Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
Chương 55: 55: Song Hạng Nhất Lý Thuyết Và Thực Hành
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Đám trẻ này vẫn bắt xe buýt đến trung tâm thành phố.
Mặc dù Thanh Mặc nằm trong vùng hoang văng, nhưng có hai tuyến giao thông công cộng hoạt động cho đến tận sáng sớm.
Ngoài ra còn có một nhóm học sinh mặc đồng phục trường Ưng Tài màu đỏ sẫm cạnh nhà ga.
Bọn trẻ học trêm trời đó buổi sáng và buổi tối không cần đi tự học, hiển nhiên sẽ tìm cơ hội ra ngoài sau giờ học, dự định đi dạo ở phụ cận.
Sắc trời dần tối, ánh hoàng hôn bao phủ toàn bộ nhà ga, đám bọn họ mặc đồng phục học sinh áo gió màu đen, Ưng Tài mặc màu đỏ, một nhóm người chiếm cứ một bên trạm biển hiệu.
Hoàng Phi Kiện nhìn một lượt rồi quay lại nói với họ: "Là ban 24 trên trời."
Dịch Thanh Dương nhìn những học sinh ra vào cổng trường, hầu hết đều đi bộ nhàn nhã theo nhóm ba hoặc năm người, và họ tất cả đều mặc đồng phục học sinh màu đỏ sẫm, những dấu ấn độc đáo "đến từ Lớp Ánh dương của các trường khác" và "Học sinh của trường Trung học Ưng Tài" đã trở thành một loại đặc ân để họ tự hào bước đi trong trường Trung học số 7 Thanh mặc.
Lộc Hành Ngâm cũng nhìn theo.
Cố Phóng Vi không đi theo.
Học sinh ngoại trú cũng không được nghỉ học vào quãng thời gian nhất định.
Dưới ánh nắng chiều tà, nhiều tiểu thương dựng sạp bán quà vặt cho thầy cô và người dân qua đường.
Học sinh trên trời ban 26 của trường Trung học Ưng Tài đi sau một chút, xa xa có một người trông như con chuột nhỏ đang mặc cả trước quầy cơm nắm, còn người bên cạnh thì nhỏ giọng nói gì đó, và quay lại chào nhóm học sinh dưới bảng hiệu bến xe buýt.
"Hi! Các cậu sẽ đến trung tâm thành phố à?"
Quay người lại, ánh mắt của Trình Mẫn Quân chạm mắt Lộc Hành Ngâm.
Cậu ta có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi vẫy tay với chủ quầy hàng, như thể cậu ta muốn đi qua.
Ban 24 trên trời dưới biển báo dừng lại cũng hét lên: "Có—"
Tiếng còi xe vang lên, xe buýt tăng tốc, đột nhiên dừng xe lại.
Các học sinh xếp hàng tiến vào, Lộc Hành Ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, các học sinh ở quảng trường bên trái bắt đầu chạy, Trình Mẫn Quân nhìn cậu chằm chằm với nụ cười trên môi.
Cậu nhìn đi chỗ khác, tìm một chỗ ngồi xuống, Dịch Thanh Dương ngồi bên cạnh cậu.
Học sinh Thanh Mặc ngồi nửa sau của chiếc xe, trong khi học sinh Ưng Tài ngồi nửa đầu.
Bọn họ cùng tài xế thảo luận: "Bác tài chờ một chút đưọc không? Bạn học của cháu còn ở bên ngoài."
Người tài xế hút một điếu thuốc nhìn lại: "Chỗ này hết chỗ rồi, đợi chuyến sau."
Đạp chân ga, cảnh vật và người đều bị bỏ xa.
Dịch Thanh Dương vừa rồi chú ý tới ánh mắt của cậu, nghiêng người nhìn lại, nghi ngờ hỏi: "—— học sinh Ưng Tài vừa rồi ở bên ngoài nhìn cậu, cuậ có biết cậu ta không?"
"Quen" Lộc Hành Ngâm nhàn nhạt nói, "Trước kia lúc thi đua quen biết."
Nghe những lời này, học sinh Ưng Tài ở hàng ghế đầu quay lại và nhìn cậu một cách tò mò.
"Thì ra là cậu à? Cậu đã từng học học thi đua sao?
"Không nghĩ tới loại trường học này còn có thi đua sinh..."
Các học sinh trong ban 24 nhận ra cậu.
Vài học sinh này được Lộc Hành Ngâm đưa đến lớp.
Vài học sinh này được Lộc Hành Ngâm đưa đến lớp.
"Tôi nhớ rồi, cậu biết Trình Mẫn Quân chứ?" Nam sinh vừa lên tiếng dường như đã nhận ra sự đường đột của mình, quay đầu trò chuyện với cậu, "Xin chào."
"Tôi không phải thi đua sinh." Lộc Hành Ngâm nói, "Tôi chỉ tham gia các cuộc thi ở trung học cơ sở."
"Ồ..." Nam sinh quay lại với vẻ mặt "Tôi hiểu rồi", hoặc "Quả nhiên vậy", sau đó thảo luận với những người trong lớp của họ, và chủ đề là tự nhiên nó cũng rơi vào đầu của các cuộc thi đua.
Dịch Thanh Dương bắt đầu hứng thú: "Anh em, trường cậu có lớp thi đua không?"
Theo cậu được biết, toàn tỉnh S không có trường trung học nào có lớp thi đua chính quy.
Cậu khác với những người khác, cậu không quá thù địch với học sinh Ưng Tài, và cậu không quan tâm lắm đến việc bị đè bẹp trong tiết toán, cậu chỉ nghĩ làm thế nào để đuổi theo họ.
Cậu cũng đã làm rất nhiều bài tập thi đua, đối mặt với sự cám dỗ của việc được trực tiếp cử đi học nếu đoạt giải nhì trong cuộc thi sơ khảo, thật khó để không bị dao động, tuy nhiên, sau khi cân nhắc nhiều khía cạnh, cậu quyết định giữ lại lối vào đại học thi tạm thời và dừng lại ở giai đoạn tìm hiểu thi đua.
Nam sinh lại quay đầu lại, hiển nhiên là rất vui vẻ cùng những "học dốt" này chia sẻ "Kiến thức thi đua cao cấp": "Ừm, trường bọn tôi vẫn chưa có, nhưng sắp có rồi.
Lớp 11 bọn tôi đã hoàn thành tất cả chương trình phổ thông, giáo viên yêu cầu chúng tôi thi thử nó, thi chơi chơi sau lại đoạt giải ba tỉnh...!Sau kỳ nghỉ đông năm nay, trường bọn tôi sẽ thành lập một lớp thi đua, bọn tôi cũng sẽ đăng ký tham gia, có lẽ có thể cạnh tranh cho đội tuyển tỉnh."
"Toàn tỉnh S năm nay chỉ có mười giải nhất." Một nữ sinh Ưng Tài bên cạnh đang lật xem văn bản trên điện thoại di động, giọng nói đầy tự hào, "Có 6 người là học sinh lớp 12 của trường bọn tôi, ba người là từ trường Trung học số 2, còn một người đến từ một quận lỵ nhỏ.
Hắc mã năm nay đó..."
Những học sinh này cùng cười.
Dịch Thanh Dương thì thầm với Lộc Hành Ngâm: "Trường học tốt thực sự khác biệt.
Bọn họ mạnh như vậy —— rất khó để giành được giải thi đua sao?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Tạm thời không khó lắm."
Thành phố Đông Đồng ban đầu không phải là một phần của tỉnh S, mà là một tỉnh mạnh trong các tỉnh mạnh, trường Trung học Phồn Tinh, một trong bốn trường học nổi tiếng, phụ thuộc tỉnh bọn họ, không ngoa khi nói rằng đó là nơi các tuyển thủ đội tuyển quốc gia được đào tạo, còn được mệnh danh là "Cái nôi của những tấm huy chương vàng quốc gia".
Hàng năm trong cuộc thi sơ khảo toàn quốc (cuộc thi cấp tỉnh), có 85 suất giành giải nhất được phân bổ cho tỉnh Q nơi có thành phố Đông Đồng.
Ngay cả khi các bài thi của cuộc thi cấp tỉnh (cuộc thi sơ khảo quốc gia) là như nhau, thì thường là điểm cuối cùng của một tỉnh mạnh có thể đè bẹp vị trí đầu tiên của một tỉnh yếu.
Hơn nữa quốc gia hàng năm tuyển chọn bốn mươi người từ các đội tuyển tỉnh tiến vào đội tuyển quốc gia huấn luyện, tỉnh S từ trước đến nay không có tên.
Nói cách khác, lượng hàm kim thi đua của tỉnh S thực tế không cao, cho nên tỉnh S chỉ có 10 giải nhất được nhà nước phân bổ.
Chất lượng học sinh, không khí thi đua và rèn luyện, thành tích của đội tuyển quốc gia những năm trước và lực lượng giáo viên, ba điều này liên kết với nhau, tất cả đều là vinh trong vinh.
Tỉnh mạnh là vòng tuần hoàn, tỉnh yếu là vòng luẩn quẩn.
Tiếng Lộc Hành Ngâm không lớn, nhưng là một câu rõ ràng rơi vào trong tai học sinh hàng ghế đầu.
Nam sinh cười nói: "Anh bạn nói đúng.
Tỉnh S quả thực là một tỉnh yếu —— nhưng là cậu nói lung tung nha, tỉnh này dù sao cũng chỉ có mười người mà thôi, xin hỏi trung học cậu thi bao nhiêu điểm? Có phải là trùng hợp không? Tôi chưa bao giờ tham gia cuộc thi hóa học khu vực quốc gia, nhưng bạn cùng lớp của tôi —— Trình Mẫn Quân, người mà cậu biết đó, cũng tham gia, tôi có nghe cậu ấy đề cập đến nó.
Bài thi này là thống nhất trên toàn quốc, phải không?"
Một cô gái khác ở hàng ghế đầu nói: "Tôi cũng tham gia lúc trung học cơ sở, nhưng tôi đã tham gia môn vật lý, cũng đã nghe nói về hóa học.
Tôi nhớ rõ vạch huy chương vàng hóa học của chúng ta là 120."
Lộc Hành Ngâm dừng lại và nói nhẹ nhàng: "Tôi từng thi ở Tỉnh Q, cuộc thi Hóa học khu vực lần thứ 15.
Tổng điểm là 197.
Vạch huy chương vàng là, 195."
Cuộc thi trung học cơ sở của họ được chia thành hai phần thi, thao tác thực hành và thao tác lý thuyết, và tổng điểm là 200 điểm.
Ngay khi cậu nói điều này, toàn trường im lặng.
Tổng điểm là 200 điểm, và khoảng cách giữa vạch huy chương vàng 120 và 195 là sự khác biệt giữa tỉnh yếu và tỉnh mạnh.
"Cậu thi cao như vậy, rốt cuộc vì sao lại đến Thanh Mặc?" Nam sinh tiếp tục nghi ngờ, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Trình Mẫn Quân, "Cậu gạt chúng tôi đúng không? Trình Mẫn Quân cũng là đến từ tỉnh Q, thành tích cậu ấy bên đó mới đến trường cấp ba của bọn tôi, nếu cậu có thể thi đậu cao như vậy, tại sao cậu phải đến ngôi trường rách nát này?"
Thẩm Kha trừng mắt nhìn, và nói với giọng điệu vô cùng không khách sáo: "Làm ơn giải thích rõ ràng, trường bọn tôi thì làm sao?"
Dịch Thanh Dương ngăn cản cô: "Chờ một chút."
Cuộc gọi được kết nối, nam sinh mở loa ngoài.
Giọng của Trình Mẫn Quân vang lên: "Alo?"
"Alo, mày hả Quân, tao muốn hỏi mày một chuyện.
Nam sinh Thanh Mặc ngày mày gặp mặt dẫn bọn mình đến ban 24, cậu ta nói cậu ta thi đua được 197, mày có ấn tượng gì không?"
Lộc Hành Ngâm yên lặng nhìn điện thoại.
"Yo...!đây là, chúng ta vẫn đang nói chuyện à?" Giọng nói phát ra từ điện thoại với một chút sột soạt, "Cậu ta ấy hả...!cái gì, Lộc Hành Ngâm, cậu có đang nghe ở đó không?"
Lộc Hành Ngâm nói: "Tôi ở đây."
Ở gần, Trình Mẫn Quân nghe thấy giọng nói của cậu từ đầu dây bên kia, nghĩ nam sinh kia đưa điện thoại cho cậu, nhưng không nhận ra điện thoại đang mở loa ngoài.
Trình Mẫn Quân chưa kịp nói, Lộc Hành Ngâm đã ngắt lời cậu ta: "Đối với vấn đề của kỳ nghỉ hè năm trước, về mặt pháp lý, camera ở địa điểm thi được bảo lưu vĩnh viễn và thời hạn truy tố có hiệu lực là hai năm."
—— Bây giờ mới được một năm.
Trình Mẫn Quân ngừng nói.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới cười lạnh nói: "Cậu đứng nhất tỉnh thì có gì hay ho? Tại Q tỉnh môn hóa học khu vực thi lý thuyết và thực hành, cậu đều đứng nhất, nhìn như thế nào cũng nên đi học trường Trung học Phồn Tinh nha? Giờ sao rồi, sao lại đến Trung học số 7 Thanh Mặc rồi? Mười năm trước, ngôi trường danh giáo trăm năm, bây giờ cậu có thể đạt được bao nhiêu điểm? Sáu trăm? Sáu trăm hai? Tôi nghĩ cậu đứng nhất khối, điểm cùng lắm chỉ 650."
"650 điểm, thành thật mà nói, bên tôi cũng chỉ hơn hạng 70.
Bất kể cậu TOP mấy trong cái trường đó, cậu cũng ít nhất trên 690 chứ —— cậu cam tâm sao Lộc Hành Ngâm? Ồ quên mất, bây giờ cậu học hành còn khó khăn lắm."
"Giữ cái miệng mày sạch chút!" Hoàng Phi Kiện đập ghế và hét vào điện thoại, "Ưng Tài ghê gớm lắm sao? Tôi, Hoàng Phi Kiện, ban 1, trường Trung học số 7 Thanh Mặc, trong địa bàn của bọn tôi, cậu cẩn thận chút, bố gặp cậu lần nào, bố đánh lần đó!"
Trình Mẫn Quân có lẽ không nhận ra đang mở loa ngoài, một lúc sau liền cúp điện thoại.
Nam sinh gọi điện thoại cũng hơi xấu hổ.
Họ không hiểu Lộc Hành Ngâm và Trình Mẫn Quân nói gì về "Chống án", nhưng họ chỉ hiểu một điều: Lộc Hành Ngâm là người đứng nhất cuộc thi hóa học khu vực lần thứ 15 và giành giải nhất trong cuộc thi Q cấp tỉnh.
Dịch Thanh Dương thầm hỏi: "Tại sao cậu không nói với bọn tôi, cậu ở Tỉnh Q giỏi như vậy?"
Hoàng Phi Kiện nói: "Thảo nào t oán 143..."Đại biểu môn toán lớp bọn họ vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì chuyện thi tháng lần trước.
Nam sinh đến từ Ưng Tài có chút xấu hổ, lẩm bẩm nói: "Chỉ là một cuộc thi cấp hai, mạnh là mạnh, còn trường Trung học số 7 Thanh Mặc đúng rác rưởi mà không cho người ta nói.
Bọn tôi đã xem bảng xếp hạng bên cậu, điểm cao nhất có 650 à."
Đây là kết quả của kỳ thi tháng trước, độ khó đã tăng lên.
Giọng nói của Thẩm Kha rất rõ ràng: "Thi 690 đến 700 điểm mới được vào Thanh Bắc sao? Cậu ăn bài thi tuyển sinh đại học năm trước à?"
Nam sinh sửng sốt một chút.
Các sinh viên Ưng Tài còn lại cũng đang cố gắng ghi nhớ.
"Không nhớ sao? Nếu không nhớ, bọn tôi cùng cậu nhớ lại một chút.
Năm trước, đề thi toán với tổ hợp tự nhiên của tỉnh chúng ta cực kỳ khó, thủ khoa tổng điểm là 641, hơn nữa hạng đại học chỉ có 490.
Tại sao không nhìn độ khó của bài thi trước khi nói đến số liệu?" Thẩm Kha khoanh tay dựa vào trước ghế, "Người đạt điểm cao nhất môn tổ hợp tự nhiên năm ngoái là 701, điểm TOP2 là 687, 685, và..."
Cả đoàn đều sững sờ trước những gì cô nói.
Dịch Thanh Dương nhún vai với Lộc Hành Ngâm, trầm giọng nói với cậu: "Cô ấy giỏi phân tích dữ liệu."
Lộc Hành Ngâm mỉm cười.
Hậu trường:
Mẹo nhỏ: Điểm thi chung được công bố vào cuối tháng 9 và đầu tháng 10, nhưng ở đây tui rất phấn khích nên trực tiếp đổi tới thu đông.
Thứ lỗi cho tui
Một mẹo nhỏ nữa: Tất cả các tỉnh thành trong bài và độ khó của kỳ thi tuyển sinh đại học đều là bề ngoài, phong cách của nhiều tỉnh thành có thể lẫn lộn nên không cần đoán từ viết tắt.
Ngoài ra, sự khác biệt giữa tỉnh S và tỉnh Q trong việc phân bổ các tỉnh trong cuộc thi tui viết đề cập đến việc phân bổ địa điểm của tỉnh yếu nhất và tỉnh mạnh nhất năm 2018.
Mei: Từ đây, truyện vào đoạn hay nhất rồi đó.
Tuần này tui sẽ up một lượt vào chủ nhật luôn, hứa sẽ xong quyển 1 (aka chương 78)..
Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu