Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
C41: Chương 41
Ngày hôm sau khi Tần Thời Dụ tan làm trở về thì nhìn thấy Trì Nghiên đang ngồi trên sô pha.
Cô đặt túi xuống, đi đến bên cạnh anh, có hơi nghi ngờ hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm thế? Không tăng ca à?”
Trì Nghiên không lập tức trả lời cô, chỉ vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh, sau đó tự nhiên ôm cô vào lòng.
Tần Thời Dụ vừa mới tan làm, có hơi mệt mỏi, cô làm ổ trong lòng Trì Nghiên bất tri bất giác nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra một lần nữa, không biết Trì Nghiên đã lấy ra một tờ giấy và một chiếc bút ký tên từ đâu ra như ảo thuật.
Tần Thời Dụ nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy, nhất thời trở nên ngơ ngác, thậm chí còn nghi ngờ có phải vừa mở mắt ra nên tầm nhìn có hơi mơ hồ, làm cô hoa mắt hay không.
Cô nghiêng đầu nhìn Trì Nghiên, có hơi kinh ngạc hỏi: “Anh thế này là?”
Trì Nghiên cầm ngược lại tay cô, hơi nóng hầm hập trong lòng bàn tay không ngừng truyền đạt lòng kiên định của anh.
“Ký đi.”
“Tuy rằng không ký, của anh cũng là của em, nhưng ký rồi vẫn sẽ yên tâm hơn một chút.”
Bàn tay cầm giấy của Tần Thời Dụ khẽ run lên, ép ra một câu từ kẽ răng: “Nhiều… Tiền thế này, sao em có thể yên tâm được?”
Trì Nghiên siết chặt bàn tay đang ôm eo cô, dịu dàng giải thích: “Không, là anh, anh sẽ yên tâm hơn một chút.”
“Cuộc đời có quá nhiều biến số, tuy rằng bình thường anh nhìn có vẻ ngang bướng, nhưng làm bất cứ chuyện cũng sẽ cân nhắc cẩn thận.”
Anh dừng lại một lúc: “Cuộc đời có quá nhiều biến số, anh nhất định phải lót sẵn đường, như vậy cho dù sau này nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ít nhất trong lòng có thể yên tâm hơn một chút.”
Tần Thời Dụ nghe anh nói những lời này, ánh mắt lóe lên, cảm giác chua xót dâng lên trong cổ họng.
Một tờ giấy nhỏ nhắn như vậy, sức nặng mà nó chứa đựng còn nhiều hơn thế, hơn nữa không phải chỉ là trên phương diện vật chất.
Thấy cô chậm chạp không nhấc bút, Trì Nghiên lại bổ sung: “Đang lo lắng điều gì thế, chỉ là quy về vợ chồng cùng hưởng, cũng không phải là đơn phương biếu tặng, không cần có áp lực.”
Tần Thời Dụ đặt bút xuống, đáy mắt lúc mờ lúc sáng, hỏi anh như nói đùa: “Vậy nếu như em không ký, anh làm gì được em?”
“Không ký, đương nhiên anh sẽ có cách để em tiếp nhận mà không cần ký tên rồi.”
Tần Thời Dụ:…
Đây là cách tổng tài bá đạo tặng tiền cho người khác hả?
“Nhưng mà, chuyện này cũng đột ngột quá, em chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào cả…”
Nói thật sau khi anh đưa tờ giấy đó ra, phản ứng đầu tiên của Tần Thời Dụ là kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi quả thật có sự vui mừng.
“Bởi vì tối hôm qua em nói hồi còn đi học em ngưỡng mộ những đôi tình nhân nhỏ đó, vậy nên anh đoán có lẽ con gái các em cũng từng mơ tưởng, sau này sẽ gả cho một người chồng giao tiền cho mình giữ.”
“Anh không biết mình đoán có đúng không, nhưng bây giờ anh thật sự muốn làm như vậy.”
Trái tim Tần Thời Dụ bỗng nhiên đập thịch một cái.
Điều anh đoán quả thực là mơ tưởng hồi thiếu nữ mười mấy tuổi của cô, có điều nhiều năm như vậy rồi, những giấc mộng thiếu nữ đó đã bị hiện thực xóa mờ, hiểu được rằng con gái vẫn nên độc lập kinh tế, mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân mình.
Bây giờ có một người bảo vệ giấc mộng thiếu nữ của cô một cách cẩn thận chân thành như vậy, mỗi một câu cô nói anh đều nhớ rõ trong lòng.
Còn từ chối nữa sợ rằng anh sẽ cảm thấy mình không thân thiết với anh, từ đó sẽ làm tổn thương tấm lòng của anh, Tần Thời Dụ không muốn như vậy.
Thế là cô chui ra khỏi lòng anh, đặt tờ giấy đó lên bàn, mở nắp bút ra trịnh trọng viết ba chữ “Tần Thời Dụ” lên phần ký tên.
“Được rồi.”
Đợi cô nói xong, Trì Nghiên lại kéo người về trong lòng, dán bên tai cô, giọng nói trở nên lười biếng như ngày thường: “Hôm nay ngoan thật. Quên nói với em, tiền trong tài khoản của anh cũng lần lượt chuyển vào trong mấy tài khoản của em rồi, có lẽ một lúc nữa em sẽ nhận được tin nhắn đấy.”
???
Tiền trong tài khoản?
Tần Thời Dụ bật dậy từ trong lòng anh, âm lượng cũng cao hơn mấy phần.
“Anh không để lại cho mình một ít sao??”
“Ngoại trừ số tiền cần thiết ra thì đều chuyển hết cho em rồi, có điều số tiền đó anh cũng sẽ không động vào.”
Nói rồi Trì Nghiên gác cằm lên vai cô, thân mật cọ cọ, làm nũng nói: “Vậy nên bây giờ anh đã trở thành một kẻ nghèo rớt mùng tơi rồi, chỉ có thể nhờ vợ nuôi thôi.”
Lúc này Tần Thời Dụ còn chưa biết được tài khoản mình có thêm bao nhiêu tiền, còn đùa với Trì Nghiên: “Anh không sợ em cầm tiền chạy hả?”
Trì Nghiên vô cùng tự tin, lười biếng lên tiếng: “Em sẽ không.”
…
Sau khi ăn tối xong, Trì Nghiên đến phòng sách làm việc, Tần Thời Dụ nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm, lúc đi ra vừa nhìn điện thoại, suýt nữa đã bị dọa đến nỗi vứt cả điện thoại ra ngoài.
Nhìn một dãy số dài trong tài khoản, không phải cô không muốn đếm mấy con số đó, mà… Cô không dám đếm.
Cô sợ sau khi đếm mình sẽ manh nha suy nghĩ cầm tiền chạy.
Cô vứt khăn lau đầu xuống, bàn chân như giẫm lên bánh xe lửa, chạy về phía phòng sách.
Trên đường cô đã nghĩ ra mấy cách nói.
“Ông xã, em yêu đương với anh thật sự không phải nhắm vào tiền của anh, yên tâm, không có số tiền này em cũng sẽ không rời khỏi anh đâu.”
Hoặc là:
“Trì Nghiên, em không ngờ lại nhiều tiền như vậy, anh yên tâm, em nhất định sẽ không tiêu tiền lung tung, nhất định sẽ cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, để số tiền này có thể nuôi sống con chúng ta, con của con chúng ta, con của con của con chúng ta, con của con của con của con chúng ta…”
Nhưng khi chạy đến phòng sách, nhìn thấy Trì Nghiên, miệng cô lại run lên, những lời đã nghĩ trước đó biến thành: “Hay là… Em lại chuyển tiền về nhé?”
Trì Nghiên nhìn cô đầy hứng thú, nhưng không lên tiếng.
Thế là Tần Thời Dụ bắt đầu mặc cả.
“Hay là, anh để cho em một phần mười là được.”
“Thế này cũng không được sao, vậy một phần năm nhé? Một phần năm nhiều lắm rồi…”
“Một phần ba, một phần ba, không thể nhiều hơn nữa.”
Trong đầu Tần Thời Dụ vẫn đang nhanh chóng tính xem một phần ba là khoảng bao nhiêu tiền thì nghe thấy người đối diện cười một tiếng, cô ngước mắt nhìn qua, phát hiện trên gương mặt thâm trầm của anh cũng khó giấu được ý cười.
“Lần đầu tiên anh gặp được người mặc cả ngược như em đấy.”
“Em cứ coi như là bảo quản tiền giúp anh, sau đó phát tiền tiêu vặt định kỳ cho anh là được. Hơn nữa nhà anh không cần anh kiếm tiền trợ cấp, vậy anh kiếm tiền không cho em thì cho anh, cho em thì là của em, em là vợ anh, em lại tiêu một chút tiền cho anh không phải rất bình thường sao?”
Những lời này của Trì Nghiên nghe vô cùng hợp lý, Tần Thời Dụ nhất thời không thể phản bác.
Cô thành công bị Trì Nghiên mê hoặc, cái đầu nhỏ còn chưa trở lại trạng thái làm việc bình thường, thế là đồng ý với anh rồi.
“Được thôi, vậy em giúp anh bảo quản tiền trước, nếu anh cần dùng tiền thì nhớ tìm em…”
Nói xong cô không làm phiền Trì Nghiên làm việc nữa, đi xuống phòng yoga dưới tầng tập yoga, sau đó buổi tối đi ngủ lại bị Trì Nghiên giày vò một trận, sau khi kết thúc mơ mơ màng màng ngủ mất, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy tiền trong tài khoản mình, não cô vẫn chưa kịp tỉnh, lại bị kinh ngạc một phen.
Sau đó mới phản ứng lại, hóa ra những thứ này không phải nằm mơ.
Hôm nay là cuối tuần, vừa hay hôm nay cô được nghỉ, có thể bồi thường cho Trì Nghiên một buổi hẹn hò đúng nghĩa.
Cô kéo Trì Nghiên từ trên giường xuống, đẩy anh đi rửa mặt, cô tìm một lượt tủ quần áo thì phát hiện hai người không có đồ đôi, thế chuẩn bị cho Trì Nghiên và mình mỗi người một chiếc áo khoác cùng hệ màu, trông cũng ra dáng một cặp tình nhân.
Hai người sửa soạn xong đã sắp trưa rồi, Tần Thời Dụ tùy tiện chọn một nhà hàng đồ Nhật nhìn có vẻ không tồi, hai người giải quyết bữa trưa xong còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải đi đâu.
Dạo gần đây cũng không có phim gì hay, mọi người đều đang đợi đến Tết. Đi dạo phố mua đồ thì cũng chỉ có một mình cô ngắm, để Trì Nghiên đợi ở bên cạnh cũng không hay lắm.
Tần Thời Dụ mở một app nào đó ra, tìm kiếm “người yêu hẹn hò nên làm gì”, sau đó rất nhiều kết quả nhảy ra.
Một kết quả hiển thị những cặp đôi có thể đi chơi nhập vai trốn thoát khỏi mật thất.
Mắt Tần Thời Dụ sáng lên.
Trước đây cô từng chơi một lần, khá là k1ch thích, ban đầu cô còn tưởng rằng mình rất gan dạ, kết quả lại bị NPC dọa cho bay lên khỏi mặt đất hoặc hóa thành động vật bò sát trong nháy mắt.
Nếu như có thể đi cùng Trì Nghiên, vậy chắc chắn cô sẽ không sợ như vậy nữa.
Cô và nói với Trì Nghiên ý định này, mới đầu Trì Nghiên còn hơi khinh thường: “Đều là người giả dạng quỷ, có gì mà đáng sợ chứ?”
Tần Thời Dụ cười mà không nói, cô tra thông tin ở trên điện thoại, qua một lúc lâu mới cười chậm rãi nói: “Dù sao thì bây giờ tiền tài đã ở trong tay em, em quyết định.”
…
Trì Nghiên bật cười.
Tối hôm qua cô còn ngượng nghịu chê tiền nhiều không chịu cầm, hôm nay đã nhanh chóng hóa thân vào nhân vật, không hổ là vợ anh, năng lực thích ứng vô cùng mạnh mẽ.
Trì Nghiên cũng không ngăn cản cô nữa, chiều theo ý cô.
Khi hai người đến nơi lại được thông báo trò chơi này cần sáu người, nhất định phải ghép đủ sáu người mới được bắt đầu.
Nhưng bây giờ họ mới có hai người.
Trì Nghiên nói chuyện tìm người cứ giao cho anh, sau đó anh gửi tin nhắn vào nhóm.
[Trì Nghiên: Hai rưỡi chiều, trốn thoát khỏi mật thất, thiếu hai người, ai chơi?]
[Hứa Trầm: Kiểu mà có NPC đó sao?]
[Trì Nghiên: Ừm.]
[Hứa Trầm: Vậy thì tôi là người từ chối đầu tiên.]
[Trì Nghiên: Cho tôi một lý do?]
Trì Nghiên chính là như vậy, ngoại trừ Tần Thời Dụ, anh nói chuyện với mọi người luôn ngắn gọn không có tình cảm, giống như một vị thái tử gia.
[Châu Vũ Tinh: Anh Trì, anh không biết đâu, lần trước em và anh Trầm máu huyết dâng trào, hẹn hai em gái chơi trốn thoát khỏi mật thất gì đó, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi vào, chán nản đi ra. Anh Trầm ở trong đó bị dọa đến nỗi phải kêu meo meo, cả quá trình được em gái nhà người ta kéo đi, mất mặt muốn chết.]
[Hứa Trầm: Chỉ có cậu có miệng, chỉ có cậu biết nói chuyện đúng không? Cậu nói lại lần nữa xem, lẽ nào cậu không bị dọa sao?]
[Châu Vũ Tinh: Được rồi… Em cũng bị dọa đến nỗi phải kêu gâu gâu, cả quá trình được hai em gái và anh Trầm kéo đi. Dù sao thì anh Trì, em nói cho anh biết, thật sự không thể đi mật thất được, đáng sợ quá rồi…]
[Trì Nghiên: Nhát gan vậy, chỉ hỏi mấy cậu có đi không?]
Nhất thời không có ai để ý đến anh, nhưng tên nhóm bị đổi thành [Có phúc cùng hưởng có nạn rời nhóm.] trong âm thầm.
[Hứa Trầm: Dựa theo tên nhóm, nếu như cậu còn muốn chúng tôi đi, cậu có thể rời nhóm được rồi.]
[Châu Vũ Tinh: Anh, nếu không anh hỏi anh Bùi xem, hình như chiều nay anh ấy không có việc gì.]
[Trì Nghiên: @Bùi Diễn Chi, hỏi cậu đấy.]
Bùi Diễn Chi không trả lời.
Trì Nghiên quá hiểu Bùi Diễn Chi, biết những lúc thế này có lẽ anh ta đang giả chết ở sau màn hình, thế là phải ra chiêu.
[Trì Nghiên: @Bùi Diễn Chi, tôi nhớ bản vẽ cho Tín Thành tháng trước của cậu hình như phải thanh toán rồi nhỉ?]
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, lập tức có thể lôi Bùi Diễn Chi đang lặn sâu dưới nước lên.
[Bùi Diễn Chi: Ở đâu? Tôi đến ngay.]
…
Mà bên Tần Thời Dụ vừa hay nhận được tin nhắn của Lâm Ngữ Trì, nói cô ấy đang chán muốn chết, cô hỏi cô ấy có muốn chơi mật thất không, đúng lúc họ đang thiếu người, Lâm Ngữ Trì không thèm nói thêm một lời đã đồng ý.
Bây giờ còn thiếu hai người.
Nhân viên hỏi hai người có cần họ ghép người giúp không, bởi vì bên này vừa hay có một cặp đôi thừa ra, nếu như không để ý có thể ghép với họ.
Tần Thời Dụ đương nhiên không có ý kiến gì, Trì Nghiên lại nghe cô hết, hỏi Lâm Ngữ Trì và Bùi Diễn Chi, hai người đó cũng không có ý kiến, thế là họ đã ghép đủ sáu người.
“Vậy tôi đi gọi họ qua đây, phiền hai người đợi một chút.” Nhân viên nói.
Mấy phút sau, một đôi người yêu đi đến từ bên kia, Trì Nghiên nhìn thấy chàng trai đó thì cảm thấy vô cùng quen mặt, nhưng không thể nhớ ra tên của anh ta.
Chàng trai đó đứng trước mặt họ, cung kính cúi người với Trì Nghiên, sau đó lắp bắp lên tiếng: “Chào Trì… Trì tổng… Không ngờ… Có thể gặp anh ở đây.”
Nhìn Trì Nghiên mang biểu cảm nghi hoặc, anh ta còn tận tâm giải thích: “Tôi là Tiểu Lưu, là nhân viên của Tín Thành, bình thường do Trần tổng quản lý, có lẽ anh chưa từng gặp tôi.”
Trì Nghiên nhìn anh ta, vẻ mặt lãnh đạm, khẽ gật đầu: “Ừ, có ấn tượng.”
Có ấn tượng, nhưng thật sự không ngờ có thể gặp ở đây, xem ra hôm nay cho dù không gắng gượng được cũng phải gồng mình mà gắng.
Cá Không Ăn Muối Cá Ươn