Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 27: 27: “tôi Không Có Nhà”

621@-


Editor: YuuDanh sách thành viên tham gia chương trình《Bên trong giọng nói》đã chính thức được công bố.
Ngôn Trạm không nói gì, nhưng trong ống nghe lại truyền đến tiếng thông báo của sân bay.
Nam Chức cũng cười, nhưng trong mắt đều là sự lạnh lùng.
Nhưng hai cô cũng chỉ là con gái, không thể nào đỡ được cô.
Thư mời cũng đã được gửi đến lồng tiếng Linh Khuynh.

Nam Chức đã được chọn.
Nhìn cô gái uống say đến nỗi không còn biết gì, anh thoáng nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên, dễ dàng như đang ôm một con mèo con vậy.
Nam Chức ở lại phòng nghỉ để rót nước.

Ngực cô như bị một tảng đá lớn đè lên, rất khó thở.
Thầy Trần đã thông báo chuyện này trong cuộc họp buổi sáng, các đồng nghiệp đều vỗ tay chúc mừng Nam Chức.
—— Ngôn chó?
“…”
Vừa mới dừng xe lại thì chuông điện thoại vang lên.
Sau cuộc họp, mọi người cùng nhau trò chuyện về những chủ đề của riêng mình, sau đó bắt đầu làm việc.
Đội ngũ sản xuất chương trình đã cân nhắc đến mặt lợi và mặt hại của vấn đề này, nghiễm nhiên chọn nữ khách quý kia mà bỏ qua vô danh tiểu tốt là cô.

Nhưng Giang Nguyên kiên quyết không đồng ý.

Sau nhiều lần tranh luận, cuối cùng bọn họ đã thuyết phục nữ khách quý kia và giữ Nam Chức lại.
“Dũng khí” kia cơ?
Những lời mang theo sự cay nghiệt và không tôn trọng người khác phát ra từ miệng em kế của cô, từng câu từng chữ đều đâm thủng trái tim cô.
Việc Nam Chức được tham gia vào chương trình tạp kỹ tưởng chừng đã trôi đi sau lời thông báo, nhưng thực chất nó mới chỉ bắt đầu.
Ánh đèn đường mờ ảo không thể xua tan màu đen của bóng đêm, nhưng nó cũng đủ để soi sáng đường về nhà.
“Sao có thể may mắn như vậy chứ! Cái nghề này của chúng ta có đứng sau màn ảnh vài chục năm cũng chưa chắc đã nổi tiếng được đâu.

Nhưng tham gia chương trình tạp kỹ sẽ khác, đến lúc đó chắc chắn sẽ được mọi người biết đến.”
“Nói chuyện đi.”
“Đúng vậy á.

Dù không thể đi đến cuối chương trình nhưng lộ được cái mặt ra tức là đã có cơ hội hơn người khác rồi.”
Không tới 20 phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng lại bên ngoài quán bar.
“Ngưỡng mộ quá, tôi cũng muốn được lên sóng.”
Chủ đề nói chuyện lại chuyển về trường đại học Ngoại Ngữ, Trần Diệp An cũng nhân cơ hội mà nhắc lại chuyện của Lăng Hách với cô nữ sinh trước đó.
Trong phòng nghỉ, mấy đồng nghiệp nữ trẻ tuổi đang thảo luận về chương trình tạp kỹ.
Sự kiên nhẫn với Lăng Hách của Ngôn Trạm luôn ít ỏi một cách đáng thương.
Đổng Tình dựa vào bàn pha cà phê bằng đá cẩm thạch, cười như không cười mà tiếp lời: “Nếu cô muốn được lên sóng thì cô phải có cái dũng khí kia cơ.”
Nam Chức cũng không biết hóa ra còn có sự tình bên trong như thế này.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn cười.
“Không biết nữa.” Nam Chức nói: “Đối với những chuyện tôi không biết, tôi chẳng việc gì phải tranh cãi với cô cả.”
“Dũng khí” kia cơ?
Trợ lý Phương: Tôi sai rồi! Ngôn tổng, tôi sai rồi!
Nào ngờ có người đã đứng đợi cô ở đó một lúc lâu.
Mấy đồng nghiệp nữ kia lập tức hiểu ra.

Người thân của Đổng Tình hiện đang là lãnh đạo bên đài truyền hình, chắc chắn phải có thông tin nội bộ gì đó.
Cô đã phải miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng hóa ra nó lại là do người khác “bố thí” cho cô… Quá khôi hài.
Tôi biết trong tay anh đang cầm một kim bài miễn tử, cho nên tôi sẽ nhịn!
“Thật ra cũng không có gì để nói cả.” Đổng Tình nhún vai, ánh mắt tỏ rõ sự khinh miệt: “Cái ngành này cũng có một số nguyên tắc, nếu cô dám làm thì đối phương sẽ cho, nếu cô tình nguyện thì đối phương cũng tình nguyện.

Cái giá quá rõ ràng.”
Chẳng mấy chốc, các đồng nghiệp cũng giải tán.
“…”
Sắc mặt cô lạnh băng, trong mắt ẩn hiện sự sắc bén: “Tôi nói cho cô biết, tôi không hề có bất cứ sự hứng thú nào với ba cô, kể cả người nhà cô.

Lần gặp mặt này coi như không gặp đi.”
Các đồng nghiệp nhìn nhau, trong lòng đương nhiên hiểu rõ ẩn ý của câu kia: Nam Chức dựa dẫm vào bên kia nên mới có suất tham gia.
Cô ấy khịt mũi một cái rồi vùi đầu bỏ đi.
“Nhưng tôi thấy cô ấy không giống loại người như vậy.” Một đồng nghiệp nữ thì thầm: “Trước đây không phải cũng có tin từ bên L.Z truyền về sao, còn nói là có tai mắt gì ở đó nữa, nhưng cuối cùng không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao? Chúng ta không có chứng cứ xác thực thì đừng nên đoán mò mấy chuyện vô nghĩa như thế này làm gì.”
Trần Diệp An và Viên Tây do dự không biết có nên theo lên xe không? Nam Chức uống nhiều như vậy, không thể để cô ở một mình được.
Đồng nghiệp nữ kia cũng định gật đầu thì Đổng Tình lại cười nói: “Chỉ vì lần trước cô ta giúp cô xử lý một đoạn quảng cáo nên cô thấy biết ơn cô ta như vậy sao? Chi bằng tự luyện tập lại kỹ năng cá nhân của mình đi, đến đọc một đoạn quảng cáo còn chả ra đâu vào đâu.”
Trong lúc hai bên đều rơi vào bế tắc, Ngôn Trạm nhìn Phương Bác.
Kỹ năng của đồng nghiệp nữ này quả thực có hơi kém hơn so với những người khác, nhiều lần còn bị các đồng nghiệp chế giễu, nhưng đây là lần đầu tiên bị chê bai thẳng mặt như thế này.
“Chức Chức, tớ muốn ăn thịt nướng.” Viên Tây nói: “Cậu mời tớ ăn đi.”
Trần Diệp An cũng nghiêm túc nói: “Ai cũng sẽ nói lời này cả.

Nhưng nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi với Tây ngốc phải hối hận cả đời sao?”
Cô ấy khịt mũi một cái rồi vùi đầu bỏ đi.
“Hãy cứ nuôi tớ như thế này đi!”
Ngôn Trạm kéo tay cô xuống, nắm trong lòng bàn tay.
Vừa mở cửa ra, Nam Chức đã đứng thẳng người ngay ở trước cửa.
“Được.” Viên Tây nắm chặt tay Nam Chức.
Trần Diệp An và Viên Tây thấy vậy thì rất đau lòng, bọn họ không hề rời cô dù chỉ nửa bước.
Đám người kia đều sửng sốt, sau khi hoàn hồn hoặc là xoay người rời đi, hoặc là giả vờ uống nước, tỏ vẻ như mình không liên quan đến.
Trần Diệp An siết chặt cánh tay Nam Chức, nói bằng khẩu hình: Nhìn đi, không phải người tốt đâu.
Nam Chức cũng không thèm nhìn đến bọn họ một cái.

Cô đi thẳng đến trước mặt Đổng Tình, cười nói: “Cô nói chắc như đinh đóng cột vậy thì lôi bằng chứng ra cho tôi xem đi.”
Thư mời cũng đã được gửi đến lồng tiếng Linh Khuynh.

Nam Chức đã được chọn.
Cạch!
Cho đến khi nhìn thấy Lăng Hách đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, cô ta mới trở lại dáng vẻ cũ, mỉm cười đi đến bên cạnh Lăng Hách, dịu dàng lại xinh đẹp.
“Tôi nói rồi, cậu cuồng công việc thì mặc kệ cậu, việc gì cũng phải biến tôi thành người cuồng công việc chứ?” Anh ta chất vấn: “Rõ ràng còn rất nhiều ngày, việc gì cậu phải gấp gáp trong một ngày làm gì? Cậu sốt ruột chuyện gì mà muốn về sớm như vậy? Tokyo không có gì hấp dẫn cậu sao?”
Giễu cợt.
Đổng Tình đặt cái cốc xuống, nhướng mày: “Cô cho rằng những lời tôi vừa nói đều là bịa đặt thôi sao?”
Không lâu sau, Nam Chức quay trở lại.
“Là… Anh sao!”
Nam Chức chờ câu nói tiếp theo.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Nam Chức, Trần Diệp An và Viên Tây lập tức cảm nhận được không khí lạnh tới từ Siberia, không hẹn mà cùng nổi da gà.
Nam Chức chờ câu nói tiếp theo.
“Cô đã không sợ thì tôi cũng chẳng việc gì phải giữ mặt mũi cho cô cả.” Đồng Tình cười đắc ý, giống như đang chờ Nam Chức gãi đúng chỗ ngứa của mình: “Chú của tôi là giám đốc tổ kiểm định của đài truyền hình, bất cứ chương trình nào muốn lên sóng đều phải chờ ông ấy gật đầu.”
“Nếu cô không có bất cứ quan hệ nào với nhà sản xuất kia thì sao anh ta có thể bênh vực cô như vậy chứ?”
Bầu không khí trong phòng nghỉ bị câu nói này của Đổng Tình đè nén lại.

Các đồng nghiệp khác đều ngừng mọi hoạt động, dỏng tai lên chờ câu nói tiếp theo.
Đường Giai Ni cười khẩy: “Cô không hứng thú hay là ba không cần cô cơ? Cô đã không còn là người nhà họ Đường từ lâu rồi.”
Đổng Tình ngẩng đầu lên, cố tình thả chậm tốc độ nói chuyện: “Ngay từ đầu tên của cô đã không có trong danh sách thành viên của《Bên trong giọng nói》.”
Đường Giai Ni đi thẳng vào vấn đề: “Nơi này không phải nhà của cô, chẳng ai chào đón cô cả.”
Chú của cô ta nói rằng vì ngoại hình của Nam Chức quá nổi bật nên một vị nữ khách quý nào đó đã rất bất mãn.
Đội ngũ sản xuất chương trình đã cân nhắc đến mặt lợi và mặt hại của vấn đề này, nghiễm nhiên chọn nữ khách quý kia mà bỏ qua vô danh tiểu tốt là cô.

Nhưng Giang Nguyên kiên quyết không đồng ý.

Sau nhiều lần tranh luận, cuối cùng bọn họ đã thuyết phục nữ khách quý kia và giữ Nam Chức lại.
“Nếu cô không có bất cứ quan hệ nào với nhà sản xuất kia thì sao anh ta có thể bênh vực cô như vậy chứ?”
Ngôn Trạm đặt Nam Chức vào trong xe, sau đó đắp áo vest lên cho cô.
Nam Chức cũng không biết hóa ra còn có sự tình bên trong như thế này.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn cười.
Lúc về nhớ đốt hết chỗ tiểu thuyết tình cảm của cậu đi nhé!
Trần Diệp An không yên lòng khi nhìn Viên Tây một mình trông Nam Chức còn mình thì đi lấy xe.


Đúng lúc đang đau đầu suy nghĩ thì điện thoại Nam Chức đổ chuông.
Cô đã phải miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng hóa ra nó lại là do người khác “bố thí” cho cô… Quá khôi hài.
Vừa mở cửa ra, Nam Chức đã đứng thẳng người ngay ở trước cửa.
Đổng Tình khoanh tay: “Cô định phản bác chuyện này như thế nào?”
Bầu không khí trở nên kỳ lạ một cách khó hiểu.
“Như vậy thì đã sao chứ?” Trần Diệp An nói: “Sắp tới lễ Quốc Khánh rồi, anh Trần sẽ cho cửa hàng của em lên đầu tài khoản chính thức, chắc chắn cửa hàng của em sẽ bùng nổ thôi!”


“Xin lỗi, anh là…”
“Không biết nữa.” Nam Chức nói: “Đối với những chuyện tôi không biết, tôi chẳng việc gì phải tranh cãi với cô cả.”
“Đợt này tớ bận quá nên không thể giúp gì cậu được.”
Trần Diệp An ôm lấy nữ thần của mình: “Ngôn Trạm đâu? Sao gần đây không thấy cậu nhắc gì đến lão Phật gia vậy?”
Đổng Tình giang hai tay ra, tỏ vẻ đắc thắng mà tuyên bố: “Mọi người nghe thấy chưa, tôi có nói dối đâu.”
Người đàn ông nói: “Về nhà.”
Các đồng nghiệp khác bĩu môi rồi tránh xa khỏi Nam Chức.
“Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc cô nhớ, từ đời ông ngoại tôi, ba đời nhà tôi đều sinh sống tại thành phố B.” Nam Chức nói: “Mà người kia, ông ta cũng chỉ đến từ một huyện nhỏ, chưa từng thuộc về thành phố này.”
Nam Chức thản nhiên đứng tại chỗ.

Chuyện cô không làm, chẳng việc gì cô phải sợ hãi cả.
Viên Tây nói: “Sao có thể chứ? Lão Phật gia rất tuyệt đó.”
Nam Chức cũng không nghĩ gì nhiều mà trả lời luôn: “Anh ta đi công tác ở Tokyo rồi.”
“Cái ngành này không hề trong sáng chút nào, nhưng cũng không có nghĩa nó không phải màu đen thì tức là nó màu trắng.

Theo cái lý luận của cô thì những cơ hội mà người mới nhận được đều dựa vào những thủ đoạn không đứng đắn.

Vậy lúc cô mới đến Linh Khuynh đã nhận được dự án lồng tiếng cho vai nữ số hai trong bộ phim của đạo diễn Vương, tôi cũng có thể nói là cô có quan hệ không đứng đắn với đạo diễn Vương đúng không?”
Trong lúc uống rượu, có rất nhiều chàng trai đến bắt chuyện với Nam Chức, Trần Diệp An có đuổi cũng không đi, mà Nam Chức cũng kêu bực, hô hào đòi về nhà.
Nín nhịn một hồi, trợ lý Phương đề nghị: “Hay là mở livestream?”
Đổng Tình tái mặt, vừa định mở miệng đáp lại thì Nam Chức lại mỉm cười: “À, tôi quên mất, chú của cô là lãnh đạo bên đài truyền hình.

Chắc là chú cô giúp cô đi cửa sau đúng không? Đài truyền hình mà, quan hệ chắc phải rộng lắm.”
Hợp lý!!!
Đổng Tình dựa vào chú mình mới có được ngày hôm nay không phải chuyện gì bí mật cả.
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
“…”
Lời nói của Nam Chức đã đánh trúng lòng tự trọng của Đổng Tình, cuối cùng cô ta nghiến răng đóng sầm cửa rời đi.
Nam Chức đã uống rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, các đồng nghiệp cũng giải tán.
Ngôn Trạm nói “Ừ”, sau đó chỉ chỉ vào đồng hồ, ra hiệu cho Phương Bác nhanh lên.
Nam Chức ở lại phòng nghỉ để rót nước.

Ngực cô như bị một tảng đá lớn đè lên, rất khó thở.
*
Mấy lời thêm mắm thêm muối không đáng đó nhưng cũng đủ khiến người khác phải đau lòng.
*
“…”
Thứ năm, Nam Chức mời hai người bạn của mình đến nhà hàng Hồ Nam ăn cơm.
Anh ta có thể nhìn ra thì Trần Diệp An và Viên Tây càng nhìn thấy rõ.

Trần Diệp An tinh ý hơn, lập tức đưa ra một lý do để giải tỏa bầu không khí này.
Lăng Hách rất muốn đập bốp bốp vào cái xe, nhưng anh ta mới mua cái xe này nên không nỡ chút nào.
Trần Diệp An và Viên Tây đã nghe Nam Chức kể về chuyện ở chương trình tạp kỹ.
Chuyện này cũng thật kỳ lạ, và lời giải thích đáng tin cậy duy nhất lúc này chính là, nhà sản xuất Giang Nguyên muốn dùng cách này để dìm Nam Chức xuống.
Trong lúc nghe lời phàn nàn, anh đã ký xong tên lên văn kiện, chuẩn bị cúp điện thoại.
Nếu là như vậy, Nam Chức cũng chỉ có thể nói: Số chị đây chính là hồng nhan họa thủy (*).
Viên Tây gật đầu.
“Đấy, tin tình báo là như vậy, cậu tự mình tận dụng đi.” Lăng Hách nói: “Văn kiện mà cậu nhắc đến, có thể…”
Trong lúc nghe lời phàn nàn, anh đã ký xong tên lên văn kiện, chuẩn bị cúp điện thoại.(*) Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm của tai họa.
Cô lắc đầu rồi nói: “Tôi không có nhà.”
“Đợt này tớ bận quá nên không thể giúp gì cậu được.”
Cô đã quá tự tin, lúc đầu cô nên nghe lời bà ngoài tới thành phố khác để phát triển sự nghiệp mới phải.
Đóng cánh cửa lại, tất cả sự ồn ào và nhộn nhịp của thế giới bên ngoài lập tức được ngăn chặn.
Nam Chức đưa trà sữa cho Viên Tây, nói: “Việc phát tờ rơi có hiệu quả không? Tình hình cửa tiệm như thế nào rồi?”
(*) Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm của tai họa.
Hai người họ quay sang nhìn Nam Chức chằm chằm.
Viên Tây mút một ngụm trà sữa, trả lời: “Không có hiệu quả mấy, cũng chỉ có một chút sau lần phát ở trường đại học Ngoại Ngữ thôi, nhưng cũng hết nhanh lắm.

Sầu hết cả người.”
Cuối cùng vẫn phải chạm mặt nhau.
Nam Chức đột nhiên nói muốn đến phòng vệ sinh.

Trần Diệp An và Viên Tây nhìn nhau, không ai đi theo cô, chỉ nói sẽ đợi cô ở đây.
Nam Chức với Trần Diệp An một người nắm tay, một người khoác vai, che chở cho mặt trời bé nhỏ Tây ngốc của bọn họ.
Nhưng nhìn cảnh vừa rồi, có lẽ cũng không quá khó đoán.
“Như vậy thì đã sao chứ?” Trần Diệp An nói: “Sắp tới lễ Quốc Khánh rồi, anh Trần sẽ cho cửa hàng của em lên đầu tài khoản chính thức, chắc chắn cửa hàng của em sẽ bùng nổ thôi!”
Nam Chức cũng nói: “Chị đồng nghiệp phụ trách việc mua trà chiều cho chỗ tớ cũng nói là điểm tâm của Thiến Thiên không tệ, sẽ còn mua nữa.”
Nam Chức tiến lên một bước.
Viên Tây nghe xong lập tức từ con chim nhỏ dính người biến thành đại bàng giương cánh, ôm lấy hai người chị em tốt của mình, hét lớn ——
Nếu là như vậy, Nam Chức cũng chỉ có thể nói: Số chị đây chính là hồng nhan họa thủy (*).
Trần Diệp An và Viên Tây: “…”
Đường Giai Ni đứng trước bồn rửa tay.

Trên người cô ta là một chiếc váy phiên bản giới hạn khiến biết bao cô gái đi ngang qua cũng phải thấy ghen tỵ.

Mà cô ta thì rất hưởng thụ cái sự ngưỡng mộ đó, vô cùng kiêu ngạo.
“Hãy cứ nuôi tớ như thế này đi!”
Ánh mắt của Lăng Hách dừng trên người Nam Chức rồi lại chuyển sang Đường Giai Ni, trực giác nói với anh ta rằng có uẩn khúc trong chuyện này.
Đám người kia đều sửng sốt, sau khi hoàn hồn hoặc là xoay người rời đi, hoặc là giả vờ uống nước, tỏ vẻ như mình không liên quan đến.
“…”
“…”
“…”
Viên Tây sửng sốt, vội nói: “Chức Chức, cậu không sao chứ? Hỏng rồi, quần áo của cậu đều là màu trắng! Trà sữa không dễ giặt đâu.

Chức Chức?”
Có rất nhiều cách để nói, có cần phải chọn cách thực tế như vậy không.
Nam Chức thu mình dưới chiếc áo vest của người đàn ông.

Cô ngủ không được yên, trong miệng luôn lẩm bẩm cái gì đó, không theo một trình tự nào.
Ba người đi thang cuốn đến nhà hàng.
“…”
Chủ đề nói chuyện lại chuyển về trường đại học Ngoại Ngữ, Trần Diệp An cũng nhân cơ hội mà nhắc lại chuyện của Lăng Hách với cô nữ sinh trước đó.
“…”
Đổng Tình ngẩng đầu lên, cố tình thả chậm tốc độ nói chuyện: “Ngay từ đầu tên của cô đã không có trong danh sách thành viên của《Bên trong giọng nói》.”
“Có phải mấy tên phú nhị đại đều cảm thấy mình rất tuyệt vời đúng không? Nhưng thật ra đều là mấy tên ngốc cả.”
Cô ta nói xong câu này liền rời đi trước, mà Nam Chức cũng đi theo sau không hề do dự.
Viên Tây nói: “Sao có thể chứ? Lão Phật gia rất tuyệt đó.”
Nam Chức không hề nghe thấy.
Về gia đình của Nam Chức, Trần Diệp An và Viên Tây chỉ biết rằng ba mẹ cô đã ly hôn.

Sau khi mẹ qua đời, cô và bà ngoại đã sống nương tựa vào nhau, còn lại thì không rõ.
“Hả?”
“Tôi thấy có chút vấn đề.” Anh ta nói: “Quan trọng là cô em gái tôi mới quen họ Đường.

Cậu cũng biết chút chuyện về nhà họ Đường đúng không?”
Với tính cách của Boss anh ta, ngay cả khi anh ta có chết thì cũng sẽ được lôi ra khỏi nhà xác thôi.
Hai người họ quay sang nhìn Nam Chức chằm chằm.
Kỹ năng của đồng nghiệp nữ này quả thực có hơi kém hơn so với những người khác, nhiều lần còn bị các đồng nghiệp chế giễu, nhưng đây là lần đầu tiên bị chê bai thẳng mặt như thế này.
“Nhìn tớ làm gì?” Nam Chức hỏi: “Đúng, tớ cũng là phú nhị đại mà.”
Trần Diệp An và Viên Tây đi đi lại lại ở cửa thang máy.

Lăng Hách kinh ngạc: “Cậu về rồi sao? Không phải chiều ngày mai à?”
Nam Chức gật đầu: “Lăng tổng cũng đi ăn tối sao?”
Trần Diệp An ôm lấy nữ thần của mình: “Ngôn Trạm đâu? Sao gần đây không thấy cậu nhắc gì đến lão Phật gia vậy?”
Cậu cũng đào hố cho tớ!
Mấy đồng nghiệp nữ kia lập tức hiểu ra.

Người thân của Đổng Tình hiện đang là lãnh đạo bên đài truyền hình, chắc chắn phải có thông tin nội bộ gì đó.
Nam Chức cũng không nghĩ gì nhiều mà trả lời luôn: “Anh ta đi công tác ở Tokyo rồi.”
Lăng Hách đã đoán trước được điều này, lập tức nói: “Này, này, hôm nay tôi đã gặp vị hôn thê của cậu đó!”
“Sao cậu biết?” Trần Diệp An lập tức hỏi.
Nam Chức thản nhiên đứng tại chỗ.


Chuyện cô không làm, chẳng việc gì cô phải sợ hãi cả.
“…”
Cậu cũng đào hố cho tớ!
Viên Tây ở bên cạnh nói đừng trêu cô, nhưng thực chất lại đổ thêm dầu vào lửa: “Anh Trần, anh cũng thật là.

Tình yêu đẹp nhất là lúc chỉ có hai người, anh cứ thích nghe ngóng làm gì?”
Trần Diệp An và Viên Tây đã nghe Nam Chức kể về chuyện ở chương trình tạp kỹ.
Có lẽ là thấy ngứa, cô kéo cái áo vest lên dụi dụi vào mũi, sau đó ném đi, vừa vặn ném tới dưới chân Ngôn Trạm.
Lăng Hách vất vả lắm mới đuổi được cô ta đi, sau đó lái xe đến 1901 của Khang Tuyền.
“Tây ngốc, cậu học theo điều xấu!”
Nam Chức lấy điện thoại ra để lấy số thì nghe thấy có người gọi “Cô Nam”.
Viên Tây lắc lắc ngón tay: “Những thứ tớ học đều là từ sách ra cả.

Sách chính là nguồn tri thức vô tận.”
Có rất nhiều cách để nói, có cần phải chọn cách thực tế như vậy không.
Bởi vì phải điều khiển các dụng cụ máy móc trong một thời gian dài, hơn nữa còn phải làm thí nghiệm cho nên lòng bàn tay của người đàn ông có một lớp chai mỏng.

Mà anh thì mắc bệnh ưa sạch nên rất thích rửa tay, lòng bàn tay khô ráo giống như một chiếc khăn lông khô ấm, rất dễ chịu
“Hiệu suất cao.” Anh thản nhiên đáp: “Văn kiện đã được gửi vào hòm thư.

Tôi muốn nhận được kết quả vào 8 giờ sáng mai.”
“…”
Nhìn thấy anh Trần, Lăng Hách dứt khoát dừng lại cách đó một mét, giữ khoảng cách an toàn.
Lúc về nhớ đốt hết chỗ tiểu thuyết tình cảm của cậu đi nhé!
Ba người đùa giỡn trên suốt quãng đường đi.

Mà trước khi nhìn thấy nhà hàng thì bọn họ đã thấy một hàng dài người xếp hàng bên ngoài nhà hàng Hồ Nam.
Nam Chức lấy điện thoại ra để lấy số thì nghe thấy có người gọi “Cô Nam”.
Cô giống như bị nhét vào bên trong cái máy hút bụi, xung quanh vô cùng ồn ào, chỉ có người trước mặt rõ ràng đến mức khiến cô thấy sợ hãi —— Đường Giai Ni.
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Trong phòng nghỉ, mấy đồng nghiệp nữ trẻ tuổi đang thảo luận về chương trình tạp kỹ.
“Có phải mấy tên phú nhị đại đều cảm thấy mình rất tuyệt vời đúng không? Nhưng thật ra đều là mấy tên ngốc cả.”
Tên phú nhị đại ngốc nghếch vừa bị chỉ điểm, Lăng Hách, cũng có mặt ở nhà hàng này.
Nam Chức cũng không thèm nhìn đến bọn họ một cái.

Cô đi thẳng đến trước mặt Đổng Tình, cười nói: “Cô nói chắc như đinh đóng cột vậy thì lôi bằng chứng ra cho tôi xem đi.”
Thật nũng nịu.
“Cô đi ăn tối với bạn sao?”
Ngôn Nhị Cẩu: Livestream để mọi người nhìn thấy tôi dỗ vợ sao? Trợ lý Phương…
Nhìn thấy anh Trần, Lăng Hách dứt khoát dừng lại cách đó một mét, giữ khoảng cách an toàn.
Nam Chức gật đầu: “Lăng tổng cũng đi ăn tối sao?”
“…”
“Cũng vì có một người bạn muốn nếm thử nồi lẩu phomai ở đây thôi.” Anh ta nói: “Tôi phụ trách việc mời người đó ăn tối.”
Lăng Hách cũng không định giấu giếm, bởi vì lúc Ngôn Trạm về anh ta vẫn phải báo lại.
Bầu không khí trong phòng nghỉ bị câu nói này của Đổng Tình đè nén lại.

Các đồng nghiệp khác đều ngừng mọi hoạt động, dỏng tai lên chờ câu nói tiếp theo.
Trần Diệp An siết chặt cánh tay Nam Chức, nói bằng khẩu hình: Nhìn đi, không phải người tốt đâu.
Nam Chức cười ha ha: “Vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa…”
Lạnh buốt.
Lăng Hách lại nói: “Các cô cũng định ăn ở nhà hàng Hồ Nam này sao? Giờ này chắc không còn chỗ để ngồi đâu.

Nhưng chuỗi nhà hàng này là do một người bạn của tôi mở, để tôi gọi điện hỏi xem, không chừng vẫn còn phòng riêng đó.”
“Không sao đâu, không cần phiền như vậy làm gì.

Dù sao chúng tôi…”
“…”
“Được.” Trần Diệp An cắt ngang lời nói của cô: “Vậy thì làm phiền Lăng tổng rồi, không ngờ Lăng tổng còn có thể làm được những chuyện như này đó.

Anh mau đặt bàn đi.”
Đường Giai Ni cười nói: “Vậy thì sao? Ba tôi là người xuất chúng, ông ấy tự gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng cho đến khi đứng vững ở nơi đây.

So với sự lụi tàn của nhà các người, không biết ai mới là người xứng đáng ở đây nhỉ?”
“…”
Lăng Hách lướt danh bạ để tìm số điện thoại.

Đúng lúc này lại có thêm một người nữa tới: “Anh Lăng Hách.”
Lăng Hách muốn ngăn bọn họ lại nhưng anh Trần lại quay sang ném cho anh ta ánh mắt hình viên đạn: Nếu anh không ngậm miệng thì tôi sẽ tới nhà tìm anh để chặt đầu đó!
Trần Diệp An và Viên Tây ở bên kia màn hình livestream không khỏi đau xót: Cái áo vest này rất đắt, rất đắt tiền đó!
Tôi biết trong tay anh đang cầm một kim bài miễn tử, cho nên tôi sẽ nhịn!
Lăng Hách lướt danh bạ để tìm số điện thoại.

Đúng lúc này lại có thêm một người nữa tới: “Anh Lăng Hách.”
Thật nũng nịu.
Cô gái mím môi, đôi mắt long lanh phiếm hồng.
Nam Chức, Trần Diệp An và Viên Tây lập tức cảm nhận được không khí lạnh tới từ Siberia, không hẹn mà cùng nổi da gà.
Cậu là đại gia! Còn cho thêm nhiều ngày như vậy nữa!
Trần Diệp An liếc nhìn, thấp giọng nói: “Ha, chính là người này, cái người học ở trường đại học Ngoại Ngữ.

Nhìn xem, cũng không phải…”
Cạch ——
“Cô đi ăn tối với bạn sao?”
Trà sữa bất ngờ rơi xuống đất.
Lão Phật gia!
Viên Tây sửng sốt, vội nói: “Chức Chức, cậu không sao chứ? Hỏng rồi, quần áo của cậu đều là màu trắng! Trà sữa không dễ giặt đâu.

Chức Chức?”
Ban đêm, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Đổng Tình tái mặt, vừa định mở miệng đáp lại thì Nam Chức lại mỉm cười: “À, tôi quên mất, chú của cô là lãnh đạo bên đài truyền hình.

Chắc là chú cô giúp cô đi cửa sau đúng không? Đài truyền hình mà, quan hệ chắc phải rộng lắm.”
Xứng đáng?
Nam Chức không hề nghe thấy.
Cô giống như bị nhét vào bên trong cái máy hút bụi, xung quanh vô cùng ồn ào, chỉ có người trước mặt rõ ràng đến mức khiến cô thấy sợ hãi —— Đường Giai Ni.
Cuối cùng vẫn phải chạm mặt nhau.
Sau cuộc họp, mọi người cùng nhau trò chuyện về những chủ đề của riêng mình, sau đó bắt đầu làm việc.
Không chỉ có Nam Chức sửng sốt mà Đường Giai Ni cũng ngẩn ngơ tại chỗ.
Cho đến khi nhìn thấy Lăng Hách đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, cô ta mới trở lại dáng vẻ cũ, mỉm cười đi đến bên cạnh Lăng Hách, dịu dàng lại xinh đẹp.
“Hai người biết nhau à?” Lăng Hách hỏi.

Đổng Tình dựa vào bàn pha cà phê bằng đá cẩm thạch, cười như không cười mà tiếp lời: “Nếu cô muốn được lên sóng thì cô phải có cái dũng khí kia cơ.”
Nam Chức và Đường Giai Ni đồng thanh đáp: “Tôi không biết.”
Thế nhưng, người mang tới sự kiên định và cay nghiệt này cho cô cũng không phải ai khác, mà chính là ba ruột của cô —— Đường Vũ.
Ngôn Trạm cởi áo vest ra, đi vào trong tìm người.
“…”
Bầu không khí trở nên kỳ lạ một cách khó hiểu.
Anh ta phải luyện uống rượu!
Ánh mắt của Lăng Hách dừng trên người Nam Chức rồi lại chuyển sang Đường Giai Ni, trực giác nói với anh ta rằng có uẩn khúc trong chuyện này.
Anh ta có thể nhìn ra thì Trần Diệp An và Viên Tây càng nhìn thấy rõ.

Trần Diệp An tinh ý hơn, lập tức đưa ra một lý do để giải tỏa bầu không khí này.
Trần Diệp An lập tức bắt lấy cành cây cứu mạng, vội vàng nói địa chỉ, chờ cứu viện tới.
“Nhiều người đứng xếp hàng như vậy, tớ đợi xong chắc không còn thấy đói nữa đâu.

Hay là chúng ta đổi sang nhà hàng khác đi? Tớ biết một nhà hàng thịt nướng cũng rất ngon.”
“Được.” Viên Tây nắm chặt tay Nam Chức.
Lạnh buốt.
“Chức Chức, tớ muốn ăn thịt nướng.” Viên Tây nói: “Cậu mời tớ ăn đi.”
“…”
Dường như Nam Chức vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cô gật đầu một cách khó khăn, sau đó ba người họ rời đi.
Luyện để lần sau có gặp lại sẽ uống với anh Trần cho đến chết.
Không chỉ có Nam Chức sửng sốt mà Đường Giai Ni cũng ngẩn ngơ tại chỗ.
Lăng Hách muốn ngăn bọn họ lại nhưng anh Trần lại quay sang ném cho anh ta ánh mắt hình viên đạn: Nếu anh không ngậm miệng thì tôi sẽ tới nhà tìm anh để chặt đầu đó!
“Nhiều người đứng xếp hàng như vậy, tớ đợi xong chắc không còn thấy đói nữa đâu.


Hay là chúng ta đổi sang nhà hàng khác đi? Tớ biết một nhà hàng thịt nướng cũng rất ngon.”
Đổng Tình dựa vào chú mình mới có được ngày hôm nay không phải chuyện gì bí mật cả.
“…”
Cô gái này chẳng thú vị chút nào, quấn lấy anh ta nói rằng muốn chơi thêm một lúc nữa, đòi hỏi thì vô tận, tưởng rằng dính người như thế này là dễ thương.
Cô ta xé toạc sự tự tin và kiêu ngạo của một vị đại tiểu thư mà trở nên dữ tợn, nghiến răng nói: “Ý cô là gì?”
Sự lợi hại của anh Trần.
Tên phú nhị đại ngốc nghếch vừa bị chỉ điểm, Lăng Hách, cũng có mặt ở nhà hàng này.
Ba người bọn họ đi vào thang máy.
“Cô đã không sợ thì tôi cũng chẳng việc gì phải giữ mặt mũi cho cô cả.” Đồng Tình cười đắc ý, giống như đang chờ Nam Chức gãi đúng chỗ ngứa của mình: “Chú của tôi là giám đốc tổ kiểm định của đài truyền hình, bất cứ chương trình nào muốn lên sóng đều phải chờ ông ấy gật đầu.”
Nam Chức đột nhiên nói muốn đến phòng vệ sinh.

Trần Diệp An và Viên Tây nhìn nhau, không ai đi theo cô, chỉ nói sẽ đợi cô ở đây.
Đóng cánh cửa lại, tất cả sự ồn ào và nhộn nhịp của thế giới bên ngoài lập tức được ngăn chặn.
“Cũng vì có một người bạn muốn nếm thử nồi lẩu phomai ở đây thôi.” Anh ta nói: “Tôi phụ trách việc mời người đó ăn tối.”
“Hai người biết nhau à?” Lăng Hách hỏi.
Đầu óc Nam Chức rất rối bời.

Cô không biết mình có nên lo rằng người đó sẽ biết chuyện cô về nước rồi hay không, hoặc nếu có biết thì cô cũng chẳng việc gì phải sợ, cứ lạnh lùng thờ ơ đối mặt với sự đạo đức giả của người đó…
Cô đã quá tự tin, lúc đầu cô nên nghe lời bà ngoài tới thành phố khác để phát triển sự nghiệp mới phải.
Chỉ là sự chuyên nghiệp của lồng tiếng Linh Khuynh đã khiến cô rất khao khát, không thể cưỡng lại được sự cám dỗ.
Chỉ là sự chuyên nghiệp của lồng tiếng Linh Khuynh đã khiến cô rất khao khát, không thể cưỡng lại được sự cám dỗ.
“Bớt nói đi.” Trần Diệp An nói: “Lát nữa nên ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút.”
Sau gần 5 phút im lặng, Nam Chức cúi gằm mặt bước ra.
Nào ngờ có người đã đứng đợi cô ở đó một lúc lâu.
Đường Giai Ni đứng trước bồn rửa tay.

Trên người cô ta là một chiếc váy phiên bản giới hạn khiến biết bao cô gái đi ngang qua cũng phải thấy ghen tỵ.

Mà cô ta thì rất hưởng thụ cái sự ngưỡng mộ đó, vô cùng kiêu ngạo.
“Nói chuyện đi.”
Phương Bác ngồi đằng trước tận mắt chứng kiến lập tức ra hiệu: Đừng lo, tôi còn chưa nhảy ra khỏi xe đâu.
Cô ta nói xong câu này liền rời đi trước, mà Nam Chức cũng đi theo sau không hề do dự.
“Tôi chả có ý gì cả.” Nam Chức nói: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.

Cho dù cô với mẹ cô có coi mình là ‘người trong cuộc’, nhưng nếu ông ta có chết thì hai người cũng chẳng chiếm được bất cứ tài sản nào đâu.”
Cả hai đi tới lối thoát hiểm bên cạnh phòng vệ sinh.
Đường Giai Ni đi thẳng vào vấn đề: “Nơi này không phải nhà của cô, chẳng ai chào đón cô cả.”
Ngón tay chuẩn bị nhấn nút tắt máy liền dừng lại.
Ngôn Nhị Cẩu: Cậu rất giỏi.
Giễu cợt.
Những lời mang theo sự cay nghiệt và không tôn trọng người khác phát ra từ miệng em kế của cô, từng câu từng chữ đều đâm thủng trái tim cô.
Thế nhưng, người mang tới sự kiên định và cay nghiệt này cho cô cũng không phải ai khác, mà chính là ba ruột của cô —— Đường Vũ.
“…”
“Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc cô nhớ, từ đời ông ngoại tôi, ba đời nhà tôi đều sinh sống tại thành phố B.” Nam Chức nói: “Mà người kia, ông ta cũng chỉ đến từ một huyện nhỏ, chưa từng thuộc về thành phố này.”
Đường Giai Ni cười nói: “Vậy thì sao? Ba tôi là người xuất chúng, ông ấy tự gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng cho đến khi đứng vững ở nơi đây.

So với sự lụi tàn của nhà các người, không biết ai mới là người xứng đáng ở đây nhỉ?”
Xứng đáng?
Tất cả bọn họ đều không xứng trước mặt cô.
Thứ năm, Nam Chức mời hai người bạn của mình đến nhà hàng Hồ Nam ăn cơm.
Nam Chức tiến lên một bước.
Nam Chức nhìn anh và hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Sắc mặt cô lạnh băng, trong mắt ẩn hiện sự sắc bén: “Tôi nói cho cô biết, tôi không hề có bất cứ sự hứng thú nào với ba cô, kể cả người nhà cô.

Lần gặp mặt này coi như không gặp đi.”
Nam Chức và Đường Giai Ni đồng thanh đáp: “Tôi không biết.”
Đường Giai Ni cười khẩy: “Cô không hứng thú hay là ba không cần cô cơ? Cô đã không còn là người nhà họ Đường từ lâu rồi.”
Monica là một quán bar đắt tiền nổi tiếng trên mạng.
Nam Chức cũng cười, nhưng trong mắt đều là sự lạnh lùng.
“Cô đừng quên, tôi mới là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Đường.”
“Thật ra cũng không có gì để nói cả.” Đổng Tình nhún vai, ánh mắt tỏ rõ sự khinh miệt: “Cái ngành này cũng có một số nguyên tắc, nếu cô dám làm thì đối phương sẽ cho, nếu cô tình nguyện thì đối phương cũng tình nguyện.

Cái giá quá rõ ràng.”
Sắc mặt Đường Giai Ni lập tức thay đổi.
Cô ta xé toạc sự tự tin và kiêu ngạo của một vị đại tiểu thư mà trở nên dữ tợn, nghiến răng nói: “Ý cô là gì?”
Trợ lý Phương: …
“Tôi chả có ý gì cả.” Nam Chức nói: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.

Cho dù cô với mẹ cô có coi mình là ‘người trong cuộc’, nhưng nếu ông ta có chết thì hai người cũng chẳng chiếm được bất cứ tài sản nào đâu.”
“Cô dám rủa ba như vậy sao!”
“Ồ, tới Tokyo mà vẫn còn nhớ thương tôi sao?” Lăng Hách trêu chọc: “Người anh em, cậu làm tôi cảm động quá.

Shh.”
Lăng Hách và Đường Giai Ni ăn tối xong cũng không có bất cứ hoạt động tiếp theo nào.
“Vậy cô về nhớ truyền đạt lại nhé.”
“Không sao đâu, không cần phiền như vậy làm gì.

Dù sao chúng tôi…”
Hiểu rồi, vì sốt ruột vợ nên mới về gấp như vậy.
Ba người đi thang cuốn đến nhà hàng.
“…”
Nam Chức vén lại mái tóc dài trên vai, điệu bộ vô cùng quyến rũ, cười nói: “Nhớ đấy, chúng ta chưa từng gặp nhau.”
*
Trần Diệp An và Viên Tây đi đi lại lại ở cửa thang máy.
Viên Tây cũng gật đầu.
Chú của cô ta nói rằng vì ngoại hình của Nam Chức quá nổi bật nên một vị nữ khách quý nào đó đã rất bất mãn.
Viên Tây sốt ruột, hỏi: “Cô gái kia với Chức Chức quen nhau sao? Cậu có biết không?”
“Nhìn tớ làm gì?” Nam Chức hỏi: “Đúng, tớ cũng là phú nhị đại mà.”
Trong ba người bọn cô thì Trần Diệp An và Viên Tây quen nhau từ nhỏ, hai người học chung từ tiểu học đến tận cấp ba, đến đại học mới tách ra.

Vào năm thứ hai đại học, Trần Diệp An sang Mỹ giao lưu một năm nên đã quen biết Nam Chức.
Trần Diệp An và Viên Tây mỗi người xách một tay Nam Chức, kéo cô ra ngoài.
Thần thánh phương nào vậy???
Ba người bọn cô đều có cái nhìn giống nhau nên đã trở thành một bộ ba thân thiết.
Ba người đùa giỡn trên suốt quãng đường đi.

Mà trước khi nhìn thấy nhà hàng thì bọn họ đã thấy một hàng dài người xếp hàng bên ngoài nhà hàng Hồ Nam.
Về gia đình của Nam Chức, Trần Diệp An và Viên Tây chỉ biết rằng ba mẹ cô đã ly hôn.

Sau khi mẹ qua đời, cô và bà ngoại đã sống nương tựa vào nhau, còn lại thì không rõ.
Nhưng nhìn cảnh vừa rồi, có lẽ cũng không quá khó đoán.
“Bớt nói đi.” Trần Diệp An nói: “Lát nữa nên ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút.”
“Cô đừng quên, tôi mới là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Đường.”
Viên Tây gật đầu.
Không lâu sau, Nam Chức quay trở lại.
“…”
Cô vẫn mỉm cười xinh đẹp như cũ, không thể nhìn ra được một chút mất tự nhiên nào, còn nói: “Hôm nay tớ đãi bọn cậu tới Monica.”
Đổng Tình giang hai tay ra, tỏ vẻ đắc thắng mà tuyên bố: “Mọi người nghe thấy chưa, tôi có nói dối đâu.”
Monica là một quán bar đắt tiền nổi tiếng trên mạng.
“Được.” Trần Diệp An cắt ngang lời nói của cô: “Vậy thì làm phiền Lăng tổng rồi, không ngờ Lăng tổng còn có thể làm được những chuyện như này đó.


Anh mau đặt bàn đi.”
Lăng Hách và Đường Giai Ni ăn tối xong cũng không có bất cứ hoạt động tiếp theo nào.
Cô gái này chẳng thú vị chút nào, quấn lấy anh ta nói rằng muốn chơi thêm một lúc nữa, đòi hỏi thì vô tận, tưởng rằng dính người như thế này là dễ thương.
Lăng Hách vất vả lắm mới đuổi được cô ta đi, sau đó lái xe đến 1901 của Khang Tuyền.
Anh ta phải luyện uống rượu!
Nam Chức cũng nói: “Chị đồng nghiệp phụ trách việc mua trà chiều cho chỗ tớ cũng nói là điểm tâm của Thiến Thiên không tệ, sẽ còn mua nữa.”
Đổng Tình đặt cái cốc xuống, nhướng mày: “Cô cho rằng những lời tôi vừa nói đều là bịa đặt thôi sao?”
Luyện để lần sau có gặp lại sẽ uống với anh Trần cho đến chết.
Đổng Tình khoanh tay: “Cô định phản bác chuyện này như thế nào?”
Vừa mới dừng xe lại thì chuông điện thoại vang lên.
Có chỗ để chống, cũng không còn thấy chóng mặt nữa, Nam Chức từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đẹp đẽ kia lập tức rơi vào trong tầm mắt.

“Ồ, tới Tokyo mà vẫn còn nhớ thương tôi sao?” Lăng Hách trêu chọc: “Người anh em, cậu làm tôi cảm động quá.

Shh.”
“Nói.” Anh ngừng lại một giây: “Cụ thể.”
Ngôn Trạm không nói gì, nhưng trong ống nghe lại truyền đến tiếng thông báo của sân bay.
Lăng Hách kinh ngạc: “Cậu về rồi sao? Không phải chiều ngày mai à?”
Nam Chức với Trần Diệp An một người nắm tay, một người khoác vai, che chở cho mặt trời bé nhỏ Tây ngốc của bọn họ.
“Hiệu suất cao.” Anh thản nhiên đáp: “Văn kiện đã được gửi vào hòm thư.

Tôi muốn nhận được kết quả vào 8 giờ sáng mai.”
Hai cô bạn thân đang đứng đấm lưng cho nhau ở bên cạnh: “…”
“…”
Lăng Hách rất muốn đập bốp bốp vào cái xe, nhưng anh ta mới mua cái xe này nên không nỡ chút nào.
“Tôi nói rồi, cậu cuồng công việc thì mặc kệ cậu, việc gì cũng phải biến tôi thành người cuồng công việc chứ?” Anh ta chất vấn: “Rõ ràng còn rất nhiều ngày, việc gì cậu phải gấp gáp trong một ngày làm gì? Cậu sốt ruột chuyện gì mà muốn về sớm như vậy? Tokyo không có gì hấp dẫn cậu sao?”
Sự kiên nhẫn với Lăng Hách của Ngôn Trạm luôn ít ỏi một cách đáng thương.
Nam Chức vén lại mái tóc dài trên vai, điệu bộ vô cùng quyến rũ, cười nói: “Nhớ đấy, chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Trong lúc nghe lời phàn nàn, anh đã ký xong tên lên văn kiện, chuẩn bị cúp điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Hách đã đoán trước được điều này, lập tức nói: “Này, này, hôm nay tôi đã gặp vị hôn thê của cậu đó!”
Ngón tay chuẩn bị nhấn nút tắt máy liền dừng lại.
“Nói.” Anh ngừng lại một giây: “Cụ thể.”
“…”
Hiểu rồi, vì sốt ruột vợ nên mới về gấp như vậy.
Lăng Hách cũng không định giấu giếm, bởi vì lúc Ngôn Trạm về anh ta vẫn phải báo lại.
“Tôi thấy có chút vấn đề.” Anh ta nói: “Quan trọng là cô em gái tôi mới quen họ Đường.

Cậu cũng biết chút chuyện về nhà họ Đường đúng không?”
Ngôn Trạm nói “Ừ”, sau đó chỉ chỉ vào đồng hồ, ra hiệu cho Phương Bác nhanh lên.
Danh sách thành viên tham gia chương trình《Bên trong giọng nói》đã chính thức được công bố.
“Đấy, tin tình báo là như vậy, cậu tự mình tận dụng đi.” Lăng Hách nói: “Văn kiện mà cậu nhắc đến, có thể…”
“8 giờ chủ nhật, kết quả.”
Viên Tây sốt ruột, hỏi: “Cô gái kia với Chức Chức quen nhau sao? Cậu có biết không?”
“…”
Dường như Nam Chức vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cô gật đầu một cách khó khăn, sau đó ba người họ rời đi.
Cậu là đại gia! Còn cho thêm nhiều ngày như vậy nữa!
*
Nam Chức đã uống rất nhiều.
Đồng nghiệp nữ kia cũng định gật đầu thì Đổng Tình lại cười nói: “Chỉ vì lần trước cô ta giúp cô xử lý một đoạn quảng cáo nên cô thấy biết ơn cô ta như vậy sao? Chi bằng tự luyện tập lại kỹ năng cá nhân của mình đi, đến đọc một đoạn quảng cáo còn chả ra đâu vào đâu.”
Trần Diệp An và Viên Tây thấy vậy thì rất đau lòng, bọn họ không hề rời cô dù chỉ nửa bước.
Trong lúc uống rượu, có rất nhiều chàng trai đến bắt chuyện với Nam Chức, Trần Diệp An có đuổi cũng không đi, mà Nam Chức cũng kêu bực, hô hào đòi về nhà.
“Tôi sẽ không làm gì cô ấy trong tình trạng này đâu.” Ngôn Trạm nói.
Trần Diệp An và Viên Tây mỗi người xách một tay Nam Chức, kéo cô ra ngoài.
Nam Chức đặc biệt ồn ào, nói năng cũng lộn xộn.

Có mấy chàng trai đã nhân cơ hội này nói sẽ giúp đỡ, nhưng Trần Diệp An một mực từ chối.
Nhưng hai cô cũng chỉ là con gái, không thể nào đỡ được cô.
Trần Diệp An không yên lòng khi nhìn Viên Tây một mình trông Nam Chức còn mình thì đi lấy xe.

Đúng lúc đang đau đầu suy nghĩ thì điện thoại Nam Chức đổ chuông.
Các đồng nghiệp nhìn nhau, trong lòng đương nhiên hiểu rõ ẩn ý của câu kia: Nam Chức dựa dẫm vào bên kia nên mới có suất tham gia.
—— Ngôn chó?
Thần thánh phương nào vậy???
Trợ lý Phương vừa mới bay từ Tokyo về chỉ muốn chết lập tức tại chỗ, nhưng anh ta không dám.
“Xin lỗi, anh là…”
“Tôi tìm Nam Chức.”
Lão Phật gia!
Trần Diệp An lập tức bắt lấy cành cây cứu mạng, vội vàng nói địa chỉ, chờ cứu viện tới.
Cạch ——
Không tới 20 phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng lại bên ngoài quán bar.
Ngôn Trạm cởi áo vest ra, đi vào trong tìm người.
Trong ba người bọn cô thì Trần Diệp An và Viên Tây quen nhau từ nhỏ, hai người học chung từ tiểu học đến tận cấp ba, đến đại học mới tách ra.

Vào năm thứ hai đại học, Trần Diệp An sang Mỹ giao lưu một năm nên đã quen biết Nam Chức.
Nhìn cô gái uống say đến nỗi không còn biết gì, anh thoáng nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên, dễ dàng như đang ôm một con mèo con vậy.
Tất cả bọn họ đều không xứng trước mặt cô.
Việc Nam Chức được tham gia vào chương trình tạp kỹ tưởng chừng đã trôi đi sau lời thông báo, nhưng thực chất nó mới chỉ bắt đầu.
Hai cô bạn thân đang đứng đấm lưng cho nhau ở bên cạnh: “…”
Ngôn Trạm đặt Nam Chức vào trong xe, sau đó đắp áo vest lên cho cô.
“Hả?”
Trần Diệp An và Viên Tây do dự không biết có nên theo lên xe không? Nam Chức uống nhiều như vậy, không thể để cô ở một mình được.
“Tôi sẽ không làm gì cô ấy trong tình trạng này đâu.” Ngôn Trạm nói.
Trần Diệp An cũng nghiêm túc nói: “Ai cũng sẽ nói lời này cả.

Nhưng nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi với Tây ngốc phải hối hận cả đời sao?”
Viên Tây cũng gật đầu.
~
Trong lúc hai bên đều rơi vào bế tắc, Ngôn Trạm nhìn Phương Bác.
Trợ lý Phương vừa mới bay từ Tokyo về chỉ muốn chết lập tức tại chỗ, nhưng anh ta không dám.
Với tính cách của Boss anh ta, ngay cả khi anh ta có chết thì cũng sẽ được lôi ra khỏi nhà xác thôi.
Nín nhịn một hồi, trợ lý Phương đề nghị: “Hay là mở livestream?”
“…”
Hợp lý!!!
Ban đêm, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Trà sữa bất ngờ rơi xuống đất.
“8 giờ chủ nhật, kết quả.”
Ánh đèn đường mờ ảo không thể xua tan màu đen của bóng đêm, nhưng nó cũng đủ để soi sáng đường về nhà.
Nam Chức thu mình dưới chiếc áo vest của người đàn ông.

Cô ngủ không được yên, trong miệng luôn lẩm bẩm cái gì đó, không theo một trình tự nào.
Có lẽ là thấy ngứa, cô kéo cái áo vest lên dụi dụi vào mũi, sau đó ném đi, vừa vặn ném tới dưới chân Ngôn Trạm.
Trần Diệp An và Viên Tây ở bên kia màn hình livestream không khỏi đau xót: Cái áo vest này rất đắt, rất đắt tiền đó!
Sự lợi hại của anh Trần.
“Không thoải mái sao?”
Ngôn Trạm nghiêng người sang, đỡ lấy cái đầu đang lắc lư của cô gái.
Có chỗ để chống, cũng không còn thấy chóng mặt nữa, Nam Chức từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đẹp đẽ kia lập tức rơi vào trong tầm mắt.
Viên Tây mút một ngụm trà sữa, trả lời: “Không có hiệu quả mấy, cũng chỉ có một chút sau lần phát ở trường đại học Ngoại Ngữ thôi, nhưng cũng hết nhanh lắm.

Sầu hết cả người.”
“Là… Anh sao!”
Bây giờ tắt livestream đi còn kịp không! Lão Phật gia liệu có giết người diệt khẩu không!
Hai tay Nam Chức đập một cái, một tiếng “bốp” vang lên, cái tay dừng lại trên mặt Ngôn Trạm.
Trần Diệp An và Viên Tây: “…”
Bây giờ tắt livestream đi còn kịp không! Lão Phật gia liệu có giết người diệt khẩu không!
Phương Bác ngồi đằng trước tận mắt chứng kiến lập tức ra hiệu: Đừng lo, tôi còn chưa nhảy ra khỏi xe đâu.
“…”
Ngôn Trạm kéo tay cô xuống, nắm trong lòng bàn tay.
Bởi vì phải điều khiển các dụng cụ máy móc trong một thời gian dài, hơn nữa còn phải làm thí nghiệm cho nên lòng bàn tay của người đàn ông có một lớp chai mỏng.

Mà anh thì mắc bệnh ưa sạch nên rất thích rửa tay, lòng bàn tay khô ráo giống như một chiếc khăn lông khô ấm, rất dễ chịu
Nam Chức nhìn anh và hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Người đàn ông nói: “Về nhà.”
Cô gái mím môi, đôi mắt long lanh phiếm hồng.
Cô lắc đầu rồi nói: “Tôi không có nhà.”
~
Tác giả có lời muốn nói:
“Cô dám rủa ba như vậy sao!”
Ngôn Nhị Cẩu: Livestream để mọi người nhìn thấy tôi dỗ vợ sao? Trợ lý Phương…
Trợ lý Phương: Tôi sai rồi! Ngôn tổng, tôi sai rồi!
Ngôn Trạm nghiêng người sang, đỡ lấy cái đầu đang lắc lư của cô gái.
Ngôn Nhị Cẩu: Cậu rất giỏi.
Mấy lời thêm mắm thêm muối không đáng đó nhưng cũng đủ khiến người khác phải đau lòng.
Trợ lý Phương: ….



Cạm Bẫy Dịu Dàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cạm Bẫy Dịu Dàng Truyện Cạm Bẫy Dịu Dàng Story Chương 27: 27: “tôi Không Có Nhà”
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...