Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Chương 63: Chiêu tam mộ tứ 08
269@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Vân Chu nghe câu trả lời này, dần dần thu lại nụ cười, ánh mắt âm u, không vui nói: “Hừ, ngươi không hiểu gì hết, đừng tưởng ta không biết ngươi nói cho qua chuyện.”
“Đúng vậy.” Ân Tư dứt khoát thoải mái thừa nhận, “Ta không hiểu, nhưng ngươi còn cần hỏi người khác? Lúc trước ai khẳng định mình hiểu rõ tình cảm nhất?”
Diệp Vân Chu hiếm hoi mà không lập tức bác lại, câu nói này của Ân Tư có hiệu quả hệt như Phù Tinh chân nhân, khiến y không ức chế được nỗi bực mình vì bị nói trúng tim đen.
“Ân đại nhân cũng học được nhanh mồm dẻo miệng rồi đấy, lần sau gặp lại cung chủ thì chào hỏi linh hoạt chút, đừng để hắn cầu hữu mà không được.” Diệp Vân Chu lành lạnh nói, “Có Tỉnh Thần đan không, cho ta một viên rồi hãy đi, đầu óc ta giờ không tỉnh táo lắm.”
Ân Tư quyết đoán nói: “Không có.”
“Coi như ta xin ngươi giúp một tay đi, tạm thời đừng ghi thù ta.” Diệp Vân Chu nói.
“Quả thực không có.” Ân Tư đính chính, “Đồ đạc tùy thân của ta đã bị tàn hồn giữ hết.”
“… Vậy ngươi đi đi.” Diệp Vân Chu đành vẫy tay tiễn y đi, chống cột quay lại hành lang, loạng chà loạng choạng trở về đại điện.
Ân Tư nhìn chăm chăm theo đến khi y đóng chặt cửa điện, rồi lắc mình hóa thành một bóng đen lướt xuống triền núi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kiến trúc phủ thành chủ Ân Tư đã thăm dò từ trước, Phù Tinh chân nhân là khách quý của thành chủ, nơi ở lại càng thêm dễ tìm. Lúc này đêm khuya thanh vắng, chỉ có thủ vệ tuần tra còn qua lại trên đường núi ngoài khách phòng, hai ba đèn đá điểm xuyết trong rừng trúc như những con đom đóm phiếm ánh sáng ấm áp.
Ân Tư đứng giữa không trung nhìn xuống tiểu viện trong rừng trúc, tự ngụy trang mình thành một đám mây bồng bềnh, đám mây đen này sau khi thủ vệ đi xa thì chậm rãi hạ xuống hòn non bộ, từ trong sương mù hóa hiện ra nguyên thân.
Phía trên hòn non bộ là một tòa đình hóng gió, bốn phía treo màn trúc, chỉ có thể từ khe hở mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng trắng như tuyết, tiếng đàn điềm đạm khoan thai truyền ra xa.
Đối với thứ gọi là phong nhã, Ân Tư không phải hoàn toàn không biết gì, y cố ý thả ra một tia kiếm ý, liền nghe thấy giai điệu trong đình hơi loạn, trở nên dồn dập.
“Tịch Tiêu cung Ân Tư, được Diệp công tử ủy thác đến đây truyền tin.” Ân Tư lấy bức thư ra từ trong ngực, đi lên hòn giả sơn.
“Thì ra là đạo hữu Tịch Tiêu cung.” Phù Tinh chân nhân không đánh đàn nữa, ngón tay đè lên dây ngừng tiếng ngân lại, mỉm cười tạ lỗi, “Huân hương trong đình quá nồng, sợ sẽ làm Ân thủ tịch khó chịu, ngươi dừng bước ở đó đi.”
Ân Tư nhíu mày, đứng giữa đường núi, xung quanh đen kịt một màu, đến bậc thang cũng bị bao phủ trong bóng tối, chỉ có vài tia sáng nhạt chiếu ra từ trong màn trúc, như ánh trăng rơi xuống phàm trần.
“Ngoài ra, còn có một viên thuốc giải.” Ân Tư đứng lại, nhắc nhở một câu, ném cả thư lẫn thuốc giải vào trong đình.
Màn trúc bị dòng khí khuấy lên một góc, Phù Tinh chân nhân đang nhìn đăm đăm vào đàn của mình, giơ tay tiếp được chính xác: “Thuốc giải là ý gì?”
“Ngươi có thể tự điều tức kiểm tra, xem có trúng độc hay không.” Ân Tư nói.
Phù Tinh chân nhân thấy hơi ngoài ý muốn, nhắm mắt luân chuyển linh lực, ít lâu sau đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt sửng sốt khó tin.
Ân Tư tiếp tục nói: “Thời gian của ta không nhiều lắm, trong thư đã giải thích hết, xem xong thì trả lại cho ta.”
Phù Tinh chân nhân xé mở phong thư rút giấy ra, tổng cộng hai tờ, đầy đủ mà không vụn vặt, chỉ xem một lần cũng đủ để hiểu rõ.
Hắn từng chút từng chút ngồi trở lại, phảng phất như đã bị điều gì đả kích, lưỡng lự vò chặt giấy viết thư.
“Môn chủ.” Giọng Ân Tư trầm lạnh, “Thuốc giải chỉ có một phần, là Diệp công tử nhượng cho ngươi, nếu y đã quyết định như thế, ngươi làm theo là được.”
“Hoắc Phong Đình… Hoắc Phong Lâm… Cho dù tên là giả, nhưng người ta quen từ đầu đến cuối đều là gã, vậy mà gã lại hạ độc ta. Giao tình nhiều năm, điều là biểu hiện giả dối ư.” Lông mi Phù Tinh chân nhân khẽ run, đau lòng than thở.
Trong bụng Ân Tư không kiên nhẫn, nhấc chân đi lên bậc thang, thừa dịp Phù Tinh chân nhân đang đau khổ hết sức mở màn trúc lên, giật bức thư từ trong tay hắn.
Bấy giờ Phù Tinh chân nhân mới phản ứng lại, vội vã lui về sau vài bước, ôm đàn cúi đầu, quấn chặt lấy áo choàng lông.
Ân Tư không hiểu ra sao liếc nhìn hắn, không hiểu Phù Tinh chân nhân đang sợ hay đang lạnh, đọc nhanh như gió xem hết nội dung trên thư, cảm xúc cũng không dao động gì.
“Có chuyện gì muốn ta truyền cho Diệp công tử không?” Ân Tư tiến lên một bước, hỏi.
Phù Tinh chân nhân tức thì lóe về sau hai bước, Ân Tư sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Ngươi sợ ta? Bằng tu vi của ngươi, như vậy không khỏi buồn cười.”
“… Thật không dám giấu.” Giọng Phù Tinh chân nhân cứng đờ, “Ta không thiện… tiếp xúc với người khác, vả lại càng không thích nơi huyên náo, Vân Chu muốn ta tham dự Xuân Hoa yến, thực sự là làm khó ta.”
Ân Tư thấy thế này rõ ràng đã không chỉ dừng ở mức không thiện và không thích, chẳng trách Phù Tinh chân nhân đến dạy dỗ môn phái cũng không lộ mặt. Đầu ngón tay y vân vê, kiếm khí nghiền nát tờ giấy thành tro, vô cùng thực dụng nói: “Chỉ cần ngươi xuất kiếm được thì nhất định phải đi, Diệp công tử đã an bài ổn thỏa, không chấp nhận biến số.”
Phù Tinh chân nhân thở dài, thấp giọng nói: “Vân Chu, quý cung chủ, Ân thủ tịch đều hùng hồ hăm dọa như thế, ta còn đường cự tuyệt ư.”
“Ta luôn có chuyện thì nói thẳng, xin môn chủ chớ trách.” Ân Tư chắp tay nói. “Cáo từ.”
Câu “đi thong thả” của Phù Tinh chân nhân vừa nói xong, Ân Tư đã biến mất tại chỗ.
Khi y trở về chỗ tàn hồn đã qua giờ Tý, tàn hồn vẫn chưa trở lại, y liền như trước đứng trong bóng tối ở sảnh chính lặng lẽ đợi. Lại nửa canh giờ sau, tàn hồn mới mang sắc mặt biến đổi không ngừng đạp cửa vào.
“A, Mộ Lâm Giang đã như mặt trời sắp lặn, không kiêu ngạo được mấy ngày nữa.” Tàn hồn ném quyển trục truy lùng kia lên bàn, cười gằn, “Ân Tư.”
“Có thuộc hạ.” Ân Tư cúi đầu nghe lệnh.
Tàn hồn căm hận nói: “Ngài mai ta muốn nghị sự với Hoắc Phong Lâm, ngươi thu xếp thời gian trông coi mảnh vỡ kia, một khi thấy Dẫn Mộ Thạch, không từ thủ đoạn cũng phải cướp về cho ta!”
…
Phó thành chủ ngủ ở biệt uyển một canh giờ thì được Diệp Vân Chu ân cần đánh thức. Diệp Vân Chu đưa khăn mặt ướt, còn pha một hồ trà cho gã, trên khuôn mặt tuấn tú trong sáng của người thiếu niên còn vương nét buồn ngủ lười biếng, lại tỉ mỉ chu đáo đẩy chén trà đầy đến bên tay trái gã.
Gã nhất thời có phần không được tự nhiên, theo phản xạ nhận lấy khăn lông lau mặt, láng máng cảm thấy trước khi ngủ hình như mình đã nói gì đó với Diệp Vân Chu, nhưng lại không nhớ rõ lắm, chỉ là cảm giác bài xích trong lòng đối với y dường như đã vô cớ vơi đi không ít.
Phó thành chủ cầm chén trà, vừa uống vừa nhìn Diệp Vân Chu, tự an ủi mình đưa tay không đánh mặt cười, trong lòng lại tự nhủ thiếu niên này không thuần lương như vẻ bề ngoài, là một tiểu hồ ly tâm cơ thâm trầm. Diệp Vân Chu đi đến phía sau gã, ngay lúc gã dâng cảnh giác mười phần, y chỉ nhẹ nhàng nhấc chăn mỏng trên người gã lên, cẩn thận tránh đụng tới vai phải.
“Cảnh tiên sinh ngủ say quá, ta thấy ngài kiệt sức, bèn tự chủ trương đánh thức ngài hơi muộn, nếu có làm trễ nải chính sự thì thật không phải.” Diệp Vân Chu ôm chăn, ngáp một cái cười nói.
Phó thành chủ ngẩn người, khóe mắt Diệp Vân Chu hơi ướt, như đang cố gắng tỉnh táo, trong tâm gã có chút khác thường: “Ngươi không cần quản ta nữa, tự nghỉ ngơi đi… Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.” Diệp Vân Chu tựa như không rõ ý gã, “Sao tự dưng Cảnh tiên sinh lại hỏi điều này?”
“Không có việc gì, ta phải đi đây.” Phó thành chủ buông chén trà, chớp chớp mắt, chợt nhớ tới khi Hoắc Phong Lâm mua gã, hình như gã cũng tầm tuổi này.
“Đợi đã.” Diệp Vân Chu tựa hồ chú ý tới thứ gì, nghiêng đầu nhìn sau ót phó thành chủ, “Ngài cúi đầu xuống một chút.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“… Sao thế?” Phó thành chủ không hiểu ra sao, hơi cúi đầu. Giọng Diệp Vân Chu rất điềm đạm, lại chất chứa sự phấn chấn của tuổi trẻ, khiến người ta vô thức không nỡ khước từ.
“Bên cạnh ngài không có thị nữ ư? Cho dù muốn lắp cánh tay yển giáp cũng phải chờ vết thương tốt lên, trong thời gian này xử lí sự vũ không tiện lắm nhỉ.” Diệp Vân Chu cười, tới gần hai bước, đứng bên người phó thành chủ, “Dây cột tóc buộc lỏng, còn cả một lọn bung ra nữa.”
“Thế thì để ta giúp ngài sửa lại một chút đi, không nếu tiếp xuống ngài chiến đấu với người khác lại bị tóc xõa làm ảnh hưởng tầm nhìn.” Diệp Vân Chu đặt chăn xuống bàn, vô cùng tự nhiên đưa tay cởi nút thắt đơn giản trên dây cột tóc.
Phó thành chủ căng cứng sống lưng, muốn quát lớn để Diệp Vân Chu lui ra, nhưng làm sao cũng không nói nên lời. Diệp Vân Chu không dùng lược gỗ, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua da đầu, làm gã run rẩy như thể bị sét đánh qua xương cổ.
“Ngươi đâu phải thị nữ, hiến ân cần cái gì!” Phó thành chủ gầm nhẹ một câu, song cũng không động đậy.
“Đương nhiên là có chuyện mới phải hiến ân cần.” Diệp Vân Chu được thể cười nói, “Ngài bận rộn nhiều việc, ta đành nhân lúc ngài tới đây để xin ngài một lời hứa hẹn.”
“Hứa hẹn?” Phó thành chủ nhíu mày, Diệp Vân Chu nói rõ mục đích khiến gã ngược lại thả lỏng xuống.
“Ngài là tướng tài đắc lực của thành chủ, ta không thể mơ ước chức vị này rồi.” Diệp Vân Chu vờ tiếc nuối, “Sau Xuân Hoa yến, ta muốn đến Vĩnh Dạ cung yêu cầu một nô lệ, làm việc cho ta.”
“Chỉ có thế?” Phó thành chủ không ngờ, có điều rất nhanh gã đã phản ứng lại, “Sao ngươi biết việc Vĩnh Dạ cung phải tìm ta… Ranh con nhà ngươi, thật không thể khinh thường.”
“Ngài có đồng ý không?” Diệp Vân Chu giúp gã buộc gọn tóc, “Lần trước ta cùng Mộ Lâm Giang lẻn vào Vĩnh Dạ cung phí rất nhiều công sức, nếu ngài đồng ý thì cho ta mượn tạm một tín vật thông hành đi, ta muốn tự mình đến lựa.”
Phó thành chủ thoáng do dự, Diệp Vân Chu từ từ vuốt mượt tóc gã, chỉnh tề buông xuống sau lưng. Gã than nhẹ một tiếng, tay trái vạch qua túi càn khôn, bỏ một lệnh bài màu đồng lên bàn: “Thành chủ đã dự định bỏ Vĩnh Dạ cung Hoàng đô, sau Xuân Hoa yến sẽ lần lượt rút nhân thủ đi, đẩy hết tội danh cho Mộ Lâm Giang, ngươi muốn đi thì phải mau lên.”
“Đa ta Cảnh tiên sinh! Mối làm ăn kiếm lời như thế, đóng lại không khỏi đáng tiếc.” Diệp Vân Chu nghi hoặc, “Là sợ Tô gia và Thu Thủy kiếm các thâm nhập điều tra sao?”
“Không phải đóng cửa, chỉ dời đến Tu Chân cảnh thôi.” Phó thành chủ đứng lên, nói xong câu này mới thấy không hay, “Nói chung không liên quan đến ngươi, đi ngủ đi.”
“Vâng, Cảnh tiên sinh bảo trọng.” Diệp Vân Chu xoa xoa cổ, nghiêm chỉnh tiễn gã rời khỏi đại điện.
Phó thành chủ đứng cho gió lạnh thổi một lát, mới chậm một nhịp tự xét lại mình có phải đã nói quá nhiều hay không, song thái độ của Diệp Vân Chu lại tạo cảm giác đương nhiên như nước chảy thành sông, rất khó làm người khác không dỡ phòng bị xuống. Gã lắc đầu không nghĩ nữa, lắc mình xuống núi.
Diệp Vân Chu đứng trước cửa đại điện, nụ cười thuần khiết dần trở nên mỉa mai.
Phó thành chủ vẫn không mảy may biết gì về Diệp Vân Chu, lên phi thuyền của thành Lăng Nhai xử lí báo cáo Vĩnh Dạ cung trình lên, nếu làm nhanh thì phi thuyền chưa tới núi Bất Y những công văn này đã có thể xét xong.
Lúc Diệp Vân Chu vừa đàm phán xong với Hoắc Phong Lâm đã lập tức gửi một phong thư cho Túc Tiêu vệ bên ngoài Bất Y sơn, y luôn kính nể Hoắc Phong Lâm làm việc quyết đoán tuyệt tình, so với Hoắc Phong Đình thì hiển nhiên còn đủ tư cách tại vị thành chủ hơn.
Hoắc Phong Lâm quá xúc động, hay xử trí theo cảm tính, có lẽ sẽ nhất thời giận giữ mà giết y.
Khi phó thành chủ xuống phi thuyền đã thầm nghĩ tới, Hoắc Phong Đình chạy đến Bất Y sơn, rồi lại nhận được thư đe dọa, không thể không ở dưới chân núi ba ngày đợi gã đến bàn điều kiện, e rằng bây giờ đã giận không kìm nổi.
Hoắc Phong Đình đang uống rượu trong lán trà bỏ hoang, râu ria hắn xồm xoàm, lờ đờ chống nghiêng đầu trên bàn, trông thấy gã tay trái xách đao từ xa tiến lại thì chỉ nâng nâng vò rượu lên.
“Lâu rồi không gặp, sao lại tàn phế rồi?” Hoắc Phong Đình xùy một tiếng, “Nhìn khuôn mặt nửa chết nửa sống của ngươi kìa, nó còn sai ngươi đến đối phó ta, rốt cuộc ngươi đi theo nó là có mưu đồ gì, ngươi bị ngứa đòn à?”
Phó thành chủ không nói một lời ngồi xuống đối diện, dựng đao cạnh bàn, lấy bát trà qua rót chút trà thô, sau đó móc ra một lọ thuốc bột rắc vào bát trà ngay trước mặt Hoắc Phong Đình.
“Cảnh Ngọc Tân, ngươi bán mạng cho nó mấy trăm năm, sắp bán được đến Đại Thừa kì rồi mà chỉ có tí tẹo tiền đồ ấy?” Hoắc Phong Đình ném vò rượu ra, nộ kì bất tranh (1) mà đập bàn, “Bắt một đứa trẻ Trúc Cơ uy hiếp ta? Nhìn cả cái Thương Mân giới này mà xem, có ai giẫm hết tôn nghiêm cốt khí trên đất như ngươi!”
(1) Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh: Một câu trong “Ma la thi lực thuyết” của Lỗ Tấn, ý nói: cảm thấy bi ai trước bất hạnh của ai đó, cũng tiếc nuối trước sự buông xuôi của họ.
“Gọi ta là phó thành chủ, ta không cần tôn nghiêm cốt khí, chỉ cần là mệnh lệnh của thành chủ, ta chắc chắn sẽ hoàn thành.” Phó thành chủ đẩy bát trà qua, “Điều kiện rất đơn giản. Xung quanh đây có người giám sát hành động của ngươi, uống bát trà này, thành chủ không hi vọng ngươi đến phá rối Xuân Hoa yến, bất kể Mộ Lâm Giang nói gì với ngươi, ngươi đều không được phép đi, nếu không thành chủ sẽ giết Diệp Vân Chu. Vấn đề giữa ngươi và thành chủ, sau đó ngài ấy sẽ cho ngươi cơ hội đàm phán.”
Hoắc Phong Đình sầm mặt nâng bát trà lên, hắn còn chưa gặp được Y Vô Hoạn đã bị Túc Tiêu vệ ngăn lại, đưa thư đến, thế mới biết Mộ Lâm Giang đã phái Túc Tiêu vệ bảo hộ Y Vô Hoạn, thư bảo hắn khẩn trương xuống núi lặng lẽ đợi ở đó, nếu không sẽ động thủ với Diệp Vân Chu.
Hắn tự giễu, nhiều năm như vậy đã quen bị bắt bí đe dọa bằng con tin, đợi ba ngày, mới rốt cuộc chờ được đến cơ hội này.
Uống sạch rồi, Hoắc Phong Đình thoáng chốc đã hiểu, trong trà đại khái là một loại độc mạnh phát tác liên tục, mới vừa nuốt xuống ngũ tạng lục phủ đã bị khuấy lên, xoắn đến đau.
“Ngươi yên phận đợi ở đây đi, miễn là ngươi không tùy ý vận động thì đau đớn cũng có thể kiềm chế được, thành chủ thành công rồi sẽ cho ngươi thuốc giải. Huống hồ độc này cũng không làm tổn thương thân thể, không tổn hại đến căn cơ tu vi của ngươi.” Phó thành chủ đứng dậy cảnh cáo.
“Ta còn phải… cảm ơn nó vì đã nghĩ cho ta?” Hoắc Phong Đình túa mồ hôi lạnh, trong mắt sát khí tứ phương, không màng độc phát mà đứng lên, “Ngươi muốn chạy luôn à? Không mang theo một phần quà ra mắt trở về, cẩn thận nhị đệ lại bảo ngươi làm việc chưa tận sức.”
Thấy gương mặt tươi cười liều lĩnh của Hoắc Phong Đình, lông tơ phó thành chủ dựng thẳng đứng, đáy lòng vừa gõ lên chuông cảnh báo, trước mắt bỗng chốc đã hoa đi.
Hoắc Phong Đình không còn ở phía đối diện nữa, vọt thẳng đến trước mặt cầm đao của gã lên, phó thành chủ chỉ kịp nắm lấy cán đao, thì thân đao dài cỡ nửa người kia đã hoàn toàn đi vào cơ thể, xuyên qua phần bụng.
“Cút đi, nhân lúc ta còn chưa muốn giết ngươi.” Hoắc Phong Đình nhấc chân đá phó thành chủ ra khỏi lán trà, vịn ghế ngồi bệt xuống đất.
Phó thành chủ oán giận rút cán thu đao lại, vội vã hóa thành một đường sáng nhảy lên phi thuyền ẩn hình giữa không trung.
Hoắc Phong Đình dựa vào chân bàn, vươn dài cánh tay lấy vò rượu tới, nhất thời không biết nên chờ như vậy, hay nên nghĩ cách liên lạc với Mộ Lâm Giang, chỗ bất lợi của việc không thiện mưu kế vào lúc này đã lộ rõ.
Tâm trạng hắn sa sút, đưa mắt nhìn ra xa. Trên đường núi quanh co đi tới một lão phụ nhân chống ba-toong, bà cụ đến trước lán trà nghỉ lấy hơi, cười hỏi Hoắc Phong Đình: “Chàng trai, lão thân nghe nói trong núi này có tiên nhân thần y, đi đường này có thể cầu thầy không?”
Hoắc Phong Đình thoáng ngẩn ra, buông vò rượu ngoáy lỗ tai, ngoài âm thanh hỏi chuyện này còn chồng lên một câu truyền âm.
“Tại hạ Túc Tiêu vệ, trong vò rượu có quyển trục dịch chuyển nghịch hướng, cung chủ đã bố trí ổn thỏa, các hạ cứ từ từ đợi là được.”
Quyển trục dịch chuyển thông thường có thể đưa người cầm đến nơi khác, nhưng quyển trục dịch chuyển nghịch hướng thì lại không phải người cầm kiểm soát, mà do một người khác khởi động, đưa người cầm đến trận pháp dịch chuyển bên cạnh mình.
Hoắc Phong Đình liếc nhìn vào vò rượu một cái, định thần lại cười nói: “Được chứ, không thành vấn đề.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi phó thành chủ về đến thành Lăng Nhai thì đã vào đêm, dù phi thuyền đã bay với tốc độ cao nhất để tận sức không làm trễ nải thương thế, săc mặt gã vẫn trắng đến khiếp người.
Một đao kia của Hoắc Phong Đình có dùng linh lực, đao kình ngang ngược không dễ tiêu trừ, gã đến y thự xử lí qua, nhiệm vụ cũng đã báo cáo xong với Hoắc Phong Lâm, nhưng Hoắc Phong Lâm chưa hề trả lời gã một chữ. Vĩnh Dạ cung cũng tạm thời chưa có tin gì mới, gã rơi vào nỗi mờ mịt ngắn ngủi, chẳng biết vì sao nhớ tới câu “bảo trọng” kia của Diệp Vân Chu, ma xui quỷ khiến lại chịu gió lạnh lên đ ỉnh Lăng Tuyệt.
Trên đỉnh Lăng Tuyệt, Diệp Vân Chu vừa tiễn Phù Tinh chân nhân đi không lâu. Diễn xuất của Phù Tinh chân nhân chỉ bình thường, nhưng vẻ do do dự dự không lạnh chẳng nóng đã đủ để lấp đi những phần khác, khiến Hoắc Phong Lâm tin rằng Phù Tinh chân nhân chỉ vì đệ tử nên mới miễn cưỡng đáp ứng.
Hoắc Phong Lâm vẫn chưa đi, Diệp Vân Chu cùng gã ở noãn các (2) uống rượu chuyện trò vui vẻ. Trên bàn bày vài món ăn, Diệp Vân Chu nâng chén rượu chân thành nói những lời trái lương tâm, tiếng cười của Hoắc Phong Lâm vang dội trong phòng, lại một câu “cụng li” nữa.
(2) Noãn các: phòng nhỏ tách biệt nhưng thông với phòng lớn, có thể bố trí thêm lò sưởi
Trong bụng Diệp Vân Chu dần hết kiên nhẫn, chắc Hoắc Phong Lâm muốn chuốc say y để thu chút tình báo, tiếc rằng tửu lượng y rất tốt. Thực ra y không thích nói chuyện lúc ăn cơm cho lắm, trêu Mộ Lâm Giang uống rượu là một chuyện, nhưng trêu Hoắc Phong Lâm chẳng có gì hay, y đang muốn tìm lí do chấm dứt bữa cơm này thì liền thấy ngoài cửa sổ một bóng người lảo đảo.
“Cảnh tiên sinh?” Diệp Vân Chu buông chén rượu đứng lên, “Ngài ấy lại bị thương?”
Hoắc Phong Lâm lại hạ đầu xuống: “Phải rồi, ta nhận được tin Hoắc Phong Đình đã trúng độc, có muốn đến cũng hữu tâm vô lực.”
Diệp Vân Chu tán thán: “Không hổ là thành chủ, dứt khoát như sấm rền gió cuốn vậy.”
Trong lúc y nói chuyện, phó thành chủ đã đẩy cửa điện ra, chầm chậm bước vào, sau đó sửng sốt một cách rõ rệt.
“Thành chủ, thuộc hạ…” Phó thành chủ nghẹn họng, “Sao ngài lại ở đây.”
“Thuộc hạ tới…” Phó thành chủ không biết tại sao mình chột dạ, rõ ràng gã có quyền gặp Diệp Vân Chu báo cho y biết tiến độ kia mà.
“Được rồi, nhiệm vụ làm không tệ.” Hoắc Phong Lâm đi đến bên người gã, theo thói quen đập lên vai gã, bí mật truyền âm, “Rượu và thức ăn trong tiệc an bài cẩn thận một chút, đừng để bị mấy người Đại Thừa kì phát hiện. Nếu thấy Diệp Vân Chu có gì sai thì lập tức giết y, một lưới bắt gọn những người đến dự tiệc.”
Phó thành chủ cúi đầu đáp ứng, đợi Hoắc Phong Lâm rời đi mới loạng choạng dựa lên tường.
Diệp Vân Chu không dấu vết xem xét gã, có phần hứng thú, dứt khoát tiếp tục làm bộ làm tịch quan tâm: “Cảnh tiên sinh mau ngồi xuống, bị thương đến như vậy còn tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?”
“Cũng không có việc gì.” Phó thành chủ được Diệp Vân Chu đỡ lên giường, nhắm mắt lại, “Thành chủ vẫn luôn ở đây?”
“Vâng, chiều nay thành chủ và Phù Tinh chân nhân cùng đến.” Diệp Vân Chu nói.
“À.” Phó thành chủ tẻ ngắt nói.
Diệp Vân Chu nhìn kĩ gã, nhẹ giọng dụ dỗ: “Thành chủ trăm công nghìn việc, không có thời gian quan tâm cấp dưới, về sau nếu Cảnh tiên sinh cảm thấy mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
“Ta không mệt, có thể làm việc cho thành chủ là may mắn của ta.” Phó thành chủ trầm giọng nói, “Được tận trung vì thành chủ, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của ngươi.”
“Vậy Cảnh tiên sinh, vì sao lại ngập ngừng không nói trước mặt thành chủ? Chẳng lẽ đến nơi này của ta nghỉ ngơi một chút là phản bội thành chủ ư?” Diệp Vân Chu cười khanh khách bóc trần, “Nếu ngài cho rằng như thế là phản bội, vậy tại sao còn muốn đến đây? Cảnh tiên sinh thật là mâu thuẫn.”
Phó thành chủ mở mắt ra, cực kì bực bội nhìn chòng chọc y: “Ngươi có ý gì?”
“Thứ cho ta mạo muội.” Diệp Vân Chu lễ phép gật đầu, “Ngài sẽ cam tâm tình nguyện chết vì thành chủ sao?”
“Đương nhiên.” Phó thành chủ không chút do dự nói.
“Dù cho thành chủ sẽ tuyệt nhiên không thương cảm vì ngài?” Diệp Vân Chu hỏi đến cùng.
“Ta chưa từng mong được đền đáp.” Phó thành chủ nói.
“Vậy thành chủ cắt ngang lời giải thích của ngài, truyền âm an bài nhiệm vụ cho ngài, ngài còn hụt hẫng cái gì?” Ý cười của Diệp Vân Chu càng sâu hơn, “Ngài ấy căn bản không quan tâm câu trả lời của ngài, tin tưởng rằng ngài trung thành, nhưng lại phớt lờ tình cảm của ngài, cho nên vì sao ngài không chỉ giao phó mỗi sự trung thành, và từ bỏ tình cảm? Như thế ngài có thể thoải mái thừa nhận rằng mình cũng biết mệt, mà không phải mang trọng thương khẩu thị tâm phi.”
Phó thành chủ cau mày, hiển nhiên là đang nghĩ cách phản bác, chỉ có điều từng câu của Diệp Vân Chu đều đâm trúng tâm tư gã, gã có cãi lại nữa cũng vô dụng.
“Huống hồ tình cảm của ngài, là tình cảm gì?” Một tay Diệp Vân Chu chống cằm, “Ngài thích thành chủ à?”
Đuôi mắt phó thành chủ khẽ run: “… Hả?”
“Hay phải thay một từ khác, ái mộ, người trong lòng.” Diệp Vân Chu hỏi tới cùng.
“Chủ đề kiểu này, ngươi là đại tiểu thư dự tiệc ngủ à.” Phó thành chủ không nói nữa, “Loại người như ta và ngươi, nói đến ái mộ không phải nực cười sao. Ái mộ không chứng minh được bất cứ điều gì, ta không hề có ý nghĩ dư thừa với thành chủ, ta khuyên ngươi cũng đừng mơ tưởng bán rẻ nhan sắc một bước lên trời.”
Diệp Vân Chu chậc một tiếng, trong đồn đãi y đã mang hình tượng này rồi, giờ nghe thấy câu khuyên này cũng chẳng có cảm giác gì nữa. Y hừ cười hai tiếng ý tứ sâu xa, hỏi: “Loại người như ta, không xứng nói đến ái mộ ư?”
“A, phản bội bằng hữu mưu cầu danh lợi, bán đứng ân sư tranh quyền đoạt vị.” Phó thành chủ liếc xéo Diệp Vân Chu, “Người trong lòng, trước hết phải có lòng đã.”
“Vẫn là Cảnh tiên sinh thấu đáo.” Diệp Vân Chu lắc đầu cảm thán, ánh mắt y lạnh dần, đáp án này làm y vô cùng bất mãn.
Y rót một cốc nước ấm cho phó thành chủ, đưa qua dịu giọng săn sóc, lòng thầm bổ sung một câu, người này thôi đừng để lại.
Những bố trí quan trọng đều đã hoàn thành, mấy ngày còn lại y đều tranh thủ thời gian chia sẻ tình báo với tàn hồn và Hoắc Phong Lâm. Xong những chuyện vụn vặt, khi hoa đào dưới chân Lăng Tuyệt sơn nở bừng trong sắc xuân, Diệp Vân Chu mới rốt cuộc đi vào tiệc rượu long trọng được lấp đầy bởi ca vũ cầm tiêu.
Tác giả có lời muốn nói: Diệp công tử: Kẻ này không stand CP của ta với cung chủ, mang xuống chém!
Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Diệp Vân Chu nghe câu trả lời này, dần dần thu lại nụ cười, ánh mắt âm u, không vui nói: “Hừ, ngươi không hiểu gì hết, đừng tưởng ta không biết ngươi nói cho qua chuyện.”
“Đúng vậy.” Ân Tư dứt khoát thoải mái thừa nhận, “Ta không hiểu, nhưng ngươi còn cần hỏi người khác? Lúc trước ai khẳng định mình hiểu rõ tình cảm nhất?”
Diệp Vân Chu hiếm hoi mà không lập tức bác lại, câu nói này của Ân Tư có hiệu quả hệt như Phù Tinh chân nhân, khiến y không ức chế được nỗi bực mình vì bị nói trúng tim đen.
“Ân đại nhân cũng học được nhanh mồm dẻo miệng rồi đấy, lần sau gặp lại cung chủ thì chào hỏi linh hoạt chút, đừng để hắn cầu hữu mà không được.” Diệp Vân Chu lành lạnh nói, “Có Tỉnh Thần đan không, cho ta một viên rồi hãy đi, đầu óc ta giờ không tỉnh táo lắm.”
Ân Tư quyết đoán nói: “Không có.”
“Coi như ta xin ngươi giúp một tay đi, tạm thời đừng ghi thù ta.” Diệp Vân Chu nói.
“Quả thực không có.” Ân Tư đính chính, “Đồ đạc tùy thân của ta đã bị tàn hồn giữ hết.”
“… Vậy ngươi đi đi.” Diệp Vân Chu đành vẫy tay tiễn y đi, chống cột quay lại hành lang, loạng chà loạng choạng trở về đại điện.
Ân Tư nhìn chăm chăm theo đến khi y đóng chặt cửa điện, rồi lắc mình hóa thành một bóng đen lướt xuống triền núi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kiến trúc phủ thành chủ Ân Tư đã thăm dò từ trước, Phù Tinh chân nhân là khách quý của thành chủ, nơi ở lại càng thêm dễ tìm. Lúc này đêm khuya thanh vắng, chỉ có thủ vệ tuần tra còn qua lại trên đường núi ngoài khách phòng, hai ba đèn đá điểm xuyết trong rừng trúc như những con đom đóm phiếm ánh sáng ấm áp.
Ân Tư đứng giữa không trung nhìn xuống tiểu viện trong rừng trúc, tự ngụy trang mình thành một đám mây bồng bềnh, đám mây đen này sau khi thủ vệ đi xa thì chậm rãi hạ xuống hòn non bộ, từ trong sương mù hóa hiện ra nguyên thân.
Phía trên hòn non bộ là một tòa đình hóng gió, bốn phía treo màn trúc, chỉ có thể từ khe hở mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng trắng như tuyết, tiếng đàn điềm đạm khoan thai truyền ra xa.
Đối với thứ gọi là phong nhã, Ân Tư không phải hoàn toàn không biết gì, y cố ý thả ra một tia kiếm ý, liền nghe thấy giai điệu trong đình hơi loạn, trở nên dồn dập.
“Tịch Tiêu cung Ân Tư, được Diệp công tử ủy thác đến đây truyền tin.” Ân Tư lấy bức thư ra từ trong ngực, đi lên hòn giả sơn.
“Thì ra là đạo hữu Tịch Tiêu cung.” Phù Tinh chân nhân không đánh đàn nữa, ngón tay đè lên dây ngừng tiếng ngân lại, mỉm cười tạ lỗi, “Huân hương trong đình quá nồng, sợ sẽ làm Ân thủ tịch khó chịu, ngươi dừng bước ở đó đi.”
Ân Tư nhíu mày, đứng giữa đường núi, xung quanh đen kịt một màu, đến bậc thang cũng bị bao phủ trong bóng tối, chỉ có vài tia sáng nhạt chiếu ra từ trong màn trúc, như ánh trăng rơi xuống phàm trần.
“Ngoài ra, còn có một viên thuốc giải.” Ân Tư đứng lại, nhắc nhở một câu, ném cả thư lẫn thuốc giải vào trong đình.
Màn trúc bị dòng khí khuấy lên một góc, Phù Tinh chân nhân đang nhìn đăm đăm vào đàn của mình, giơ tay tiếp được chính xác: “Thuốc giải là ý gì?”
“Ngươi có thể tự điều tức kiểm tra, xem có trúng độc hay không.” Ân Tư nói.
Phù Tinh chân nhân thấy hơi ngoài ý muốn, nhắm mắt luân chuyển linh lực, ít lâu sau đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt sửng sốt khó tin.
Ân Tư tiếp tục nói: “Thời gian của ta không nhiều lắm, trong thư đã giải thích hết, xem xong thì trả lại cho ta.”
Phù Tinh chân nhân xé mở phong thư rút giấy ra, tổng cộng hai tờ, đầy đủ mà không vụn vặt, chỉ xem một lần cũng đủ để hiểu rõ.
Hắn từng chút từng chút ngồi trở lại, phảng phất như đã bị điều gì đả kích, lưỡng lự vò chặt giấy viết thư.
“Môn chủ.” Giọng Ân Tư trầm lạnh, “Thuốc giải chỉ có một phần, là Diệp công tử nhượng cho ngươi, nếu y đã quyết định như thế, ngươi làm theo là được.”
“Hoắc Phong Đình… Hoắc Phong Lâm… Cho dù tên là giả, nhưng người ta quen từ đầu đến cuối đều là gã, vậy mà gã lại hạ độc ta. Giao tình nhiều năm, điều là biểu hiện giả dối ư.” Lông mi Phù Tinh chân nhân khẽ run, đau lòng than thở.
Trong bụng Ân Tư không kiên nhẫn, nhấc chân đi lên bậc thang, thừa dịp Phù Tinh chân nhân đang đau khổ hết sức mở màn trúc lên, giật bức thư từ trong tay hắn.
Bấy giờ Phù Tinh chân nhân mới phản ứng lại, vội vã lui về sau vài bước, ôm đàn cúi đầu, quấn chặt lấy áo choàng lông.
Ân Tư không hiểu ra sao liếc nhìn hắn, không hiểu Phù Tinh chân nhân đang sợ hay đang lạnh, đọc nhanh như gió xem hết nội dung trên thư, cảm xúc cũng không dao động gì.
“Có chuyện gì muốn ta truyền cho Diệp công tử không?” Ân Tư tiến lên một bước, hỏi.
Phù Tinh chân nhân tức thì lóe về sau hai bước, Ân Tư sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Ngươi sợ ta? Bằng tu vi của ngươi, như vậy không khỏi buồn cười.”
“… Thật không dám giấu.” Giọng Phù Tinh chân nhân cứng đờ, “Ta không thiện… tiếp xúc với người khác, vả lại càng không thích nơi huyên náo, Vân Chu muốn ta tham dự Xuân Hoa yến, thực sự là làm khó ta.”
Ân Tư thấy thế này rõ ràng đã không chỉ dừng ở mức không thiện và không thích, chẳng trách Phù Tinh chân nhân đến dạy dỗ môn phái cũng không lộ mặt. Đầu ngón tay y vân vê, kiếm khí nghiền nát tờ giấy thành tro, vô cùng thực dụng nói: “Chỉ cần ngươi xuất kiếm được thì nhất định phải đi, Diệp công tử đã an bài ổn thỏa, không chấp nhận biến số.”
Phù Tinh chân nhân thở dài, thấp giọng nói: “Vân Chu, quý cung chủ, Ân thủ tịch đều hùng hồ hăm dọa như thế, ta còn đường cự tuyệt ư.”
“Ta luôn có chuyện thì nói thẳng, xin môn chủ chớ trách.” Ân Tư chắp tay nói. “Cáo từ.”
Câu “đi thong thả” của Phù Tinh chân nhân vừa nói xong, Ân Tư đã biến mất tại chỗ.
Khi y trở về chỗ tàn hồn đã qua giờ Tý, tàn hồn vẫn chưa trở lại, y liền như trước đứng trong bóng tối ở sảnh chính lặng lẽ đợi. Lại nửa canh giờ sau, tàn hồn mới mang sắc mặt biến đổi không ngừng đạp cửa vào.
“A, Mộ Lâm Giang đã như mặt trời sắp lặn, không kiêu ngạo được mấy ngày nữa.” Tàn hồn ném quyển trục truy lùng kia lên bàn, cười gằn, “Ân Tư.”
“Có thuộc hạ.” Ân Tư cúi đầu nghe lệnh.
Tàn hồn căm hận nói: “Ngài mai ta muốn nghị sự với Hoắc Phong Lâm, ngươi thu xếp thời gian trông coi mảnh vỡ kia, một khi thấy Dẫn Mộ Thạch, không từ thủ đoạn cũng phải cướp về cho ta!”
…
Phó thành chủ ngủ ở biệt uyển một canh giờ thì được Diệp Vân Chu ân cần đánh thức. Diệp Vân Chu đưa khăn mặt ướt, còn pha một hồ trà cho gã, trên khuôn mặt tuấn tú trong sáng của người thiếu niên còn vương nét buồn ngủ lười biếng, lại tỉ mỉ chu đáo đẩy chén trà đầy đến bên tay trái gã.
Gã nhất thời có phần không được tự nhiên, theo phản xạ nhận lấy khăn lông lau mặt, láng máng cảm thấy trước khi ngủ hình như mình đã nói gì đó với Diệp Vân Chu, nhưng lại không nhớ rõ lắm, chỉ là cảm giác bài xích trong lòng đối với y dường như đã vô cớ vơi đi không ít.
Phó thành chủ cầm chén trà, vừa uống vừa nhìn Diệp Vân Chu, tự an ủi mình đưa tay không đánh mặt cười, trong lòng lại tự nhủ thiếu niên này không thuần lương như vẻ bề ngoài, là một tiểu hồ ly tâm cơ thâm trầm. Diệp Vân Chu đi đến phía sau gã, ngay lúc gã dâng cảnh giác mười phần, y chỉ nhẹ nhàng nhấc chăn mỏng trên người gã lên, cẩn thận tránh đụng tới vai phải.
“Cảnh tiên sinh ngủ say quá, ta thấy ngài kiệt sức, bèn tự chủ trương đánh thức ngài hơi muộn, nếu có làm trễ nải chính sự thì thật không phải.” Diệp Vân Chu ôm chăn, ngáp một cái cười nói.
Phó thành chủ ngẩn người, khóe mắt Diệp Vân Chu hơi ướt, như đang cố gắng tỉnh táo, trong tâm gã có chút khác thường: “Ngươi không cần quản ta nữa, tự nghỉ ngơi đi… Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.” Diệp Vân Chu tựa như không rõ ý gã, “Sao tự dưng Cảnh tiên sinh lại hỏi điều này?”
“Không có việc gì, ta phải đi đây.” Phó thành chủ buông chén trà, chớp chớp mắt, chợt nhớ tới khi Hoắc Phong Lâm mua gã, hình như gã cũng tầm tuổi này.
“Đợi đã.” Diệp Vân Chu tựa hồ chú ý tới thứ gì, nghiêng đầu nhìn sau ót phó thành chủ, “Ngài cúi đầu xuống một chút.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“… Sao thế?” Phó thành chủ không hiểu ra sao, hơi cúi đầu. Giọng Diệp Vân Chu rất điềm đạm, lại chất chứa sự phấn chấn của tuổi trẻ, khiến người ta vô thức không nỡ khước từ.
“Bên cạnh ngài không có thị nữ ư? Cho dù muốn lắp cánh tay yển giáp cũng phải chờ vết thương tốt lên, trong thời gian này xử lí sự vũ không tiện lắm nhỉ.” Diệp Vân Chu cười, tới gần hai bước, đứng bên người phó thành chủ, “Dây cột tóc buộc lỏng, còn cả một lọn bung ra nữa.”
“Thế thì để ta giúp ngài sửa lại một chút đi, không nếu tiếp xuống ngài chiến đấu với người khác lại bị tóc xõa làm ảnh hưởng tầm nhìn.” Diệp Vân Chu đặt chăn xuống bàn, vô cùng tự nhiên đưa tay cởi nút thắt đơn giản trên dây cột tóc.
Phó thành chủ căng cứng sống lưng, muốn quát lớn để Diệp Vân Chu lui ra, nhưng làm sao cũng không nói nên lời. Diệp Vân Chu không dùng lược gỗ, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua da đầu, làm gã run rẩy như thể bị sét đánh qua xương cổ.
“Ngươi đâu phải thị nữ, hiến ân cần cái gì!” Phó thành chủ gầm nhẹ một câu, song cũng không động đậy.
“Đương nhiên là có chuyện mới phải hiến ân cần.” Diệp Vân Chu được thể cười nói, “Ngài bận rộn nhiều việc, ta đành nhân lúc ngài tới đây để xin ngài một lời hứa hẹn.”
“Hứa hẹn?” Phó thành chủ nhíu mày, Diệp Vân Chu nói rõ mục đích khiến gã ngược lại thả lỏng xuống.
“Ngài là tướng tài đắc lực của thành chủ, ta không thể mơ ước chức vị này rồi.” Diệp Vân Chu vờ tiếc nuối, “Sau Xuân Hoa yến, ta muốn đến Vĩnh Dạ cung yêu cầu một nô lệ, làm việc cho ta.”
“Chỉ có thế?” Phó thành chủ không ngờ, có điều rất nhanh gã đã phản ứng lại, “Sao ngươi biết việc Vĩnh Dạ cung phải tìm ta… Ranh con nhà ngươi, thật không thể khinh thường.”
“Ngài có đồng ý không?” Diệp Vân Chu giúp gã buộc gọn tóc, “Lần trước ta cùng Mộ Lâm Giang lẻn vào Vĩnh Dạ cung phí rất nhiều công sức, nếu ngài đồng ý thì cho ta mượn tạm một tín vật thông hành đi, ta muốn tự mình đến lựa.”
Phó thành chủ thoáng do dự, Diệp Vân Chu từ từ vuốt mượt tóc gã, chỉnh tề buông xuống sau lưng. Gã than nhẹ một tiếng, tay trái vạch qua túi càn khôn, bỏ một lệnh bài màu đồng lên bàn: “Thành chủ đã dự định bỏ Vĩnh Dạ cung Hoàng đô, sau Xuân Hoa yến sẽ lần lượt rút nhân thủ đi, đẩy hết tội danh cho Mộ Lâm Giang, ngươi muốn đi thì phải mau lên.”
“Đa ta Cảnh tiên sinh! Mối làm ăn kiếm lời như thế, đóng lại không khỏi đáng tiếc.” Diệp Vân Chu nghi hoặc, “Là sợ Tô gia và Thu Thủy kiếm các thâm nhập điều tra sao?”
“Không phải đóng cửa, chỉ dời đến Tu Chân cảnh thôi.” Phó thành chủ đứng lên, nói xong câu này mới thấy không hay, “Nói chung không liên quan đến ngươi, đi ngủ đi.”
“Vâng, Cảnh tiên sinh bảo trọng.” Diệp Vân Chu xoa xoa cổ, nghiêm chỉnh tiễn gã rời khỏi đại điện.
Phó thành chủ đứng cho gió lạnh thổi một lát, mới chậm một nhịp tự xét lại mình có phải đã nói quá nhiều hay không, song thái độ của Diệp Vân Chu lại tạo cảm giác đương nhiên như nước chảy thành sông, rất khó làm người khác không dỡ phòng bị xuống. Gã lắc đầu không nghĩ nữa, lắc mình xuống núi.
Diệp Vân Chu đứng trước cửa đại điện, nụ cười thuần khiết dần trở nên mỉa mai.
Phó thành chủ vẫn không mảy may biết gì về Diệp Vân Chu, lên phi thuyền của thành Lăng Nhai xử lí báo cáo Vĩnh Dạ cung trình lên, nếu làm nhanh thì phi thuyền chưa tới núi Bất Y những công văn này đã có thể xét xong.
Lúc Diệp Vân Chu vừa đàm phán xong với Hoắc Phong Lâm đã lập tức gửi một phong thư cho Túc Tiêu vệ bên ngoài Bất Y sơn, y luôn kính nể Hoắc Phong Lâm làm việc quyết đoán tuyệt tình, so với Hoắc Phong Đình thì hiển nhiên còn đủ tư cách tại vị thành chủ hơn.
Hoắc Phong Lâm quá xúc động, hay xử trí theo cảm tính, có lẽ sẽ nhất thời giận giữ mà giết y.
Khi phó thành chủ xuống phi thuyền đã thầm nghĩ tới, Hoắc Phong Đình chạy đến Bất Y sơn, rồi lại nhận được thư đe dọa, không thể không ở dưới chân núi ba ngày đợi gã đến bàn điều kiện, e rằng bây giờ đã giận không kìm nổi.
Hoắc Phong Đình đang uống rượu trong lán trà bỏ hoang, râu ria hắn xồm xoàm, lờ đờ chống nghiêng đầu trên bàn, trông thấy gã tay trái xách đao từ xa tiến lại thì chỉ nâng nâng vò rượu lên.
“Lâu rồi không gặp, sao lại tàn phế rồi?” Hoắc Phong Đình xùy một tiếng, “Nhìn khuôn mặt nửa chết nửa sống của ngươi kìa, nó còn sai ngươi đến đối phó ta, rốt cuộc ngươi đi theo nó là có mưu đồ gì, ngươi bị ngứa đòn à?”
Phó thành chủ không nói một lời ngồi xuống đối diện, dựng đao cạnh bàn, lấy bát trà qua rót chút trà thô, sau đó móc ra một lọ thuốc bột rắc vào bát trà ngay trước mặt Hoắc Phong Đình.
“Cảnh Ngọc Tân, ngươi bán mạng cho nó mấy trăm năm, sắp bán được đến Đại Thừa kì rồi mà chỉ có tí tẹo tiền đồ ấy?” Hoắc Phong Đình ném vò rượu ra, nộ kì bất tranh (1) mà đập bàn, “Bắt một đứa trẻ Trúc Cơ uy hiếp ta? Nhìn cả cái Thương Mân giới này mà xem, có ai giẫm hết tôn nghiêm cốt khí trên đất như ngươi!”
(1) Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh: Một câu trong “Ma la thi lực thuyết” của Lỗ Tấn, ý nói: cảm thấy bi ai trước bất hạnh của ai đó, cũng tiếc nuối trước sự buông xuôi của họ.
“Gọi ta là phó thành chủ, ta không cần tôn nghiêm cốt khí, chỉ cần là mệnh lệnh của thành chủ, ta chắc chắn sẽ hoàn thành.” Phó thành chủ đẩy bát trà qua, “Điều kiện rất đơn giản. Xung quanh đây có người giám sát hành động của ngươi, uống bát trà này, thành chủ không hi vọng ngươi đến phá rối Xuân Hoa yến, bất kể Mộ Lâm Giang nói gì với ngươi, ngươi đều không được phép đi, nếu không thành chủ sẽ giết Diệp Vân Chu. Vấn đề giữa ngươi và thành chủ, sau đó ngài ấy sẽ cho ngươi cơ hội đàm phán.”
Hoắc Phong Đình sầm mặt nâng bát trà lên, hắn còn chưa gặp được Y Vô Hoạn đã bị Túc Tiêu vệ ngăn lại, đưa thư đến, thế mới biết Mộ Lâm Giang đã phái Túc Tiêu vệ bảo hộ Y Vô Hoạn, thư bảo hắn khẩn trương xuống núi lặng lẽ đợi ở đó, nếu không sẽ động thủ với Diệp Vân Chu.
Hắn tự giễu, nhiều năm như vậy đã quen bị bắt bí đe dọa bằng con tin, đợi ba ngày, mới rốt cuộc chờ được đến cơ hội này.
Uống sạch rồi, Hoắc Phong Đình thoáng chốc đã hiểu, trong trà đại khái là một loại độc mạnh phát tác liên tục, mới vừa nuốt xuống ngũ tạng lục phủ đã bị khuấy lên, xoắn đến đau.
“Ngươi yên phận đợi ở đây đi, miễn là ngươi không tùy ý vận động thì đau đớn cũng có thể kiềm chế được, thành chủ thành công rồi sẽ cho ngươi thuốc giải. Huống hồ độc này cũng không làm tổn thương thân thể, không tổn hại đến căn cơ tu vi của ngươi.” Phó thành chủ đứng dậy cảnh cáo.
“Ta còn phải… cảm ơn nó vì đã nghĩ cho ta?” Hoắc Phong Đình túa mồ hôi lạnh, trong mắt sát khí tứ phương, không màng độc phát mà đứng lên, “Ngươi muốn chạy luôn à? Không mang theo một phần quà ra mắt trở về, cẩn thận nhị đệ lại bảo ngươi làm việc chưa tận sức.”
Thấy gương mặt tươi cười liều lĩnh của Hoắc Phong Đình, lông tơ phó thành chủ dựng thẳng đứng, đáy lòng vừa gõ lên chuông cảnh báo, trước mắt bỗng chốc đã hoa đi.
Hoắc Phong Đình không còn ở phía đối diện nữa, vọt thẳng đến trước mặt cầm đao của gã lên, phó thành chủ chỉ kịp nắm lấy cán đao, thì thân đao dài cỡ nửa người kia đã hoàn toàn đi vào cơ thể, xuyên qua phần bụng.
“Cút đi, nhân lúc ta còn chưa muốn giết ngươi.” Hoắc Phong Đình nhấc chân đá phó thành chủ ra khỏi lán trà, vịn ghế ngồi bệt xuống đất.
Phó thành chủ oán giận rút cán thu đao lại, vội vã hóa thành một đường sáng nhảy lên phi thuyền ẩn hình giữa không trung.
Hoắc Phong Đình dựa vào chân bàn, vươn dài cánh tay lấy vò rượu tới, nhất thời không biết nên chờ như vậy, hay nên nghĩ cách liên lạc với Mộ Lâm Giang, chỗ bất lợi của việc không thiện mưu kế vào lúc này đã lộ rõ.
Tâm trạng hắn sa sút, đưa mắt nhìn ra xa. Trên đường núi quanh co đi tới một lão phụ nhân chống ba-toong, bà cụ đến trước lán trà nghỉ lấy hơi, cười hỏi Hoắc Phong Đình: “Chàng trai, lão thân nghe nói trong núi này có tiên nhân thần y, đi đường này có thể cầu thầy không?”
Hoắc Phong Đình thoáng ngẩn ra, buông vò rượu ngoáy lỗ tai, ngoài âm thanh hỏi chuyện này còn chồng lên một câu truyền âm.
“Tại hạ Túc Tiêu vệ, trong vò rượu có quyển trục dịch chuyển nghịch hướng, cung chủ đã bố trí ổn thỏa, các hạ cứ từ từ đợi là được.”
Quyển trục dịch chuyển thông thường có thể đưa người cầm đến nơi khác, nhưng quyển trục dịch chuyển nghịch hướng thì lại không phải người cầm kiểm soát, mà do một người khác khởi động, đưa người cầm đến trận pháp dịch chuyển bên cạnh mình.
Hoắc Phong Đình liếc nhìn vào vò rượu một cái, định thần lại cười nói: “Được chứ, không thành vấn đề.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi phó thành chủ về đến thành Lăng Nhai thì đã vào đêm, dù phi thuyền đã bay với tốc độ cao nhất để tận sức không làm trễ nải thương thế, săc mặt gã vẫn trắng đến khiếp người.
Một đao kia của Hoắc Phong Đình có dùng linh lực, đao kình ngang ngược không dễ tiêu trừ, gã đến y thự xử lí qua, nhiệm vụ cũng đã báo cáo xong với Hoắc Phong Lâm, nhưng Hoắc Phong Lâm chưa hề trả lời gã một chữ. Vĩnh Dạ cung cũng tạm thời chưa có tin gì mới, gã rơi vào nỗi mờ mịt ngắn ngủi, chẳng biết vì sao nhớ tới câu “bảo trọng” kia của Diệp Vân Chu, ma xui quỷ khiến lại chịu gió lạnh lên đ ỉnh Lăng Tuyệt.
Trên đỉnh Lăng Tuyệt, Diệp Vân Chu vừa tiễn Phù Tinh chân nhân đi không lâu. Diễn xuất của Phù Tinh chân nhân chỉ bình thường, nhưng vẻ do do dự dự không lạnh chẳng nóng đã đủ để lấp đi những phần khác, khiến Hoắc Phong Lâm tin rằng Phù Tinh chân nhân chỉ vì đệ tử nên mới miễn cưỡng đáp ứng.
Hoắc Phong Lâm vẫn chưa đi, Diệp Vân Chu cùng gã ở noãn các (2) uống rượu chuyện trò vui vẻ. Trên bàn bày vài món ăn, Diệp Vân Chu nâng chén rượu chân thành nói những lời trái lương tâm, tiếng cười của Hoắc Phong Lâm vang dội trong phòng, lại một câu “cụng li” nữa.
(2) Noãn các: phòng nhỏ tách biệt nhưng thông với phòng lớn, có thể bố trí thêm lò sưởi
Trong bụng Diệp Vân Chu dần hết kiên nhẫn, chắc Hoắc Phong Lâm muốn chuốc say y để thu chút tình báo, tiếc rằng tửu lượng y rất tốt. Thực ra y không thích nói chuyện lúc ăn cơm cho lắm, trêu Mộ Lâm Giang uống rượu là một chuyện, nhưng trêu Hoắc Phong Lâm chẳng có gì hay, y đang muốn tìm lí do chấm dứt bữa cơm này thì liền thấy ngoài cửa sổ một bóng người lảo đảo.
“Cảnh tiên sinh?” Diệp Vân Chu buông chén rượu đứng lên, “Ngài ấy lại bị thương?”
Hoắc Phong Lâm lại hạ đầu xuống: “Phải rồi, ta nhận được tin Hoắc Phong Đình đã trúng độc, có muốn đến cũng hữu tâm vô lực.”
Diệp Vân Chu tán thán: “Không hổ là thành chủ, dứt khoát như sấm rền gió cuốn vậy.”
Trong lúc y nói chuyện, phó thành chủ đã đẩy cửa điện ra, chầm chậm bước vào, sau đó sửng sốt một cách rõ rệt.
“Thành chủ, thuộc hạ…” Phó thành chủ nghẹn họng, “Sao ngài lại ở đây.”
“Thuộc hạ tới…” Phó thành chủ không biết tại sao mình chột dạ, rõ ràng gã có quyền gặp Diệp Vân Chu báo cho y biết tiến độ kia mà.
“Được rồi, nhiệm vụ làm không tệ.” Hoắc Phong Lâm đi đến bên người gã, theo thói quen đập lên vai gã, bí mật truyền âm, “Rượu và thức ăn trong tiệc an bài cẩn thận một chút, đừng để bị mấy người Đại Thừa kì phát hiện. Nếu thấy Diệp Vân Chu có gì sai thì lập tức giết y, một lưới bắt gọn những người đến dự tiệc.”
Phó thành chủ cúi đầu đáp ứng, đợi Hoắc Phong Lâm rời đi mới loạng choạng dựa lên tường.
Diệp Vân Chu không dấu vết xem xét gã, có phần hứng thú, dứt khoát tiếp tục làm bộ làm tịch quan tâm: “Cảnh tiên sinh mau ngồi xuống, bị thương đến như vậy còn tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?”
“Cũng không có việc gì.” Phó thành chủ được Diệp Vân Chu đỡ lên giường, nhắm mắt lại, “Thành chủ vẫn luôn ở đây?”
“Vâng, chiều nay thành chủ và Phù Tinh chân nhân cùng đến.” Diệp Vân Chu nói.
“À.” Phó thành chủ tẻ ngắt nói.
Diệp Vân Chu nhìn kĩ gã, nhẹ giọng dụ dỗ: “Thành chủ trăm công nghìn việc, không có thời gian quan tâm cấp dưới, về sau nếu Cảnh tiên sinh cảm thấy mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
“Ta không mệt, có thể làm việc cho thành chủ là may mắn của ta.” Phó thành chủ trầm giọng nói, “Được tận trung vì thành chủ, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của ngươi.”
“Vậy Cảnh tiên sinh, vì sao lại ngập ngừng không nói trước mặt thành chủ? Chẳng lẽ đến nơi này của ta nghỉ ngơi một chút là phản bội thành chủ ư?” Diệp Vân Chu cười khanh khách bóc trần, “Nếu ngài cho rằng như thế là phản bội, vậy tại sao còn muốn đến đây? Cảnh tiên sinh thật là mâu thuẫn.”
Phó thành chủ mở mắt ra, cực kì bực bội nhìn chòng chọc y: “Ngươi có ý gì?”
“Thứ cho ta mạo muội.” Diệp Vân Chu lễ phép gật đầu, “Ngài sẽ cam tâm tình nguyện chết vì thành chủ sao?”
“Đương nhiên.” Phó thành chủ không chút do dự nói.
“Dù cho thành chủ sẽ tuyệt nhiên không thương cảm vì ngài?” Diệp Vân Chu hỏi đến cùng.
“Ta chưa từng mong được đền đáp.” Phó thành chủ nói.
“Vậy thành chủ cắt ngang lời giải thích của ngài, truyền âm an bài nhiệm vụ cho ngài, ngài còn hụt hẫng cái gì?” Ý cười của Diệp Vân Chu càng sâu hơn, “Ngài ấy căn bản không quan tâm câu trả lời của ngài, tin tưởng rằng ngài trung thành, nhưng lại phớt lờ tình cảm của ngài, cho nên vì sao ngài không chỉ giao phó mỗi sự trung thành, và từ bỏ tình cảm? Như thế ngài có thể thoải mái thừa nhận rằng mình cũng biết mệt, mà không phải mang trọng thương khẩu thị tâm phi.”
Phó thành chủ cau mày, hiển nhiên là đang nghĩ cách phản bác, chỉ có điều từng câu của Diệp Vân Chu đều đâm trúng tâm tư gã, gã có cãi lại nữa cũng vô dụng.
“Huống hồ tình cảm của ngài, là tình cảm gì?” Một tay Diệp Vân Chu chống cằm, “Ngài thích thành chủ à?”
Đuôi mắt phó thành chủ khẽ run: “… Hả?”
“Hay phải thay một từ khác, ái mộ, người trong lòng.” Diệp Vân Chu hỏi tới cùng.
“Chủ đề kiểu này, ngươi là đại tiểu thư dự tiệc ngủ à.” Phó thành chủ không nói nữa, “Loại người như ta và ngươi, nói đến ái mộ không phải nực cười sao. Ái mộ không chứng minh được bất cứ điều gì, ta không hề có ý nghĩ dư thừa với thành chủ, ta khuyên ngươi cũng đừng mơ tưởng bán rẻ nhan sắc một bước lên trời.”
Diệp Vân Chu chậc một tiếng, trong đồn đãi y đã mang hình tượng này rồi, giờ nghe thấy câu khuyên này cũng chẳng có cảm giác gì nữa. Y hừ cười hai tiếng ý tứ sâu xa, hỏi: “Loại người như ta, không xứng nói đến ái mộ ư?”
“A, phản bội bằng hữu mưu cầu danh lợi, bán đứng ân sư tranh quyền đoạt vị.” Phó thành chủ liếc xéo Diệp Vân Chu, “Người trong lòng, trước hết phải có lòng đã.”
“Vẫn là Cảnh tiên sinh thấu đáo.” Diệp Vân Chu lắc đầu cảm thán, ánh mắt y lạnh dần, đáp án này làm y vô cùng bất mãn.
Y rót một cốc nước ấm cho phó thành chủ, đưa qua dịu giọng săn sóc, lòng thầm bổ sung một câu, người này thôi đừng để lại.
Những bố trí quan trọng đều đã hoàn thành, mấy ngày còn lại y đều tranh thủ thời gian chia sẻ tình báo với tàn hồn và Hoắc Phong Lâm. Xong những chuyện vụn vặt, khi hoa đào dưới chân Lăng Tuyệt sơn nở bừng trong sắc xuân, Diệp Vân Chu mới rốt cuộc đi vào tiệc rượu long trọng được lấp đầy bởi ca vũ cầm tiêu.
Tác giả có lời muốn nói: Diệp công tử: Kẻ này không stand CP của ta với cung chủ, mang xuống chém!
Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Story
Chương 63: Chiêu tam mộ tứ 08
10.0/10 từ 41 lượt.