Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 474: Chủ tử của ta sao có thể là kẻ bệnh kiều như vậy (2)

Là một tử sĩ thì không cần nói mà chỉ cần chấp hành mệnh lệnh, có thể làm tất cả vì chủ tủ, cho dù chủ tử nói nhảy xuống một vách đá sâu vạn trượng thì ngươi cũng phải nhảy xuống, không chút do dự.

Ninh Thư bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về nhiệm vụ này, nếu cô xuyên thành Hoàng thượng thì có thể trực tiếp nhường ngôi cho Tam hoàng tử, khi Tam hoàng tử đã trở thành hoàng đế thì việc triệu Thượng Quan Tình Nhu tiến cung sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà Tam hoàng tử lại thích tìm đường chết, nói trắng ra là nếu không có được thì sẽ đau khổ, nhưng nếu có được thì sẽ thấy buồn chán.

Ninh Thư phân tích tâm nguyện của Thập Nhất, cô ấy không muốn chủ tử của mình chết, cũng đồng nghĩa với việc Tam hoàng tử phải tránh được vận mệnh bị độc chết, còn việc Tam hoàng tử có thể trở thành Hoàng thượng hay không thì không liên quan gì đến cô cả.

Nhưng nếu Tam hoàng tử không lên làm hoàng đế thì cuối cùng cũng sẽ bị ban chết, nhất là tinh thần không ngừng tìm đường chết khi trăm phương ngàn kế muốn giết chết nữ chính của hắn, đúng là không thể chịu nổi.

Kỳ thực có thể xem Tam hoàng tử là một tên bạn trai cũ cặn bã.

Không phải là không yêu, mà là quá yêu.

Có một người chủ tử như vậy khiến tâm tính lương thiện của cô cảm thấy mệt mỏi.

Quên đi, đi đến đâu hay đến đó vậy!

Ninh Thư ngồi trong lồng sắt, bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nếu đã là tử sĩ thì võ công càng cao càng tốt, võ công càng cao thì mạng của cô càng được đảm bảo, dù sao đây chính là một nghề mà có thể chết bất cứ lúc nào.

Ninh Thư cũng không muốn chết khi đang làm nhiệm vụ, bởi vì cô sẽ bị xóa sổ nếu như nhiệm vụ thất bại.

May mắn là linh khí ở thế giới này khá nhiều, cũng giúp ích không nhỏ trong việc tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.


Khi nghe thấy tiếng cửa đá mở ra thì Ninh Thư lập tức dừng việc tu luyện lại, rồi đứng lên.

Ninh Thư cũng biết người đàn ông có vết sẹo ngang mặt lúc trước chính là thủ lĩnh của căn cứ huấn luyện này, biệt danh là Nhất, hắn ta cũng đã chấp hành không ít nhiệm vụ.

“Bây giờ chuẩn bị đi làm nhiệm vụ tiếp theo.” Biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, Ninh Thư gật đầu, bước ra khỏi cánh cửa đá vừa rồi thì Ninh Thư lại nhìn thấy một cánh cửa đá khác.

“Vào đi, đây là nhiệm vụ thứ hai, ngươi phải giết chết toàn bộ con mồi ở trong đó.” Người đàn ông đó nói xong rồi đẩy Ninh Thư vào rồi đóng cửa đá lại.

Ninh Thư vừa tiến vào đã ngửi thấy một mùi tanh rất buồn nôn, hơn nữa còn có tiếng rắn.

Nhìn kỹ mới thấy nơi này đúng là có rất nhiều rắn, chúng nó quấn vào nhau, đang không ngừng bò đi bò lại ở trong căn phòng đá.

Toàn bộ da gà của Ninh Thư lập tức nổi lên.

Bà nó, loài động vật kinh tởm nhất chính là lũ rắn này, hơn nữa tuy là màu sắc của chúng không giống nhau nhưng đều là rắn độc.

Kỳ thực đây là muốn cô phải chết mà, chứ nhiều rắn như vậy cô phải giết đến bao giờ mới hết chứ.

Ninh Thư chém những con rắn đang bò về phía cô thành hai nửa, thế nhưng chúng vẫn không ngừng bò về phía cô, Ninh Thư lộn người ra phía sau, chân đạp lên vách tường, vận khí đi về phía khoảng đất trống không có rắn.

Bây giờ không phải chỉ có giết hết chỗ rắn này mà còn phải đề phòng không bị rắn độc cắn trúng.



Những con rắn bị Ninh Thư chém làm đôi vẫn còn vặn vẹo một lúc mới chết.

Mùi trong thạch thất càng lúc càng khó ngửi, mùi của rắn cùng với mùi tanh của máu tươi khiến cho người ta không cách nào hô hấp được.

Ninh Thư nhìn đống rắn này, không biết đến khi nào cô mới giết được toàn bộ chúng nó.

Nhất đứng ở bên ngoài cửa đợi Ninh Thư hoàn thành nhiệm vụ, qua được một lúc lâu hắn mới mở cửa đá, cũng là lúc Ninh Thư giết chết con rắn cuối cùng.

Nhất nhìn về phía mặt đất tràn ngập xác rắn, khuôn mặt không có chút biểu cảm, cũng không có lấy một câu khen ngợi Ninh Thư mà chỉ nói: “Ngươi đã thông qua cửa thứ hai, chỉ còn một cửa nữa.”

Ninh Thư lúc này đã mệt chết rồi, cánh tay cũng không thể nhấc lên nổi, cô nói với Nhất: “Ta mệt muốn chết rồi, có thể nghỉ một lát được không.”

Nhất liếc mắt nhìn Ninh Thư: “Cửa ải cuối cùng rất đơn giản, ngươi không cần phải nghỉ ngơi.”

Rất đơn giản sao?

Ninh Thư lại đi qua một cánh cửa đá khác, ở nơi này rất sạch sẽ, ở đó còn có một chiếc giường đá, phía trên là một chiếc tã lót.

Ninh Thư tiến lại gần, ở trong tã lót là một đứa trẻ, đôi mắt đen lúng liếng đang nhìn khắp nơi, cái miệng nhỏ không ngừng thổi bong bóng.

Khi nhìn thấy Ninh Thư đứa bé còn ê a vài câu, khi hé miệng, bởi vì chưa có răng nên chỉ nhìn thấy màu hồng phấn của lợi.



Bỗng nhiên Ninh Thư có một dự cảm bất an, sau đó nhìn về phía Nhất.

Vẻ mặt của Nhất vẫn vô cùng thờ ơ, hắn nói với Ninh Thư: “Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng của ngươi, giết chết đứa bé này.”

Trái tim của Ninh Thư nhói một cái: “Tại sao, đứa bé này có quan hệ gì với chúng ta đâu.”

Nhất nhìn Ninh Thư, ánh mắt trở nên ác liệt: “Đây là những lời mà ngươi nên nói sao? Chúng ta là những thanh kiếm ở trong tay của chủ tử, chỉ cần chủ tử ra lệnh thì chúng ta đều phải giết, cho dù đó là một đứa bé.”

“Giết nó đi.” Nhất chỉ về phía đứa bé trên giường: “Đây là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, nếu như ngươi không thể hoàn thành thì ngươi sẽ không đủ tư cách, sẽ không được chủ tử giao nhiệm vụ.”

Có lẽ đứa bé cảm nhận được sự nguy hiểm, hoặc là bị âm thanh của Nhất dọa sợ nên bắt đầu gân cổ lên khóc, trong căn phòng tràn đầy tiếng khóc của trẻ con.

Bàn tay cầm chuôi kiếm của Ninh Thư bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng vô cùng mờ mịt và không ngừng giãy dụa.

Nếu như không giết đứa bé này thì cô không thể ra khỏi căn cứ, nhiệm vụ của cô cũng sẽ thất bại và cô bị xóa bỏ.

Nhưng đứa bé này không có thù hận gì với cô cả, thậm chí nó còn không biết gì cả, ngây thơ vô tri, đó là một mạng sống, khi phải giết chết con hổ và lũ rắn kia thì cô không có chút áp lực tâm lý nào cả, nhưng bây giờ thứ cô phải giết chết là một người, một người không có thù oán gì với mình cả.

Cả người Ninh Thư đều đang toát mồ hôi, mồ hôi lạnh chảy vào mắt khiến cho đôi mắt vô cùng xót, nhưng Ninh Thư lại không có tâm tình đi dụi mắt.

Chẳng lẽ cô phải vì nhiệm vụ của mình mà giết chết một người vô tội sao?



Có thể, không thể, có thể, không thể....

Ninh Thư cảm thấy vô cùng mờ mịt, không biết phải làm gì, đây là tình huống mà cô chưa từng gặp phải, cho nên cô không biết nên làm như thế nào cả.

Là dùng mạng sống của đứa bé này để hoàn thành nhiệm vụ của cô, nhưng mà đứa bé này không biết gì cả, cũng chưa từng thương tổn cô, chẳng lẽ cô phải ra tay với nó sao.

Ninh Thư có thể đòi lại công bằng cho người ủy thác, nhưng đứa bé này không liên quan đến nhiệm vụ của cô.

Nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ giết một người vô tội, hơn nữa đó còn là một đứa bé vô tri, nhưng mà cho dù có tội lỗi gì cũng không thể tính lên đầu một đứa bé mới sinh, nhất là nó còn là một đứa trẻ vô tội.

Trong đầu của Ninh Thư bây giờ rất loạn, cũng không thể suy nghĩ được cái gì, cô cảm thấy linh hồn của mình như muốn vỡ tan, hỗn loạn mà mê man.

Có nên vì có thể sống sót mà không từ thủ đoạn, không từ thủ đoạn không?

Nhất dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Ninh Thư: “Chỉ cần ngươi ra tay, lấy thanh kiếm này đâm vào trái tim của đứa bé là được, đây là nhiệm vụ đơn giản nhất, nhớ cho kỹ, ngươi là một tử sĩ.”

Ninh Thư nuốt nước miếng, tử sĩ, dùng phương pháp như thế này để huấn luyện đúng là muốn loại bỏ toàn bộ nhân tính mà.

Cách huấn luyện như vậy chính là muốn loại bỏ lòng đồng tình của con người, biến họ thành những cỗ máy không có tính người.

Phía dưới bảo tọa của đế vương chính là từng chồng từng chồng xương trắng xếp thành các bậc thang, bọn họ từng bước từng bước trên chiếc thang được làm từ xương trắng đó để leo lên ngôi vua.

*bột hùng hoàng: Bột mua về rắc chung quanh nhà, sát vách tường. Khi rắn đánh hơi được mùi hùng hoàng thì chúng sẽ bỏ đi ngay lập tức vì đây là chất độc rất mạnh đối với chúng.

Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi Truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi Story Chương 474: Chủ tử của ta sao có thể là kẻ bệnh kiều như vậy (2)
9.5/10 từ 19 lượt.
loading...