Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

64: Ngoại Truyện 13

447@-


Cuối xuân ở Kinh Thành.
Mùa này lúc nào cũng thấy mưa, mưa nhỏ mà liên miên, xen lẫn với màu xanh của cây tràm trên núi xa xa, nhẹ nhàng gõ lên gạch ngói xanh, dịu dàng lưu luyến, tươi mát mà ủ dột, trong không khí toàn là mùi vị nhàn tản.
“Trầm hương bảy lạng hai tiền*, sạn hương năm lạng, lưỡi gà bốn lạng, đàn hương hai lạng, hoắc hương sáu tiền, linh lăng bốn tiền…”
(*Đơn vị đo thời xưa.)
Cánh cửa được chạm khắc hé mở, Tần Thời Dụ dựa vào bàn, dưới ánh đèn chập chờn, hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng bưng bí tịch điều hương gia truyền, chọn một vài câu đơn giản đọc cho bé gái nhỏ búi tóc hai bên ở bên cạnh.
“Em xem, loại hương này được tạo thành như thế này.”
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên cảm thấy tay trái mình nặng trịch, nàng cụp mắt, tiểu cô nương đã nằm lên cánh tay nàng ngủ ngon lành.
“Thanh Nhi, Thanh Nhi…” Nàng khẽ gọi.
Bé gái chép chép miệng, quay sang bên khác tiếp tục ngủ.
Thôi vậy thôi vậy, nàng khẽ cười.
Tần Thời Dụ khép quyển sách cũ đã ố vàng lại, chống má nhìn một mảnh mịt mù ngoài cửa sổ.
Hai năm trước tỷ tỷ tiến cung làm phi, bây giờ đã là phi tử được sủng ái nhất đương triều, mà việc buôn bán chế hương của gia đình cũng phát đạt, bây giờ có sự nâng đỡ của tỷ tỷ thì như là thêm hoa trên gấm.
Mà bản thân nàng, người đến cầu hôn cũng có, nhưng nàng chỉ muốn ở lại trong phủ, không đi đâu cả.

Hai ngày hôm nay mẹ nàng lại giục, làm nàng phiền muốn chết.
Nàng đang suy nghĩ, đột nhiên có người vén tấm màn lên, một gương mặt thanh lệ thò ra, cười dịu dàng với Tần Thời Dụ: “Tỷ tỷ tốt, mẫu thân bảo em đến nói với tỷ đừng quên gia yến vào buổi tối.”
Người đến là muội muội của nàng, con gái thứ ba của Tần gia, Tần Ninh.
“Phiền Tam muội muội chạy một chuyến rồi.

Tỷ tỷ trang điểm sửa soạn ngay đây, làm phiền muội muội đưa Thanh Nhi đi nghỉ ngơi.”
Nói rồi Tần Ninh đi lên cúi xuống trước mặt nàng, khẽ khàng lắc Tần Thanh tỉnh dậy, bàn tay như ngọc dịu dàng xoa lên gương mặt không tình nguyện của Tần Thanh, ánh mắt yêu thương: “Đi thôi, tỷ tỷ đưa em đi ăn điểm tâm vừa mới làm xong.”
Nghe xong Tần Thanh đá đôi chân ngắn nhảy xuống khỏi ghế, kéo tay Tần Ninh lắc lư hai búi tóc lạch bạch rời đi.
Tần Thời Dụ mỉm cười, đi đến trước gương trang điểm, nhìn dung nhan ở trong gương đồng.
Da nàng nõn nà, không bôi phấn cũng vô cùng mịn màng.

Đôi mắt lá liễu vừa có vài phần mị hoặc, lại có vài phần trong trẻo.

Nốt ruồi ở đuôi mắt càng làm nàng trong vô tội hơn.
Nàng cầm vẽ mày lên, nhẹ nhàng vẽ mày ngà, điểm thêm vài phần trong trẻo lạnh lùng.
Nhưng cứ cảm thấy còn thiếu gì đó.
“Uyển Nhi.” Nàng gọi nha đầu đến.
“Em xem ta còn thiếu gì nữa?”
Uyển Nhi nhìn nàng ở trong gương, lại nhìn nàng ở bên ngoài, liên tục nói: “Theo em thấy, tiểu thư đã yêu kiều hơn hoa rồi, em thấy mà yêu…”
Nàng ấy tiện tay cầm cây trâm bạch ngọc trên bàn lên, nhẹ nhàng cắ m vào búi tóc của Tần Thời Dụ: “Có thêm cây trâm này thì là thêm hoa trên gấm.”
Tần Thời Dụ cúi đầu cười nhạt: “Vẫn là em hiểu, sau này việc trang điểm của ta giao cho em, tự ta làm không được tốt.”
Đôi mắt của Tần Thời Dụ sáng bừng.
Uyển Nhi giúp nàng chọn một bộ váy đuôi phượng nhạt màu, chất vải mềm mại trơn mịn, bên trên dùng chỉ vàng thêu hoa điểu, muôn hoa khoe sắc, phần eo ôm chặt, làm nổi bật vòng eo chỉ vừa một nắm tay.
Tần phủ cách xa phố phường nhộn nhịp, phủ đệ được xây ở dưới núi Ngọc Hồ vùng ngoại thành.

Ở đó bốn mùa như xuân, làm Tần phủ lúc nào cũng chìm trong màu xanh.
Trong phủ đệ cũng được bố trí theo sở thích của Tần lão gia, mỗi một cây cột trụ đều được khắc nổi khắc chìm tỉ mỉ.

Chỉ là kết cấu bên trong khó tránh khỏi có hơi phức tạp, phải vòng vèo một hồi lâu mới đến nơi.
Cửa thủy hoa trước mắt nhìn có hơi mờ ảo dưới ánh trời quang sau cơn mưa.
Tần gia vốn là một hộ nhỏ, may mà nhiều đời trước đã có tay nghề điều hương, đến đời Tần lão gia đúng lúc thời cơ đến, dựa vào bí quyết Tần gia tổ truyền lại, nhà họ trở thành gia tộc lớn trong kinh thành, thậm chí là nhà cung hương lớn nhất cho hoàng gia, lúc này mới dần dần trở thành thương nhân có tiếng ở kinh thành.
Gia yến lần này phải nhắc đến chuyện hội phẩm trà mà Tam hoàng tử tổ chức trong thành.
Nói là hội phẩm trà, thật ra là đại hội xem mắt của nam nữ của các gia tộc lớn, mọi người cùng ngâm thơ, có hứng thì lại làm vài tiểu khúc, vừa ý thì bàn chuyện cưới xin, không giống với làm mối ngày thường, người tham gia tiệc trà hoặc là có tiền, hoặc là có thế, hoặc là vừa có tiền vừa có thế.
Mỗi năm đều do Tam hoàng tử tổ chức, đến nay đã tác hợp cho vô số mối nhân duyên, Tam hoàng tử được mọi người trong kinh thành gọi là “Ông mối hoàng gia”.
Cũng bởi vì là do Tam hoàng tử tổ chức, vậy nên hoàng thượng cũng ngầm cho phép các hoàng tử và vương gia trong triều tham gia vào, dù sao cũng đều là tiểu thư khuê các có gia thế trong sạch, ông cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng Tần Thời Dụ chỉ muốn làm một con sâu gạo ở nhà không có lo nghĩ, không hề hứng thú với buổi hội phẩm trà này.
Cha mẹ bắt nàng nhất định phải tham gia hội phẩm trà lần này, còn phải thể hiện cho thật tốt, không được để mất mặt Tần gia, không được để mất mặt tỷ tỷ.
*
Tần Thời Dụ đến trước bậc cửa, nàng nhìn xuống, hắng giọng, nhẹ nhàng bước vào trong.
Mùi đàn hương nhàn nhạt tràn ngập khoang mũi.
Ở đằng trước cha Tần, mẹ Tần, Nhị di nương đã ngồi vào chỗ.
Tần Thời Dụ vội đi về phía trước, cong người hành lễ: “Thỉnh an cha mẹ, Nhị di nương.”
Ánh mắt cha Tần không nhìn ra được buồn vui, nhưng gương mặt mẹ Tần lại hiện lên ý cười, bà lập tức trả lời: “Con gái ngoan, mau ngồi xuống.”
Nhìn một bàn món ăn quý lạ, ngón trỏ Tần Thời Dụ nhúc nhích, nàng cầm đũa lên chuẩn bị gắp một miếng thịt kho Đông Pha.
Nhưng đũa lại bị cha Tần ở bên cạnh đánh xuống.
“Người còn chưa đến đủ, sao lại không biết lễ nghĩa như vậy.”
Được thôi, nàng quên mất mình là tiểu thư khuê các, vậy thì đợi thêm một lúc nữa.
Qua một lúc, Tần Ninh dắt Tần Thanh ê a xuất hiện, trong miệng Tần Thanh còn nhai một miếng bánh củ từ mứt táo.
Tần Thời Dụ thấy Tần Thanh vô cùng đáng yêu, nàng nháy mắt với Tần Thanh.
Thật là giống một miếng bánh, muốn nhéo một cái.
Tần Thời Dụ vỗ lên cái ghế bên cạnh ra hiệu cho Tần Thanh ngồi lên, Tần Thanh lại chui thẳng vào lòng mẹ bé, cũng chính là Nhị di nương.
Tần Thời Dụ thất vọng chép chép miệng.
“Người đến đủ rồi, vậy thì bắt đầu dùng bữa thôi.”
Bên tai truyền đến giọng nói nghiêm túc của Tần lão gia.
Mọi người vùi đầu vào ăn cơm, trong lúc đó không có ai lên tiếng, thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi trên đất.
Chỉ có mùi đàn hương lẫn với mùi thơm của đồ ăn chui vào mũi nàng.
“Tam hoàng tử tổ chức hội phẩm trà ở trong kinh thành, lần đầu tiên Tần gia chúng ta được mời, Thời Dụ đã qua tuổi cặp kê nhiều năm rồi, để nó đi đi.”
Giọng điệu của cha Tần không thể thương lượng.
Tần Thời Dụ ngây ra, miếng thịt kho trên đũa rơi về trong bát sứ trắng vì tay nàng run lên.
Ngồi vào là chỉ biết ăn, suýt nữa thì quên mất chính sự.
Nàng rút một chiếc khăn tay thêu hai đóa mai đỏ, nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó nở một nụ cười, mắt ngọc mày ngài.
Nàng không nhanh không chậm lên tiếng: “Cha, dạo gần đây con gái không được khỏe, khẩn cầu cha để Tam muội muội thay con đi dự hội.”
Bầu không khí ngưng trọng trong vài giây.
Tần Ninh lên tiếng trước: “Tỷ tỷ bị sao vậy?” Ánh mắt nàng ấy nhìn nàng đầy sự hoài nghi.
Tỷ tỷ là vưu vật thế nào nàng ấy cũng không phải không biết, nếu như nắm chắc cơ hội này, biến thành phượng hoàng bay lên cành cao chỉ là chuyện sớm muộn.
Thật sự quá kỳ lạ.
Chỉ đợi cơ hội tốt thế này, tại sao tỷ tỷ lại nhường cho mình?
Cha Tần tức giận, đập đũa lên bàn.
“Hội phẩm trà một nhà chỉ được một nữ quyến dự, con là con vợ cả, còn chưa xuất giá, con bảo muội muội đi, truyền ra rồi người khác còn tưởng đích nữ Tần gia ta không thể gặp người ngoài đấy!”

Tần Ninh ở bên cạnh đã vùi đầu xuống, bất an chọc đũa vào trong bát.
Một câu lại con vợ cả con thiếp, Tần Thời Dụ có hơi phiền lòng.
Với tình hình trước mắt, nàng phải nghĩ thật kỹ xem nên giải quyết thế nào.


Bầu không khí có hơi áp lực.
Tần Thời Dụ lập tức cong mày, đôi mắt trong trẻo ẩm ướt, nàng cầm khăn tay che mặt ho hai tiếng, làm ra vẻ yếu đuối.
“Nhưng cha à, gần đây thân thể con gái quả thực không được khỏe, đi lại sợ làm mất mặt người.

Bây giờ muội muội cũng đến tuổi xuất giá rồi, đây là cơ hội tốt biết bao…”
“Đúng vậy, lão gia, Nhị tiểu thư không muốn đi thì thôi, chuyện này không cưỡng cầu được.”
Nhị di nương ôm Tần Thanh phụ họa ở bên cạnh.
Nhị di nương đương nhiên không muốn tốt cho nàng.

Nhị di nương là một người phụ nữ tâm cơ thâm hậu, lần này khuyên Tần lão gia giúp cô chẳng qua cũng chỉ vì để cô không bám lên được cành cao, làm địa vị của bà ta trong Tần phủ càng thấp mà thôi.
Suy cho cùng đích trưởng nữ đã vào cung trở thành chủ phi, nếu như người con còn lại cũng đạt được vị trí cao quý, bà ta còn có tiếng nói trong cái nhà này nữa không?
“Như vậy sao được, Dao Nhi, Tần gia chúng ta từ trước đến giờ đã có quy tắc đích nữ gả đi rồi thứ nữ mới có thể gả, tuy rằng tỷ tỷ của con gả đi rồi, nhưng trong nhà vẫn còn con cũng là đích nữ, con không gả thì Ninh Nhi Thanh Nhi cũng không thể gả, đây là một cơ hội tốt, bao nhiêu công tử danh môn sẽ tham gia…”
Mẹ Tần cố ý nhấn mạnh hai chữ thứ nữ, trên mặt Nhị di nương bên cạnh hiện lên một tia u ám.
“Câm miệng hết cho ta!” Tần lão gia giận đỏ mặt, đập mạnh một cái xuống bàn, ông đột ngột đứng lên: “Tần Thời Dụ, con muốn tạo phản đúng không, cái nhà này không đến lượt con nói chuyện! Con muốn cũng phải đi, không muốn thì trói đi! Con còn phản kháng thì cấm túc bảy ngày, không được đi đâu hết!”
“Uyển Nhi, đưa Nhị tiểu thư về phòng!”
Tần Thời Dụ đỡ trán, sao nàng lại có một người cha nóng nảy như vậy?
*
Trở về phòng, Tần Thời Dụ một tay chống cằm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trăng khuyết treo trên ngọn cây, ngưng tụ hơi ẩm và khí lạnh, một phần ánh trăng xuyên qua cửa sổ chạm khắc bị cắt vụn, rải rác rơi trên mặt đất.
Sắc đêm thế này, nàng nhìn mà nản lòng thoái chí.
Nếu như đã không trốn thoát được hiện thực, vậy thì đi cho xong vậy.

Chỉ cần nàng cố gắng trốn khỏi người đó, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Người đó chính là Thất vương gia, Trì Nghiên.
Tại sao phải trốn hắn ta, còn không phải là vì khoảng thời gian trước có một lần nàng tình cờ gặp phải hắn ta, làm bẩn y phục của hắn, tên Thất vương gia đó trừng mắt nhìn nàng một cái rồi rời đi.
Tần Thời Dụ đã nhớ kỹ gương mặt của Thất vương gia, quả thực là…
Tuyệt sắc nhân gian.
Nhưng sau đó nghe nói Thất vương gia là một nhân vật hung ác, bản tính âm u lạnh lẽo, Tần Thời Dụ sợ ngoài mặt hắn không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã nhớ kỹ mối thù này, vậy nên vẫn định trốn tránh hắn.
Nói ra kể từ lần gặp được vị Thất vương gia này, nàng còn lén viết vài bộ thoại bản ngôn tình lấy Thất vương gia làm nguyên mẫu.
Tình tiết câu chuyện là như thế này.
Nữ phụ bị ngoại hình của nam phụ Thất vương gia Trì Nghiên mê hoặc, cộng thêm địa vị cao quý của hắn, làm nữ phụ nổi lên tâm địa xấu xa, muốn bò lên giường Thất vương gia.
Nàng ta tự cho là bản thân xinh đẹp động lòng người, thiên hạ không có nam nhân nào không động lòng với mỹ nhân như nàng ta.
Tiếc rằng Trì Nghiên sẽ không.
Trì Nghiên chán ghét vứt cả người lẫn chăn xuống giếng của vương phủ, khi nàng ta nửa sống nửa chết lại vớt nàng ta lên đóng gói đưa về Tần phủ, còn đem lệnh truyền đến cho Tần phủ, nói Tần Thi Kiều câu dẫn hắn không thành công thì cảm thấy xấu hổ, tự mình nhảy xuống giếng, sau đó được hắn cứu lên.

Họ còn nói ngày khác hắn sẽ tự mình đến nhà viếng thăm.
Qua mấy ngày sau, quả nhiên Thất vương gia tìm đến nhà.

Lúc này nữ phụ đã bị người nhà cấm túc ở trong phòng, không được ra vào, tất cả nha hoàn đều bị đuổi đi, chỉ đưa cơm thừa canh cặn vào thời gian cố định.
Ngày nào nữ phụ cũng quanh quẩn ở bờ vực cái chết.
Phụ thân nữ phụ liên tục dập đầu tạ lỗi, còn nói bảo bọn họ làm gì cũng được, chỉ cần hắn chịu bỏ qua cho nhà bọn họ.
Trì Nghiên chỉ vào nữ chính đang run lẩy bẩy ở bên cạnh, cũng chính là muội muội của nữ phụ: “Gả nàng cho ta, ta sẽ tha cho các người.”
Không lâu sau nữ chính được đưa lên kiệu hoa.
Vận mệnh của nữ tử thời cổ từ trước đến giờ đều không nằm trong lòng bàn tay của bản thân mình.
Nhưng một nữ tử yếu ớt như nữ chính đột nhiên thông suốt, trên đường rước kiệu hoa, nàng dứt khoát nhảy xuống đào hôn.

Không may nàng lại lăn xuống vách núi, may mà được nam chính cứu mạng.
Trước kia nữ chính và nam chính có duyên gặp mặt một lần, lúc đó nam chính vừa gặp đã yêu nữ chính, bây giờ lại cứu nàng, cứ qua lại như vậy, thế là hai người yêu nhau.
Nhưng Trì Nghiên biết được tin tức này thì vô cùng tức giận, giết cả gia tộc của nữ chính chỉ trong một đêm, ngay cả trẻ em cũng không được tha.
Đại khái câu chuyện là như vậy.
Hay cho một câu chuyện vương gia bá đạo phải lòng tôi, yêu mà không có được.
Sao nàng không bỏ công sức lên Văn học thành Tấn Giang viết thoại bản chứ?
Có điều nàng chưa bao giờ cho người khác đọc thoại bản mình đã viết, chỉ dám lén lút tự mình xem, nếu như thứ này không cẩn thận bị truyền ra ngoài, có lẽ nàng không giữ được cái đầu của mình mất.
*
Ba ngày sau, sóng nước trong suốt, oanh ca yến hót.
Hôm ấy là ngày tổ chức hội phẩm trà.
Xe ngựa đã được chuẩn bị, Tần Thời Dụ lề mề lên xe ngựa, thò đầu ra vẫy tay với người nhà rồi xuất phát.
Xe ngựa từ từ lên đường, để lại vết bánh xe trên con đường đá nhỏ còn chưa khô hẳn sau cơn mưa hôm qua.

Xe chầm chậm hướng về phủ đệ của Tam hoàng tử ngoài cung, khoảng hai canh giờ sau, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại.
Tần Thời Dụ đứng ở cửa chính điện ngó trái ngó phải.
Cửa lớn chính điện không đóng, Tần Thời Dụ lờ mờ nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt bên trong.
Đi vào từ cửa chính như vậy thì đột ngột quá.
Hội phẩm trà không cho nha hoàn vào, Tần Thời Dụ bảo Uyển Nhi đến điện phía Tây đợi nàng.
Sau đó nàng nhấc váy rón ra rón rén đi vào từ cửa bên.
Nàng lặng lẽ ngồi lẫn phía sau một đám tiểu thư.
Cũng may, không ai chú ý đến nàng.
Sau khi ổn định lại hơi thở, Tần Thời Dụ đánh giá một vòng đại điện, giữa đại điện được ngăn cách bởi bục vuông sơn đỏ cao khoảng ba thước, bên phải là tiểu thư các nhà, bên trái là công tử các hộ, chiếc bục dùng để mọi người làm thơ vẽ tranh, ngâm thơ nghĩ khúc.
Bốn phía chiếc bục là cột vàng có rồng cuộn, vô cùng uy nghiêm.
Nghĩ đến điều gì đó, nàng lập tức nhìn về phía các công tử ở đối diện.
Trời ạ… Mấy công tử này nhìn đều giống nhau, rốt cuộc ai là Mộ công tử chứ?
Tại sao phải tìm Mộ công tử?
Khi nói chuyện phiếm với mấy tỷ muội, nàng có nghe nói Mộ công tử không những có tiền, quan trọng là con người đáng tin, có thể chống cự được trước sự mê hoặc của mỹ nữ các nơi.
Tiểu thư nhà ai được gả cho hắn ta thì đúng là có chỗ dựa cả đời.
Tần Thời Dụ nghĩ nếu như trong nhà nhất định phải gả nàng đi, vậy thì tại sao nàng không tìm một người đáng tin một chút?
Tần Thời Dụ chưa từng gặp vị Mộ công tử này, nghe đồn hắn ta dung mạo anh tuấn, cả người phú quý dè dặt, là một công tử nhanh nhẹn.
Ánh mắt nàng lướt qua phía đối diện, sắp hoa cả mắt rồi.
Sao mấy người này nhìn đều giống nhau vậy.
Tần Thời Dụ sốt ruột cắn môi, hai ngón tay không ngừng xoắn vào nhau, bỏ lỡ cơ hội lần này, phải mất bao lâu nữa nàng mới có cơ hội dụ dỗ được Mộ Sâm.
Chỉ cần bắc nối được với hắn ta, sau này nàng sẽ có thể sống vô tư lự.

“Trên người tỷ tỷ thơm thật.”
Một giọng nói ngọt ngào cắt ngang suy nghĩ của nàng.
“Thứ cho muội muội hiếu kỳ, túi hương của tỷ tỷ đến từ phường hương nào vậy?”
Tần Thời Dụ nghe vậy thì quay đầu lại.
Tiểu cô nương trước mặt cười vô cùng sáng sủa, mắt mày cong cong, đáy mắt sóng sánh ánh nước, trên mặt là hai quầng má phiếm hồng đáng yêu, nhìn khiến người ta yêu thích không thôi.
“Muội nói cái này à.” Bàn tay ngọc của Tần Thời Dụ nhấc túi hương buộc bên eo lên: “Đây là hương tự ta điều ra, không phải là hương liệu quý báu gì, cũng chỉ là một chút trầm hương, hoa nhài, lá trắc loại kém mà thôi, ngày thường đeo lên cho thư thái.”
Cô nương đó gật gật đầu như có suy nghĩ: “Hương liệu bình thường cũng có thể có ý vị như vậy, chẳng lẽ tỷ tỷ là tiểu thư của Tần gia Thành Tây? Muội muội nghe nói hôm nay nàng ấy cũng đến.”
Tần Thời Dụ cúi đầu cười nhạt: “Muội muội thật có mắt nhìn, ta là Tần Thời Dụ, trưởng nữ Tần gia Thành Tây, hôm nay may mắn gặp được muội muội, xin hỏi muội muội là?”

“Muội là Lâm Ngọc Liên, Tam nữ nhi của Lâm thị lang gia Thành Đông, hôm nay may mắn gặp được tỷ tỷ.”
Tần Thời Dụ nắm lấy bàn tay mềm mại của đối phương: “Muội muội khách sáo quá rồi, sau này gọi ta là Thời Dụ là được.

Gặp gỡ là duyên phận.” Nói rồi nàng tháo túi hương trên eo xuống: “Đây là túi hương mà ta mới làm, nếu như muội muội không chê thì hãy nhận lấy.

Sau này thích hương gì cứ gửi thư, ta lập tức sai người đưa đến phủ.”
Mời chào mua bán gì đó là thứ nàng giỏi nhất.
Chỉ thấy cô nương đó liên tục nói: “Thế thì ngại quá.” Vừa nói vừa nhanh tay nhanh mắt nhét túi hương vào trong tay áo, chỉ sợ nàng sẽ hối hận.
“Vậy muội muội có thể nói cho ta biết phía đối diện ai là Mộ công tử không?”
“Tỷ tỷ cũng đến tìm Mộ công tử sao?”
Sắc mặt Lâm Ngọc Liên đột nhiên trở nên không vui, nàng ta ngoảnh mặt đi, không đáp lời Tần Thời Dụ nữa.
Hay lắm, hóa ra đây cũng là đối thủ cạnh tranh của nàng, đúng là tặng không một túi hương rồi.
Vào lúc nàng đang ngây người, đột nhiên cảm nhận được vô số ánh mắt rơi trên người nàng.
Chỉ thấy một công tử dùng quạt giấy của hắn ta chỉ vào nàng nói: “Vị tiểu thư này, chính là nàng.”
Chính là nàng? Chính là nàng cái gì chứ?
Chỉ một khoảnh khắc thất thần, nàng đã trở thành trung tâm của sự chú ý.
Tam hoàng tử ngồi trên bảo tọa kim loan trước bục vuông chậm rãi lên tiếng: “Vị cô nương này, nhìn ngươi có hơi lạ mặt, có lẽ là lần đầu đến đây đúng không? Vừa nãy Phương công tử ngâm thơ không có ai tiếp, dựa theo quy tắc, hắn có thể chọn một cô nương tiếp thơ.

Bây giờ hắn chọn ngươi, làm phiền cô nương đi ra giữa thể hiện cho mọi người một đoạn.”
Tần Thời Dụ ngây ra, sau đó đứng lên: “Vậy thì cung kính không bằng nghe mệnh.” Tần Thời Dụ hào phóng đi ra giữa, cúi người với bốn phía: “Tiểu nữ bất tài, để các vị chê cười rồi.”
Những tài nghệ khác nàng không có tự tin, nhưng ca hát vẫn có chút bản lĩnh.
Nàng ưỡn người, hắng giọng bắt đầu hát.
Tiếng hát nàng du dương trầm bổng, dễ nghe như tiếng ao tiếng suối.
Một khúc vừa kết thúc, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Hay! Tiếng hát của vị tiểu thư này du dương thánh thót, có thể so sánh với Nguyễn cô nương ở Thanh Diên Lâu!”
Một công tử dự tiệc đi đầu nói.
“Xin hỏi từ khúc là cô nương tự mình viết sao? Trước đây chưa từng nghe qua.”
“Đúng vậy, bài hát này rất đặc biệt, không giống với những ca khúc chúng ta nghe được ngày thường.”
“Thêm một khúc nữa, thêm một khúc nữa!” Mọi người reo hò không ngớt.
Tần Thời Dụ không chịu được tiếng mọi người ồn ào, chỉ đành bắt đầu hát một lần nữa.
Tần Thời Dụ không hề biết chếch một bên trước đại điện có một bình phong chạm trổ hình rồng, nam nhân phía sau đó đã quan sát nàng hồi lâu.
Nam nhân đó mặc trường sam trắng xanh đan xen, đường nét khuôn mặt rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài mà sắc bén, như một hồ nước lạnh lẽo.
Nghe được tiếng nàng hát, khóe miệng hắn nhếch lên.
Không biết là có ý gì.
*
Hội phẩm trà kéo dài mãi đến giờ Mùi mới kết thúc.
Đám công tử tiểu thư thật sự quá giỏi tán dóc, Tần Thời Dụ đã mệt muốn chết.
Vừa kết thúc Tần Thời Dụ bèn nhấc chân chuồn đi.
Bởi vì nàng cảm nhận được vô số ánh mắt nóng rực rơi trên người mình.
Nàng không hiểu rõ nội tình của những người này, nàng chỉ biết bây giờ chỉ có Mộ công tử là đáng tin.
Nhanh chóng rời khỏi chính điện, nàng nhìn thấy bóng hình Uyển Nhi đợi mình ở đó.
Nàng chạy qua kéo nàng ấy, thở hồng hộc nói: “Chúng ta đi mau đi.”
Tần Thời Dụ kéo Uyển Nhi đi ra ngoài, nhưng không cẩn thận lại vấp phải một hòn đá, ngã ngửa về phía sau.
Nàng đã nhắm mắt chuẩn bị xong rồi, nhưng không ngờ lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Vòng tay đó quá xa lạ, lại quá thân mật, làm nàng bỗng chốc đỏ bừng mặt lên.
Nàng đang chuẩn bị ngẩng đầu nhìn xem vị công tử tốt bụng nào đã cứu mình, nhưng giây tiếp theo nàng đã cảm nhận được hai cánh tay đang ôm mình đột nhiên buông ra.
Mà nàng cũng có sự tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Nàng cảm thấy xương cốt của mình sắp gãy rồi.
Nàng vô cùng tức giận, đang chuẩn bị quở trách người đó vài câu, nếu như đã không có lòng muốn giúp nàng, vậy thì ngay từ đầu đừng ra tay, sao cứu được một nửa lại cố ý để người ta ngã vậy.
Không phải nàng nói chứ với lực đạo hắn quẳng nàng đi thế này, không bằng để nàng trực tiếp ngã trên đất ngay từ đầu cho rồi, nói không chừng sẽ không đến nỗi đau như vậy.
“Này, sao ngươi lại…”
Tần Thời Dụ còn chưa nói hết câu, người đó đã phất tay áo rời đi.
Bóng lưng hắn nhìn cao lớn thẳng tắp, còn tính cách ấy mà, không ra gì cả.
Không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả.
“Tiểu thư, mau đứng lên, mặt đất lạnh…”
Uyển Nhi vội vàng đi lên trước đỡ Tần Thời Dụ dậy.
Tần Thời Dụ khó khăn đứng dậy, đôi mày màu khói khẽ chau lại.
“Em có nhìn rõ vị công tử hồi nãy không?”
Uyển Nhi lắc đầu như trống bỏi: “Không rõ, vừa nãy Uyển Nhi chỉ biết lo lắng cho tiểu thư.

Hơn nữa, làm gì có nữ tử nào lại nhìn chằm chằm vào nam tử chứ.”
Nàng đứng nguyên tại chỗ một lúc, hòa hoãn bớt cơn đau do bị vứt xuống đất hồi nãy.
Sau đó nàng lại kéo tay áo Uyển Nhi: “Đi, trở về thôi.”

Xe ngựa lắc lư khoảng hai canh giờ mới đến Tần phủ.
Vừa vào Tần phủ, mẹ Tần đã nghênh đón: “Sao rồi? Hôm nay có công tử nào làm con vừa lòng không?”
Tần Thời Dụ vô cùng mệt mỏi, không có tâm tư hàn huyên với mẹ Tần, chỉ gật gật đầu, sau đó đi về phòng.
“Lần này hàng của Mộ gia đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Đây là đơn hàng lớn, sau khi chuẩn bị hàng xong thì lập tức sai người đưa qua.”
“Vâng phu nhân, tiểu nhân đi kiểm tra kho hàng thêm một lượt nữa.”
Tần Thời Dụ nghe được hai chữ Mộ gia thì lập tức dừng bước, quay ngược trở về: “Mẹ, Mộ gia mà người nói là Mộ gia có Mộ Sâm công tử đó sao?”
“Đúng vậy, nếu không còn Mộ gia nào khác chứ?”

Tần Thời Dụ mừng thầm trong lòng, kéo tay áo mẹ Tần ra sức làm nũng: “Mẹ, người để nữ nhi đi đưa hàng cho Mộ gia đi…”
Không đợi mẹ Tần đồng ý, Tần Thời Dụ đã buông tay chạy đi: “Cứ quyết định như vậy nhé!”
Trở về phòng, nàng nằm lên giường: “Uyển Nhi, đến phòng bếp bưng một phần điểm tâm lên đây.”
“Em đi ngay đây.”
Một lúc sau, Uyển Nhi đã trở về.
Nàng ấy bưng một phần bánh quế bột củ sen lên, cái nào cũng tròn vo, vô cùng đáng yêu.
Nàng cầm lên khẽ cắn một miếng, xốp giòn ngọt nhẹ, quả nhiên chỉ có thức ăn ngon mới có thể an ủi tâm hồn.
Lấp đầy cái bụng xong rồi, bây giờ nàng phải nghĩ về chuyện đến phủ Mộ gia thế nào.
Chuyến này nàng không thể phí công như vậy, phải làm một chút gì đó để thu hút sự chú ý của Mộ Sâm chứ!
Nàng cúi đầu xuống, nhìn điểm tâm tròn vo ở trong đ ĩa, trong lòng đã có kế hoạch.
“Uyển Nhi, bánh quế bột củ sen này ngon thật, đưa đến phòng của Nhị tiểu thư chưa?”
Uyển Nhi cúi đầu châm hương: “Hôm nay phòng bếp chỉ làm một phần, em đã lấy rồi, sợ rằng Nhị tiểu thư không có nữa…”
Tần Thời Dụ lập tức bưng hơn một nửa đ ĩa còn lại đứng lên.
Đến trước phòng Tần Ninh, Tần Thời Dụ khẽ gọi: “Muội muội có đó không?”
“Có, tỷ tỷ vào đi.”
Vào phòng nhìn thử, phòng của nàng ấy mộc mạc hơn của nàng nhiều, không có những thứ đồ vật nhỏ mà nữ hài tử thích, cùng lắm là công cụ dùng để chế hương mà thôi.
Trong phòng có một mùi hương quả nồng đậm, sạch sẽ tươi mới.

Ngón tay nàng ấy linh động, tay ngọc đưa từng đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, trông rất thành thạo.
Tần Thời Dụ đi vào, không nỡ làm phiền nàng ấy, lặng lẽ đứng ở một bên ngắm nhìn, nhìn thấy chỉ thêu trên vải gấm màu nhạt vô cùng đều tay, từ nhạt đến đậm, tinh tế phác họa nên bông hoa đuôi diều hâu, phần chuyển giao hài hòa, tao nhã ý vị.
Tần Thời Dụ nhìn đến thất thần, đều nói nữ tử am hiểu nữ hồng, nàng cũng phải đi học mới được.
Tần Ninh chú ý đến Tần Thời Dụ đã đứng bên cạnh hồi lâu, lập tức đứng dậy: “Ninh Nhi thêu quá nhập tâm, quên mất tỷ tỷ đã đi vào, tỷ tỷ đừng trách tội.”
Tần Thời Dụ vỗ vai Tần Ninh bảo nàng ấy ngồi xuống.
Nàng lại ra hiệu cho Uyển Nhi đặt đ ĩa điểm tâm ấy xuống.
“Ta đến đưa điểm tâm cho em, phòng bếp mới làm bánh xốp, ta nghĩ có lẽ em sẽ thích ăn.”
“Làm phiền tỷ tỷ quan tâm rồi.”
“Ta thấy cách thêu của em rất đặc biệt, ta chưa từng thấy bao giờ.”
Tần Ninh cười nhạt: “Đây là kết hợp giữa thêu thẳng và thêu bện, cộng thêm vài mũi thêu tròn, đúng là có hơi phức tạp, may mà thành phẩm sau khi thêu rất tinh tế, em vẫn luôn dùng cách thêu này.”
Tần Thời Dụ như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt sáng lên: “Muội muội có biết thêu chim uyên ương không?”
Tần Ninh ngây ra, sau đó che mặt cười, giống như đã nhìn thấu tâm tư của Tần Thời Dụ: “Không phải là tỷ tỷ đã nhìn trúng vị công tử nào trong hội phẩm trà rồi chứ?”
Tần Thời Dụ làm ra vẻ thẹn thùng véo ngón tay.
“Tỷ tỷ đừng gấp, em sẽ dạy cho tỷ một kiểu thêu đơn giản ngay bây giờ đây, bảo đảm ngày mai tỷ có thể học được luôn.”
Tần Ninh dạy nàng từng bước một: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn ở đây, điểm hạ kim phải thẳng với đường viền, mũi kim phải đều.

Ở đây không được chồng lên nhau, không được thêu chéo, không được để lộ vải bên dưới…”
Dưới sự giúp đỡ của Tần Ninh, nàng miễn cưỡng thêu được một con chim uyên ương có hơi xấu xí.
Trở về phòng mình, nàng lại tự mày mò mấy canh giờ nữa.
Phải nhanh chóng luyện thêu cho tốt, sắp đến ngày đưa hàng rồi.
Sắc đêm dày đặc nhuộm dần ra giữa trời và đất, gió đêm đập vào cửa sổ điêu khắc phòng nàng từng đợt một, phát ra âm thanh trầm khàn.
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Tần Thời Dụ còn đang đâm từng kim một, Uyển Nhi bên cạnh đã liên tục mở miệng ngáp, nàng lại như không biết mệt.
Qua một lúc nữa, cuối cùng chim uyên ương cũng thành hình trên mảnh vải.
Một đôi uyên ương tắm mình trong dòng nước xanh biếc, truyền đạt tình ý một cách hàm súc mà đầy ẩn ý.
Nàng lấy mảnh vải thêu ra khỏi đ ĩa thêu, nàng nhanh chóng viền nó lại làm thành vỏ ngoài của túi thơm.
Nàng lại đút trầm hương mà nàng đã điều chế xong vào trong đó, đây là hương liệu thượng hạng mà nàng đã đặc biệt xin từ chỗ cha, nhẹ nhàng dễ chịu, có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.
Tần Thời Dụ hài lòng nhìn tác phẩm của mình, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn phát huy sở trường sáng tác của nàng, viết một bài thơ tình.
Liệu Mộ công tử có chê loại người quá chủ động như nàng không?
*
Ngày thứ ba, Tần Thời Dụ nhận được tin tức phải đến Mộ gia đưa hàng.
Nàng trang điểm một lượt, vội vàng ra khỏi cửa, vừa ngồi lên xe ngựa thì phát hiện mình tốn công viết thơ tình mà lại quên đem theo.
Thế là nàng bảo Uyển Nhi đến phòng mình cầm nó đến đây.
“Ta để ở dưới gối ấy, chạy nhanh một chút…”

Uyển Nhi nhỏ xinh, lúc chạy thì như một cơn gió, không lâu sau nàng ấy đã cầm đồ về.
Tần Thời Dụ vội xuất phát, nhận lấy bài thơ tình đó cũng không nhìn kỹ đã giục xe ngựa đi mất.

Nàng mơ màng ngủ một giấc xe ngựa mới đến Mộ phủ.
Tần Thời Dụ nói mục đích đến với quản gia, sau khi xác nhận thân phận thì được ông ta dẫn đến trước cửa Mộ Sâm.
“Tần tiểu thư, trước đó thiếu gia nhà chúng ta đã dặn, bởi vì lô túi hương này sẽ tặng cho người khác, khi nào hàng đến ngài ấy sẽ đích thân kiểm hàng, vậy nên làm phiền Tần tiểu thư đợi một chút.”
Ngoài mặt Tần Thời Dụ vẫn giữ nụ cười: “Được.”
Trong lòng nàng lại cười hềnh hệch.
Nàng nguyện ý đợi!!
Đợi bao lâu cũng được!!
Quản gia dẫn nàng vào cửa rồi đi mất, chỉ để lại Tần Thời Dụ và lô túi hương.
Căn phòng này quá rộng lớn, rộng đến nỗi Tần Thời Dụ đã nhìn một vòng cũng không phát hiện Mộ Sâm ngồi ở đâu.
“Mộ công tử?”
“Mộ công tử?”
Tần Thời Dụ cẩn thận di chuyển, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thấy ai xuất hiện.
“Ở đây.”
Phía bên tay phải nàng truyền đến một giọng nói trầm thấp, Tần Thời Dụ nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một bóng hình ẩn sau tấm màn che.
Nhưng cho dù có tấm màn che chắn, Tần Thời Dụ cũng mơ hồ nhìn thấy đường nét của người ấy, trông vô cùng tuấn lãng.
Đây chính là… Mộ công tử sao?
Chỉ thấy người đó chậm rì rì uống một ngụm trà, vẫn giữ im lặng, không thèm quay qua nhìn nàng một cái.
Tần Thời Dụ không nản lòng, lấy dũng khí lên tiếng: “Mộ công tử…”
“Bỏ đồ xuống đi, đợi một lúc nữa ta sẽ xem.”
“Ngươi có thể đi rồi.”
Giọng nói của Mộ công tử rất lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc nào.
Gì vậy! Lẽ nào nàng không phải là mỹ nữ sao?
Hay là Mộ công tử thật sự không gần nữ sắc như lời đồn?
Tần Thời Dụ vẫn có chừng mực, với tình hình hiện tại, nếu nàng vẫn cố chấp quấy rầy e rằng sẽ làm người ta thấy phiền, thế là nàng đặt túi hương thêu uyên ương và bức thơ tình lên bàn.

Đôi môi đỏ hé mở: “Mộ công tử, ta đặt một quyển bí tịch lưu hương ở trên bàn, Mộ công tử có thời gian có thể xem qua.”
“Vậy ta lui xuống trước, không làm phiền người nữa.”
Tần Thời Dụ nói xong thì lập tức chuồn đi.
Làm gì có bí tịch nào, chỉ là nàng ngại nói ra lời thật lòng mà thôi.
*
“Tiểu thư, người tỉnh chưa? Nô tỳ chuẩn bị nước đậu xanh cho người, tiểu thư dậy thử xem.” Uyển Nhi đi qua đỡ Tần Thời Dụ dậy.
Tần Thời Dụ nhàn hạ uống xong, Uyển Nhi dùng một ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn nàng.
“Trên mặt ta có gì sao?”
“Tiểu thư, người mau dậy đi, phu nhân bảo người đến phòng bà.”
Tần Thời Dụ khẽ bóp mày, có hơi buồn bực.
Nàng hé mắt bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Biết rồi biết rồi, em chính là bùa đòi mạng mà mẹ ta phái đến, xem em vội kìa.”
“Tiểu thư, phu nhân đã phái người đến giục mấy lần rồi, người còn không qua đó, có lẽ sẽ làm phu nhân không vui.”
Giọng điệu của Uyển Nhi còn mang theo sự gấp gáp.
Tần Thời Dụ quay người ngồi dậy, chỉnh lại phần tóc lộn xộn trước trán: “Ta đi ngay đây.”
Sau khi chải chuốt một phen, Tần Thời Dụ đi về phía viện của Tần phu nhân.
Tần Thời Dụ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy phu nhân Nhất Hoa Trang ngồi nghiêng trên sạp, từng động tác giơ tay nhấc chân đều điềm tĩnh đoan trang.
Tần Thời Dụ thấy vẻ mặt mẫu thân không phải đang tức giận, cũng lớn mật ngồi xuống bên cạnh bà, còn cầm hoa quả lên ăn.

“Con nhìn con xem không có một chút quy tắc nào cả, vừa đi vào ngồi xuống là bắt đầu ăn, sau này công tử nhà nào chịu cưới con chứ.”
“Không ai cưới thì thôi, con còn không thèm, con chỉ muốn ở bên cạnh cha mẹ.”
“Hơn nữa tỷ tỷ cũng gả cho Hoàng thượng rồi, trừ khi con gả cho Mộ…”
Tần Thời Dụ nói đến đây thì lập tức khựng lại.
Còn chưa đâu vào đâu, cứ giấu trong lòng trước thì hơn.
“Chỉ biết nói lung tung, làm gì có nữ tử nào không gả cho người khác.”
“Bảo con qua đây là muốn nói với con, tỷ tỷ con nhìn trúng một mối hôn sự cho con, đang xin Hoàng thượng ban hôn, mấy ngày nay con thu liễm một chút, học cho tốt các quy tắc.”
Ban hôn?
Ban hôn cái gì chứ?

Nàng còn chưa theo đuổi được Mộ Sâm mà.
“Con không gả, nữ nhi đã có người trong lòng rồi, ngoại trừ chàng thì không gả cho ai khác, mẫu thân không cần phải lo lắng cho nữ nhi đâu.”
“Ta cũng chẳng muốn lo lắng, ai bảo con làm người ta không thể bớt lo chứ, ta không phải là muốn tìm cho con một người tốt gả đi sao, nếu như con được bằng tỷ tỷ….”

Hai mẹ con mỗi người một câu tranh luận không ngừng, cuối cùng tan rã trong không vui.
Tranh chấp lần này cũng đã chọc giận mẹ Tần vẫn luôn hiền từ, Tần Thời Dụ bị người ta đóng gói mang vào cung, nói là đưa đến bên cạnh tỷ tỷ nàng để học quy tắc.
Tuy rằng Tần Thời Dụ nghẹn một cục tức, nhưng dù sao đây cũng là ở trong cung, nàng không thể phát ti3t được, chỉ đành nhịn xuống.

Đến cung của tỷ tỷ, Tần Thời Dụ lấy lại được một chút tinh thần.

Sau khi xuống xe, nàng hiếu kỳ đánh giá xung quanh, tẩm cung của tỷ tỷ chiếm một diện tích lớn, nguy nga lộng lẫy, vô cùng xa hoa, rất có khí thế.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy mười mấy cung nữ, còn có mấy thái giám.
Trong thoáng chốc, tỷ tỷ của Tần Thời Dụ, Quý phi nương nương đã đi từ trong tẩm cung ra.
Tỷ tỷ đã lăn lộn trong cung thời gian dài, từng cái nhấc tay nhấc chân đều vô cùng ung dung quý khái.
Tần Thời Dụ tiến lên trước hai bước, lâu rồi không gặp tỷ tỷ, đương nhiên nàng rất vui mừng, chỉ là dù sao bây giờ tỷ tỷ cũng là Quý phi, có những lễ nghi không thể thiếu.
“Tham kiến Quý phi nương nương, Quý phi nương nương vạn phúc kim an.”
Quý phi đỡ Tần Thời Dụ dậy, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Muội muội nhà chúng ta không cần đa lễ.”
Hai tỷ muội hàn huyên một hồi, Quý phi có chuyện phải rời đi trước, trước khi đi nàng ấy dặn dò tỳ nữ, bảo nàng ta đưa Nhị tiểu thư đi tham quan một vòng trong cung.

Sau khi tỳ nữ Ngọc Linh đưa Tần Thời Dụ đi một vòng trong viện của tỷ tỷ, thời gian vẫn còn sớm, nàng ta đề nghị đưa Tần Thời Dụ đến chỗ khác nhìn thử xem.
Tần Thời Dụ gật đầu đồng ý, đi theo nàng ta ra khỏi cung của tỷ tỷ.
Không thể không nói, phong cảnh trong hoàng cung đúng là còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
“Nhị tiểu thư, nô tỳ đưa người đi chỗ khác xem.”
Tần Thời Dụ bị dắt đi về một phía khác, đi đến nơi không có người, phía trước xuất hiện một cánh cửa.
“Có thể vào xem thử không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Tần Thời Dụ lập tức đẩy cửa đi vào trong sân.
Sau khi bước vào nàng nhìn thấy một cung điện cũ kỹ, rộng thì rộng thật đấy, nhưng lại không có người ở.
“Tiểu Thiền, Uyển Nhi, mấy em lui xuống trước đi, một mình ta ở đây một lúc.”
“Nhưng…”
Tiểu Thiền và Uyển Nhi đều lộ vẻ mặt khó xử.
“Không sao, ta chỉ ở trong này, sẽ không chạy lung tung đâu.”
Hai người chỉ đành nghe theo.
“Vậy chúng em lui xuống trước, lát nữa sẽ đến đón tiểu thư.”
Tần Thời Dụ đuổi hai người đi vì muốn một mình yên tĩnh, thư giãn thần kinh đã căng thẳng mấy ngày, thuận tiện nghĩ xem nên trốn khỏi hôn sự mà tỷ tỷ tìm cho nàng như thế nào.
Nàng còn phải theo đuổi Mộ công tử nữa!

“Ai ở đó?”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, cắt ngang suy nghĩ của nàng, giọng nói ấy như cách nàng rất gần, Tần Thời Dụ vội vàng dừng động tác nhìn bốn xung quanh.
Nàng từ từ quay người, chỉ thấy một nam tử ở chỗ không xa từ từ bước đến.
Bước chân nam tử đó trầm ổn, càng ngày càng gần nàng, khi đứng vững trước mặt nàng, nàng mới nhìn rõ diện mạo của hắn.
Nam tử đối diện có gương mặt sắc bén, trong mắt có ánh sáng lạnh, đường nét khuôn mặt sắc sảo, trông rất lạnh lùng.
Chỉ là… Nhìn có hơi quen mắt.
“Ngươi là ai, sao lại tự tiện xông vào đây?”
Lúc này Tần Thời Dụ chỉ quan tâm đ ến việc nhìn mặt hắn, không hề nghe được hắn nói gì.
“Không nói?”
“Biết đây là đâu không?”
Lúc này Tần Thời Dụ mới hoàn hồn.
Có lẽ đối phương cũng là người có thân phận hiển hách, nàng không dám nói nhiều, cúi đầu liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, ta cũng chỉ không cẩn thận đi vào nơi này, ta đi ngay đây.”
Tần Thời Dụ vội vàng cất bước rời đi, nhưng lại sơ ý, không cẩn thận…
Giẫm trúng bàn chân của nam tử đó.
Thế nhưng nàng lại không phản ứng lại ngay lập tức, bàn chân cũng để mãi trên giày của nam tử đó, cho đến khi một giọng nói thấp lạnh rơi vào trong tai nàng.
“Ngươi còn muốn giẫm bao lâu nữa?”
Lúc này Tần Thời Dụ mới thu chân mình về.
“Xin lỗi, ta thật sự không cố ý…”
Tình hình trước mặt này, hay là, chạy lấy người?
Cho dù đối phương là người nào, chỉ cần không phải là Thánh thượng, vậy thì sẽ nể mặt tỷ tỷ nàng vài phần, có lẽ sẽ không làm gì nàng đâu.
Nàng bước về sau vài bước, khi đang chuẩn bị quay người thì lại cảm nhận được một lực đạo rõ ràng trên cổ tay mình.
“Chạy?”
“Lần trước làm bẩn y phục của ta, hôm nay lại giẫm bẩn giày của ta, hai món nợ này tính thế nào đây?”
Tần Thời Dụ nghe được câu này thì như sét đánh ngang tai.
Hóa ra người này là Thất vương gia đó!
Sao mình nhất thời lại không nhận ra hắn, còn cảm thấy hắn đẹp trai cơ chứ… Trốn đông trốn tây vẫn đụng mặt người này.
“Thất vương gia, người muốn thế nào…”
Thất vương gia mỉm cười.
Kỳ lạ, rõ ràng hắn đang cười, nhưng lại làm Tần Thời Dụ cảm thấy sởn gai ốc.
“Làm thế nào?”
“Ta đọc thoại bản ngôn tình nàng viết, xem ra nàng rất thích ta?”
“Vậy không bằng gả cho ta.”
Tần Thời Dụ:???
Hình như nàng đoán được gì đó rồi.
Chỉ có một khả năng, đó chính là hôm đó ở Mộ phủ, nàng tưởng người sau rèm là Mộ công tử, thật ra lại là Thất vương gia?
Càng tồi tệ hơn là, nàng còn lấy nhầm thơ tình, cầm thoại bản mà nàng viết theo?
Làm thế nào mới được đây…

Tần Thời Dụ chơi đến đây thì vứt điện thoại sang một bên.
“Trì Nghiên, anh qua đây cho em!”
Trì Nghiên nghe tiếng thì vội vàng chạy qua.
“Sao vậy em yêu?”
“Anh xem anh có còn là người không.” Tần Thời Dụ chỉ vào điện thoại bắt đầu lên án: “Em mới chơi vài ván đã phải gả cho người ta rồi? Thiết lập trò chơi của các anh không hợp lý!”
“Vợ à, trò chơi của người ta ban đầu đã được thiết kế như vậy, em đổ oan cho anh rồi.”
Trì Nghiên nói rồi ngừng lại, vẻ mặt hơi vi diệu: “Cưới trước yêu sau mãi mãi là số một.”
Tần Thời Dụ: ….
Xem ra dạo này Trì Nghiên học được cách lướt mạng rồi, còn biết sử dụng vài từ ngôn ngữ mạng nữa.
Trì Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô ở trong lòng.
“Hơn nữa không phải em đã đặt tên cho nữ chính là Tần Thời Dụ, nam chính là Trì Nghiên rồi sao, vậy chẳng phải là chúng ta lại kết hôn trong trò chơi một lần nữa sao?”
Hình như… Cũng có lý..



Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cá Không Ăn Muối Cá Ươn Truyện Cá Không Ăn Muối Cá Ươn Story 64: Ngoại Truyện 13
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...