Bút Ký Thời Không
Chương 71: Đô Thị Tu Tiên (Xong)
"Tôi không biết lí do cô ngăn cản không để ai phi thăng là cái gì, nhưng hiện tại tôi biết một điều..."
Hoa Thiên Tuyết dừng lại một chút, băng sơn mỹ nhân thế nhưng lộ ra tươi cười.
"Tôi sắp phi thăng."
Hoa Thiên Tuyết xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời đang từ từ iến đổi.
"Tôi sẽ trở thành nhân loại đầu tiên sau mấy vạn năm, phi thăng thành công, vượt qua ranh giới sinh tử giữa người và tiên."
Sơ Nghiên im lặng, quả thật tu vi của Hoa Thiên Tuyết lúc này đã đến cực hạn, đỉnh phong của Bán Thần Kỳ. Hiện tại cô ấy chỉ cần giải phong Linh lực, sẽ lập tức kéo lôi kiếp đến.
Một khi lôi kiếp giáng xuống, quá trình độ kiếp phi thăng sẽ bắt đầu.
"Cô chắc chắn?"
Hoa Thiên Tuyết khẽ rũ mắt, hàng mi cong vuốt khẽ chớp động, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt. Hoa gia đã không còn gì khiến cô lưu luyến nữa. Đến nam nhân cô thích cũng không thuộc về mình, vậy cô có lí do gì mà không chắc chắn?
"Sao lại không?"
Hoa Thiên Tuyết cười một cách tự giễu, sau đó lần nữa trở thành nữ thần cao lãnh của học viện Thiên Lam. Thanh âm lạnh lùng hòe hững, cự tuyệt ngườ ngàn dặm.
Sơ Nghiên không làm động tác gì dư thừa, thản nhiên mở miệng:
"Tôi sẽ ngăn cản cô."
"Phải không?"
Hoa Thiên Tuyết lạnh lùng nói, Cửu vỹ thiên hồ duy nhất còn tồn tại của Linh Hồ Nhất tộc, kẻ từng được sinh ra ở Tiên giới, cũng là người duy nhất biết rõ cách thức phi thăng muốn ngăn cản cô, thật là đáng mong chờ.
Hoa Thiên Tuyết dứt lời, linh lực trong người lập tức bùng phát. Tu vi của Hoa Thiên Tuyết tức khắc đột phá đến Bán Thần kỳ đại viên mãn.
Ngay lập tức, Thăng Tiên Đài run chuyển, bốn Long trụ bao quanh tựa hồ có cảm ứng. Bầu trời lúc này chuyển đổi, mây đen kéo đến, sấm chớp vang trời.
Ngay lúc này, Sơ Nghiên vẫn chưa đạt đến tu vi yêu cầu, dưới áp lực do Thiên kiếp đem lại, bị đẩy khỏi Thăng tiên đài.
[Ký chủ, cảnh báo đang reo liên tục, chị phải hành động ngay! Chỉ cần lôi kiếp giáng xuống, sẽ không thể ngăn chặn được nữa!]
Thiên Hoa cũng không hốt hoảng lắm, đi qua nhiều thế giới như vậy, ký chủ chưa từng thất bại lần nào, khiến nó cũng bắt đầu tin tưởng ký chủ sẽ không bao giờ thất bại.
Cho dù... ừ thì lần này quả thật là tình huống chưa từng có a!!!
Huhu, nói nó không sợ là giả!
[Ký chủ a, chị mau làm gì đi!]
Trái tim nhỏ của nó sắp nhảy ra ngoài rồi! Nhiệm vụ thất bại tích phân sẽ trừ gấp đối a! Khó khăn lắm nó mới đủ tích phân tạo thực thể, hơn nữa, nhiệm vụ thất bại, hạng cấp của nó trên bảng xếp hạng sẽ rớt là cái chắc!
"Thiên Hoa, ngươi ồn ào quá."
Sơ Nghiên nói, sau đó đem nó che chắn. Cùng lúc này, đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống.
Ầm!
Tia điện bắn ra tứ phía, được bốn long trụ hấp thu toàn bộ. Thăng tiên đài có hỗ trợ cực kì lớn cho người phi thăng ở đây. Nó gần như ngăn chặn một nửa độ nguy hiểm lúc độ kiếp, tăng tỉ lệ thành công lên đến 80%.
Đối với người khác mà nói, lôi kiếp một khi bắt đầu, người ngoài không thể xen vào. Nhưng với cô thì không.
Độ kiếp thất bại, cũng không nhất thiết là chết dưới lôi kiếp…
Sơ Nghiên đưa tay kết ấn, Linh lực trên người nháy mắt bạo phát. Thiên Hoa vừa thấy, nó liền biết cô chuẩn bị đột phá, đem sự chú ý của kiếp vân kéo đến người mình. Thiên Hoa biến sắc, vội vàng kêu lên:
[Ký chủ, chị làm vậy sẽ bị Thiên đạo đánh chết a!]
Chỉ là lời của nó không truyền đến được Sơ Nghiên, nó bị cô che chắn, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Trong khoảnh khắc, Thiên Hoa thấy đôi mắt cô biến thành kim sắc. Nó nháy mắt có cảm giác bị áp bức đến ngạt thở.
Đồng tử kim sắc, đó tượng trưng cho cái gì? Không nói ký chủ chủ có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu, nó cũng không thể xem nhẹ ký chủ.
Thời gian ở chung lâu, ký chủ cũng chưa từng lấy thân phận ra áp chế nó, khiến nó xém chút quên mất vị trước mắt đáng sợ như thế nào.
Sơ Nghiên lúc này, mang lại cảm giác không giống thường ngày, không còn vẻ ngoài dễ thương vô hại như thường ngày. Trong mắt cô mang theo sự hờ hững, lạnh nhạt như băng tuyết, tự hồ vô cảm với mọi thứ xung quanh.
Linh khí trong tay hoá thành một thanh kiếm, cô vung lên, một nhát chém ra, mang theo lực lượng kinh thiên, đem Thăng tiên đài chém thành hai nửa.
Hoa Thiên Tuyết vốn đang độ kiếp, hoàn toàn không chú ý đến Sơ Nghiên. Một kiếm này của Sơ Nghiên chém ra, đúng lúc một đạo lôi kiếp cũng đánh xuống. Mất đi sự bảo hộ của Thăng tiên đài, Hoa Thiên Tuyết lại không có kinh nghiệm trong việc phi thăng, bị một đạo thiên lôi này đánh trúng, gần như muốn lấy nửa cái mạng của Hoa Thiên Tuyết.
"Khụ khụ,…"
Hoa Thiên Tuyết văng khỏi Thăng Tiên đài, cô phun ra một ngụm máu, cả cơ thể mềm yếu vô lực, Linh lực trong cơ thể cũng hao mòn không còn bao nhiêu.
Cô nâng mắt, nhìn Sơ Nghiên lăng không mà đứng, Thăng Tiên đài đồ sộ đang từ từ sụp đổ trước mắt.
Đúng là khó tin, trên đời này, lại thật sự có người dám chống lại trời!
____
Lại nói bên kia, Mặc Phàm vừa đi chợ về, liền nhìn thấy lời nhắn của Sơ Nghiên trên bàn.
Có chút việc? Em ấy thì có việc gì chứ?
Trước giờ, dù đi đâu, em ấy cũng chưa từng gấp gáp như vậy, đến đợi hắn về cũng không đợi được.
Mặc Phàm thông qua khế ước, cảm nhận một chút vị trí của Sơ Nghiên.
Núi Lưu Tinh? Nơi đó không phải là vị trí của Thăng tiên đài sao?
Em ấy đến đó làm cái gì?
Kiếp trước từng phi thăng Tiên giới, bản thân hiểu rõ nhất, Thăng tiên đài có công dụng gì.
Tại sao lại đến Thăng tiên đài, rốt cuộc thì em ấy đang muốn làm gì chứ, chẳng lẽ…
Có lẽ, có lẽ chỉ là trùng hợp… Hắn nên chuẩn bị tốt bữa tối, chờ em ấy trở về…
Nhưng mà…
Dù cố gắng như thế nào, Mặc Phàm cũng không thể thuyết phục được bản thân rằng đó chỉ là trùng hợp.
Bạn học nhỏ luôn tìm cách ngăn cản hắn phi thăng, em ấy từng nói, Nhân loại tuyệt đối không thể phi thăng, Trái Đất là vùng đất tu chân bị ruồng bỏ. Khó khăn lắm Trái đất mới khôi phục linh khí, nếu hiện tại có người phi thăng, mở ra con đường thông đến thượng tiên giới, sẽ đem toàn bộ Linh khí hút đi. Lúc đó, Trái đất sẽ vì mất đi linh khí thiên địa mà dần dần rơi vào diệt vong.
Nói cách khác, em ấy gấp rút như vậy, là có người sử dụng Thăng tiên đài? Có người muốn phi thăng?
Em ấy đây là muốn giấu mình làm chuyện gì nguy hiểm!!?
Mặc Phàm lập tức bỏ hết mọi chuyện sang một bên, bản thân hắn cũng đã đạt đến Bán Thần kỳ, có thể xé rách không gian, đến nơi mà bản thân muốn ngay lập tức.
Mặc Phàm xé rách không gian, trực tiếp đến đỉnh núi Lưu Tinh. Hắn vừa đặt chân xuống, đã nghe tiếng sấm chớp vang trời, cùng tiếng kiến trúc đỗ vỡ.
Ầm ầm!
Hắn vừa bước ra, đã thấy trước mắt bóng dáng quen thuộc. Chỉ là trong đôi mắt kia, hắn không cảm nhận được một chút tình cảm nào, người trước mắt rõ ràng quen thuộc nhưng lại xa lạ đến mức khiến hắn không dám mở miệng gọi tên cô.
Người này, là vợ của hắn sao? Là bạn học nhỏ đáng yêu của hắn sao?
Hắn chưa từng nghĩ cô vô hại, nhưng cũng chưa từng nghĩ cô sẽ có bộ dạng như hiện tại.
"Mặc... Mặc lão sư."
Hoa Thiên Tuyết thấy Mặc Phàm đến, ánh mắt hơi sáng lên, cô lên tiếng gọi hắn, nhưng người trước mắt trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người, hoàn toàn không có vị trí cho cô.
Hoa Thiên Tuyết cười, cười bản thân đến cuối cùng vẫn là si tâm vọng tưởng. Lại không buông bỏ được...
Sơ Nghiên lúc này bị bao quanh bởi lôi điện, cô chủ động ngăn cách hệ thống, nên cũng không biết Mặc Phàm đã đến.
Chuyện trước mắt là giải quyết cái Lôi vân khốn kiếp này. Thiên Đạo rõ ràng đã phát giác cô khác thường, muốn mượn lôi kiếp này diệt trừ cô.
"Bạn học nhỏ!"
Sơ Nghiên còn đang nghĩ nên làm sao bây giờ, lại nghe thấy thanh âm Mặc Phàm gọi mình. Cô sửng sốt một chút, đồng tử trở lại một màu đen thuần, khí thế trên người cũng nháy mắt biến mất.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Mặc Phàm đang cố xông vào chỗ cô. Chỉ là lôi trận của Kiếp vân này quá lợi hại, bản thân hắn là Thiên đạo chi tử cũng bị thương.
Nhìn Mặc Phàm bị lôi điện đánh bị thương, cả người cũng bắt đầu nhiễm máu tươi, trong lòng Sơ Nghiên không hiểu sao cảm thấy lồng ngực rất khó chịu.
Kiếp vân này... khốn kiếp! Dám làm hắn bị thương!
Cô không nhìn được nữa, một đạo linh lực đánh ra, đẩy Mặc Phàm tránh ra xa. Thế nhưng bản thân hắn không hề vì đó mà đứng yên. Mặc Phàm đứng dậy, tiếp tục hướng về phía cô mà đi.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, cả người bùng phát linh lực mạnh mẽ, dùng tay đem lôi trận vây lấy Sơ Nghiên xé làm đôi. Hắn vừa đến gần, lập tức đem Sơ Nghiên kéo vào lòng, gằng từng chữ:
"Nhan Hi! Con mẹ nó, em lại dám đẩy anh ra lần nữa, anh nhất định sẽ giết em!"
Khóe môi cô hơi cong lên một độ cung vừa phải, quả thật chỉ có hắn mới khiến cô cảm nhận được cảm xúc của mình.
Sơ Nghiên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, lần đầu nhẹ giọng trấn an người khác:
"Được, không phải nói rồi sao? Em còn phải về ăn tối với anh mà."
Mặc Phàm nghe lời này của cô, mỉm cười thỏa mãn.
"Ừm."
Em không đẩy anh ra, nhưng cũng không thể không bảo vệ anh.
Sơ Nghiên tạo một linh trận bảo hộ, nhốt Mặc Phàm vào trong. Mặc Phàm nhìn hành động của cô, không khỏi lo sợ.
"Vợ?"
"Anh ở đó, chờ em một chút."
Sơ Nghiên mỉm cười nhìn Mặc Phàm, sau đó xoay người bay lên cao.
Mặc Phàm sững sờ, tính từ lúc quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô cười.
Thiên Hoa vốn vẫn còn lo lắng, lúc này lại xúc động phát khóc.
[Huhu, ký chủ, mừng quá, chị lại học được một cảm xúc mới a! ]
"Ừm."
Tâm tình Sơ Nghiên không tồi, thế nhưng đáp lại nó. Thiên Hoa thấy cô lại để ý đến nó, vui mừng vô cùng, nó tiếp tục nói.
[Ký chủ, chị cuối cùng cũng để ý đến ta rồi! Aaa, chị làm ta lo chết đi được. Vậy hiện tại, chị định đối phó lôi vân này như thế nào a?]
"Lôi vân này vì ta mà đến, đương nhiên cũng nên vì ta rời đi."
Vốn định dù nhiệm vụ không hoàn thành, cũng muốn xé nát cái lôi vân này.
Nhưng hiện tại... Cô còn có lời hứa, sao có thể chết ở đây được đâu?
Sơ Nghiên lách mình biếng thành một con Cửu Vỹ Thiên Hồ. Chín chiếc đuôi trắng muốt thay nhau giúp chủ chắn lôi kiếp.
Lôi điện không ngừng đánh vào người Sơ Nghiên. Mãi đến khi chút linh lực cuối cùng tiêu tán, Sơ Nghiên trở về bộ dạng người thường, kiếp vân cũng từ từ lui tán.
Đợi mọi thứ tan đi, Sơ Nghiên từ trên không trung rơi xuống, linh trận xung quanh Mặc Phàm cũng biến mất. Hắn lâoj tức phi thân lên, đón lấy Sơ Nghiên, ôm cô vào lòng, im lặng không nói câu nào.
"Khụ,..."
Sơ Nghiên ho khan một tiếng, cũng không biết đã bao lâu, cô chưa từng bị thương nặng như vậy.
"Không phải đã nói rồi sao? Sao em lại làm trái hả!"
"Không phải em không sao rồi sao?"
Sơ Nghiên nhắm mắt lại, cảm nhận linh lực Mặc Phàm không ngừng truyền vào người cô.
"Chẳng qua chỉ giảm tuổi thọ, tu vi mất hết thôi mà. Hiện tại em không còn là Cửu Vỹ hồ, không phải trở ngại càng ít sao?"
"Tu vi của em..."
"Có tu vi hay không, quan trọng như vậy sao?"
Mặc Phàm không đáp, giúp cô chữ trị vết thương bên ngoài. Thật ra Thiên Hoa ở, Sơ Nghiên mặc dù bị mất hết tu vĩ lẫn Yêu lực, thế nhưng thương thế cũng không đến nỗi nào.
"Không phải đã hứa là cùng ăn tối sao? Em đói rồi."
"Ừm, đi, chúng ta về nhà."
Không phải chỉ là không có tu vi thôi sao?
Không phải chỉ là còn ba năm tuổi thọ thôi sao?
Không sao, Thăng tiên đài biến mất, trái đất không còn nguy cơ nào nữa, em có thể nghỉ ngơi tận hưởng rồi.
Ba năm này, là ba năm của riêng chúng ta. Em đi đâu, anh theo đó, em muốn đi đâu, anh cũng có thể đưa em đi.
Đi đâu cũng được, thứ anh cần, từ đầu đến cuối chỉ có em mà thôi, bạn học nhỏ...
Bởi vì mất hết tu vi, Yêu lực cũng hoàn toàn biến mất. Sơ Nghiên trở lại là một người bình thường. Hơn nữa vì độ kiếp thất bại, tuổi thọ của cô chỉ còn lại ba năm. Hồ vương biết chuyện, cũng không trách được bất kỳ ai, ông ấy cũng không nói gì, chỉ yên lặng quay về Yêu giới.
Ba năm này, cô và Mặc Phàm sống vô cùng hạnh phúc. Hai người đi rất nhiều nơi, lưu giữ rất nhiều kỷ niệm. Cũng gặp lại rất nhiều cố nhân.
Phương Tĩnh và Phong Dụ có con rồi, hai người mở một lớp Võ quán, thu nhận rất nhiều học trò, cuộc sống trôi qua cũng rất bình dị.
Phượng Vũ tiếp quản Phượng gia, trở thành nữ gia chủ đầu tiên của tộc, đưa Phượng gia và nhà đấu giá Thiên Phượng phát triển ngày càng lớn mạnh.
Phong Thanh Ngân và Phong Thanh Vận ở Yêu giới trôi qua cũng khồng tồi. Phong Thanh Ngân hiện tại đã thống nhất hoàn toàn Yêu giới, vị trí Yêu vương danh xứng với thực. Phong Thanh Vận thì vẫn như trước đây, là trưởng công chúa quyến rũ lạnh lùng, có rất nhiều nam sủng, lại chưa từng thật sự thích một ai. Ai cũng biết, trong lòng công chúa có một Nhan Mặc không ai có thể thay thế được.
Hoa Thiên Tuyết sau lần đó liền mất tích, không ai biết cô ấy đi đâu, còn sống hay đã chết.
Ba năm sau đó, Sơ Nghiên hạnh phúc rời đi trong vòng tay của Mặc Phàm.
Ngay sau đó, Mặc Phàm tự hủy căn cốt, cùng cô tuẫn táng.
Hắn nói, thế giới không có em, sống còn ý nghĩa gì nữa? Trước giờ anh cứ nghĩ, trở thành người mạnh nhất, mới là ý nghĩa tồn tại của mình. Nhưng anh phát hiện ra, ý nghĩa tồn tại chân chính của anh, chính là gặp được em.
Bạn học nhỏ, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, em cho phép anh yêu em lần nữa nhé, có được không?
________
#Tác giả: Kết quá ư là đẹp, HE quá trời quá đất luôn ><
Như đã hứa, vị diện này 2 người về bên nhau rồi nha:>>
Bút Ký Thời Không
Hoa Thiên Tuyết dừng lại một chút, băng sơn mỹ nhân thế nhưng lộ ra tươi cười.
"Tôi sắp phi thăng."
Hoa Thiên Tuyết xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời đang từ từ iến đổi.
"Tôi sẽ trở thành nhân loại đầu tiên sau mấy vạn năm, phi thăng thành công, vượt qua ranh giới sinh tử giữa người và tiên."
Sơ Nghiên im lặng, quả thật tu vi của Hoa Thiên Tuyết lúc này đã đến cực hạn, đỉnh phong của Bán Thần Kỳ. Hiện tại cô ấy chỉ cần giải phong Linh lực, sẽ lập tức kéo lôi kiếp đến.
Một khi lôi kiếp giáng xuống, quá trình độ kiếp phi thăng sẽ bắt đầu.
"Cô chắc chắn?"
Hoa Thiên Tuyết khẽ rũ mắt, hàng mi cong vuốt khẽ chớp động, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt. Hoa gia đã không còn gì khiến cô lưu luyến nữa. Đến nam nhân cô thích cũng không thuộc về mình, vậy cô có lí do gì mà không chắc chắn?
"Sao lại không?"
Hoa Thiên Tuyết cười một cách tự giễu, sau đó lần nữa trở thành nữ thần cao lãnh của học viện Thiên Lam. Thanh âm lạnh lùng hòe hững, cự tuyệt ngườ ngàn dặm.
Sơ Nghiên không làm động tác gì dư thừa, thản nhiên mở miệng:
"Tôi sẽ ngăn cản cô."
"Phải không?"
Hoa Thiên Tuyết lạnh lùng nói, Cửu vỹ thiên hồ duy nhất còn tồn tại của Linh Hồ Nhất tộc, kẻ từng được sinh ra ở Tiên giới, cũng là người duy nhất biết rõ cách thức phi thăng muốn ngăn cản cô, thật là đáng mong chờ.
Hoa Thiên Tuyết dứt lời, linh lực trong người lập tức bùng phát. Tu vi của Hoa Thiên Tuyết tức khắc đột phá đến Bán Thần kỳ đại viên mãn.
Ngay lập tức, Thăng Tiên Đài run chuyển, bốn Long trụ bao quanh tựa hồ có cảm ứng. Bầu trời lúc này chuyển đổi, mây đen kéo đến, sấm chớp vang trời.
Ngay lúc này, Sơ Nghiên vẫn chưa đạt đến tu vi yêu cầu, dưới áp lực do Thiên kiếp đem lại, bị đẩy khỏi Thăng tiên đài.
[Ký chủ, cảnh báo đang reo liên tục, chị phải hành động ngay! Chỉ cần lôi kiếp giáng xuống, sẽ không thể ngăn chặn được nữa!]
Thiên Hoa cũng không hốt hoảng lắm, đi qua nhiều thế giới như vậy, ký chủ chưa từng thất bại lần nào, khiến nó cũng bắt đầu tin tưởng ký chủ sẽ không bao giờ thất bại.
Cho dù... ừ thì lần này quả thật là tình huống chưa từng có a!!!
Huhu, nói nó không sợ là giả!
[Ký chủ a, chị mau làm gì đi!]
Trái tim nhỏ của nó sắp nhảy ra ngoài rồi! Nhiệm vụ thất bại tích phân sẽ trừ gấp đối a! Khó khăn lắm nó mới đủ tích phân tạo thực thể, hơn nữa, nhiệm vụ thất bại, hạng cấp của nó trên bảng xếp hạng sẽ rớt là cái chắc!
"Thiên Hoa, ngươi ồn ào quá."
Sơ Nghiên nói, sau đó đem nó che chắn. Cùng lúc này, đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống.
Ầm!
Tia điện bắn ra tứ phía, được bốn long trụ hấp thu toàn bộ. Thăng tiên đài có hỗ trợ cực kì lớn cho người phi thăng ở đây. Nó gần như ngăn chặn một nửa độ nguy hiểm lúc độ kiếp, tăng tỉ lệ thành công lên đến 80%.
Đối với người khác mà nói, lôi kiếp một khi bắt đầu, người ngoài không thể xen vào. Nhưng với cô thì không.
Độ kiếp thất bại, cũng không nhất thiết là chết dưới lôi kiếp…
Sơ Nghiên đưa tay kết ấn, Linh lực trên người nháy mắt bạo phát. Thiên Hoa vừa thấy, nó liền biết cô chuẩn bị đột phá, đem sự chú ý của kiếp vân kéo đến người mình. Thiên Hoa biến sắc, vội vàng kêu lên:
[Ký chủ, chị làm vậy sẽ bị Thiên đạo đánh chết a!]
Chỉ là lời của nó không truyền đến được Sơ Nghiên, nó bị cô che chắn, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Trong khoảnh khắc, Thiên Hoa thấy đôi mắt cô biến thành kim sắc. Nó nháy mắt có cảm giác bị áp bức đến ngạt thở.
Đồng tử kim sắc, đó tượng trưng cho cái gì? Không nói ký chủ chủ có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu, nó cũng không thể xem nhẹ ký chủ.
Thời gian ở chung lâu, ký chủ cũng chưa từng lấy thân phận ra áp chế nó, khiến nó xém chút quên mất vị trước mắt đáng sợ như thế nào.
Sơ Nghiên lúc này, mang lại cảm giác không giống thường ngày, không còn vẻ ngoài dễ thương vô hại như thường ngày. Trong mắt cô mang theo sự hờ hững, lạnh nhạt như băng tuyết, tự hồ vô cảm với mọi thứ xung quanh.
Linh khí trong tay hoá thành một thanh kiếm, cô vung lên, một nhát chém ra, mang theo lực lượng kinh thiên, đem Thăng tiên đài chém thành hai nửa.
Hoa Thiên Tuyết vốn đang độ kiếp, hoàn toàn không chú ý đến Sơ Nghiên. Một kiếm này của Sơ Nghiên chém ra, đúng lúc một đạo lôi kiếp cũng đánh xuống. Mất đi sự bảo hộ của Thăng tiên đài, Hoa Thiên Tuyết lại không có kinh nghiệm trong việc phi thăng, bị một đạo thiên lôi này đánh trúng, gần như muốn lấy nửa cái mạng của Hoa Thiên Tuyết.
"Khụ khụ,…"
Hoa Thiên Tuyết văng khỏi Thăng Tiên đài, cô phun ra một ngụm máu, cả cơ thể mềm yếu vô lực, Linh lực trong cơ thể cũng hao mòn không còn bao nhiêu.
Cô nâng mắt, nhìn Sơ Nghiên lăng không mà đứng, Thăng Tiên đài đồ sộ đang từ từ sụp đổ trước mắt.
Đúng là khó tin, trên đời này, lại thật sự có người dám chống lại trời!
____
Lại nói bên kia, Mặc Phàm vừa đi chợ về, liền nhìn thấy lời nhắn của Sơ Nghiên trên bàn.
Có chút việc? Em ấy thì có việc gì chứ?
Trước giờ, dù đi đâu, em ấy cũng chưa từng gấp gáp như vậy, đến đợi hắn về cũng không đợi được.
Mặc Phàm thông qua khế ước, cảm nhận một chút vị trí của Sơ Nghiên.
Núi Lưu Tinh? Nơi đó không phải là vị trí của Thăng tiên đài sao?
Em ấy đến đó làm cái gì?
Kiếp trước từng phi thăng Tiên giới, bản thân hiểu rõ nhất, Thăng tiên đài có công dụng gì.
Tại sao lại đến Thăng tiên đài, rốt cuộc thì em ấy đang muốn làm gì chứ, chẳng lẽ…
Có lẽ, có lẽ chỉ là trùng hợp… Hắn nên chuẩn bị tốt bữa tối, chờ em ấy trở về…
Nhưng mà…
Dù cố gắng như thế nào, Mặc Phàm cũng không thể thuyết phục được bản thân rằng đó chỉ là trùng hợp.
Bạn học nhỏ luôn tìm cách ngăn cản hắn phi thăng, em ấy từng nói, Nhân loại tuyệt đối không thể phi thăng, Trái Đất là vùng đất tu chân bị ruồng bỏ. Khó khăn lắm Trái đất mới khôi phục linh khí, nếu hiện tại có người phi thăng, mở ra con đường thông đến thượng tiên giới, sẽ đem toàn bộ Linh khí hút đi. Lúc đó, Trái đất sẽ vì mất đi linh khí thiên địa mà dần dần rơi vào diệt vong.
Nói cách khác, em ấy gấp rút như vậy, là có người sử dụng Thăng tiên đài? Có người muốn phi thăng?
Em ấy đây là muốn giấu mình làm chuyện gì nguy hiểm!!?
Mặc Phàm lập tức bỏ hết mọi chuyện sang một bên, bản thân hắn cũng đã đạt đến Bán Thần kỳ, có thể xé rách không gian, đến nơi mà bản thân muốn ngay lập tức.
Mặc Phàm xé rách không gian, trực tiếp đến đỉnh núi Lưu Tinh. Hắn vừa đặt chân xuống, đã nghe tiếng sấm chớp vang trời, cùng tiếng kiến trúc đỗ vỡ.
Ầm ầm!
Hắn vừa bước ra, đã thấy trước mắt bóng dáng quen thuộc. Chỉ là trong đôi mắt kia, hắn không cảm nhận được một chút tình cảm nào, người trước mắt rõ ràng quen thuộc nhưng lại xa lạ đến mức khiến hắn không dám mở miệng gọi tên cô.
Người này, là vợ của hắn sao? Là bạn học nhỏ đáng yêu của hắn sao?
Hắn chưa từng nghĩ cô vô hại, nhưng cũng chưa từng nghĩ cô sẽ có bộ dạng như hiện tại.
"Mặc... Mặc lão sư."
Hoa Thiên Tuyết thấy Mặc Phàm đến, ánh mắt hơi sáng lên, cô lên tiếng gọi hắn, nhưng người trước mắt trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người, hoàn toàn không có vị trí cho cô.
Hoa Thiên Tuyết cười, cười bản thân đến cuối cùng vẫn là si tâm vọng tưởng. Lại không buông bỏ được...
Sơ Nghiên lúc này bị bao quanh bởi lôi điện, cô chủ động ngăn cách hệ thống, nên cũng không biết Mặc Phàm đã đến.
Chuyện trước mắt là giải quyết cái Lôi vân khốn kiếp này. Thiên Đạo rõ ràng đã phát giác cô khác thường, muốn mượn lôi kiếp này diệt trừ cô.
"Bạn học nhỏ!"
Sơ Nghiên còn đang nghĩ nên làm sao bây giờ, lại nghe thấy thanh âm Mặc Phàm gọi mình. Cô sửng sốt một chút, đồng tử trở lại một màu đen thuần, khí thế trên người cũng nháy mắt biến mất.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Mặc Phàm đang cố xông vào chỗ cô. Chỉ là lôi trận của Kiếp vân này quá lợi hại, bản thân hắn là Thiên đạo chi tử cũng bị thương.
Nhìn Mặc Phàm bị lôi điện đánh bị thương, cả người cũng bắt đầu nhiễm máu tươi, trong lòng Sơ Nghiên không hiểu sao cảm thấy lồng ngực rất khó chịu.
Kiếp vân này... khốn kiếp! Dám làm hắn bị thương!
Cô không nhìn được nữa, một đạo linh lực đánh ra, đẩy Mặc Phàm tránh ra xa. Thế nhưng bản thân hắn không hề vì đó mà đứng yên. Mặc Phàm đứng dậy, tiếp tục hướng về phía cô mà đi.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, cả người bùng phát linh lực mạnh mẽ, dùng tay đem lôi trận vây lấy Sơ Nghiên xé làm đôi. Hắn vừa đến gần, lập tức đem Sơ Nghiên kéo vào lòng, gằng từng chữ:
"Nhan Hi! Con mẹ nó, em lại dám đẩy anh ra lần nữa, anh nhất định sẽ giết em!"
Khóe môi cô hơi cong lên một độ cung vừa phải, quả thật chỉ có hắn mới khiến cô cảm nhận được cảm xúc của mình.
Sơ Nghiên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, lần đầu nhẹ giọng trấn an người khác:
"Được, không phải nói rồi sao? Em còn phải về ăn tối với anh mà."
Mặc Phàm nghe lời này của cô, mỉm cười thỏa mãn.
"Ừm."
Em không đẩy anh ra, nhưng cũng không thể không bảo vệ anh.
Sơ Nghiên tạo một linh trận bảo hộ, nhốt Mặc Phàm vào trong. Mặc Phàm nhìn hành động của cô, không khỏi lo sợ.
"Vợ?"
"Anh ở đó, chờ em một chút."
Sơ Nghiên mỉm cười nhìn Mặc Phàm, sau đó xoay người bay lên cao.
Mặc Phàm sững sờ, tính từ lúc quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô cười.
Thiên Hoa vốn vẫn còn lo lắng, lúc này lại xúc động phát khóc.
[Huhu, ký chủ, mừng quá, chị lại học được một cảm xúc mới a! ]
"Ừm."
Tâm tình Sơ Nghiên không tồi, thế nhưng đáp lại nó. Thiên Hoa thấy cô lại để ý đến nó, vui mừng vô cùng, nó tiếp tục nói.
[Ký chủ, chị cuối cùng cũng để ý đến ta rồi! Aaa, chị làm ta lo chết đi được. Vậy hiện tại, chị định đối phó lôi vân này như thế nào a?]
"Lôi vân này vì ta mà đến, đương nhiên cũng nên vì ta rời đi."
Vốn định dù nhiệm vụ không hoàn thành, cũng muốn xé nát cái lôi vân này.
Nhưng hiện tại... Cô còn có lời hứa, sao có thể chết ở đây được đâu?
Sơ Nghiên lách mình biếng thành một con Cửu Vỹ Thiên Hồ. Chín chiếc đuôi trắng muốt thay nhau giúp chủ chắn lôi kiếp.
Lôi điện không ngừng đánh vào người Sơ Nghiên. Mãi đến khi chút linh lực cuối cùng tiêu tán, Sơ Nghiên trở về bộ dạng người thường, kiếp vân cũng từ từ lui tán.
Đợi mọi thứ tan đi, Sơ Nghiên từ trên không trung rơi xuống, linh trận xung quanh Mặc Phàm cũng biến mất. Hắn lâoj tức phi thân lên, đón lấy Sơ Nghiên, ôm cô vào lòng, im lặng không nói câu nào.
"Khụ,..."
Sơ Nghiên ho khan một tiếng, cũng không biết đã bao lâu, cô chưa từng bị thương nặng như vậy.
"Không phải đã nói rồi sao? Sao em lại làm trái hả!"
"Không phải em không sao rồi sao?"
Sơ Nghiên nhắm mắt lại, cảm nhận linh lực Mặc Phàm không ngừng truyền vào người cô.
"Chẳng qua chỉ giảm tuổi thọ, tu vi mất hết thôi mà. Hiện tại em không còn là Cửu Vỹ hồ, không phải trở ngại càng ít sao?"
"Tu vi của em..."
"Có tu vi hay không, quan trọng như vậy sao?"
Mặc Phàm không đáp, giúp cô chữ trị vết thương bên ngoài. Thật ra Thiên Hoa ở, Sơ Nghiên mặc dù bị mất hết tu vĩ lẫn Yêu lực, thế nhưng thương thế cũng không đến nỗi nào.
"Không phải đã hứa là cùng ăn tối sao? Em đói rồi."
"Ừm, đi, chúng ta về nhà."
Không phải chỉ là không có tu vi thôi sao?
Không phải chỉ là còn ba năm tuổi thọ thôi sao?
Không sao, Thăng tiên đài biến mất, trái đất không còn nguy cơ nào nữa, em có thể nghỉ ngơi tận hưởng rồi.
Ba năm này, là ba năm của riêng chúng ta. Em đi đâu, anh theo đó, em muốn đi đâu, anh cũng có thể đưa em đi.
Đi đâu cũng được, thứ anh cần, từ đầu đến cuối chỉ có em mà thôi, bạn học nhỏ...
Bởi vì mất hết tu vi, Yêu lực cũng hoàn toàn biến mất. Sơ Nghiên trở lại là một người bình thường. Hơn nữa vì độ kiếp thất bại, tuổi thọ của cô chỉ còn lại ba năm. Hồ vương biết chuyện, cũng không trách được bất kỳ ai, ông ấy cũng không nói gì, chỉ yên lặng quay về Yêu giới.
Ba năm này, cô và Mặc Phàm sống vô cùng hạnh phúc. Hai người đi rất nhiều nơi, lưu giữ rất nhiều kỷ niệm. Cũng gặp lại rất nhiều cố nhân.
Phương Tĩnh và Phong Dụ có con rồi, hai người mở một lớp Võ quán, thu nhận rất nhiều học trò, cuộc sống trôi qua cũng rất bình dị.
Phượng Vũ tiếp quản Phượng gia, trở thành nữ gia chủ đầu tiên của tộc, đưa Phượng gia và nhà đấu giá Thiên Phượng phát triển ngày càng lớn mạnh.
Phong Thanh Ngân và Phong Thanh Vận ở Yêu giới trôi qua cũng khồng tồi. Phong Thanh Ngân hiện tại đã thống nhất hoàn toàn Yêu giới, vị trí Yêu vương danh xứng với thực. Phong Thanh Vận thì vẫn như trước đây, là trưởng công chúa quyến rũ lạnh lùng, có rất nhiều nam sủng, lại chưa từng thật sự thích một ai. Ai cũng biết, trong lòng công chúa có một Nhan Mặc không ai có thể thay thế được.
Hoa Thiên Tuyết sau lần đó liền mất tích, không ai biết cô ấy đi đâu, còn sống hay đã chết.
Ba năm sau đó, Sơ Nghiên hạnh phúc rời đi trong vòng tay của Mặc Phàm.
Ngay sau đó, Mặc Phàm tự hủy căn cốt, cùng cô tuẫn táng.
Hắn nói, thế giới không có em, sống còn ý nghĩa gì nữa? Trước giờ anh cứ nghĩ, trở thành người mạnh nhất, mới là ý nghĩa tồn tại của mình. Nhưng anh phát hiện ra, ý nghĩa tồn tại chân chính của anh, chính là gặp được em.
Bạn học nhỏ, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, em cho phép anh yêu em lần nữa nhé, có được không?
________
#Tác giả: Kết quá ư là đẹp, HE quá trời quá đất luôn ><
Như đã hứa, vị diện này 2 người về bên nhau rồi nha:>>
Bút Ký Thời Không
Đánh giá:
Truyện Bút Ký Thời Không
Story
Chương 71: Đô Thị Tu Tiên (Xong)
9.3/10 từ 12 lượt.