Cách Một Khoảng Sân
Chương 14: Chạm mặt
Khâu Trường Phong từ xa tới lại gần thấy bóng dáng Hà Diệp phía trước mặt, áo trắng bị cơn gió nhẹ thổi qua phập phồng nhè nhẹ, tóc dài buộc đuôi ngựa sau lưng cũng vì vậy mà bị lay động theo, tóc mai còn vương trên gò má. Cô quay đầu lại vẫy tay với một người con trai mặc áo phông trắng - là chàng trai tối qua thì phải.
Trường Phong lướt qua người con trai kia khẽ gật đầu một cái rồi chạy lên dừng bên cạnh Hà Diệp:
- Lên mình đèo cậu vào trường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Viết Lại Những Vì Sao
4. Trẫm Không Dám Nữa
=====================================
- Cổng trường đây rồi mà. Không cần đâu.
- Được. Vậy hẹn cậu ở trong trường nhé.
Trường Phong thấy Hà Diệp từ chối mình thì không tỏ thái độ gì mà đi thẳng vào nhà để xe cạnh cổng trường, cất xe xong liền đúng lúc thấy Hà Diệp một thân cao ráo, lưng thẳng, mảnh mai tiến vào trường. Không khỏi tròn mắt vài giây, Trường Phong lấy lại hồn phách chạy theo phía sau lưng chọt sau vai cô một cái. Hà Diệp quay đầu về phía bên vai bị chạm phải, tóc đuôi ngựa liền chạm phải mặt Trường Phong, mùi dầu gội đầu quét qua mũi, hương thơm của con cái nhẹ nhàng gây thương nhớ.
- Xe cậu vẫn ở tiệm hả? - Trường Phong tròn mắt nhìn Hà Diệp hỏi.
- Đúng vậy, tối qua muộn quá nên anh chủ tiệm đã chuẩn bị đóng cửa rồi.
- Vậy trưa nay cậu có xe chở về chưa? - Trong ánh mắt Trường Phong xoẹt qua một tia mong chờ, rất anh ánh mắt ấy lướt qua Hà Diệp nhìn về phía sân trường nhộn nhịp kia.
- Mình nhờ người lấy rồi, trưa nay sẽ đi xe về. - Hà Diệp bước chân đều đều bước lên phía trước. Sáng nay vừa ăn giờ lại đi bộ nên dạ dày có chút không thoải mái, nhưng Hà Diệp cùng học tầng 3 với Trường Phong, như vậy không thể ngừng nói chuyện rồi. Hà Diệp thấy vậy có chút sầu não.
- Người hôm qua là anh trai cậu hả? Anh ấy trông không giống học sinh cho lắm.
Không chút phòng bị, Hà Diệp trả lời theo bản năng:
- Đúng vậy, là anh trai mình.
Vế sau nếu theo tính cách thường ngày cô sẽ phản pháo lại, nhưng lúc này vừa leo cầu thang vừa nói chuyện cô không muốn đáp lại cho lắm. Vừa hay tới bậc trên cùng của cầu thang, mỗi người sẽ đi về một hướng. Hà Diệp tạm biệt Trường Phong trở về lớp mình. Vừa tới cửa lớp liền thấy Ngọc Ánh cùng Nhật Nam đứng gần lan can. Thấy cô tiến lại gần, Ngọc Ánh cười gian xảo truy hỏi:
- Khai lẹ. Như vậy là sao?
- Mình gặp cậu ta ở cổng trường. - Hà Diệp thản nhiên trả lời.
Ngọc Ánh biết rõ Hà Diệp không hề thích Trường Phong, cô trồng cây si lâu năm trên mảnh đất cạnh nhà rồi, làm gì còn tâm trí nghĩ tới người khác. Cô thấy Trường Phong cũng không tệ, nếu hắn ta tán tỉnh Hà Diệp cô cũng không có ý kiến, chỉ là cô bạn này không có ý định vượt rào với người kia. Thở dài một hơi, khóe mắt nhìn sang một bóng lưng đang nhìn về phía 12A1, mong chờ một cái quay đầu của người con trai nào đó đang đứng tại cửa lớp cười đùa với bạn học. Cô không khỏi tiếc nuối:
"Người cần không có, người có không cần."
Ngọc Ánh còn đang định hỏi thêm về vị giáo viên thực tập kia nhưng thấy Hà Diệp quay đi rồi liền nuốt câu hỏi đó vào lại bụng.
Tiếng trống vào giờ vang lên, sân trường ồn ào một trận liền tĩnh lặng trong chốc lát. Vài bóng dáng vai đeo cặp chạy như bay lên các tầng lầu, tiếng gió mùa thu như gõ lên một bản nhạc vừa dịu dàng lại vừa khiến người ta rung động.
Sau buổi tự học chiều ở trường Hà Diệp còn một ca học thêm 2 tiếng tại nhà thầy Việt Dũng. Nhà thầy cách trường vài bước chân, tầng một trưng dụng kê bàn ghế và bảng đen. Năm ngoái thầy còn đầu tư thêm một chiếc máy chiếu to bự để vẽ hình học không gian trên phần mềm 3D cho bọn cô dễ tưởng tượng.
Kết quả của buổi kiểm tra tuần vừa rồi đã có, điểm của cô khá vượt trội. Hà Diệp, Ngọc Ánh lẫn Nhật Nam thẳng tiến vào lớp 1 của lớp học thêm, học cùng với một vài mũi nhọn của các lớp chuyên khác. Lớp học thêm của cô có thêm 4, 5 bạn nữa cũng học lớp này ngoài ba người bọn cô. Học sinh lớp này cô liếc nhìn qua đa phần là của lớp A1. Quả nhiên vẫn là siêu thần não sạn, sức chiến đấu không phải điêu ngoa khi được ví là "mũi nhọn" của trường cô mà. Quen mặt nhưng không biết tên, trong đám đó cô quen Trường Phong và một bạn nữ từng học cùng năm cấp 2.
Nay lớp học buổi tối tại trường tan có chút muộn, lúc ba đứa bọn cô xách cặp tới thì bàn đã có người ngồi hết ở mấy dãy cuối cùng. Bàn học là kiểu cũ bằng gỗ lim, mặt bàn chắc chắn, trên đó đủ loại hình vẽ của từng khóa học sinh, hình mới đè hình cũ, vết bút xóa đè lên nét bút bi. Loại bàn này ngồi bốn người một bàn. Mắt Ngọc Ánh không tốt, thấy bàn hai còn chưa có ai ngồi ba đứa bọn cô liền xách cặp tới. Bàn học này sát với cửa ra vào, Nhật Nam ngồi ngoài cùng, sau đó tới Ngọc Ánh rồi kế đó là Hà Diệp. Cô vừa định đẩy lùi sách vở ra mép bàn bên lối đi giữa thì có một bóng dáng đặt cặp bên cạnh - Khâu Trường Phong.
Hà Diệp đẩy quyển sách đang định kéo ra mép bàn rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trường Phong đang định nói gì đó thì thấy Hà Diệp tròn mắt. Thầy Việt Dũng đi ra, phía sau là cậu thanh niên một thân sơ mi trắng quần âu. Ánh đèn cầu thang hơi tối, nhưng dáng vẻ kia vẫn có ánh sáng khiến cô thấy rõ bộ dạng người bước xuống cùng thầy kia.
Thầy Việt Dũng hắng giọng rồi nói:
- Trợ giảng lớp chúng ta. Sau này anh ấy sẽ phụ trách chữa đề những lúc thầy có việc. Mọi người có thắc mắc cũng có thể hỏi trợ giảng, dù sao thầy cũng không rành công nghệ cho lắm. Đề trong buổi học hôm qua thầy phát hôm nay chúng ta sẽ chữa luôn nhé. Vẫn như mọi khi, chúng ta chữa đề một tiếng rồi vào học kiến thức mới. - Nói rồi thầy vỗ vai Nhất Minh và nói. - 1 tiếng sau thầy quay lại.
Anh gật đầu với thầy rồi ngồi vào bàn giáo viên. Một loạt hành động kia khiến cô tròn mắt.
Nhất Minh thấy Hà Diệp ngồi với Trường Phong thì có chút gì đó khó chịu trong lòng. Chắc chắn là do cảm giác đứa em gái mình chăm từ nhỏ đến lớn đang bị lăm le đây mà. Thằng nhóc này anh phải chỉnh đốn mới được. Tài cán tới đâu mà định nhổ bông hoa nhỏ trên tay anh và thằng Bờm chứ.
Bên này Trường Phong ngạc nhiên không thôi, chẳng phải đây là anh trai Hà Diệp sao? Hóa ra trợ giảng thầy Dũng nói tới lại chính là anh trai Hà Diệp. Cậu vẫn có cảm giác gì đó sợ hãi trong lòng. Chẳng lẽ gió thu hôm nay lạnh vậy sao?
Cách Một Khoảng Sân
Trường Phong lướt qua người con trai kia khẽ gật đầu một cái rồi chạy lên dừng bên cạnh Hà Diệp:
- Lên mình đèo cậu vào trường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Viết Lại Những Vì Sao
4. Trẫm Không Dám Nữa
=====================================
- Cổng trường đây rồi mà. Không cần đâu.
- Được. Vậy hẹn cậu ở trong trường nhé.
Trường Phong thấy Hà Diệp từ chối mình thì không tỏ thái độ gì mà đi thẳng vào nhà để xe cạnh cổng trường, cất xe xong liền đúng lúc thấy Hà Diệp một thân cao ráo, lưng thẳng, mảnh mai tiến vào trường. Không khỏi tròn mắt vài giây, Trường Phong lấy lại hồn phách chạy theo phía sau lưng chọt sau vai cô một cái. Hà Diệp quay đầu về phía bên vai bị chạm phải, tóc đuôi ngựa liền chạm phải mặt Trường Phong, mùi dầu gội đầu quét qua mũi, hương thơm của con cái nhẹ nhàng gây thương nhớ.
- Xe cậu vẫn ở tiệm hả? - Trường Phong tròn mắt nhìn Hà Diệp hỏi.
- Đúng vậy, tối qua muộn quá nên anh chủ tiệm đã chuẩn bị đóng cửa rồi.
- Vậy trưa nay cậu có xe chở về chưa? - Trong ánh mắt Trường Phong xoẹt qua một tia mong chờ, rất anh ánh mắt ấy lướt qua Hà Diệp nhìn về phía sân trường nhộn nhịp kia.
- Mình nhờ người lấy rồi, trưa nay sẽ đi xe về. - Hà Diệp bước chân đều đều bước lên phía trước. Sáng nay vừa ăn giờ lại đi bộ nên dạ dày có chút không thoải mái, nhưng Hà Diệp cùng học tầng 3 với Trường Phong, như vậy không thể ngừng nói chuyện rồi. Hà Diệp thấy vậy có chút sầu não.
- Người hôm qua là anh trai cậu hả? Anh ấy trông không giống học sinh cho lắm.
Không chút phòng bị, Hà Diệp trả lời theo bản năng:
- Đúng vậy, là anh trai mình.
Vế sau nếu theo tính cách thường ngày cô sẽ phản pháo lại, nhưng lúc này vừa leo cầu thang vừa nói chuyện cô không muốn đáp lại cho lắm. Vừa hay tới bậc trên cùng của cầu thang, mỗi người sẽ đi về một hướng. Hà Diệp tạm biệt Trường Phong trở về lớp mình. Vừa tới cửa lớp liền thấy Ngọc Ánh cùng Nhật Nam đứng gần lan can. Thấy cô tiến lại gần, Ngọc Ánh cười gian xảo truy hỏi:
- Khai lẹ. Như vậy là sao?
- Mình gặp cậu ta ở cổng trường. - Hà Diệp thản nhiên trả lời.
Ngọc Ánh biết rõ Hà Diệp không hề thích Trường Phong, cô trồng cây si lâu năm trên mảnh đất cạnh nhà rồi, làm gì còn tâm trí nghĩ tới người khác. Cô thấy Trường Phong cũng không tệ, nếu hắn ta tán tỉnh Hà Diệp cô cũng không có ý kiến, chỉ là cô bạn này không có ý định vượt rào với người kia. Thở dài một hơi, khóe mắt nhìn sang một bóng lưng đang nhìn về phía 12A1, mong chờ một cái quay đầu của người con trai nào đó đang đứng tại cửa lớp cười đùa với bạn học. Cô không khỏi tiếc nuối:
"Người cần không có, người có không cần."
Ngọc Ánh còn đang định hỏi thêm về vị giáo viên thực tập kia nhưng thấy Hà Diệp quay đi rồi liền nuốt câu hỏi đó vào lại bụng.
Tiếng trống vào giờ vang lên, sân trường ồn ào một trận liền tĩnh lặng trong chốc lát. Vài bóng dáng vai đeo cặp chạy như bay lên các tầng lầu, tiếng gió mùa thu như gõ lên một bản nhạc vừa dịu dàng lại vừa khiến người ta rung động.
Sau buổi tự học chiều ở trường Hà Diệp còn một ca học thêm 2 tiếng tại nhà thầy Việt Dũng. Nhà thầy cách trường vài bước chân, tầng một trưng dụng kê bàn ghế và bảng đen. Năm ngoái thầy còn đầu tư thêm một chiếc máy chiếu to bự để vẽ hình học không gian trên phần mềm 3D cho bọn cô dễ tưởng tượng.
Kết quả của buổi kiểm tra tuần vừa rồi đã có, điểm của cô khá vượt trội. Hà Diệp, Ngọc Ánh lẫn Nhật Nam thẳng tiến vào lớp 1 của lớp học thêm, học cùng với một vài mũi nhọn của các lớp chuyên khác. Lớp học thêm của cô có thêm 4, 5 bạn nữa cũng học lớp này ngoài ba người bọn cô. Học sinh lớp này cô liếc nhìn qua đa phần là của lớp A1. Quả nhiên vẫn là siêu thần não sạn, sức chiến đấu không phải điêu ngoa khi được ví là "mũi nhọn" của trường cô mà. Quen mặt nhưng không biết tên, trong đám đó cô quen Trường Phong và một bạn nữ từng học cùng năm cấp 2.
Nay lớp học buổi tối tại trường tan có chút muộn, lúc ba đứa bọn cô xách cặp tới thì bàn đã có người ngồi hết ở mấy dãy cuối cùng. Bàn học là kiểu cũ bằng gỗ lim, mặt bàn chắc chắn, trên đó đủ loại hình vẽ của từng khóa học sinh, hình mới đè hình cũ, vết bút xóa đè lên nét bút bi. Loại bàn này ngồi bốn người một bàn. Mắt Ngọc Ánh không tốt, thấy bàn hai còn chưa có ai ngồi ba đứa bọn cô liền xách cặp tới. Bàn học này sát với cửa ra vào, Nhật Nam ngồi ngoài cùng, sau đó tới Ngọc Ánh rồi kế đó là Hà Diệp. Cô vừa định đẩy lùi sách vở ra mép bàn bên lối đi giữa thì có một bóng dáng đặt cặp bên cạnh - Khâu Trường Phong.
Hà Diệp đẩy quyển sách đang định kéo ra mép bàn rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trường Phong đang định nói gì đó thì thấy Hà Diệp tròn mắt. Thầy Việt Dũng đi ra, phía sau là cậu thanh niên một thân sơ mi trắng quần âu. Ánh đèn cầu thang hơi tối, nhưng dáng vẻ kia vẫn có ánh sáng khiến cô thấy rõ bộ dạng người bước xuống cùng thầy kia.
Thầy Việt Dũng hắng giọng rồi nói:
- Trợ giảng lớp chúng ta. Sau này anh ấy sẽ phụ trách chữa đề những lúc thầy có việc. Mọi người có thắc mắc cũng có thể hỏi trợ giảng, dù sao thầy cũng không rành công nghệ cho lắm. Đề trong buổi học hôm qua thầy phát hôm nay chúng ta sẽ chữa luôn nhé. Vẫn như mọi khi, chúng ta chữa đề một tiếng rồi vào học kiến thức mới. - Nói rồi thầy vỗ vai Nhất Minh và nói. - 1 tiếng sau thầy quay lại.
Anh gật đầu với thầy rồi ngồi vào bàn giáo viên. Một loạt hành động kia khiến cô tròn mắt.
Nhất Minh thấy Hà Diệp ngồi với Trường Phong thì có chút gì đó khó chịu trong lòng. Chắc chắn là do cảm giác đứa em gái mình chăm từ nhỏ đến lớn đang bị lăm le đây mà. Thằng nhóc này anh phải chỉnh đốn mới được. Tài cán tới đâu mà định nhổ bông hoa nhỏ trên tay anh và thằng Bờm chứ.
Bên này Trường Phong ngạc nhiên không thôi, chẳng phải đây là anh trai Hà Diệp sao? Hóa ra trợ giảng thầy Dũng nói tới lại chính là anh trai Hà Diệp. Cậu vẫn có cảm giác gì đó sợ hãi trong lòng. Chẳng lẽ gió thu hôm nay lạnh vậy sao?
Cách Một Khoảng Sân
Đánh giá:
Truyện Cách Một Khoảng Sân
Story
Chương 14: Chạm mặt
8.9/10 từ 21 lượt.