Bút Ký Thời Không

Chương 7: Danh Môn Thiên Kim (6)

Bốp!

Rầm.

Thanh âm tát tay vang dội vang lên, tiếng đồ vật rơi trên đất, kèm theo giọng điệu kiêu ngạo của thiếu nữ.

"Nhìn cái gì! Biết tôi là ai sao? Cô cũng dám xúc phạm Mạc Phương Di tôi?"

Mạc Phương Di một bộ đầm màu đỏ tươi, dáng người ma quỷ như ẩn như hiện, gương mặt được mặt nạ che đi, chỉ lộ ra đôi môi đỏ tươi khẽ cong lên nụ cười khinh miệt.

"Cô!"

Cô gái bị đánh ngã trên mặt đất, khoé môi tràn ra máu tươi, một đầu tóc tỉ mỉ chảy chuốt hiện tại đã rối tinh rối mù, mặt nạ cũng rơi trên sàn, một thân lễ phục trắng tinh bị rượu vang nhiễm đỏ.

"Hừ!"

Mạc Phương Di liếc nhìn đám người kêu ngạo bước đi.

Sơ Nghiên đứng tựa vào tường, trên tay cầm một chiếc bánh ngọt, vừa nhìn bên kia, vừa mút từng muỗng từng muỗng ăn.

Ưm, cái này không tồi, ăn ngon.

Mẹ Hạ cũng không biết đang ở đâu, cô cũng lười đi tìm.

Mạc Phương Di vốn định rời đi, dư quang liếc đến chỗ Sơ Nghiên, thấy cô đang đứng đó thì hơi dừng lại, thầm nghĩ không đúng! Vội vàng muốn rời đi.

Bất quá, cô ta vừa chạy đến cửa, đã đâm sầm vào một người, cũng không nhìn người kia là ai, xoay người muốn đi.


Cổ tay bị người mạnh mẽ giữ chặt, Mạc Phương Di có chút đau, khẽ cau mày, vừa định mở miệng, thanh âm lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

"Mạc- Phương- Di, cô muốn đi đâu?"

Mạc Phương Di hơi run lên, rốt cuộc biết người này là ai.

Cô ta vùng vẫy, muốn đem tay trong tay người đàn ông rút ra.

Diệp Mộ Thần cau mày, bàn tay thành thục giữ lại eo Mạc Phương Di, bất quá vừa tiếp xúc nháy mắt, cả gương mặt hắn liền thay đổi.

Diệp Mộ Thần buông tay ra, mạnh mẽ đẩy Mạc Phương Di vào.

Mạc Phương Di bị đẩy bất ngờ, không kịp phòng bị ngã xuống đất, bàn tay bị ma ra máu, kêu một tiếng, thành công thu hút ánh mắt mọi người.

Sơ Nghiên cũng rời mắt khỏi bánh kem, nhìn qua.

Gương mặt Diệp Mộ Thần đặc biệt âm trầm, không khí xung quanh cũng tựa hồ hạ xuống, mọi người đều câm lặng không dám thở mạnh.

"Mạc Phương Di ở đâu? Cô là ai?"

Lời này vừa ra, xung quanh đều mờ mịt.

Này không phải Mạc Phương Di sao? Còn ở đâu? Chẳng lẽ không phải.

Sơ Nghiên cũng có chút ghé mắt nhìn qua.

Ưm, nhanh như vậy đã phát hiện rồi? Không hổ là nam chủ.


'Mạc Phương Di hơi run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt môi, không nói."

Diệp Mộ Thần híp mắt, đột nhiên nở nụ cười, gương mặt anh tuấn càng thêm loá mắt, nhưng nụ cười của hắn không khiến người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại càng thêm âm u lạnh lẽo.

Hắn đưa mắt nhìn 'Mạc Phương Di', đôi mắt một mảnh đen tối không rõ, khó có thể biết hắn đang nghĩ gì. Hắn cúi người, đưa tay niết chặt cằm 'Mạc Phương Di', thanh âm trầm thấp lúc này tựa như địa ngục tu la:

"Sao? Không nói? Trước mặt Diệp Mộ Thần tôi, chưa có kẻ dám không nghe lời? Ân?"

'Mạc Phương Di' bị hắn niết đau đớn, biểu tình cũng vặn vẹo, có nước mắt nơi khoé mắt chảy xuống, đôi mắt sau mặt nạ tràn ngập hoảng loạn.

"Tôi..."

Thanh âm cùng Mạc Phương Di giống nhau như đúc vang lên, Diệp Mộ Thần sửng sốt một chút, đem mặt nạ hái xuống.

Lần này tất cả mọi người đều ghé mắt, đến Diệp Mộ Thần biểu tình cũng có chút nghẹn lại.

Người này rõ ràng chính là Mạc Phương Di a!

Gương mặt này, giọng nói, rõ ràng chính là giống nhau như đúc!

Bất quá, cũng chỉ có Sơ Nghiên biết, cô gái này là ai, và cũng biết đây tuyệt đối không phải Mạc Phương Di!

Chỉ là nhân vật này rõ ràng rất lâu sau mới xuất hiện, nhưng hiện tại lại xuất hiện rồi.

Nhưng...

Sơ Nghiên chỉ làm theo nhiệm vụ yêu cầu, chuyện này không nằm trong nhiệm vụ của cô.


"Mộ Thần, anh... anh làm sao vậy?"

'Mạc Phương Di' kéo vạt áo của Diệp Mộ Thần, bộ dạng sợ hãi nói, nào có nửa phần ngang ngược vừa rồi.

Diệp Mộ Thần liếc nhìn cô ta một cái, nhanh chóng đứng lên, thanh âm trào phúng:

"Đừng đóng kịch trước mặt tôi, dù hai người có giống như thế nào, cô cũng vĩnh viễn không phải Di Di. Nói, Di Di ở nơi nào?"

Sơ Nghiên cũng bị hắn khiến kinh ngạc rồi, không ngờ Diệp Mộ Thần lại nhận ra người đóng giả, tình cảm của hắn và Mạc Phương Di đã sâu như vậy rồi?

Kỳ thực, Diệp Mộ Thần cũng chỉ đang đánh cược, người trước mắt có đến 70% là Mạc Phương Di, nhưng hai người thời gian tiếp xúc lâu như vậy, hắn cũng có chút hiểu rõ cô ấy, cô gái kia mặc dù nhỏ bé, nhưng rất kiên cường, luôn âm thầm chịu đựng, giải quyết vấn đề, tự lực cánh sinh, chưa bao giờ bày ra bộ dạng yếu ớt, điềm đạm đáng yêu này, hắn cảm thấy quá giả tạo.

Tất nhiên, vẫn còn một khả năng, Mạc Phương Di giả vờ!

Nhưng hắn lại nguyện ý tin cô một lần.

Biểu tình 'Mạc Phương Di' cứng lại, đôi mắt xẹt qua một tia ghen ghét, điều này lọt vào mắt Diệp Mộ Thần, thanh âm hắn lạnh lẽo vang lên:

"Đừng để tôi lập lại lần nữa."

'Mạc Phương Di' đột nhiên nở nụ cười, nụ cười có chút thê lương, cũng có chút điên cuồng, cô ta chỉ vào Diệp Mộ Thần rống to:

"Cô ta chết chắc rồi! Một tiện nhân bị một đám người cường tập thể, để xem anh còn cần không! Haha, Diệp Mộ Thần, vì cái gì! Rõ ràng năm đó là tôi cứu anh! Anh lại nhầm lẫn thành Mạc Phương Di! Là tôi! Mạc Phương An! Anh chăm sóc cô ta là vì trả ơn đúng chứ? Cô ta dựa vào cái gì! Tất cả những gì của cô ta đáng lí ra là của tôi, của tôi!"

Diệp Mộ Thần càng nghe sắc mặt càng không tốt, hắn lập tức phái người đi tìm kiếm khắp khách sạn, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Nghe lời Mạc Phương An nói, hắn đã không chờ nổi nữa, quay người đi tìm. Trước khi đi, lạnh lùng để lại một câu:


"Nếu tiểu Di xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho cô!"

Thì ra cô ta đã cứu hắn, lúc đó hắn cũng không nhìn rõ người cứu hắn là ai, nói gì đến việc ưu ái Mạc Phương Di là để trả ơn chứ? Với lại lúc đó, người của hắn cũng sắp đuổi tới vốn không cần cô ta cứu! Lúc đó nhờ ơn của cô ta mà hắn thương còn nặng hơn, hắn chưa tìm cô ta tính sổ là may mắn rồi.

Nhìn thấy người bị thương không biết gọi người hỗ trợ à? Một cô gái lôi hắn từ bìa rừng đến đường lớn, hắn không bị cô ta hành hạ chết đã là mạng lớn!

Mạc Phương An ngây ngốc nhìn người đàn ông bước nhanh rời đi, nước mắt từ từ chảy xuống.

Vì cái gì? Người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, lại lạnh lùng quay lưng lại với cô? Là cô đã cứu anh a! Cô bất chấp mọi thứ đưa anh đến bệnh viện, đổi lại chỉ là một ánh nhìn lạnh lùng và câu nói cảnh cáo kia sao?

Sơ Nghiên thấy Diệp Mộ Thần rời đi, cũng không ở lại nữa, đi tìm mẹ Hạ.

Thiên Hoa lúc này lên tiếng giải thích:

"Quá khứ của nhân vật này không được nhắc đến trong cốt truyện nha..."

Ba năm trước, Diệp Mộ Thần bị mai phục ám sát, nhưng hắn may mắn trốn thoát, ý thức mơ hồ, vốn đã gọi cho người của hắn đến cứu. Nhưng lúc đang chờ người đến, hắn ngất đi, bị Mạc Phương An bắt gặp, lôi hắn từ trong rừng ra đường lớn, gọi xe đưa hắn đến phòng mạch gần đó.

Sau đó vì gia đình gọi, Mạc Phương An rời đi, nên Diệp Mộ Thần không có cơ hội gặp cô ta. Hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân ở trong phòng mạch, trừ viên đạn ở vai, trên người còn xuất hiện vết trầy xước rất nhiều, thương cũng nặng hơn, suýt chút nữa tức đến hộc máu, trên đường hắn sức cùng lực kiệt, tỉnh tỉnh mê mê, chỉ phát hiện có người đang kéo lê hắn, nhưng cổ họng khô khốc không kêu lên được, lúc sau bị đau đến bất tỉnh. Sau đó, người của hắn tới, Diệp Mộ Thần chuyển viện trở về bệnh viện thành phố, Mạc Phương An quay lại, nhưng hắn đã đi mất, cũng không biết hắn tên gì, người ở đâu, bèn thở dài trở về.

Mấy tháng trước Mạc Phương An đến thành phố A mới phát hiện hắn là ai, cũng biết hắn đối với em gái sinh đôi của mình Mạc Phương Di đặc biệt, cho rằng hắn nhận sai người, cô ta cũng nhiều lần giả làm em gái gặp riêng hắn, nhưng mỗi lần đều lấy thân phận Mạc Phương Di gặp hắn, tất nhiên cũng không có tiếp xúc quá nhiều, dù sao lúc đó Mạc Phương Di và Diệp Mộ Thần cũng chưa xác định quan hệ.

Mấy ngày trước, Mạc Phương An gặp được Phương Ngải Nhi, ở chỗ cô ta biết được Diệp Mộ Thần đã thích Mạc Phương Di, sau đó có chuyện hôm nay.

Thiên Hoa nhìn ký chủ nhà nó, hoàn toàn bình tĩnh tiếp thu câu chuyện, không bất bình một câu, cũng không có cảm xúc gì!

Thiên, ký chủ, chị thật lạnh lùng! Bất quá cũng rất nghe lời.

Sơ • lạnh lùng lại nghe lời • Nghiên: "..."

Bút Ký Thời Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bút Ký Thời Không Truyện Bút Ký Thời Không Story Chương 7: Danh Môn Thiên Kim (6)
9.3/10 từ 12 lượt.
loading...