Các Phu Quân Của Ta
C36: Hắn Muốn Người Này
Chương 35: Hắn muốn người này
Một tháng sau, cục bột nhỏ đến ngày trăng tròn, Lệ Duệ liền mở tiệc rượu náo nhiệt cho vị tiểu thiếu gia đầu tiên nhà mình.
Cũng không mời người ngoài, hai huynh đệ Lệ gia không có họ hàng thân thích khác, nên mời người nhà của Liễu Miên Hạ và còn có nhà huyện nha Trương đại nhân cùng vài đồng liêu có quan hệ không tồi với Lệ Duệ.
Đến nỗi những thương hộ lớn thường xuyên lui tới cửa hàng bọn họ cũng không mời.
Còn Liễu Miên Hạ chỉ mời Diêu Tuấn.
Tiệc đầy tháng thì khách nhân đều sẽ đến xem bảo bảo mới ra đời, hài tử quá nhỏ rất yếu ớt dễ bị cảm lạnh nên Liễu Miên Hạ cố ý bảo nhóm thợ thủ công ở điền trang dựa theo xe đẩy em bé trong trí nhớ của y tạo một chiếc xe con.
Tuy rằng kém linh hoạt so với trong kiếp trước, hơn nữa toàn bộ cũng đều làm bằng gỗ, nhưng bảo bảo nằm trong xe cũng không cần ôm mãi nữa.
Lệ Duệ đặt tên cho bé là Lệ Minh Ân, vì để ghi nhớ ân tình Tiêu Hữu Hằng đưa quả "Thần tử " cho mình, nhũ danh gọi là "Tiếu Tiếu", là do Liễu Miên Hạ đặt, y hy vọng con trai nhà mình sẽ luôn vui vẻ khoái lạc.
Mỗi người đến ngắm Tiếu Tiếu, nhìn thấy xe đẩy nhỏ đều nhịn không được cảm thán một phen, cũng tỏ vẻ muốn đặt một chiếc như vậy cho con mình dùng.
Cha Liễu Miên Hạ cũng không biết về sau còn có thể sinh tiếp hay không, y cảm giác lấy thể chất song nhi ở thế giới này thì dù là bốn năm chục tuổi vẫn sinh con tiếp thì cũng không sao.
Đại ca y không cần đánh tiếng thì Liễu Miên Hạ cũng sẽ đưa xe đẩy sang, nhị ca còn chưa thành thân, chẳng qua cũng nhanh thôi, đến lúc đó Liễu Miên Hạ đương nhiên cũng sẽ vì nhị ca chuẩn bị một chiếc.
Trừ cái này, Liễu Miên Hạ còn để thợ thủ công làm rất nhiều món đồ chơi nhỏ cho con. Các bản vẽ màu sắc tươi sáng, còn có các loại lục lạc, mỗi lần tiểu bảo bảo dùng tay cầm chơi đều sẽ vang tiếng.
Liễu Miên Hạ rốt cuộc mới ở cữ xong, lo lắng y thể hư dễ sinh bệnh, ăn cơm cũng không ngồi cùng khách mời mà là ở chủ viện khác mở một bàn, Lệ Kiêu bồi cạnh y.
Dương Quân Khanh cũng ở chỗ này, bởi vì Lệ Duệ lo lắng thân thể Liễu Miên Hạ nên cố ý mời Dương Quân Khanh đến chăm sóc Liễu Miên Hạ.
Bảo bảo mới sinh phần lớn thời gian đều đang ngủ, Liễu Miên Hạ thừa dịp con trai ngủ tranh thủ lấp đầy bụng. Vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát thì con tỉnh.
Tiểu gia hỏa nằm trong xe nôi, mở mắt liền khóc lóc oa oa muốn ăn, Liễu Miên Hạ cầm đồ chơi quơ quơ trước mặt bé, khom lưng ôm cục bột nhỏ ra cho bú sữa.
Liễu Miên Hạ làm loại áo ngực dễ cho con bú, chẳng qua có Dương Quân Khanh người ngoài ở đây, y vẫn sẽ ngượng ngùng, thế là quay người đi.
Cục bột nhỏ đói đến nóng nảy, ngậm lấy đầu vú liền mút từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt nhỏ nghẹn tới đỏ bừng.
Một bên đầu vú bị ăn, đầu vú còn cũng chịu kích thích, tự động tràn ra sữa làm ướt trước ngực một mảng lớn.
Mỗi lần cho con bú xong, Liễu Miên Hạ đều một lần nữa đổi một kiện áo ngực mới
Một trận gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, tức khắc mùi sữa nhàn nhạt phiêu tán khắp phòng.
Lệ Kiêu trông mong mà ngồi xổm trước mặt Liễu Miên Hạ, đầu tiên là nhìn chằm chằm cục bột nhỏ hút sữa một hồi lâu, tiếp theo liền nhịn không được nhìn đầu vú còn lại của Liễu Miên Hạ, còn liếm liếm miệng.
"Tức phụ... Bên này chảy sữa."
Liễu Miên Hạ đỏ mặt nhỏ giọng "Ân" một tiếng.
Y biết lời này của Lệ Kiêu có ý gì, Lệ Kiêu là muốn hút sữa của y.
Ba nam nhân đều uống qua sữa của y, chỉ có điều lúc đó là ở trong phòng kín cửa.
Hiện tại Dương Quân Khanh còn ở chỗ này, hơn nữa khách mời đều ở bên ngoài, Lệ Kiêu muốn nhưng Liễu Miên Hạ không định đáp ứng hắn.
"Tức phụ..." Lệ Kiêu lại đến gần một chút.
Liễu Miên Hạ một phen đẩy đầu hắn ra, cả giận: "Ngồi yên cho ta! Dương đại ca còn ở đây! Bên ngoài cũng đều là khách nhân, chú ý một chút!"
Lệ Kiêu gãi gãi đầu, ủy khuất "Nga" một tiếng, lại không cam lòng mà nhìn đầu vú chưa bị ăn kia.
Liễu Miên Hạ trừng mắt liếc hắn một cái, cởi bỏ vạt áo bên kia đổi cho bảo bảo ăn.
Bọn họ cũng không biết là, phương hướng lúc này của Liễu Miên Hạ đối diện của sổ. Ngoài cửa sổ dưới bóng cây che lấp, có thân ảnh thần bí đang quan sát Liễu Miên Hạ.
Tiêu Hữu Hằng từ nhỏ đã tập võ, thị lực cực tốt, nơi hắn đứng có thể quan sát rõ ràng nhất cử nhất động của Liễu Miên Hạ, nhưng người trong phòng lại vì bóng cây mà không thể phát hiện ra hắn.
Tiêu Hữu Hằng trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở lại Lệ phủ, thân phận hắn đặc thù, lại có nhiệm vụ mật trong người, không tiện lộ diện. Hơn nữa vừa lúc gặp Liễu Miên Hạ sinh con, toàn bộ Lệ phủ đang hân hoan vui vẻ, căn bản không ai chú ý Tiêu Hữu Hằng đang cố ý che dấu hành tung.
Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Hữu Hằng âm thầm quan sát Liễu Miên Hạ.
Tiêu Hữu Hằng lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Miên Hạ cho con bú là ở trong đình hóng gió ngoài hoa viên.
Ngày đó Tiêu Hữu Hằng chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, thấy A Từ bồi Liễu Miên Hạ đẩy con đến hoa viên hít thở không khí.
Bắt đầu từ ngày đó, Tiêu Hữu Hằng liền nhịn không được đi xem Liễu Miên Hạ.
Trước kia Tiêu Hữu Hằng chỉ biết tin Lệ Duệ thành hôn với Liễu Miên Hạ, Lệ Duệ còn khen tức phụ nhà mình nức nở, Tiêu Hữu Hằng vẫn luôn cho rằng do Lệ Duệ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Sau này nhận được "giấy Miên Hạ " cùng các loại thức ăn mỹ vị do Lệ Duệ dâng lên, cái này càng làm Tiêu Hữu Hằng càng tò mò về Liễu Miên Hạ.
Chuyện này chưa xong, ngay sau đó hắn lại biết "Bệnh viện" được dựng ở Dương Liễu Thành.
Không chỉ như vậy, thế gia y học Dương gia trong Sở kinh bắt đầu sử dụng một ít phương pháp mới, nghe nói phương pháp này làm tăng hiệu quả chữa bệnh cùng giảm bớt tỉ lệ song nhi tử vong khi sinh.
Những việc này Dương gia cũng không giấu giếm, chỉ cần điều tra một chút liền biết phương pháp mới này đến từ thiên tài Dương Quân Khanh của Dương gia truyền tới.
Mọi người sau khi nghe nói sẽ cảm khái một câu "Quả nhiên không hổ là thiếu niên thần y", cũng tự nhiên tiếp nhận các quan niệm khác lạ như "Không uống nước lã, nước uống cần phải đun sôi", "Băng gạc dùng cho vết thương phải dùng nước sôi tiêu độc", "Cần rửa tay trước khi ăn", "Nếu có súc vật chết, không thể tùy tiện vùi lấp, phải dùng lửa đốt",....
Mà Tmạng lưới tình báo khổng lồ của Tiêu Hữu Hằng nói cho hắn biết, thiên tài Dương Quân Khanh của Dương gia đang ở Dương Liễu Thành lịch lãm.
Tiêu Hữu Hằng hợp lý hoài nghi những phương pháp thoạt nhìn rất nhỏ nhặt mà lại hữu dụng kia đều liên quan tới Liễu Miên Hạ.
Lúc này Tiêu Hữu Hằng nương theo công vụ tiến vào Dương Liễu Thành, tự mình nghiệm chứng mối hoài nghi này.
Hắn muốn gặp Liễu Miên Hạ.
Xin quả "Thần tử" giúp Lệ Duệ cũng xuất phát từ tư tâm.
Hắn không phủ nhận chính mình sinh ra hứng thú với Liễu Miên Hạ.
Ở lại Lệ phủ tự nhiên cũng là cố tình vì chuyện này.
Hắn là một hoàng tử, nếu không tiện bại lộ hành tung thì vẫn có rất nhiều biện pháp có thể giải quyết, trực tiếp nhất chính là mua tòa tòa nhà mới.
Nhưng Tiêu Hữu Hằng lựa chọn ở lại nhà Lệ Duệ.
Ban đầu Tiêu Hữu Hằng chỉ muốn nhìn Liễu Miên Hạ một chút xem có tốt như Lệ Duệ nói hay không.
Sau đó mới quyết định tiếp tục phóng túng tâm tư của mình với Liễu Miên Hạ hay là không.
Nhưng sau này chân chính gặp qua Liễu Miên Hạ, trong lòng Tiêu Hữu Hằng liền vang lên một tiếng —— hắn muốn người này.
Hắn thích song nhi không kiêu căng này, thích y đối xử với mỗi một người nam nhân của mình đều bình đẳng, thích bộ dáng y nghiêm túc hống nam nhân, thích ánh mắt ôn nhu của y khi nhìn con trẻ, thích y cười khi vui, làm nũng khi nghịch ngợm, ngay cả bộ dáng y tức giận cũng cảm thấy đáng yêu.
Tiêu Hữu Hằng không biết đã đứng đó bao lâu, nội thị Tiểu Thạch cũng không dám quấy rầy, cẩn thận giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Điện hạ đã thành thân, vị kia trong cung nói không chừng tương lai chính là Hoàng Hậu...
Nhưng tâm tư của điện hạ hiện tại đều ở trên người Liễu công tử.
Ai...
Lúc trong lòng Tiểu Thạch thở ngắn than dài, Tiêu Hữu Hằng xoay người nói: "Đi thôi."
Tiểu Thạch vội đánh lên tinh thần, theo sát phía sau Tiêu Hữu Hằng rồi rời đi.
Liễu Miên Hạ cho con bú xong, đem bé giao cho Lệ Kiêu cùng bọn người hầu chăm sóc, nói xin lỗi Dương Quân Khanh liền đi vào phòng ngủ trưa.
Mỗi đêm y đều phải tỉnh lại rất nhiều lần để uy sữa, ngủ cũng không ngon, nên cũng nuôi thành thói quen ngủ trưa.
Các tân khách náo nhiệt một ngày, xong bữa chiều liền lục tục rời đi, lúc đi còn để lại rất nhiều đơn đặt hàng xe đẩy cùng đồ chơi trẻ con.
Giữa trưa hôm sau, Liễu Miên Hạ như thường về phòng ngủ trưa.
Thời điểm đang mông lung, bỗng nhiên cảm giác được có người tới gần phía sau y, eo bị một cánh tay hữu lực khác ôm lại.
Nhưng người phía sau tức khắc cứng đờ.
Trong lúc ngủ mơ Liễu Miên Hạ đột nhiên bừng tỉnh, nháy mắt nhận thấy chuyện không thích hợp, y bắt lấy cánh tay đang quấn quanh eo mình, trầm giọng nói: "Ngươi là ai! Ngô ngô!"
Người phía sau bưng kín môi Liễu Miên Hạ, một giọng nam trầm thấp vang lên.
Môi người nọ cơ hồ dán lên tai Liễu Miên Hạ, khi nói chuyện thở ra hơi thở nóng rực: "Hư... Đừng nói chuyện, ta không có ác ý, cũng không phải người xấu, chỉ là một người yêu thích phu nhân mà thôi."
"Hơn nữa nơi này là nhà ngươi, chung quanh nhiều hộ vệ như thế, nếu ta dám làm chuyện gì xấu với ngươi cũng trốn không thoát đúng không?"
Tuy nói như thế, nhưng ngươi cũng xông vào không phải sao?
Liễu Miên Hạ căng chặt thân mình, không dám thả lỏng cảnh giác.
Người nọ vươn đầu lưỡi ái muội liếm mút vành tai Liễu Miên Hạ, thanh âm càng thêm khàn khàn.
"Phu nhân... Nơi này hiện tại vừa lúc không có người khác, thân thể của ngươi vừa vặn khôi phục, thiên thời địa lợi nhân hòa, không bằng... Ngươi cùng ta hoan hảo một phen... Ở trên giường của ngươi và phu quân ngươi chúng ta yêu đương vụng trộm, có phải thực kích thích hay không? Ta sẽ không ở lại lâu, thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không có người phát hiện..."
"Hơn nữa ta lớn lên cũng không xấu, tuyệt đối không có hại với phu nhân. Nếu ngươi đáp ứng liền gật đầu, chỉ cần ngươi bảo đảm không kêu người tới ta sẽ buông tay cho ngươi nói chuyện."
Đáp ứng cái rắm!
Người này căn bản chính là hái hoa tặc!
Liễu Miên Hạ bị che miệng không thể nói chuyện, tức giận tới ngực phập phồng, hận không thể cắn người này một ngụm.
Này còn chưa xong, hái hoa tặc kia thế nhưng tiếp tục nói: "Phu nhân hà tất tức giận như vậy? Ta còn là xử nam, thật sự quá thích phu nhân mới ra hạ sách này, phu nhân nếu ngủ với ta thì nửa điểm tổn thất cũng không có, ta mới là người chịu thiệt. Ta là người kinh thành, lần này bởi vì trong nhà có chuyện phải xử lý mới đến Dương Liễu Thành, bây giờ sắp phải hồi kinh, lúc này đi cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại phu nhân. Từ nay về sau ước chừng sẽ đối với phu nhân tương tư thành bệnh, cầu phu nhân thương tiếc cho ta, thành toàn cho ta lần này đi. Ngày sau ta nhất định sẽ chuẩn bị tốt sính lễ tự mình tới cửa cầu hôn phu nhân, ta ở kinh thành tuy không tính là quyền cao chức trọng, nhưng cũng cũng có chút của cải, phu nhân nếu nguyện ý theo ta tới kinh thành, ta tất nhiên sẽ cho phu nhân cả đời hưởng hết vinh hoa phú quý, được vạn người kính ngưỡng."
Liễu Miên Hạ: "Ô ô!" Đánh rắm!
"Trinh tiết" này ở Thiên Sở Quốc chưa bao giờ quản thúc song nhi, mà là ước quản thúc nam tử.
Giống tình huống lúc này, song nhi Thiên Sở Quốc đều không ngại cùng "Hái hoa tặc" như này tới một phát.
Dù sao có hại cũng không phải song nhi.
Hái hoa tặc này mạnh miệng, mức độ đáng tin cực thấp, nhưng nếu người ta đã không ngại thì nhóm song nhi cũng không ngại thu thêm một tiểu thị.
Liễu Miên Hạ kích động, hai vú liền tự động tràn ra sữa, nam nhân cúi đầu chôn sâu vào cần cổ Liễu Miên Hạ ngửi ngửi, thở dài nói: "Ngươi thơm quá..."
Liễu Miên Hạ: "Ô ô ô! Ô ô ô!" Đồ lưu manh! Buông ta ra!
Nam nhân phảng phất không cảm nhận được Liễu Miên Hạ tức giận, còn nói thêm: "Phu nhân... Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý... Ta hiện tại buông ngươi ra, ngươi không được lên tiếng..."
Nam nhân chậm rãi dời tay, Liễu Miên Hạ chớp thời cơ, hung hăng cắn xuống, ngay sau đó lớn tiếng hô: "Người đâu ——! Mau tới đây! A Kiêu ——!"
Người phía sau phản ứng rất nhanh, cơ hồ Liễu Miên Hạ vừa hô đã nháy mắt từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Khi Liễu Miên Hạ quay đầu lại chỉ thấy một góc áo đen tuyền.
Chờ đến khi Lệ Kiêu chạy vào, đã sớm không thấy bóng dáng hái hoa tặc.
"Tức phụ, tức phụ ngươi xảy ra chuyện gì? Không có việc gì đi? Gặp ác mộng sao?"
Lệ Kiêu khẩn trương ôm Liễu Miên Hạ vào trong ngực, như an ủi trẻ con mà nhẹ nhàng vỗ lưng y.
Liễu Miên Hạ nghĩ mà sợ nắm chặt vạt áo Lệ Kiêu, ủy khuất nói: "Vừa rồi có người lạ xông vào! Hắn muốn làm chuyện xấu với ta, mới chạy ra từ cửa sổ, ngươi mau gọi người đuổi theo hắn!"
"Cái gì?! Có trộm?! Ta đuổi theo!" Lệ Kiêu giận dữ, lập tức cũng từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
"Uy! Ngươi trở về cho ta! Kêu hộ vệ đuổi theo!"
Liễu Miên Hạ tức chết rồi, tên ngốc này! Cũng không sợ kế điệu hổ ly sơn của người kia!
Lệ Kiêu đuổi theo, vạn nhất người xấu lại quay lại thì ai tới bảo hộ Liễu Miên Hạ cùng bé con?
Người nọ nhìn qua thân thủ không tệ, có thể dưới mí mắt hộ vệ trong nhà nhảy ra ngoài cửa sổ, Liễu Miên Hạ lo lắng hộ vệ căn bản đánh không lại người nọ.
Nhưng tên ngốc Lệ Kiêu kia, vừa nghe có người xấu liền không quan tâm mà còn đuổi theo, Liễu Miên Hạ gọi hắn cũng đã muộn, Lệ Kiêu thể chất tốt, võ công lại giỏi, chớp mắt đã biến mất sau rừng cây.
Liễu Miên Hạ không có cách nào đành phải gọi người hầu ôm con mình vào phòng, cho các hộ vệ bảo vệ xung quanh chủ viện.
Lệ Kiêu không đầu không đuôi đuổi theo hồi lâu, làm sao cũng không tìm được người nọ, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi trở lại.
Liễu Miên Hạ tức giận gõ đầu Lệ Kiêu, "Ngươi nha! Lần sau không được lỗ mãng như vậy! Ngươi chạy thì ai tới bảo hộ ta và con!"
Lệ Kiêu quỳ gối trước mặt Liễu Miên Hạ, cúi đầu nhận sai,: "Ta sai rồi tức phụ, ta, ta về sau không bao giờ như vậy nữa! Tức phụ, ta, ta vô dụng, không tìm được người xấu."
"Thôi," Liễu Miên Hạ biết rõ lấy đầu óc của Lệ Kiêu nghĩ không được biện pháp giải quyết, chỉ sờ sờ đầu cún Lệ Kiêu, nói, "Chờ Duệ ca về rồi để Duệ ca nghĩ cách đi."
Buổi chiều sau khi Lệ Duệ trở về, Liễu Miên Hạ liền ủy ủy khuất khuất đem chuyện mình ban ngày gặp phải hái hoa tặc kể từ đầu chí cuối cho Lệ Duệ.
Lệ Duệ nghe xong, mày liền gắt gao nhăn lại.
"Duệ ca, ngươi nhất định phải nói cho Trương đại nhân! Phải tìm được tên trộm kia rồi bắt lại! Hắn quả thực quá kiêu ngạo!"
"Ân, ta sẽ," Lệ Duệ gắt gao ôm Liễu Miên Hạ, "Ngày mai ta sẽ đi mời thêm hộ vệ về, Hạ Nhi đừng sợ, nếu bắt được tên trộm kia, Trương đại nhân tất nhiên sẽ nghiêm trị hắn!"
Được Lệ Duệ bảo đảm, Liễu Miên Hạ mới an tâm một chút.
Hôm nay trong nhà xảy ra chuyện như vậy, khiến trong phủ đều khẩn trương cực kỳ, Liễu Miên Hạ mới ở cữ xong, vốn nên cùng phu quân nhà mình hảo hảo ôn tồn một phen, cũng không nghĩ tới...
Lệ Duệ dỗ dành Liễu Miên Hạ ngủ rồi, A Từ xoa tóc Liễu Miên Hạ, khe khẽ thở dài.
"Phu chủ, ngươi xem việc này..." A Từ muốn nói lại thôi.
Lệ Duệ thấp giọng nói: "Ta biết, kẻ trộm kia bắt không được, Hạ Nhi quá ngây thơ rồi."
Cho dù thật sự có hái hoa tặc như vậy, song nhi Thiên Sở Quốc cũng sẽ không giống Liễu Miên Hạ dùng lời lẽ chính đáng muốn bắt người lại. Có nam nhân đưa tới cửa miễn phí cho song nhi , bọn họ làm sao có thể không vui?
Cho dù hôm nay Liễu Miên Hạ thật sự cùng nam tử xa lạ kia xảy ra chuyện gì, ba người bọn họ tuy rằng không vui, nhưng cũng sẽ không thật sự gây phiền cho Liễu Miên Hạ.
A Từ nói: "Tính tình thiếu gia..."
Lệ Duệ bỗng nhiên cười, hỏi ngược lại: "Hạ Nhi sẽ không có quan hệ lung tung với những nam nhân đó, chẳng lẽ ngươi không thích tính y như vậy sao?"
A Từ vội nói: "Không, ta đương nhiên thích!"
Lệ Duệ: "Cứ để cho Miên Hạ như vậy đi. Ta cũng có tư tâm."
A Từ nghĩ thầm, ai lại không có tư tâm đâu?
A Từ đi rồi, Lệ Duệ không bồi Liễu Miên Hạ ngủ, mà sau khi dặn dò hộ vệ một phen, một mình một người đi vào một tiểu viện hẻo lánh.
Phía trước viện tử mấy những viện khác là có một cái hồ nhỏ, hạ nhân trong phủ chỉ nghĩ ở đây không có phòng ốc, ngày thường căn bản không có ai tới chỗ này.
Lúc này ở cửa viện có mấy ám vệ canh chừng. Ám vệ thấy người đến là Lệ Duệ, không ngăn trở mà trực tiếp để hắn vào cửa.
Tiêu Hữu Hằng quả nhiên còn chưa ngủ.
Tiểu Thạch tiến đến nghênh đón Lệ Duệ, như đã sớm biết hắn tối nay sẽ tới.
Hai người vào thư phòng, thấy Tiêu Hữu Hằng đang ngồi ở trước bàn không biết đang viết cái gì.
Tiêu Hữu Hằng tùy ý nói: "Tới, ngồi." Nói xong liền viết xuống nét bút cuối cùng, cũng buông bút lông xuống.
"Lại nói, 'giấy Miên Hạ' này quả thực dùng rất tốt, hiện tại muốn truyền tin tức tới kinh thành nhanh hơn rất nhiều, không cần dùng xe ngựa kéo thẻ tre nữa."
Lệ Duệ không có trả lời, chỉ hỏi: "Hữu Hằng ca, người ban ngày, là ngươi sao?"
Tiêu Hữu Hằng thu lại nụ cười, trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy."
Lệ Duệ nhăn mày, "Hữu Hằng ca ngươi làm sao... Ngươi làm sao sẽ làm chuyện như vậy?"
"Chuyện như vậy? Chuyện cưỡng bách Liễu Miên Hạ sao?" Tiêu Hữu Hằng nhấc tay, hỏi lại Lệ Duệ, "Ngươi cảm thấy ta là loại người này sao?"
Tiêu Hữu Hằng nói: "Ta chỉ muốn xem phản ứng của y một chút."
Xem Liễu Miên Hạ có phải là song nhi có thể tùy tiện cùng nam tử xa lạ lên giường hay không, xem y có thể bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc hay không, hay có thể bị tiền tài cùng quyền thế dụ dỗ.
Tiêu Hữu Hằng không phải người nhàm chán như vậy, Liễu Miên Hạ là phu nhân của Lệ Duệ, Tiêu Hữu Hằng cũng không có khả năng vì Lệ Duệ mà dùng loại phương pháp này để thử Liễu Miên Hạ.
Lệ Duệ nheo nheo mắt, mở miệng nói: "Hữu Hằng ca có tâm tư với Hạ Nhi?"
Tiêu Hữu Hằng nghiêm mặt nói: "Nếu ta nói là phải?"
Lệ Duệ thay đổi sắc mặt: "Nhưng ngươi đã thành thân."
Tiêu Hữu Hằng nhướng mày nói: "Không biết Hạ Nhi đã nói với ngươi hay chưa, ban ngày ta nói cho y, ta còn là xử nam. Những lời này là sự thật, ta không cùng Vương quân của Nhị ca viên phòng. Ta gọi Hạ Nhi như thế, ngươi không ngại đi?"
Hắn gọi chính là "Nhị ca Vương quân" mà không phải "Vương quân của ta".
Chuyện này chứng tỏ Tiêu Hữu Hằng cũng không thừa nhận Nhị Hoàng tử quân là Vương quân của hắn.
Hắn không có cảm tình với vị Vương quân kia.
Lệ Duệ tâm tình thực phức tạp.
Tam điện hạ thế nhưng nổi lên tâm tư khác với Hạ Nhi.
Là lúc nào? Lệ Duệ thật sự một chút ấn tượng cũng không có.
Nếu Tam điện hạ muốn Hạ Nhi, hắn có thể ngăn cản sao?
Đáy lòng Lệ Duệ cười khổ một chút, hắn vô pháp ngăn cản.
Lấy thân phận Tam điện hạ, có lẽ vị trí chính phu này của hắn cũng phải nhường lại.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đây cũng không phải là chuyện xấu.
Hạ Nhi tổng cũng sẽ có thêm phu quân khác.
Nếu tân phu quân được chọn là Tam điện hạ, dù sao cũng là người Lệ Duệ quen biết từ nhỏ, hắn vẫn thực yên tâm.
Hơn nữa Tam điện hạ thân phận tôn quý, Hạ Nhi sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất.
Chỉ là... Vẫn là có chút đột ngột.
Lệ Duệ nói: "Nhưng Hữu Hằng ca ngươi đã đem hình tượng mình phá hỏng trước mặt Hạ Nhi rồi."
Đây mới là vấn đề.
Liễu Miên Hạ nhận định Tiêu Hữu Hằng là người đã làm chuyện xấu với mình.
Tương lai nếu Tiêu Hữu Hằng lấy quyền áp người, mạnh mẽ muốn cưới Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ mặc dù gả cho hắn, đại khái cũng sẽ không vui.
Tiêu Hữu Hằng sắc mặt cứng đờ.
Chuyện ban ngày xác thật cũng do hắn nhất thời xúc động, suy nghĩ không chu toàn.
Tiêu Hữu Hằng sờ sờ mũi, có chút lúng túng nói: "Không vội, ta rất nhanh phải hồi kinh xử lý tốt công vụ trước mặt, còn có chuyện hòa li, sau đó ta sẽ đến xin lỗi Hạ Nhi, quang minh chính đại theo đuổi y."
Lệ Duệ thở dài.
Tiêu Hữu Hằng lại nói: "Lúc ta chưa xử lí ổn mấy chuyện kia thì ngươi thay ta canh chừng Hạ Nhi, đừng để y quen biết dã nam nhân bên ngoài! Ít nhất vị trí trắc phu phải giữ lại một!"
Lệ Duệ: "..."
Vị trí trắc phu kia, phỏng chừng là để cho A Kiêu đi.
Nếu Tam điện hạ trở thành phu quân của Hạ Nhi, nhất định đó phải là vị trí chính phu, hắn là chính phu chỉ có thể lui làm bình phu, mà A Kiêu chỉ có thể làm trắc phu.
Nhưng Tam điện hạ đã phân phó, hắn chẳng lẽ có thể không nghe sao?
Các Phu Quân Của Ta