Các Phu Quân Của Ta
C39: Thổ Lộ
Chương 38: Thổ lộ
(Yo~ Phần chúng ta mong ngóng đã lâu đã cập bến :)) hehehe )
Bán Hạ nóng nảy, "Lang quân! Liễu công tử sắp có trắc phu! Ngươi, ngươi ——"
Rõ ràng lang quân nhà hắn rất để ý Liễu công tử nhưng lại không ra tay, chờ Liễu công tử chọn xong trắc phu thì lang quân liền không còn cơ hội!
Lấy thân phận Dương Quân Khanh, làm trắc phu vốn là hạ thấp hắn. Mặc dù phải làm trắc phu, thì phu nhân hắn nhất định cũng phải có xuất thân vương công quý tộc.
Muốn hắn đi làm một trắc phu của song nhi huyện thành bình thường quả thực chính là chuyện lạ có thật.
Trưởng bối nhà hắn đương nhiên sẽ không đáp ứng.
Đạo lý này Bán Hạ hiểu rõ.
Nhưng hắn từ nhỏ đi theo Dương Quân Khanh, đối với tính cách Dương Quân Khanh không nói là trăm phần trăm hiểu rõ, cũng nắm được bảy tám phần.
Dương Quân Khanh chưa từng để ý qua song nhi nào, ngoại trừ Liễu Miên Hạ.
Dương Quân Khanh có lẽ còn chưa rõ lòng mình, nhưng thân là người đứng xem, Bán Hạ lại xem đến hiểu rõ —— lang quân nhà hắn thích Liễu Miên Hạ.
Mắt thấy lang quân hơn hai mươi tuổi lại không có tâm tư cưới vợ, thật vất vả gặp được Liễu Miên Hạ, lang quân còn mê mang bỏ lỡ.
Bán Hạ sao có thể không vội?
Hắn muốn nhắc nhở lang quân lại không biết nói từ đâu.
Cũng may bọn họ nửa đường hồi kinh, lang quân đột nhiên thay đổi chủ ý muốn tới Phong huyện.
Bán Hạ còn tưởng rằng lang quân đã nghĩ thông suốt.
Kết quả gần đây nghe được Liễu Miên Hạ muốn tuyển trắc phu, hắn lòng nóng như lửa đốt chạy về nói với lang quân, lang quân còn một bộ bình tĩnh như thế, phảng phất một chút cảm giác nguy cơ cũng không có, Bán Hạ sắp sầu đến bạc đầu.
Dương Quân Khanh nhăn mi, "Ngươi tuổi cũng không nhỏ, ổn trọng một chút. Có lời nào không thể từ từ nói sao?"
Bán Hạ hít một hơi thật sâu, quả quyết nói: "Lang quân, ngươi chẳng lẽ không thích Liễu công tử sao?"
Dương Quân Khanh chấn động, cả người đều cứng lại rồi.
Thích?
Dương Quân Khanh một tay đè lại ngực, trái tim hắn nhảy đến lợi hại, thật giống như nếu không đè lại ngực, trái tim sẽ từ trong ngực nhảy ra ngoài.
Máu huyết cả người đều đánh trống reo hò.
Hắn thích Liễu Miên Hạ sao?
Dương Quân Khanh không biết.
Hắn chỉ biết, thấy Liễu Miên Hạ tươi cười, hắn sẽ thực vui vẻ, lúc không thấy Liễu Miên Hạ hắn sẽ nhớ y, nếu Liễu Miên Hạ nhíu mày, hắn sẽ có loại xúc động muốn ôm Liễu Miên Hạ vào lòng an ủi.
Lần này rõ ràng đã từ biệt, càng đến gần Sở kinh, nhớ nhung trong lòng càng tra tấn hắn, cứ thế rốt cuộc hắn kìm nén không được mà phóng túng nỗi nhớ này, đi theo tiếng lòng đến Phong huyện.
Còn có... Hắn từng ở nhìn thấy chỗ tư mật nhất của Liễu Miên Hạ, thân thể không khỏi nổi lên phản ứng.
Nghe tin Liễu Miên Hạ sắp có trắc phu, trong lòng trướng nặng khó nhịn, muốn đi đến bên y, bồi y cười, nhìn y làm nũng, nghe tiếng y nói, bồi y trải qua vui buồn đắng cay suốt kiếp người này.
Cho nên...
Đây là cảm giác thích một người sao?
Trước ngày hôm nay, Dương Quân Khanh chưa từng thích ai, hắn không biết như thế nào là thích một người.
Nếu không có Bán Hạ nói ra những lời này, Dương Quân Khanh vẫn ngây thơ không hiểu lòng mình như trước.
Nhưng hiện tại, Dương Quân Khanh bừng tỉnh hiểu ra.
—— Hắn thích Liễu Miên Hạ.
Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Dương Quân Khanh một mảnh trời quang.
Hắn thở ra một ngụm khí, nhìn thẳng Bán Hạ, "Đúng vậy, ta thích hắn. Ta thích Liễu Miên Hạ."
Lang quân nhà mình cuối cùng đã hiểu!
Bán Hạ nắm tay nói: "Vậy mau đi cầu hôn đi! Bằng không bị người khác giành trước, lang quân ngươi liền không có cơ hội!"
Dương Quân Khanh trầm mặc.
Bán Hạ thúc giục nói: "Lang quân ——!"
Dương Quân Khanh rũ xuống mi mắt, thấp giọng nói: "Nếu y không muốn ——"
Ôi tình yêu.
Càng là để ý người, sẽ càng thấp thỏm bất an.
Rõ ràng lấy thân phận Dương Quân Khanh làm trắc phu của Liễu Miên Hạ đã dư dả, thậm chí còn là Liễu Miên Hạ trèo cao Dương Quân Khanh.
Nhưng Dương Quân Khanh lại không có nửa điểm tự tin.
Ở trong mắt hắn, Liễu Miên Hạ quá tốt.
"Lang quân!" Bán Hạ quả thực có chút giận hắn không tranh, "Người cùng Liễu công tử quen biết lâu như vậy rồi, nói thế nào cũng có nửa năm tình nghĩa, chẳng lẽ không thể so với những nam nhân Phong huyện vừa mới mới vừa nhận thức Liễu công tử sao! Đừng do dự nữa, ta đây liền thay người nói cho Liễu công tử!"
"Không," Dương Quân Khanh đáy mắt lập loè ánh sáng kiên định, "Hôn nhân không phải trò đùa, ta tự mình nói cho y, cho dù —— chuyện không thành, cũng là ý trời."
...
Giữa trưa hôm sau, Liễu Miên Hạ đang ở trêu đùa con trai nhà mình thì A Từ cùng Lệ Duệ còn có Cố Thần Chi trước sau trở về ăn cơm trưa.
"Đã về rồi! Mau tới ăn cơm!"
Lệ Minh Ân duỗi hai tay mập mạp hướng Lệ Duệ muốn ôm một cái, Lệ Duệ một phen bế lên bé con bay cao cao lên trời, chọc bánh bao nhỏ cười to khanh khách.
Người một nhà vây quanh bàn ăn, người hầu ăn lục tục bưng đồ ăn lên.
A Từ nói: "Thiếu gia, vừa rồi lúc ta trở về nghe trên đường người ta nói ở bệnh biện Phong huyện có vị Dương thần y mới đến, nghe nói là từ Dương Liễu Thành tới đây, nhất định là Dương đại ca tới!"
"Thật vậy chăng?!" Liễu Miên Hạ kinh hỉ nói, "Thật tốt quá, lại có thể nhìn thấy Dương đại ca! Đợi lát nữa cơm nước xong ta liền tới bệnh viện nhìn xem!"
Lệ Duệ cười nói: "Lát nữa để A Kiêu bồi ngươi đi, nếu thật là Dương đại ca tới thì nhất định phải mời hắn tới làm khách."
Liễu Miên Hạ gật đầu thật mạnh, "Ân ân, khẳng định!"
Gấp gáp muốn xác nhận có phải Dương Quân Khanh tới Phong huyện hay không, tốc độ ăn cơm hôm nay của Liễu Miên Hạ cũng trở nên nhanh hơn.
Bệnh viện Phong huyện là sau khi Lệ Duệ tới mới dựng nên, mở đối diện huyện nha, giao thông nhanh và tiện, rộng rãi thoáng mát.
Phong huyện so với Dương Liễu Thành lớn hơn, nên hiện tại từ Lệ phủ đến huyện nha nếu đi bộ thì quá xa, cho nên lúc ra cửa cần phải ngồi xe.
Liễu Miên Hạ cùng Lệ Kiêu tới bệnh viện, Lệ Kiêu giống như thường ngày ôm Liễu Miên Hạ đi xuống. Cửa bệnh viện người xếp hàng đông đúc thật náo nhiệt, trường hợp này làm Liễu Miên Hạ nhớ tới bệnh viện ở Dương Liễu Thành lúc mới vừa dựng nên.
Liễu Miên Hạ cùng Lệ Kiêu cũng không phải tới xem bệnh, cho nên cũng không xếp hàng, chỉ phái người hầu tiến đến hỏi thăm một chút.
Không bao lâu người hầu trở về, "Phu nhân, Dương thần y tới thật! Đang ở bên trong ngồi khám! Hôm nay buổi sáng cũng không có nhiều người như thế, buổi chiều Dương thần y tới, nhiều người biết đến danh tiếng Dương thần y lúc này mới tới xếp hàng!"
Liễu Miên Hạ vui vẻ mà thúc giục Lệ Kiêu: "Đi, qua nhìn Dương đại ca!"
Lệ Kiêu cao to, ôm Liễu Miên Hạ nhẹ nhàng chen qua đám người, đi vào sảnh lớn bệnh viện, quả thực thấy Dương Quân Khanh đang ngồi đoan chính bắt mạch cho người bệnh.
Liễu Miên Hạ từ trong lồng ngực Lệ Kiêu nhảy xuống, hai ba bước chạy đến trước mặt Dương Quân Khanh, cười đến mi mắt cong cong, "Dương đại ca! Ngươi thật sự tới Phong huyện nha! Lúc tới cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng, chúng ta đi đón ngươi nha! Lần này ngươi sẽ ở Phong huyện bao lâu? Buổi tối tới nhà ta ăn cơm đi! Ta chờ ngươi!"
Vừa lúc người bệnh mới được bắt mạch xong, Dương Quân Khanh không tiếp tục xem cho người bệnh tiếp theo nữa.
Đôi mắt thanh lãnh của hắn dừng trên gương mặt Liễu Miên Hạ, ánh mắt có thể nói là tham lam mà nhìn Liễu Miên Hạ.
Mấy tháng không thấy, y một chút thay đổi cũng không có, cười vẫn xinh đẹp như vậy, cặp mắt phượng linh động hoạt bát, khiến người nhìn thấy lòng sinh vui vẻ.
Dương Quân Khanh đứng lên, hầu kết trượt lên xuống, "Miên Hạ, đã lâu không gặp."
Hắn dẫn Liễu Miên Hạ cùng Lệ Kiêu đi đến hậu viện, "Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta ra phía sau."
Vốn Dương Quân Khanh hôm nay tới nơi đây ngồi khám chính là vì dụ Liễu Miên Hạ tới, hiện tại mục đích của hắn đạt được nên cũng muốn ngồi ở đại sảnh khám bệnh nữa.
Hắn cũng không phải y sĩ bệnh viện, không chịu bệnh viện quản lý, hoạt động tự do, lúc nào muốn đến thì đến muốn đi thì đi đều do chính hắn quyết định, sẽ không có ai vì hắn về sớm mà trách cứ.
Liễu Miên Hạ đã lâu không gặp Dương Quân Khanh, nghe Dương Quân Khanh nói như thế đương nhiên sẽ ước gì lập tức tìm được nơi để ôn chuyện, y tiến lên một bước bắt lấy tay áo Dương Quân Khanh, giống như nai con nhẹ bước đuổi kịp hắn.
"Dương đại ca, ngươi tìm được nơi ở chưa? Không được thì tới nhà ta ở được không? Nhà ta phòng trống còn rất nhiều!"
Dương Quân Khanh bước chân hơi hơi dừng một chút, "Đã mua một tòa nhà."
"Nga, vậy được rồi." Liễu Miên Hạ có chút mất mát.
Dương Quân Khanh lại nói: "Cùng Lệ phủ rất gần."
Liễu Miên Hạ lại cao hứng lên, "Vậy thì tốt quá! Lui tới rất tiện!"
Phía sau bệnh viện kỳ thật chính là phòng bệnh, Dương Quân Khanh cũng muốn tìm chỗ ở hậu viện để cùng Liễu Miên Hạ ôn chuyện nhưng rốt cuộc ở đây bệnh nhiều, rất dễ bị nhiễm phải khí bệnh.
Đoàn người đi ra từ cửa sau bệnh viện, Bán Hạ gọi xa phu nhà mình đem xe ngựa tới đón, Dương Quân Khanh mời Liễu Miên Hạ lên xe.
Dương Quân Khanh nói: "Đến phủ ta ngồi một chút."
Liễu Miên Hạ tất nhiên là không có ý kiến, cũng may xe của Dương Quân Khanh đủ lớn, hơn nữa Lệ Kiêu dáng người có chút lớn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ngồi vừa.
Tới tòa nhà Dương Quân Khanh mới mua, hắn liền mang theo Liễu Miên Hạ cùng Lệ Kiêu vào phòng ngủ của mình.
Liễu Miên Hạ đánh giá một vòng, "Nhà này rất lớn, chính là thoạt nhìn không có nhân khí."
Dương Quân Khanh: "Tòa nhà để trống đã lâu, ta mới vừa vào ở, sau này để gia phó dọn dẹp mỗi ngày thì sẽ không như thế nữa."
Bán Hạ đưa tới nước trà xanh, Liễu Miên Hạ có chút khát nước, bưng lên liền uống mấy ngụm.
Dương Quân Khanh lẳng lặng nhìn Liễu Miên Hạ, càng nhìn tâm càng động.
Hắn không thể lại tiếp tục phí thời gian.
Hắn sợ không kịp.
Nghĩ đến đây, Dương Quân Khanh liễm mi từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội màu bạch ngọc, kéo tay Liễu Miên Hạ đem kia khối ngọc bội để vào lòng bàn tay y, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt y.
"Miên Hạ," Thanh âm Dương Quân Khanh vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng giờ phút này bên trong đó còn phảng phất một ít nhiệt độ nóng bỏng, "Tình không rõ từ đâu, sớm đã quá sâu nặng*."
(* gốc là Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm được lấy từ lời đề tựa của vở kịch Đình mẫu đơn, một vở hát cổ của Trung Quốc )
"Nếu ngươi tuyển trắc phu, có thể suy xét một chút đến ta? Ngọc này là của tổ tiên ta để lại, từ nhỏ ta đã mang theo bên người, cho dù ngươi cho ta đáp án thế nào thì ngọc này đều cho ngươi, ngươi mang theo nó để giữ bình an."
Liễu Miên Hạ lập tức ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn Dương Quân Khanh.
Này là ý gì?!
Đây là... Thổ lộ?
Dương Quân Khanh thổ lộ với y?
Này, này quá đột ngột, Liễu Miên Hạ hoàn toàn không biết nên bày phản ứng gì.
Ngọc bội trong lòng bàn tay còn mang theo nhiệt độ của Dương Quân Khanh, tim Liễu Miên Hạ thình thịch nhảy dựng lên.
Khẩn trương, còn hoảng hốt.
Lệ Kiêu ở một bên nhìn không hiểu lắm, hắn là người thô thiển nghe không hiểu văn thư, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, tặng ngọc bội gì đó còn không phải là tín vật đính ước sao, hắn từng nghe những người kể chuyện kể qua chuyện này. Hơn nữa Dương đại ca còn nói muốn Miên Hạ suy xét để hắn làm trắc phu kìa.
Lệ Kiêu tùy tiện cười nói: "Ai —— Được nha! Ta thấy Dương đại ca làm trắc phu của vợ bé nhỏ rất tốt! Dù sao cũng khá hơn nhiều mấy tiểu tử thúi trong thành kia! Dương đại ca tới nhà chúng ta ở thì trong nhà liền có thêm một đại phu lợi hại, có thể bắt mạch cho vợ nhỏ mỗi ngày!"
Liễu Miên Hạ vốn đang kinh ngạc thất thố, vừa nghe lời này của Lệ Kiêu, tức giận quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Dương Quân Khanh là người cao ngạo như thế, bị Lệ Kiêu nói vậy thì làm sao có thể dễ chịu? Muốn Dương Quân Khanh làm trắc phu, chẳng lẽ chính là vì y thuật của hắn? Lấy hắn về để làm công cụ chữa bệnh sao? Quả thực chính là vũ nhục hắn.
Nào nghĩ đến Dương Quân Khanh thế nhưng cũng phụ họa lời Lệ Kiêu, trên nét mặt vô cùng tự tin về y thuật của mình.
"Nhị công tử nói không sai, Miên Hạ, nếu ta làm trắc phu của người thì chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi một đời phúc thọ an khang."
Liễu Miên Hạ nắm chặt noãn ngọc trong lòng bàn tay, gương mặt đỏ ửng, muốn nói lại thôi, "Ta..."
Lệ Kiêu gãi gãi đầu khuyên nhủ: "Tức phụ nhi ngươi đồng ý đi! Dương đại ca lớn lên anh tuấn, chúng ta cũng đều quen biết. Lúc ngươi sinh Tiếu Tiếu vẫn luôn là Dương đại ca chăm sóc ngươi, ngươi chẳng lẽ không thích hắn sao?"
Liễu Miên Hạ cũng có hảo cảm với Dương Quân Khanh, Dương Quân Khanh soái như vậy, y thuật lại tốt, y một vạn lần nguyện ý Dương Quân Khanh làm trắc phu của mình, chính là cảm giác chuyện này có chút đột ngột.
"Ta..." Liễu Miên Hạ cúi đầu, e lệ ngượng ngùng nói, "Ta đi về trước... Ngày mai, ngày mai sẽ trả lời Dương đại ca."
Ném xuống lời này, Liễu Miên Hạ lôi kéo Lệ Kiêu chạy biến.
Các Phu Quân Của Ta