Cách Một Khoảng Sân
Chương 28: Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi
Xách theo những thứ đồ dùng đã chọn lọc, Hà Diệp cùng Kim Yến quay trở về, bóng hương khói từ xa ẩn hiện. Tới gần, đoàn người vào phúng viếng đông đúc hơn cả, bàn ghế kín chỗ, vài tốp người đứng với ánh nhìn thương tiếc.
Bạn bè cấp ba của Minh Huy từ xa nhìn thấy Kim Yến chạy lại gần, Kim Yến mỉm cười yếu ớt, giọng nói trầm đặc, gượng gạo nói:
- Mấy bạn đến với Huy à?
Biết câu hỏi ấy chẳng có gì hợp lý, nhưng nhìn ánh mắt phức tạp dán lên người mình Kim Yến đột nhiên rất khó chịu, cổ họng bỏng rát, khóe mắt khô khốc.
Đằng xa, vài bạn nam trầm mặc, mấy bạn nữ lẳng lặng lau nước mắt.
Từ đâu, một chú bướm xanh dương, viền đen bay lại quanh hai người. Tiếng cánh phần phật bên tai khiến vài người đã chú ý qua đây. Kim Yến ngước mắt nhìn chú bướm kia, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, cô cúi đầu để giọt lệ ấy trườn xuống chóp mũi, biến mất trên bờ môi tái nhợt.
Chú bướm bay quanh vài vòng rồi như chẳng sợ con người đậu trên vai Kim Yến khiến cô giật mình đứng bất động hồi lâu.
Tiếng xì xào vang lên lọt vào tai cô.
- Thằng Huy nó về đấy.
- Huy nó sống khôn thác thiêng, có đi cũng biết đường về.
Vài cô bác chắp tay, khóe mắt trào lệ, có tiếng nói kia lọt vào tai Hà Diệp;
- Huy ơi con sống khôn thác thiêng phù hộ cho nhà mình con nhé. Phù hộ cho bố mẹ con có thêm thằng cu.
Hà Diệp giật mình, lồng ngực căng tràn phập phồng tới khó chịu. Rõ ràng đang cố gắng hít thở nhưng lồng ngực lại như chẳng có tý không khí nào vào phổi. Cô quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, giọng nói bật lại trong vô thức.
- Anh con vừa mất, người vẫn còn đây mà các bác các cô đã tính hộ bố mẹ con. Mọi người.. mọi người..
Tiếng Hà Diệp nghẹn lại, nước mắt như đê vỡ bờ thi nhau chảy dài. Cúi đầu xuống, cô ra sức gạt nước mắt.
Nhất Minh từ đâu gạt đám đông đi về phía cô, bàn tay vững vàng ôm lấy vai cô, tay kia kéo Kim Yến ra khỏi đám đông.
Kim Yến vô thức đi thẳng tới quan tài Minh Huy, im lặng ngồi đó, vuốt ve, chạm nhẹ lên từng chút.
Hà Diệp vẫn nức nở, Nhất Minh lau hàng nước mắt chảy dài của cô. Anh biết giờ phút này thứ vô dụng nhất chính là câu: - Em đừng khóc nữa. - Bởi chính trong lòng anh cũng đang đau đớn, nước mắt cũng đang cố kìm nén nơi cõi lòng, chực trào như cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Nhất Minh nhè nhẹ đặt tay lên lưng Hà Diệp, chầm chậm vỗ như thuở nhỏ dỗ cô, nhưng lần này chẳng có tác dụng, nước mắt cô vẫn thi nhau lăn xuống đôi gò má.
Ngước đôi mắt ầng ậc nước cô nhìn Nhất Minh chằm chằm, cô cất giọng nói đứt quãng hỏi Nhất Minh:
- Họ.. họ.. họ xui.. xui.. bố mẹ em.. sanh thêm con.. không chờ.. chờ nổi.. anh em.. nằm yên..
Tiếng nói đứt quãng, xương hàm Nhất Minh gò lên, môi anh mím lại, định nói rất nhiều nhưng rốt cuộc vẫn không biết nói gì, tiếc thở dài rơi xuống rồi biến mất trong tiếng kèn trống.
Đúng lúc ấy, có bà thím chạy vào khẽ lay Hà Diệp:
- Bạn con đến viếng, con ra dẫn bạn vào.
Hà Diệp ngẩn ngơ rồi gật đầu. Hóa ra tin tức đã lan xa tới vậy. Cô lau sạch nước mắt, khăn tang bay trong cơn gió mùa thu, ánh tà chiều phủ thêm một tầng đau thương. Là Ngọc Ánh cùng Nhật Minh, phía sau còn có Trường Phong và vài người khác. Ngọc Ánh nhìn thấy cô, ôm chầm lấy, tiếng nức nở vang lên bên tai. Hà Diệp đôi mắt sưng đỏ, môi gượng cười nhìn mọi người, tiếng nói nhỏ bé vỡ vụn trong không gian.
- Mọi người vào với anh mình một lát.
Trường Phong nhìn chằm chằm lên khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt dán chặt lên đôi mắt sưng đỏ, bờ môi khô khốc. Chẳng ai nhận ra đây là cô bé vui tươi, hoạt bát thường ngày. Nụ cười cứ như một đêm bị đánh cắp.
Ngọc Ánh cùng bạn bè thắp hương xong nhất định không chịu về. Nắm chặt bàn tay Hà Diệp, lạnh ngắt, thi thoảng run nhè nhẹ. Vỗ lưng cô bạn, Ngọc Ánh nói:
- Mình ở đây với Bống với anh Huy.
Hà Diệp tựa đầu vào hõm vai Ngọc Ánh, mệt mỏi thở chầm chậm từng hơi yếu ớt.
Anh ơi, em mệt quá, mệt tới không thở nổi nữa.
Màn đêm buông xuống, gió thu ào ào thổi qua từng gian nhà. Người đã vãn, kèn trống đã nghỉ từ lâu. Bạn bè thân thiết của Minh Huy trước linh cữu anh đốt thuốc, thắp hương liên tục sợ anh nằm đó lạnh lẽo.
Mùi hương tản trong đêm tối, giữa nhà quàn cô chưa bao giờ cảm thấy bình thản như vậy. Nếu như khi bình thường đã sớm sợ hãi, thì đêm nay, cô chầm chậm cố ghi nhớ từng chút, cố lắng nghe tiếng nói cười ở đây.
Vài người ngồi lặng yên bên anh, thủ thỉ điều gì đó như tâm tình, lại như dặn dò như người sắp đi xa. Loáng thoáng, xa xa gần gần, mọi người đều chẳng muốn anh, thấy anh một mình giữa chốn lạnh lẽo này.
Đám bạn anh còn từ đâu mua về mấy bộ bài, xóc bài chơi, vừa đánh bài thỉnh thoảng lại có tiếng.
- Huy phù hộ cho bạn chứ để bạn thua suốt thế này hử?
Từng âm thanh dội vào màn đêm. Tô Ngọc ngất vài lần đã được mọi người đưa về nghỉ ngơ. Phi Hùng dựa vào tường, ánh mắt nhìn con trai đỏ ngầu, hai bên tóc mai bạc chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Hà Diệp cúi đầu, Ngọc Ánh tựa vai cô, hơi thở đều đều, Kim Yến vẫn lẳng lặng ngồi đó, như cái xác không hồn lướt từng tấm ảnh chụp hai người. Nhất Minh đưa vai mình cho Hà Diệp nhưng cô nhất định không chịu ngủ.
Mỗi người một tư thế, một cảm xúc, lòng mỗi người đều tỏ rõ, đêm nay là đêm cuối cùng.
Cách Một Khoảng Sân
Bạn bè cấp ba của Minh Huy từ xa nhìn thấy Kim Yến chạy lại gần, Kim Yến mỉm cười yếu ớt, giọng nói trầm đặc, gượng gạo nói:
- Mấy bạn đến với Huy à?
Biết câu hỏi ấy chẳng có gì hợp lý, nhưng nhìn ánh mắt phức tạp dán lên người mình Kim Yến đột nhiên rất khó chịu, cổ họng bỏng rát, khóe mắt khô khốc.
Đằng xa, vài bạn nam trầm mặc, mấy bạn nữ lẳng lặng lau nước mắt.
Từ đâu, một chú bướm xanh dương, viền đen bay lại quanh hai người. Tiếng cánh phần phật bên tai khiến vài người đã chú ý qua đây. Kim Yến ngước mắt nhìn chú bướm kia, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, cô cúi đầu để giọt lệ ấy trườn xuống chóp mũi, biến mất trên bờ môi tái nhợt.
Chú bướm bay quanh vài vòng rồi như chẳng sợ con người đậu trên vai Kim Yến khiến cô giật mình đứng bất động hồi lâu.
Tiếng xì xào vang lên lọt vào tai cô.
- Thằng Huy nó về đấy.
- Huy nó sống khôn thác thiêng, có đi cũng biết đường về.
Vài cô bác chắp tay, khóe mắt trào lệ, có tiếng nói kia lọt vào tai Hà Diệp;
- Huy ơi con sống khôn thác thiêng phù hộ cho nhà mình con nhé. Phù hộ cho bố mẹ con có thêm thằng cu.
Hà Diệp giật mình, lồng ngực căng tràn phập phồng tới khó chịu. Rõ ràng đang cố gắng hít thở nhưng lồng ngực lại như chẳng có tý không khí nào vào phổi. Cô quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, giọng nói bật lại trong vô thức.
- Anh con vừa mất, người vẫn còn đây mà các bác các cô đã tính hộ bố mẹ con. Mọi người.. mọi người..
Tiếng Hà Diệp nghẹn lại, nước mắt như đê vỡ bờ thi nhau chảy dài. Cúi đầu xuống, cô ra sức gạt nước mắt.
Nhất Minh từ đâu gạt đám đông đi về phía cô, bàn tay vững vàng ôm lấy vai cô, tay kia kéo Kim Yến ra khỏi đám đông.
Kim Yến vô thức đi thẳng tới quan tài Minh Huy, im lặng ngồi đó, vuốt ve, chạm nhẹ lên từng chút.
Hà Diệp vẫn nức nở, Nhất Minh lau hàng nước mắt chảy dài của cô. Anh biết giờ phút này thứ vô dụng nhất chính là câu: - Em đừng khóc nữa. - Bởi chính trong lòng anh cũng đang đau đớn, nước mắt cũng đang cố kìm nén nơi cõi lòng, chực trào như cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Nhất Minh nhè nhẹ đặt tay lên lưng Hà Diệp, chầm chậm vỗ như thuở nhỏ dỗ cô, nhưng lần này chẳng có tác dụng, nước mắt cô vẫn thi nhau lăn xuống đôi gò má.
Ngước đôi mắt ầng ậc nước cô nhìn Nhất Minh chằm chằm, cô cất giọng nói đứt quãng hỏi Nhất Minh:
- Họ.. họ.. họ xui.. xui.. bố mẹ em.. sanh thêm con.. không chờ.. chờ nổi.. anh em.. nằm yên..
Tiếng nói đứt quãng, xương hàm Nhất Minh gò lên, môi anh mím lại, định nói rất nhiều nhưng rốt cuộc vẫn không biết nói gì, tiếc thở dài rơi xuống rồi biến mất trong tiếng kèn trống.
Đúng lúc ấy, có bà thím chạy vào khẽ lay Hà Diệp:
- Bạn con đến viếng, con ra dẫn bạn vào.
Hà Diệp ngẩn ngơ rồi gật đầu. Hóa ra tin tức đã lan xa tới vậy. Cô lau sạch nước mắt, khăn tang bay trong cơn gió mùa thu, ánh tà chiều phủ thêm một tầng đau thương. Là Ngọc Ánh cùng Nhật Minh, phía sau còn có Trường Phong và vài người khác. Ngọc Ánh nhìn thấy cô, ôm chầm lấy, tiếng nức nở vang lên bên tai. Hà Diệp đôi mắt sưng đỏ, môi gượng cười nhìn mọi người, tiếng nói nhỏ bé vỡ vụn trong không gian.
- Mọi người vào với anh mình một lát.
Trường Phong nhìn chằm chằm lên khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt dán chặt lên đôi mắt sưng đỏ, bờ môi khô khốc. Chẳng ai nhận ra đây là cô bé vui tươi, hoạt bát thường ngày. Nụ cười cứ như một đêm bị đánh cắp.
Ngọc Ánh cùng bạn bè thắp hương xong nhất định không chịu về. Nắm chặt bàn tay Hà Diệp, lạnh ngắt, thi thoảng run nhè nhẹ. Vỗ lưng cô bạn, Ngọc Ánh nói:
- Mình ở đây với Bống với anh Huy.
Hà Diệp tựa đầu vào hõm vai Ngọc Ánh, mệt mỏi thở chầm chậm từng hơi yếu ớt.
Anh ơi, em mệt quá, mệt tới không thở nổi nữa.
Màn đêm buông xuống, gió thu ào ào thổi qua từng gian nhà. Người đã vãn, kèn trống đã nghỉ từ lâu. Bạn bè thân thiết của Minh Huy trước linh cữu anh đốt thuốc, thắp hương liên tục sợ anh nằm đó lạnh lẽo.
Mùi hương tản trong đêm tối, giữa nhà quàn cô chưa bao giờ cảm thấy bình thản như vậy. Nếu như khi bình thường đã sớm sợ hãi, thì đêm nay, cô chầm chậm cố ghi nhớ từng chút, cố lắng nghe tiếng nói cười ở đây.
Vài người ngồi lặng yên bên anh, thủ thỉ điều gì đó như tâm tình, lại như dặn dò như người sắp đi xa. Loáng thoáng, xa xa gần gần, mọi người đều chẳng muốn anh, thấy anh một mình giữa chốn lạnh lẽo này.
Đám bạn anh còn từ đâu mua về mấy bộ bài, xóc bài chơi, vừa đánh bài thỉnh thoảng lại có tiếng.
- Huy phù hộ cho bạn chứ để bạn thua suốt thế này hử?
Từng âm thanh dội vào màn đêm. Tô Ngọc ngất vài lần đã được mọi người đưa về nghỉ ngơ. Phi Hùng dựa vào tường, ánh mắt nhìn con trai đỏ ngầu, hai bên tóc mai bạc chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Hà Diệp cúi đầu, Ngọc Ánh tựa vai cô, hơi thở đều đều, Kim Yến vẫn lẳng lặng ngồi đó, như cái xác không hồn lướt từng tấm ảnh chụp hai người. Nhất Minh đưa vai mình cho Hà Diệp nhưng cô nhất định không chịu ngủ.
Mỗi người một tư thế, một cảm xúc, lòng mỗi người đều tỏ rõ, đêm nay là đêm cuối cùng.
Cách Một Khoảng Sân
Đánh giá:
Truyện Cách Một Khoảng Sân
Story
Chương 28: Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi
8.9/10 từ 21 lượt.