Cả Giới Tu Tiên Xuyên Đến Làm Cấp Dưới Cho Ta

Chương 168: Ông tốt nhất nên trở về kiểm tra huyết thống một chút...


Cùng lúc đó, vài vị lãnh đạo được các ngôi sao vây quanh, tự nhiên cũng nhìn thấy Lục Trầm Sương đi đến.


Nghe thấy người ở bốn phía đều đang suy đoán thân phận của cô, nghĩ đến chắc chắn rất nhiều người chưa thấy qua cô, không nhận ra, phỏng chừng chỉ có số ít truyền thông là biết.


Vì thế đồng loạt đứng dậy muốn đi nghênh đón, tính toán cho cô giữ thể diện.


Làm vài vị lãnh đạo lớn nhất trong hội trường, nhất cử nhất động tự nhiên là vô cùng chịu sự chú ý của mọi người, nhìn thấy họ vội vã phải đi, các doanh nhân đến bắt chuyện nhạy bén ngửi được cái gì đó, vội vàng tránh ra vị trí.


Còn có người tương đối quen thuộc, liền trực tiếp hỏi một câu: “Có phải bà chủ Lục của Quy Nguyên đến rồi không?”


Lãnh đạo lớn cũng biết họ tò mò, liền gật gật đầu, ý bảo hướng Lục Trầm Sương: “Vị vừa mới đến kia.”


Vài tên phú thương vây quanh bên người các lãnh đạo nghe vậy, toàn bộ đều đưa ánh mắt hướng về phía cửa.


Trên thực tế khi hai người Lục Trầm Sương xuất hiện, liền đã hấp dẫn sự chú ý của toàn trường, lúc này trong lòng mọi người đều có suy đoán về thiếu nữ vừa mới đi vào kia.


Rốt cuộc khí chất của nữ sinh này là nổi bật nhất.


Chẳng qua tuổi tác đối phương dường như có chút quá trẻ tuổi, làm người ta nhất thời rất khó liên tưởng đến là ông chủ của một tập đoàn lớn như vậy, mọi người ở trước khi xác định cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, càng sẽ không tùy tiện đoạt ở phía trước lãnh đạo lớn đi lên bắt chuyện.


Mặc dù mọi người đã tránh ra vị trí, nhưng bởi vì địa vị của các lãnh đạo ở đây, người vây quanh bên người không ít, lại ở trung tâm nhất của phòng tiệc, muốn đi đến cửa còn có chút khoảng cách.


Ngược lại là Lục Dương Hoành ở góc trước họ một bước, đã đi đến trước mặt Lục Trầm Sương.


Lục Trầm Sương vừa vào cửa, thấy được hai vị hội viên Quy Nguyên quen thuộc, đang định đi chào hỏi thì đã bị Lục Dương Hoành ngăn lại, nhìn thấy hai vợ chồng quen thuộc, cô nhướng mi, đứng ở tại chỗ bất động.


Liền thấy Lục Dương Hoành vẻ mặt kinh hỉ tiến lên chào hỏi: “Sương Sương, là con hả Sương Sương, gần đây con sống thế nào? Bỏ nhà đi lâu như vậy cũng không gọi điện thoại hay nhắn cho ba một cái WeChat, ba gần đây vẫn luôn rất nhớ con.”


Ngữ khí hắn nhiệt liệt, hốc mắt rưng rưng, thoạt nhìn phảng phất thật là một người cha sau khi náo loạn mâu thuẫn với con gái mà hối hận.


Nhưng không đợi Lục Trầm Sương đáp lại, giây tiếp theo hắn đã nhìn về phía Tư Dã, dường như đang khắc chế cảm xúc của mình, lộ ra một nụ cười thân thiện: “Vị này chính là thiếu gia nhà họ Tư đi, ngài khỏe, ngài khỏe, tôi là ba của Sương Sương, đây là mẹ kế của con bé.”


Chu Thục Hà đến gần nhìn thấy độ rũ của chiếc váy mà Lục Trầm Sương mặc, cùng với thế cầm tay vừa nhìn đã rất đáng giá kia, trong lòng đã chua đến sủi bọt, nhưng đối với Tư Dã thì vẫn không dám làm càn.


Vội xây ra một nụ cười thân thiết của bậc trưởng bối: “Thiếu gia Tư khỏe, ngài và Sương Sương nhà chúng tôi là bạn bè đi? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngài lớn lên thật là tuấn tú lịch sự.”


Tư Dã không quen biết hai người này, chỉ nhíu mày, vẫn chưa phản ứng.


Biểu cảm trên mặt viết một cách rõ ràng: Người này là ai?


Nhưng vợ chồng nhà họ Lục hiển nhiên không để sự lạnh nhạt của hắn ở trong lòng, lại bắt đầu đánh bài tình cảm với Lục Trầm Sương, Lục Dương Hoành thậm chí bắt đầu quan tâm cô có tiền tiêu không, làm thế nào để chuyển tiền cho cô.


Lục Trầm Sương nhìn hai người này, biểu cảm lại có chút nghiền ngẫm.


Mở miệng đánh gãy họ diễn kịch: “Lục tiên sinh, tôi nhớ chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi mà.”


Những người ở bốn phía vốn đã chú ý họ, tức khắc tất cả đều yên tĩnh đi xuống, dựng thẳng tai lên.


Mà những người có suy đoán Lục Trầm Sương là ông chủ Quy Nguyên, thì đã thất vọng dời ánh mắt đi, đem ánh mắt hướng về phía những người phụ nữ trẻ tuổi khác cùng đi vào.


Đôi vợ chồng này vừa nhìn đã không phải là người có quyền thế gì, con gái tất nhiên không có khả năng là ông chủ Quy Nguyên.


Chỉ có một số ít người nhận ra Tư Dã biểu cảm bỗng nhiên trở nên vi diệu.


Sắc mặt Lục Dương Hoành cứng đờ, hắn tự nhiên đã nhận thấy những ánh mắt vi diệu ở bốn phía, nhưng chỉ tưởng là đang hóng chuyện, cảm thấy mặt có chút không chịu nổi.


Nhưng hắn rõ ràng mục đích của chính mình, nhìn đến Tư Dã bên cạnh, rất nhanh lại lộ ra một biểu cảm đau thương:


“Con vẫn còn trách ba vì chuyện trước đây sao? Là ba làm không đúng, nhưng ba con đâu có thù hằn nào qua đêm, những ngày con không ở ba rất nhớ con, hay là con dọn về ở đi, phòng của con vẫn luôn để dành cho con...”


“Không sao, những chuyện cũ này không cần nhắc lại nữa,” Lục Trầm Sương ngắt lời màn trình diễn của hắn, tầm mắt dừng lại ở trên chiếc túi quà trong tay Chu Thục Hà, ngữ khí đầy ý vị sâu xa, “Lục tiên sinh, ông tới tìm tôi, có chuyện gì sao?”


Lục Dương Hoành nghe được lời này, quả nhiên cho rằng cô đã nguyện ý giúp đỡ.


Hắn liền biết, đứa con gái lớn này vẫn mềm lòng.


Hắn lập tức nói lên việc trong nhà mình gần đây không dễ dàng, cùng việc nhấn mạnh rằng đã đưa ra quyết sách sai lầm vì tin vào lời gièm pha bị dẫn dắt, xin lỗi vì đã gây ra tổn thương cho Quy Nguyên Đại Lục.


“Ba càng muốn trong lòng không vượt qua được, cho nên đặc biệt đến đây, muốn đem món quà này tặng cho bà chủ Lục, không biết có thể nhờ thiếu gia Tư hỗ trợ giới thiệu một chút không?”


Lục Trầm Sương lập tức liếc mắt nhìn Tư Dã một cái.


Ma Tôn làm việc lâu ngày trong tay cô rất nhanh đã nhận được tin, phối hợp mở miệng: “Đây là cái gì?”


Lục Dương Hoành có chút chần chờ, nhưng nghĩ lại, thiếu gia Tư phỏng chừng là sợ họ cầm thứ gì đó không được mặt bàn, hắn dù sao cũng là người giới thiệu, không thể làm hắn quá xấu hổ.


Hắn vội vàng lấy cái hộp quà trong tay Chu Thục Hà, mở ra, đưa cho Lục Trầm Sương xem.


Đó là một đôi hoa tai phỉ thúy lấp lánh, cùng với dây chuyền cùng bộ, vô cùng lớn và là loại mà ngay cả người ngoại đạo như Lục Trầm Sương cũng nhìn ra được độ trong suốt rất tốt, dưới ánh đèn còn phản chiếu ra màu lửa mà chỉ có đá quý thượng đẳng mới có.


Lục Dương Hoành thật sự đã bỏ ra vốn gốc.


Lục Trầm Sương vừa nghĩ như vậy, trong đầu liền truyền đến tiếng kinh hô kích động của hệ thống.


Chết tiệt!



Lục Trầm Sương: “Ít lên mạng thôi.”


Cư nhiên ngay cả từ ngữ cửa miệng cũng học được.


Hệ thống tiếp tục nói: Đây là của hồi môn của mẹ cô... không đúng không đúng, là mẹ của nguyên thân! Ở trong sách có ghi chép đơn giản qua, giá trị vài ngàn vạn đâu! Quả thật là đồ đáng giá! Trước đó khi cô bỏ nhà đi tôi cũng chưa nhớ ra!


Hệ thống còn không quên khoác lác cho mình, để cho người phụ nữ cẩu này nói cô ta cảm kích không báo, nó tiếp theo phẫn nộ nói: Nhưng mà tôi không thể ngờ hắn lại thật sự không biết xấu hổ a, nhà họ Lục kề bên phá sản, cư nhiên lấy di vật của vợ trước ra để cứu nguy!


Lục Trầm Sương vừa nghe, bất động thanh sắc mà nâng đôi mắt lên, nhìn ánh mắt của Lục Dương Hoành càng thêm đầy ý vị sâu xa.


“Ông tính toán... vật quy về chủ cũ sao?”


Mấy chữ phía sau cô cắn tương đối nhẹ, Lục Dương Hoành phản ứng một chút mới nghe ra được là cái gì.


Nhưng không đợi hắn nếm ra là có ý tứ gì, lúc này, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy vài vị lãnh đạo đang đi về phía họ, đám đông ở bốn phía càng vì thế mà lùi ra sau tạo ra một khoảng trống.


Nhìn thấy đám người lãnh đạo chính phủ mặc vest đi giày da với khí thế bất phàm kia càng thêm đến gần, hắn không khỏi khẩn trương, trái tim kinh hoàng.


Ánh mắt theo bản năng tìm kiếm ở bốn phía, họ hướng về phía này đi đến, chẳng lẽ ông chủ Quy Nguyên ở gần đây?


Bằng không đám đại nhân vật này làm sao lại hướng về phía này đi đến?


Đang nghĩ ngợi, lại phát hiện đám đại lãnh đạo kia lập tức hướng về hắn đi tới, cũng ở khi đến trước mặt hắn thì lần lượt dừng bước.


Xong rồi, là đến tìm mình??


Lục Dương Hoành trong lúc nhất thời khẩn trương đến tay đổ mồ hôi, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, chẳng lẽ họ đã nhận ra mình là người bị chính phủ điểm tên?


Sợ hắn xuất hiện sẽ gây ra sự bất mãn của tổng giám đốc Quy Nguyên, cho nên muốn mời hắn đi ra ngoài?


Nhưng không nên a, nhiều doanh nghiệp như vậy, hắn tổng sẽ không xui xẻo đến mức cô đơn bị các lãnh đạo ghi nhớ chứ?


Nếu chỉ có một người thì hắn còn có thể lý giải, một đám đại lãnh đạo sao có thể đặt hắn cái hạt gạo tạp nham này vào mắt?


Lại còn đặc biệt đi đến vì hắn!


Không rõ nguyên do mà khẩn trương đến đổ mồ hôi, nhưng hắn vẫn theo bản năng lộ ra một khuôn mặt tươi cười lấy lòng: “Các vị lãnh đạo...”


Đang định thử thăm dò một chút, lại thấy vài vị lãnh đạo xem cũng không xem mình một cái.


Dẫn đầu là Sử Học Khôn và vị lãnh đạo Tô của ban tổ chức, đã quay đầu hướng về phía Lục Trầm Sương, nóng bỏng mở miệng: “Bà chủ Lục, ngài đã đến rồi a!”


“Hoan nghênh hoan nghênh! Sự có mặt của ngài là vinh hạnh của hội chiêu thương XX chúng tôi!”


Nói, họ từng người bắt đầu tiến lên bắt tay cùng Lục Trầm Sương, cũng nói một vài lời hỏi han.


Lục Trầm Sương cũng một chút không lúng túng, thái độ không nóng không lạnh, phảng phất những điều này đều là lẽ dĩ nhiên, thậm chí đã thành thói quen.


Cô thần sắc tự nhiên cùng đám đại lãnh đạo có chức vị cực cao này trò chuyện, ngữ tốc bình ổn, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, chỉ có lễ phép xã giao đơn giản.


Thậm chí so với những phú thương khác trong hội trường vừa rồi nhiệt tình bắt chuyện với lãnh đạo, có vẻ còn có chút lạnh nhạt.


Nhưng sự lạnh nhạt như vậy, các lãnh đạo trước mặt lại một chút không để ý, phảng phất cảm thấy đây là điều nên có, trên biểu cảm không có một chút không vui, còn vô cùng vui vẻ.


“Hạng mục hiện giờ của Quy Nguyên Đại Lục quả thật là càng làm càng lớn, nghe nói các vị còn tính toán xuất phẩm vòng tay bảo vệ cầm tay, cùng với trận pháp bảo vệ chuyên dụng cho kiến trúc, không biết lô hàng đầu tiên khi nào có thể ra tay?”


“Đến lúc đó bà chủ Lục cũng đừng quên bộ XX của tỉnh Hà chúng tôi a.”


“Tỉnh Vân chúng tôi cũng rất cần trà sữa của các vị.”


Đợi mọi người hỏi han xong một cách ngắn gọn, Sử Học Khôn lúc này mới đặt tầm mắt ở trên người vợ chồng nhà họ Lục bị bỏ quên hoàn toàn ở bên cạnh.


“Hai vị này là?”


Người khác không quen biết, nhưng đối với tư liệu của Lục Trầm Sương rõ như lòng bàn tay Sử Học Khôn, đương nhiên biết là đôi vợ chồng kia của nhà họ Lục.


Lúc này là cố ý điểm ra.


Bên cạnh quả nhiên lập tức có cấp dưới phối hợp: “Ngài là gặp phải phiền toái gì sao?”


Một đám người tức khắc ánh mắt không vui nhìn về phía vợ chồng nhà họ Lục.


Mà vợ chồng nhà họ Lục đã trở thành tiêu điểm, lúc này đại não đã hoàn toàn đứng máy, đầu giống như bị một chiếc búa đập vào, căn bản không kịp đối với tầm mắt của họ mà phản ứng lại.


Đầu óc đầy những lời họ vừa mới nói với Lục Trầm Sương...


“S.. sao lại...”


Chu Thục Hà là người đầu tiên không chịu nổi, nhìn nhìn vài vị lãnh đạo trước mặt, lại nhìn nhìn thiếu nữ vẻ mặt bình tĩnh, theo bản năng chỉ vào cô mở miệng, “Từ từ, con chẳng lẽ là... Con sao lại là...”


Lục Dương Hoành trong tay còn đang nắm hộp quà, cả người lại giống như bị sét đánh, ngây ra đứng ở tại chỗ.


“Sương Sương...”


Cô chính là ông chủ của Quy Nguyên Đại Lục?


Trong khoảnh khắc đó rất nhiều chi tiết đều ở trong đầu kéo tơ lột kén hiện lên, đúng vậy, cùng họ Lục, lại là một người phụ nữ trẻ tuổi hai mươi xuất đầu, hắn làm sao vẫn luôn không đoán được chứ?



Nhưng Lục Trầm Sương cũng không có cho hắn cơ hội phản ứng.


“Không có việc gì, một chút chuyện riêng thôi.”


Ngữ khí nhẹ nhàng trầm ổn của thiếu nữ vang lên, lời này là nói với Sử Học Khôn, sau đó cô mới quay đầu đặt ánh mắt ở trên người vợ chồng nhà họ Lục, đối mặt với sắc mặt không chút nào che giấu sự khiếp sợ của hai người.


Vươn tay: “Muốn tặng cho tôi phải không?”


Lời này một câu bừng tỉnh người trong mộng.


Lục Dương Hoành theo bản năng mở miệng: “Sương Sương, con chính là tổng giám đốc của Quy Nguyên Đại Lục?”


Sự tình đã không cần nói thêm, những người hóng chuyện ở gần đó đều đã hiểu rõ, mặc dù không rõ chân tướng cũng đoán được quan hệ của họ không tốt.


Vì thế, sau khi Lục Trầm Sương lấy đi món quà, dưới sự dẫn đầu của vài vị lãnh đạo, một đám các doanh nhân có uy tín danh dự liền vây lên.


Từng người bắt đầu bắt chuyện cùng Lục Trầm Sương, phảng phất có sự ăn ý mà cố tình làm lơ sự tồn tại của vợ chồng nhà họ Lục, không có chút chậm trễ, liền đã chen họ vào trong một góc.


Toàn bộ quá trình không có người nào lại xem họ một cái.


Lúc tiệc bắt đầu, mấy công ty mà Lục Dương Hoành đã nỗ lực kết giao, cũng tất cả đều cách rất xa.


Thậm chí còn có người trực tiếp móc điện thoại ra, xóa WeChat, hoặc là đem danh thiếp họ vừa phát đi nhanh chóng cầm đi thùng rác ở góc vứt bỏ.


Như là đang tránh né một cái dịch bệnh virus nào đó.


Không có chút chậm trễ, bên cạnh vợ chồng nhà họ Lục bị chen ở góc liền hình thành một khoảng không, trong phạm vi hai mét không có bất luận kẻ nào muốn đến gần.


Mà hai người Lục Trầm Sương và Tư Dã ở gần cửa lớn, lại được bao quanh vây kín.


Lục Dương Hoành cùng Chu Thục Hà nhận thấy được không khí bốn phía, sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy, nhưng cũng căn bản không để ý nhiều như vậy.


Chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.


Chu Thục Hà càng nắm chặt cánh tay Lục Dương Hoành, giọng nói run rẩy liên tục: “Sao có thể, sao có thể...”


“Con bé làm thế nào làm được?”


“Mới ngắn ngủn chưa đến hai năm a, con bé sao lại là tổng giám đốc của Quy Nguyên Đại Lục?”


Theo họ biết, Quy Nguyên Đại Lục chính là doanh nghiệp được quốc gia coi trọng nhất, vẫn là công ty khoa học kỹ thuật số một của trong nước.


Đặc biệt là lần cứu tế này đã phát huy lực lượng quan trọng nhất, các ngành các nghề đều có thể nhìn ra tầm quan trọng của họ.


Sự coi trọng của quốc gia đối với họ cũng là có thể thấy được bằng mắt thường.


Sau này khẳng định là một doanh nghiệp vô cùng lợi hại... không, hiện tại là đã rồi, thậm chí giả sử có thời gian, nhất định sẽ trưởng thành giống như nhà họ Tư thậm chí vượt qua sự tồn tại của nhà họ Tư.


Mà một quái vật khổng lồ như vậy, cư nhiên... là Lục Trầm Sương sáng lập?


Nhìn thiếu nữ lúc này đang bị các lãnh đạo và các doanh nhân đứng đầu vây quanh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt của đối phương trước sau đều nhàn nhạt, lộ ra sự bình tĩnh thong dong đã quen với tất cả, là một loại khí chất thượng vị giả trời sinh.


Trong ánh mắt tràn ngập sự trầm ổn hoàn toàn không thuộc về tuổi tác này.


Khoảnh khắc đó, Lục Dương Hoành cảm thấy vô cùng xa lạ, giống như chưa từng nhận thức cô con gái này.


Cái người con gái ruột này vì sau khi tổ chức gia đình mới, liền vẫn luôn không được hắn coi trọng, dẫn đến sau này mâu thuẫn càng thêm kịch liệt mà bỏ nhà đi, bị hắn mịt mờ vứt bỏ, sau khi rời nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Hắn hoảng hốt, như là bị đòn nghiêm trọng, một câu cũng không nói nên lời.


Chỉ có tay nắm chặt cánh tay Chu Thục Hà, khắc chế nội tâm đem ánh mắt quét về phía bốn phía, giọng nói đều trở nên khàn khàn: “Chúng ta bây giờ phải làm sao?”


Chuyện đến nước này, nơi nào còn có chuyện không nghĩ rõ được.


Việc họ trước đó không rõ nguyên do mà bị giới phú thương của Hải Thị và Tô Thành xa lánh đều không phải là ảo giác...


Là vì những người đó, đều biết hắn và Lục Trầm Sương đã cãi nhau, cho nên quyết đoán lựa chọn rời xa, để lấy lòng Quy Nguyên Đại Lục.


Mà chính phủ không có khả năng không biết quan hệ của hắn và Lục Trầm Sương, lại vẫn như cũ đem nhà họ Lục lên danh sách bị điểm tên, sớm đã thuyết minh thái độ của Lục Trầm Sương đối với hắn...


Nghĩ đến việc mình trước đó liên tiếp cầu Quy Nguyên Đại Lục hợp tác thì bị từ chối, cả nhà không thể hiểu được mà không có cách nào mua sắm bất cứ sản phẩm nào của Quy Nguyên Đại Lục, bản thân mình sau đó còn không biết sống chết mà tham dự vây công Quy Nguyên Đại Lục...


Lục Dương Hoành hiện tại chỉ muốn tự đâm chết mình.


“Cầu xin con bé, con bé chính là con gái ruột của ông!”


Một bên Chu Thục Hà lại đột nhiên phản ứng lại, bà ánh mắt sáng lên, nhìn Lục Trầm Sương đang bị các loại đại lão vây quanh.


“Tuy rằng chúng ta cùng con bé có chút hiềm khích, nhưng khi con bé ở nhà họ Lục chúng ta chi phí ăn mặc cũng không bạc đãi qua con bé, nói như thế nào con bé cũng là con gái ruột của ông, nào có chuyện không thể vượt qua được với ba ruột mình?”


“Ba con không có thù hằn nào qua đêm, oán khí trong lòng con bé khẳng định có, nhưng dỗ dành thì sẽ tốt thôi!”


Lục Dương Hoành vốn dĩ đều lâm vào tuyệt vọng, nghe được bà nói, trong lòng không cấm mà vừa động.


Đúng rồi, Lục Trầm Sương lại thế nào cũng là con gái ruột của hắn.


Điều này không phải tốt hơn rất nhiều so với ông chủ Quy Nguyên là người xa lạ sao?



Một khi hắn có thể dỗ dành cô hóa giải những điều không vui này, hắn liền nhảy trở thành ba của tổng giám đốc Quy Nguyên Đại Lục, còn có cái gì không có khả năng??


Đến lúc đó nhà họ Lục đừng nói là xoay người, thậm chí có thể nhờ vào việc hợp tác chặt chẽ cùng Quy Nguyên Đại Lục, trực tiếp tấn chức đến giới thượng lưu đứng đầu Hoa Quốc! Trở thành hào môn số một số hai!


Từ xưa đến nay gia tộc sản nghiệp một kéo mười, chỉ cần có một cái đi lên, những người thân thích khác đều được thơm lây, ví dụ như người thân thích nhà họ Tư mở công ty cũng đều được kéo đến top 500, đám người thân thích kia càng là nhân vật nổi tiếng trong chính trường.


Huống chi đây còn không phải là thân thích, Lục Trầm Sương vẫn là con gái ruột của hắn!


Lục Dương Hoành bình tĩnh nhìn chằm chằm thiếu nữ ở trong sân, trong ánh mắt lại lần nữa phát ra quang mang: “Bà nói không sai, con bé là con gái ruột của tôi! Chúng ta còn có cơ hội!”


“Nhưng chúng ta dùng di vật của mẹ con bé để tặng con bé có hay không...”


“Dù sao con bé không biết! Chuyện này bà phải ngậm trong bụng cho tôi!”


Hai người trong góc một lần nữa bùng cháy dã tâm, thậm chí mơ ước leo lên được cây đại thụ Quy Nguyên Đại Lục này, Lục Trầm Sương vẫn chưa hay biết.


Toàn bộ phòng tiệc cũng không có người để ý đến họ.


Ở sau khi thân phận Lục Trầm Sương bị vạch trần, cô nghiễm nhiên đã trở thành trung tâm của toàn bộ bữa tiệc, bị các loại lãnh đạo và các doanh nhân nổi danh vây quanh.


Các loại cùng cô trao đổi danh thiếp hoặc phương thức liên hệ, trao đổi về phương hướng hợp tác trong tương lai, cùng kế hoạch thương nghiệp của Quy Nguyên Đại Lục.


Các phóng viên cũng không cam lòng yếu thế, những người đã có được vé vào cửa đều ở bên cạnh giơ camera lên, tận dụng mọi thứ để chụp lại cảnh tượng này.


Ở đây không thể phát sóng trực tiếp, nhưng không ảnh hưởng họ lập tức đem tin tức truyền bá đi ra ngoài, có được tin tức trực tiếp về ông chủ Quy Nguyên, sẽ đạt được lưu lượng rất lớn!


Huống chi, nữ ông chủ Quy Nguyên này lại còn lớn lên trẻ trung xinh đẹp như thế, hoàn toàn là kiểu hình mà người trẻ tuổi đương đại thích nhất a!


Họ đều có thể nghĩ đến, khuôn mặt này xứng với thân phận này mà đăng lên trên mạng, sẽ có bao nhiêu người ủng hộ cô làm nữ thần mới!


Mà những người không lấy được vé vào cửa, cũng ở lúc họ vây quanh Lục Trầm Sương, ở ngoài cửa sổ sát đất dùng đại pháo ống kính dài, chụp lại cảnh tượng này.


Lục Trầm Sương đối với loại xã giao làm ăn này cũng không xa lạ, thậm chí vô cùng thích ứng, cô phảng phất trời sinh chính là phải làm nhà tư bản, cho dù xuyên đến giới Tu Chân mấy ngàn năm đều không đổi được bản tính của cô.


Cô rất nhanh đã thành thạo ở trong trường hợp này.


Bất quá điều phiền não duy nhất chính là...


Không ít người ở đây nghe nói cô muốn đến, hơn nữa đã biết giới tính của cô sau, đều đặc biệt mang theo một ít nam sinh trẻ trung xinh đẹp.


Có rất nhiều là tiểu bối có quan hệ trong nhà lớn lên xuất sắc nhất trong tộc, có người dứt khoát mang theo nam minh tinh có quan hệ lợi ích, trong đó còn không thiếu có tiểu bối trong nhà liền đang làm minh tinh, từ 16 tuổi đến 35 tuổi đều có, tất cả đều là đàn ông chất lượng tốt.


Thậm chí còn có hai ba người là minh tinh lưu lượng của nhóm nhạc nam đã ra mắt, vóc dáng diện mạo đều không thể bắt bẻ, dưới sự bày mưu đặt kế của trưởng bối, rất có lễ phép đi lên để mời cô uống rượu.


Tuy rằng mọi người ở khi nhìn thấy khuôn mặt kia của Tư Dã thì liền cảm giác không quá có hy vọng, nhưng họ cũng hồi tưởng, vạn nhất người ta không phải loại quan hệ kia thì sao, lại vừa lúc đụng phải Lục Trầm Sương thích chính là mẫu người nhà họ thì sao!


Để cùng cô giao hảo, mọi người cũng là không tiếc dùng hết tất cả sức lực và thủ đoạn, cho dù có một đường khả năng đều sẽ không bỏ qua!


Nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù không được coi trọng cũng không lỗ a, xoát được một mặt quen cũng rất tốt, về sau có cơ hội hợp tác!


Tất cả các nam sinh và người dẫn họ đến đây đều là nghĩ như vậy, chỉ có thể nói, con người một khi nắm giữ đủ nhiều quyền thế địa vị, thì liền có rất nhiều các loại người khác giới xinh đẹp muốn leo lên.


Tư Dã ngay từ đầu còn chưa phát hiện động tĩnh của những người này, mãi đến khi đến người thứ tư...


Sắc mặt của hắn rốt cuộc âm trầm đi xuống, toàn thân bắt đầu tản ra lệ khí nồng đậm, còn có vài phần ma khí đang tàn sát bừa bãi ở trong ánh mắt, như là tùy thời đều muốn ra tay giết chóc.


Điều này trong lúc nhất thời thật sự đã dọa lui không ít người muốn đi lên tiếp cận, nhưng cũng có những người không sợ hãi nhà họ Tư, vẫn là muốn đi lên.


Lục Trầm Sương sợ hắn thật sự không chịu nổi, vội vàng duỗi tay ở trong lòng bàn tay hắn nhéo nhéo.


Mọi người nhận thấy được động tác hết sức thân mật của họ, có người lập tức làm tiểu bối trong nhà lùi về sau, lần này, những người nam giới trẻ tuổi chen lên cuối cùng cũng ít đi một chút.


Cũng không biết là cô an ủi có tác dụng, hay là những người đó đã lùi bước, làm cho khí chất làm người ta sợ hãi trên người Ma Tôn cuối cùng cũng giảm bớt không ít, bất quá hắn đứng ở bên cạnh Lục Trầm Sương, một khuôn mặt tuấn mỹ không giống nhân loại như cũ âm u khó coi, làm người nhìn liền nghĩ đến những con quỷ trong địa ngục Cửu U.


Lục Trầm Sương tuy rằng phiền não ứng phó tình huống này, nhưng lại vô cùng vui với việc xã giao: Cả đêm xuống có thể ký được mấy chục đơn đặt hàng cho tập đoàn, trách không được những thương nhân đó đều yêu thích tham gia tiệc rượu như vậy!


Nơi này tất cả đều là những khách hàng lớn tiềm năng hợp tác a!


Đều là một đám doanh nhân có tiếng tăm lừng lẫy trong nước!


Trừ những kẻ du thủ du thực như nhà họ Lục ra, những người đến tham gia không có một ai đơn giản!


Cho dù vì sản lượng của Quy Nguyên quá thấp, không phải ai cũng có thể lập tức hợp tác với họ, nhưng cơ bản tất cả những phú thương đưa danh thiếp tính cả người nhà của họ, đều ở chỗ Lục Trầm Sương mở thẻ hội viên cao cấp nhất của Quy Nguyên Đại Lục.


Trừ việc kéo gần quan hệ, càng là vì biết hội viên Quy Nguyên có thể hưởng thụ nhiều lợi ích hơn của tập đoàn, trước đó họ không thêm là vì không yên tâm, nhưng hiện tại có quốc gia đảm bảo, mọi người hận không thể nhanh chóng xin vào.


Cô trực tiếp làm cho trợ lý được chính phủ phái tới đăng ký cho cô.


Một trường hợp quan trọng như vậy, nhà họ Tư tự nhiên cũng đến để giữ thể diện cho Lục Trầm Sương.


Tư Minh Xuyên mang theo lão quản gia ở hiện trường, vì người quá đông nên không có đi lên quấy rầy, mặc dù như thế, nhưng lực chú ý của hắn vẫn luôn ở bên này.


Xem cậu con trai mình ở bên cạnh tản ra mùi dấm nồng đậm, thậm chí bắt đầu ảnh hưởng đến xã giao thương nghiệp bên kia của Lục Trầm Sương, Tư Minh Xuyên tức khắc mí mắt giật giật.


Chỉ cảm thấy không mắt để nhìn.


Hắn đưa mắt ra hiệu cho lão quản gia.



Lục Trầm Sương cũng cảm thấy nếu Tư Dã lại tiếp tục ở lại, sợ là sẽ nổ tung mất.


Cô cũng không dám đánh cược sự hung bạo của Ma Tôn.


Thỉnh thoảng trêu chọc hắn thì còn được, chọc giận thì sẽ xong đời, huống hồ nơi này một đám đại nhân vật.


Cô nhìn về phía Tư Dã: “Bên tôi còn cần một lát, anh cùng quản gia đi về trước nhé?”


Tư Dã không nhúc nhích, tay nắm chặt lấy tay cô, cánh môi mím lại, phảng phất như đang đề phòng cái loại hồng thủy mãnh thú nào đó.


Lục Trầm Sương nhếch khóe môi lên, một bộ dáng bất đắc dĩ, nhón chân đến đè lại gáy hắn, hôn một cái lên môi hắn.


“Được rồi được rồi, anh đi về trước đợi em, giúp em đặt đồ ăn khuya.”


Giọng nói mềm mại của thiếu nữ cùng với hương thơm ập tới, ở bên tai là sự mềm mại mà chỉ có hắn có thể nghe được, Tư Dã nắm tay cô không khỏi căng chặt.


Loại hành vi tuyên bố chủ quyền này quả nhiên làm sắc mặt hắn đẹp hơn không ít.


Cuối cùng hắn vẫn là rầu rĩ “Ừm” một tiếng.


Sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn lướt qua mọi người ở đó, đặc biệt là mấy nam minh tinh kia, lúc này mới xoay người, đi theo Tư Minh Xuyên và lão quản gia.


Lục Trầm Sương mãi cho đến khi tan họp vào 10 giờ tối, lúc này mới cùng mọi người lần lượt rời đi, chuyến này thu hoạch được đầy phong phú, đơn đặt hàng truyền tới tổng bộ công ty bên kia, mấy vị trưởng lão bộ phận lớn đều vui đến nở hoa.


Đặc biệt là trưởng lão Vân, cái bóp cổ tay kia của ông thở dài, hối hận không có đi theo cùng nhau đến tham gia.


Bất quá trưởng lão Vân hiện tại đã trăm công ngàn việc, còn phải hỗ trợ theo dõi công trình hợp tác bên phía chính phủ, thân là kiếm tu thâm niên càng bị trung tâm nghiên cứu phát minh phi kiếm thay phiên hỏi chuyện, căn bản không thể phân thân.


Sau khi kết thúc, Lục Trầm Sương cùng vài vị lãnh đạo từ biệt.


Đi đến bên ngoài đang định lên xe, lại nghe thấy tiếng của Lục Dương Hoành: “Sương Sương!”


Nguyên lai là vợ chồng nhà họ Lục, hai người bị lơ là cả buổi tiệc cư nhiên còn chưa rời đi!


Lúc này đang từ góc đi về phía cô, mặc dù lúc này đã là đầu thu, nhưng mấy ngày nay trời mưa, mặc lễ phục dạ hội họ vẫn có chút mỏng manh, Lục Dương Hoành tuổi lớn bị lạnh đến sắc mặt hơi trắng, Chu Thục Hà càng đang hít nước mũi.


Trông một người so với một người đáng thương hơn.


Đương nhiên, cũng có thể là cố ý tạo ra tư thế này.


Lục Trầm Sương dừng lại bước chân, ánh mắt lạnh nhạt: “Còn có chuyện gì sao? Lục tiên sinh và Lục phu nhân.”


Cái tiếng Lục phu nhân này của cô vừa ra khỏi miệng, biểu cảm của Chu Thục Hà đều cứng lại một chút.


Cô hiện tại là thật hối hận trước kia đối xử với Lục Trầm Sương không tốt như vậy, chỉ ở lúc Lục Dương Hoành ở đó thì duy trì sự thân thiện trên bề mặt, sau lưng thường xuyên nương Chu Vũ Thanh để cản trở cô, sợ cô chia cắt đi tài sản lẽ ra nên thuộc về con trai mình.


Phàm là lúc đó mình vừa mới gả vào nhà họ Lục thì thông minh một chút, đối với đứa trẻ nhỏ thiếu tình yêu thương, vừa mất mẹ, ba thì không quan tâm này tốt hơn một chút, cô ta tất nhiên sẽ khăng khăng một mực xem cô là mẹ ruột thật sự, hiện tại không chừng là địa vị gì...


Cho dù bị cô chia đi một ít cổ phần nhà họ Lục thì sao đâu, nơi nào so được với doanh thu của Quy Nguyên Đại Lục như vậy!


Nghĩ đến đây, cô không cấm mà hốc mắt ướt át: “Sương Sương, dì xin lỗi, trước kia dì không nên đối xử với con như vậy, dì đã biết sai rồi.”


Lời này thật ra có vài phần chân tình thật cảm.


Đương nhiên, Lục Trầm Sương tin rằng điều càng làm cho cô hối hận là thân phận hiện giờ của chính mình.


Rất nhanh Lục Dương Hoành cũng theo sau mở miệng: “Ba cũng biết sai rồi, Sương Sương, con tha thứ ba đi? Hiện tại người con ghét nhất là Vũ Thanh cũng không ở nhà ở, em trai đi học rồi, trong nhà đặc biệt không, chúng ta đều rất nhớ con.”


Hai vợ chồng đều là một phen nước mũi một phen nước mắt, trông vô cùng đáng thương, phảng phất thật lòng nhận sai.


Có khách khứa và lãnh đạo còn chưa rời đi đều theo bản năng dừng chân nhìn qua, vài tên phóng viên càng là cầm camera không biết có nên chụp hay không.


Nhưng rất nhanh đã bị trợ lý bên người Lục Trầm Sương ngăn lại tầm mắt.


Đối mặt lời cầu xin của vợ chồng nhà họ Lục, Lục Trầm Sương có vẻ vô cùng lạnh nhạt, cô đi giày cao gót nên chiều cao gần như Lục Dương Hoành, liếc qua ánh mắt lại mang theo ý vị từ trên cao nhìn xuống.


“Tôi nhớ rõ, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, vậy hiện tại hai vị đang diễn cái gì vậy?”


Sắc mặt Lục Dương Hoành trắng bệch, vội vàng đang định tiếp tục biện giải.


Liền nghe thấy cô mở miệng, giọng nói thong thả: “Các người đã trà trộn vào hội chiêu thương này như thế nào, xem ở việc đã ngàn dặm xa xôi đặc biệt đến đây để đưa di vật của mẹ tôi trả lại cho tôi, tôi sẽ coi như không biết.”


“Lần sau sẽ không lại có cơ hội xuất hiện ở trước mặt tôi.”


Nói xong, cô đã nhấc chân chuẩn bị lên xe.


Trước khi đi, cô nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại nói với Lục Dương Hoành một câu đầy ý vị sâu xa: “Đúng rồi, xem ở việc là lần cuối cùng gặp mặt, nhắc nhở ông tốt nhất nên đi làm xét nghiệm ADN cho cậu con trai bảo bối của ông.”


Đợi cô lên xe, tài xế vội vàng giúp cô đóng cửa xe.


Trợ lý thì nhìn thoáng qua họ, nói: “Không cần quấy rầy Lục tiểu thư.”


Lời này không phải là vì họ tốt mà nhắc nhở, mà là sợ họ gây thêm phiền phức cho Lục Trầm Sương, ảnh hưởng tâm trạng của cô.


Những người xung quanh lúc này cũng đã nghe rõ, vô cùng khiếp sợ.


“Nguyên lai món quà mà Lục Dương Hoành vừa phải đưa cho bà chủ Quy Nguyên, là của hồi môn của mẹ ruột bà chủ Lục a...”


“Cứu mạng, cái này cũng quá trộm mã*, ai cho hắn mặt a, đem di vật mẹ ruột người ta tặng cho người khác!” *(nguyên văn trảo mã, từ tiếng Trung chỉ sự thái quá, kịch tính, lố bịch)


Cả Giới Tu Tiên Xuyên Đến Làm Cấp Dưới Cho Ta
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cả Giới Tu Tiên Xuyên Đến Làm Cấp Dưới Cho Ta Truyện Cả Giới Tu Tiên Xuyên Đến Làm Cấp Dưới Cho Ta Story Chương 168: Ông tốt nhất nên trở về kiểm tra huyết thống một chút...
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...