Cái Bóng
21: Hoa Phong Nhã
Kết thúc chuyến du lịch trở về nước.
Dịch Nguyên lái xe đưa Ngôn Diệp Thành về nhà sau chuyến bay dài mệt mỏi.
Đến nơi cũng đã gần mười giờ đêm.
Đây là lần đầu tiên hắn đến nhà Ngôn Diệp Thành.
Căn Penthouse thông tầng đắt đỏ ở chung cư cao cấp Cynosure Palace này, chính là nhà riêng của anh ta.
Anh ta có vẻ rất chú trọng sự riêng tư, trong nhà không có người giúp việc.
Nhưng phòng ốc rất gọn gàng sạch sẽ.
Chắc hẳn là thuê giúp việc đến dọn dẹp định kỳ.
Giúp Ngôn Diệp Thành cất vali xong, bây giờ hắn mới nhìn ra vách kính cường lực.
Có thể thấy toàn cảnh thành phố lên đèn về đêm vô cùng đẹp.
Hắn rất thích đứng ở những nơi cao như thế này nhìn xuống bên dưới.
Mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.
Cảm giác như có thể nắm bắt tất cả ở trong tầm tay.
Có điều, Lâm Minh Viễn mà đứng đây nhìn xuống chắc té xỉu mất.
Cậu ấy sợ độ cao như vậy mà.
Vừa nghĩ tới đó, Dịch Nguyên bất giác nhoẻn miệng, không nhịn được mà cúi đầu cười cười.
Đúng vào lúc này, Ngôn Diệp Thành từ trong phòng đi ra, vô tình trông thấy nụ cười ngốc nghếch kia của hắn.
Anh ta hơi nghiêng đầu híp mắt, vẻ mặt đăm chiêu, im lặng nhìn hắn hồi lâu.
Mãi cho đến khi Dịch Nguyên quay sang, anh ta mới thu tầm mắt, thong thả bước tới.
“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, còn giúp tôi xách vali nữa.
Vất vả cho cậu rồi.”
Dịch Nguyên cười: “Thay vì khách sáo cảm ơn.
Anh hôn tôi một cái có phải thực tế hơn không.”
Ngôn Diệp Thành bước tới gần, nhón chân rướn người hôn lên môi hắn một cái, nói: “Thế này à?”
Hắn nhướng mày: “Qua loa quá, không thể chấp nhận được!” Nói xong, hắn nắm eo, đỡ gáy anh ta.
Rồi cúi đầu đặt xuống một nụ hôn sâu.
Đến khi Ngôn Diệp Thành mềm nhũn cả hai chân, thở không nổi nữa, hắn mới buông anh ta ra.
Nhìn ánh mắt động tình phủ một lớp hơi nước của anh ta.
Dịch Nguyên rất muốn ấn anh ta lên vách kính mà xỏ xuyên thâu đêm suốt sáng.
Dường như Ngôn Diệp Thành cũng có chung suy nghĩ này với hắn, anh ta ôm cổ hắn, thì thầm: “Cũng khuya rồi, hay là cậu ngủ lại rồi mai hẵng về.”
Dịch Nguyên thoáng do dự.
Giữa đũng quần đang dựng lều và về nhà…
Cuối cùng, hắn cắn răng hạ quyết tâm, nói: “Hôm khác đi, mai tôi bận nhiều việc lắm.”
Nhớ lại cuộc điện thoại đó, hắn vẫn bận lòng với tiếng khóc của Lâm Minh Viễn hơn.
Và cả câu nói kia nữa.
Dù sao dạo gần đây, hắn mải lo ở bên cạnh săn sóc bồi dưỡng tình cảm với Ngôn Diệp Thành, mà bỏ bê cậu.
Hơn nữa, hắn thật sự thấy nhớ Lâm Minh Viễn, rất muốn gặp cậu.
Nếu không gặp thì tâm trạng hơi bất an.
Hắn không biết tại sao, cũng lười nghĩ nhiều.
Ngôn Diệp Thành im lặng chốc lát rồi gật đầu: “Vậy cậu về đi.
Lái xe cẩn thận.”
Dịch Nguyên hôn lên má anh ta một cái, nói: “Khi khác tôi bù cho, nhé?”
Ngôn Diệp Thành nhìn khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo tuấn mỹ như minh tinh của hắn.
Không kiềm được, buột miệng nói: “Nếu cậu muốn bù thì dọn đến ở cùng tôi đi.”
Mặc dù đường đột, nhưng lời cũng đã nói ra rồi.
Thấy Dịch Nguyên sững người, sợ hắn không đồng ý, anh ta lại bảo: “Nếu cậu thấy nhà tôi xa công ty quá, không tiện đi lại, thì tôi mua một căn ở gần công ty cậu.”
Dịch Nguyên hơi bất ngờ với lời đề nghị của Ngôn Diệp Thành.
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ dọn đến sống chung với anh ta.
Thế nhưng, hai người sớm muộn gì cũng sẽ đính hôn.
Việc sống chung dưới một mái nhà là điều đương nhiên và khó tránh khỏi.
Hắn cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Coi như là làm quen với cuộc sống gia đình trước đi.
Nghĩ xong, Dịch Nguyên gật đầu: “Được, ngày mai tôi bảo trợ lý Giang dọn đồ của tôi qua trước.”
.
“Đừng đừng, để tôi dọn cho!”
Chị giúp việc vội chạy tới đẩy Lâm Minh Viễn ra.
Nhanh nhẹn dọn dẹp đống mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhà.
Tốc độ nhanh đến mức, khi cậu hoàn hồn lại thì sàn nhà đã sạch bong, người cũng chẳng thấy đâu nữa.
Trên bàn ăn đã được đặt một ly nước khác từ lúc nào.
Lâm Minh Viễn nhíu mày nhéo nhéo ấn đường.
Cũng may là ở công ty không bị phân tâm mắc lỗi.
Cậu biết mình không thể cứ như vậy mãi.
Nhưng không ngăn được bản thân nghĩ đến chuyện đó.
Cũng như không ngăn được sự khó chịu trong lòng.
Cậu uống hết ly nước, hít sâu một hơi.
Phải cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc thôi.
Đang định trở về phòng ngủ thì điện thoại chợt đổ chuông.
Lâm Minh Viễn cầm lên xem ai gọi.
Vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cậu vội bắt máy.
“Cục cưng, mau ra mở cửa cho tôi vào nào.”
“…”
Lâm Minh Viễn tưởng mình nghe nhầm.
Bình thường vào tối thứ bảy và chủ nhật hàng tuần, hắn đều phải trở về nhà chính.
Hôm nay là thứ bảy, cũng đã gần mười một giờ đêm rồi.
Cậu hơi bất ngờ, một là vì Dịch Nguyên đã về nước.
Hai là hắn vậy mà lại đến tìm cậu.
Nghe xong, cậu ngẩn ra chốc lát.
Trái tim đập điên cuồng đến gần như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Đầu óc nhất thời trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Chẳng biết là kích động hay thế nào, mà tay cậu cũng run lên.
Ném điện thoại sang một bên, rồi chạy như bay ra ngoài.
Vừa mở cửa, liền trông thấy Dịch Nguyên ôm một bó hoa hồng đỏ thẫm như máu.
Hắn đứng đó, đôi mắt hoa đào cong cong, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu.
Khuôn mặt phảng phất nét ngông cuồng đó, mới cách mấy ngày không gặp, mà đã trở nên vừa quen thuộc, và cũng vừa xa lạ.
Lâm Minh Viễn không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Đột nhiên thấy tủi thân vô cùng.
Cậu lao vào lòng Dịch Nguyên, dụi đầu vào hõm cổ hắn.
Tham lam hít ngửi mùi hương nước hoa mà cậu thương nhớ.
Bao đêm thao thức không sao ngủ được.
Thế nhưng, giữa muôn vàn cảm xúc bay bổng đan xen nhau.
Lâm Minh Viễn lại ngửi thấy một mùi hương trầm nhẹ, mang theo chút ngòn ngọt của trái cây tươi mọng đầu mùa cực kỳ quen thuộc.
Loại nước hoa gợi cảm này, cậu đã từng ngửi qua trước đây.
Chỉ trong thoáng chốc, Lâm Minh Viễn ngay lập tức hiểu ra.
Cậu thẫn thờ ngước mắt nhìn lên bầu trời tối đen như mực bên ngoài.
Ôm Dịch Nguyên trong lòng mà như ôm lấy bụi gai nhọn.
Lâm Minh Viễn khẽ nhíu mày nuốt xuống đắng chát trong cổ họng.
Cứ thế đứng ngay trước cửa nhà, ôm chặt cả người lẫn hoa, lặng im không nói tiếng nào.
Trên tay Dịch Nguyên vẫn còn cầm bó hoa.
Cả người bị ôm cứng ngắc không cách nào nhúc nhích được.
Dường như cảm nhận được sự kích động không tên của Lâm Minh Viễn.
Trái tim hắn vô thức mềm nhũn.
Lại như có một dòng nước ấm, mang theo thứ cảm xúc kì lạ, chầm chậm len lỏi qua từng mạch máu.
Nhẹ nhàng thẩm thấu vào tận xương tủy.
Chẳng biết đó là gì, nhưng khiến tâm tình hỗn loạn của hắn lắng xuống.
Bình yên và dễ chịu đến lạ.
Hắn cười cười hỏi: “Nhớ tôi không?”
Lâm Minh Viễn đáp lại hắn bằng một nụ hôn mãnh liệt.
Có vẻ như cậu chẳng còn bận tâm đến việc sẽ bị người khác trông thấy, kể cả người nhà của mình.
Dịch Nguyên nhịn xuống ham muốn, đẩy cậu ra.
Hắn không thể không lo nghĩ thay cho cậu được.
Hai cánh môi vừa tách ra, hắn thở dốc nói: “Vào phòng đã…”
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Minh Viễn túm tay kéo vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Sự chủ động dữ dội này khiến hắn rất bất ngờ.
Ngơ ngác để cậu lôi thẳng một đường vào trong thang máy.
Cửa thang máy vừa khép, Lâm Minh Viễn liền thô bạo ấn hắn lên vách thang máy, nhấn đầu ép hắn cúi xuống rồi hôn lên.
Tay còn lại không ngừng xoa nắn hạ bộ của hắn.
Kích thích cho vật đang ở trạng thái bán cương trong đũng quần hắn thức tỉnh hoàn toàn.
Trong buồng thang máy yên ắng, càng nghe rõ tiếng thở dốc hỗn loạn của hai người.
Lâm Minh Viễn vừa mút lấy đầu lưỡi Dịch Nguyên, vừa gấp gáp tháo dây nịt, móc vật cương cứng kia ra khỏi quần hắn mà vuốt ve.
Sau đó cậu buông hắn ra, rồi quỳ xuống há miệng ngậm lấy.
Cơn choáng váng vì nụ hôn cuồng nhiệt của Lâm Minh Viễn qua đi.
Đến khi thằng em bị lôi ra chơi đùa ngay trong thang máy, Dịch Nguyên mới giật mình tỉnh táo lại đôi chút.
Chẳng hiểu sao hôm nay Lâm Minh Viễn đột nhiên táo bạo khiếp người.
Táo bạo thì tốt, đương nhiên hắn rất thích.
Cực kỳ thích cậu như vậy nữa là đằng khác.
Có điều, địa điểm không đúng cho lắm thì phải?
Cmn đây là trong thang máy nhà cậu đó! Lỡ cửa vừa mở ra mà bà nội hay em trai cậu đứng đó thì tôi phải làm sao hả!
Không được, cái này có chút mạo hiểm rồi.
Da mặt hắn dày thật, nhưng có một số việc cần phải giữ thể diện.
Hắn sợ cảnh tượng mình đang được ăn kem nửa chừng bị người nhà cậu trông thấy, chắc họa mi ngừng hót luôn mất.
Hơn nữa, Lâm Minh Viễn còn chưa come out với gia đình.
Mà cho dù có muốn come out thì cũng không nên come out ở tình huống này.
Quá mất mặt!
Dịch Nguyên liên tục trừng mắt nhìn cửa thang máy.
Hắn hơi hoảng, đẩy đầu cậu ra.
Thế nhưng, thằng nhóc này rất cố chấp với cây súng của hắn.
Cứ mút chặt không chịu nhả.
Hai tay cũng ôm mông hắn cứng ngắc, khiến hắn không tài nào cựa quậy nổi.
Đầu lưỡi mềm ướt gian xảo liên tục khuấy đảo bên trong.
Làm người ta vô cùng nhụt chí, muốn buông xuôi mặc kệ tất cả mà đắm chìm vào thú vui xác thịt.
Hắn cắn môi nặng nề thở dốc, đầu óc chỉ còn sót lại tia lí trí cuối cùng, đứt quãng nói: "Cậu… ưm, dừng lại…”
Lâm Minh Viễn chẳng những không chịu ngừng, mà còn đột nhiên hút mạnh một cái.
Hắn nhịn không được, ngửa đầu bật ra tiếng rên rỉ trầm khàn gợi cảm.
Điều này cứ như đang cổ vũ đối phương cố lên, hãy cố lên vậy.
Quả nhiên, Lâm Minh Viễn cố lên thật.
Cậu tiếp tục phun ra nuốt vào, điên cuồng hút lấy hút để của hắn.
Đậu má, hút hút cái lông! Trừ hai hòn dé thì trong người tôi cmn không có trân châu cho cậu nhai đâu mà hút!
Vừa chửi thầm xong, bên dưới lại hút mạnh thêm mấy cái.
Khoái cảm kịch liệt từ nơi đó, hòa lẫn với nỗi sợ bị phát hiện, càng gia tăng sự kích thích.
Dịch Nguyên cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Đm cậu, đừng có hút nữa!!!
“A…”
Đúng vào lúc này, thang máy “ting” một tiếng, rồi mở ra.
Dịch Nguyên cứng đờ ngậm miệng lại, căng thẳng nhìn ra ngoài.
May mắn là không có ai.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vừa định mở miệng chửi thì bị Lâm Minh Viễn dùng môi chặn lại.
Lời mắng chửi liền biến thành âm thanh mút môi chùn chụt dâm đãng.
Tay Dịch Nguyên vẫn đang ôm bó hoa to, còn Lâm Minh Viễn thì cứ dính chặt lấy hắn.
Vừa hôn vừa đẩy vào phòng ngủ, khóa trái cả cửa phòng.
Toàn bộ quá trình không hề có cơ hội phản kháng.
Liên tục bị cậu dẫn dắt, đẩy lùi rồi lại lùi.
Lùi tới bên mép giường, hắn bị mất thăng bằng ngã ngửa xuống nệm giường mềm mại.
Bó hoa hồng đỏ thẫm rơi xuống sàn nhà.
Âm thanh thở dốc, nửa cởi nửa xé toát ra sự nôn nóng khó nhịn.
Quần áo từng món từng món nối tiếp nhau rơi xuống như mưa.
Phủ lên bó hoa tươi thơm ngát nằm dưới chân giường.
…
Dịch Nguyên vẫn duy trì tư thế nằm sấp, chẳng buồn nhúc nhích.
Hắn uể oải nghiêng đầu, nhìn Lâm Minh Viễn vươn tay ra nhặt bó hoa hồng lên, vui vẻ nhìn ngắm rồi hít ngửi.
Vẻ mặt thơ ngây hiền dịu vô hại này, hoàn toàn khác hẳn với tên cầm thú ban nãy đã đè hắn từ trên giường tới nhà tắm.
Chơi hắn muốn chết đi sống lại.
Không biết là do ở trên máy bay Dịch Nguyên quá phóng túng.
Sau đó đi một quãng đường dài mệt mỏi khiến tinh lực hắn bị vắt kiệt.
Hay là do hắn đã bỏ bê Lâm Minh Viễn nhiều ngày, đủ lâu để cậu bị nghẹn thành cầm thú.
Bây giờ mông hắn gần như chẳng còn cảm giác nữa.
Ra nhiều tới mức cả thân thể như bị đào rỗng.
Eo lưng đau nhức, rệu rã mỏi mệt, không còn sức nhấc nổi một ngón tay.
Có điều, nhìn thấy Lâm Minh Viễn vui, trong lòng hắn cũng vô thức vui theo.
Lâm Minh Viễn tươi cười ngắm nghía bó hoa một hồi.
Đột nhiên khựng lại, vẻ mặt hơi cứng đờ, không cười nữa.
Dịch Nguyên quan sát cậu nãy giờ, đương nhiên nhận ra sự bất thường này.
Hắn nghiêng người, chống tay ngồi dậy, lén nhìn vào bó hoa.
Nhận ra cậu vẫn chưa phát hiện bên trong có gì.
Vậy thì tại sao lại thay đổi sắc mặt?
Lúc rời khỏi nhà Ngôn Diệp Thành hắn mới đi mua bó hoa này.
Không lí nào cậu có thể phát hiện ra điều gì từ một bó hoa mới mua được.
Hay là do hắn chột dạ rồi tự suy diễn quá lên?
Chẳng hiểu sao, Dịch Nguyên hơi thấp thỏm, bèn hỏi: “Sao thế?”
Lâm Minh Viễn lắc đầu: “Không có gì.”
Dịch Nguyên thử thăm dò: “Cậu không thích hoa hồng đỏ à? Lẽ nào tôi nhớ nhầm rồi?”
Lâm Minh Viễn hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết tôi thích hoa hồng đỏ?”
Dịch Nguyên: “Chẳng phải sau vườn nhà cậu có mấy chậu hoa hồng nhung cổ à?”
Lâm Minh Viễn ngẩn người.
Đúng là cậu rất thích hoa hồng đỏ và có trồng thêm bốn chậu.
Từ nhỏ cậu đã luôn muốn có một vườn hoa hồng đỏ cho riêng mình.
Hoa càng đỏ thì cậu càng thích.
Vốn định mua thêm Janice Kellogg về trồng nữa.
Nhưng mà từ sau khi biết Dịch Nguyên không nhìn được màu đỏ, cậu đã dời hết mấy chậu hoa hồng cổ kia xuống, nhét vào một góc ở sân sau.
Lâm Minh Viễn đang thắc mắc, vì sao Dịch Nguyên ghét màu đỏ nhưng lại mua hẳn một bó hoa hồng đỏ thẫm này tặng cậu.
Không ngờ, hắn đến nhà cậu chỉ có một lần vào hôm đó mà đã phát hiện ra rồi.
Hơn nữa, hắn vẫn còn nhớ và để ý đến sở thích của cậu.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cậu cười tủm tỉm, buột miệng nói: “Thích.
Tôi giấu mấy chậu hoa vào trong góc, không nghĩ là anh lại…” Nói đến đây, nhận ra mình lỡ lời, cậu liền nín thinh.
Ngay sau đó, Lâm Minh Viễn lập tức hối hận.
Thà rằng cứ thoải mái nói tiếp.
Tự chột dạ ngừng ngang giữa chừng càng dễ lộ hơn.
Bây giờ thì hay rồi, tiến không được, mà lùi cũng không xong.
Quả nhiên, Dịch Nguyên rất nhanh đã nắm được vấn đề.
Hắn nhìn chằm chằm cậu chốc lát rồi đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Nghiêng đầu híp mắt, hỏi: “Chỉ có mấy chậu hoa thôi, cậu giấu làm gì?”
Ánh mắt sắc bén như chim ưng đã lâu không thấy kia, phảng phất mùi nguy hiểm của loài săn mồi.
Lâm Minh Viễn sợ nhất dáng vẻ này của hắn.
Cậu có thể nói dối để lấp liếm sơ hở.
Nhưng mà Dịch Nguyên không ngốc, chỉ cần hắn không mất trí nhớ về chuyện cặp lens lọc màu ngày trước.
Xâu chuỗi sự việc sơ sơ thôi, cũng đủ để cho hắn đoán được tám chín mươi phần trăm nguyên nhân cậu giấu chậu hoa rồi.
Hắn cố tình hỏi, tức là muốn xem thái độ của cậu.
Nếu cậu không mau biết điều mà thành thật khai báo.
Ngược lại còn nói dối để lấp liếm che đậy thì mới thật sự chọc tức hắn.
Lâm Minh Viễn lí rí nói: “Anh còn nhớ chuyện cặp lens không?”
Dịch Nguyên nhìn cậu: “Ừ.”
“Lúc đó… tâm trạng anh không tốt.
Tôi không biết mình đã nói hay làm gì sai.
Cũng không dám hỏi thẳng anh.
Tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có thể là do… cặp lens lạ kia.
Không chừng là do tôi thiếu hiểu biết, nói gì đó không đúng làm anh không vui.
Nên… có lên mạng tìm hiểu một chút.”
Dịch Nguyên im lặng hồi lâu, rồi nằm xuống, gối đầu lên cánh tay mình, nói: “Sau đó, cậu tìm ra cặp lens tôi đang dùng là lens mù màu.
Rồi cậu kinh hãi phát hiện Tổng giám đốc Dịch Nguyên tôi, vậy mà lại bị mù màu.
Thầm nghĩ, bảo sao tôi đặc biệt ghét màu đỏ.
Đến cả quần xi líp màu đỏ cũng không cho cậu mặc.”
Hắn nhướng mày: “Đúng không?”
Lâm Minh Viễn nhìn ra hắn hơi khó chịu, nhưng trông không có vẻ gì là tức giận.
Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Trừ câu cuối.
Tôi không có niềm đam mê mãnh liệt với quần lót màu đỏ.”
Dịch Nguyên cười một hồi, rồi thở dài: “Ầy, thật ra không tới mức đó.
Nói như cậu, xung quanh tôi đâu đâu cũng có màu đỏ.
Đèn giao thông, son môi của phụ nữ, biển báo, kể cả máu chảy trong cơ thể tôi cũng là màu đỏ.
Chẳng lẽ tôi tự hủy luôn cho bỏ ghét à?”
Hắn trở mình nằm nghiêng, nói: “Tôi lớn bằng này rồi, từ lâu đã không còn cáu gắt với vấn đề đó như hồi nhỏ nữa.
Chỉ là những lúc tâm trạng không tốt thì mới khó ở thôi.”
Lâm Minh Viễn gật đầu, lại nghe hắn nói: “Cậu thích hoa hồng đỏ thì cứ trồng theo ý thích của mình đi.
Đem mấy chậu hoa kia ra chỗ sáng ấy.
Hoa này ưa nắng, thiếu nắng nó không ra hoa nổi đâu, hoặc cho ít hoa với dễ bị sâu bệnh lắm.”
Hai mắt Lâm Minh Viễn sáng lên, nhoẻn miệng cười, gật gật đầu: “Ừm!” Đoạn, cậu chợt nhớ ra gì đó, nói, “Phải rồi, hôm nay anh không về nhà chính hả?”
Dịch Nguyên sờ eo cậu: “Không, sáng mai tôi mới về.
Tầm chiều sẽ đến đón cậu đi sinh nhật Tăng Tuyết Dĩnh.” Đoạn, hắn lại bảo, “Bốn giờ nhớ gọi tôi dậy.”
Vậy anh ngủ trước đi, tôi phải cắm hoa vào bình đã, để lâu sẽ héo mất.”
Lâm Minh Viễn vừa nói vừa tháo dây ruy băng.
Giấy gói hoa mở ra, một chiếc hộp quà màu đen trượt xuống.
Cậu ngạc nhiên cầm lên, rồi quay qua nhìn hắn.
Dịch Nguyên khẽ nói: “Mở ra xem đi.”
Điều này quả thật khiến Lâm Minh Viễn rất bất ngờ.
Không nghĩ rằng bản thân là đàn ông mà còn được người mình thích tặng hoa.
Hoa cũng là loài hoa mình thích.
Bên trong bó hoa đó, vậy mà lại có thêm một món quà khác nữa.
Cậu không giấu được niềm vui, vội mở hộp quà ra.
Bên trong là chiếc hộp nhung đựng trang sức vô cùng sang trọng.
Vừa mở hộp trang sức, liền không kiềm được mà cong khóe môi nở nụ cười.
Đó là một sợi dây chuyền bạch kim sáng bóng.
Mặt dây chuyền hình con thỏ nhỏ tròn quay như cục mochi bằng bạch kim.
Hai bên mắt đều được đính đá quý màu đỏ lấp la lấp lánh.
Vừa tinh xảo vừa đáng yêu.
Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn cười tươi đến mức lộ ra lúm đồng tiền cùng hai chiếc răng thỏ.
Trông còn xinh đẹp và đáng yêu hơn con thỏ nhỏ cậu đang cầm trong tay nữa.
Hắn cũng vô thức cong cong khóe môi cười theo.
“Thích không?”
Lâm Minh Viễn gật đầu, không sao rời mắt khỏi sợi dây chuyền: “Ừm, tôi thích lắm! Cảm ơn anh.”
Dịch Nguyên nói: “Hai viên kim cương đỏ này tôi phải tốn không ít công sức mới có được đó.”
Lâm Minh Viễn kinh ngạc mở to mắt: “Kim cương đỏ? Hai con mắt thỏ này ấy hở?”
Hắn cười bảo: “Ừ, trông nhỏ vậy thôi chứ khóooo kiếm lắm đó!”
Đoạn, hắn ngồi dậy, cầm lấy sợi dây chuyền giúp cậu đeo vào.
Lâm Minh Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng mân mê con thỏ nhỏ.
Trái tim như được ngâm trong hủ mật.
Trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Cảm giác lâng lâng như đang bồng bềnh trôi nổi trên những đám mây màu hồng vậy.
Dịch Nguyên ngắm nghía chốc lát, rồi nắm cằm cậu lắc qua lắc lại, nói: “Sợi dây chuyền này tôi đặt Phó Huyền thiết kế lâu rồi.
Hàng độc quyền, trên thế giới chỉ có một.
Dành riêng cho mỗi mình Tiểu Viễn của chúng ta thôi đó nhé!”
Đoạn, hắn thở dài: “Vì mãi mà vẫn chưa tìm được kim cương đỏ để khảm vào.
Nếu không thì cũng chẳng phải đợi lâu đến vậy.”
Khi dây chuyền làm xong, hắn vốn định đợi lúc đi xem phim rồi tặng cậu.
Nào ngờ Ngôn Diệp Thành đột nhiên đòi đi du lịch.
Nên kéo dài tới bây giờ mới tặng cho cậu được.
Lâm Minh Viễn nghe xong, nhịn không được liền đè hắn xuống hôn ngấu nghiến một trận.
Nhác thấy ngón tay hư đốn kia bắt đầu thò vào khe mông mình.
Còn bụng dưới cứ bị cái thứ cương cứng đó chọt chọt vào.
Dịch Nguyên hết hồn, vội túm cổ tay cậu ngăn lại.
Hắn nghiêng đầu, dứt ra khỏi nụ hôn tràn đầy ham muốn của Lâm Minh Viễn, nói: “Đừng đừng đừng! Tôi mệt lắm rồi, sáng còn phải dậy sớm nữa.”
Da thịt trần trụi dán sát vào nhau không một kẽ hở.
Lâm Minh Viễn rũ mắt nhìn Dịch Nguyên nằm bên dưới thân thể mình.
Sườn mặt góc cạnh nam tính, sống mũi cao thẳng.
Đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình.
Từng đường nét trên cơ thể hắn đều hoàn mỹ đẹp đẽ không chút tì vết.
Càng nhìn càng khiến người ta rạo rực, muốn điên cuồng chiếm lấy.
Lâm Minh Viễn siết chặt drap giường, lồng ngực phập phồng.
Cậu im lặng nhìn hắn hồi lâu, rồi cười cười ngồi dậy.
Dịch Nguyên sao có thể không nhìn ra ham muốn khó nhịn trong mắt Lâm Minh Viễn.
Hắn cũng là đàn ông, cho nên hiểu rất rõ cảm giác bức bối khi không được giải tỏa ấy hơn bất cứ ai.
Thấy cậu ngồi dậy định bước xuống giường.
Hắn vội nắm lấy cổ tay cậu kéo lại.
“Hay là… để tôi giúp cậu nhé?”
Lâm Minh Viễn nói: “Ngủ đi.”
Dịch Nguyên tiếp tục dụ dỗ: “Dùng miệng đó, không muốn sao?”
Lâm Minh Viễn hơi khựng lại chốc lát, rồi đứng dậy ôm bó hoa lên.
Cậu ấn trán đẩy hắn nằm xuống, dịu dàng nói: “Anh mệt thì nghỉ đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa.
Tôi tự giải quyết được, ngủ đi.” Dứt lời, cậu nhìn ly nước đã cạn đặt trên tủ đầu giường, hỏi, “Còn khát nước không?”
Hắn ngáp một cái, gật đầu: “Hơi khát rồi.”
Lâm Minh Viễn chỉnh lại áo choàng ngủ của mình, nói: “Đợi chút, tôi đi rót nước cho anh.”
Sau đó cúi xuống hôn lên trán Dịch Nguyên.
Rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người hắn.
Khiến hắn dễ chịu thoải mái đến mức, hai mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Hắn mơ màng khẽ nói: “Ừ.”
.
Không nghĩ tới, chỉ đi dự sinh nhật thôi mà phải chải chuốt diện suit trang trọng như thế này.
Trước đây cậu đi sinh nhật bạn học, chỉ mặc đồ thoải mái hoặc là lôi quần áo mới ra mặc.
Tổ chức đơn giản theo kiểu ba mẹ cho tiền để đãi bạn bè cùng ra ngoài đi ăn với nhau một bữa.
Hoặc cùng nhau đem đồ ăn thức uống ra ngoài, vừa tự nấu nướng vừa quậy phá rất vui.
Đứa nào nhà có điều kiện một chút thì làm một bàn tiệc lớn gồm nhiều món đãi ở nhà.
Bây giờ Lâm Minh Viễn mới thật sự được mở mang tầm mắt.
Sinh nhật Tăng Tuyết Dĩnh được tổ chức ở khách sạn năm sao xa xỉ.
Với hơn bốn trăm vị khách mời.
Tất cả đều là các cậu ấm cô chiêu và doanh nhân thuộc giới siêu giàu.
Thấp thoáng còn có thể thấy một số người mẫu, minh tinh hạng A và ca sĩ đình đám đến dự.
Từ bánh kem, thức ăn, trang trí, cho đến chiếc đầm dạ hội lộng lẫy mà cô ấy mặc, đều được thiết kế riêng bởi các nhà thiết kế và đầu bếp danh tiếng.
Bữa tiệc sinh nhật này quả thật rất hoành tráng.
Nhìn chẳng khác nào đám cưới.
Mà những đám cưới trước đây cậu từng đi dự cũng không lớn đến vậy.
Lâm Minh Viễn thầm trầm trồ không thôi.
Dịch Nguyên cầm ly rượu, đang cười nói xã giao với vài người quen.
Thấy cậu ngó tới ngó lui, hắn bèn quay sang, hơi cúi xuống, ghé vào tai cậu hỏi nhỏ: “Cậu là fan của ai trong số bọn họ à? Muốn xin chữ ký hay chụp hình chung không, tôi gọi qua cho.” Đoạn, hắn lại bảo, “Muốn hẹn đi ăn một bữa cũng không phải là không thể.”
Lâm Minh Viễn tròn mắt kinh ngạc: “Còn có thể như vậy nữa ư?”
Đường Nhược Sang bên cạnh nghe được, cười bảo: “Đương nhiên rồi! Bọn họ còn phải lấy lòng chúng tôi để tranh tài nguyên với vốn đầu tư mà.” Hắn ta chỉ qua một nam diễn viên đẹp trai đằng xa, nói, “Cậu biết bộ phim điện ảnh phá đảo doanh thu phòng vé vừa rồi của cậu ta là do ai đầu tư không?”
Lâm Minh Viễn lập tức hiểu ra, cậu nhìn Dịch Nguyên.
Hắn cười cười, nhưng không tiếp tục đề tài kia nữa, mà hỏi: “Cậu muốn gặp ai thì cứ nói, tôi gọi qua.”
Cậu lắc đầu: “À không, tôi không phải fan của ai cả.
Chỉ là cảm thấy mới mẻ với hơi tò mò thôi.”
Hắn nhướng mày: “Tò mò?”
Lâm Minh Viễn: “Sinh nhật của anh và mọi người cũng tổ chức như vậy à.”
Dịch Nguyên ôm vai cậu, cười nói: “Không hẳn.
Mỗi năm mỗi khác, tùy sở thích với tâm trạng thôi.
Có năm tôi tổ chức ở nhà, có năm ra nước ngoài tổ chức.
Sinh nhật của mình mà, chủ yếu là vui vẻ thoải mái.”
Triệu Cẩn Ngôn cũng cười bảo: “Đúng đó.
Năm nào Tăng Tuyết Dĩnh cũng tổ chức sinh nhật ba bốn ngày.
Một đêm diện bảy bảy bốn mươi chín cái đầm dạ hội luôn.
Tính ra năm nay nó làm đơn giản hơn mọi năm rồi.”
Tổ chức sinh nhật tới ba bốn ngày? Như này là đơn giản rồi á?
Dịch Nguyên khẽ nói: “Sau này sinh nhật của cậu cũng sẽ tổ chức như vậy.”
Lâm Minh Viễn ngẩng đầu lên.
Đang định nói gì đó thì thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Nhíu mày nhìn chằm chằm đằng sau cậu.
Sau đó, cả Triệu Cẩn Ngôn và Đường Nhược Sang đều làm động tác y hệt.
Cậu cũng vô thức quay đầu nhìn theo.
Phát hiện ra hướng bọn họ nhìn, chính là một người đàn ông tầm hai mươi mấy tuổi.
Người đàn ông đó đang cầm ly rượu, nói chuyện với một nhóm doanh nhân cách chỗ bọn họ mấy dãy bàn ở phía bên kia.
Mặc dù chỉ nhìn từ xa, nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy người đàn ông đó vô cùng đẹp trai.
Vóc dáng rất cao, ước chừng một mét chín bằng Dịch Nguyên.
Làn da rám nắng khỏe khoắn, vai rộng eo thon.
Tỉ lệ khung xương hoàn hảo, cộng thêm chăm chỉ tập thể hình mà dáng người trông không khác gì siêu mẫu.
E rằng, đến siêu mẫu nổi tiếng cũng chẳng thể sánh bằng.
Người đàn ông kia không những đẹp trai mà còn rất biết sửa soạn.
Toàn thân diện suit đen ba mảnh bảnh bao.
Tóc tai chải chuốt, vuốt gel tạo kiểu gọn gàng thời thượng.
Ngũ quan đẹp như tạc, mũi cao mày rậm, sườn mặt góc cạnh cực kỳ nam tính.
Tuy nhiên, vẻ mặt hắn lạnh như tiền.
Chính là kiểu đáng sợ, khiến người ta bất giác phải rùng mình.
Từng cử chỉ nhấc tay nhấc chân đều toát ra phong thái của kẻ ăn trên ngồi trước.
Thuộc dạng quý phái trời sinh, chứ không phải loại kiểu cách giàu xổi thích ra vẻ.
Chỉ liếc mắt nhìn sơ qua thôi cũng đủ biết, người này không dễ gần.
Có điều, sắc mặt hắn hơi tiều tụy.
Ánh mắt tối tăm cay nghiệt, mang lại cảm giác gì đó rất khó chịu mà cậu không thể nói rõ.
Hay đúng hơn là, trông hắn giống như một cái xác không hồn tràn ngập oán khí vậy.
Không ngờ, bây giờ vậy mà lại được tận mắt nhìn thấy một người xuất sắc không thua kém gì hắn.
Hoàn toàn dập tắt hào quang của đám minh tinh muôn màu muôn vẻ nơi đây.
Người đàn ông kia cực kỳ thu hút.
Đứng trong rừng người ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy.
Vậy mà hắn vẫn nổi bần bật, tựa như hạc giữa bầy gà.
Khiến người ta không sao rời mắt khỏi hắn.
Vừa nghĩ thế xong, liền thấy Dịch Nguyên đặt ly rượu xuống bàn, trầm giọng nói: “Tôi đi một lát sẽ quay lại.”
Lâm Minh Viễn còn chưa kịp phản ứng thì Dịch Nguyên đã lách qua đám người bỏ đi mất.
Triệu Cẩn Ngôn khẽ nhíu mày, thấy cậu quay sang liền cười bảo: “Ngồi xuống lấp đầy cái bụng đã nào, Dịch Nguyên đi xã giao một lát rồi sẽ quay trở lại.
Ăn thôi, ăn thôi.”
Lâm Minh Viễn cảm thấy thái độ của bọn họ hơi lạ.
Những người ngồi cùng bàn cũng vậy.
Cậu không tiện hỏi.
Mà cho dù cậu hỏi, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không nói.
Thế nhưng ăn chưa được mấy miếng thì bên kia bỗng xôn xao.
Vài bàn gần chỗ cậu, các vị khách cũng lần lượt buông dao nĩa rồi đứng lên.
Vẻ mặt hoang mang, ánh mắt thì hóng hớt.
Lâm Minh Viễn không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà hướng mọi người nhìn chính là hướng Dịch Nguyên rời đi.
Cậu hơi bất an, định đứng dậy thì bị Đường Nhược Sang túm cổ tay ngăn lại.
“Ăn đi, chắc ai say xỉn gây chuyện chú ý thôi.
Kệ bọn họ.”
Đúng vào lúc này, Lâm Minh Viễn loáng thoáng nghe thấy tiếng hét của Dịch Nguyên từ xa.
“Thằng khốn nạn, mày đã làm gì cậu ấy?”
Âm nhạc cũng tắt, ca sĩ hoảng sợ ngừng hát, vội vàng chạy xuống.
Hơn phân nửa khách mời được nhân viên phục vụ và vệ sĩ hỗ trợ tháo chạy ra khỏi cửa.
Trong thoáng chốc, chỉ còn lại tầm vài chục người là bạn bè quen thân với chủ nhân bữa tiệc nán lại xem.
Đến nước này, Lâm Minh Viễn không thể tiếp tục ngồi yên được nữa.
Cậu đứng phắt dậy, chen qua đám đông.
Từ xa đã trông thấy Dịch Nguyên như phát điên nắm cổ áo người đàn ông ban nãy.
Hắn nghiến răng dí sát mặt vào người đàn ông đó mà quát to.
Khi cách chỗ bọn họ ngày càng gần.
Tiếng tranh cãi mỗi lúc một rõ ràng hơn.
“Ngụy Tư Thần! Rốt cuộc mày đưa cậu ấy đi đâu?”
Ngụy Tư Thần để mặc cho Dịch Nguyên nắm lấy cổ áo của mình, nói: “Đưa đi?” Đoạn, hắn hừ lạnh một tiếng, “Tao với cậu ta đã chẳng còn quan hệ gì từ lâu rồi.”
Dịch Nguyên nghe xong liền ngây người.
Ngụy Tư Thần nở một nụ cười bất cần, trong mắt ánh lên vẻ cay nghiệt, nhếch môi nói: “Hoa Phong Nhã tao chơi chán rồi.
Mày tìm được thì tao tặng cho mày đó.”
Vừa nghe thấy cái tên này, Lâm Minh Viễn liền khựng lại bước chân.
Hoa Phong Nhã…
Lại là Hoa Phong Nhã!
Dịch Nguyên gây sự ngay tại sinh nhật của bạn mình là vì anh ta sao?
Lâm Minh Viễn ngẩn người.
Giữa cậu và hắn chỉ còn cách nhau một dãy bàn.
Vậy mà ngỡ như đang cách xa nghìn trùng.
Cậu nhìn cơn thịnh nộ bùng nổ trong mắt Dịch Nguyên.
Ngay lập tức, hắn thình lình tung một nắm đấm không báo trước.
Mà Ngụy Tư Thần không tránh không né, bộ dạng bất cần, giống như cố tình nhận lấy cú đấm này vậy.
Đồng thời cũng vung tay đáp trả Dịch Nguyên một cú.
Bọn họ đánh vào mặt đối phương, rồi cùng lúc nhấc chân đạp vào bụng đối phương.
Cả hai đều ngã ra phía sau.
Đụng đổ bàn ghế và đồ ăn thức uống bên trên.
Tiếng la hét thất thanh đầy sợ hãi của các cô gái, hòa cùng tiếng đổ vỡ ầm ầm của bàn ghế chén đĩa.
Khiến khung cảnh này phút chốc liền trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, liên tục lùi lại mấy bước.
Từ một vòng tròn nhỏ biến thành một vòng tròn lớn.
Chính giữa vòng tròn người đông đúc vây quanh, là hai người đàn ông dáng vẻ bất phàm đang lao vào đánh nhau.
Từng đòn tấn công đều ác liệt chẳng biết kiềm chế, hệt như có thâm thù đại hận.
Bộ dạng không chết không ngừng.
Thế nhưng, tuyệt nhiên không một ai dám đứng ra can ngăn bọn họ.
Lâm Minh Viễn chưa từng trải qua huấn luyện bài bản.
Nhưng nhìn cách Dịch Nguyên và Ngụy Tư Thần đánh nhau, ngay cả cậu cũng nhận ra hai người họ đều được huấn luyện chuyên nghiệp.
Hơn nữa, thể lực lại ngang nhau, không phân cao thấp.
Ra đòn hiểm ác, dùng lực rất mạnh.
Biết cách né tránh và biết đánh ở đâu sẽ khiến cho người kia đau không gượng dậy nổi.
Có điều, không hiểu sao Lâm Minh Viễn cảm thấy người tên Ngụy Tư Thần kia trông có vẻ suy sụp.
Trạng thái kiệt quệ này rất giống với lần đầu tiên cậu gặp Dịch Nguyên.
Mà lời lẽ cay nghiệt chất chứa hận thù và chán ghét đó, cũng không giống như đang giả vờ.
Cậu định ra ngăn, bỗng dưng cổ tay bị ai đó túm chặt, kéo lại.
Quay đầu nhìn thì thấy chủ nhân bàn tay đó là Đường Nhược Sang.
“Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!” Đoạn, hắn ta nhíu mày lắc đầu bảo, “Đừng đi.”
Không để cậu thắc mắc, hắn ta nhanh chóng nói tiếp: “Hai đứa nó đánh nhau không ai can được đâu, ai can là bị tụi nó đánh luôn đó.
Dịch Nguyên không để mình chịu thiệt, không sao đâu.
Cậu đừng lo, giải quyết xong là tự giải tán thôi, kệ tụi nó đi.”
Lâm Minh Viễn nhíu mày: “Nhưng…”
Cậu còn chưa nói xong, người đứng bên cạnh đã ngắt lời: “Đúng rồi đấy, không muốn bị liên lụy thì nghe lời cậu ta đi.
Chuyện bọn họ đánh nhau vì tranh giành Hoa Phong Nhã đâu phải mới ngày một ngày hai.”
Không ngờ Trình Khả Duy cũng là khách mời trong bữa tiệc này.
Chẳng biết cậu ta đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào.
Giọng điệu cứ như đang tự giễu cợt bản thân.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của cậu, chính là câu nói kia.
Lâm Minh Viễn không nhịn được, hỏi: “Ý anh là sao?”
Trình Khả Duy lắc lắc ly rượu, tầm mắt vẫn không dời khỏi hai người đàn ông phía trước, nói: “Cậu không học cùng trường với chúng tôi, khó tránh không biết chuyện này.”
“Từ hồi còn đi học, Dịch Nguyên và Ngụy Tư Thần là tay chơi có tiếng ở Nam Dương.
Vậy mà cả hai tay chơi đó đều cùng phải lòng một người.
Cùng từ bỏ cuộc chơi để nghiêm túc theo đuổi người kia.
Bọn họ vì người kia mà không ít lần đối đầu, thậm chí đánh nhau đến bán sống bán chết.”
Trình Khả Duy quay sang nhìn Lâm Minh Viễn, nhếch môi bảo: “Người kia là ai chắc cậu cũng biết rồi đấy.” Cậu ta nhấp ngụm rượu, nói, “Chuyện đó trở thành giai thoại nổi tiếng toàn trường chúng tôi, ai ai cũng biết.
À không, toàn thành phố luôn ấy chứ.”
Cậu ta lại cười tự giễu: “Thời đi học, mọi người đều nói Hoa Phong Nhã chính là quả báo của đám tay chơi bọn họ.
Tôi cảm thấy nói như vậy không hề sai chút nào.”
“Ngụy Tư Thần nam nữ đều ăn, vậy mà dám từ bỏ tất cả vì cậu ta.
Thậm chí từ bỏ luôn quyền thừa kế chỉ để ở bên cậu ta.”
“Còn Dịch Nguyên vì cậu ta mà quậy một trận lớn.
Khiến ba mẹ mình suýt chút nữa là ly hôn.”
Trình Khả Duy chua chát nói: “Mối tình đầu đúng là có khác.”
Nghe đến đây, trái tim Lâm Minh Viễn chợt nhói lên.
Thì ra, Hoa Phong Nhã là mối tình đầu của Dịch Nguyên.
Người con trai hắn xem như ngọc ngà châu báu.
Là sắc màu còn thiếu trong cuộc đời hắn.
Là người hắn dốc hết trăm cay nghìn đắng để theo đuổi.
Là người hắn cầu mà không được.
Thế nhưng kẻ có được thì không biết trân trọng.
Ngược lại còn xem như cỏ rác, nói vứt bỏ là vứt bỏ.
Thử hỏi xem có đáng ghét hay không?
Chẳng trách Dịch Nguyên lại tức giận và đau lòng đến vậy…
Trình Khả Duy thở dài: “Lâm Minh Viễn, tôi ghét cậu thật.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy chúng ta có điểm rất giống nhau.” Cậu ta ngước lên nhìn Lâm Minh Viễn, nở một nụ cười mỉa mai, nói, “Đều là nhân vật phụ đáng thương trong chuyện tình của bọn họ.”
“Ầm!!!”
Lâm Minh Viễn bị tiếng động đinh tai nhức óc kia làm giật mình.
Thấy hai người trước mặt không hề có ý ngừng lại.
Càng lúc càng đánh ác liệt hơn.
Mặt mày lẫn hai bàn tay bọn họ toàn là máu.
Trên sàn nhà cũng vấy đầy máu từ lúc nào.
Cậu như bừng tỉnh, liền chạy lên, nhưng cánh tay lần nữa bị níu chặt.
Đường Nhược Sang lẫn Triệu Cẩn Ngôn đều kéo cậu về.
Vẻ mặt căng thẳng, nhíu mày lắc đầu ra hiệu.
Triệu Cẩn Ngôn nói: “Hai đứa nó đánh nhau cậu đừng có can thiệp vào.
Dịch Nguyên nó đánh luôn cậu thật đấy!”
Thấy Dịch Nguyên bị thương, Lâm Minh Viễn đâu còn tâm trí nào để quan tâm những chuyện khác.
Cậu không tin hắn sẽ thật sự đánh luôn cả mình như lời bọn họ nói.
Hơn nữa, cậu sợ nếu cứ để họ tiếp tục đánh nhau thì sẽ xảy ra án mạng mất.
Lâm Minh Viễn vô cùng lo lắng, giằng tay ra: “Vậy chẳng lẽ cứ để mặc bọn họ như vậy à? Lỡ Dịch Nguyên xảy ra chuyện gì thì sao!”
Lúc này, Tăng Tuyết Dĩnh vừa thay xong chiếc đầm khác đi ra.
Phát hiện khách khứa đã về gần hết, chỉ còn vài chục người quen.
Bàn ghế đổ ngã tứ tung, chén đĩa thì vỡ nát.
Trên sàn nhà dính đầy vệt máu tươi, y hệt như hiện trường án mạng.
Trông thấy cảnh này, Tăng Tuyết Dĩnh liền ngây người.
Ngay sau đó, cô hoàn hồn lại, rồi hét lên.
“Đm, hôm nay là sinh nhật của tao mà!!!”
Bên đây, Dịch Nguyên đá Ngụy Tư Thần ngã xuống sàn nhà vương vãi mảnh vỡ thủy tinh.
Lâm Minh Viễn cũng thành công giằng ra khỏi tay hai người kia.
Cậu chạy tới níu tay hắn lại.
“Dịch Nguyên, đừng đánh nữa…”
Lời còn chưa nói hết, Dịch Nguyên đã quay phắt lại.
Vung tay tát Lâm Minh Viễn một bạt tai vang dội.
“Bốp!”
Hai mắt hắn long lên sòng sọc, quát: “Cút!!!”
Âm thanh bạt tai chát chúa và tiếng quát giận dữ của hắn lớn tới nỗi.
Dọa cho ba hồn bảy vía của mọi người bay tán loạn.
Các cô gái sợ hãi dùng hai bàn tay che miệng hít sâu.
Không ai dám hét lên.
Lâm Minh Viễn luôn tự hỏi.
Khoảng thời gian qua ở bên nhau.
Rốt cuộc Dịch Nguyên có thích cậu, dù chỉ là một chút không.
Trong lòng hắn, rốt cuộc có vị trí nào dành cho cậu không.
Hiện tại, cái tát nảy lửa này của hắn, chính là đáp án.
Buồn cười thật, ban nãy cậu dựa vào đâu mà tự tin rằng hắn sẽ không đánh mình chứ?
Lâm Minh Viễn bị tát mạnh đến nỗi ngã xuống, làm đổ bàn ghế phía sau.
Xương sườn va vào cạnh bàn, khiến cậu đau không gượng dậy nổi.
Triệu Cẩn Ngôn và Đường Nhược Sang đều kinh hãi.
Vội chạy đến đỡ cậu đứng dậy.
Má trái bỏng rát, tai trái cũng ù ù không thể nghe thấy âm thanh xung quanh.
Tựa như bị dịch chuyển vào chiều không gian khác vậy.
Mùi vị gỉ sắt lan tỏa trong khoang miệng.
Chất lỏng tràn ra khỏi khóe môi.
Không cần nói cũng biết, đó là máu.
Lâm Minh Viễn sững sờ, đứng yên tại chỗ như trời trồng.
Đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Nhất thời mất đi cảm giác.
Kể cả là đau đớn, hay là tổn thương.
Cậu thẫn thờ để mặc bọn họ vừa lôi kéo, vừa ồn ào nói gì đó.
Tăng Tuyết Dĩnh cũng vén váy chạy tới.
Vẻ mặt lo lắng, sờ lên má trái đã mất cảm giác cậu, rồi liên tục hỏi gì đó.
Mãi cho đến khi tai Lâm Minh Viễn dần dần tìm lại âm thanh.
Thì đã nghe thấy Tăng Tuyết Dĩnh tức giận quát: “Dịch Nguyên! Mày điên à, tự dưng đánh nó!”
Bất ngờ là Dịch Nguyên vậy mà lại im lặng, không nói gì.
Hắn không nhìn cậu, không tức giận hay làm thêm bất cứ hành động nào khác.
Thậm chí, cũng không tiếp tục đánh nhau với Ngụy Tư Thần nữa.
Đường Nhược Sang nhận lấy khăn ướt và túi gel chườm lạnh từ người phục vụ.
Hắn ta nhanh chóng lau máu, xử lý vết thương cho Lâm Minh Viễn.
Cầm theo chai nước suối, rồi nói với Triệu Cẩn Ngôn.
“Mày ở lại với Dịch Nguyên đi.
Tao đưa Tiểu Lâm về trước.”
Triệu Cẩn Ngôn gật đầu: “Vậy mày đưa cậu ấy về đi.”
Lâm Minh Viễn ngơ ngẩn để Đường Nhược Sang ôm vai dìu ra khỏi nơi đó.
Vào nhà vệ sinh, hắn ta mở nắp chai nước đưa cho cậu, kêu cậu súc miệng.
Cậu giống như người máy, bảo gì làm nấy.
Uống một ngụm nước suối, rồi phun ra nước hòa lẫn máu vào lavabo.
Cứ như vậy vài lần, rồi lại được hắn đưa ra ngoài.
Đến khi xe đã lái đi được một đoạn dài.
Lâm Minh Viễn mới nhận ra mình đã rời khách sạn.
Cậu còn chẳng biết mình ngồi trên xe Đường Nhược Sang từ khi nào.
Nhớ tới chuyện ban nãy, cậu nhịn xuống đau rát, khẽ nói: “Cảm ơn anh chị…” Chợt nhớ ra Triệu Cẩn Ngôn và Tăng Tuyết Dĩnh không có ở đây, bèn sửa lời, “Cảm ơn anh.”
Đường Nhược Sang: “Khách sáo cái gì.
Cậu không sao chứ? Răng cỏ thế nào rồi, có cái nào bị lung lay không?”
Cậu lắc đầu.
Hắn ta thở phào một hơi: “Vậy thì tốt.
Dịch Nguyên tập quyền anh từ nhỏ.
Nó mà đánh là bay cả hàm răng, nhập viện thật đấy.
Cậu bị… thế này là may rồi.”
Lâm Minh Viễn không nói gì.
Đường Nhược Sang lại bảo: “Dịch Nguyên… không cố ý đánh cậu đâu.
Nó đang nóng nên đôi khi không khống chế được.
Cậu đừng để bụng.”
Lâm Minh Viễn nhắm mắt tựa vào cửa sổ: “Tôi có quyền để bụng sao?”
Lần này đến lượt Đường Nhược Sang im lặng.
Với đàn ông hay bất cứ ai mà nói, bị đánh ở nơi đông người vốn đã rất mất mặt rồi.
Đằng này là còn ăn bạt tai.
Người ta nói, dù đánh ở đâu cũng không thể đánh lên mặt.
Dịch Nguyên tát Lâm Minh Viễn ngay tại nơi đông người.
Còn có không ít con gái và người nhỏ tuổi hơn chứng kiến.
Hắn ta hoàn toàn có thể hiểu được sự khó chịu trong lòng Lâm Minh Viễn.
Hai người im lặng hồi lâu.
Xe chạy đến ngã tư, dừng đèn đỏ.
Đường Nhược Sang nhìn Lâm Minh Viễn.
Cậu nhắm mắt tựa đầu vào cửa kính xe.
Lông mi rất dài, má trái được chườm đã đỡ sưng.
Dáng vẻ mỏi mệt mang theo sự biếng nhác gợi cảm, pha lẫn chút gì đó trầm lặng.
Rất có hương vị của một người đàn ông trưởng thành.
Tầm mắt Đường Nhược Sang từ từ rơi xuống cổ áo sơ mi hơi xộc xệch của Lâm Minh Viễn.
Hắn ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Không nhịn được, lên tiếng đề nghị.
“Hay là cậu đến nhà tôi đi?”
Lâm Minh Viễn mở mắt, nói: "Đưa tôi về nhà là được rồi.
Tôi không muốn làm phiền anh.”
Đường Nhược Sang: “Phiền cái gì mà phiền.
Mặt cậu như vậy thì làm sao về nhà được.”
Bây giờ, Lâm Minh Viễn mới nghĩ tới vấn đề đó.
Não bộ của cậu cứ như đang đình chỉ hoạt động vậy.
Chẳng nghĩ ra được cái gì cả.
Cậu bèn nói: “Vậy phiền anh đưa tôi đến khách sạn nào gần đây đi.
Cảm ơn.”
Đường Nhược Sang: “Cậu đi khách sạn làm gì.
Nhà tôi đâu thiếu phòng cho cậu ở.”
Lâm Minh Viễn mệt mỏi nói: “Cảm ơn ý tốt của anh.
Nhưng thật lòng là bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình.”
Không biết Đường Nhược Sang đang nghĩ gì.
Hắn ta im lặng chốc lát, rồi gật đầu.
Lâm Minh Viễn thuê một phòng trong khách sạn gần đó.
Cậu không tắm rửa thay đồ, mà cứ thế nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Điện thoại đổ chuông hai lần, mãi cho đến khi tắt, cậu vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Cậu biết, người gọi đến không phải Dịch Nguyên.
Nằm thêm chốc lát, cuối cùng Lâm Minh Viễn nhịn không được, cầm điện thoại lên xem.
Dẫu biết trước là sẽ như vậy, nhưng vẫn không nén nổi thất vọng.
Rốt cuộc cậu đang trông chờ điều gì chứ?
Cậu chống tay ngồi dậy, ngẩn người nhìn vào khoảng không phía trước.
Sau đó lặng lẽ gục đầu xuống, bờ vai run run.
Qua hồi lâu sau, Lâm Minh Viễn dụi dụi mắt, rồi mở điện thoại ấn gọi lại.
“Ôi cái thằng quỷ này, giờ nào rồi mà còn chưa về? Gọi cũng không bắt máy, làm bà lo muốn chết!”
Lâm Minh Viễn nói: “Con… say quá ngủ quên.
Hôm nay với vài ngày tới con bận việc ở công ty, chắc không về nhà được…”
Không biết cậu làm thế nào mà kết thúc cuộc điện thoại.
Ban nãy đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ ngợi được gì còn đỡ.
Bây giờ lại bắt đầu nhớ tới chuyện vừa xảy ra.
Nhớ tới những lời của Trình Khả Duy.
Trong lòng lại bức bối khó chịu.
Trước đây Lâm Minh Viễn luôn cố tình lờ đi.
Nhưng sự kiện xảy ra ngày hôm nay, giống như một hồi chuông đánh thức cậu khỏi giấc mộng dài.
Chuyện đã tới nước này, cậu không thể không tò mò muốn biết.
Hoa Phong Nhã rốt cuộc là ai?
Anh ta rốt cuộc là người như thế nào, mà khiến cho cả hai người đàn ông phong lưu quyền thế phải tranh giành đấu đá đến một mất một còn.
Rốt cuộc, phải là người như thế nào mà lại khiến cho Dịch Nguyên cứ nhớ mãi không quên như vậy!.
Cái Bóng