Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 10
337@-10 giờ rưỡi, xe dừng lại ở biệt thự nhà họ Ngôn.
Dì Triệu đợi ở cửa đã lâu, vừa thấy người tới liền nói cháo yến sào còn nóng đã được chuẩn bị ở trong bếp.
Ngôn Trạm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi: “Trong phòng ngủ sao ạ?”
“Không.” Dì Triệu lắc đầu: “Chỗ cũ.”
Ngôn Trạm hít sâu một hơi, bước đến căn phòng cuối cùng ở tầng một.
Tăng Tuyền có thói quen sưu tầm đồ trang sức, căn phòng này được bà đặc biệt dành riêng để cất giữ những thứ này, khi tâm trạng không tốt sẽ đến đây một lát, phiền phức lớn cũng có thể trôi qua.
Nhưng phiền phức ngày hôm nay đến từ người khác, cũng là một vấn đề khác.
“Con còn biết đường quay về sao?”
Ngôn Trạm nhặt cái gối trên mặt đất lên, đặt qua một bên: “Không phải mẹ gọi con về sao?”
“…”
Thằng con trai bất hiếu!!!
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Đứa nhỏ Mạt Mạt vẫn còn nhỏ, con phải nhường nhịn con bé một chút chứ. Ba của con bé với ba của con trước đây là bạn học cũ, trên thương trường cũng hay giúp đỡ nhau. Sao con có thể nhỏ mọn như vậy hả? Mấy ngày nay mẹ của Mạt Mạt ngày nào cũng gọi điện cho mẹ, nói Mạt Mạt rất buồn, đầu mẹ sắp nổ tung vì mấy lời dong dài của cô ấy rồi đây!”
Ngôn Trạm cũng đã dự đoán chuyện này sẽ xảy ra, cho nên mới để nó lọt vào tai, để mẹ anh trút giận.
“Mẹ bây giờ không quản được con nữa rồi.” Tăng Tuyền hét lên: “Nhớ lại khi còn nhỏ, con là một đứa nhẫn nại như thế nào. Lúc đi ra ngoài cũng cho mẹ chút thể diện. Bây giờ thì tốt rồi, hai ba ngày cũng không thấy mặt con đâu. Ba con cũng bận, mẹ một mình ở trong căn nhà lớn như này, đến người nói chuyện cùng còn không có.”
“Dì Triệu mặc kệ mẹ sao?”
“…”
Đừng mở miệng nếu như con không biết cách nói chuyện.
Tăng Tuyền ném cái gối sang một bên rồi đi tới đấm một cái thật mạnh vào đó.
Chửi mắng đủ kiểu, làm loạn đủ kiểu, cuối cùng hai mẹ con đi tới phòng bếp ăn bữa khuya.
Về chuyện của Mạt Mạt, Tăng Tuyền không phải là không biết, chỉ là vì tình cảm trong quá khứ mà giữ thể diện cho nhau thôi.
Gia đình nhà họ Ngôn không phải gia đình coi trọng địa vị cao thấp, cũng không có quá nhiều định kiến. Huống chi, gia đình bọn họ còn có cơ nghiệp lớn, không cần thiết phải bán con trai để mở rộng kinh doanh.
Hơn nữa, đã lâu như vậy rồi mà nhà trai vẫn cự tuyệt rất nhiều lần, nhà gái dù thích thế nào cũng không nên làm phiền người khác như vậy chứ.
Cho nên, sau lần này sẽ không có lần sau nữa.
“Con thấy chưa?” Tăng Tuyền gõ bàn: “Con gái được cưng chiều như vậy ít nhiều cũng sẽ có tính tiểu thư, không đủ sức để gánh vác bình hồ lô cho con. Mang Mang thì khác, con bé là con gái nhà họ Nam, mà nhà họ Nam là dòng dõi thư hương thế gia.”
Ngôn Trạm đặt thìa xuống, lấy một tờ giấy lau miệng, đáp: “Ồ.”
“Con ồ cái gì mà ồ?”
Tăng Tuyền ấn huyệt thái dương, thở dài một hơi nhưng không nói gì cả, thay vào đó vai của bà lại nhanh chóng hạ xuống.
“Thư Hủy nuôi nấng Mang Mang không dễ dàng chút nào.” Bà thở dài: “Cô ấy có cá tính hiếu thắng, không muốn để bất cứ ai giúp đỡ. Năm đó Mang Mang mới 5 tuổi, cũng chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, vậy mà đã phải rời khỏi quê hương.”
Khi đó, Tăng Tuyền cũng đi theo Ngôn Trạm và ba anh, Ngôn Hải Thành, chuyển đến Úc định cư, khai thác thị trường Úc.
Ngay khi được rảnh rỗi, bà đã bay sang Mỹ để thăm Nam Thư Hủy.
Có một lần vừa đúng lúc Nam Thư Hủy trở về từ bệnh viện, bà đã gặng hỏi mãi, thì ra Tiểu Mang Mang đang nằm viện.
Nam Thư Hủy là sinh viên đạt thành tích cao chuyên ngành báo chí, bà ấy đã đến Mỹ và đầu quân cho một tờ báo lớn, hàng ngày bận đến nỗi chân còn không chạm đất, thỉnh thoảng bởi vì chạy tin tức mà không thể về nhà được.
Bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc Mang Mang đã nhân lúc Nam Thư Hủy đi làm không ở nhà, tự tiện đi hẹn hò với bạn trai.
Đêm đó, trời bỗng đổ mưa to.
Đường dây điện bị hỏng, Mang Mang nằm một mình trong căn phòng tối đen, khóc lớn nhưng không có ai đáp lại, khóc đến nỗi cổ họng cũng khàn đi, cả người run rẩy.
Do sơ ý, cô bé đã lăn từ trên cầu thang xuống và bị gãy cẳng chân…
“Phu nhân, thiếu gia, bên ngoài trời đang mưa.” Dì Triệu đi tới, nói.
Tăng Tuyền định thần, giương mắt nhìn đứa con xui xẻo nhà mình đang cầm điện thoại chơi Sudoku, vừa rồi tâm tình xúc động nhớ lại những năm tháng đã qua lập tức biến thành tức giận, xông thẳng lên trán.
“Con bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn chơi trò này nữa!” Tăng Tuyền gạt điện thoại của anh đi: “Mẹ nói cho con biết, dì Thư Hủy của con là chị em tốt nhất của mẹ. Chuyện chung thân đại sự của Mang Mang, mẹ sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu. Hai đứa các con có nên duyên hay không thì nói sau. Nhưng chuyện gặp mặt đương nhiên vẫn phải gặp! Nếu không thể thành vợ chồng thì con bé chính là em gái của con.”
Ngôn Trạm mím môi, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình điện thoại.
Anh vẫn không hiểu tại sao cô lại ghét mình?
Cô có thể hòa đồng, vui vẻ với các đồng nghiệp. Mới chỉ một tuần trôi qua mà mọi người đều nghĩ đến việc sẽ đưa cô đi tham gia hoạt động team building cùng. Điều này cho thấy cô là người có tính cách hiền hòa.
Nhưng đặc biệt đối với anh thì cô lại luôn trợn trừng mắt.
Thậm chí, cô còn nói anh bị “bệnh hoang tưởng bị truy hại.”
Tăng Tuyền đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, nói được nửa chừng mới phát hiện ra người nào đó vốn không nghe! Cái loại bất lực sâu sắc này, ngay cả chiếc nhẫn kim cương mà công nương Diana đeo trên người cũng không thể chữa lành được.
Chẳng lẽ bà thật sự phải chấp nhận số phận sao?
Chẳng lẽ bà thật sự phải trở thành một tấm gương tốt trong giới thượng lưu sao?
“Con đi đây.” Ngôn Trạm định ra ngoài uống một ly.
Dì Triệu vội nói: “Thiếu gia, trời đang mưa. Mưa rất lớn, đêm nay cậu nên ở lại đây đi.”
Ngôn Trạm nhíu mày nhìn mưa như trút nước ngoài cửa sổ sát đất, vừa rồi anh cũng không để ý.
“Tôi vẫn còn…”
“Con nói thật cho mẹ biết.”
Tăng Tuyền thất thần ngồi trên ghế, đôi tay che mặt lại, liên tục lắc đầu.
“Phu nhân, bà thấy khó chịu ở đâu sao?” Dì Triệu hỏi.
Tăng Tuyệt sụt sịt, ngẩng đầu nhìn con trai: “Dì Triệu chăm sóc từ nhỏ đến lớn nên cũng không phải người ngoài, không cần phải né tránh. Con nói thật cho mẹ biết, mẹ chịu được. Có phải con… Có phải con…”
Đỉnh lông mày của Ngôn Trạm hơi nhướng lên, anh linh cảm điều mà bà sắp nói ra không phải điều gì tốt đẹp. Giây tiếp theo ——
“Có phải con thích đàn ông đúng không?”
“…”
Ngôn Trạm nhắm mắt lại.
Tăng Tuyền coi sự im lặng này như một sự cam chịu, bà đứng bật dậy, chỉ vào mặt anh mà hét lớn: “Phản rồi! Con tự tin ở chỗ nào mà cảm thấy mình có thể thu phục được một người đàn ông hả?!”
Ngôn Trạm đau đầu, hỏi lại: “Đây là trọng điểm của mẹ sao?”
“Nếu không thì sao?” Tăng Tuyền buông tay: “Con làm người không thể quá coi trọng chính mình như vậy được, ngoại trừ ba mẹ con, à không, ba mẹ con cũng không phải lúc nào cũng thấy con thuận mắt đâu. Con đừng có tự tin quá, biết chưa.”
“…”
Lời này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó.
—— Là con người, đôi khi cũng đừng quá tự tin.
Anh thật sự như vậy sao???
*
Nam Chức đi tới ban công ngoài cửa sổ.
Quýt nhỏ trốn trong cái hộp giấy mà cô tìm được, thỉnh thoảng lại kêu meow meow vài tiếng, yếu ớt và bất lực.
“Mang Mang nhà chúng ta cuối cùng cũng có mèo con của riêng mình rồi.” Cổ Nguyệt Dương cười hiền dịu: “Bây giờ bà có thể yên tâm hơn một chút rồi. Có nó làm bạn, con sẽ không còn cô đơn nữa.”
Nam Chức lại cầm điện thoại lên, cũng mỉm cười, vừa định nói gì đó thì một tiếng sấm xuyên qua bầu trời.
Cổ Nguyệt Dương nhíu mày, nói: “Mang Mang, nếu sợ thì mở TV lên đi.”
“Con không sao đâu bà ngoại.” Cô nói: “Con vẫn luôn bật đèn sàn mà, nên là con cũng không sợ lắm.”
Hai bà cháu không nói chuyện nữa, Cổ Nguyệt Dương dặn dò Nam Chức đi nghỉ ngơi sớm, bà cũng phải đi siêu thị mua sắm chút đồ. Cuộc gọi video kết thúc.
Nam Chức kiểm tra lại cửa sổ một lần nữa.
Ngoài cửa sổ, mưa to như trút nước.
Những hạt mưa rơi lách tách trên mặt kính, giống như con quái vật nhỏ đang cố gắng phá vỡ lớp bảo vệ, vừa cười nhạo sự nhát gan của người trong nhà, vừa nổi cơn thịnh nộ.
Xoạt ——
Nam Chức kéo rèm lại
Trước khi bước vào phòng ngủ, Quýt nhỏ lại kêu meow meow.
Cô đi tới mở nắp hộp giấy khép hờ ra, cô nhóc này đang cuộn tròn lại thành một quả bóng để tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Em cũng sợ trời mưa tối sao?” Cô sờ sờ đầu nó: “Đừng sợ, có chị ở đây rồi. Hơn nữa trong nhà vẫn luôn bật đèn, em có thể nhìn thấy mọi thứ mà.”
“Meow ~~~”
Nam Chức dỗ dành Quýt nhỏ một lát rồi chỉnh đèn sàn lên chế độ lớn nhất, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
*
Cuối tuần sau, L.Z tổ chức hoạt động team building.
Do số lượng nhân viên khá đông nên tất cả nhân viên sẽ đi nghỉ dưỡng theo từng đợt và theo các phòng ban, trong đó bộ phận marketing và bộ phận kỹ thuật đi đợt đầu tiên.
Mọi người tới địa điểm đỗ xe buýt theo quy định rồi cùng nhau lên xe.
Nam Chức rất hòa thuận với những người khác, nhưng người cô thực sự thân thiết chỉ có mình Đinh Đang, hai người cũng đã đồng ý sẽ luôn đi cùng nhau.
“Nam Chức, bên này.” Đinh Đang tìm một vị trí ở chính giữa.
Nam Chức gật đầu. Khi cô vừa định đi tới thì một người nào đó ở phía sau đã đâm vào bả vai cô.
“Chiếc xe này khá rộng rãi.” Khương Ni cười nói với đồng nghiệp: “Chúng ta ngồi ở đây đi, tôi muốn ngồi bên cạnh cửa sổ.”
Nam Chức nhìn cái người thậm chí một câu “Xin lỗi” còn không nói ra, tuy trong lòng có hơi khó chịu, nhưng cô cũng không quá để tâm, đi tới đó tụ hội với Đinh Đang.
Chiếc xe buýt lắc lư trong một tiếng rưỡi, cuối cùng dừng lại ở khách sạn nghỉ dưỡng quốc tế Hải Vân Đỉnh.
Đây là thương hiệu khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp trực thuộc tập đoàn sừng sỏ trong giới khách sạn trong nước, tập đoàn Thịnh Trân. Ngoại trừ cái này, tập đoàn Thịnh Trân còn kinh doanh khách sạn thương vụ 5 sao và khách sạn 6 sao hạng sang.
Lúc vào đăng ký ở đại sảnh, mọi người đã bàn bạc kế hoạch cho hai ngày một đêm, ngoài đồ ăn ra thì đương nhiên phải vui vẻ rồi.
“Tôi nghe nói trên tầng hai của khách sạn này có một khu vui chơi, trong đó có trò chạy thoát khỏi phòng bí mật.”
Đinh Đang đã tìm hiểu từ trước, lâp tức đáp lời: “Đúng rồi! Có năm chủ đề! Pháo hoa màu đen, con đường cuối cùng…”
“A!”
Trong đại sảnh tráng lệ đột nhiên vang lên một tiếng hét không phù hợp với ngoại cảnh.
Lăng Hách lại một lần nữa tỏa sáng trên sân khấu cùng với tác phẩm điêu khắc bằng băng bên cạnh anh ta.
“Lăng tổng và giám đốc kỹ thuật Ngôn thực sự đi cùng chúng ta kìa!” Một nữ đồng nghiệp hào hứng nói: “Có đi khe suối tôi cũng thấy sướng!”
Các đồng nghiệp nữ khác cũng sôi nổi đáp lại.
Kể từ lần trước giám đốc kỹ thuật Ngôn “một thoáng kinh hồng” trong nhà ăn lần trước, Lăng Hách vốn ngồi vững vàng trên ngôi vị đệ nhất soái ca của L.Z đã phải thoái vị nhường chỗ.
(*) Một thoáng kinh hồng: ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai
Bây giờ, lão Phật gia vẫn là lão Phật gia, nhưng Phật ở đây không phải cái đầu trọc lóc của anh, mà là nhan sắc của anh.
Nam Chức không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người này.
Người ta bỏ tiền mời cả công ty đi chơi thì sự tham gia của bọn họ cũng không phải điều gì bất thường cả.
Chẳng qua vừa nhìn thấy tảng băng điêu khắc nào đó xuất hiện, ánh mắt của cô có chút né tránh, nhất thời muốn trở thành một con rùa.
“Đã xử lý xong thủ tục chưa?” Lăng Hách hỏi.
Với tư cách là đội trưởng, trưởng phòng Ngô giơ tay, nói: “Đã xử lý xong hết rồi, Lăng tổng.”
Lăng Hách gật đầu, ánh mắt tìm thấy Nam Chức trong đám người, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy mọi người nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng.”
“Vâng, Lăng tổng!”
Mọi người vốn đã rất phấn khích lại càng thêm phấn khích hơn, một đám người như được tiêm máu gà, chạy tán loạn.
Nam Chức và Đinh Đang trở về phòng để dọn đồ đạc.
Đinh Đang đang trang điểm trong phòng tắm, Nam Chức thì ngồi trong phòng nói chuyện điện thoại với Trần Diệp An, nghe cô ấy phàn nàn về buổi xem mắt kỳ lạ mà cô ấy vừa mới trải qua.
“Nam Chức, không còn sớm nữa, chúng ta tới nhà hàng đi.”
Trần Diệp An vẫn còn đang nói rất hăng say, nếu lúc này không để cô ấy xả ra hết thì “vị đại ca” này có thể lái xe tới đây tìm cô để tiếp tục nói.
“Cô đi trước đi.” Nam Chức chỉ vào điện thoại: “Bạn của tôi đang có chuyện rất quan trọng.”
Đinh Đang gật đầu.
Anh Trần đầy phẫn nộ lại buồn tủi gần 20 phút nữa, cuối cùng cũng buông tha cho Nam Chức.
Cô vào phòng tắm trang điểm đơn giản rồi đi đến nhà hàng.
Lúc mở cửa, Ngôn Trạm tình cờ đi ngang qua trước mặt cô.
“…”
Muốn trở thành con rùa cũng không được.
Hai người không thể tránh khỏi việc sẽ đi chung một con đường, hơn nữa cũng sắp là lần thứ N bọn họ cùng đi thang máy với nhau.
Nam Chức ấp úng mấy lần, cuối cùng khi thang máy mở ra, cô chủ động nói: “Lời tôi nói lần trước không được dễ nghe, tôi xin lỗi.”
Người ta lúc đó cũng có ý tốt mà nhắc nhở, là cô đã quá nhạy cảm, đã truyền hết những cảm xúc tồi tệ đang trào dâng trong lòng cho anh.
Ngôn Trạm không để ý đến cô, cất bước vào trong thang máy.
“…”
Vấn đề lớn như vậy sao?
Nam Chức oán thầm trong lòng, đang định ấn một cái thang máy khác liền nhìn thấy Ngôn Trạm giơ tay chặn cửa thang máy lại, hỏi: “Không vào sao?”
“…”
Trong thang máy của Hải Vân Đỉnh có mùi thơm thoang thoảng của hoa sơn chi, rất dễ chịu.
Thảm dưới chân cũng là loại thảm cashmere tốt nhất, dù đi chân trần cũng sẽ không cảm thấy bị cộm. Thậm chí cả tiếng nhạc phát ra cũng không phải tùy tiện chọn một bản nhạc mashup nào đó, mà là một bản nhạc giao hưởng mang tới hương vị tuyệt vời khi bạn lắng nghe nó, nhẹ nhàng và không bị mất nhịp điệu.
Nam Chức không biết có phải là do mùi thơm làm dịu cảm xúc đi hay là do âm nhạc có tác dụng gì đó, cô ở cùng một không gian với tên mắc chứng hoang tưởng tự truy hại này cũng không còn quá khó thở nữa.
“Vừa rồi,” Ngôn Trạm mở miệng: “Cô nói xin lỗi vì lời nói nào của cô?”
“…”
A, điều này có nghĩa là chỉ trích lời nói của cô luôn không dễ nghe chút nào. Vậy sao anh không thử nhìn xem mình đã làm những gì đi?
Người này không cứu chữa được nữa rồi, sự sống còn và sáng tác của Beethoven cũng trở nên vô ích.
Nam Chức thở dài, nói: “Mèo.”
Ngôn Trạm gật đầu: “Đưa nó tới bệnh viện kiểm tra rồi sao?”
“Vâng.”
Quýt nhỏ được khoảng ba tháng tuổi, mọi thứ đều khỏe mạnh, chỉ là trước đó đã bị đói quá lâu, bị suy dinh dưỡng, cần một khoảng thời gian để phục hồi sức khỏe. Cũng giống như Quýt nhỏ hồi trước, chỉ tiếc là…
“Cô rất thích mèo sao?”
Nam Chức có hơi mất tập trung, cô ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt có chút mờ mịt.
Ánh sáng rực rỡ nhưng không chói lòa trong thang máy bao phủ khuôn mặt cô, làn da vốn đã trắng trẻo càng thêm như trứng gà bóc, mịn màng, tinh tế.
Ngôn Trạm đột nhiên cảm thấy ngứa tay, muốn —— Véo má cô.
“Vừa rồi anh mới nói gì cơ? Tôi không nghe rõ.” Nam Chức nói.
Yết hầu của Ngôn Trạm cuộn lên xuống, thấp giọng nói: “Cô rất thích mèo sao?”
“Vâng.” Cô mím môi, khóe miệng vô tình cong lên, để lộ nụ cười mờ nhạt: “Tôi rất thích.”
Ngôn Trạm chuyển tầm mắt đi chỗ khác, đẩy mắt kính lên, đáp “Ồ”.
“…”
Anh tự nhắc đến chủ đề này còn ồ cái gì mà ồ.
Đinh ——
Đến nhà hàng.
Nam Chức cũng đã nói lời xin lỗi, cũng không có ý định buôn chuyện với vị Phật gia này tiếp. Cô không còn gì để nói, chỉ nói “Tôi đi trước” rồi rời đi.
Bàn tay đang nắm chặt của Ngôn Trạm từ từ buông ra, nhưng nụ cười nhẹ của cô vừa rồi dường như vẫn còn ẩn hiện trước mắt anh.
Cô rất thích mèo.
Thực sự có một chút giống với tính cách của riêng cô —— Gai góc, nhưng thu hút.
Anh đi ra khỏi thang máy, suýt chút nữa thì đụng phải một cô gái đang chạy qua đó.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, tôi xin lỗi!” Khương Ni xin lỗi: “Tôi, tôi hấp tấp quá.”
Ngôn Trạm lạnh lùng nói “Không sao” rồi đi về phía nhà hàng mà không thèm nhìn cô gái đó đến một cái.
Khương Ni cắn môi.
Cô ta vừa mới tận mắt nhìn thấy nữ diễn viên lồng tiếng đó bước ra từ thang máy, theo sau lại là giám đốc kỹ thuật Ngôn… Hai người bọn họ cùng đi một mình trong thang máy.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Nhị Cẩu: Bà xã thích mèo, tôi cũng muốn được thích.
~
Cạm Bẫy Dịu Dàng
Dì Triệu đợi ở cửa đã lâu, vừa thấy người tới liền nói cháo yến sào còn nóng đã được chuẩn bị ở trong bếp.
Ngôn Trạm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi: “Trong phòng ngủ sao ạ?”
“Không.” Dì Triệu lắc đầu: “Chỗ cũ.”
Ngôn Trạm hít sâu một hơi, bước đến căn phòng cuối cùng ở tầng một.
Tăng Tuyền có thói quen sưu tầm đồ trang sức, căn phòng này được bà đặc biệt dành riêng để cất giữ những thứ này, khi tâm trạng không tốt sẽ đến đây một lát, phiền phức lớn cũng có thể trôi qua.
Nhưng phiền phức ngày hôm nay đến từ người khác, cũng là một vấn đề khác.
“Con còn biết đường quay về sao?”
Ngôn Trạm nhặt cái gối trên mặt đất lên, đặt qua một bên: “Không phải mẹ gọi con về sao?”
“…”
Thằng con trai bất hiếu!!!
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Đứa nhỏ Mạt Mạt vẫn còn nhỏ, con phải nhường nhịn con bé một chút chứ. Ba của con bé với ba của con trước đây là bạn học cũ, trên thương trường cũng hay giúp đỡ nhau. Sao con có thể nhỏ mọn như vậy hả? Mấy ngày nay mẹ của Mạt Mạt ngày nào cũng gọi điện cho mẹ, nói Mạt Mạt rất buồn, đầu mẹ sắp nổ tung vì mấy lời dong dài của cô ấy rồi đây!”
Ngôn Trạm cũng đã dự đoán chuyện này sẽ xảy ra, cho nên mới để nó lọt vào tai, để mẹ anh trút giận.
“Mẹ bây giờ không quản được con nữa rồi.” Tăng Tuyền hét lên: “Nhớ lại khi còn nhỏ, con là một đứa nhẫn nại như thế nào. Lúc đi ra ngoài cũng cho mẹ chút thể diện. Bây giờ thì tốt rồi, hai ba ngày cũng không thấy mặt con đâu. Ba con cũng bận, mẹ một mình ở trong căn nhà lớn như này, đến người nói chuyện cùng còn không có.”
“Dì Triệu mặc kệ mẹ sao?”
“…”
Đừng mở miệng nếu như con không biết cách nói chuyện.
Tăng Tuyền ném cái gối sang một bên rồi đi tới đấm một cái thật mạnh vào đó.
Chửi mắng đủ kiểu, làm loạn đủ kiểu, cuối cùng hai mẹ con đi tới phòng bếp ăn bữa khuya.
Về chuyện của Mạt Mạt, Tăng Tuyền không phải là không biết, chỉ là vì tình cảm trong quá khứ mà giữ thể diện cho nhau thôi.
Gia đình nhà họ Ngôn không phải gia đình coi trọng địa vị cao thấp, cũng không có quá nhiều định kiến. Huống chi, gia đình bọn họ còn có cơ nghiệp lớn, không cần thiết phải bán con trai để mở rộng kinh doanh.
Hơn nữa, đã lâu như vậy rồi mà nhà trai vẫn cự tuyệt rất nhiều lần, nhà gái dù thích thế nào cũng không nên làm phiền người khác như vậy chứ.
Cho nên, sau lần này sẽ không có lần sau nữa.
“Con thấy chưa?” Tăng Tuyền gõ bàn: “Con gái được cưng chiều như vậy ít nhiều cũng sẽ có tính tiểu thư, không đủ sức để gánh vác bình hồ lô cho con. Mang Mang thì khác, con bé là con gái nhà họ Nam, mà nhà họ Nam là dòng dõi thư hương thế gia.”
Ngôn Trạm đặt thìa xuống, lấy một tờ giấy lau miệng, đáp: “Ồ.”
“Con ồ cái gì mà ồ?”
Tăng Tuyền ấn huyệt thái dương, thở dài một hơi nhưng không nói gì cả, thay vào đó vai của bà lại nhanh chóng hạ xuống.
“Thư Hủy nuôi nấng Mang Mang không dễ dàng chút nào.” Bà thở dài: “Cô ấy có cá tính hiếu thắng, không muốn để bất cứ ai giúp đỡ. Năm đó Mang Mang mới 5 tuổi, cũng chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, vậy mà đã phải rời khỏi quê hương.”
Khi đó, Tăng Tuyền cũng đi theo Ngôn Trạm và ba anh, Ngôn Hải Thành, chuyển đến Úc định cư, khai thác thị trường Úc.
Ngay khi được rảnh rỗi, bà đã bay sang Mỹ để thăm Nam Thư Hủy.
Có một lần vừa đúng lúc Nam Thư Hủy trở về từ bệnh viện, bà đã gặng hỏi mãi, thì ra Tiểu Mang Mang đang nằm viện.
Nam Thư Hủy là sinh viên đạt thành tích cao chuyên ngành báo chí, bà ấy đã đến Mỹ và đầu quân cho một tờ báo lớn, hàng ngày bận đến nỗi chân còn không chạm đất, thỉnh thoảng bởi vì chạy tin tức mà không thể về nhà được.
Bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc Mang Mang đã nhân lúc Nam Thư Hủy đi làm không ở nhà, tự tiện đi hẹn hò với bạn trai.
Đêm đó, trời bỗng đổ mưa to.
Đường dây điện bị hỏng, Mang Mang nằm một mình trong căn phòng tối đen, khóc lớn nhưng không có ai đáp lại, khóc đến nỗi cổ họng cũng khàn đi, cả người run rẩy.
Do sơ ý, cô bé đã lăn từ trên cầu thang xuống và bị gãy cẳng chân…
“Phu nhân, thiếu gia, bên ngoài trời đang mưa.” Dì Triệu đi tới, nói.
Tăng Tuyền định thần, giương mắt nhìn đứa con xui xẻo nhà mình đang cầm điện thoại chơi Sudoku, vừa rồi tâm tình xúc động nhớ lại những năm tháng đã qua lập tức biến thành tức giận, xông thẳng lên trán.
“Con bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn chơi trò này nữa!” Tăng Tuyền gạt điện thoại của anh đi: “Mẹ nói cho con biết, dì Thư Hủy của con là chị em tốt nhất của mẹ. Chuyện chung thân đại sự của Mang Mang, mẹ sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu. Hai đứa các con có nên duyên hay không thì nói sau. Nhưng chuyện gặp mặt đương nhiên vẫn phải gặp! Nếu không thể thành vợ chồng thì con bé chính là em gái của con.”
Ngôn Trạm mím môi, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình điện thoại.
Anh vẫn không hiểu tại sao cô lại ghét mình?
Cô có thể hòa đồng, vui vẻ với các đồng nghiệp. Mới chỉ một tuần trôi qua mà mọi người đều nghĩ đến việc sẽ đưa cô đi tham gia hoạt động team building cùng. Điều này cho thấy cô là người có tính cách hiền hòa.
Nhưng đặc biệt đối với anh thì cô lại luôn trợn trừng mắt.
Thậm chí, cô còn nói anh bị “bệnh hoang tưởng bị truy hại.”
Tăng Tuyền đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, nói được nửa chừng mới phát hiện ra người nào đó vốn không nghe! Cái loại bất lực sâu sắc này, ngay cả chiếc nhẫn kim cương mà công nương Diana đeo trên người cũng không thể chữa lành được.
Chẳng lẽ bà thật sự phải chấp nhận số phận sao?
Chẳng lẽ bà thật sự phải trở thành một tấm gương tốt trong giới thượng lưu sao?
“Con đi đây.” Ngôn Trạm định ra ngoài uống một ly.
Dì Triệu vội nói: “Thiếu gia, trời đang mưa. Mưa rất lớn, đêm nay cậu nên ở lại đây đi.”
Ngôn Trạm nhíu mày nhìn mưa như trút nước ngoài cửa sổ sát đất, vừa rồi anh cũng không để ý.
“Tôi vẫn còn…”
“Con nói thật cho mẹ biết.”
Tăng Tuyền thất thần ngồi trên ghế, đôi tay che mặt lại, liên tục lắc đầu.
“Phu nhân, bà thấy khó chịu ở đâu sao?” Dì Triệu hỏi.
Tăng Tuyệt sụt sịt, ngẩng đầu nhìn con trai: “Dì Triệu chăm sóc từ nhỏ đến lớn nên cũng không phải người ngoài, không cần phải né tránh. Con nói thật cho mẹ biết, mẹ chịu được. Có phải con… Có phải con…”
Đỉnh lông mày của Ngôn Trạm hơi nhướng lên, anh linh cảm điều mà bà sắp nói ra không phải điều gì tốt đẹp. Giây tiếp theo ——
“Có phải con thích đàn ông đúng không?”
“…”
Ngôn Trạm nhắm mắt lại.
Tăng Tuyền coi sự im lặng này như một sự cam chịu, bà đứng bật dậy, chỉ vào mặt anh mà hét lớn: “Phản rồi! Con tự tin ở chỗ nào mà cảm thấy mình có thể thu phục được một người đàn ông hả?!”
Ngôn Trạm đau đầu, hỏi lại: “Đây là trọng điểm của mẹ sao?”
“Nếu không thì sao?” Tăng Tuyền buông tay: “Con làm người không thể quá coi trọng chính mình như vậy được, ngoại trừ ba mẹ con, à không, ba mẹ con cũng không phải lúc nào cũng thấy con thuận mắt đâu. Con đừng có tự tin quá, biết chưa.”
“…”
Lời này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó.
—— Là con người, đôi khi cũng đừng quá tự tin.
Anh thật sự như vậy sao???
*
Nam Chức đi tới ban công ngoài cửa sổ.
Quýt nhỏ trốn trong cái hộp giấy mà cô tìm được, thỉnh thoảng lại kêu meow meow vài tiếng, yếu ớt và bất lực.
“Mang Mang nhà chúng ta cuối cùng cũng có mèo con của riêng mình rồi.” Cổ Nguyệt Dương cười hiền dịu: “Bây giờ bà có thể yên tâm hơn một chút rồi. Có nó làm bạn, con sẽ không còn cô đơn nữa.”
Nam Chức lại cầm điện thoại lên, cũng mỉm cười, vừa định nói gì đó thì một tiếng sấm xuyên qua bầu trời.
Cổ Nguyệt Dương nhíu mày, nói: “Mang Mang, nếu sợ thì mở TV lên đi.”
“Con không sao đâu bà ngoại.” Cô nói: “Con vẫn luôn bật đèn sàn mà, nên là con cũng không sợ lắm.”
Hai bà cháu không nói chuyện nữa, Cổ Nguyệt Dương dặn dò Nam Chức đi nghỉ ngơi sớm, bà cũng phải đi siêu thị mua sắm chút đồ. Cuộc gọi video kết thúc.
Nam Chức kiểm tra lại cửa sổ một lần nữa.
Ngoài cửa sổ, mưa to như trút nước.
Những hạt mưa rơi lách tách trên mặt kính, giống như con quái vật nhỏ đang cố gắng phá vỡ lớp bảo vệ, vừa cười nhạo sự nhát gan của người trong nhà, vừa nổi cơn thịnh nộ.
Xoạt ——
Nam Chức kéo rèm lại
Trước khi bước vào phòng ngủ, Quýt nhỏ lại kêu meow meow.
Cô đi tới mở nắp hộp giấy khép hờ ra, cô nhóc này đang cuộn tròn lại thành một quả bóng để tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Em cũng sợ trời mưa tối sao?” Cô sờ sờ đầu nó: “Đừng sợ, có chị ở đây rồi. Hơn nữa trong nhà vẫn luôn bật đèn, em có thể nhìn thấy mọi thứ mà.”
“Meow ~~~”
Nam Chức dỗ dành Quýt nhỏ một lát rồi chỉnh đèn sàn lên chế độ lớn nhất, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
*
Cuối tuần sau, L.Z tổ chức hoạt động team building.
Do số lượng nhân viên khá đông nên tất cả nhân viên sẽ đi nghỉ dưỡng theo từng đợt và theo các phòng ban, trong đó bộ phận marketing và bộ phận kỹ thuật đi đợt đầu tiên.
Mọi người tới địa điểm đỗ xe buýt theo quy định rồi cùng nhau lên xe.
Nam Chức rất hòa thuận với những người khác, nhưng người cô thực sự thân thiết chỉ có mình Đinh Đang, hai người cũng đã đồng ý sẽ luôn đi cùng nhau.
“Nam Chức, bên này.” Đinh Đang tìm một vị trí ở chính giữa.
Nam Chức gật đầu. Khi cô vừa định đi tới thì một người nào đó ở phía sau đã đâm vào bả vai cô.
“Chiếc xe này khá rộng rãi.” Khương Ni cười nói với đồng nghiệp: “Chúng ta ngồi ở đây đi, tôi muốn ngồi bên cạnh cửa sổ.”
Nam Chức nhìn cái người thậm chí một câu “Xin lỗi” còn không nói ra, tuy trong lòng có hơi khó chịu, nhưng cô cũng không quá để tâm, đi tới đó tụ hội với Đinh Đang.
Chiếc xe buýt lắc lư trong một tiếng rưỡi, cuối cùng dừng lại ở khách sạn nghỉ dưỡng quốc tế Hải Vân Đỉnh.
Đây là thương hiệu khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp trực thuộc tập đoàn sừng sỏ trong giới khách sạn trong nước, tập đoàn Thịnh Trân. Ngoại trừ cái này, tập đoàn Thịnh Trân còn kinh doanh khách sạn thương vụ 5 sao và khách sạn 6 sao hạng sang.
Lúc vào đăng ký ở đại sảnh, mọi người đã bàn bạc kế hoạch cho hai ngày một đêm, ngoài đồ ăn ra thì đương nhiên phải vui vẻ rồi.
“Tôi nghe nói trên tầng hai của khách sạn này có một khu vui chơi, trong đó có trò chạy thoát khỏi phòng bí mật.”
Đinh Đang đã tìm hiểu từ trước, lâp tức đáp lời: “Đúng rồi! Có năm chủ đề! Pháo hoa màu đen, con đường cuối cùng…”
“A!”
Trong đại sảnh tráng lệ đột nhiên vang lên một tiếng hét không phù hợp với ngoại cảnh.
Lăng Hách lại một lần nữa tỏa sáng trên sân khấu cùng với tác phẩm điêu khắc bằng băng bên cạnh anh ta.
“Lăng tổng và giám đốc kỹ thuật Ngôn thực sự đi cùng chúng ta kìa!” Một nữ đồng nghiệp hào hứng nói: “Có đi khe suối tôi cũng thấy sướng!”
Các đồng nghiệp nữ khác cũng sôi nổi đáp lại.
Kể từ lần trước giám đốc kỹ thuật Ngôn “một thoáng kinh hồng” trong nhà ăn lần trước, Lăng Hách vốn ngồi vững vàng trên ngôi vị đệ nhất soái ca của L.Z đã phải thoái vị nhường chỗ.
(*) Một thoáng kinh hồng: ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai
Bây giờ, lão Phật gia vẫn là lão Phật gia, nhưng Phật ở đây không phải cái đầu trọc lóc của anh, mà là nhan sắc của anh.
Nam Chức không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người này.
Người ta bỏ tiền mời cả công ty đi chơi thì sự tham gia của bọn họ cũng không phải điều gì bất thường cả.
Chẳng qua vừa nhìn thấy tảng băng điêu khắc nào đó xuất hiện, ánh mắt của cô có chút né tránh, nhất thời muốn trở thành một con rùa.
“Đã xử lý xong thủ tục chưa?” Lăng Hách hỏi.
Với tư cách là đội trưởng, trưởng phòng Ngô giơ tay, nói: “Đã xử lý xong hết rồi, Lăng tổng.”
Lăng Hách gật đầu, ánh mắt tìm thấy Nam Chức trong đám người, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy mọi người nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng.”
“Vâng, Lăng tổng!”
Mọi người vốn đã rất phấn khích lại càng thêm phấn khích hơn, một đám người như được tiêm máu gà, chạy tán loạn.
Nam Chức và Đinh Đang trở về phòng để dọn đồ đạc.
Đinh Đang đang trang điểm trong phòng tắm, Nam Chức thì ngồi trong phòng nói chuyện điện thoại với Trần Diệp An, nghe cô ấy phàn nàn về buổi xem mắt kỳ lạ mà cô ấy vừa mới trải qua.
“Nam Chức, không còn sớm nữa, chúng ta tới nhà hàng đi.”
Trần Diệp An vẫn còn đang nói rất hăng say, nếu lúc này không để cô ấy xả ra hết thì “vị đại ca” này có thể lái xe tới đây tìm cô để tiếp tục nói.
“Cô đi trước đi.” Nam Chức chỉ vào điện thoại: “Bạn của tôi đang có chuyện rất quan trọng.”
Đinh Đang gật đầu.
Anh Trần đầy phẫn nộ lại buồn tủi gần 20 phút nữa, cuối cùng cũng buông tha cho Nam Chức.
Cô vào phòng tắm trang điểm đơn giản rồi đi đến nhà hàng.
Lúc mở cửa, Ngôn Trạm tình cờ đi ngang qua trước mặt cô.
“…”
Muốn trở thành con rùa cũng không được.
Hai người không thể tránh khỏi việc sẽ đi chung một con đường, hơn nữa cũng sắp là lần thứ N bọn họ cùng đi thang máy với nhau.
Nam Chức ấp úng mấy lần, cuối cùng khi thang máy mở ra, cô chủ động nói: “Lời tôi nói lần trước không được dễ nghe, tôi xin lỗi.”
Người ta lúc đó cũng có ý tốt mà nhắc nhở, là cô đã quá nhạy cảm, đã truyền hết những cảm xúc tồi tệ đang trào dâng trong lòng cho anh.
Ngôn Trạm không để ý đến cô, cất bước vào trong thang máy.
“…”
Vấn đề lớn như vậy sao?
Nam Chức oán thầm trong lòng, đang định ấn một cái thang máy khác liền nhìn thấy Ngôn Trạm giơ tay chặn cửa thang máy lại, hỏi: “Không vào sao?”
“…”
Trong thang máy của Hải Vân Đỉnh có mùi thơm thoang thoảng của hoa sơn chi, rất dễ chịu.
Thảm dưới chân cũng là loại thảm cashmere tốt nhất, dù đi chân trần cũng sẽ không cảm thấy bị cộm. Thậm chí cả tiếng nhạc phát ra cũng không phải tùy tiện chọn một bản nhạc mashup nào đó, mà là một bản nhạc giao hưởng mang tới hương vị tuyệt vời khi bạn lắng nghe nó, nhẹ nhàng và không bị mất nhịp điệu.
Nam Chức không biết có phải là do mùi thơm làm dịu cảm xúc đi hay là do âm nhạc có tác dụng gì đó, cô ở cùng một không gian với tên mắc chứng hoang tưởng tự truy hại này cũng không còn quá khó thở nữa.
“Vừa rồi,” Ngôn Trạm mở miệng: “Cô nói xin lỗi vì lời nói nào của cô?”
“…”
A, điều này có nghĩa là chỉ trích lời nói của cô luôn không dễ nghe chút nào. Vậy sao anh không thử nhìn xem mình đã làm những gì đi?
Người này không cứu chữa được nữa rồi, sự sống còn và sáng tác của Beethoven cũng trở nên vô ích.
Nam Chức thở dài, nói: “Mèo.”
Ngôn Trạm gật đầu: “Đưa nó tới bệnh viện kiểm tra rồi sao?”
“Vâng.”
Quýt nhỏ được khoảng ba tháng tuổi, mọi thứ đều khỏe mạnh, chỉ là trước đó đã bị đói quá lâu, bị suy dinh dưỡng, cần một khoảng thời gian để phục hồi sức khỏe. Cũng giống như Quýt nhỏ hồi trước, chỉ tiếc là…
“Cô rất thích mèo sao?”
Nam Chức có hơi mất tập trung, cô ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt có chút mờ mịt.
Ánh sáng rực rỡ nhưng không chói lòa trong thang máy bao phủ khuôn mặt cô, làn da vốn đã trắng trẻo càng thêm như trứng gà bóc, mịn màng, tinh tế.
Ngôn Trạm đột nhiên cảm thấy ngứa tay, muốn —— Véo má cô.
“Vừa rồi anh mới nói gì cơ? Tôi không nghe rõ.” Nam Chức nói.
Yết hầu của Ngôn Trạm cuộn lên xuống, thấp giọng nói: “Cô rất thích mèo sao?”
“Vâng.” Cô mím môi, khóe miệng vô tình cong lên, để lộ nụ cười mờ nhạt: “Tôi rất thích.”
Ngôn Trạm chuyển tầm mắt đi chỗ khác, đẩy mắt kính lên, đáp “Ồ”.
“…”
Anh tự nhắc đến chủ đề này còn ồ cái gì mà ồ.
Đinh ——
Đến nhà hàng.
Nam Chức cũng đã nói lời xin lỗi, cũng không có ý định buôn chuyện với vị Phật gia này tiếp. Cô không còn gì để nói, chỉ nói “Tôi đi trước” rồi rời đi.
Bàn tay đang nắm chặt của Ngôn Trạm từ từ buông ra, nhưng nụ cười nhẹ của cô vừa rồi dường như vẫn còn ẩn hiện trước mắt anh.
Cô rất thích mèo.
Thực sự có một chút giống với tính cách của riêng cô —— Gai góc, nhưng thu hút.
Anh đi ra khỏi thang máy, suýt chút nữa thì đụng phải một cô gái đang chạy qua đó.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, tôi xin lỗi!” Khương Ni xin lỗi: “Tôi, tôi hấp tấp quá.”
Ngôn Trạm lạnh lùng nói “Không sao” rồi đi về phía nhà hàng mà không thèm nhìn cô gái đó đến một cái.
Khương Ni cắn môi.
Cô ta vừa mới tận mắt nhìn thấy nữ diễn viên lồng tiếng đó bước ra từ thang máy, theo sau lại là giám đốc kỹ thuật Ngôn… Hai người bọn họ cùng đi một mình trong thang máy.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Nhị Cẩu: Bà xã thích mèo, tôi cũng muốn được thích.
~
Cạm Bẫy Dịu Dàng
Đánh giá:
Truyện Cạm Bẫy Dịu Dàng
Story
Chương 10
10.0/10 từ 42 lượt.