Cả Đời Không Quên
Chương 44: Dỗ em vào giấc ngủ
Lúc Cố An Mạt tỉnh lại đã quá giờ vào làm, người đàn ông nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ, chau mày, ôm cô rất chặt.
Những lời cô nói tối qua, có lẽ đã khiến anh cảm thấy bất an. Cô vươn tay, vuốt nhẹ giữa hai hàng lông mày anh.
Liên Hách Duy chậm rãi mở mắt, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô để trước miệng gặm gặm, "Em ngủ ngon không?"
Giọng điệu dịu dàng cưng chiều khiến trái tim Cố An Mạt tan chảy: "Còn anh?"
"Có làm em đau không?" Anh áp đầu cô vào ngực mình, khẽ hỏi bên tai cô. Đây là lần đầu tiên anh muốn cô đến mất kiểm soát như vậy, không hề tiết chế.
Cô lắc đầu, "Em cũng không muốn rời xa anh." Giọng nói nhẹ nhàng đầy kiên định.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô, "Để anh xem..." Dứt lời, tay anh với xuống giữa hai chân cô, hơi dùng sức, tách hai chân cô ra.
"... Không cần... Thật sự không đau mà..." Khuông mặt Cố An Mạt đỏ ửng, cô cũng vươn tay định ngăn anh lại.
"An Mạt ngoan, anh chỉ nhìn chút thôi..." Anh quả thực không có ý đồ gì khác, chỉ là muốn xác nhận mình có làm cô bị đau không.
Cô... Thật sự không có cách nào từ chối anh. Chỉ đành để mặc anh tiếp tục tách chân cô ra, sau đó thẹn thùng xem anh cúi đầu nhìn chăm chú nơi riêng tư của mình.
Liên Hách Duy nhìn hoa môi, màu đỏ tươi, quả nhiên đã sưng lên. Tự nhiên duỗi tay qua, xoa nhẹ xung quanh chỗ đó.
"Ư hừ... Hách Duy..." Chỉ sự đụng chạm nhỏ đã khiến cô kẹp chặt hai chân theo bản năng, cũng không nghĩ rằng hai cánh hoa đã vội ngậm lấy đầu ngón tay anh.
"Ưm a..." Cô không chịu được khẽ rên rỉ, cơ thể cực kỳ mẫn cảm, giữa hai chân lại chảy ra mật dịch ẩm ướt.
"An Mạt..." Anh bất đắc dĩ bật cười, vốn thầm nghĩ giúp cô mát xa một chút, kết quả cô lại dành cho anh phản ứng chân thật đáng yêu như vậy.
"... Hách Duy, cho em..." Cô cọ cọ cái đầu nhỏ vào ngực anh, chỉ cảm thấy ngứa ngáy, dưới thân trống rỗng khó chịu.
"Em chịu được không?" Làm sao anh có thể từ chối một yêu cầu tuyệt vời như vậy, chỉ là lo cơ thể cô không chịu nổi.
"... Có thể... A... A..." Vừa dứt lời, dưới thân đã được lấp đầy bởi vật nam tính to lớn, Cố An Mạt không ngừng rên rỉ, tự giác quấn hai chân quanh thắt lưng anh.
"An Mạt, bên trong em rất ẩm ướt..." Anh thì thầm những lời tình thú bên tai cô. Trải qua một đêm, trong hoa huy*t vẫn còn ướt át, giúp anh đẩy vào rút ra dễ dàng, nhưng anh không còn thô bạo như tối qua, mà nhẹ nhàng đâm sâu vào.
"A... A..." Anh dịu dàng ra vào làm tiếng rên rỉ của cô cũng thay đổi, tốc độ vừa phải khiến cô không do dự đong đưa cơ thể theo anh, vùng eo và bụng cũng dần dần co lại.
Những nếp thịt bên trong hoa huy*t đều bị ma sát, hút chặt hơn, bắt đầu mút mạnh lấy vật nam tính.
Bị siết chặt làm Liên Hách Duy phải tăng thêm lực, một lần không thể vào quá sâu, mà cần hai ba, thậm chí là ba bốn lần. Dần dần, hoa huy*t không đủ thỏa mãn, không đợi anh đâm vào sâu trong hoa huy*t, Cố An Mạt đã chủ động đưa người sát lại gần anh, buộc vật to lớn của anh đâm sâu vào tận cùng hoa huy*t.
"A... Hách Duy... Chỗ đó... Anh vào..." Chỉ là vẫn không đủ, cô không chịu được cầu xin anh, tay chân quấn chặt lấy anh, còn cảm thấy hai cơ thể chưa đủ áp sát.
"Vật nhỏ tham lam..." Anh hài lòng nhếch môi, trìu mến rải những nụ hôn xuống trán cô. Sau vài nhịp đâm nhẹ nhàng, anh rướn mạnh hông về phía trước, chạm đến tận cửa tử cung, tiếp tục chọc lên xuống nhiều lần.
"A a ——!" Chính là nơi đó, vừa chạm vào là không ngừng bủn rủn, làm cô sung sướng khó kìm nén.
Bé con trong lòng thỏa mãn, anh cũng không đòi hỏi nhiều, sau đôi lần ra vào anh giải phóng toàn bộ dục vọng của mình vào sâu bên trong cô.
"Hôm nay xin nghỉ, em ngủ tiếp nhé?" Liên Hách Duy hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, kéo chăn bao bọc lấy cô.
"Ừm..." Cô ngoan ngoãn đáp lời, bàn tay nhỏ ở ngoài chăn nắm ống tay áo anh, "Anh nằm với em..." Nhỏ giọng yêu cầu.
"Muốn anh kể chuyện cổ tích cho bảo bối An Mạt nhà chúng ta không?" Anh vuốt ve trán cô, ánh mắt và ngữ điệu đều vô cùng cưng chiều.
Cố An Mạt bị anh chọc cười, "Được..."
"Vậy kể chuyện Công chúa Bạch Tuyết nhé?" Anh kiên nhẫn dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình kể lại câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết mà anh biết cho cô nghe.
Hô hấp của cô dần dần ổn định, xác định cô đã ngủ say, Liên Hách Duy mới thu lại nụ cười trên mặt.
Anh còn phải làm một số việc.
Cả Đời Không Quên