Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 16

Một đám thanh niên xử lý hết chục chai bia, thấy chưa đủ nên còn định gọi thêm whisky.

"Thôi dừng đi, uống nữa là say chết, tôi nghe nói quanh đây có nhiều ma men hay lởn vởn lắm." Có nữ sinh lo lắng nói.

"Nhiều con trai ở đây thế này, cậu sợ cái gì chứ?" Một nam sinh phớt lờ.

"Ai? Mấy cậu ai rút phải lá Quỷ Vương đó?" Lâm Thanh Thanh hỏi.

Lâm Mộc Nhuận đặt bài lên bàn, đúng là lá Quỷ Vương.

"Đừng có chuyển chủ đề!" Nam sinh kia ngó sang, thấy không phải người quen thì cũng chẳng quan tâm nhiều nữa.

"Thế có uống whisky không để gọi nào?"

"Cậu uống lắm thế, cả người mang hơi rượu về nhà không sợ bị xử à?" Có người hỏi.

"Ba tôi đi công tác rồi, mẹ tôi thì là sâu rượu, có khi uống nhiều hơn cả tôi ấy." Cậu ta trả lời.

Nam sinh thấy không ai phản đối liền mở giao diện đặt hàng trên máy.

"Mấy cậu nghĩ xong câu hỏi chưa?" Dư Văn Bác gõ bàn: "Sao lại để anh bạn của tôi phải chờ thế này?"

"Nghĩ xong từ lâu rồi!" Một nữ sinh cười hì hì nói: "Phải chờ xem tiểu soái ca chọn nói thật hay thử thách đã chứ."

Hơn hai mươi ánh mắt nhìn về phía Lâm Mộc Nhuận.

"Thử thách."

Lâm Mộc Nhuận trả lời.

"Không ngờ luôn đấy!" Có người sợ hãi than: "Tôi còn tưởng loại nam sinh lịch sự nho nhã này không có bí mật gì cơ."

Nữ sinh ban nãy hỏi xin phương thức liên lạc của Lâm Mộc Nhuận đập bàn, cao giọng nói: "Vậy cậu chạy không thoát đâu! Tôi thay cục cưng của tôi tỏ tình với cậu, bên cạnh tôi này!"

Ngồi bên cạnh cô nàng là một nữ sinh trắng trẻo dễ thương, trông ngây thơ vô hại, nhưng vừa mở miệng đã khiến bọn nam sinh huýt sáo không ngừng.

"Lâm tiểu ca ca, có thể làm bạn trai mình ba ngày không? Mình sẽ không để bạn gái của cậu phát hiện đâu."

"Không để bạn gái cái gì cơ?" Dư Văn Bác sửng sốt, quay đầu nhìn sang Lâm Mộc Nhuận.

Dư Văn Bác rất ấn tượng về Lâm Mộc Nhuận, người này khá ít nói, dù thành tích có cao cũng chẳng bao giờ tỏ vẻ, thỉnh thoảng cậu ta nghe Tư Bân nhắc tới vị học sinh mới này thì cũng toàn là chuyện học hành với nuôi mèo, từ trước tới nay Dư Văn Bác chưa bao giờ nghe qua chuyện Lâm Mộc Nhuận đặc biệt thân thiết với một nữ sinh nào đó.

Ầy......Chẳng lẽ cũng ngầm yêu sớm giống Lâm Thanh Thanh à?

Dư Văn Bác vuốt cằm suy nghĩ.

"Chỉ là nếu bị truyền ra thì sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt lắm thôi." Cô nàng đối diện rõ ràng đã hiểu sai ý cậu ta.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang rượu và đá vào phòng.

Thấy Lâm Mộc Nhuận không nói gì, mấy nữ sinh kia ồn ào hết cả lên.


"Chính cậu tự chọn thử thách mà, đừng quỵt đó nha!"

"Yên tâm đi, bọn mình đều có chừng mực, chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài đâu."

"Cậu biết trong trường có bao nhiêu người đang theo đuổi Giai Gia không? Là con trai thì mạnh mẽ xông lên đi chứ!"

Bởi vì ban nãy uống chút bia nên mặt Lâm Mộc Nhuận hơi hồng, mặc dù đã có sức sống hơn so với lúc vừa đến, nhưng khi không nói lời nào vẫn mang lại vẻ xa cách.

Đợi một lúc lâu vẫn chưa có câu trả lời, nữ sinh tên Giai Gia không khỏi cảm thấy hơi mất mặt.

"Sao rồi? Rốt cuộc cậu có đồng ý không? Làm bạn trai mình cậu cũng chẳng thiệt cái gì."

Tư Bân ngồi trên sô pha giả vờ nghịch điện thoại, nhưng thật ra tai hắn vẫn đang chăm chú nghe ngóng tình hình bên kia, người Lâm Mộc Nhuận hơi cứng ngắc, trông có vẻ không vui lắm.

"Không thể."

Nghe thấy cậu từ chối, dây thần kinh của Tư Bân cuối cùng cũng được thả lỏng.

Hắn thoát khỏi giao diện của một app ban nãy nhấn bừa, tựa vào sô pha nhìn về phía đám thanh niên.

Bầu không khí nguội dần.

"Chọn nói thật thì còn khước được, đã chọn thử thách rồi thì ai cho từ chối vậy?" Có nam sinh thì thầm: "Hơn nữa cũng chẳng thiệt thòi gì, sợ bạn gái đến mức đấy à?"

"Dừng lại được rồi đấy." Tư Bân cất điện thoại, bước tới.

Hắn đứng trên cao nhìn xuống Giai Gia, lạnh lùng nói: "Còn là học sinh trung học thì nên biết điểm dừng."

Phần lớn người trong nhóm thanh niên này đều đã tiếp xúc qua với Tư Bân, cũng biết tính tình hắn. Vị thiếu gia này gần như chưa bao giờ xen vào chuyện người khác, cũng chưa cố ý khiến ai phải lúng túng, thoạt trông cũng bình thường, kết bạn với ai cũng được, nhưng tính khí chắc chắn không thể nói là tốt.

Trong nhất thời, mấy người vừa rồi hùa theo đều đỏ hết mặt mũi, không ai nói gì, bầu không khí trở nên khá xấu hổ.

"Quên đi quên đi." Dư Văn Bác bên cạnh giảng hòa: "Lâm học bá uống một chai nào." Cậu ta đưa cho Lâm Mộc Nhuận một chai bia, lại rót cho nữ sinh tên Giai Gia một cốc.

"Cậu cũng uống một cốc đi, hoan nghênh lần sau đến trường bọn tôi thảo luận đề thi với Lâm học bá."

Dưới ánh mắt của Tư Bân, Giai Gia không dám ngẩng đầu, vươn tay cẩn thận nhận lấy cốc bia từ Dư Văn Bác.

"Tôi uống đây, cậu cứ tùy ý." Lâm Mộc Nhuận nhận chai bia, nói với Giai Gia.

"Uống ít thôi." Tư Bân nhíu mày nhắc nhở.

"Không sao, tửu lượng của tôi khá tốt." Lâm Mộc Nhuận nhẹ nhàng cụng ly với cô nàng: "Chúc cậu sớm tìm được một người bạn trai luôn quan tâm mình." Nói xong cậu ngửa đầu uống trước.

"Phải!" Lâm Thanh Thanh và Dư Văn Bác vỗ tay cổ vũ.

Bọn con trai cũng ồn ào theo: "Người tiếp theo! Người tiếp theo!"

Giai Gia cười thành tiếng, cũng uống hết một cốc bia.


Bầu không khí căng thẳng bị đánh tan, cả đám lại bắt đầu nô đùa ầm ĩ.

Sau khi uống hết một chai, Lâm Mộc Nhuận lắc đầu trở về ghế sô pha ngồi.

"Vừa rồi cảm ơn cậu......" Giai Gia nhân lúc mọi người đang bắt đầu vòng mới, lặng lẽ đến ngồi cạnh Lâm Mộc Nhuận: "Hôm nay mình uống hơi nhiều nên đầu óc không tỉnh táo."

"Không sao."

Lúc này, Ngô Dật Thần ngồi đối diện Lâm Mộc Nhuận rút điện thoại rồi đẩy cửa ra ngoài, Lâm Mộc Nhuận nhìn cậu ta, khoát tay với Giai Gia còn đang muốn nói thêm: "Xin lỗi nhé, tôi phải đi toilet."

Điện thoại của Ngô Dật Thần rung không ngừng, cậu ta chạy chậm trên hành lang, vào đến toilet mới ấn nút nghe.

Âm thanh nức nở của con gái bị phóng đại trong phòng.

Lâm Mộc Nhuận đứng ở bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa mặt qua loa.

Cậu rất ít khi uống bia rượu nên làm gì có chuyện tửu lượng tốt, do cồn mà sắc hồng trên mặt cậu lan ra cả ra tai và cổ.

Mười phút sau, Ngô Dật Thần đi ra từ một buồng vệ sinh nhỏ, cậu ta còn chưa kịp cất điện thoại đã thấy Lâm Mộc Nhuận với đầy bọt nước trên mặt.

"Lâm ca ca." Cậu ta cười chào hỏi.

Lâm Mộc Nhuận quay đầu nói: "Người thân gọi sao?"

"Không phải......" Vẻ mặt của Ngô Dật Thần có hơi xấu hổ.

"Là bạn tôi gọi, cậu ấy thi không tốt nên tâm trạng đang tệ."

Lâm Mộc Nhuận đứng thẳng, lau bọt nước trên mặt: "Tôi không cố ý nghe lén đâu, chỉ là muốn hỏi cậu một chuyện."

"Cậu nói đi." Ngô Dật Thần cất điện thoại.

"Chuyện giữa cậu và Thanh Thanh không định cho người khác biết sao?" Cậu hỏi.

"Yêu sớm mà bị bắt sẽ không hay." Ngô Dật Thần nhếch mép, vặn vòi nước rửa tay.

"Thật không?" Lâm Mộc Nhuận nhướng mày: "Có vẻ lý do của cậu và Thanh Thanh không đồng nhất lắm nhỉ."

"Cậu ấy nói thế nào?" Ngô Dật Thần hỏi.

"Em ấy sợ những nữ sinh khác biết sẽ buồn." Dừng một chút, Lâm Mộc Nhuận lại hỏi: "Cậu có kể với em ấy về chuyện có những người theo đuổi khác không?"

Ngô Dật Thần rút giấy lau tay, nói qua loa: "Tôi sợ cậu ấy đa nghi nên thỉnh thoảng có nói một hai câu."

"Những người khác không biết quan hệ của hai người nên mới đùa về Thanh Thanh và Dư Văn Bác." Giọng nói của Lâm Mộc Nhuận lạnh dần.

"Mấy cậu ấy không biết, không đáng trách." Ngô Dật Thần thấp giọng trả lời.

"Vậy cậu thì sao?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Ngô Dật Thần không hiểu: "Gì cơ?"


"Bọn họ không biết, tự cậu cũng không rõ ràng sao?" Lâm Mộc Nhuận nheo mắt.

"Nếu cậu để ý quá về cuộc điện thoại ban nãy, vậy lát nữa tôi sẽ giải thích với Thanh Thanh, rồi bảo người bạn kia lần sau không cần gọi cho tôi nữa." Ngô Dật Thân ném tờ giấy đi, hơi mất kiên nhẫn nói.

Lâm mộc Nhuận im lặng, trầm mặc nhìn Ngô Dật Thần.

"Ý tôi không phải vậy." Sau một lúc lâu, Lâm Mộc Nhuận mới rời tầm mắt.

Ngô Dật Thần không trả lời.

Lâm Mộc Nhuận lấy giấy lau tay, xoay người rời đi.

Khi hai người một trước một sau quay lại phòng, trò chơi vẫn chưa chấm dứt. Lâm Mộc Nhuận hơi đau đầu nên từ chối lời mời tham gia của Dư Văn Bác, ngồi một mình trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, những cuộc điện thoại giục về nhà của phụ huynh liên tiếp truyền tới.

"Phải về thôi." Một nữ sinh vỗ vai Lâm Thanh Thanh.

"Hả?" Tửu lượng của Lâm Thanh Thanh vốn đã không tốt lắm, vừa rồi lại còn uống thêm một ly Black Label, giờ cả người cứ lâng lâng.

"Mình đưa các cậu về." Có lẽ là cuộc trò chuyện ban nãy đã có tác dụng, Ngô Dật Thần chủ động đi đến nói.

Lâm Thanh Thanh thấy bạn trai liền cười hì hì đồng ý.

Đúng 12 giờ, bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng kết thúc.

Vừa ra khỏi KTV, cậu Lâm đã gọi tới.

"Thanh Thanh, có cần ba đến đón hai đứa không?" Cậu Lâm hỏi.

"Không cần không cần ạ!" Lâm Thanh Thanh lặng lẽ liếc mắt nhìn bạn trai, đỏ mặt nói: "Bọn con đi chung xe với bạn rồi, không cần làm phiền ba đâu."

Cậu Lâm dặn dò thêm vài câu rồi mới ngắt điện thoại.

Lúc này mọi người vẫn chưa về hết, còn đang ồn ào nên không ai chú ý tới động tĩnh bên phía bọn họ, Lâm Thanh Thanh đề nghị: "Hay bọn mình đi bộ về đi, nơi này cách nhà không xa, cũng tiện để mùi rượu bay bớt."

Cô bé muốn ở cùng bạn trai thêm một lúc.

Ngô Dật Thần không có ý kiến gì, Lâm Mộc Nhuận thì vẫn luôn im lặng từ khi ra khỏi KTV, Lâm Thanh Thanh cho rằng cậu đã ngầm đồng ý.

"Tôi đi cùng mấy cậu." Tư Bân bước đến.

"Tôi nhớ nhà cậu không ở hướng này mà Bân ca?" Ngô Dật Thần ngạc nhiên nói.

"Có việc chút." Tư Bân không giải thích nhiều, quay đầu nói với Lâm Mộc Nhuận: "Đi thôi."

Lâm Mộc Nhuận không nhúc nhích.

Tư Bân nhìn nhìn mặt cậu mới hiểu được----- tên này say rồi.


Rượu hỗn hợp rất dễ khiến người ta say, ban nãy Lâm Mộc Nhuận còn thiếp đi một lúc trong căn phòng ồn ào kia, giờ vẫn chưa thoát khỏi cơn mê, cậu cứ ngây ngốc đứng một chỗ, trông rất giống Tiểu Bạch đột ngột bị đánh thức khi đang ngủ trưa.

Công nhận là y hệt mèo.

Tư Bân nghĩ vậy, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Lâm Thanh Thanh và Ngô Dật Thần đã đi được một đoạn.

Tư Bân búng tay một cái trước mặt Lâm Mộc Nhuận, nhẹ nhàng nói: "Về nhà thôi bạn học Lâm."

"À......" Lâm Mộc Nhuận chậm rãi nhìn hắn: "Cậu là Tư Bân."

"Ừ, tôi là Tư Bân." Tư Bân tâm trạng tốt còn đáp lại.

"Chúng ta đi đâu cơ?" Cậu mơ mơ màng màng hỏi.

"Về nhà." Tư Bân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra: "Để tôi gọi taxi, cậu say như này sợ là không đi được."

"Ai bảo tôi không đi được?" Lâm Mộc Nhuận cau mày, sải bước về phía trước, chân loạng chà loạng choạng làm Tư Bân hãi chết, chỉ sợ cậu ngã.

"Ban nãy uống rượu dỗ người đẹp vui không phải anh hùng lắm à?" Tư Bân đùa: "Sao vừa quay ra đã say thế này rồi?"

"Tôi đâu có say." Lâm Mộc Nhuận vừa nói vừa suýt chút nữa thì ngã xuống vỉa hè.

Tư Bân đỡ lấy cậu, dở khóc dở cười: "Được được được! Cậu không say, đi từ từ thôi."

"Cậu đợi đã, đừng nói gì." Lâm Mộc Nhuận đột nhiên ngồi xổm xuống, Tư Bân tưởng cậu khó chịu vì say rượu nên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu mấy cái.

"Đừng nhúc nhích......Tư Bân đừng nhúc nhích." Lâm Mộc Nhuận giữ cổ tay hắn lại.

Ngón tay của thiếu niên thon dài, các đốt ngón tay hơi hồng, độ ấm lòng bàn tay khá thấp khiến Tư Bân bị nắm bất ngờ tim đập loạn hết cả lên.

"Khó chịu lắm à?" Tư Bân thấy hơi xót trong lòng.

Lâm Mộc Nhuận chẳng nói gì, chỉ giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

"Làm sao thế?" Tư Bân lo lắng hỏi.

"Suỵt......" Lâm Mộc Nhuận quay đầu nhìn, thần thần bí bí nói: "Tôi đang quan sát lực làm lệch địa chất."

(*) Hiệu ứng Coriolis, hay còn gọi là lực làm lệch hướng quay trái đất, tra gg để biết thêm nha

Tư Bân:......

Tư Bân: "Bạn học Lâm, đây là số mấy?" Hắn giơ bốn ngón tay lên.

"Đây là cái tay."

Xem ra say đến mơ hồ rồi.

Tư Bân kéo mãi mới khiến Lâm Mộc Nhuận dứt ra khỏi cái đề tài lực làm lệch địa chất này, Tư thiếu gia nhức đầu nhìn thoáng qua Lâm Mộc Nhuận đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, thở dài rồi gọi điện cho Lâm Thanh Thanh: "Anh cậu say rồi, để tôi gọi xe."

Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi Truyện Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi Story Chương 16
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...