Cá Vàng Ao Phấn
Chương 27
297@-Bạn gái cũ của Lương Quý Hòa?
Trần Tử Dạ đương nhiên là cảm thấy hứng thú.
Không chỉ có cô, ngay cả chú Lâm nghe tiếng thì cũng từ nhà bếp đi ra, cúi đầu giả vờ đang muốn đi đến dọn dẹp chén dĩa, Trần Tử Dạ cũng vậy, cúi đầu lặng lẽ đưa cho ông ấy, một khắc khi ánh mắt hai người giao nhau, rối rít dời tầm mắt, e sợ mà cười.
Chỉ có Lương Vận thờ ơ ăn từng miếng bánh mì nhỏ, tay xé nhanh, nhai không kịp.
Đột nhiên ngậm miệng lại, không có ý tứ tiếp tục nói.
Trần Tử Dạ suy tính mấy giây, nhất thời cảm thấy bản thân không có lập trường hỏi, đành yên tĩnh chờ đợi Lương Vận mở miệng.
Lương Vận cho Lương Quý Hòa một ánh mắt khiêu khích, "Ngược lại cũng không có gì đáng nói."
Chắc không là chưa bao giờ có bạn gái chứ...
Trần Tử Dạ khẽ lắc đầu, biên độ động tác nhỏ đến mức khiến cho người ta không dễ phát hiện, Lương Quý Hòa khẽ mỉm cười, chị em giao thủ nhiều năm, công kích là không có ý nghĩa gì, trước sau như một dùng cách ương bướng để hóa giải sự công kích của cô là có tính hữu hiệu nhất, "Lấy gì mới có thể làm chị câm miệng."
"Em sợ gì."
"Đổi chác có tính hiệu lực, tốt nhất chị nói nhanh một chút."
"OK." Lương Vận thấy vậy thì dừng lại, giọng điệu và sắc mặt khi chị ta nói chuyện vĩnh viễn có thể không thống nhất.
Rõ ràng là giọng điệu tiếu lâm, nhưng trong ánh mắt Lương Vận lại có thêm ba phần chắc chắn, "Vậy em chuyển công ty điện ảnh và truyền hình của Trần Trì Vũ cho chị đi, trước kia em từng hứa kiếp này sẽ không trở thành đối thủ của chị ở trên thương trường."
Không màng Lương Quý Hòa đổi sang ánh mắt lãnh đạm, Lương Vận tiếp tục nói, "À, đúng rồi, gánh hát kia cũng bao gồm trong đó."
"Lúc này lúc khác, em sắp thu hồi lời nói của em."
"Có phải em không phải em trai chị không?" Lương Vận nhìn sang anh với ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, "Phải vì người ngoài mà khiến cho chị không vui ư?"
"Nếu chỉ là chuyện vợ chồng hai người, em sẽ không nhúng tay." Lương Quý Hòa cũng lấy ra thái độ công bằng, không nhường nửa bước, "Hiện tại liên quan đến chuyện riêng của em, em không phải thánh nhân, em có thể nhượng bộ lợi ích, giao cho người chị, không có loại khả năng này."
"Chị có thể không động vào cô ấy." Lương Vận lấy đôi đũa chỉ vào Trần Tử Dạ.
Lương Quý Hòa đi tới trước người cô, che chắn cô kín kẽ, dùng ánh mắt không khách khí cảnh cáo Lương Vận, "Động vào ai cũng không được."
"Em đang hù dọa chị?" Nét mặt Lương Vận khôi phục như thường, nhẹ nhàng đặt đôi đũa trong tay xuống, ghét bỏ nhìn anh, ánh mắt lại còn có một hàm nghĩa khác mà rơi người ở phía sau anh, "Ánh mắt chọn lựa bạn gái của em có tiêu chuẩn tham khảo cực cao, chị sẽ không nghi ngờ. Nhưng có gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đi nữa, cô ấy cũng phải dính bùn thôi, Trần Trì Vũ thích đợi ở giữa đống phụ nữ như vậy, chị khăng khăng không để cho anh ta tốt hơn."
Lương Quý Hòa thờ ơ cười, "Tùy chị, chỉ cần chị làm được." Ở dưới mí mắt của em.
Lương Vận tất nhiên hiểu rõ ý ngoài lời của anh, lạnh lùng kìm nén hừ một tiếng.
Trần Tử Dạ bị không khí trao đổi đối đầu gay gắt như vậy làm cho khiếp sợ, cô không dám nói chuyện nhiều, cũng có chút không nghĩ ra.
Nhưng loáng thoáng cảm thấy có liên quan đến rạp hát, trải qua chuyện của Quan Diệu, lại nhắc tới đống phụ nữ.
Cô bản năng liên tưởng có một đêm phòng ký túc xá nói chuyện với nhau, Mai Đinh si mê hí khúc nhất lơ đãng nói một câu nói, trong rạp hát bị mất vai diễn không phải vì tranh kỳ đọ sắc, chèn ép lẫn nhau, mà là mỗi người có bản lĩnh cao cường.
Mỗi người có bản lĩnh riêng, không giống với ngành nghề khác, vai diễn trên sân khấu là thứ không sợ tranh giành với người ta nhất.
Quan Diệu tốt quá hoá lốp, cầu gì được nấy; Thẩm Thời Diệc không cầu nổi tiếng, chỉ muốn chơi trò chơi của nhân gian; Mai Đinh không si mê vương quyền giàu sang, chỉ bằng lòng có trình độ trong hí khúc. Vậy cô thì sao? Cô mong mỏi điều gì từ số mệnh?
... Hay là có một ngày nào đó, cô sẽ muốn đi học?
Trần Tử Dạ hụt hẫng nghĩ đến chỗ này, ngồi xe đến rạp hát, cũng không mở miệng nữa.
Lương Quý Hòa nắm tay cô để ở trên đùi của mình, nhìn thấy cô mất hồn, nhẹ nhàng bóp một cái, "Hù dọa em rồi?"
"A..." Trần Tử Dạ thoáng hoàn hồn, lắc đầu nói, "Không có... chẳng qua là bình thường các anh đều trò chuyện như vậy sao?"
Như vậy ư... lời lẽ đanh thép vậy ư...
Lương Quý Hòa suy nghĩ một chút, "Đại đa số thời gian là như vậy."
"Nhưng ngài bình thường không phải như vậy..." Ánh mắt Trần Tử Dạ rơi trên tay của mình, có chút ngượng ngùng nhìn bên ngoài.
"Anh như thế nào?" Lương Quý Hòa quả thật tò mò.
"Thì, thì vẫn rất dịu dàng..."
Lương Quý Hòa nhẹ giọng nói, "Vậy có lẽ chỉ đối với em thôi."
Trần Tử Dạ không nói chuyện nữa, cách mấy giây mới ồ một tiếng, nhớ đến Lương Vận nói "tiêu chuẩn tham khảo cực cao", suy đoán là đang nói bạn gái cũ của anh, dùng khoé mắt lén lút nhìn anh, bị Lương Quý Hòa phát hiện.
Nhưng anh chỉ cười mà không nói chuyện, hết sức tự nhiên và có tần số mà nâng ngón tay ở trong lòng bàn tay anh lên, lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Giống như trêu chọc bạn nhỏ.
"Em muốn hỏi thì hỏi."
"... Ừ?" Trên gương mặt Trần Tử Dạ quẫn bách, chán nản hỏi, "Tâm tư của em... có phải rất dễ đoán được không..."
"Cái này anh không đoán được."
Trần Tử Dạ nghiêm túc nói: "Thầy Trần nói ngài cực kỳ thông minh, biết suy đoán lòng người nhất."
"Có ngốc không, lời nói của Trần Trì Vũ mà em cũng tin." Lương Quý Hòa bỗng nhiên cười như nhận thua, "Người trong cuộc mơ hồ, anh có thể thành thạo nhìn thấu tâm tư của người khác, nhưng tâm tư của em, đặt giữa em và anh, anh không dám cam đoan đều có thể đoán đúng."
Có phải ngài lại đang nói một vài lời tỏ tình em nghe không hiểu không...
Suy nghĩ này chợt lóe lên, Trần Tử Dạ vội vàng khắc chế bản thân tiếp tục suy nghĩ, lo lắng lần sau sẽ bật thốt, quay về đề tài vừa rồi, giả vờ dáng vẻ không tò mò, nhàn nhạt nói: "Vậy có thể nghe không... nếu ngài không muốn nói, cũng không sao."
"Không sao thì không nói."
Cả rạp hát không có ai bình tĩnh hơn Trần Tử Dạ, cô dời tầm mắt, không nói thì không nói, "Vậy em cũng không nghe..."
Ở trong chuyện này Lương Quý Hòa không dỗ dành cô, chỉ vươn tay xoa đầu cô, dịu dàng lại cẩn thận đối đãi với đề tài này, "Anh lớn hơn em không ít tuổi, tóm lại là từng có bạn gái khác, nhưng liên quan đến người khác, anh không có quyền lợi tự tiện nói theo như phiên bản mà anh hiểu."
"À..."
Tâm tư Trần Tử Dạ thuộc về trạng thái mười tám tuổi lãng mạn mờ mịt, điểm chú ý của một giây trước ở bạn gái cũ, một giây kế tiếp ở bạn gái.
Cô như vậy thì coi như là bạn gái của anh rồi sao?
Dâng hiến hoa lê cho tuyết đầu mùa, dâng hiến gió bông cho thành phố khói.
Có phải chỉ khi trở thành hoa thược dược được bưng để dâng hiến cho cô dâu, thì mới gọi là Cá Vàng Ao Phấn [1] hay không.
[1] Hoa thược dược có tên khác là cá vàng ao phấn.
Hình như Trần Tử Dạ lập tức chìm vào bánh kem kẹo đường, mất đi một chút cảm giác chân thật.
Lương Quý Hòa đưa cô đến đầu hẻm, dặn dò chú Lâm dừng ở chỗ này, không hi vọng mang đến bất cứ phiền phức nào cho Trần Tử Dạ.
Tối hôm qua Trần Tử Dạ ngủ ở trước mắt anh, gối lên cánh tay của anh, anh nhìn gương mặt của cô, im lặng chăm sóc cô, anh cân nhắc một chút chuyện công khai, anh không có chút băn khoăn nào, chỉ cần có thời cơ càng vừa vặn, chu toàn cảm nhận của Trần Tử Dạ.
Muốn cô chịu đựng sự tủi thân của lời đồn nhảm, anh cũng không muốn một chút nào cả.
Trần Tử Dạ cũng là một người tâm tư nhạy bén, dừng xe ở chỗ này, cô nhìn anh, tất nhiên không nghĩ tới anh suy tính những thứ này, chẳng qua là cảm thấy có chút không phù hợp thói quen trước kia của anh, cẩn thận dò xét, "Vậy em vào trước..."
"Ừm."
"À..." Trần Tử Dạ cũng nhìn chú Lâm, lễ phép gật đầu với ông ấy, nói tạm biệt, "Vậy em về trước."
Lương Quý Hòa từ từ thả bàn tay ra, khẽ hơi gật đầu.
Trần Tử Dạ kéo cửa xe, lúc muốn bước xuống xe, ngón tay thon gọn, nhỏ nhắn mềm mại vừa rời lòng bàn tay của anh, lại bị Lương Quý Hòa nắm chặt, kéo vào lòng mình, mượn quán tính, cơ thể của Trần Tử Dạ đụng vào anh, "... Ừ?"
Lương Quý Hòa không thích làm cử động thân mật gì ở trong trường hợp công khai, chờ chú Lâm thức thời nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhanh chóng kéo bàn tay của Trần Tử Dạ, nhẹ nhàng hôn một cái, "Đi đi, luyện tập cho thật tốt."
"..."
Trần Tử Dạ bị động tác xảy ra bất ngờ của anh làm cho ngẩn ra, lấy lại tinh thần vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Đi ra mấy bước lại không nhịn được quay đầu lại, vẫy tay với người trong xe đang mỉm cười nhìn cô.
—
Quay lại rạp hát, dì hậu cần ngồi trong phòng văn thư, bà ấy suỵt một tiếng với Trần Tử Dạ vội vàng đứng dậy đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng văn thư, ân cần nói, "Chú Dương phỏng chừng không ngủ một đêm, vừa đi vào nghỉ ngơi, dì trực giúp ông ấy một lát."
"Dư Tiều quay về rồi ạ?"
"Tối hôm qua quay về rồi, đồn cảnh sát cũng đã gọi điện thoại với giáo viên chủ nhiệm rồi, để báo bình yên, sáng sớm quay về trường học, giáo viên bên kia còn cần trò chuyện với cậu ấy một chút về chuyện cử đi học, phỏng chừng còn phải chịu xử phạt của trường học."
Tâm trạng Trần Tử Dạ lập tức trầm xuống, đại khái đoán được, "Trường học bên kia có nói gì không?"
"Ai..." Dì giúp việc hậu cần than thở, thương tiếc nói, "Nói là còn chưa quyết định được, chẳng qua là cử chuyện đi học này, dù sao thì còn đang thời kỳ công bố, có biết bao nhiêu cặp mắt của phụ huynh nhìn chằm chằm, cho dù đứa bé nhà mình không được bổ sung vào, thì cũng giương mắt mong đợi những người khác gặp chút chuyện mới phải!"
Trần Tử Dạ không biết tiếp lời thế nào.
Dì hậu cần cảm khái, "Con người chính là như vậy, giữa người thân với nhau cũng không nhất định là dùng trái tim chân thành mà mong đối phương sống tốt, con nói có đúng không."
Trần Tử Dạ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi theo, trong lòng áy náy, ngay cả miệng cũng chua đắng hơn một chút.
Nếu Dư Tiều không phải xoay tiền vì để giúp cô, cũng không sẽ chọc phải chuyện như vậy...
Tùy tiện trò chuyện vài câu với dì hậu cần, Trần Tử Dạ như có điều suy nghĩ mà đi về phòng ký túc xá.
Còn chưa kịp mở cửa, Thẩm Thời Diệc ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, chạy qua hỏi cô như thế nào rồi.
Hạnh Như kéo cánh tay của Thẩm Thời Diệc, trên gương mặt là một trận đỏ trắng, đầy mắt đều là lo lắng, "Tử Dạ... Cậu sao thế? Tớ và Thẩm Thời Diệc sắp lo đến chết rồi, một đêm cũng ngủ không ngon, cậu chờ ở trong đồn cảnh sát cả đêm sao? Hình như Dư Tiều không sao nữa rồi."
Cô ấy liên tục nói vài câu khiến cho Trần Tử Dạ lập tức không biết nên trả lời như thế nào.
"Tớ nghe dì hậu cần nói rồi." Dư Tiều được thả ra rồi, nhưng không thể nói là không sao, Trần Tử Dạ nói mà tâm tư nặng nề, "Nhưng không biết trường học bên kia sẽ xử lý như thế nào, rất khó có cơ hội được cử đi học."
Thẩm Thời Diệc cũng không biết rõ mọi chuyện, cho rằng chuyện này không có bất cứ liên quan gì đến Trần Tử Dạ, vươn tay ôm chặt bả vai của cô, an ủi cô: "Cậu đừng lo, chú Dương chạy đến Cục công an mấy chuyến, cũng được cảnh sát nói rằng trong chuyện này là có nguyên nhân, thành tích của Dư Tiều lại tốt, nên cậu ấy không bị để lại tiền án, không ảnh hưởng cậu ấy tham gia thi đại học thì đã là chuyện tốt nhất lúc này rồi."
Hạnh Như tránh ở sau Thẩm Thời Diệc, nhỏ giọng bênh vực: "Đúng đấy! Thành tích Dư Tiều tốt như vậy, cậu ấy, cậu ấy không được cử đi học thì cũng thi được đại học danh tiếng! Cậu cũng đừng quá khổ sở, cũng không ai muốn trở thành như ngày hôm nay cả..."
Bị Thẩm Thời Diệc cắt ngang, "Cậu còn không nói cho đàng hoàng à?"
Hạnh Như áy náy nhìn sang Trần Tử Dạ, tối hôm qua rõ ràng cầu xin Thẩm Thời Diệc một trận, nhưng vẫn bị cô ấy chọc thủng, Thẩm Thời Diệc tranh nói, "Hôm qua không phải Dư Tiều đột nhiên bị cảnh sát mang đi sao, Hạnh Như gọi điện thoại cho bạn trai cậu ấy thì có nhắc đến chuyện này."
Mỗi lần phòng ký túc xá trò chuyện vào ban đêm, Trần Tử Dạ cũng sẽ mất hồn, tâm tư không phức tạp như bọn họ, cũng không nhiều chuyện phiền lòng.
Cô chỉ biết là Hạnh Như có bạn trai, là một học sinh có năng khiếu thể dục chơi bóng rổ, nhưng cụ thể thì cô không có ấn tượng.
"Bạn trai của Hạnh Như..." Trần Tử Dạ không để ý tới liên hệ giữa hai người này.
Hạnh Như bị Thẩm Thời Diệc đẩy, để cho cô ta nói rõ đúng sự thật, giữa chị em gái không thể vờ như biết rõ có hiềm khích mà còn giả vờ không tồn tại, "Tớ... Bạn trai tớ học Nhất Trung, không chung lớp với Dư Tiều, cũng không có ác ý, tớ chỉ gọi điện thoại với anh ấy thì nhắc một câu, anh ấy liền, liền truyền cho bạn học bên cạnh anh ấy, sau đó cũng không biết thế nào, đột nhiên rất nhiều người đều biết..."
"Vậy là rất nhiều người đều biết sao? Là toàn trường đều biết thì còn đúng hơn!" Thẩm Thời Diệc không cho cô ta mặt mũi.
"Xin lỗi mà..." Trong lòng Hạnh Như cũng khó xử, khẽ kéo bàn tay Trần Tử Dạ, "Xin lỗi, Tử Dạ, tôi thật sự nói bừa thôi, bạn trai tớ cũng không có ác ý, không ngờ người được đề cử cử đi học khác đi tố cáo với hội phụ huynh..."
Thì ra là vậy...
Suýt trách lầm Lương Quý Hòa, hoặc là nói cô quả thật không một trăm phần trăm tín nhiệm cách làm người của Lương Quý Hòa.
Trần Tử Dạ nắm lấy tay của Hạnh Như, nói cho cùng vẫn là trách bản thân, ngược lại an ủi cô ta, "Tớ biết cậu không có ác ý."
Hạnh Như áy náy gật đầu, "Tớ thật sự không ngờ sẽ biến thành như vậy! Tử Dạ, cậu đừng trách tớ là được!"
...
—
Lúc Dư Tiều đi từ trường học ra, đã biết hết kết quả của nhà trường, đối với một học sinh sắp tốt nghiệp lớp Mười hai mà nói, lỗi nặng mà trường học đã ghi chép đã vô nghĩa, cũng không cách nào ảnh hưởng kết quả học sinh được cử đi học và đánh giá ưu tú hàng năm nữa.
Giáo viên chủ nhiệm đau lòng ôm đầu, nhưng vẫn cố nén cảm xúc tiếc hận, vỗ bả vai Dư Tiều, bảo anh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe. Từ đầu đến cuối không đành lòng trách một học sinh giỏi hầu như không soi ra được lỗi sai ở trong ấn tượng của ông ấy.
"Về đi, điều chỉnh trạng thái tâm lý thật tốt, chuyện cử đi học... Em cũng nghĩ thoáng một chút, Bộ Giáo dục bên kia không chỉ nhận được một hai cuộc điện thoại tố cáo, chúng ta chỉ đành tính đến chuyện xấu nhất." Giáo viên chủ nhiệm đã nói như vậy.
Dư Tiều gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tối hôm qua bị chú Dương mang theo một nước mũi một vệt nước mắt mà mắng một trận, lại liên tục làm công tác tư tưởng cho anh một đoạn thời gian dài, khiến cho anh giờ phút này nhìn lên cũng để lộ vô cùng mệt mỏi.
"Đi đi, nghỉ mấy ngày đi, thứ Hai quay về học, thầy tin tưởng em! Bản thân chúng ta cũng có thể thi đậu!"
"Vâng, cảm ơn thầy."
Lúc Dư Tiều đi ra khỏi cổng trường, Lương Quý Hòa đã đứng ở cạnh xe chờ anh ta.
Mặc dù bọn họ chưa bao giờ trò chuyện, chỉ từng ngắn ngủi tiếp xúc ở khoảng cách gần lúc châm trà đêm rạp hát hát vở kịch đầu năm, nhưng tựa hồ hai người cũng không xa lạ gì nhau. Dư Tiều trực tiếp đi đến anh, giống như có thể đoán được anh đang chờ bản thân.
"Ngài Lương." Anh ta chủ động chào hỏi.
Lương Quý Hòa cũng không khách sáo với anh ta, sử dụng phương thức tôn trọng một phái nam trưởng thành, ném xuống mọi quanh co, trực tiếp nói ý đồ với anh ta, "Tôi đã xem thành tích của cậu, cũng trò chuyện kỹ với giáo viên chủ nhiệm của cậu, có một con đường tắt đi học mới cung cấp cho cậu."
"Đường tắt gì?"
"Lương Thị có kế hoạch học bổng chuyên môn tài trợ cho học sinh xuất sắc, chỉ cần trong thời gian ngắn cậu thi được thành tích ngôn ngữ đủ điểm, cậu có thể đi đến bất cứ quốc gia và đại học nào mà cậu muốn đi, Lương Thị sẽ ủng hộ tất cả việc học hành và phí sinh hoạt cậu sử dụng."
"Lương Thị thật sự có kế hoạch này sao?" Dư Tiều không có ý giễu cợt, chỉ đơn thuần tò mò, "Trừ cơ hội ra nước ngoài đi học, tôi muốn hỏi người, tôi có thể đi ra từ đồn cảnh sát, có phải cũng là người giúp một tay không?"
Lương Quý Hòa không tỏ ý kiến mà cười với anh ta.
"Là bởi vì Trần Tử Dạ?"
Ánh mắt Lương Quý Hòa trầm xuống, khẳng định với anh ta, "Ừ."
"Thật ra thì cô ấy không cần nhờ anh giúp tôi, không được cử đi học, bản thân tôi cũng có thể thi đậu." Dư Tiều để lộ một chút vẻ mặt khổ sở, không cần truy hỏi cũng biết trên thế giới này không có bữa trưa miễn phí, "Tôi cũng không cảm thấy chuyện này bởi vì cô ấy mà bắt nguồn, muốn giúp cô ấy chuyện là của tôi."
"Hiển nhiên, tôi sẽ không truyền đạt giúp cậu."
Dư Tiều bất đắc dĩ kéo khóe miệng, tự biết thực lực khác xa, có thể được anh đối đãi bình đẳng như vậy, đã công nhận cách làm người của Lương Quý Hòa từ trình độ cho phép nào đó, anh nghiêm túc hỏi: "Cho nên ra nước ngoài là xem ý nguyện của tôi thật ư, hay thật ra thì không có lựa chọn khác? Người có thể tiết lộ với tôi."
"Cậu biết lời nói thật."
Đó đương nhiên là không có lựa chọn khác, cũng không cần thiết phải từ chối, biết bao nhiêu người cầu mong cơ hội như vậy mà không có được, đã là sắp xếp tốt nhất.
Nhưng cơn giận dỗi của thiếu niên luôn khó tránh khỏi dính dáng đến xuất thân, Dư Tiều thư thái mà nói, "Nếu người muốn nghe lời nói thật, thì tôi nghiêm túc nói với người, lần đầu tiên tôi gặp anh ở dưới sân khấu là khi anh nhìn Trần Tử Dạ với ánh mắt đó, tôi cũng biết anh sử dụng ánh mắt của một người đàn ông mà quan sát cô ấy, lần đó tôi đã đang suy nghĩ nếu tôi và anh có xuất thân giống nhau, có tiền như vậy, có lẽ chờ tôi đến tuổi như anh thì cũng chưa chắc thất bại bởi anh."
Lương Quý Hòa thoải mái cười, "Vậy ra nước ngoài học cho giỏi đi."
"Chờ tôi quay về đánh bại anh, đánh bại người có tiền là anh." Dư Tiều chân thành đáp lễ anh một nụ cười.
"Có tiền rồi cũng không gây trở ngại tôi cho cô ấy tất cả tình yêu."
Dư Tiều nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
Lương Quý Hòa nhướng mày, một lúc sau, đưa tay với anh ta, rơi trên vai Dư Tiều "Huống chi, cậu không cần so sánh với tôi, người lợi hại hơn tôi đếm không hết, nhớ đọ sức với bản thân, giao thủ với thế giới."
Dư Tiều cười với anh, cảm thấy nếu đối tượng giao thủ thứ nhất sau khi trưởng thành là anh.
Đáng để một thiếu niên mười tám tuổi thua tâm phục khẩu phục.
Thời gian yên lặng không tạo tiếng vang le lên nóc nhà, leo lên tột cùng, nhưng sẽ cho người ta câu trả lời càng mênh mông hơn.
—
Không biết Dư Tiều trở lại chưa, Trần Tử Dạ rất muốn đi xuống xem thử.
Vừa muốn xin lỗi, cũng muốn cảm ơn, càng cần tạm biệt.
Nhưng cô lại lo lắng tạo thêm phiền phức cho Dư Tiều, đứng ở hành lang phòng ký túc xá nhìn xuống dưới, siết chặt điện thoại di động do dự.
Nhất Trung cách rạp hát nhà họ Phạm cũng không xa, đi bộ cũng chỉ cần mười mấy phút, Lương Quý Hòa bảo chú Lâm dừng xe ở ven đường, bản thân cùng đi về với Dư Tiều, trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện nhiều, dùng sự ăn ý ngậm miệng đã đạt thành để xem như ước định của đàn anh đàn em.
Lương Quý Hòa tùy ý nói chuyện, rất thích hợp tản bộ với người yêu dưới hoàng hôn Pok Fu Lam, Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London có tòa nhà dạy học phong cách công nghiệp, có rảnh thì có thể đi đến The Marshall Building tìm thầy giáo già trò chuyện, đối diện Đại học Columbia có một cửa hàng đồ ngọt không tồi.
"Người từng đi học nhiều trường vậy."
"Kết hợp đại học và thạc sĩ bảy năm, còn trao đổi học kỳ."
Ánh mắt Dư Tiều càng hướng về trước một chút, bước chân dừng ở trước phòng văn thư cũ kĩ, quay lại thực tế, thần sắc ảm đạm một chút.
Lương Quý Hòa không giỏi khích lệ người khác, cũng cực ít khi làm như vậy, cười xem như nói tạm biệt.
Anh trực tiếp đi vào rạp hát.
Đứng ở trong viện, ngẩng đầu một cái nhìn thấy Trần Tử Dạ trên hành lang lầu túc xá, từ từ đi trái đi phải, vùi đầu xoắn xuýt giống như trời sắp sập, không cần nghĩ cũng biết là vì sao, anh khẽ cười, gọi điện thoại cho cô.
Cô nhanh chóng nghe máy, "... Ngài, chào ngài."
"Đang làm chuyện xấu ư, căng thẳng vậy?"
"Không, không có, em không làm chuyện gì xấu cả, em đợi trong lầu túc xá."
Lương Quý Hòa nói: "Vậy em xuống đây đi."
"A? Không phải ngài đi rồi sao..."
Trần Tử Dạ theo bản năng nhìn xuống dưới lầu, giơ tay quơ quơ với anh, điện thoại di động bị lấy ra xa.
Nhưng còn nghe thấy anh đang dịu dàng cười, "Lại quay về rồi, anh muốn gặp em."
Cá Vàng Ao Phấn
Trần Tử Dạ đương nhiên là cảm thấy hứng thú.
Không chỉ có cô, ngay cả chú Lâm nghe tiếng thì cũng từ nhà bếp đi ra, cúi đầu giả vờ đang muốn đi đến dọn dẹp chén dĩa, Trần Tử Dạ cũng vậy, cúi đầu lặng lẽ đưa cho ông ấy, một khắc khi ánh mắt hai người giao nhau, rối rít dời tầm mắt, e sợ mà cười.
Chỉ có Lương Vận thờ ơ ăn từng miếng bánh mì nhỏ, tay xé nhanh, nhai không kịp.
Đột nhiên ngậm miệng lại, không có ý tứ tiếp tục nói.
Trần Tử Dạ suy tính mấy giây, nhất thời cảm thấy bản thân không có lập trường hỏi, đành yên tĩnh chờ đợi Lương Vận mở miệng.
Lương Vận cho Lương Quý Hòa một ánh mắt khiêu khích, "Ngược lại cũng không có gì đáng nói."
Chắc không là chưa bao giờ có bạn gái chứ...
Trần Tử Dạ khẽ lắc đầu, biên độ động tác nhỏ đến mức khiến cho người ta không dễ phát hiện, Lương Quý Hòa khẽ mỉm cười, chị em giao thủ nhiều năm, công kích là không có ý nghĩa gì, trước sau như một dùng cách ương bướng để hóa giải sự công kích của cô là có tính hữu hiệu nhất, "Lấy gì mới có thể làm chị câm miệng."
"Em sợ gì."
"Đổi chác có tính hiệu lực, tốt nhất chị nói nhanh một chút."
"OK." Lương Vận thấy vậy thì dừng lại, giọng điệu và sắc mặt khi chị ta nói chuyện vĩnh viễn có thể không thống nhất.
Rõ ràng là giọng điệu tiếu lâm, nhưng trong ánh mắt Lương Vận lại có thêm ba phần chắc chắn, "Vậy em chuyển công ty điện ảnh và truyền hình của Trần Trì Vũ cho chị đi, trước kia em từng hứa kiếp này sẽ không trở thành đối thủ của chị ở trên thương trường."
Không màng Lương Quý Hòa đổi sang ánh mắt lãnh đạm, Lương Vận tiếp tục nói, "À, đúng rồi, gánh hát kia cũng bao gồm trong đó."
"Lúc này lúc khác, em sắp thu hồi lời nói của em."
"Có phải em không phải em trai chị không?" Lương Vận nhìn sang anh với ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, "Phải vì người ngoài mà khiến cho chị không vui ư?"
"Nếu chỉ là chuyện vợ chồng hai người, em sẽ không nhúng tay." Lương Quý Hòa cũng lấy ra thái độ công bằng, không nhường nửa bước, "Hiện tại liên quan đến chuyện riêng của em, em không phải thánh nhân, em có thể nhượng bộ lợi ích, giao cho người chị, không có loại khả năng này."
"Chị có thể không động vào cô ấy." Lương Vận lấy đôi đũa chỉ vào Trần Tử Dạ.
Lương Quý Hòa đi tới trước người cô, che chắn cô kín kẽ, dùng ánh mắt không khách khí cảnh cáo Lương Vận, "Động vào ai cũng không được."
"Em đang hù dọa chị?" Nét mặt Lương Vận khôi phục như thường, nhẹ nhàng đặt đôi đũa trong tay xuống, ghét bỏ nhìn anh, ánh mắt lại còn có một hàm nghĩa khác mà rơi người ở phía sau anh, "Ánh mắt chọn lựa bạn gái của em có tiêu chuẩn tham khảo cực cao, chị sẽ không nghi ngờ. Nhưng có gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đi nữa, cô ấy cũng phải dính bùn thôi, Trần Trì Vũ thích đợi ở giữa đống phụ nữ như vậy, chị khăng khăng không để cho anh ta tốt hơn."
Lương Quý Hòa thờ ơ cười, "Tùy chị, chỉ cần chị làm được." Ở dưới mí mắt của em.
Lương Vận tất nhiên hiểu rõ ý ngoài lời của anh, lạnh lùng kìm nén hừ một tiếng.
Trần Tử Dạ bị không khí trao đổi đối đầu gay gắt như vậy làm cho khiếp sợ, cô không dám nói chuyện nhiều, cũng có chút không nghĩ ra.
Nhưng loáng thoáng cảm thấy có liên quan đến rạp hát, trải qua chuyện của Quan Diệu, lại nhắc tới đống phụ nữ.
Cô bản năng liên tưởng có một đêm phòng ký túc xá nói chuyện với nhau, Mai Đinh si mê hí khúc nhất lơ đãng nói một câu nói, trong rạp hát bị mất vai diễn không phải vì tranh kỳ đọ sắc, chèn ép lẫn nhau, mà là mỗi người có bản lĩnh cao cường.
Mỗi người có bản lĩnh riêng, không giống với ngành nghề khác, vai diễn trên sân khấu là thứ không sợ tranh giành với người ta nhất.
Quan Diệu tốt quá hoá lốp, cầu gì được nấy; Thẩm Thời Diệc không cầu nổi tiếng, chỉ muốn chơi trò chơi của nhân gian; Mai Đinh không si mê vương quyền giàu sang, chỉ bằng lòng có trình độ trong hí khúc. Vậy cô thì sao? Cô mong mỏi điều gì từ số mệnh?
... Hay là có một ngày nào đó, cô sẽ muốn đi học?
Trần Tử Dạ hụt hẫng nghĩ đến chỗ này, ngồi xe đến rạp hát, cũng không mở miệng nữa.
Lương Quý Hòa nắm tay cô để ở trên đùi của mình, nhìn thấy cô mất hồn, nhẹ nhàng bóp một cái, "Hù dọa em rồi?"
"A..." Trần Tử Dạ thoáng hoàn hồn, lắc đầu nói, "Không có... chẳng qua là bình thường các anh đều trò chuyện như vậy sao?"
Như vậy ư... lời lẽ đanh thép vậy ư...
Lương Quý Hòa suy nghĩ một chút, "Đại đa số thời gian là như vậy."
"Nhưng ngài bình thường không phải như vậy..." Ánh mắt Trần Tử Dạ rơi trên tay của mình, có chút ngượng ngùng nhìn bên ngoài.
"Anh như thế nào?" Lương Quý Hòa quả thật tò mò.
"Thì, thì vẫn rất dịu dàng..."
Lương Quý Hòa nhẹ giọng nói, "Vậy có lẽ chỉ đối với em thôi."
Trần Tử Dạ không nói chuyện nữa, cách mấy giây mới ồ một tiếng, nhớ đến Lương Vận nói "tiêu chuẩn tham khảo cực cao", suy đoán là đang nói bạn gái cũ của anh, dùng khoé mắt lén lút nhìn anh, bị Lương Quý Hòa phát hiện.
Nhưng anh chỉ cười mà không nói chuyện, hết sức tự nhiên và có tần số mà nâng ngón tay ở trong lòng bàn tay anh lên, lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Giống như trêu chọc bạn nhỏ.
"Em muốn hỏi thì hỏi."
"... Ừ?" Trên gương mặt Trần Tử Dạ quẫn bách, chán nản hỏi, "Tâm tư của em... có phải rất dễ đoán được không..."
"Cái này anh không đoán được."
Trần Tử Dạ nghiêm túc nói: "Thầy Trần nói ngài cực kỳ thông minh, biết suy đoán lòng người nhất."
"Có ngốc không, lời nói của Trần Trì Vũ mà em cũng tin." Lương Quý Hòa bỗng nhiên cười như nhận thua, "Người trong cuộc mơ hồ, anh có thể thành thạo nhìn thấu tâm tư của người khác, nhưng tâm tư của em, đặt giữa em và anh, anh không dám cam đoan đều có thể đoán đúng."
Có phải ngài lại đang nói một vài lời tỏ tình em nghe không hiểu không...
Suy nghĩ này chợt lóe lên, Trần Tử Dạ vội vàng khắc chế bản thân tiếp tục suy nghĩ, lo lắng lần sau sẽ bật thốt, quay về đề tài vừa rồi, giả vờ dáng vẻ không tò mò, nhàn nhạt nói: "Vậy có thể nghe không... nếu ngài không muốn nói, cũng không sao."
"Không sao thì không nói."
Cả rạp hát không có ai bình tĩnh hơn Trần Tử Dạ, cô dời tầm mắt, không nói thì không nói, "Vậy em cũng không nghe..."
Ở trong chuyện này Lương Quý Hòa không dỗ dành cô, chỉ vươn tay xoa đầu cô, dịu dàng lại cẩn thận đối đãi với đề tài này, "Anh lớn hơn em không ít tuổi, tóm lại là từng có bạn gái khác, nhưng liên quan đến người khác, anh không có quyền lợi tự tiện nói theo như phiên bản mà anh hiểu."
"À..."
Tâm tư Trần Tử Dạ thuộc về trạng thái mười tám tuổi lãng mạn mờ mịt, điểm chú ý của một giây trước ở bạn gái cũ, một giây kế tiếp ở bạn gái.
Cô như vậy thì coi như là bạn gái của anh rồi sao?
Dâng hiến hoa lê cho tuyết đầu mùa, dâng hiến gió bông cho thành phố khói.
Có phải chỉ khi trở thành hoa thược dược được bưng để dâng hiến cho cô dâu, thì mới gọi là Cá Vàng Ao Phấn [1] hay không.
[1] Hoa thược dược có tên khác là cá vàng ao phấn.
Hình như Trần Tử Dạ lập tức chìm vào bánh kem kẹo đường, mất đi một chút cảm giác chân thật.
Lương Quý Hòa đưa cô đến đầu hẻm, dặn dò chú Lâm dừng ở chỗ này, không hi vọng mang đến bất cứ phiền phức nào cho Trần Tử Dạ.
Tối hôm qua Trần Tử Dạ ngủ ở trước mắt anh, gối lên cánh tay của anh, anh nhìn gương mặt của cô, im lặng chăm sóc cô, anh cân nhắc một chút chuyện công khai, anh không có chút băn khoăn nào, chỉ cần có thời cơ càng vừa vặn, chu toàn cảm nhận của Trần Tử Dạ.
Muốn cô chịu đựng sự tủi thân của lời đồn nhảm, anh cũng không muốn một chút nào cả.
Trần Tử Dạ cũng là một người tâm tư nhạy bén, dừng xe ở chỗ này, cô nhìn anh, tất nhiên không nghĩ tới anh suy tính những thứ này, chẳng qua là cảm thấy có chút không phù hợp thói quen trước kia của anh, cẩn thận dò xét, "Vậy em vào trước..."
"Ừm."
"À..." Trần Tử Dạ cũng nhìn chú Lâm, lễ phép gật đầu với ông ấy, nói tạm biệt, "Vậy em về trước."
Lương Quý Hòa từ từ thả bàn tay ra, khẽ hơi gật đầu.
Trần Tử Dạ kéo cửa xe, lúc muốn bước xuống xe, ngón tay thon gọn, nhỏ nhắn mềm mại vừa rời lòng bàn tay của anh, lại bị Lương Quý Hòa nắm chặt, kéo vào lòng mình, mượn quán tính, cơ thể của Trần Tử Dạ đụng vào anh, "... Ừ?"
Lương Quý Hòa không thích làm cử động thân mật gì ở trong trường hợp công khai, chờ chú Lâm thức thời nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhanh chóng kéo bàn tay của Trần Tử Dạ, nhẹ nhàng hôn một cái, "Đi đi, luyện tập cho thật tốt."
"..."
Trần Tử Dạ bị động tác xảy ra bất ngờ của anh làm cho ngẩn ra, lấy lại tinh thần vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Đi ra mấy bước lại không nhịn được quay đầu lại, vẫy tay với người trong xe đang mỉm cười nhìn cô.
—
Quay lại rạp hát, dì hậu cần ngồi trong phòng văn thư, bà ấy suỵt một tiếng với Trần Tử Dạ vội vàng đứng dậy đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng văn thư, ân cần nói, "Chú Dương phỏng chừng không ngủ một đêm, vừa đi vào nghỉ ngơi, dì trực giúp ông ấy một lát."
"Dư Tiều quay về rồi ạ?"
"Tối hôm qua quay về rồi, đồn cảnh sát cũng đã gọi điện thoại với giáo viên chủ nhiệm rồi, để báo bình yên, sáng sớm quay về trường học, giáo viên bên kia còn cần trò chuyện với cậu ấy một chút về chuyện cử đi học, phỏng chừng còn phải chịu xử phạt của trường học."
Tâm trạng Trần Tử Dạ lập tức trầm xuống, đại khái đoán được, "Trường học bên kia có nói gì không?"
"Ai..." Dì giúp việc hậu cần than thở, thương tiếc nói, "Nói là còn chưa quyết định được, chẳng qua là cử chuyện đi học này, dù sao thì còn đang thời kỳ công bố, có biết bao nhiêu cặp mắt của phụ huynh nhìn chằm chằm, cho dù đứa bé nhà mình không được bổ sung vào, thì cũng giương mắt mong đợi những người khác gặp chút chuyện mới phải!"
Trần Tử Dạ không biết tiếp lời thế nào.
Dì hậu cần cảm khái, "Con người chính là như vậy, giữa người thân với nhau cũng không nhất định là dùng trái tim chân thành mà mong đối phương sống tốt, con nói có đúng không."
Trần Tử Dạ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi theo, trong lòng áy náy, ngay cả miệng cũng chua đắng hơn một chút.
Nếu Dư Tiều không phải xoay tiền vì để giúp cô, cũng không sẽ chọc phải chuyện như vậy...
Tùy tiện trò chuyện vài câu với dì hậu cần, Trần Tử Dạ như có điều suy nghĩ mà đi về phòng ký túc xá.
Còn chưa kịp mở cửa, Thẩm Thời Diệc ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, chạy qua hỏi cô như thế nào rồi.
Hạnh Như kéo cánh tay của Thẩm Thời Diệc, trên gương mặt là một trận đỏ trắng, đầy mắt đều là lo lắng, "Tử Dạ... Cậu sao thế? Tớ và Thẩm Thời Diệc sắp lo đến chết rồi, một đêm cũng ngủ không ngon, cậu chờ ở trong đồn cảnh sát cả đêm sao? Hình như Dư Tiều không sao nữa rồi."
Cô ấy liên tục nói vài câu khiến cho Trần Tử Dạ lập tức không biết nên trả lời như thế nào.
"Tớ nghe dì hậu cần nói rồi." Dư Tiều được thả ra rồi, nhưng không thể nói là không sao, Trần Tử Dạ nói mà tâm tư nặng nề, "Nhưng không biết trường học bên kia sẽ xử lý như thế nào, rất khó có cơ hội được cử đi học."
Thẩm Thời Diệc cũng không biết rõ mọi chuyện, cho rằng chuyện này không có bất cứ liên quan gì đến Trần Tử Dạ, vươn tay ôm chặt bả vai của cô, an ủi cô: "Cậu đừng lo, chú Dương chạy đến Cục công an mấy chuyến, cũng được cảnh sát nói rằng trong chuyện này là có nguyên nhân, thành tích của Dư Tiều lại tốt, nên cậu ấy không bị để lại tiền án, không ảnh hưởng cậu ấy tham gia thi đại học thì đã là chuyện tốt nhất lúc này rồi."
Hạnh Như tránh ở sau Thẩm Thời Diệc, nhỏ giọng bênh vực: "Đúng đấy! Thành tích Dư Tiều tốt như vậy, cậu ấy, cậu ấy không được cử đi học thì cũng thi được đại học danh tiếng! Cậu cũng đừng quá khổ sở, cũng không ai muốn trở thành như ngày hôm nay cả..."
Bị Thẩm Thời Diệc cắt ngang, "Cậu còn không nói cho đàng hoàng à?"
Hạnh Như áy náy nhìn sang Trần Tử Dạ, tối hôm qua rõ ràng cầu xin Thẩm Thời Diệc một trận, nhưng vẫn bị cô ấy chọc thủng, Thẩm Thời Diệc tranh nói, "Hôm qua không phải Dư Tiều đột nhiên bị cảnh sát mang đi sao, Hạnh Như gọi điện thoại cho bạn trai cậu ấy thì có nhắc đến chuyện này."
Mỗi lần phòng ký túc xá trò chuyện vào ban đêm, Trần Tử Dạ cũng sẽ mất hồn, tâm tư không phức tạp như bọn họ, cũng không nhiều chuyện phiền lòng.
Cô chỉ biết là Hạnh Như có bạn trai, là một học sinh có năng khiếu thể dục chơi bóng rổ, nhưng cụ thể thì cô không có ấn tượng.
"Bạn trai của Hạnh Như..." Trần Tử Dạ không để ý tới liên hệ giữa hai người này.
Hạnh Như bị Thẩm Thời Diệc đẩy, để cho cô ta nói rõ đúng sự thật, giữa chị em gái không thể vờ như biết rõ có hiềm khích mà còn giả vờ không tồn tại, "Tớ... Bạn trai tớ học Nhất Trung, không chung lớp với Dư Tiều, cũng không có ác ý, tớ chỉ gọi điện thoại với anh ấy thì nhắc một câu, anh ấy liền, liền truyền cho bạn học bên cạnh anh ấy, sau đó cũng không biết thế nào, đột nhiên rất nhiều người đều biết..."
"Vậy là rất nhiều người đều biết sao? Là toàn trường đều biết thì còn đúng hơn!" Thẩm Thời Diệc không cho cô ta mặt mũi.
"Xin lỗi mà..." Trong lòng Hạnh Như cũng khó xử, khẽ kéo bàn tay Trần Tử Dạ, "Xin lỗi, Tử Dạ, tôi thật sự nói bừa thôi, bạn trai tớ cũng không có ác ý, không ngờ người được đề cử cử đi học khác đi tố cáo với hội phụ huynh..."
Thì ra là vậy...
Suýt trách lầm Lương Quý Hòa, hoặc là nói cô quả thật không một trăm phần trăm tín nhiệm cách làm người của Lương Quý Hòa.
Trần Tử Dạ nắm lấy tay của Hạnh Như, nói cho cùng vẫn là trách bản thân, ngược lại an ủi cô ta, "Tớ biết cậu không có ác ý."
Hạnh Như áy náy gật đầu, "Tớ thật sự không ngờ sẽ biến thành như vậy! Tử Dạ, cậu đừng trách tớ là được!"
...
—
Lúc Dư Tiều đi từ trường học ra, đã biết hết kết quả của nhà trường, đối với một học sinh sắp tốt nghiệp lớp Mười hai mà nói, lỗi nặng mà trường học đã ghi chép đã vô nghĩa, cũng không cách nào ảnh hưởng kết quả học sinh được cử đi học và đánh giá ưu tú hàng năm nữa.
Giáo viên chủ nhiệm đau lòng ôm đầu, nhưng vẫn cố nén cảm xúc tiếc hận, vỗ bả vai Dư Tiều, bảo anh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe. Từ đầu đến cuối không đành lòng trách một học sinh giỏi hầu như không soi ra được lỗi sai ở trong ấn tượng của ông ấy.
"Về đi, điều chỉnh trạng thái tâm lý thật tốt, chuyện cử đi học... Em cũng nghĩ thoáng một chút, Bộ Giáo dục bên kia không chỉ nhận được một hai cuộc điện thoại tố cáo, chúng ta chỉ đành tính đến chuyện xấu nhất." Giáo viên chủ nhiệm đã nói như vậy.
Dư Tiều gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tối hôm qua bị chú Dương mang theo một nước mũi một vệt nước mắt mà mắng một trận, lại liên tục làm công tác tư tưởng cho anh một đoạn thời gian dài, khiến cho anh giờ phút này nhìn lên cũng để lộ vô cùng mệt mỏi.
"Đi đi, nghỉ mấy ngày đi, thứ Hai quay về học, thầy tin tưởng em! Bản thân chúng ta cũng có thể thi đậu!"
"Vâng, cảm ơn thầy."
Lúc Dư Tiều đi ra khỏi cổng trường, Lương Quý Hòa đã đứng ở cạnh xe chờ anh ta.
Mặc dù bọn họ chưa bao giờ trò chuyện, chỉ từng ngắn ngủi tiếp xúc ở khoảng cách gần lúc châm trà đêm rạp hát hát vở kịch đầu năm, nhưng tựa hồ hai người cũng không xa lạ gì nhau. Dư Tiều trực tiếp đi đến anh, giống như có thể đoán được anh đang chờ bản thân.
"Ngài Lương." Anh ta chủ động chào hỏi.
Lương Quý Hòa cũng không khách sáo với anh ta, sử dụng phương thức tôn trọng một phái nam trưởng thành, ném xuống mọi quanh co, trực tiếp nói ý đồ với anh ta, "Tôi đã xem thành tích của cậu, cũng trò chuyện kỹ với giáo viên chủ nhiệm của cậu, có một con đường tắt đi học mới cung cấp cho cậu."
"Đường tắt gì?"
"Lương Thị có kế hoạch học bổng chuyên môn tài trợ cho học sinh xuất sắc, chỉ cần trong thời gian ngắn cậu thi được thành tích ngôn ngữ đủ điểm, cậu có thể đi đến bất cứ quốc gia và đại học nào mà cậu muốn đi, Lương Thị sẽ ủng hộ tất cả việc học hành và phí sinh hoạt cậu sử dụng."
"Lương Thị thật sự có kế hoạch này sao?" Dư Tiều không có ý giễu cợt, chỉ đơn thuần tò mò, "Trừ cơ hội ra nước ngoài đi học, tôi muốn hỏi người, tôi có thể đi ra từ đồn cảnh sát, có phải cũng là người giúp một tay không?"
Lương Quý Hòa không tỏ ý kiến mà cười với anh ta.
"Là bởi vì Trần Tử Dạ?"
Ánh mắt Lương Quý Hòa trầm xuống, khẳng định với anh ta, "Ừ."
"Thật ra thì cô ấy không cần nhờ anh giúp tôi, không được cử đi học, bản thân tôi cũng có thể thi đậu." Dư Tiều để lộ một chút vẻ mặt khổ sở, không cần truy hỏi cũng biết trên thế giới này không có bữa trưa miễn phí, "Tôi cũng không cảm thấy chuyện này bởi vì cô ấy mà bắt nguồn, muốn giúp cô ấy chuyện là của tôi."
"Hiển nhiên, tôi sẽ không truyền đạt giúp cậu."
Dư Tiều bất đắc dĩ kéo khóe miệng, tự biết thực lực khác xa, có thể được anh đối đãi bình đẳng như vậy, đã công nhận cách làm người của Lương Quý Hòa từ trình độ cho phép nào đó, anh nghiêm túc hỏi: "Cho nên ra nước ngoài là xem ý nguyện của tôi thật ư, hay thật ra thì không có lựa chọn khác? Người có thể tiết lộ với tôi."
"Cậu biết lời nói thật."
Đó đương nhiên là không có lựa chọn khác, cũng không cần thiết phải từ chối, biết bao nhiêu người cầu mong cơ hội như vậy mà không có được, đã là sắp xếp tốt nhất.
Nhưng cơn giận dỗi của thiếu niên luôn khó tránh khỏi dính dáng đến xuất thân, Dư Tiều thư thái mà nói, "Nếu người muốn nghe lời nói thật, thì tôi nghiêm túc nói với người, lần đầu tiên tôi gặp anh ở dưới sân khấu là khi anh nhìn Trần Tử Dạ với ánh mắt đó, tôi cũng biết anh sử dụng ánh mắt của một người đàn ông mà quan sát cô ấy, lần đó tôi đã đang suy nghĩ nếu tôi và anh có xuất thân giống nhau, có tiền như vậy, có lẽ chờ tôi đến tuổi như anh thì cũng chưa chắc thất bại bởi anh."
Lương Quý Hòa thoải mái cười, "Vậy ra nước ngoài học cho giỏi đi."
"Chờ tôi quay về đánh bại anh, đánh bại người có tiền là anh." Dư Tiều chân thành đáp lễ anh một nụ cười.
"Có tiền rồi cũng không gây trở ngại tôi cho cô ấy tất cả tình yêu."
Dư Tiều nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
Lương Quý Hòa nhướng mày, một lúc sau, đưa tay với anh ta, rơi trên vai Dư Tiều "Huống chi, cậu không cần so sánh với tôi, người lợi hại hơn tôi đếm không hết, nhớ đọ sức với bản thân, giao thủ với thế giới."
Dư Tiều cười với anh, cảm thấy nếu đối tượng giao thủ thứ nhất sau khi trưởng thành là anh.
Đáng để một thiếu niên mười tám tuổi thua tâm phục khẩu phục.
Thời gian yên lặng không tạo tiếng vang le lên nóc nhà, leo lên tột cùng, nhưng sẽ cho người ta câu trả lời càng mênh mông hơn.
—
Không biết Dư Tiều trở lại chưa, Trần Tử Dạ rất muốn đi xuống xem thử.
Vừa muốn xin lỗi, cũng muốn cảm ơn, càng cần tạm biệt.
Nhưng cô lại lo lắng tạo thêm phiền phức cho Dư Tiều, đứng ở hành lang phòng ký túc xá nhìn xuống dưới, siết chặt điện thoại di động do dự.
Nhất Trung cách rạp hát nhà họ Phạm cũng không xa, đi bộ cũng chỉ cần mười mấy phút, Lương Quý Hòa bảo chú Lâm dừng xe ở ven đường, bản thân cùng đi về với Dư Tiều, trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện nhiều, dùng sự ăn ý ngậm miệng đã đạt thành để xem như ước định của đàn anh đàn em.
Lương Quý Hòa tùy ý nói chuyện, rất thích hợp tản bộ với người yêu dưới hoàng hôn Pok Fu Lam, Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London có tòa nhà dạy học phong cách công nghiệp, có rảnh thì có thể đi đến The Marshall Building tìm thầy giáo già trò chuyện, đối diện Đại học Columbia có một cửa hàng đồ ngọt không tồi.
"Người từng đi học nhiều trường vậy."
"Kết hợp đại học và thạc sĩ bảy năm, còn trao đổi học kỳ."
Ánh mắt Dư Tiều càng hướng về trước một chút, bước chân dừng ở trước phòng văn thư cũ kĩ, quay lại thực tế, thần sắc ảm đạm một chút.
Lương Quý Hòa không giỏi khích lệ người khác, cũng cực ít khi làm như vậy, cười xem như nói tạm biệt.
Anh trực tiếp đi vào rạp hát.
Đứng ở trong viện, ngẩng đầu một cái nhìn thấy Trần Tử Dạ trên hành lang lầu túc xá, từ từ đi trái đi phải, vùi đầu xoắn xuýt giống như trời sắp sập, không cần nghĩ cũng biết là vì sao, anh khẽ cười, gọi điện thoại cho cô.
Cô nhanh chóng nghe máy, "... Ngài, chào ngài."
"Đang làm chuyện xấu ư, căng thẳng vậy?"
"Không, không có, em không làm chuyện gì xấu cả, em đợi trong lầu túc xá."
Lương Quý Hòa nói: "Vậy em xuống đây đi."
"A? Không phải ngài đi rồi sao..."
Trần Tử Dạ theo bản năng nhìn xuống dưới lầu, giơ tay quơ quơ với anh, điện thoại di động bị lấy ra xa.
Nhưng còn nghe thấy anh đang dịu dàng cười, "Lại quay về rồi, anh muốn gặp em."
Cá Vàng Ao Phấn
Đánh giá:
Truyện Cá Vàng Ao Phấn
Story
Chương 27
10.0/10 từ 43 lượt.