Cách Một Khoảng Sân
Chương 38: Đến bên anh, để anh được che chở em, là cả đời
Bầu trời đen kịt, bóng áo trắng nối dài nhau như đàn kiến đội mồi hướng cổng trường mà tuôn ra. Hà Diệp lật đật bước tới chàng trai đứng bên kia đường chờ cô. Thiếu niên áo trắng sống lưng thẳng tắp, gió đông lay nhẹ thổi phồng áo khoác gió bên ngoài. Tâm trạng phập phồng chìm nổi của cô giờ phút này bình lặng tới lạ. Bước chân chậm rãi như chú mèo nhỏ rình mồi, Nhất Minh bất ngờ quay đầu lại khiến Hà Diệp giật mình.
Nhất Minh mỉm cười, dưới lớp khẩu trang che đi khóe cười cong cong nhưng không che được đôi mắt như cánh hoa anh đào, đẹp đẽ, làn mi dày khẽ chớp. Giọng anh trầm ấm, cất tiếng:
- Trốn nhà đi bụi không nhóc?
Hà Diệp híp mắt cười hỏi:
- Anh hỏi câu này với cương vị thầy giáo Ninh Nhất Minh hay anh Cò vậy. Nếu là giáo viên thì em không dám đâu. Còn không phải thì đương nhiên đi chứ. Bỏ trốn cùng anh thì em nguyện.
Cánh chim lạc đàn bay qua như xé toạc màn mây, một tia sáng đậu trên bờ vai gầy nhỏ của cô thiếu nữ. Hà Diệp hình như đã gầy hơn hồi trước khá nhiều, Nhất Minh có chút đau lòng chảy qua trái tim. Chụp mũ bảo hiểm lên đầu Hà Diệp xong Nhất Minh bèn híp mắt nói:
- Em nói xem tôi hỏi câu đó là ở cương vị nào. Là thầy giáo thì em không dám nổi loạn cùng sao?
Hà Diệp bĩu môi trèo lên xe, nhéo eo Nhất Minh một cái liền nói:
- Chị đây có gì mà không dám. Có bị kỉ luật cùng anh thì em cũng cam lòng.
Bầu trời hừng lên chút nắng rồi vụt tắt, cánh chim lạc bầy chao liệng giữa trời đông xám xịt. Hai bóng người vút qua từng cơn phố, mùi bánh xèo nức mũi khơi gợi khứu giác là Hà Diệp thòm thèm. Hai tay kích động đập vai Nhất Minh sợ anh sẽ chạy qua mất, vừa vỗ vừa nói:
- Ăn đã mới có sức chạy.
Nhất Minh đậu xe vào lề, bên này Hà Diệp đã nhanh nhảu gọi món rồ tìm bàn ngồi xuống. Như có một sự ăn ý từ rất lâu, một người lau bàn, người còn lại lau đũa và thìa. Tiếng bánh xì xèo vui tai, khói bay lên phả vào xoa tan cái lạnh. Cô bán hàng tít mắt cười đon đả:
- Học sinh XXX cũng xuống đây ăn à con?
Hà Diệp thoáng giật mình vì mình còn mặc áo đồng phục, nhanh trí đáp lời:
- Vâng cô, quán cô thơm quá con phải tạt vào ạ.
- Trời âm u mãi. Có sợ mưa không, cô gói về cho? - Cô bán hàng ân cần hỏi.
- Dạ không cô, bọn con ăn tại quán cô ạ.
- Ừ, xong ngay rồi đây.
Ăn xong bánh xèo, Nhất Minh còn chở cô tạt ngang dọc thêm vài quán nữa để lấp đầy bữa trưa bằng đồ ăn vặt. Thỏa mãn với những món lề đường, Hà Diệp vui vẻ thưởng thức, lúm đồng tiền ẩn hiện sau những nụ cười của cô. Ngọt ngào, nhí nhảnh, đây mới là dáng vẻ Nhất Minh muốn nhìn thấy, muốn bảo vệ.
Trên con đường dài, mây đen kéo về cuồn cuộn như thủy triều. Nhất Minh hỏi Hà Diệp:
- Về nhà nhé?
- Em không muốn.
Nụ cười trên môi Hà Diệp vụt tắt, thứ ánh sáng trong mắt cô thay bằng mây mù đen kịt. Nhất Minh mím môi, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Hà Diệp đáp lại ánh mắt cương nghị kia bằng ánh nhìn phẫn nộ, có chút tức giận. Không biết do anh nhắc tới nhà với cô, hay do cô đang cố trốn tránh điều gì đó.
Nhất Minh khẽ nhíu mày, nhún nhường nói:
- Không muốn về nhà thì qua nhà anh.
Hà Diệp im lặng, thôi không nhìn vào ánh mắt mềm mại kia nữa, lấy mũ bảo hiểm liền trèo lên xe.
Nhất Minh đưa cô về nhà mình. Xe vừa tắt máy trời liền đổ cơn mưa ào ạt. Điều gì khiến gió đông tạo nên một cơn mưa như vậy? Tích tụ bao nhiêu lạnh giá mới có thể đổ xuống chan chát từng tiếng xuống mặt đất khô cằn. Cây hoa nhài sớm đã không còn, thay vào đó, mùi nguyệt quế nồng nàn bay lượn trong khắp không gian.
Căn phòng thiếu niên ấm áp, gió bão phía sau ngăn bởi khung cửa. Nhất Minh theo chân Hà Diệp từng bước lên phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Hà Diệp hỏi anh:
- Anh biết chuyện rồi đúng không?
Một câu hỏi đơn giản. Nhất Minh nhớ về cô gái ngày nhỏ theo chân anh hỏi mọi thứ. Anh có thể kiên nhẫn từng chút giảng giải cho cô. Nhưng đứng trước câu hỏi hiện tại anh lại không chọn được đáp án nào khiến cô bớt đau lòng.
Hà Diệp mắt đỏ hoe, một lần nữa quay đầu lại nhìn anh, khuôn miệng nhỏ lần nữa lại mấp máy hỏi từng từ:
- Anh biết chuyện của mẹ em rồi đúng không?
Nhất Minh nhìn đôi mắt cô, lòng khó chịu, đau lòng gật đầu:
- Ừm.
Hà Diệp như con thú nhỏ, lao vào người anh, dùng hai tay đánh lên ngực, lên vai Nhất Minh. Nước mắt lã chã hỏi:
- Sao không nói em biết? Sao lại giấu em?
Nhất Minh ôm cô vào lòng, để mặc cô đánh, nhẹ giọng ghé vào tai cô giải thích:
- Sáng nay chú gọi cho anh, nói về bệnh tình của cô. Hà Diệp em đừng khóc nữa, em làm anh rối quá. Đừng khóc nữa được không?
Hà Diệp cố gắng tiêu hóa từng lời anh nói. Nhất Minh cố gắng biến bản thân thành chỗ dựa an toàn cho cô. Hai con người như kẻ đuối nước cố bắt lấy tay nhau. Hà Diệp chìm trong số phận, Nhất Minh hoảng loạn vì nước mắt của cô, đau lòng vì sự tuyệt vọng của cô. Nhất Minh ghì tay ôm cô thật chặt. Vạt áo phía trước lấp đầy bằng nước mắt của cô. Thấm qua hai lớp áo, lành buốt chạm vào lồng ngực nóng hổi kia.
Tiếng khóc của cô thút thít, nhỏ dần, khuôn mặt vùi trong khuôn ngực anh, giọng nói tuyệt vọng hỏi:
- Mẹ em cũng sẽ bỏ em đúng không?
Nhất Minh nhíu mày, lại thêm một câu hỏi như vết dao lớn cứa vào da thịt, anh dịu giọng dỗ dành Hà Diệp:
- Hà Diệp, mẹ Ngọc là người mạnh mẽ, nhất định sẽ vượt qua.
Hà Diệp lại tiếp tục hỏi:
- U đa tủy xương sống sẽ sống được bao lâu.
Nhất Minh trầm giọng nói:
- Hà Diệp, em là chỗ dựa của mẹ em. Nhất định sẽ có thể sống sót. Mẹ anh có người quen làm trong Viện huyết học, anh sẽ nhờ mẹ giúp.
Hà Diệp ngước mặt lên, nhìn khuôn cằm Nhất Minh, bắt được ánh mắt anh nhìn xuống, dịu dàng, mang theo cả hy vọng:
- Nhất Minh, mẹ anh..
Hà Diệp hiểu đây là cái vảy ngược của Nhất Minh. Anh không muốn nhất là trở về cậy nhờ hai người đã sinh ra anh kia. Anh chọn Sư Phạm cũng chính là muốn tự thân mình chống đỡ. Anh vì cô tìm sự giúp đỡ từ mẹ anh, đó là sự nhún nhường anh dành cho cô.
Nhất Minh nhìn bờ mi ướt đẫm của cô, ánh mắt anh mang theo sự kiên định, anh cất lời:
- Hà Diệp, đến bên anh, để anh được che chở em, là cả đời, được không?
Hà Diệp thoáng giật mình, vòng tay Nhất Minh khẽ xiết chặt thêm một chút, âm thanh khàn khàn hỏi anh:
- Nhất Minh, anh nói gì vậy?
Nhất Minh giữ ánh nhìn thẳng tắp, xoáy sâu vào mắt cô, vòng tay anh run nhẹ:
- Hà Diệp, cho phép anh được chở che em nhé, làm bạn gái của anh, chúng mình lấy hôn nhân làm tiền đề. Anh muốn chúng mình không chỉ ở bạn trai bạn gái.
Hà Diệp cảm giác hôm nay não mình rất chậm chạp, cả cơ thể cô như được tưới thêm một dòng nước ấm áp. Trái tim còn vui sướng khẽ rung lên nhè nhẹ.
Hà Diệp vươn đôi tay kẹp trong khuôn ngực anh, vòng tay ra sau cổ, đầu tựa lên vai anh, giữ chặt lấy cổ anh, kiên định từng chữ như sợ anh chạy mất:
- Ninh Nhất Minh, anh không được nuốt lời.
Nhất Minh cười khẽ, bàn tay đặt sau lưng cô vỗ nhẹ:
- Được.
* * *
Tác giả lại có lời muốn nói.
Xin lỗi đã để bạn đọc chờ lâu, cuối cùng anh Cò cũng lớn, cũng chịu tỏ tình rồi.
Cách Một Khoảng Sân
Nhất Minh mỉm cười, dưới lớp khẩu trang che đi khóe cười cong cong nhưng không che được đôi mắt như cánh hoa anh đào, đẹp đẽ, làn mi dày khẽ chớp. Giọng anh trầm ấm, cất tiếng:
- Trốn nhà đi bụi không nhóc?
Hà Diệp híp mắt cười hỏi:
- Anh hỏi câu này với cương vị thầy giáo Ninh Nhất Minh hay anh Cò vậy. Nếu là giáo viên thì em không dám đâu. Còn không phải thì đương nhiên đi chứ. Bỏ trốn cùng anh thì em nguyện.
Cánh chim lạc đàn bay qua như xé toạc màn mây, một tia sáng đậu trên bờ vai gầy nhỏ của cô thiếu nữ. Hà Diệp hình như đã gầy hơn hồi trước khá nhiều, Nhất Minh có chút đau lòng chảy qua trái tim. Chụp mũ bảo hiểm lên đầu Hà Diệp xong Nhất Minh bèn híp mắt nói:
- Em nói xem tôi hỏi câu đó là ở cương vị nào. Là thầy giáo thì em không dám nổi loạn cùng sao?
Hà Diệp bĩu môi trèo lên xe, nhéo eo Nhất Minh một cái liền nói:
- Chị đây có gì mà không dám. Có bị kỉ luật cùng anh thì em cũng cam lòng.
Bầu trời hừng lên chút nắng rồi vụt tắt, cánh chim lạc bầy chao liệng giữa trời đông xám xịt. Hai bóng người vút qua từng cơn phố, mùi bánh xèo nức mũi khơi gợi khứu giác là Hà Diệp thòm thèm. Hai tay kích động đập vai Nhất Minh sợ anh sẽ chạy qua mất, vừa vỗ vừa nói:
- Ăn đã mới có sức chạy.
Nhất Minh đậu xe vào lề, bên này Hà Diệp đã nhanh nhảu gọi món rồ tìm bàn ngồi xuống. Như có một sự ăn ý từ rất lâu, một người lau bàn, người còn lại lau đũa và thìa. Tiếng bánh xì xèo vui tai, khói bay lên phả vào xoa tan cái lạnh. Cô bán hàng tít mắt cười đon đả:
- Học sinh XXX cũng xuống đây ăn à con?
Hà Diệp thoáng giật mình vì mình còn mặc áo đồng phục, nhanh trí đáp lời:
- Vâng cô, quán cô thơm quá con phải tạt vào ạ.
- Trời âm u mãi. Có sợ mưa không, cô gói về cho? - Cô bán hàng ân cần hỏi.
- Dạ không cô, bọn con ăn tại quán cô ạ.
- Ừ, xong ngay rồi đây.
Ăn xong bánh xèo, Nhất Minh còn chở cô tạt ngang dọc thêm vài quán nữa để lấp đầy bữa trưa bằng đồ ăn vặt. Thỏa mãn với những món lề đường, Hà Diệp vui vẻ thưởng thức, lúm đồng tiền ẩn hiện sau những nụ cười của cô. Ngọt ngào, nhí nhảnh, đây mới là dáng vẻ Nhất Minh muốn nhìn thấy, muốn bảo vệ.
Trên con đường dài, mây đen kéo về cuồn cuộn như thủy triều. Nhất Minh hỏi Hà Diệp:
- Về nhà nhé?
- Em không muốn.
Nụ cười trên môi Hà Diệp vụt tắt, thứ ánh sáng trong mắt cô thay bằng mây mù đen kịt. Nhất Minh mím môi, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Hà Diệp đáp lại ánh mắt cương nghị kia bằng ánh nhìn phẫn nộ, có chút tức giận. Không biết do anh nhắc tới nhà với cô, hay do cô đang cố trốn tránh điều gì đó.
Nhất Minh khẽ nhíu mày, nhún nhường nói:
- Không muốn về nhà thì qua nhà anh.
Hà Diệp im lặng, thôi không nhìn vào ánh mắt mềm mại kia nữa, lấy mũ bảo hiểm liền trèo lên xe.
Nhất Minh đưa cô về nhà mình. Xe vừa tắt máy trời liền đổ cơn mưa ào ạt. Điều gì khiến gió đông tạo nên một cơn mưa như vậy? Tích tụ bao nhiêu lạnh giá mới có thể đổ xuống chan chát từng tiếng xuống mặt đất khô cằn. Cây hoa nhài sớm đã không còn, thay vào đó, mùi nguyệt quế nồng nàn bay lượn trong khắp không gian.
Căn phòng thiếu niên ấm áp, gió bão phía sau ngăn bởi khung cửa. Nhất Minh theo chân Hà Diệp từng bước lên phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Hà Diệp hỏi anh:
- Anh biết chuyện rồi đúng không?
Một câu hỏi đơn giản. Nhất Minh nhớ về cô gái ngày nhỏ theo chân anh hỏi mọi thứ. Anh có thể kiên nhẫn từng chút giảng giải cho cô. Nhưng đứng trước câu hỏi hiện tại anh lại không chọn được đáp án nào khiến cô bớt đau lòng.
Hà Diệp mắt đỏ hoe, một lần nữa quay đầu lại nhìn anh, khuôn miệng nhỏ lần nữa lại mấp máy hỏi từng từ:
- Anh biết chuyện của mẹ em rồi đúng không?
Nhất Minh nhìn đôi mắt cô, lòng khó chịu, đau lòng gật đầu:
- Ừm.
Hà Diệp như con thú nhỏ, lao vào người anh, dùng hai tay đánh lên ngực, lên vai Nhất Minh. Nước mắt lã chã hỏi:
- Sao không nói em biết? Sao lại giấu em?
Nhất Minh ôm cô vào lòng, để mặc cô đánh, nhẹ giọng ghé vào tai cô giải thích:
- Sáng nay chú gọi cho anh, nói về bệnh tình của cô. Hà Diệp em đừng khóc nữa, em làm anh rối quá. Đừng khóc nữa được không?
Hà Diệp cố gắng tiêu hóa từng lời anh nói. Nhất Minh cố gắng biến bản thân thành chỗ dựa an toàn cho cô. Hai con người như kẻ đuối nước cố bắt lấy tay nhau. Hà Diệp chìm trong số phận, Nhất Minh hoảng loạn vì nước mắt của cô, đau lòng vì sự tuyệt vọng của cô. Nhất Minh ghì tay ôm cô thật chặt. Vạt áo phía trước lấp đầy bằng nước mắt của cô. Thấm qua hai lớp áo, lành buốt chạm vào lồng ngực nóng hổi kia.
Tiếng khóc của cô thút thít, nhỏ dần, khuôn mặt vùi trong khuôn ngực anh, giọng nói tuyệt vọng hỏi:
- Mẹ em cũng sẽ bỏ em đúng không?
Nhất Minh nhíu mày, lại thêm một câu hỏi như vết dao lớn cứa vào da thịt, anh dịu giọng dỗ dành Hà Diệp:
- Hà Diệp, mẹ Ngọc là người mạnh mẽ, nhất định sẽ vượt qua.
Hà Diệp lại tiếp tục hỏi:
- U đa tủy xương sống sẽ sống được bao lâu.
Nhất Minh trầm giọng nói:
- Hà Diệp, em là chỗ dựa của mẹ em. Nhất định sẽ có thể sống sót. Mẹ anh có người quen làm trong Viện huyết học, anh sẽ nhờ mẹ giúp.
Hà Diệp ngước mặt lên, nhìn khuôn cằm Nhất Minh, bắt được ánh mắt anh nhìn xuống, dịu dàng, mang theo cả hy vọng:
- Nhất Minh, mẹ anh..
Hà Diệp hiểu đây là cái vảy ngược của Nhất Minh. Anh không muốn nhất là trở về cậy nhờ hai người đã sinh ra anh kia. Anh chọn Sư Phạm cũng chính là muốn tự thân mình chống đỡ. Anh vì cô tìm sự giúp đỡ từ mẹ anh, đó là sự nhún nhường anh dành cho cô.
Nhất Minh nhìn bờ mi ướt đẫm của cô, ánh mắt anh mang theo sự kiên định, anh cất lời:
- Hà Diệp, đến bên anh, để anh được che chở em, là cả đời, được không?
Hà Diệp thoáng giật mình, vòng tay Nhất Minh khẽ xiết chặt thêm một chút, âm thanh khàn khàn hỏi anh:
- Nhất Minh, anh nói gì vậy?
Nhất Minh giữ ánh nhìn thẳng tắp, xoáy sâu vào mắt cô, vòng tay anh run nhẹ:
- Hà Diệp, cho phép anh được chở che em nhé, làm bạn gái của anh, chúng mình lấy hôn nhân làm tiền đề. Anh muốn chúng mình không chỉ ở bạn trai bạn gái.
Hà Diệp cảm giác hôm nay não mình rất chậm chạp, cả cơ thể cô như được tưới thêm một dòng nước ấm áp. Trái tim còn vui sướng khẽ rung lên nhè nhẹ.
Hà Diệp vươn đôi tay kẹp trong khuôn ngực anh, vòng tay ra sau cổ, đầu tựa lên vai anh, giữ chặt lấy cổ anh, kiên định từng chữ như sợ anh chạy mất:
- Ninh Nhất Minh, anh không được nuốt lời.
Nhất Minh cười khẽ, bàn tay đặt sau lưng cô vỗ nhẹ:
- Được.
* * *
Tác giả lại có lời muốn nói.
Xin lỗi đã để bạn đọc chờ lâu, cuối cùng anh Cò cũng lớn, cũng chịu tỏ tình rồi.
Cách Một Khoảng Sân
Đánh giá:
Truyện Cách Một Khoảng Sân
Story
Chương 38: Đến bên anh, để anh được che chở em, là cả đời
8.9/10 từ 21 lượt.