Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 22
561@-Người quản lý đưa hai vị khách quý này tới núp ở trong góc, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ —— Sóng gió nơi thang máy.
Anh ta không dám nói gì, cũng không dám quan sát, chỉ ngậm miệng đứng đó như người vô hình.
Khang Tuyền nuốt vài ngụm nước bọt, sau lưng chợt thấy lạnh lẽo. Anh ta nãy giờ đều cảm thấy ánh mắt của Ngôn Trạm giống như muốn rút thanh kiếm dài 50m ra chém chết anh ta vậy.
Sao cậu em này không hiểu chút gì về tình nghĩa vậy?
Chỉ có Lăng Hách đứng một bên nhịn cười tới nội thương.
Anh ta hắng giọng, phá vỡ cục diện bế tắc: “Cô Nam cũng ở đây sao.”
“Chào buổi tối, Lăng tổng.” Nam Chức đáp: “Tôi tới đây để bàn chút chuyện, giờ tôi đi đây. Các anh…”
Lăng Hách liếc nhìn người anh em đang đứng ngẩn người như bị sét đánh trúng của mình, đẩy anh một cái rồi nhắc nhở: “Tránh đường cho người ta đi kìa, đừng chắn trước thang máy như vậy.”
Người quản lý nhận lệnh rồi chạy ra ngoài trước.
Khi Lăng Hách bước ra ngoài, Nam Chức bước vào thang máy.
Cô tưởng rằng Ngôn Trạm cũng sẽ đi ra ngoài, nhưng sau khi cô bước vào, người đàn ông này đột nhiên nhấn nút đóng cửa, còn trưng ra bộ mặt “ai dám bước vào sẽ chết” rồi cùng cô đi xuống dưới.
Bên ngoài thang máy ——
Khang Tuyền: Mẹ nó, đây là cái kịch bản gì vậy?
Lăng Hách: Tôi không thể cười, không thể cười.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Nam Chức có chút khó hiểu về hành động của Ngôn Trạm.
Nhưng cô sẽ không hỏi. Lão Phật gia thích đi thang máy như vậy, chắc anh chỉ đi chơi thôi, không liên quan gì đến cô đâu nhỉ?
“Khang Tuyền đã nói gì với cô vậy?”
“…”
Còn thích buôn chuyện trong thang máy nữa.
Nam Chức nói: “Không có gì. Chỉ nói bây giờ anh đang theo đuổi một nữ cấp dưới nào đó… Còn nói, tôi với anh mà làm bạn với nhau thì thật tốt.”
Ngôn Trạm chợt siết chặt nắm tay!
Nhẫn nhịn lại, anh nói: “Không có.”
“Hả?”
“Tôi không có.” Anh nghiến răng nhấn mạnh.
Nam Chức có chút bối rối trước mấy lời này của anh. Sau một hồi suy nghĩ về nó, cô dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.” Cô cười nói: “Tôi cũng sẽ không nói với dì Tuyền đâu, tôi không có thói quen đâm sau lưng người khác.”
“…”
Không thể kìm nén được nữa!
Ngôn Trạm mở miệng định giải thích rõ ràng. Nào ngờ Nam Chức lại nhìn anh, mím chặt miệng để không cười, hai chữ “tò mò” thực sự tràn ra khỏi mắt.
“Có tiện tiết lộ là cấp dưới nào không?”
Cô thực sự không thể tưởng tượng được lão Phật gia sẽ thích người như thế nào? Hơn nữa lại còn được lão Phật gia theo đuổi nữa.
Là thần tiên từ phương nào tới vậy?
Ngôn Trạm nhìn chằm chằm vào mắt cô gái, anh tự hỏi liệu cô có biết rằng đôi mắt của mình rất có ma lực không? Sáng trong, long lanh, ngây thơ, chỉ cần cô ngẩng đầu nhìn người khác như vậy, cô dường như muốn hút mọi người vào đôi mắt đó.
Và giờ phút này cũng như vậy.
Nhưng cũng chính bởi vì đôi mắt biết nói này nên cô không thể nói dối được.
“Cô rất tò mò sao?” Người đàn ông hỏi.
Nam Chức thoáng sửng sốt, nhận ra mình vừa hỏi điều không nên hỏi, liền nói: “Cũng không phải, chỉ là thuận miệng hỏi thôi, anh đừng bận tâm làm gì.” Cô quay đầu lại, không hỏi gì thêm.
Nam Chức không biết tại sao Ngôn Trạm vừa đi lên lại đi xuống làm gì, mà cô cũng không tiện hỏi. Vừa định tạm biệt thì cô nghe thấy ——
“Em không để tâm chút nào, đúng không?”
“???”
Tại sao cứ mười tám lần anh mở miệng nói chuyện thì tám lần tôi không thể trả lời được vậy?
“Tôi đi trước đây.” Cô mím môi: “Tạm biệt.”
Sau khi rời khỏi 1901, Nam Chức đi bộ về phía đường cái để gọi xe.
Ngôn Trạm không rời khỏi cô dù chỉ một bước.
“Anh quay lại đi.” Nam Chức lấy điện thoại ra: “Tôi đã gọi xe rồi, mấy phút nữa người ta sẽ tới.”
Sắc mặt Ngôn Trạm tối sầm lại.
Đường nét khuôn mặt anh rắn rỏi, anh còn có một đôi mắt phượng với đuôi mắt hơi cong lên. Đây vốn là một vũ khí biểu lộ rõ ràng sự phong lưu đa tình, nhưng bình thường anh lại vô cùng lạnh lùng, cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo không thể chạm tới.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Nam Chức biết anh có một khuôn mặt đẹp, chỉ là tối nay, anh dường như mang theo sự “lạnh lùng” đến cực điểm bên cạnh mình.
Cô đang đứng trước mặt anh mà cũng thấy lạnh nữa.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh…”
“Em không để tâm,” Anh lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Đúng không?”
Nam Chức nhíu mày.
Quá khó, quá khó để giao tiếp với anh.
Cô nên để tâm tới chuyện gì chứ?
Là chuyện anh có cô gái mà anh thích và đang theo đuổi người ta sao? Nhưng tại sao cô phải để tâm?
Chẳng lẽ…
Anh coi cô là bia đỡ đạn, sợ cô thấy không vui sao? Suy cho cùng thì “vị hôn thê” là cô đây chính là ngọn núi lớn cản trở mối quan hệ nam nữ của anh mà.
Anh thật sự lo lắng quá nhiều rồi.
Khoảng hai năm trước.
Trong giới này của bọn họ có một cô nàng bạch phú mỹ đã tới Hollywood để nghỉ phép. Lúc đó cô đang thực tập ở đó nên đã tình cờ đụng phải.
Khi đó, cô nàng bạch phú mỹ kia đã dẫn theo hội chị em tới, trực tiếp cười nhạo cô.
“Nhìn xem, đây không phải vị hôn thê của chúng ta sao?”
“Vị hôn thê nào chứ? Ngôn thiếu không vui khi nghe người khác nhắc đến cụm từ này đâu. Lần trước ở quán bar không phải trở mặt với mọi người ngay lập tức bởi vì có người nhắc đến cô ta thôi sao.”
“Trông dáng dấp cũng được đấy chứ, làm gì phải dính lấy người ta như vậy nhỉ? Không còn chút mặt mũi nào nữa sao?”
“Ai da! Ngôn Trạm là ai chứ? Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thịnh Trân, là đỉnh của kim tự tháp đó. Dù cuối cùng không bước chân được vào cửa nhà họ Ngôn nhưng chỉ riêng chuyện dựa vào danh tiếng của Ngôn Trạm đã kiếm được bộn rồi. Không lỗ.”
Đám con gái đó cười ha ha, có mấy người còn nghiên cứu xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền nữa.
Khi nói những lời này, bọn họ đứng ngay trước mặt Nam Chức, cũng không hề có chút kiêng dè nào, cũng chẳng sợ Nam Chức sẽ phản kháng hay cãi lại.
Mà Nam Chức cũng chẳng làm gì cả.
Từ đầu đến cuối cô đều bỏ ngoài tai những chuyện và những người không đáng để cô bận tâm và nổi nóng. Bọn họ tự ghen tức, tự làm mình không vui, việc gì cô phải bận tâm chứ?
Ngay cả bây giờ, cô cũng vẫn như vậy.
“Tôi không quan tâm.” Nam Chức nói: “Tuy rằng tôi với anh không phải bạn bè, nhưng dù sao cũng là hàng xóm của nhau. Sau này anh có dẫn bạn gái tới giới thiệu với mọi người thì tôi vẫn trong sạch.”
Cô vừa dứt lời thì chiếc xe đã gọi trước đi tới.
Nam Chức tạm biệt rồi rời đi.
Ngôn Trạm đứng ở ven đường nhìn chiếc xe phóng đi, đến khi nó hoàn toàn biến mất ở ngã rẽ anh cũng vẫn không nhúc nhích dù chỉ nửa phân.
Khang Tuyền đuổi theo ra ngoài.
Vừa rồi anh ta đã nghe Lăng Hách kể chuyện. Làm sao anh ta có thể biết được Tiểu Đường và người con gái Ngôn Trạm đang hết lòng theo đuổi lại là cùng một người chứ!
Tất cả những chuyện này là như thế nào?
Nếu đã như vậy thì sao không trực tiếp ôm vợ về nhà đi? Còn đứng ở đấy diễn một màn kịch cay đắng nữa.
“A Trạm.”
Khang Tuyền đứng sau lưng người đàn ông, không tiến về phía trước.
Nếu vị bạo chúa này thực sự làm loạn thì cái ý nghĩ xấu xa đó dù có vò đầu bứt tai anh ta cũng không thể hình dung ra được, anh ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.
“A Trạm, anh…” Khang Tuyền thở dài: “Sau này anh sẽ nói giúp cậu vài câu với Tiểu Đường, cậu đừng nóng vội.”
Ngôn Trạm thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: “Cô ấy là Nam Chức, không phải Đường Hề.”
“…”
Có khác gì nhau đâu?
Khang Tuyền nghĩ đến chuyện lôi vị tổ tông này quay lại để bàn kế hoạch lâu dài.
Kết quả thằng nhóc này lại chặn xe rồi rời đi.
*
Nam Chức chia sẻ tin vui là cô được trở thành người lồng tiếng cho ảnh hậu với bà ngoại mình.
Bà ngoại rất mừng cho cô, bảo cô nhất định phải dốc hết sức để làm việc, dù bây giờ chưa có kết quả nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có tín hiệu tốt thôi.
Nam Chức ghi nhớ từng điều một.
Trước khi kết thúc cuộc gọi video, Cổ Nguyệt Dương nói: “Khoảng thời gian này A Tuyền đang đi công tác ở Paris, lúc sáng còn gọi điện cho bà nói rằng con bé mua về rất nhiều quà cho con. Con bây giờ chưa thể tặng lại người ta những món quà vật chất, nhưng con có thể dành nhiều thời gian để nói chuyện với con bé. Đây cũng là một cách biểu lộ tâm ý của mình.”
Nam Chức gật đầu: “Vâng.”
“Còn nữa, con cũng đừng quá cứng rắn với con trai của A Tuyền.” Cổ Nhạc Dương mỉm cười: “Nó cũng là một cậu bé tốt, chỉ là không thích bị ép buộc hay gò bó mà thôi, cũng không tệ chút nào cả.”
“… Vâng.”
Cúp điện thoại, Nam Chức ngồi xuống ghế sofa, nhớ lại lời mà Khang Tuyền vừa nói.
Ngôn Trạm thích cấp dưới của mình, bây giờ đang theo đuổi…
Trước đó khi nghe được câu chuyện này cô còn không cảm thấy gì cả, nhưng không hiểu sao bây giờ lại thấy có chút kỳ quặc? Nhưng mà kỳ quặc ở đâu chứ?
“Meow ~ Meow ——”
Quýt nhỏ lại đi ra ban công.
Kể từ “chuyến dạo chơi” vui vẻ lần trước ngoài ban công, cô nhóc này luôn nghĩ đến việc được đi ra đó lần nữa.
“Chị đã nói biết bao nhiêu lần là không được đi ra đấy rồi mà.” Nam Chức lắc đầu: “Sau này em lớn lên chắc chắn sẽ thấy biết ơn chị đó.”
Quýt nhỏ rũ đầu xuống, quay trở lại cái ổ nhỏ của mình, rồi lôi cái gối ôm bằng nhung màu xanh đen ra, tự an ủi tâm trí nhỏ bé bi thương vì không được ra ngoài chơi.
Thích cái gối ôm này như vậy sao?
Từ lúc có cái gối ôm này, mọi đồ chơi khác đều không lưu luyến nữa.
Nam Chức cầm nó lên nhìn, Quýt nhỏ liền nhảy lên đoạt lại: “Nhìn em gấp gáp chưa kìa. Chỉ là một cái gối thôi mà?”
Cô lật cái gối lại, một miếng vải mỏng nhỏ bên cạnh lộ ra, trên đó có ghi: Phần thưởng chúc mừng Ngôn Trạm, học sinh tiểu học đầu tiên giành được giải nhất cuộc thi Olympic Toán học toàn quốc (Cấp trung học cơ sở)”
Tiểu học? Đạt giải nhất Olympic toàn quốc cấp trung học cơ sở?
Nam Chức đã hiểu tại sao cô luôn không thể hiểu được những gì lão Phật gia nói, bởi vì người ta ở cấp bậc học sinh giỏi mà.
Còn cô hồi tiểu học chỉ là học sinh dốt thôi.
“Được rồi, được rồi, đừng dằng nó nữa.” Cô khẽ cười: “Trả lại cho em này, con mèo thông minh.”
Nam Chức vào phòng ngủ thay quần áo, vừa mới kéo ngăn kéo ra, động tác đột nhiên dừng lại.
Chẳng trách!
Cái gối này thực sự không thể mua lại được, cũng không thể bồi thường được, bởi vì nó rất ý nghĩa.
Thế nhưng lão Phật gia lại chịu đổi lấy những chiếc bánh quy bị nứt kia của cô, sau đó cũng không nhắc đến nó nữa… Thực sự rất hào phóng.
Nam Chức cảm thấy tội lỗi một cách khó hiểu.
Cùng lúc đó, đầu óc cô chợt thông suốt, nghĩ đến việc tại sao cô lại thấy những lời Khang Tuyền nói thật kỳ quặc —— Đang theo đuổi người mình thích nhưng tại sao ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô rồi còn đem đến cảm giác anh đang tồn tại nữa vậy?
Lão Phật gia đang sử dụng chiến thuật cao cấp gì thế?
Nam Chức càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu. Cô mở điện thoại ra định xin lời khuyên.
Khi nhấp vào Wechat, cô liền nhìn thấy một yêu cầu kết bạn ở trên cùng. Nội dung ghi chú đính kèm là: Nhà sản xuất Giang Nguyên.
Nam Chức bĩu môi, dứt khoát bỏ qua nó.
*
Trong suốt tuần qua Nam Chức chưa từng gặp lại Ngôn Trạm.
Chính xác mà nói thì hình như Ngôn Trạm không quay về Vân Nặc.
Nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước ở 1901, Nam Chức mới đầu còn cho rằng chắc là lão Phật gia muốn mọi thứ trở nên rõ ràng, cho nên mới không lắc lư qua lại trước mắt cô.
Nhưng suy nghĩ này lại khiến cô thấy mâu thuẫn.
Nếu anh thích một cô gái thì tại sao trước đó anh không lắc lư qua lại trước mặt người đó đi, việc gì phải xuất hiện trước mắt cô chứ?
Cô không thể hiểu được mà cũng không muốn nghĩ tới nữa, muốn làm gì thì làm…
Sáng hôm nay.
Nam Chức mang theo bánh sandwich tới văn phòng để giải quyết bữa sáng.
Trong lúc ăn thì cô nhận được cuộc gọi điện từ Joe, người đại diện của Mạnh Hân Dĩnh.
Joe nói: “Hân Dĩnh đến Milan để tham dự một chương trình, vài ngày nữa sẽ về nước. Đến lúc đó cô ấy sẽ chuẩn bị hợp đồng và ký với cô.”
Tảng đá lớn trong lòng Nam Chức rơi xuống đất.
Mấy ngày hôm nay cô luôn tự hỏi tại sao bên phía Mạnh Hân Dĩnh không có tin tức gì? Hóa ra là cô ấy tới Milan.
Cúp điện thoại, Nam Chức nhắn trong nhóm rằng mình chuẩn bị mời bọn họ một bữa lớn.
Gần đây Trần Diệp An khá bận với một chuyên đề, giờ giấc ngày đêm lộn ngược, giờ còn chưa ngủ dậy; Viên Tây thì đưa bố mẹ và bà đến một thị trấn nhỏ ở thành phố bên cạnh thăm thú từ sáng sớm, cũng chưa trả lời lại.
Nam Chức vừa ngâm nga một đoạn nhạc vừa cắn miếng sandwich.
Tít tít tít ——
Ngoài cửa ra vào vang lên tiếng động, Lý Tử Lâm đã tới.
Nam Chức đặt cái sandwich xuống, chạy tới cười nói: “Sư phụ, em có tin tốt này muốn báo với cô! Bên Mạnh Hân Dĩnh…”
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Lại ho khan.
Nam Chức cảm thấy Lý Tử Lâm không thể trì hoãn mọi việc thêm nữa. Bọn họ đều là những người phải phụ thuộc vào giọng nói để kiếm miếng ăn, chẳng may xảy ra chuyện gì đó thì không phải tự mình đập vỡ bát cơm sao?
“Sư phụ, trưa nay cô tới bệnh viện kiểm tra đi.” Cô nói: “Em sẽ đi với cô.”
Lý Tử Lâm thấy hoa mắt chóng mặt, đang định gật đầu thì trước mắt đột nhiên mờ đi, sau đó không còn chút ý thức nào nữa.
Nam Chức xin cô Trần nghỉ phép để chăm sóc Lý Tử Lâm.
Lúc Lý Tử Lâm tỉnh lại thì đã gần trưa, sắc mặt cô ấy trắng bệch, hai mắt đục ngầu.
Bác sĩ nói cô ấy bị viêm đường hô hấp do làm việc quá sức, bây giờ chứng viêm đã lan xuống đến phổi dẫn đến viêm phổi nhẹ, phải nằm viện điều trị mấy ngày.
“Tiểu Nam, cảm ơn em.”
Nam Chức rót một cốc nước ấm rồi đưa tới, nói: “Sư phụ, cô khách sáo quá rồi.”
Bệnh nhân ở hai giường bên cạnh đều có người nhà đi cùng, trong đó còn có một đôi vợ chồng. Hai người họ rúc vào một chỗ cùng xem phim, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
Nam Chức dò xét mấy lần, cũng không biết có nên hỏi Lý Tử Lâm có cần gọi người nhà tới giúp đỡ không?
Một lúc sau, Lý Tử Lâm nói: “Tiểu Nam, cô có một chuyện muốn nhờ em.”
“Cô cứ nói đi ạ.”
“Em đi đón con trai cô hộ cô, tên nó là Thất Tử.” Cô ấy dừng lại một chút: “Thằng bé đang học tại trường tiểu học Thực Nghiệm trên đường Hoài Hà.”
“Được ạ, không thành vấn đề. Sau khi đón xong thì em đưa thằng bé về nhà cô sao ạ? Ở bệnh viện thế này bọn trẻ con không nên tới.”
Những lời Nam Chức nói đều đúng, nhưng mãi không thấy Lý Tử Lâm đáp lại.
“Sư phụ?”
Đôi vợ chồng trẻ ở giường bên cạnh vẫn đang vui cười, bà lão gần cửa sổ thì đang đọc sách, thỉnh thoảng cũng thảo luận vài câu cùng với người bạn đời của mình. Mọi người đều rất hòa thuận và ấm áp, chỉ có chỗ Lý Tử Lâm là vô cùng u ám.
“Cô đã ly hôn vào năm ngoái.” Lý Tử Lâm nhắm mắt lại.
“…”
Nghe nói, chồng của Lý Tử Lâm là bạn học cấp ba của cô ấy, là một người tài giỏi, đẹp trai, lịch sự, còn tự mình mở một công ty kinh doanh, công việc rất thuận lợi. Hai người đã kết hôn ngay khi vừa tốt nghiệp đại học, có thể nói là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.
Từ trước tới nay, mấy cô gái trong văn phòng đều thấy ghen tỵ vì chị Lâm có thể lấy người mình yêu.
Sao có thể ly hôn được chứ?
Lý Tử Lâm gạt nước mắt, nói tiếp: “Đứa nhỏ được giao cho cô, nhưng cô bận đi làm nên thường là dì giúp việc chăm sóc. Mấy hôm tới dì giúp việc có việc phải về quê, tối nay sẽ bắt xe buýt về lúc 7 giờ. Cho nên cô…”
Nam Chức hiểu được vấn đề, gật đầu nói: “Sự phụ, cứ giao cho em.”
*
Ngoài cổng trường đông vui tấp nập.
Phụ huynh vây quanh cổng trường ngóng tìm con mình. Rất đông ô tô cá nhân đỗ lại ở bên đường, tắc nghẽn cả con đường nhỏ.
Không lâu sau, giáo viên chủ nhiệm dẫn học sinh ra ngoài.
Nam Chức dựa theo bức ảnh mà tìm người, mà cũng may mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, cô rất nhanh đã tìm được Thất Tử.
Thất Tử mũm mĩm, bụng nhỏ tròn trịa, để kiểu tóc dưa hấu, trông cũng khá đáng yêu.
Chủ nhiệm lớp còn cố tình nán lại nói mấy câu với Nam Chức, sau đó nói lời tạm biệt với Thất Tử.
Thất Tử ngẩng đầu nhìn Nam Chức, nói bằng giọng sữa: “Mẹ đã gọi cho cô giáo Tiểu Lưu, cô giáo Tiểu Lưu cũng đã nói lại với em, hôm nay chị sẽ đón em tan học.”
Nam Chức xoa xoa đầu cậu bé, cười nói: “Thất Tử thông minh quá, vậy chúng ta đi thôi.”
Cô còn tưởng rằng chăm sóc một cậu bé mới sáu, bảy tuổi đau đầu như thế nào chứ.
Nhưng Thất Tử rất nghe lời và hiểu chuyện, cậu bé ngoan ngoãn theo Nam Chức về nhà, ăn pizza và uống nước trái cây, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi làm bài tập, rất hợp tác với Nam Chức.
Nam Chức thấy vậy, không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Buổi tối, Ngôn Trạm quay về biệt thự nhà họ Ngôn theo yêu cầu của Tăng Tuyền.
Tăng Tuyền mới trở về từ Paris vào hôm trước, háo hức gọi anh về nhà.
Anh vừa phải xử lý kế hoạch đặc biệt của khách sạn vào cuối năm, vừa phải giám sát dữ liệu của phòng thí nghiệm trên chip chống rò rỉ quyền riêng tư, cho nên anh cũng không thể phân thân ra được.
Hôm nay xem như là tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Đương nhiên, không có “đứa trẻ lớn tuổi” chưa lập gia đình nào ăn tối với mẹ của mình một cách bình yên được.
“Mẹ gọi con về ăn cơm với mẹ chứ không phải tới dự đám tang.” Tăng Tuyền vỗ bàn nói: “Uổng công mẹ còn mang quà về cho con, lát nữa mẹ sẽ đem đi quyên tặng.”
Ngôn Trạm cúi đầu ăn canh, không nói lời nào.
Tăng Tuyền như đang nói chuyện với đầu gối nên khó tránh khỏi bực bội, nói: “Nếu không cần nuôi con thì mẹ đã không nuôi rồi, con gái mới là áo bông nhỏ của các bà mẹ chứ. Lần trước Mang Mang còn đến nói chuyện với mẹ cả buổi chiều, vui vẻ biết bao. Ở bên cạnh con bé mẹ như được trẻ lại vậy.”
Bà càng nói càng hào hứng, còn lấy điện thoại ra, nói: “Phải gọi điện cho Mang Mang để hẹn ăn cơm ~~~”
Cạch!
Ngôn Trạm đặt đũa xuống.
Anh đã thức mấy ngày đêm, quầng thâm dưới mắt hiện rõ màu xanh đen, cả người ngoại trừ hơi lạnh thì chính là —— U ám.
“Không thân cũng chẳng quen, mẹ đừng quấy rầy người ta làm gì.” Anh nói.
Tăng Tuyền muốn bật cười vì mấy lời này của anh, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc và cứng nhắc như rập khuôn của anh, bà không khỏi nhíu mày.
“Ý con là sao?”
Ngôn Trạm chậm rãi lau miệng, lạnh nhạt nói: “Theo nghĩa đen.”
Cạch!
Tăng Tuyền cũng đặt đũa xuống.
Kể từ bữa ăn lần trước, bà đã phải kìm nén cơn bực bội với thằng con bất hiếu này.
Sắp xếp cho gặp mặt, thằng nhóc này không muốn, còn mặc kệ con gái của người chị em tốt nhất của bà đã mười mấy năm không gặp; Muốn thằng nhóc này thử tiếp xúc với người ta, nó cũng không chịu. Thôi được, tình yêu không thể miễn cưỡng; Nói sẽ trở thành anh em gái, mời nhau một bữa cơm, anh vẫn không chịu.
Rốt cuộc là muốn thế nào?!
“Hôm nay mẹ con ta phải nói chuyện rõ ràng.” Tăng Tuyền nghiêm mặt, nghiêm túc nói.
“Mẹ vẫn luôn tự hỏi, xưa nay mẹ chưa từng can thiệp vào chuyện của con. Những chuyện con không muốn, mẹ dù tức đến mức chỉ muốn cạo đầu nhưng cuối cùng cũng thuận theo con. Chuyện liên quan đến Mang Mang tại sao con không thể bao dung được chứ? Con bé làm tổn thương gì con hay thế nào? Con nói đi!”
Ngôn Trạm siết chặt khăn giấy, gân xanh trên mu bàn tay cũng vì thế mà căng ra. Anh đang hết sức kiềm chế.
Anh cũng không biết mình bị làm sao.
Dỗ cũng đã dỗ rồi, gài bẫy cũng đã gài bẫy rồi. Anh tưởng rằng mình có thể, nhưng kết quả với cô, anh chẳng là gì cả.
—— Chẳng là gì cả.
“Con không có gì để nói.” Ngôn Trạm vứt tờ giấy đi rồi đứng dậy: “Con còn có việc phải làm.”
Tăng Tuyền ở sau lưng anh vỗ bàn, hét lớn: “Chuyện này con không cho mẹ một lời giải thích hợp lý thì không kết thúc được đâu.”
Ngôn Trạm cũng không quay lại, trực tiếp mở cửa rời đi.
Dì Triệu bê bát canh ra, nhìn thấy cảnh này liền đuổi theo ra ngoài.
“Thiếu gia! Thiếu gia, cậu chờ một chút.”
Ngôn Trạm nhíu mày, thở dài một hơi rồi dừng lại.
Dì Triệu đã làm việc ở nhà họ Ngôn từ khi Ngôn Trạm lên 6 tuổi. Mặc dù không có quan hệ huyết thống gì với người nhà họ Ngôn, nhưng bà cũng có thể coi là một người thân tín với bọn họ.
“Thiếu gia, chuyện của phu nhân, cậu nên thấu hiểu hơn một chút.” Bà ấy nói.
Ngôn Trạm không phải là không hiểu, chỉ là anh thấy bực bội với chính bản thân mình mà thôi.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ về, đến lúc đó…”
“Mang theo đồ trang sức về, phải không?” Dì Triệu cười nói: “Thiếu gia, chuyện liên quan đến tiểu thư Mang Mang, cậu dùng phương pháp này có thể sẽ không hiệu quả đâu.”
Ngôn Trạm không quan tâm, dì Triệu nói thêm: “Tình cảm của phu nhân đối với tiểu thư Mang Mang không phải chỉ là trách nhiệm đối với đứa con mồ côi của người chị em tốt, mà còn là áy náy nữa.”
“Áy náy?”
Dì Triệu gật đầu: “Vì cậu, nên phu nhân thấy rất áy náy.”
“…”
Dì Triệu đã nói ra điều mà Ngôn Trạm không biết.
Chẳng hạn như cách đánh giá về Nam Chức của mọi người trong giới này —— Một cô gái mưu mô, ham hư vinh, chỉ muốn trèo cao.
“Thiếu gia, có thể cậu không biết, tiểu thư Mang Mang bây giờ chính là trò cười trong mắt rất nhiều người.” Dì Triệu nói: “Cậu không thích người khác nhắc đến chuyện mình có vị hôn thê, những người khác vì giữ thể diện cho cậu nên không đề cập đến nữa, nhưng bọn họ lại không hề cho tiểu thư Mang Mang chút mặt mũi nào.”
Gia đình nhà họ Ngôn nằm ở đỉnh của giới thượng lưu.
Có không ít người bên ngoài tỏ ra xu nịnh, nhưng sau lưng lại thầm ghen ghét và thù hằn với những người giàu có.
Nhưng bọn họ không dám nói xấu nhà họ Ngôn, cho dù là trong lòng có nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng có đánh chết cũng không nói ra một lời. Sự ngưỡng mộ và ghen tỵ của bọn họ, những cảm xúc như vậy không thể trút lên người nhà họ Ngôn được, vì vậy chỉ có thể đổ lên người Nam Chức.
Trong lòng bọn họ, bọn họ biến Nam Chức thành “cái tôi mà bọn họ khinh thường”.
Bọn họ đều mong chờ được nhìn thấy Nam Chức lâm vào cảnh khốn cùng, tự biến mình thành trò cười, từ đó làm nổi bật lên sự cao quý của bọn họ.
“Tiểu thư Nam Chức không có mẹ, mà nỗi đau của một đứa trẻ không có mẹ không thể diễn tả bằng lời được.” Dì Triệu thở dài: “Phu nhân muốn bảo vệ tiểu thư Mang Mang, muốn tiểu thư Mang Mang hạnh phúc. Nhưng hết lần này tới lần khác… Thiếu gia, phu nhân làm vậy là vì muốn bù đắp cho những chuyện cậu đã tự làm theo ý mình trước đó.”
Bóng đêm sâu thẳm, không trăng không gió.
Ngôn Trạm mở cửa sổ trời của xe.
Sau khi châm một điếu thuốc, anh yên lặng hút thuốc, xuất thần nhìn bầu trời như bức màn sân khấu.
Trong tâm trí hiện lên từng chuyện kể từ khi anh gặp cô đến bây giờ, anh đều không bỏ qua từng chi tiết một…
Bất tri bất giác, đống tàn thuốc rơi xuống ngoài cửa kính ô tô đã trở nên dày đặc.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, Ngôn Trạm bấm một dãy số.
Sau vài tiếng tút tút, một giọng nam trầm thấp vang lên trong ống nghe.
“Nói.”
“Ra ngoài uống một ly đi.”
Phó Doanh Xuyên hơi sửng sốt, sau đó trả lời: “Gửi định vị cho tôi.”
*
Lý Tử Lâm nhờ Nam Chức chăm sóc Thất Tử đến 8 giờ.
Nhưng 10 giờ đến nơi rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì cả. Thất Tử đã làm xong bài tập từ lâu, đang ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình, ngáp ngắn ngáp dài mấy lần.
Nam Chức cũng không dám tùy tiện gọi điện, bởi vì cô sợ Lý Tử Lâm sẽ nghĩ rằng Thất Tử đang làm phiền cô.
Nhưng cũng hơi mất thời gian…
Cuối cùng điện thoại cũng đổ chuông.
“Tiểu Nam, thật sự xin lỗi em.” Lý Tử Lâm ho khan hai lần: “Dì giúp việc vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở nhà, cô ấy vừa gọi điện cho cô và nói rằng đã đặt vé quay về vào sáng ngày kia. Muộn như vậy rồi còn làm phiền em đưa Thất Tử tới bệnh viện, cô thấy có lỗi quá.”
Nam Chức thở phào, cười nói: “Sư phụ, hay là hai ngày tới cô cứ để Thất Tử ở với em đi. Dù sao mai cũng là thứ bảy, em không có việc bận gì cả. Chúng ta cứ quyết định vậy đi ạ, cô mau đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Không cho Lý Tử Lâm có cơ hội từ chối, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Thất Tử có chút không vui khi biết mình không thể về nhà.
“Mẹ em bị sao vậy? Có phải mẹ bị ốm rồi không?” Cậu bé hỏi.
Nam Chức nói: “Đúng vậy, mẹ em bị ốm rồi. Để mẹ chóng khỏe thì hai ngày tới Thất Tử phải ở lại đây với chị, với Quýt nhỏ, có được không?”
Thất Tử tuy nhớ mẹ và phải cố nén nước mắt lại, nhưng cậu bé vẫn rất ngoan ngoãn mà gật đầu, nói “Vâng”.
Nam Chức không đành lòng khi nhìn thấy cảnh đó, ngồi xổm xuống nói: “Ngày mai chị Tiểu Nam dẫn em đi chơi được không? Em muốn tới chỗ nào?”
Dù sao thì đây cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nghe đến chuyện được đi chơi, hai mắt cậu bé lập tức sáng ngời, không chút do dự mà nói: “Nhà hàng gia đình Gia Lệ!”
Nhà hàng? Đáng ra phải là công viên giải trí chứ.
Nam Chức đang định lên Baidu tra xem đây là nhà hàng ma thuật gì thì Thất Tử lại lắc đầu, thấp giọng nói: “Em quên mất, em không thể tới đó được. Nhà hàng này phải có ba mẹ đi cùng. Em không đủ điều kiện.”
“…”
Những lời này khiến trái tim Nam Chức đau nhói.
Cô mím chặt môi, đáy mắt có chút cay cay, không nói ra được lời an ủi.
Bởi vì cô cũng biết rõ, càng an ủi càng vô ích —— Thực sự, rất vô dụng.
Xoa xoa đầu cậu bé, cô nói: “Em đi tắm trước đi. Muốn chơi gì trong lúc tắm thì cứ chơi, được không?”
Thất Tử gật đầu.
11 giờ rưỡi.
Thất Tử mơ màng ngủ thiếp đi.
Thực ra cậu bé này đã buồn ngủ từ sớm, chỉ là nó một mực muốn đợi mẹ, đến khi không thể đợi được nữa thì rất buồn, cho nên mới ngủ muộn như vậy.
Nam Chức đóng cửa phòng dành cho khách lại. Quýt nhỏ cũng đã ôm cái gối dành cho học sinh giỏi của mình mà chìm vào giấc ngủ.
Cô cũng đang vặn vẹo vai chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ thì chuông cửa vang lên.
Hóa ra là Ngôn Trạm.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, anh có chuyện gì sao?
Vì để đề phòng, Nam Chức bế Quýt nhỏ lên nhốt nó vào trong phòng làm việc, sau đó mới đi ra mở cửa.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên hứng khởi, dồn dập như khúc quân hành của các vận động viên.
“Đây đây.” Nam Chức hạ thấp giọng xuống: “Có chuyện gì mà gấp…”
Vừa mở cửa ra, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt cô.
Ngôn Trạm ôm chặt cô vào lòng, không nói lời nào.
Nam Chức hóa đá tại chỗ, hương thơm trong veo của gỗ cùng với mùi rượu lập tức vây quanh cô, làm tê liệt dây thần kinh của cô.
Cô sững sờ mất 5 giây mới ý thức được mình nên giơ tay phản kháng lại anh. Nhưng còn chưa kịp đẩy người trước mặt ra, cô liền nghe thấy người đàn ông thì thầm vào tai mình ——
“Anh sai rồi.”
~
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng thì Ngôn nhị cẩu cũng nói ra được.
Cạm Bẫy Dịu Dàng
Anh ta không dám nói gì, cũng không dám quan sát, chỉ ngậm miệng đứng đó như người vô hình.
Khang Tuyền nuốt vài ngụm nước bọt, sau lưng chợt thấy lạnh lẽo. Anh ta nãy giờ đều cảm thấy ánh mắt của Ngôn Trạm giống như muốn rút thanh kiếm dài 50m ra chém chết anh ta vậy.
Sao cậu em này không hiểu chút gì về tình nghĩa vậy?
Chỉ có Lăng Hách đứng một bên nhịn cười tới nội thương.
Anh ta hắng giọng, phá vỡ cục diện bế tắc: “Cô Nam cũng ở đây sao.”
“Chào buổi tối, Lăng tổng.” Nam Chức đáp: “Tôi tới đây để bàn chút chuyện, giờ tôi đi đây. Các anh…”
Lăng Hách liếc nhìn người anh em đang đứng ngẩn người như bị sét đánh trúng của mình, đẩy anh một cái rồi nhắc nhở: “Tránh đường cho người ta đi kìa, đừng chắn trước thang máy như vậy.”
Người quản lý nhận lệnh rồi chạy ra ngoài trước.
Khi Lăng Hách bước ra ngoài, Nam Chức bước vào thang máy.
Cô tưởng rằng Ngôn Trạm cũng sẽ đi ra ngoài, nhưng sau khi cô bước vào, người đàn ông này đột nhiên nhấn nút đóng cửa, còn trưng ra bộ mặt “ai dám bước vào sẽ chết” rồi cùng cô đi xuống dưới.
Bên ngoài thang máy ——
Khang Tuyền: Mẹ nó, đây là cái kịch bản gì vậy?
Lăng Hách: Tôi không thể cười, không thể cười.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Nam Chức có chút khó hiểu về hành động của Ngôn Trạm.
Nhưng cô sẽ không hỏi. Lão Phật gia thích đi thang máy như vậy, chắc anh chỉ đi chơi thôi, không liên quan gì đến cô đâu nhỉ?
“Khang Tuyền đã nói gì với cô vậy?”
“…”
Còn thích buôn chuyện trong thang máy nữa.
Nam Chức nói: “Không có gì. Chỉ nói bây giờ anh đang theo đuổi một nữ cấp dưới nào đó… Còn nói, tôi với anh mà làm bạn với nhau thì thật tốt.”
Ngôn Trạm chợt siết chặt nắm tay!
Nhẫn nhịn lại, anh nói: “Không có.”
“Hả?”
“Tôi không có.” Anh nghiến răng nhấn mạnh.
Nam Chức có chút bối rối trước mấy lời này của anh. Sau một hồi suy nghĩ về nó, cô dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.” Cô cười nói: “Tôi cũng sẽ không nói với dì Tuyền đâu, tôi không có thói quen đâm sau lưng người khác.”
“…”
Không thể kìm nén được nữa!
Ngôn Trạm mở miệng định giải thích rõ ràng. Nào ngờ Nam Chức lại nhìn anh, mím chặt miệng để không cười, hai chữ “tò mò” thực sự tràn ra khỏi mắt.
“Có tiện tiết lộ là cấp dưới nào không?”
Cô thực sự không thể tưởng tượng được lão Phật gia sẽ thích người như thế nào? Hơn nữa lại còn được lão Phật gia theo đuổi nữa.
Là thần tiên từ phương nào tới vậy?
Ngôn Trạm nhìn chằm chằm vào mắt cô gái, anh tự hỏi liệu cô có biết rằng đôi mắt của mình rất có ma lực không? Sáng trong, long lanh, ngây thơ, chỉ cần cô ngẩng đầu nhìn người khác như vậy, cô dường như muốn hút mọi người vào đôi mắt đó.
Và giờ phút này cũng như vậy.
Nhưng cũng chính bởi vì đôi mắt biết nói này nên cô không thể nói dối được.
“Cô rất tò mò sao?” Người đàn ông hỏi.
Nam Chức thoáng sửng sốt, nhận ra mình vừa hỏi điều không nên hỏi, liền nói: “Cũng không phải, chỉ là thuận miệng hỏi thôi, anh đừng bận tâm làm gì.” Cô quay đầu lại, không hỏi gì thêm.
Nam Chức không biết tại sao Ngôn Trạm vừa đi lên lại đi xuống làm gì, mà cô cũng không tiện hỏi. Vừa định tạm biệt thì cô nghe thấy ——
“Em không để tâm chút nào, đúng không?”
“???”
Tại sao cứ mười tám lần anh mở miệng nói chuyện thì tám lần tôi không thể trả lời được vậy?
“Tôi đi trước đây.” Cô mím môi: “Tạm biệt.”
Sau khi rời khỏi 1901, Nam Chức đi bộ về phía đường cái để gọi xe.
Ngôn Trạm không rời khỏi cô dù chỉ một bước.
“Anh quay lại đi.” Nam Chức lấy điện thoại ra: “Tôi đã gọi xe rồi, mấy phút nữa người ta sẽ tới.”
Sắc mặt Ngôn Trạm tối sầm lại.
Đường nét khuôn mặt anh rắn rỏi, anh còn có một đôi mắt phượng với đuôi mắt hơi cong lên. Đây vốn là một vũ khí biểu lộ rõ ràng sự phong lưu đa tình, nhưng bình thường anh lại vô cùng lạnh lùng, cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo không thể chạm tới.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Nam Chức biết anh có một khuôn mặt đẹp, chỉ là tối nay, anh dường như mang theo sự “lạnh lùng” đến cực điểm bên cạnh mình.
Cô đang đứng trước mặt anh mà cũng thấy lạnh nữa.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh…”
“Em không để tâm,” Anh lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Đúng không?”
Nam Chức nhíu mày.
Quá khó, quá khó để giao tiếp với anh.
Cô nên để tâm tới chuyện gì chứ?
Là chuyện anh có cô gái mà anh thích và đang theo đuổi người ta sao? Nhưng tại sao cô phải để tâm?
Chẳng lẽ…
Anh coi cô là bia đỡ đạn, sợ cô thấy không vui sao? Suy cho cùng thì “vị hôn thê” là cô đây chính là ngọn núi lớn cản trở mối quan hệ nam nữ của anh mà.
Anh thật sự lo lắng quá nhiều rồi.
Khoảng hai năm trước.
Trong giới này của bọn họ có một cô nàng bạch phú mỹ đã tới Hollywood để nghỉ phép. Lúc đó cô đang thực tập ở đó nên đã tình cờ đụng phải.
Khi đó, cô nàng bạch phú mỹ kia đã dẫn theo hội chị em tới, trực tiếp cười nhạo cô.
“Nhìn xem, đây không phải vị hôn thê của chúng ta sao?”
“Vị hôn thê nào chứ? Ngôn thiếu không vui khi nghe người khác nhắc đến cụm từ này đâu. Lần trước ở quán bar không phải trở mặt với mọi người ngay lập tức bởi vì có người nhắc đến cô ta thôi sao.”
“Trông dáng dấp cũng được đấy chứ, làm gì phải dính lấy người ta như vậy nhỉ? Không còn chút mặt mũi nào nữa sao?”
“Ai da! Ngôn Trạm là ai chứ? Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thịnh Trân, là đỉnh của kim tự tháp đó. Dù cuối cùng không bước chân được vào cửa nhà họ Ngôn nhưng chỉ riêng chuyện dựa vào danh tiếng của Ngôn Trạm đã kiếm được bộn rồi. Không lỗ.”
Đám con gái đó cười ha ha, có mấy người còn nghiên cứu xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền nữa.
Khi nói những lời này, bọn họ đứng ngay trước mặt Nam Chức, cũng không hề có chút kiêng dè nào, cũng chẳng sợ Nam Chức sẽ phản kháng hay cãi lại.
Mà Nam Chức cũng chẳng làm gì cả.
Từ đầu đến cuối cô đều bỏ ngoài tai những chuyện và những người không đáng để cô bận tâm và nổi nóng. Bọn họ tự ghen tức, tự làm mình không vui, việc gì cô phải bận tâm chứ?
Ngay cả bây giờ, cô cũng vẫn như vậy.
“Tôi không quan tâm.” Nam Chức nói: “Tuy rằng tôi với anh không phải bạn bè, nhưng dù sao cũng là hàng xóm của nhau. Sau này anh có dẫn bạn gái tới giới thiệu với mọi người thì tôi vẫn trong sạch.”
Cô vừa dứt lời thì chiếc xe đã gọi trước đi tới.
Nam Chức tạm biệt rồi rời đi.
Ngôn Trạm đứng ở ven đường nhìn chiếc xe phóng đi, đến khi nó hoàn toàn biến mất ở ngã rẽ anh cũng vẫn không nhúc nhích dù chỉ nửa phân.
Khang Tuyền đuổi theo ra ngoài.
Vừa rồi anh ta đã nghe Lăng Hách kể chuyện. Làm sao anh ta có thể biết được Tiểu Đường và người con gái Ngôn Trạm đang hết lòng theo đuổi lại là cùng một người chứ!
Tất cả những chuyện này là như thế nào?
Nếu đã như vậy thì sao không trực tiếp ôm vợ về nhà đi? Còn đứng ở đấy diễn một màn kịch cay đắng nữa.
“A Trạm.”
Khang Tuyền đứng sau lưng người đàn ông, không tiến về phía trước.
Nếu vị bạo chúa này thực sự làm loạn thì cái ý nghĩ xấu xa đó dù có vò đầu bứt tai anh ta cũng không thể hình dung ra được, anh ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.
“A Trạm, anh…” Khang Tuyền thở dài: “Sau này anh sẽ nói giúp cậu vài câu với Tiểu Đường, cậu đừng nóng vội.”
Ngôn Trạm thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: “Cô ấy là Nam Chức, không phải Đường Hề.”
“…”
Có khác gì nhau đâu?
Khang Tuyền nghĩ đến chuyện lôi vị tổ tông này quay lại để bàn kế hoạch lâu dài.
Kết quả thằng nhóc này lại chặn xe rồi rời đi.
*
Nam Chức chia sẻ tin vui là cô được trở thành người lồng tiếng cho ảnh hậu với bà ngoại mình.
Bà ngoại rất mừng cho cô, bảo cô nhất định phải dốc hết sức để làm việc, dù bây giờ chưa có kết quả nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có tín hiệu tốt thôi.
Nam Chức ghi nhớ từng điều một.
Trước khi kết thúc cuộc gọi video, Cổ Nguyệt Dương nói: “Khoảng thời gian này A Tuyền đang đi công tác ở Paris, lúc sáng còn gọi điện cho bà nói rằng con bé mua về rất nhiều quà cho con. Con bây giờ chưa thể tặng lại người ta những món quà vật chất, nhưng con có thể dành nhiều thời gian để nói chuyện với con bé. Đây cũng là một cách biểu lộ tâm ý của mình.”
Nam Chức gật đầu: “Vâng.”
“Còn nữa, con cũng đừng quá cứng rắn với con trai của A Tuyền.” Cổ Nhạc Dương mỉm cười: “Nó cũng là một cậu bé tốt, chỉ là không thích bị ép buộc hay gò bó mà thôi, cũng không tệ chút nào cả.”
“… Vâng.”
Cúp điện thoại, Nam Chức ngồi xuống ghế sofa, nhớ lại lời mà Khang Tuyền vừa nói.
Ngôn Trạm thích cấp dưới của mình, bây giờ đang theo đuổi…
Trước đó khi nghe được câu chuyện này cô còn không cảm thấy gì cả, nhưng không hiểu sao bây giờ lại thấy có chút kỳ quặc? Nhưng mà kỳ quặc ở đâu chứ?
“Meow ~ Meow ——”
Quýt nhỏ lại đi ra ban công.
Kể từ “chuyến dạo chơi” vui vẻ lần trước ngoài ban công, cô nhóc này luôn nghĩ đến việc được đi ra đó lần nữa.
“Chị đã nói biết bao nhiêu lần là không được đi ra đấy rồi mà.” Nam Chức lắc đầu: “Sau này em lớn lên chắc chắn sẽ thấy biết ơn chị đó.”
Quýt nhỏ rũ đầu xuống, quay trở lại cái ổ nhỏ của mình, rồi lôi cái gối ôm bằng nhung màu xanh đen ra, tự an ủi tâm trí nhỏ bé bi thương vì không được ra ngoài chơi.
Thích cái gối ôm này như vậy sao?
Từ lúc có cái gối ôm này, mọi đồ chơi khác đều không lưu luyến nữa.
Nam Chức cầm nó lên nhìn, Quýt nhỏ liền nhảy lên đoạt lại: “Nhìn em gấp gáp chưa kìa. Chỉ là một cái gối thôi mà?”
Cô lật cái gối lại, một miếng vải mỏng nhỏ bên cạnh lộ ra, trên đó có ghi: Phần thưởng chúc mừng Ngôn Trạm, học sinh tiểu học đầu tiên giành được giải nhất cuộc thi Olympic Toán học toàn quốc (Cấp trung học cơ sở)”
Tiểu học? Đạt giải nhất Olympic toàn quốc cấp trung học cơ sở?
Nam Chức đã hiểu tại sao cô luôn không thể hiểu được những gì lão Phật gia nói, bởi vì người ta ở cấp bậc học sinh giỏi mà.
Còn cô hồi tiểu học chỉ là học sinh dốt thôi.
“Được rồi, được rồi, đừng dằng nó nữa.” Cô khẽ cười: “Trả lại cho em này, con mèo thông minh.”
Nam Chức vào phòng ngủ thay quần áo, vừa mới kéo ngăn kéo ra, động tác đột nhiên dừng lại.
Chẳng trách!
Cái gối này thực sự không thể mua lại được, cũng không thể bồi thường được, bởi vì nó rất ý nghĩa.
Thế nhưng lão Phật gia lại chịu đổi lấy những chiếc bánh quy bị nứt kia của cô, sau đó cũng không nhắc đến nó nữa… Thực sự rất hào phóng.
Nam Chức cảm thấy tội lỗi một cách khó hiểu.
Cùng lúc đó, đầu óc cô chợt thông suốt, nghĩ đến việc tại sao cô lại thấy những lời Khang Tuyền nói thật kỳ quặc —— Đang theo đuổi người mình thích nhưng tại sao ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô rồi còn đem đến cảm giác anh đang tồn tại nữa vậy?
Lão Phật gia đang sử dụng chiến thuật cao cấp gì thế?
Nam Chức càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu. Cô mở điện thoại ra định xin lời khuyên.
Khi nhấp vào Wechat, cô liền nhìn thấy một yêu cầu kết bạn ở trên cùng. Nội dung ghi chú đính kèm là: Nhà sản xuất Giang Nguyên.
Nam Chức bĩu môi, dứt khoát bỏ qua nó.
*
Trong suốt tuần qua Nam Chức chưa từng gặp lại Ngôn Trạm.
Chính xác mà nói thì hình như Ngôn Trạm không quay về Vân Nặc.
Nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước ở 1901, Nam Chức mới đầu còn cho rằng chắc là lão Phật gia muốn mọi thứ trở nên rõ ràng, cho nên mới không lắc lư qua lại trước mắt cô.
Nhưng suy nghĩ này lại khiến cô thấy mâu thuẫn.
Nếu anh thích một cô gái thì tại sao trước đó anh không lắc lư qua lại trước mặt người đó đi, việc gì phải xuất hiện trước mắt cô chứ?
Cô không thể hiểu được mà cũng không muốn nghĩ tới nữa, muốn làm gì thì làm…
Sáng hôm nay.
Nam Chức mang theo bánh sandwich tới văn phòng để giải quyết bữa sáng.
Trong lúc ăn thì cô nhận được cuộc gọi điện từ Joe, người đại diện của Mạnh Hân Dĩnh.
Joe nói: “Hân Dĩnh đến Milan để tham dự một chương trình, vài ngày nữa sẽ về nước. Đến lúc đó cô ấy sẽ chuẩn bị hợp đồng và ký với cô.”
Tảng đá lớn trong lòng Nam Chức rơi xuống đất.
Mấy ngày hôm nay cô luôn tự hỏi tại sao bên phía Mạnh Hân Dĩnh không có tin tức gì? Hóa ra là cô ấy tới Milan.
Cúp điện thoại, Nam Chức nhắn trong nhóm rằng mình chuẩn bị mời bọn họ một bữa lớn.
Gần đây Trần Diệp An khá bận với một chuyên đề, giờ giấc ngày đêm lộn ngược, giờ còn chưa ngủ dậy; Viên Tây thì đưa bố mẹ và bà đến một thị trấn nhỏ ở thành phố bên cạnh thăm thú từ sáng sớm, cũng chưa trả lời lại.
Nam Chức vừa ngâm nga một đoạn nhạc vừa cắn miếng sandwich.
Tít tít tít ——
Ngoài cửa ra vào vang lên tiếng động, Lý Tử Lâm đã tới.
Nam Chức đặt cái sandwich xuống, chạy tới cười nói: “Sư phụ, em có tin tốt này muốn báo với cô! Bên Mạnh Hân Dĩnh…”
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Lại ho khan.
Nam Chức cảm thấy Lý Tử Lâm không thể trì hoãn mọi việc thêm nữa. Bọn họ đều là những người phải phụ thuộc vào giọng nói để kiếm miếng ăn, chẳng may xảy ra chuyện gì đó thì không phải tự mình đập vỡ bát cơm sao?
“Sư phụ, trưa nay cô tới bệnh viện kiểm tra đi.” Cô nói: “Em sẽ đi với cô.”
Lý Tử Lâm thấy hoa mắt chóng mặt, đang định gật đầu thì trước mắt đột nhiên mờ đi, sau đó không còn chút ý thức nào nữa.
Nam Chức xin cô Trần nghỉ phép để chăm sóc Lý Tử Lâm.
Lúc Lý Tử Lâm tỉnh lại thì đã gần trưa, sắc mặt cô ấy trắng bệch, hai mắt đục ngầu.
Bác sĩ nói cô ấy bị viêm đường hô hấp do làm việc quá sức, bây giờ chứng viêm đã lan xuống đến phổi dẫn đến viêm phổi nhẹ, phải nằm viện điều trị mấy ngày.
“Tiểu Nam, cảm ơn em.”
Nam Chức rót một cốc nước ấm rồi đưa tới, nói: “Sư phụ, cô khách sáo quá rồi.”
Bệnh nhân ở hai giường bên cạnh đều có người nhà đi cùng, trong đó còn có một đôi vợ chồng. Hai người họ rúc vào một chỗ cùng xem phim, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
Nam Chức dò xét mấy lần, cũng không biết có nên hỏi Lý Tử Lâm có cần gọi người nhà tới giúp đỡ không?
Một lúc sau, Lý Tử Lâm nói: “Tiểu Nam, cô có một chuyện muốn nhờ em.”
“Cô cứ nói đi ạ.”
“Em đi đón con trai cô hộ cô, tên nó là Thất Tử.” Cô ấy dừng lại một chút: “Thằng bé đang học tại trường tiểu học Thực Nghiệm trên đường Hoài Hà.”
“Được ạ, không thành vấn đề. Sau khi đón xong thì em đưa thằng bé về nhà cô sao ạ? Ở bệnh viện thế này bọn trẻ con không nên tới.”
Những lời Nam Chức nói đều đúng, nhưng mãi không thấy Lý Tử Lâm đáp lại.
“Sư phụ?”
Đôi vợ chồng trẻ ở giường bên cạnh vẫn đang vui cười, bà lão gần cửa sổ thì đang đọc sách, thỉnh thoảng cũng thảo luận vài câu cùng với người bạn đời của mình. Mọi người đều rất hòa thuận và ấm áp, chỉ có chỗ Lý Tử Lâm là vô cùng u ám.
“Cô đã ly hôn vào năm ngoái.” Lý Tử Lâm nhắm mắt lại.
“…”
Nghe nói, chồng của Lý Tử Lâm là bạn học cấp ba của cô ấy, là một người tài giỏi, đẹp trai, lịch sự, còn tự mình mở một công ty kinh doanh, công việc rất thuận lợi. Hai người đã kết hôn ngay khi vừa tốt nghiệp đại học, có thể nói là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.
Từ trước tới nay, mấy cô gái trong văn phòng đều thấy ghen tỵ vì chị Lâm có thể lấy người mình yêu.
Sao có thể ly hôn được chứ?
Lý Tử Lâm gạt nước mắt, nói tiếp: “Đứa nhỏ được giao cho cô, nhưng cô bận đi làm nên thường là dì giúp việc chăm sóc. Mấy hôm tới dì giúp việc có việc phải về quê, tối nay sẽ bắt xe buýt về lúc 7 giờ. Cho nên cô…”
Nam Chức hiểu được vấn đề, gật đầu nói: “Sự phụ, cứ giao cho em.”
*
Ngoài cổng trường đông vui tấp nập.
Phụ huynh vây quanh cổng trường ngóng tìm con mình. Rất đông ô tô cá nhân đỗ lại ở bên đường, tắc nghẽn cả con đường nhỏ.
Không lâu sau, giáo viên chủ nhiệm dẫn học sinh ra ngoài.
Nam Chức dựa theo bức ảnh mà tìm người, mà cũng may mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, cô rất nhanh đã tìm được Thất Tử.
Thất Tử mũm mĩm, bụng nhỏ tròn trịa, để kiểu tóc dưa hấu, trông cũng khá đáng yêu.
Chủ nhiệm lớp còn cố tình nán lại nói mấy câu với Nam Chức, sau đó nói lời tạm biệt với Thất Tử.
Thất Tử ngẩng đầu nhìn Nam Chức, nói bằng giọng sữa: “Mẹ đã gọi cho cô giáo Tiểu Lưu, cô giáo Tiểu Lưu cũng đã nói lại với em, hôm nay chị sẽ đón em tan học.”
Nam Chức xoa xoa đầu cậu bé, cười nói: “Thất Tử thông minh quá, vậy chúng ta đi thôi.”
Cô còn tưởng rằng chăm sóc một cậu bé mới sáu, bảy tuổi đau đầu như thế nào chứ.
Nhưng Thất Tử rất nghe lời và hiểu chuyện, cậu bé ngoan ngoãn theo Nam Chức về nhà, ăn pizza và uống nước trái cây, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi làm bài tập, rất hợp tác với Nam Chức.
Nam Chức thấy vậy, không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Buổi tối, Ngôn Trạm quay về biệt thự nhà họ Ngôn theo yêu cầu của Tăng Tuyền.
Tăng Tuyền mới trở về từ Paris vào hôm trước, háo hức gọi anh về nhà.
Anh vừa phải xử lý kế hoạch đặc biệt của khách sạn vào cuối năm, vừa phải giám sát dữ liệu của phòng thí nghiệm trên chip chống rò rỉ quyền riêng tư, cho nên anh cũng không thể phân thân ra được.
Hôm nay xem như là tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Đương nhiên, không có “đứa trẻ lớn tuổi” chưa lập gia đình nào ăn tối với mẹ của mình một cách bình yên được.
“Mẹ gọi con về ăn cơm với mẹ chứ không phải tới dự đám tang.” Tăng Tuyền vỗ bàn nói: “Uổng công mẹ còn mang quà về cho con, lát nữa mẹ sẽ đem đi quyên tặng.”
Ngôn Trạm cúi đầu ăn canh, không nói lời nào.
Tăng Tuyền như đang nói chuyện với đầu gối nên khó tránh khỏi bực bội, nói: “Nếu không cần nuôi con thì mẹ đã không nuôi rồi, con gái mới là áo bông nhỏ của các bà mẹ chứ. Lần trước Mang Mang còn đến nói chuyện với mẹ cả buổi chiều, vui vẻ biết bao. Ở bên cạnh con bé mẹ như được trẻ lại vậy.”
Bà càng nói càng hào hứng, còn lấy điện thoại ra, nói: “Phải gọi điện cho Mang Mang để hẹn ăn cơm ~~~”
Cạch!
Ngôn Trạm đặt đũa xuống.
Anh đã thức mấy ngày đêm, quầng thâm dưới mắt hiện rõ màu xanh đen, cả người ngoại trừ hơi lạnh thì chính là —— U ám.
“Không thân cũng chẳng quen, mẹ đừng quấy rầy người ta làm gì.” Anh nói.
Tăng Tuyền muốn bật cười vì mấy lời này của anh, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc và cứng nhắc như rập khuôn của anh, bà không khỏi nhíu mày.
“Ý con là sao?”
Ngôn Trạm chậm rãi lau miệng, lạnh nhạt nói: “Theo nghĩa đen.”
Cạch!
Tăng Tuyền cũng đặt đũa xuống.
Kể từ bữa ăn lần trước, bà đã phải kìm nén cơn bực bội với thằng con bất hiếu này.
Sắp xếp cho gặp mặt, thằng nhóc này không muốn, còn mặc kệ con gái của người chị em tốt nhất của bà đã mười mấy năm không gặp; Muốn thằng nhóc này thử tiếp xúc với người ta, nó cũng không chịu. Thôi được, tình yêu không thể miễn cưỡng; Nói sẽ trở thành anh em gái, mời nhau một bữa cơm, anh vẫn không chịu.
Rốt cuộc là muốn thế nào?!
“Hôm nay mẹ con ta phải nói chuyện rõ ràng.” Tăng Tuyền nghiêm mặt, nghiêm túc nói.
“Mẹ vẫn luôn tự hỏi, xưa nay mẹ chưa từng can thiệp vào chuyện của con. Những chuyện con không muốn, mẹ dù tức đến mức chỉ muốn cạo đầu nhưng cuối cùng cũng thuận theo con. Chuyện liên quan đến Mang Mang tại sao con không thể bao dung được chứ? Con bé làm tổn thương gì con hay thế nào? Con nói đi!”
Ngôn Trạm siết chặt khăn giấy, gân xanh trên mu bàn tay cũng vì thế mà căng ra. Anh đang hết sức kiềm chế.
Anh cũng không biết mình bị làm sao.
Dỗ cũng đã dỗ rồi, gài bẫy cũng đã gài bẫy rồi. Anh tưởng rằng mình có thể, nhưng kết quả với cô, anh chẳng là gì cả.
—— Chẳng là gì cả.
“Con không có gì để nói.” Ngôn Trạm vứt tờ giấy đi rồi đứng dậy: “Con còn có việc phải làm.”
Tăng Tuyền ở sau lưng anh vỗ bàn, hét lớn: “Chuyện này con không cho mẹ một lời giải thích hợp lý thì không kết thúc được đâu.”
Ngôn Trạm cũng không quay lại, trực tiếp mở cửa rời đi.
Dì Triệu bê bát canh ra, nhìn thấy cảnh này liền đuổi theo ra ngoài.
“Thiếu gia! Thiếu gia, cậu chờ một chút.”
Ngôn Trạm nhíu mày, thở dài một hơi rồi dừng lại.
Dì Triệu đã làm việc ở nhà họ Ngôn từ khi Ngôn Trạm lên 6 tuổi. Mặc dù không có quan hệ huyết thống gì với người nhà họ Ngôn, nhưng bà cũng có thể coi là một người thân tín với bọn họ.
“Thiếu gia, chuyện của phu nhân, cậu nên thấu hiểu hơn một chút.” Bà ấy nói.
Ngôn Trạm không phải là không hiểu, chỉ là anh thấy bực bội với chính bản thân mình mà thôi.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ về, đến lúc đó…”
“Mang theo đồ trang sức về, phải không?” Dì Triệu cười nói: “Thiếu gia, chuyện liên quan đến tiểu thư Mang Mang, cậu dùng phương pháp này có thể sẽ không hiệu quả đâu.”
Ngôn Trạm không quan tâm, dì Triệu nói thêm: “Tình cảm của phu nhân đối với tiểu thư Mang Mang không phải chỉ là trách nhiệm đối với đứa con mồ côi của người chị em tốt, mà còn là áy náy nữa.”
“Áy náy?”
Dì Triệu gật đầu: “Vì cậu, nên phu nhân thấy rất áy náy.”
“…”
Dì Triệu đã nói ra điều mà Ngôn Trạm không biết.
Chẳng hạn như cách đánh giá về Nam Chức của mọi người trong giới này —— Một cô gái mưu mô, ham hư vinh, chỉ muốn trèo cao.
“Thiếu gia, có thể cậu không biết, tiểu thư Mang Mang bây giờ chính là trò cười trong mắt rất nhiều người.” Dì Triệu nói: “Cậu không thích người khác nhắc đến chuyện mình có vị hôn thê, những người khác vì giữ thể diện cho cậu nên không đề cập đến nữa, nhưng bọn họ lại không hề cho tiểu thư Mang Mang chút mặt mũi nào.”
Gia đình nhà họ Ngôn nằm ở đỉnh của giới thượng lưu.
Có không ít người bên ngoài tỏ ra xu nịnh, nhưng sau lưng lại thầm ghen ghét và thù hằn với những người giàu có.
Nhưng bọn họ không dám nói xấu nhà họ Ngôn, cho dù là trong lòng có nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng có đánh chết cũng không nói ra một lời. Sự ngưỡng mộ và ghen tỵ của bọn họ, những cảm xúc như vậy không thể trút lên người nhà họ Ngôn được, vì vậy chỉ có thể đổ lên người Nam Chức.
Trong lòng bọn họ, bọn họ biến Nam Chức thành “cái tôi mà bọn họ khinh thường”.
Bọn họ đều mong chờ được nhìn thấy Nam Chức lâm vào cảnh khốn cùng, tự biến mình thành trò cười, từ đó làm nổi bật lên sự cao quý của bọn họ.
“Tiểu thư Nam Chức không có mẹ, mà nỗi đau của một đứa trẻ không có mẹ không thể diễn tả bằng lời được.” Dì Triệu thở dài: “Phu nhân muốn bảo vệ tiểu thư Mang Mang, muốn tiểu thư Mang Mang hạnh phúc. Nhưng hết lần này tới lần khác… Thiếu gia, phu nhân làm vậy là vì muốn bù đắp cho những chuyện cậu đã tự làm theo ý mình trước đó.”
Bóng đêm sâu thẳm, không trăng không gió.
Ngôn Trạm mở cửa sổ trời của xe.
Sau khi châm một điếu thuốc, anh yên lặng hút thuốc, xuất thần nhìn bầu trời như bức màn sân khấu.
Trong tâm trí hiện lên từng chuyện kể từ khi anh gặp cô đến bây giờ, anh đều không bỏ qua từng chi tiết một…
Bất tri bất giác, đống tàn thuốc rơi xuống ngoài cửa kính ô tô đã trở nên dày đặc.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, Ngôn Trạm bấm một dãy số.
Sau vài tiếng tút tút, một giọng nam trầm thấp vang lên trong ống nghe.
“Nói.”
“Ra ngoài uống một ly đi.”
Phó Doanh Xuyên hơi sửng sốt, sau đó trả lời: “Gửi định vị cho tôi.”
*
Lý Tử Lâm nhờ Nam Chức chăm sóc Thất Tử đến 8 giờ.
Nhưng 10 giờ đến nơi rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì cả. Thất Tử đã làm xong bài tập từ lâu, đang ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình, ngáp ngắn ngáp dài mấy lần.
Nam Chức cũng không dám tùy tiện gọi điện, bởi vì cô sợ Lý Tử Lâm sẽ nghĩ rằng Thất Tử đang làm phiền cô.
Nhưng cũng hơi mất thời gian…
Cuối cùng điện thoại cũng đổ chuông.
“Tiểu Nam, thật sự xin lỗi em.” Lý Tử Lâm ho khan hai lần: “Dì giúp việc vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở nhà, cô ấy vừa gọi điện cho cô và nói rằng đã đặt vé quay về vào sáng ngày kia. Muộn như vậy rồi còn làm phiền em đưa Thất Tử tới bệnh viện, cô thấy có lỗi quá.”
Nam Chức thở phào, cười nói: “Sư phụ, hay là hai ngày tới cô cứ để Thất Tử ở với em đi. Dù sao mai cũng là thứ bảy, em không có việc bận gì cả. Chúng ta cứ quyết định vậy đi ạ, cô mau đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Không cho Lý Tử Lâm có cơ hội từ chối, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Thất Tử có chút không vui khi biết mình không thể về nhà.
“Mẹ em bị sao vậy? Có phải mẹ bị ốm rồi không?” Cậu bé hỏi.
Nam Chức nói: “Đúng vậy, mẹ em bị ốm rồi. Để mẹ chóng khỏe thì hai ngày tới Thất Tử phải ở lại đây với chị, với Quýt nhỏ, có được không?”
Thất Tử tuy nhớ mẹ và phải cố nén nước mắt lại, nhưng cậu bé vẫn rất ngoan ngoãn mà gật đầu, nói “Vâng”.
Nam Chức không đành lòng khi nhìn thấy cảnh đó, ngồi xổm xuống nói: “Ngày mai chị Tiểu Nam dẫn em đi chơi được không? Em muốn tới chỗ nào?”
Dù sao thì đây cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nghe đến chuyện được đi chơi, hai mắt cậu bé lập tức sáng ngời, không chút do dự mà nói: “Nhà hàng gia đình Gia Lệ!”
Nhà hàng? Đáng ra phải là công viên giải trí chứ.
Nam Chức đang định lên Baidu tra xem đây là nhà hàng ma thuật gì thì Thất Tử lại lắc đầu, thấp giọng nói: “Em quên mất, em không thể tới đó được. Nhà hàng này phải có ba mẹ đi cùng. Em không đủ điều kiện.”
“…”
Những lời này khiến trái tim Nam Chức đau nhói.
Cô mím chặt môi, đáy mắt có chút cay cay, không nói ra được lời an ủi.
Bởi vì cô cũng biết rõ, càng an ủi càng vô ích —— Thực sự, rất vô dụng.
Xoa xoa đầu cậu bé, cô nói: “Em đi tắm trước đi. Muốn chơi gì trong lúc tắm thì cứ chơi, được không?”
Thất Tử gật đầu.
11 giờ rưỡi.
Thất Tử mơ màng ngủ thiếp đi.
Thực ra cậu bé này đã buồn ngủ từ sớm, chỉ là nó một mực muốn đợi mẹ, đến khi không thể đợi được nữa thì rất buồn, cho nên mới ngủ muộn như vậy.
Nam Chức đóng cửa phòng dành cho khách lại. Quýt nhỏ cũng đã ôm cái gối dành cho học sinh giỏi của mình mà chìm vào giấc ngủ.
Cô cũng đang vặn vẹo vai chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ thì chuông cửa vang lên.
Hóa ra là Ngôn Trạm.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, anh có chuyện gì sao?
Vì để đề phòng, Nam Chức bế Quýt nhỏ lên nhốt nó vào trong phòng làm việc, sau đó mới đi ra mở cửa.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên hứng khởi, dồn dập như khúc quân hành của các vận động viên.
“Đây đây.” Nam Chức hạ thấp giọng xuống: “Có chuyện gì mà gấp…”
Vừa mở cửa ra, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt cô.
Ngôn Trạm ôm chặt cô vào lòng, không nói lời nào.
Nam Chức hóa đá tại chỗ, hương thơm trong veo của gỗ cùng với mùi rượu lập tức vây quanh cô, làm tê liệt dây thần kinh của cô.
Cô sững sờ mất 5 giây mới ý thức được mình nên giơ tay phản kháng lại anh. Nhưng còn chưa kịp đẩy người trước mặt ra, cô liền nghe thấy người đàn ông thì thầm vào tai mình ——
“Anh sai rồi.”
~
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng thì Ngôn nhị cẩu cũng nói ra được.
Cạm Bẫy Dịu Dàng
Đánh giá:
Truyện Cạm Bẫy Dịu Dàng
Story
Chương 22
10.0/10 từ 42 lượt.