Cả Đời Không Quên
Chương 59: Ngoại truyện. Mùa xuân ấm áp
"Hách Duy, Hách Duy... Em muốn ăn cái này." Cố An Mạt kéo Liên Hách Duy vào tiệm kem, nhìn những khay kem đầy màu sắc, người vốn không thích ăn kem như cô cũng chảy nước miếng.
"Được, em thích ăn vị gì?" Anh cười đầy cưng chiều hỏi.
Hai người kết hôn đã hơn một năm, nhưng tình cảm vẫn nồng cháy như hồi mới yêu. Công việc thường ngày của Liên Hách Duy vô cùng bề bộn, nhưng cuối tuần nhất định sẽ dành thời gian ở cùng cô.
"Sô-cô-la đen đi." Cố An Mạt không thích ăn quá ngọt, nghĩ sô-cô-la đen hơi đắng có thể dung hòa độ ngọt của kem.
"Cho một kem sô-cô-la đen." Liên Hách Duy hô lớn với chủ tiệm.
"Tôi... Tôi cũng mua một kem sô-cô-la đen." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh Cố An Mạt, cô quay đầu, bên cạnh là một dáng hình ngọt ngào, có vẻ nhỏ tuổi hơn cô một chút... Phụ nữ mang thai.
"Xin lỗi tiểu thư, kem sô-cô-la đen cuối cùng đã bán cho vị tiên sinh này rồi. Cô chọn vị khác được không?" Chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu các vị kem khác cho cô ấy.
"Vậy à..." Thai phụ nhỏ lộ vẻ thất vọng, tiếp tục nhìn mấy hương vị khác, có điều cô chỉ muốn ăn kem sô-cô-la đen thôi.
"Ngại quá, bởi vì các nguyên liệu đều được vận chuyển từ Ý bằng đường hàng không, cho nên mỗi ngày chỉ bán số lượng có hạn." Chủ tiệm đưa kem cho Liên Hách Duy. Nhìn dáng vẻ buồn bã của thai phụ nhỏ, chủ tiệm cũng cảm thấy không đành lòng.
"Phần kem này đưa cô ấy đi, để tôi chọn sang vị khác." Cố An Mạt nhìn về phía Liên Hách Duy, thấy anh gật đầu, liền đưa kem cho thai phụ nhỏ: "Cho cô này, người ta nói mẹ muốn ăn chính là cục cưng trong bụng muốn ăn." Cô cười rạng rỡ, đáy mắt lộ ra chút hâm mộ.
"Không không không... Đây là cô mua, tôi không thể nhận được." Thai phụ nhỏ đẩy kem lại, sao cô có thể lấy chứ.
"Hồ Âm!" Một người đàn ông cao lớn đi nhanh đến bên cạnh thai phụ nhỏ, nhíu mày nghiêm nghị: "Không phải đã bảo em đứng tại chỗ chờ anh sao?" Từ phòng vệ sinh đi ra không thấy cô đâu, anh đã toát mồ hôi lạnh.
"... Em xin lỗi, tự nhiên em muốn ăn kem..." Lam Hồ Âm chép miệng, ngoan ngoãn nhận lỗi.
"Em quên bác sĩ dặn gì rồi à?" Cô ấy lại còn muốn ăn kem! Người đàn ông càng nhíu chặt lông mày, lơ là cô một giây là có chuyện ngay.
"... Nhưng em muốn ăn mà..." Dáng vẻ đáng thương của cô khiến người ta đau lòng, ai bảo phụ nữ có thai chính là như vậy!
Huệ Tư Nhiêu hiểu rõ đây là kế sách mềm mỏng của ai kia, cô càng lúc càng biết cách làm nũng trước sự nghiêm khắc của anh. Còn anh, đúng, chính là dễ mềm lòng, "Chỉ ăn một chút thôi đấy."
"Cô cầm lấy đi, đừng khách sáo. Ăn một chút, phụ nữ có thai không được ăn đồ ăn mình muốn sẽ rất khó chịu." Cố An Mạt thừa dịp ấn kem vào tay Lam Hồ Âm. Người đàn ông trước mặt có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng cô lại cảm nhận sâu sắc rằng anh ta rất yêu thương và trân trọng vợ mình.
Giống như Liên Hách Duy đối với cô.
"Vậy... Vậy cảm ơn cô..." Lam Hồ Âm nhìn về phía Huệ Tư Nhiêu: "Tư Nhiêu, em không mang tiền..."
"Không cần không cần, đây là quà cho em bé, mong bé luôn luôn khỏe mạnh." Cố An Mạt cuống quýt xua xua tay, cảm giác được làm mẹ chắc hẳn rất hạnh phúc?
"Cảm ơn." Lam Hồ Âm cười ngọt ngào. Dù mới là lần đầu gặp, nhưng cô thực sự thích cô gái trước mặt, thiện lương, dịu dàng, hơn nữa, cô ấy còn tặng cô thứ tốt nhất, cũng là thứ cô mong muốn nhất.
Cố An Mạt cũng có cảm giác tương tự, cô thích Lam Hồ Âm, thích sự ngây thơ hồn nhiên không cần che giấu của cô ấy.
Huệ Tư Nhiêu và Liên Hách Duy nhìn nhau, hai người cùng lúc gật đầu.
"Hách Duy, họ thật sự rất đẹp đôi..." Rời khỏi tiệm kem, Cố An Mạt không nhịn được tán dương. Hình ảnh tuấn nam mỹ quả thực luôn luôn bổ mắt.
Liên Hách Duy cúi đầu bận rộn với chiếc di động, nghe thấy lời cô không khỏi mỉm cười: "An Mạt, họ có xứng thế nào cũng chỉ xếp sau chúng ta thôi." Trong lòng anh, anh và An Mạt mới là tuyệt xứng.
Cố An Mạt hơi đỏ mặt, người đàn ông này, lúc nào cũng có thể dùng cái dáng vẻ tự phụ ấy nói ra mấy câu khiến cô mặt đỏ tim đập.
"Đi thôi, về nhà sắp xếp hành lý." Liên Hách Duy cất di động, ôm lấy cô gái nhỏ bên cạnh vào lòng.
"Hả?" Cái gì? Thứ lỗi cho cô vì không thể theo kịp tư duy nhảy cóc của anh.
"Không phải em muốn ăn kem ư? Anh vừa đặt vé đi Ý." Nguyện vọng nhỏ bé này của bà xã, sao anh có thể không thỏa mãn.
Trong sự kinh ngạc của Cố An Mạt, hai người bắt đầu hành trình đến nước Ý.
Nhưng chuyến đi này không kéo dài quá lâu, bởi vì sau khi tới đây, cô lại bắt đầu nhớ đồ ăn Trung Quốc.
Trong vài ngày ở Ý, cuối cùng Cố An Mạt cũng phát hiện ra sự thay đổi của mình.
Đầu tiên là khẩu vị của cô bắt đầu thay đổi. Những món trước đây cô không thích ăn, đột nhiên lại thèm kinh khủng. Còn những món trước đây thích ăn, bây giờ lại không hứng thú lắm.
Thứ hai là cơ thể uể oải. Cô không phải là một kẻ lười biếng, nhưng gần đây luôn cảm thấy cả người mệt mỏi, thời gian ngủ cũng nhiều hơn lúc trước.
Cuối cùng, cô quên không tính chu kỳ kinh nguyệt, tháng này đã chậm... Ba ngày.
Ba ngày không phải nhiều, nhưng lại khiến Cố An Mạt không khỏi có chút mong đợi. Đối với chuyện bầu bí, cô và Liên Hách Duy đều thống nhất để thuận theo tự nhiên.
Có điều đã hơn một năm, ngay cả khi không sử dụng các biện pháp phòng tránh nhưng cô vẫn chưa mang bầu, khiến cô không thể không lo lắng. Chu kỳ của cô không đều, kinh nguyệt cũng ít... Vậy nên cô đã đến gặp bác sĩ, mặc dù bác sĩ nói không có vấn đề, nhưng cô vẫn không yên lòng.
Còn lần này... Cô hy vọng sẽ là tin tốt.
Sau khi về nước, Cố An Mạt lập tức đến bệnh viện kiểm tra. Cô không nói với Liên Hách Duy, không muốn để cả hai cùng thất vọng.
Trong khoảnh khắc cầm trên tay phiếu kết quả, cô vui mừng đến không cầm được nước mắt. Lần đầu tiên cô mặc kệ thời gian, không quan tâm Liên Hách Duy có đang bận việc hay đang họp không, trực tiếp gọi điện cho anh.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, "An Mạt..." Liên Hách Duy cầm di động, từ phòng họp đi ra ngoài.
Giọng nói cưng chiều của anh truyền tới qua điện thoại, khiến cô không khỏi khóc nấc lên.
Liên Hách Duy vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi: "An Mạt, sao vậy? Có chuyện gì? Em đang ở đâu?"
"... Em, ở bệnh viện..." Cô nghẹn ngào đáp, chỉ nghe rõ câu hỏi cuối của anh.
"Sao vậy An Mạt? Đừng sợ, anh đến ngay đây!" Vừa nói, anh vừa bước nhanh vào thang máy, thỉnh thoảng lại khẽ an ủi cô: "Không sao đâu An Mạt, mọi chuyện đều có anh đây..."
"Hách Duy... Em, mang thai..." Cố An Mạt lúc này mới để ý lời nói của mình đã khiến anh hiểu lầm. Cô vừa khóc vừa cười, thông báo với anh tin vui này.
Im lặng vài giây, ngay sau đó là vui sướng như điên."Anh đến ngay!" Ngữ điệu của Liên Hách Duy vô cùng kích động, anhchỉ muốn lập tức bay tới bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô.
"An Mạt..." Giữa đám đông qua lại trước cổng bệnh viện, Liên Hách Duy nhanh chóng nhìn thấy Cố An Mạt. Anh đi về phía cô, hành động đầu tiên anh nghĩ muốn làm trong suốt đoạn đường đến —— ôm lấy cô.
"... Hách Duy..." Rơi vào vòng ôm ấm áp của anh, cô lại bật khóc.
"Cảm ơn em An Mạt..." Anh hôn lên trán cô, "Bà xã, chúc mừng em từ ngày hôm nay đã thăng cấp thành mẹ Liên."
Cố An Mạt bị anh chọc cười, "Cũng chúc mừng anh, thăng cấp thành ba Liên."
Hai người ôm chặt lấy nhau, không ai chú ý tới cành cây khô hai bên đường sau mùa đông giá rét, lại bắt đầu đâm chồi non.
Mùa xuân của sinh mệnh mới, cuối cùng đã đến.
Cả Đời Không Quên