Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Chương 44
189@-Ba người đi lên trước đều ngồi ở một bên xe ngựa, Minh Dương ngồi ở bên trong cạnh cửa sổ, Hình Phong ngồi ở giữa, Triệu Viêm thì ngồi ở ngoài cùng.
Bùi An ngồi đối diện mấy người, cũng không ngồi vào bên trong bao nhiêu, đối mặt với Hình Phong, chỉ chừa lại cho Vân Nương một vị trí, Vân Nương thấy thế thì ngồi xuống đối diện với Triệu Viêm.
Xe ngựa có rộng rãi hơn nữa thì năm người chen chúc cùng một chỗ cũng có vẻ chật chội, dù là ai, chỉ cần ngẩng đầu một chút đều sẽ đụng phải vài ánh mắt phía đối diện.
Bầu không khí khá yên tĩnh và quỷ dị.
Chỉ có Triệu Viêm vẫn vui vẻ như thường, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người, không phát hiện điều gì bất ổn cả, hắn hào hứng nói: “Chuyện đi này thật náo nhiệt.”
Mọi người: “...” Lúc này người cảm thấy náo nhiệt, e chỉ có một mình Triệu Viêm hắn thôi.
Không ai đáp lời hắn, Triệu Viêm cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục trò chuyện: “ Bùi huynh, Kiến Khang với Lâm An có gì khác nhau không?”
Bùi An vô tâm nói chuyện: “Tự mình xem đi.”
Triệu Viêm nói chuyện thấy vô vị cũng không từ bỏ, nghiêng đầu lướt qua Hình Phong bên cạnh, tiếp theo lại hỏi Minh Dương: “A tỷ, không phải tỷ nói đã từng đi Kiến Khang sao?”
Minh Dương vẫn đang tủm tỉm vui cười trước sau như một, Triệu Viêm nói không sai, một Trạng Nguyên một Bảng Nhãn, hai đại tài tử ngồi cùng một chỗ, vừa đẹp mắt vừa dưỡng thần, sao không náo nhiệt cho được.
Minh Dương gật đầu: “Ừm, lúc nhỏ đã từng chạy nạn qua đây.”
Triệu Viêm nghĩ là nàng ấy nói đùa: “A tỷ chạy nạn lúc nào?”
“Hai tuổi.” Minh Dương thoải mái nói: “Sau khi bị phản tặc đuổi từ phủ Ứng Thiên thì chạy đến Kiến Khang, nhớ mang máng có một dòng sông như vậy, tiếng sóng biển làm người ta sợ hãi, bọt nước bắn tung tóe đánh lên mặt, như băng châu trong mùa đông, thấm vào xương cốt, rất lạnh, từ đó về sau không dám khóc một tiếng nào.”
Vừa dứt lời, trong xe ngựa im lặng.
Vân Nương cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ sau vẻ hoa lệ quý giá ấy lại có một câu chuyện hoạn nạn như vậy.
Ký ức khi còn bé của nàng đã dần biến mất, chỉ biết căn cơ ban đầu của Vương gia không phải ở Lâm An mà là sau khi hoàng thượng đăng cơ, điều phối không ít các gia tộc về Lâm An, trong đó là nhà họ Vương.
Căn cơ của nhà họ Vương ở Giang Lăng, cha mẹ nàng cũng quen biết ở Lâm An.
Tổ phụ Vương gia là phó tướng dưới môn hạ(1) của Tiết Độ Sứ(2) Giang Lăng, gia tộc tổ mẫu thì là dòng dõi thư hương, xuất thân đại nho, danh vọng cực cao, đáng tiếc dưới gối tổ mẫu chỉ có một đứa con gái.
(1)Kẻ dưới quyền.
(2)Chức quan về đời Đường ở Trung Quốc, đứng đầu một vùng lớn ở biên giới.
Sau khi hoàng thượng đăng cơ, nhìn trúng xuất thân của tổ mẫu, lúc đến Lâm An nàng cũng mới có hai tuổi, bây giờ cũng không còn nhớ được gì.
Cuối cùng Triệu Viêm cũng phản ứng lại, Minh Dương nói chạy nạn là chạy khi nào.
Triệu Viêm cũng không nhớ rõ chuyện lúc hai tuổi, đổi lại là người bình thường, chắc chắn đã quên hết rồi, chỉ có ẩn tượng khắc sâu và sự sợ hãi thật sự mới để lại ấn tượng như vậy.
Triệu Viêm lập tức vỗ ngực một cái: “A tỷ không sợ, người là công chúa Nam Quốc ta, thân phận tôn quý, ai dám lỗ m ãng Triệu Viêm ta không để hắn yên, vả lại không phải lúc này còn có Bùi đại nhân của chúng ta ở đây sao, chắc chắn sẽ không để a tỷ xảy ra chuyện gì.” Nói xong, hắn nhìn về phía Bùi An, tranh công nói: “Ngươi nói đúng không, Bùi huynh.”
Ở trong mắt Triệu Viêm hắn, huynh đệ Bùi An của hắn là người lợi hại nhất.
Sắc mặt Bùi An bình tĩnh: “Bảo vệ an nguy của điện hạ là chức trách của thần.”
Minh Dương nghe vậy nhìn lướt qua hắn một cái, cười cười: “Có Bùi đại nhân ở đây, đương nhiên bổn cung yên tâm.”
Mấy người không cùng đội ngũ vào thành mà đợi đến khi đội ngũ sắp đến chân núi, xe ngựa mới bắt đầu từ từ di chuyển, có cái miệng lải nha lải nhải của Triệu Viêm, bầu không khí xấu hổ cũng bị đánh bay hết.
Sau khi Minh Dương nói xong, lực chú ý của hắn lại chuyển sang Hình Phong bên cạnh: “Hình đại nhân, tuy nói đầu óc ngài hồ đồ nhưng thật sự làm cho ta bội phục, không sợ chết, đây là vì sao chứ, người còn sống không phải chính là muốn một cái mạng này sao.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt ai nấy trong xe ngựa đều hơi khựng lại.
Người không biết không sợ, cũng không có tội.
Triệu Viêm hắn thật sự là một thằng ngu(3) mà, nhưng chính hắn lại không ý thức được điều này, thấp giọng nói với Hình Phong: “Chúng ta nơi này đều là người một nhà, ta không sợ nói cho ngài biết đâu, bệ hạ ghét nhất người cứng đầu cứng cổ như ngài đó, ngài đi cứng đối cứng với bệ hạ, hậu quả chỉ có một, thê thảm. Ngài phải học cách thay đổi, chờ tâm tình bệ hạ tốt lên, ngài nói cái gì ông cũng đồng ý tất, ngài xem ta đi, đầu óc thông minh, ngày thường khi bệ hạ bận rộn, ta tuyệt đối sẽ không tiến tới trên người ông, mà mỗi lần vào cung đều là lúc bệ hạ đùa chim, trước tiên nói vài câu nịnh nọt làm cho bệ hạ cao hứng rồi nói chuyện chính, không chỉ không bị mắng mà còn có thể được ban thưởng…”
(3)Èr huòlà một từ không những dùng để mắng người, mà còn dùng để chỉ những người thường có những chỉ số thông minh thấp và luôn làm những chuyện ngốc nghếch, hoặc chỉ một số người không biết tự lượng sức mình mà luôn tỏ ra ta đây anh hùng, lúc nào cũng hăng máu vịt...
Minh Dương:...
Bùi An:...
Vân Nương:...
Dám nói những lời này, đúng là hắn đã xem đống người này trở thành người của mình, trên mặt Hình Phong cũng không có biến hóa gì, cung kính nói: “Cảm ơn quận vương chỉ điểm.”
Triệu Viêm chân thành, Hình Phong nhếch khóe môi một chút, cảm kích nói: “Cảm ơn quận vương, Hình mỗ cũng không có vướng bận nào.”
Triệu Viêm sửng sốt, không rõ lắm: “Ngài chưa từng thích cô nương nào sao?”
Y chính là Bảng Nhãn năm đó chỉ đứng sau Bùi huynh, tài hoa dung mạo cũng không kém, chắc chắn đã có cô nương mình thích: “Ngài yên tâm, nếu ngài có người mình thích, ta lập tức sai người đi đưa phong thư, thay ngài hỏi cô nương kia một chút, nếu nàng tình nguyện đồng cam cộng khổ với ngài, có thể đi tìm ngài…”
Hình Phong biến sắc.
Trong lòng Vân Nương căng thẳng, hận hắn có thể câm miệng hay không vậy.
Triệu Viêm cũng nhận ra sắc mặt Hình Phong không đúng, còn chưa nghĩ rõ mình nói chỗ nào không đúng, Bùi An đối diện đã chợt mở miệng nói: “Nếu quận vương có lòng tốt như vậy, chuyến này phiền quận vương đưa điện hạ tới Bắc Quốc.”
Triệu Viêm sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Vậy cũng không được, chắc chắn phụ vương sẽ đánh chết ta.”
Minh Dương thật sự không nhịn được, bật cười một tiếng, tốt bụng nhắc nhở hắn một câu: “Viêm đệ, nếu đệ muốn sống thêm một lát, tỷ tỷ khuyên đệ, đừng nói nữa.”
Triệu Viêm không hiểu mô tê gì cả, hoàn toàn không hiểu.
Nhưng thấy sắc mặt mấy người đều không đúng, cũng không dám nói tiếp, nhưng muốn hắn đừng nói thì đang làm khó hắn rồi, mới im lặng được một lát, mục tiêu lại nhắm ngay Vân Nương ngồi đối diện: “Tẩu tử, tẩu đi Kiến Khang bao giờ chưa?”
Bùi An chậm rãi quay đầu lại.
Minh Dương:... Thật đúng là đứa trẻ không chịu ngồi yên đi tìm đường chết mà.
Vân Nương lắc đầu: “Chưa từng.”
Triệu Viêm có thể nói chuyện ở Lâm An vị công tử nào vào hoa lâu mấy lần, uống mấy vò rượu nhưng muốn hắn nhớ kỹ trong phòng thế gia nào có cô nương nào thì hắn không nhớ được một ai.
Nghe được tin đồn đại giữa Bùi An và cô nương nhà họ Vương, hắn mới đi hỏi thăm, nói là phụ mẫu tam cô nương Vương gia đã mất hết, là đệ nhất mỹ nhân Lâm An, còn thứ khác thì không biết.
Vân Nương bị nhốt trong viện năm năm, hắn cũng không rõ ràng lắm, lúc này trong lòng chỉ muốn tìm người nói chuyện, cho nên đề tài chuyển sang Lâm An: “Tẩu đi đi qua Tây Hồ của Lâm An đi, phía đông dựa vào đảo Quan Điểu, dừng một chiếc thuyền mũi nhọn, cao bốn tầng, dài năm mươi trượng, rộng hơn hai mươi trượng, trên đầu thuyền là một con chim lớn màu sắc rực rỡ, cánh mở ra chiếm một nửa mũi thuyền, nếu nhìn từ xa vào ngày trời sương mù dày đặc thì giống như đại bàng thật sự bay vượt mây, sống động như thật, con chim kia lúc trước là chủ ý của ta, tẩu tử đã thấy chưa, có cảm thấy oai phong không?”
Vân Nương nghe hắn nói đến mức mặt mày hớn hở, lắc đầu áy náy: “Chưa từng thấy.”
“Cũng đúng, đường đến Lâm An có một con đường, chắc là tẩu tử đã từng đi Trường Kiều rồi nhỉ? Cầu bắc qua sông như cầu vồng, núi xanh hai bên bờ đối diện nhau, ánh trăng chiếu vào nước dưới cầu uyển chuyển như ngân hà, thích hợp nhất cho các cô nương đi dạo.”
Nàng bị nhốt năm năm, sau khi bỏ lệnh cấm cũng không phải ngày nào cũng được ra ngoài, nơi đầu tiên muốn đi nhất đương nhiên là phố xá Lâm An sầm uất, đi qua hai ba lần Phố Ngói, xem diễn xiếc, đi dạo cửa hàng son phấn, đi quán trà, nàng mới đi dạo được một nửa Phố Ngói thì đã có tin đồn giữa nàng và Bùi An, từ lúc đó nàng không còn đi ra ngoài nữa.
Càng đừng nói tới việc dạo hồ ngắm trăng.
Khi trả lời, giọng điệu của nàng không hề có tức giận nào.
Vừa rồi khi Vân Nương đi lên, sau khi Hình Phong vội vàng liếc mắt một cái rồi thu mắt, mí mắt hạ xuống nhìn chằm chằm chiếc áo dài trên đầu gối mình, mắt nhìn thẳng, không nhìn qua nàng thêm một cái nào, còn bây giờ rốt cuộc cũng không nhịn được, khóe mắt liếc thấy nàng cúi đầu, trong lòng không khỏi nhíu lại, muốn mở miệng nhưng lại không cách nào, chỉ có thể cắn chặt răng kìm nén, tay đặt trên đầu gối vô thức chậm rãi nắm thành quyền.
Hình như Triệu Viêm càng tò mò, lại hỏi tiếp: “Vậy trước kia tẩu tử từng đi đâu vậy, chắc không phải chỉ ở trong viện không ra ngoài chứ, Nam Quốc ta cởi mở lắm mà…”
“Thử hỏi tiểu quận vương đã đi đâu?” Bùi An ngắt lời Triệu Viêm rồi ngước mắt nhìn lướt qua Hình Phong đối diện, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra tâm trạng gì, quay đầu tiếp tục hỏi Triệu Viêm: “Là đi Túy Tiên Lâu uống hai vò suýt nữa bị cô nương lột quần, hay là đi Thái Hồ du thuyền rơi vào trong nước, uống một bụng nước…”
“Không phải, Bùi, Bùi huynh…” Triệu Viêm sửng sốt, sắc mặt đỏ đến vành tai ngay tức khắc: “Mấy chuyện xấu hổ này, chúng ta không nên nói ra ngoài.”
Triệu Viêm vừa nói vừa ra hiệu nháy mắt với Bùi An, đây là bí mật chỉ có hai người mới biết được, sao hắn lại lôi hắn ra làm trò trước mặt nhiều người vậy chứ.
Bùi An giả vờ không nhìn thấy, Minh Dương bên cạnh đã cười ra tiếng: “Nói đệ câm miệng, đệ lại không nghe.”
Cuối cùng Triệu Viêm cũng nhận ra điều không thích hợp.
Nhưng hắn cũng không biết tẩu tử của mình từng có mối duyên với Hình Phong, nếu biết, e là lúc này hắn sẽ đụng tường tạ tội rồi.
Đừng nói Bùi An bênh vực người nhà, dù sao Vân Nương cũng là vợ của huynh đệ mình, hắn cũng không nên tìm nàng trò chuyện ở trước mặt hắn, Triệu Viêm ngoan ngoãn ngậm miệng.
Xe ngựa tiếp tục đi xuống, Triệu Viêm không mở miệng, thành thử cũng không ai nói gì, nhưng Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, nàng tình nguyện xấu hổ yên tĩnh như vậy cũng không muốn nghe Triệu Viêm mở miệng.
Đường xuống núi không bằng phẳng, đột nhiên bánh xe lăn qua một hố đất, Vân Nương ngồi trên ghế ôm tay nải không thể lung lay ngã về phía trước một chút, mắt thấy sắp lao ra ngoài, Bùi An tiện tay vươn cánh tay ôm lấy đầu vai nàng, thuận thế kéo nàng vào trong ngực mình.
Là hành động hết sức bình thường nhưng mấy đôi mắt trong xe lại quay đi.
Triệu Viêm: Tới đây giết chó à.
Sau khi xe ngựa ổn định, Bùi An mới thu tay lại, nhìn thoáng qua tay nải trong ngực nàng, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Đưa tay nải cho ta.”
Vân Nương do dự một chút, cầm đồ của vợ có thể làm giảm uy phong của y hay không? Nhiều người như vậy, còn có một công chúa điện hạ, nàng không thể làm y mất mặt: “Lang quân, thiếp tự cầm là được.”
Bùi An không hỏi lại nàng mà trực tiếp lấy tay nải của nàng, dựa gần nàng, đưa cánh tay mình đến gần nàng một chút: “Đợi lát nữa còn phải xóc nảy, nắm chặt nhé.”
Trong xe chỉ có một đôi bọn họ, hình như hơi hơi phô trương.
Nhưng thấy hắn kiên trì, sắc mặt Vân Nương hơi đỏ lên, tay nhẹ nhàng trượt khỏi cánh tay hắn, tay kia lại khoác lên cánh tay hắn, nàng cúi đầu, ngón tay không nhẹ không nặng đặt lên tấm vải lụa màu đen, một đen một trắng, một mềm mại một mạnh mẽ, cực kỳ bắt mắt.
Ánh mắt Hình Phong đã thu lại từ sớm, nhưng không gian nhỏ như vậy không thể ngăn cản khoé mắt y, mí mắt nhảy lên vài cái, dưới con ngươi dần dần có một vệt hồng.
Bỗng nhiên Minh Dương có vài phần không đành lòng, đây đều là nàng ấy tạo nghiệt rồi, trước khi đi chợt muốn làm người tốt một lần: “Bùi đại nhân, hôm nay chúng ta ở đâu?”
“Quán trọ Vạn Phúc.”
“Trước kia Bùi đại nhân làm việc ở chỗ nào vậy, bổn cung còn chưa từng thấy Chính Phong Viện đâu, chuyến này không ngại dẫn bổn cung đi xem một chút chứ…”
Có Minh Dương trò chuyện câu được câu không, cuối cùng bầu không khí cũng hòa hoãn một chút, xe ngựa không vào thành cùng đội ngũ mà chậm nửa canh giờ mới vào cửa thành.
Sau khi đi vào, sắc trời đã tối, Kiến Khang không ở dưới chân thiên tử, ban đêm không có lệnh giới nghiêm, suốt đêm đều có thể nhìn thấy người đi lại trên đường phố, cực kỳ náo nhiệt rộn ràng.
Để tránh tai mắt nhiều người, Bùi An đã bảo Vệ Minh đi theo đội ngũ đi trước từ sớm, chỉ mang theo Đồng Nghĩa bên người.
Xe ngựa đến quán trọ, Đồng Nghĩa tiến lên báo một cái tên cho chưởng quầy, vẻ mặt chưởng quầy kinh ngạc lập tức nghênh đón ra ngoài, nhìn thấy Bùi An cũng không gọi thẳng tên mà vui vẻ nói: “Khách quan mời vào bên trong.”
Vừa rồi ngồi trên xe ngựa, người quá nhiều, Vân Nương không dám động đậy một tí nào, lúc xuống xe ngựa mới dám nhìn, mà mới liếc mắt một cái đã bị phồn hoa trước mắt hấp dẫn, chậm chạp không dời mắt nổi.
Quán trọ đông nghịt người, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Minh Dương bước vào trước, phía sau đi theo là Triệu Viêm, Hình Phong, Bùi An dặn dò chưởng quầy vài câu hầu hạ thật tốt rồi cũng đi cùng Vân Nương đi vào.
“Khách quan yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ chu đáo.”
Bùi An gật đầu, dẫn Vân Nương đi vào, vừa đi vào lập tức nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
“Gì mà đại nghĩa chứ, theo ta thấy chính là vô dụng, một công chúa con vợ cả, thế mà lại bị đưa đi hoà thân, đúng là chuyện cười lớn.”
“Còn cách nào nữa đây, quả hồng mềm lâu rồi, muốn cứng cũng không được.”
“Không phải chuyện này rất bình thường sao, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chỉ cần Triệu gia hắn ngồi vững giang sơn là được, dù sao khổ chính là dân chúng chúng ta…”
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Bùi An ngồi đối diện mấy người, cũng không ngồi vào bên trong bao nhiêu, đối mặt với Hình Phong, chỉ chừa lại cho Vân Nương một vị trí, Vân Nương thấy thế thì ngồi xuống đối diện với Triệu Viêm.
Xe ngựa có rộng rãi hơn nữa thì năm người chen chúc cùng một chỗ cũng có vẻ chật chội, dù là ai, chỉ cần ngẩng đầu một chút đều sẽ đụng phải vài ánh mắt phía đối diện.
Bầu không khí khá yên tĩnh và quỷ dị.
Chỉ có Triệu Viêm vẫn vui vẻ như thường, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người, không phát hiện điều gì bất ổn cả, hắn hào hứng nói: “Chuyện đi này thật náo nhiệt.”
Mọi người: “...” Lúc này người cảm thấy náo nhiệt, e chỉ có một mình Triệu Viêm hắn thôi.
Không ai đáp lời hắn, Triệu Viêm cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục trò chuyện: “ Bùi huynh, Kiến Khang với Lâm An có gì khác nhau không?”
Bùi An vô tâm nói chuyện: “Tự mình xem đi.”
Triệu Viêm nói chuyện thấy vô vị cũng không từ bỏ, nghiêng đầu lướt qua Hình Phong bên cạnh, tiếp theo lại hỏi Minh Dương: “A tỷ, không phải tỷ nói đã từng đi Kiến Khang sao?”
Minh Dương vẫn đang tủm tỉm vui cười trước sau như một, Triệu Viêm nói không sai, một Trạng Nguyên một Bảng Nhãn, hai đại tài tử ngồi cùng một chỗ, vừa đẹp mắt vừa dưỡng thần, sao không náo nhiệt cho được.
Minh Dương gật đầu: “Ừm, lúc nhỏ đã từng chạy nạn qua đây.”
Triệu Viêm nghĩ là nàng ấy nói đùa: “A tỷ chạy nạn lúc nào?”
“Hai tuổi.” Minh Dương thoải mái nói: “Sau khi bị phản tặc đuổi từ phủ Ứng Thiên thì chạy đến Kiến Khang, nhớ mang máng có một dòng sông như vậy, tiếng sóng biển làm người ta sợ hãi, bọt nước bắn tung tóe đánh lên mặt, như băng châu trong mùa đông, thấm vào xương cốt, rất lạnh, từ đó về sau không dám khóc một tiếng nào.”
Vừa dứt lời, trong xe ngựa im lặng.
Vân Nương cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ sau vẻ hoa lệ quý giá ấy lại có một câu chuyện hoạn nạn như vậy.
Ký ức khi còn bé của nàng đã dần biến mất, chỉ biết căn cơ ban đầu của Vương gia không phải ở Lâm An mà là sau khi hoàng thượng đăng cơ, điều phối không ít các gia tộc về Lâm An, trong đó là nhà họ Vương.
Căn cơ của nhà họ Vương ở Giang Lăng, cha mẹ nàng cũng quen biết ở Lâm An.
Tổ phụ Vương gia là phó tướng dưới môn hạ(1) của Tiết Độ Sứ(2) Giang Lăng, gia tộc tổ mẫu thì là dòng dõi thư hương, xuất thân đại nho, danh vọng cực cao, đáng tiếc dưới gối tổ mẫu chỉ có một đứa con gái.
(1)Kẻ dưới quyền.
(2)Chức quan về đời Đường ở Trung Quốc, đứng đầu một vùng lớn ở biên giới.
Sau khi hoàng thượng đăng cơ, nhìn trúng xuất thân của tổ mẫu, lúc đến Lâm An nàng cũng mới có hai tuổi, bây giờ cũng không còn nhớ được gì.
Cuối cùng Triệu Viêm cũng phản ứng lại, Minh Dương nói chạy nạn là chạy khi nào.
Triệu Viêm cũng không nhớ rõ chuyện lúc hai tuổi, đổi lại là người bình thường, chắc chắn đã quên hết rồi, chỉ có ẩn tượng khắc sâu và sự sợ hãi thật sự mới để lại ấn tượng như vậy.
Triệu Viêm lập tức vỗ ngực một cái: “A tỷ không sợ, người là công chúa Nam Quốc ta, thân phận tôn quý, ai dám lỗ m ãng Triệu Viêm ta không để hắn yên, vả lại không phải lúc này còn có Bùi đại nhân của chúng ta ở đây sao, chắc chắn sẽ không để a tỷ xảy ra chuyện gì.” Nói xong, hắn nhìn về phía Bùi An, tranh công nói: “Ngươi nói đúng không, Bùi huynh.”
Ở trong mắt Triệu Viêm hắn, huynh đệ Bùi An của hắn là người lợi hại nhất.
Sắc mặt Bùi An bình tĩnh: “Bảo vệ an nguy của điện hạ là chức trách của thần.”
Minh Dương nghe vậy nhìn lướt qua hắn một cái, cười cười: “Có Bùi đại nhân ở đây, đương nhiên bổn cung yên tâm.”
Mấy người không cùng đội ngũ vào thành mà đợi đến khi đội ngũ sắp đến chân núi, xe ngựa mới bắt đầu từ từ di chuyển, có cái miệng lải nha lải nhải của Triệu Viêm, bầu không khí xấu hổ cũng bị đánh bay hết.
Sau khi Minh Dương nói xong, lực chú ý của hắn lại chuyển sang Hình Phong bên cạnh: “Hình đại nhân, tuy nói đầu óc ngài hồ đồ nhưng thật sự làm cho ta bội phục, không sợ chết, đây là vì sao chứ, người còn sống không phải chính là muốn một cái mạng này sao.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt ai nấy trong xe ngựa đều hơi khựng lại.
Người không biết không sợ, cũng không có tội.
Triệu Viêm hắn thật sự là một thằng ngu(3) mà, nhưng chính hắn lại không ý thức được điều này, thấp giọng nói với Hình Phong: “Chúng ta nơi này đều là người một nhà, ta không sợ nói cho ngài biết đâu, bệ hạ ghét nhất người cứng đầu cứng cổ như ngài đó, ngài đi cứng đối cứng với bệ hạ, hậu quả chỉ có một, thê thảm. Ngài phải học cách thay đổi, chờ tâm tình bệ hạ tốt lên, ngài nói cái gì ông cũng đồng ý tất, ngài xem ta đi, đầu óc thông minh, ngày thường khi bệ hạ bận rộn, ta tuyệt đối sẽ không tiến tới trên người ông, mà mỗi lần vào cung đều là lúc bệ hạ đùa chim, trước tiên nói vài câu nịnh nọt làm cho bệ hạ cao hứng rồi nói chuyện chính, không chỉ không bị mắng mà còn có thể được ban thưởng…”
(3)Èr huòlà một từ không những dùng để mắng người, mà còn dùng để chỉ những người thường có những chỉ số thông minh thấp và luôn làm những chuyện ngốc nghếch, hoặc chỉ một số người không biết tự lượng sức mình mà luôn tỏ ra ta đây anh hùng, lúc nào cũng hăng máu vịt...
Minh Dương:...
Bùi An:...
Vân Nương:...
Dám nói những lời này, đúng là hắn đã xem đống người này trở thành người của mình, trên mặt Hình Phong cũng không có biến hóa gì, cung kính nói: “Cảm ơn quận vương chỉ điểm.”
Triệu Viêm chân thành, Hình Phong nhếch khóe môi một chút, cảm kích nói: “Cảm ơn quận vương, Hình mỗ cũng không có vướng bận nào.”
Triệu Viêm sửng sốt, không rõ lắm: “Ngài chưa từng thích cô nương nào sao?”
Y chính là Bảng Nhãn năm đó chỉ đứng sau Bùi huynh, tài hoa dung mạo cũng không kém, chắc chắn đã có cô nương mình thích: “Ngài yên tâm, nếu ngài có người mình thích, ta lập tức sai người đi đưa phong thư, thay ngài hỏi cô nương kia một chút, nếu nàng tình nguyện đồng cam cộng khổ với ngài, có thể đi tìm ngài…”
Hình Phong biến sắc.
Trong lòng Vân Nương căng thẳng, hận hắn có thể câm miệng hay không vậy.
Triệu Viêm cũng nhận ra sắc mặt Hình Phong không đúng, còn chưa nghĩ rõ mình nói chỗ nào không đúng, Bùi An đối diện đã chợt mở miệng nói: “Nếu quận vương có lòng tốt như vậy, chuyến này phiền quận vương đưa điện hạ tới Bắc Quốc.”
Triệu Viêm sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Vậy cũng không được, chắc chắn phụ vương sẽ đánh chết ta.”
Minh Dương thật sự không nhịn được, bật cười một tiếng, tốt bụng nhắc nhở hắn một câu: “Viêm đệ, nếu đệ muốn sống thêm một lát, tỷ tỷ khuyên đệ, đừng nói nữa.”
Triệu Viêm không hiểu mô tê gì cả, hoàn toàn không hiểu.
Nhưng thấy sắc mặt mấy người đều không đúng, cũng không dám nói tiếp, nhưng muốn hắn đừng nói thì đang làm khó hắn rồi, mới im lặng được một lát, mục tiêu lại nhắm ngay Vân Nương ngồi đối diện: “Tẩu tử, tẩu đi Kiến Khang bao giờ chưa?”
Bùi An chậm rãi quay đầu lại.
Minh Dương:... Thật đúng là đứa trẻ không chịu ngồi yên đi tìm đường chết mà.
Vân Nương lắc đầu: “Chưa từng.”
Triệu Viêm có thể nói chuyện ở Lâm An vị công tử nào vào hoa lâu mấy lần, uống mấy vò rượu nhưng muốn hắn nhớ kỹ trong phòng thế gia nào có cô nương nào thì hắn không nhớ được một ai.
Nghe được tin đồn đại giữa Bùi An và cô nương nhà họ Vương, hắn mới đi hỏi thăm, nói là phụ mẫu tam cô nương Vương gia đã mất hết, là đệ nhất mỹ nhân Lâm An, còn thứ khác thì không biết.
Vân Nương bị nhốt trong viện năm năm, hắn cũng không rõ ràng lắm, lúc này trong lòng chỉ muốn tìm người nói chuyện, cho nên đề tài chuyển sang Lâm An: “Tẩu đi đi qua Tây Hồ của Lâm An đi, phía đông dựa vào đảo Quan Điểu, dừng một chiếc thuyền mũi nhọn, cao bốn tầng, dài năm mươi trượng, rộng hơn hai mươi trượng, trên đầu thuyền là một con chim lớn màu sắc rực rỡ, cánh mở ra chiếm một nửa mũi thuyền, nếu nhìn từ xa vào ngày trời sương mù dày đặc thì giống như đại bàng thật sự bay vượt mây, sống động như thật, con chim kia lúc trước là chủ ý của ta, tẩu tử đã thấy chưa, có cảm thấy oai phong không?”
Vân Nương nghe hắn nói đến mức mặt mày hớn hở, lắc đầu áy náy: “Chưa từng thấy.”
“Cũng đúng, đường đến Lâm An có một con đường, chắc là tẩu tử đã từng đi Trường Kiều rồi nhỉ? Cầu bắc qua sông như cầu vồng, núi xanh hai bên bờ đối diện nhau, ánh trăng chiếu vào nước dưới cầu uyển chuyển như ngân hà, thích hợp nhất cho các cô nương đi dạo.”
Nàng bị nhốt năm năm, sau khi bỏ lệnh cấm cũng không phải ngày nào cũng được ra ngoài, nơi đầu tiên muốn đi nhất đương nhiên là phố xá Lâm An sầm uất, đi qua hai ba lần Phố Ngói, xem diễn xiếc, đi dạo cửa hàng son phấn, đi quán trà, nàng mới đi dạo được một nửa Phố Ngói thì đã có tin đồn giữa nàng và Bùi An, từ lúc đó nàng không còn đi ra ngoài nữa.
Càng đừng nói tới việc dạo hồ ngắm trăng.
Khi trả lời, giọng điệu của nàng không hề có tức giận nào.
Vừa rồi khi Vân Nương đi lên, sau khi Hình Phong vội vàng liếc mắt một cái rồi thu mắt, mí mắt hạ xuống nhìn chằm chằm chiếc áo dài trên đầu gối mình, mắt nhìn thẳng, không nhìn qua nàng thêm một cái nào, còn bây giờ rốt cuộc cũng không nhịn được, khóe mắt liếc thấy nàng cúi đầu, trong lòng không khỏi nhíu lại, muốn mở miệng nhưng lại không cách nào, chỉ có thể cắn chặt răng kìm nén, tay đặt trên đầu gối vô thức chậm rãi nắm thành quyền.
Hình như Triệu Viêm càng tò mò, lại hỏi tiếp: “Vậy trước kia tẩu tử từng đi đâu vậy, chắc không phải chỉ ở trong viện không ra ngoài chứ, Nam Quốc ta cởi mở lắm mà…”
“Thử hỏi tiểu quận vương đã đi đâu?” Bùi An ngắt lời Triệu Viêm rồi ngước mắt nhìn lướt qua Hình Phong đối diện, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra tâm trạng gì, quay đầu tiếp tục hỏi Triệu Viêm: “Là đi Túy Tiên Lâu uống hai vò suýt nữa bị cô nương lột quần, hay là đi Thái Hồ du thuyền rơi vào trong nước, uống một bụng nước…”
“Không phải, Bùi, Bùi huynh…” Triệu Viêm sửng sốt, sắc mặt đỏ đến vành tai ngay tức khắc: “Mấy chuyện xấu hổ này, chúng ta không nên nói ra ngoài.”
Triệu Viêm vừa nói vừa ra hiệu nháy mắt với Bùi An, đây là bí mật chỉ có hai người mới biết được, sao hắn lại lôi hắn ra làm trò trước mặt nhiều người vậy chứ.
Bùi An giả vờ không nhìn thấy, Minh Dương bên cạnh đã cười ra tiếng: “Nói đệ câm miệng, đệ lại không nghe.”
Cuối cùng Triệu Viêm cũng nhận ra điều không thích hợp.
Nhưng hắn cũng không biết tẩu tử của mình từng có mối duyên với Hình Phong, nếu biết, e là lúc này hắn sẽ đụng tường tạ tội rồi.
Đừng nói Bùi An bênh vực người nhà, dù sao Vân Nương cũng là vợ của huynh đệ mình, hắn cũng không nên tìm nàng trò chuyện ở trước mặt hắn, Triệu Viêm ngoan ngoãn ngậm miệng.
Xe ngựa tiếp tục đi xuống, Triệu Viêm không mở miệng, thành thử cũng không ai nói gì, nhưng Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, nàng tình nguyện xấu hổ yên tĩnh như vậy cũng không muốn nghe Triệu Viêm mở miệng.
Đường xuống núi không bằng phẳng, đột nhiên bánh xe lăn qua một hố đất, Vân Nương ngồi trên ghế ôm tay nải không thể lung lay ngã về phía trước một chút, mắt thấy sắp lao ra ngoài, Bùi An tiện tay vươn cánh tay ôm lấy đầu vai nàng, thuận thế kéo nàng vào trong ngực mình.
Là hành động hết sức bình thường nhưng mấy đôi mắt trong xe lại quay đi.
Triệu Viêm: Tới đây giết chó à.
Sau khi xe ngựa ổn định, Bùi An mới thu tay lại, nhìn thoáng qua tay nải trong ngực nàng, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Đưa tay nải cho ta.”
Vân Nương do dự một chút, cầm đồ của vợ có thể làm giảm uy phong của y hay không? Nhiều người như vậy, còn có một công chúa điện hạ, nàng không thể làm y mất mặt: “Lang quân, thiếp tự cầm là được.”
Bùi An không hỏi lại nàng mà trực tiếp lấy tay nải của nàng, dựa gần nàng, đưa cánh tay mình đến gần nàng một chút: “Đợi lát nữa còn phải xóc nảy, nắm chặt nhé.”
Trong xe chỉ có một đôi bọn họ, hình như hơi hơi phô trương.
Nhưng thấy hắn kiên trì, sắc mặt Vân Nương hơi đỏ lên, tay nhẹ nhàng trượt khỏi cánh tay hắn, tay kia lại khoác lên cánh tay hắn, nàng cúi đầu, ngón tay không nhẹ không nặng đặt lên tấm vải lụa màu đen, một đen một trắng, một mềm mại một mạnh mẽ, cực kỳ bắt mắt.
Ánh mắt Hình Phong đã thu lại từ sớm, nhưng không gian nhỏ như vậy không thể ngăn cản khoé mắt y, mí mắt nhảy lên vài cái, dưới con ngươi dần dần có một vệt hồng.
Bỗng nhiên Minh Dương có vài phần không đành lòng, đây đều là nàng ấy tạo nghiệt rồi, trước khi đi chợt muốn làm người tốt một lần: “Bùi đại nhân, hôm nay chúng ta ở đâu?”
“Quán trọ Vạn Phúc.”
“Trước kia Bùi đại nhân làm việc ở chỗ nào vậy, bổn cung còn chưa từng thấy Chính Phong Viện đâu, chuyến này không ngại dẫn bổn cung đi xem một chút chứ…”
Có Minh Dương trò chuyện câu được câu không, cuối cùng bầu không khí cũng hòa hoãn một chút, xe ngựa không vào thành cùng đội ngũ mà chậm nửa canh giờ mới vào cửa thành.
Sau khi đi vào, sắc trời đã tối, Kiến Khang không ở dưới chân thiên tử, ban đêm không có lệnh giới nghiêm, suốt đêm đều có thể nhìn thấy người đi lại trên đường phố, cực kỳ náo nhiệt rộn ràng.
Để tránh tai mắt nhiều người, Bùi An đã bảo Vệ Minh đi theo đội ngũ đi trước từ sớm, chỉ mang theo Đồng Nghĩa bên người.
Xe ngựa đến quán trọ, Đồng Nghĩa tiến lên báo một cái tên cho chưởng quầy, vẻ mặt chưởng quầy kinh ngạc lập tức nghênh đón ra ngoài, nhìn thấy Bùi An cũng không gọi thẳng tên mà vui vẻ nói: “Khách quan mời vào bên trong.”
Vừa rồi ngồi trên xe ngựa, người quá nhiều, Vân Nương không dám động đậy một tí nào, lúc xuống xe ngựa mới dám nhìn, mà mới liếc mắt một cái đã bị phồn hoa trước mắt hấp dẫn, chậm chạp không dời mắt nổi.
Quán trọ đông nghịt người, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Minh Dương bước vào trước, phía sau đi theo là Triệu Viêm, Hình Phong, Bùi An dặn dò chưởng quầy vài câu hầu hạ thật tốt rồi cũng đi cùng Vân Nương đi vào.
“Khách quan yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ chu đáo.”
Bùi An gật đầu, dẫn Vân Nương đi vào, vừa đi vào lập tức nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
“Gì mà đại nghĩa chứ, theo ta thấy chính là vô dụng, một công chúa con vợ cả, thế mà lại bị đưa đi hoà thân, đúng là chuyện cười lớn.”
“Còn cách nào nữa đây, quả hồng mềm lâu rồi, muốn cứng cũng không được.”
“Không phải chuyện này rất bình thường sao, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chỉ cần Triệu gia hắn ngồi vững giang sơn là được, dù sao khổ chính là dân chúng chúng ta…”
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Đánh giá:
Truyện Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Story
Chương 44
10.0/10 từ 48 lượt.