ủng hộ, còn nói: “Hình như loli phải mặc mấy cái váy ngắn ngắn đúng không? Cái loại siêu ngọt ngào màu hồng phấn ý.”
Nam Chức siết chặt lấy ống tay áo vest, hít sâu một hơi, hỏi: “Vừa rồi anh có ý gì?”
“Nghĩa trên mặt chữ.”
“Nhưng…”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh và tối tăm.
“Cúp máy đây.”
Nam Chức có chút lo lắng.
Nam Chức hiểu có lẽ bà lão đang muốn xả giận giúp cho cô, nhưng cô cũng không quan tâm, không cần thiết phải để anh khó xử như vậy.
Cô không phải là người có tính cách rụt rè, nói chuyện càng không ấp a ấp úng như vậy.
Nhưng không hiểu tại sao khi nói về chủ đề này, cô lại thấy có chút khó mở lời.
Có lẽ đó là bản năng phản kháng của cô.
Cô không hề có bất cứ ảo tưởng nào về cái gọi là tình yêu và hôn nhân, mà nó cũng không hề nằm trong kế hoạch tương lai của cô.
Nam Chức siết chặt lấy ống tay áo vest, hít sâu một hơi, hỏi: “Vừa rồi anh có ý gì?”
“Nhưng sao?” Ngôn Trạm hỏi: “Những lời anh nói đều xuất phát từ trái tim.”
Nam Chức mím môi, bất giác tiến nhanh về phía trước vài bước, nhưng khi cảm thấy có gì đó không ổn, cô lại bước trở lại.
“Nhưng sao?” Ngôn Trạm hỏi: “Những lời anh nói đều xuất phát từ trái tim.”
Sau khi đi qua đi lại vài lần, cô dừng bước chân, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không thực hiện ước định đó, mà thậm chí tôi chưa từng coi lời hứa hẹn đó là một ước định.”
Ánh sáng trong mắt Ngôn Trạm đột nhiên lạnh đi.
Trái tim anh như nghẹn lại, một luồng khí chết chóc trào ra khắp cơ thể, nhưng cuối cùng cũng bị anh đè nén xuống.
“Tại sao?”
Nam Cảnh Trân bực bội nói: “Không phải phim truyền hình nào rồi cũng sẽ kết thúc sao?”
Tại sao cái gì mà tại sao?
“Bà hiểu.” Nam Cảnh Trân ngắt lời anh, nắm chặt tay Nam Chức: “Cháu yên tâm, Mang Mang nhà chúng ta còn có rất nhiều người muốn lắm.”
Bọn họ chỉ là bạn bè, làm gì có người bạn nào đi đến hôn nhân chỉ vì ước định năm xưa chứ? Đây không phải trò đùa đâu.
Nam Chức kéo chiếc áo vest xuống, phủi bụi nơi mình vừa nắm vào rồi trả lại cho anh.
“Đúng, đúng.” Khang Minh Thận nói: “Bộ phim gần đây tôi xem không hay chút nào.
Kết cục HE quá giả tạo, chán.”
“Tôi chỉ coi anh là anh trai thôi.” Cô thấp giọng nói.
Trên đường trở về, cả Nam Chức và Ngôn Trạm đều không nói một lời.
Da đầu Khang Tuyền trở nên tê dại khi thoáng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao của anh, khẽ đá chân Phó Doanh Xuyên ở dưới bàn.
Bọn họ lặng lẽ xuống xe, lặng lẽ bước vào thang máy, lặng lẽ tạm biệt nhau, như thể mọi thứ đã trở lại trạng thái xa lạ ban đầu.
Nam Chức cảm thấy cũng không cần thiết phải nói gì cả.
Người già đúng là biết đón đầu xu hướng thật.
(*) Kim Thành Vũ (hay còn được biết đến với nghệ dạnh là Takeshi Kaneshiro): là nam diễn viên, ca sĩ mang trong mình hai dòng máu Nhật Bản và Đài Loan (Trung Quốc).
Cô không hề phủ nhận rằng Ngôn Trạm đã truyền tới cho mình một chút tín hiệu, nhưng có chấp nhận hay không, là do cô.
Đóng cửa lại, Quýt nhỏ tiến tới kêu meow meow xin được ôm.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Thái dương của Ngôn Trạm nhảy lên bình bịch, vừa định mở miệng thì Nam Cảnh Trân nói: “Không phải cháu không thích Mang Mang nhà chúng ta sao? Lần trước A Tuyền đến thăm bà còn nói không thuyết phục được cháu.
Không sao đâu, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.”
Nam Chức xoay người bế con mèo lên, nhưng mới chỉ đi được vài bước, cô suýt chút nữa thì ngã vì vấp phải thứ gì đó.
Quay đầu lại, là chiếc gối ôm.
“Cái đó, Ngôn Trạm cũng đang ở đây mà.” Anh ta gãi gãi mũi: “Hai người đừng giới thiệu nữa.”
“Meow ~”
Hình như lần này bà tự tay đẩy con trai mình xuống hố rồi thì phải.
“Cô ấy nói chỉ coi con như một người anh trai.”
Quýt nhỏ liếm liếm cánh tay cô, nũng nịu cọ cọ vào người cô, rất ngoan.
Nhưng bây giờ không giống như ngày xưa.
Nam Chức vuốt ve lông con mèo hết lần này đến lần khác.
Nhưng cô không hề nhận ra lông mày của mình vẫn luôn nhíu chặt, khóe miếng cũng đã rũ xuống…
Một cơn gió lạnh thổi qua, hương hoa cũng quyện theo vào đó.
Ngôn Trạm đi tắm nước lạnh.
“Anh Doanh Xuyên!” Nam Chức chạy đến.
Lẽ ra, anh nên nói thẳng với cô rằng chẳng có người anh trai nào mơ tưởng đến em gái của mình đâu.
Mặc áo choàng tắm vào rồi đi ra, anh lau tóc qua loa vài lần rồi ngồi xuống sofa.
Anh trai?
Anh trai…
Anh tự cười chế giễu bản thân mình, ánh mắt liếc nhìn về phía Khang Ni phiên bản hai đã được nâng cấp xong, nụ cười nhạo càng sâu đậm hơn.
Trong mắt cô, những gì anh làm cho cô chỉ giống như một người anh trai đối với em gái thôi sao?
Lẽ ra, anh nên nói thẳng với cô rằng chẳng có người anh trai nào mơ tưởng đến em gái của mình đâu.
“Bà bác, chúng ta mau ăn cơm thôi.” Cô nói: “Món canh sườn ngô này ngon lắm ạ, để cháu múc cho bà một bát.”
Ngôn Trạm nói: “Đúng là vậy ạ.
Nhưng nguyên tắc của nhà họ Nam không phải là [Thành lấy nuôi đức, thư lấy lập thân] sao ạ, nếu đã ước hẹn thì không thể phá vỡ được.
Trừ khi người trong cuộc ra mặt hủy bỏ nó, còn không vì bất cứ lý do gì cháu cũng sẽ không đồng ý.”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh và tối tăm.
“Alo.”
“Nghe nói hôm nay con tới nhà họ Khang.”
Nam Chức hơi bị nghẹn, Ngôn Trạm liền đưa nước cho cô.
Ngôn Trạm cũng không ngạc nhiên khi Tăng Tuyền gọi điện tới —— Cái miệng của Khang Tuyền chính là loa phát thanh của thế giới.
“Con thật sự đã nói những lời đó ở trên bàn ăn sao?” Giọng Tăng Tuyền run rẩy: “Con muốn cưới Mang Mang sao? Muốn con bé làm vợ mình sao?”
Ngôn Trạm siết chặt điện thoại, kéo khăn tắm trên đầu xuống.
Những giọt nước còn sót lại trên mái tóc ngắn chảy xuống khuôn mặt kiên định của người đàn ông, uốn lượn xuống đến cằm, yết hầu, xương quai xanh, cho đến khi biến mất hoàn toàn trên lồng ngực.
Nam Cảnh Trân: “Đây, hải quân.”
“Nói gì đi.” Tăng Tuyền sốt ruột: “Con không thể lừa gạt các vị trưởng lão được! Hai vị trưởng lão nhà họ Khang đều rất coi trọng đó.”
“Con thật sự đã nói những lời đó ở trên bàn ăn sao?” Giọng Tăng Tuyền run rẩy: “Con muốn cưới Mang Mang sao? Muốn con bé làm vợ mình sao?”
Ngôn Trạm nói: “Con không lừa gạt.”
Yêu mọi người rất nhiều
“…”
Tăng Tuyền thực sự muốn ngửa mặt lên trời hét lớn!
Phó Doanh Xuyên vẫn còn việc phải giải quyết nên cũng không ở lại lâu.
Khang Tuyền cũng không thể tiễn người về được, anh ta nói rằng Lăng Hách còn đang tò mò về những gì đã xảy ra trên bàn ăn vừa rồi.
Con trai, chuyện gì đã xảy ra với con vậy!!!
“Lớn lắm rồi.” Phó Doanh Xuyên lấy món quà ra: “Hy vọng em sẽ thích.”
Tăng Tuyền tăng tốc độ nói chuyện, tiếp tục hỏi: “Sao đột nhiên con lại đổi ý vậy? Mau nói cho mẹ biết đi! Trước đây mẹ ép con gặp Mang Mang nhiều như vậy nhưng con không hề chịu.
Là cái gì đã cảm hóa con hả? Nhất định không phải tình mẫu tử của chúng ta đâu đúng không, mẹ biết mà.”
Ngôn Trạm đau đầu.
Bây giờ chỉ cần nhớ đến câu “Tôi chỉ coi anh là anh trai” là anh lại thấy khó chịu, trong lòng như nghẹn lại vì ấm ức.
“Con cúp máy đây.”
Khang Minh Thận: “Cậu ta cũng thích đàn ông à?”
“Con dám!”
“…”
Nhẫn nhịn một chút, Tăng Tuyền đã kìm chế được ngọn lửa tò mò trong lòng, dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự của hai đứa trẻ.
“Vậy con nói cho mẹ biết, sau khi con nói những lời này thì Mang Mang đã phản ứng như nào?”
Nam Chức vuốt ve lông con mèo hết lần này đến lần khác.
Theo như bà quan sát thì Mang Mang không hề có tình cảm với thằng con trai bất hiếu của bà.
Vốn tưởng rằng hai người đều không có tình cảm với nhau nên bà đã gạt bỏ tất cả, bởi vì nam nữ trên đời này đâu phải chỉ có thể trở thành vợ chồng chứ? Nào ngờ ông trời lại mở to mắt, con trai bà lại phá vỡ cái kén chứ!
Đây chắc chắn là phần thưởng cho tấm lòng thiện lương của bà.
Cuối cùng thì bà cũng không cần phải lo lắng về việc trở thành hình mẫu lý tưởng cho tầng lớp thượng lưu, là người mẹ khai sáng đầu tiên cho phép con trai mình muốn làm gì thì làm.
Thật đáng mừng, A Di Đà Phật.
Anh trai???
Tăng Tuyền vô cùng sung sướng, không thể đợi được chính chủ lên tiếng.
Ngôn Trạm uống cạn ly rượu vang đỏ, đôi môi mím chặt lại thành một đường.
“Con bị sao vậy? Mất khả năng nói chuyện rồi à? Mau nói đi! Nói đi!”
Ngôn Trạm cười lạnh: “Nói cái gì ạ?”
“Con nói xem? Mang Mang, con bé…”
Từ từ!
“Cô ấy nói chỉ coi con như một người anh trai.”
“…”
Bên kia Thái Bình Dương, Tăng Tuyền cũng có thể cảm nhận được sự buồn tủi của con trai mình.
Khó khăn lắm mới phá vỡ được cái kén, vậy mà đối phương chỉ coi như anh trai, còn điều gì đáng buồn hơn chuyện này không?
Tăng Tuyền thở dài, an ủi: “Có lẽ Mang Mang chưa bước ra được khỏi góc tối của bản thân.
Con là đàn ông, theo đuổi con gái nhà người ta phải kiên nhẫn, biết chưa? Vứt bỏ mặt mũi cũng được.”
Thật đáng mừng, A Di Đà Phật.
Anh đã kiên nhẫn rồi, mặt mũi cũng vứt sang một bên rồi.
Nhưng cô chỉ coi anh là anh trai.
“Nhưng…”
“Cúp máy đây.”
Tăng Tuyền nhíu mày, vội nói: “Chờ một chút! Con đừng nản lòng, để mẹ về nói chuyện với Mang Mang đã.
Gọi điện thôi cũng được, mẹ sẽ…”
Từ từ!
Anh trai???
—— Nó cũng biết mình sai rồi, đang học cách trở thành một người anh trai tốt.
Khóe miệng Tăng Tuyền giật giật.
Hình như lần này bà tự tay đẩy con trai mình xuống hố rồi thì phải.
Bọn họ chỉ là bạn bè, làm gì có người bạn nào đi đến hôn nhân chỉ vì ước định năm xưa chứ? Đây không phải trò đùa đâu.
~.
Cạm Bẫy Dịu Dàng