Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 245: Hoàng hậu hận (21)
Mặc dù tiểu hồ ly đã biến thành người nhưng Hoắc Khanh không thả nàng ra, vẫn luôn nhốt trong tẩm điện.
Ninh Thư thấy hơi khó hiểu, lẽ nào Hoắc Khanh định nhốt tiểu hồ ly cả đời, dựa theo tính tình của tiểu hồ ly, nhốt nàng ở trong phòng, không cho phép ra ngoài không khác gì muốn lấy mạng của nàng.
Thế nhưng không lâu sau, có cung nữ phát hiện thi thể động vật trong Ngự hoa viên, động vật này bị người ta lột da, lộ ra bắp thịt đỏ tươi, ruồi nhặng bâu đầy xung quanh.
Ninh Thư nhìn thi thể này, trông giống với hình dáng của tiểu hồ ly, chắc cũng là hồ ly.
Hoắc Khanh chạy tới, lúc thấy thi thể này như bị sét đánh, lập tức gào lên: “Là ai, là ai giết tiểu hồ ly của trẫm.”
Biểu cảm của Hoắc Khanh đau khổ, nhíu chặt lông mày, lạnh lùng chất vấn Ninh Thư: “Trong cung có người ác độc như vậy, dám giết tiểu hồ ly của trẫm, Hoàng hậu, nàng nhất định phải tìm ra hung thủ, trẫm muốn lột da hắn.”
Mẹ nó, chẳng phải tiểu hồ ly của ngươi đã biến thành người rồi sao? Nếu con hồ ly này thực sự là tiểu hồ ly của ngươi, bây giờ ngươi cũng không biểu diễn phô trương như vậy.
Hoắc Khanh muốn thân phận tiểu hồ ly biến mất?!
“Hoàng hậu, trẫm muốn nàng tìm ra hung thủ.” Hoắc Khanh nghiến răng nghiến lợi nói với Ninh Thư.
Ninh Thư cúi người hành lễ, cung kính nói: “Thần thiếp đã rõ, thần thiếp sẽ tìm ra “hung thủ.” Ninh Thư gằn giọng nói hai chữ “hung thủ”.
Hoắc Khanh còn kêu người làm một chiếc quan tài nhỏ tuyệt đẹp, sau đó buồn rầu đặt thi thể hồ ly vào trong quan tài, Ninh Thư ở bên cạnh thấy vậy liền trợn ngược mắt, đóng kịch giỏi lắm, rõ ràng là bộ mặt đang hồi xuân, còn cố làm bộ bi thương.
Ngươi đó, rốt cuộc ai mới là kẻ ác độc.
Hạ táng hồ ly xong, Hoắc Khanh bắt đầu lên triều, thời gian trước không lên triều đã khiến các đại thần bất mãn, Hoắc Khanh mang theo vẻ mặt đau ốm ngồi trên ghế rồng, nói với các đại thần thời gian trước mình bị bệnh nên mới không lên triều.
Tẩm cung Hoắc Khanh vẫn bị thị vệ canh gác nghiêm ngặt như trước, ai cũng không thể vào, khiến bầu không khí cả hoàng cung trở nên kỳ quái lạ thường.
Tiểu hồ ly chết, tần phi hậu cung vui đến nỗi muốn đốt pháo ăn mừng, cuối cùng con hồ ly gây họa cũng đã chết, cảm ơn người đã dám thay trời hành đạo mà to gan giết chết con tiểu hồ ly kia.
A di đà phật.
So với việc tần phi hậu cung phấn khởi không gì sánh được, khuôn mặt tái nhợt của Huyên hoàng quý phi lại càng tái, nổi giận đùng đùng hỏi Ninh Thư: “Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc Hoàng thượng muốn làm gì?”
“Cô rõ ràng đã biết còn hỏi bổn cung làm gì?” Ninh Thư không chút sức sống nói với Huyên hoàng quý phi: “Kế hoạch lần trước bổn cung nói cho cô cô đồng ý không? Có muốn hợp tác với bổn cung hay không?”
Huyên hoàng quý phi cắn chặt môi, vẻ mặt băn khoăn, Ninh Thư còn nói thêm: “Đừng nóng vội, cô có thể từ từ suy nghĩ, có điều ta nghĩ con hồ ly tinh kia sẽ nhanh chóng quang minh chính đại xuất hiện ở hậu cung thôi, chỉ sủng mình cô ta, e rằng Hoàng thượng cũng sẽ vì cô ta mà giải tán hậu cung thôi, đến lúc đó những nữ nhân hầu hạ Hoàng thượng như chúng ta sẽ chết mà không có danh phận, cũng không thể hưởng đèn nhang cúng tế của người đời sau.”
“Nương nương, tần thiếp đồng ý, tần thiếp sẽ đưa thư cho phủ Thái sư.” Huyên hoàng quý phi hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, nói từng câu từng chữ với Ninh Thư.
Ninh Thư cười.
Lúc tối, Hoắc Khanh tới, không vòng vo nói: “Hoàng hậu, sắp đến mùa thu gặt rồi, trẫm muốn xuất cung đi thu lương thực cùng bách tính, nhân thể xem năm nay thu hoạch thế nào.”
Cùng nhau thu gặt lương thực? Nói trắng ra là đi làm ra vẻ một hồi, đi chơi một chuyến, làm ra vẻ trước mặt dân chúng một chút, Ninh Thư nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phải đi không?”
Trường hợp như vậy đều là đế vương và quốc mẫu cùng đi, mặc quần áo thô sơ đi thu lương thực.
Ninh Thư biết chắc Hoắc Khanh sẽ không dẫn mình đi cùng.
Hoắc Khanh thấy mặt Hoàng hậu đầy chờ mong và hứng khởi, liền nói: “Hoàng hậu nàng không cần đi, lần này sẽ đi nhanh thôi, trong cung không thể không có người, còn việc trẫm kêu tìm hung thủ, nàng đã tìm ra chưa?”
“Thần thiếp đang điều tra, có điều không biết là người phương nào làm, thần thiếp không có chút manh mối nào.” Ninh Thư nhìn Hoắc Khanh, biểu cảm khổ não.
Hoắc Khanh hơi mất tự nhiên nói: “Dù làm thế nào cũng phải điều tra bằng được.”
Ninh Thư ngơ ngác.
Hoắc Khanh nói hai câu rồi đi ngay, thời gian nói chuyện với Ninh Thư còn ngắn hơn thời gian uống cạn chén trà, Ninh Thư nhìn bóng lưng vội vã của Hoắc Khanh, chà chà chà, chỗ cô cũng đâu phải chỗ kinh dị gì đâu, sợ tiểu hồ ly giận đến vậy sao.
“Nương nương, đã lâu Hoàng thượng không đến nghỉ lại ở cung nương nương rồi.” Thanh Trúc lo lắng nhìn Ninh Thư mà nói.
Ninh Thư uống một ngụm trà nhạt: “Về sau Hoàng thượng sẽ không tới hậu cung nữa, đừng để ý làm gì. Đi ngủ.”
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư dẫn theo phi tử hậu cung đến cửa cung tiễn Hoắc Khanh, tiễn Hoắc Khanh đi gặt lúa.
Ninh Thư phát hiện bên người Hoắc Khanh còn có thêm một tiểu thái giám môi hồng răng trắng, da dẻ mịn màng, dù đã mặc trang phục tiểu thái giám rồi nhưng vẫn không che nổi vẻ đẹp của nàng.
Mắt nàng lung linh sinh động, mặc dù mắt rất to tròn, nhưng chỗ đuôi mắt lại hơi cong lên, mang theo nét quyến rũ, xinh đẹp không gì sánh được.
Hoắc Khanh thấy ánh mắt Ninh Thư đặt trên người tiểu thái giám, liền đứng che trước mặt tiểu thái giám, nói với Ninh Thư: “Hoàng hậu, quản lý hậu cung cho tốt, trẫm sẽ trở về nhanh thôi.”
Ninh Thư cúi người hành lễ, giả bộ ân cần nói: “Thần thiếp nhớ rồi, thần thiếp và các tỷ muội chờ Hoàng thượng trở về, Hoàng thượng cứ yên tâm lên đường.”
Ninh Thư vừa nói xong thì nghe được tiếng hừ lạnh nho nhỏ, Ninh Thư làm bộ không nghe thấy.
Hoắc Khanh lên xe ngựa, Khưu công công hô một tiếng xuất phát, đoàn người rất dài đi về hướng cửa cung.
Tiểu thái giám không lên xe ngựa, mà đi theo sau xe ngựa, mắt nhìn ngang liếc dọc, dáng vẻ rất tò mò.
Ninh Thư nhìn đoàn người rất dài đi ra khỏi cửa cung mới xoay người đi về cung điện của mình.
Hoắc Khanh đi rồi, các phi tử này càng thêm chán nản, trang điểm thật xinh đẹp nhưng Hoàng thượng đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Ninh Thư kêu các phi tử ai về cung nấy, không có việc gì thì thêu hoa chơi, nếu không thì đi tìm thú vui.
Có lẽ do Hoắc Khanh không đến hậu cung đã lâu, mọi người đều không được ân sủng, nên quan hệ của những nữ nhân này có vẻ dịu đi một chút, không có việc gì thì lại tụ tập nói chuyện phiếm, không kiếm việc giết thời gian thì buồn đến điên mất.
Mắt Huyên hoàng quý phi vẫn nhìn cửa cung, hỏi Ninh Thư: “Tiểu thái giám kia chính là tiểu hồ ly à, thật là kỳ lạ, một con hồ ly sao lại biến thành người.”
“Thật là xinh đẹp, quả nhiên là hồ ly tinh.” Huyên hoàng quý phi lạnh lùng nói.
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Ninh Thư thấy hơi khó hiểu, lẽ nào Hoắc Khanh định nhốt tiểu hồ ly cả đời, dựa theo tính tình của tiểu hồ ly, nhốt nàng ở trong phòng, không cho phép ra ngoài không khác gì muốn lấy mạng của nàng.
Thế nhưng không lâu sau, có cung nữ phát hiện thi thể động vật trong Ngự hoa viên, động vật này bị người ta lột da, lộ ra bắp thịt đỏ tươi, ruồi nhặng bâu đầy xung quanh.
Ninh Thư nhìn thi thể này, trông giống với hình dáng của tiểu hồ ly, chắc cũng là hồ ly.
Hoắc Khanh chạy tới, lúc thấy thi thể này như bị sét đánh, lập tức gào lên: “Là ai, là ai giết tiểu hồ ly của trẫm.”
Biểu cảm của Hoắc Khanh đau khổ, nhíu chặt lông mày, lạnh lùng chất vấn Ninh Thư: “Trong cung có người ác độc như vậy, dám giết tiểu hồ ly của trẫm, Hoàng hậu, nàng nhất định phải tìm ra hung thủ, trẫm muốn lột da hắn.”
Mẹ nó, chẳng phải tiểu hồ ly của ngươi đã biến thành người rồi sao? Nếu con hồ ly này thực sự là tiểu hồ ly của ngươi, bây giờ ngươi cũng không biểu diễn phô trương như vậy.
Hoắc Khanh muốn thân phận tiểu hồ ly biến mất?!
“Hoàng hậu, trẫm muốn nàng tìm ra hung thủ.” Hoắc Khanh nghiến răng nghiến lợi nói với Ninh Thư.
Ninh Thư cúi người hành lễ, cung kính nói: “Thần thiếp đã rõ, thần thiếp sẽ tìm ra “hung thủ.” Ninh Thư gằn giọng nói hai chữ “hung thủ”.
Hoắc Khanh còn kêu người làm một chiếc quan tài nhỏ tuyệt đẹp, sau đó buồn rầu đặt thi thể hồ ly vào trong quan tài, Ninh Thư ở bên cạnh thấy vậy liền trợn ngược mắt, đóng kịch giỏi lắm, rõ ràng là bộ mặt đang hồi xuân, còn cố làm bộ bi thương.
Ngươi đó, rốt cuộc ai mới là kẻ ác độc.
Hạ táng hồ ly xong, Hoắc Khanh bắt đầu lên triều, thời gian trước không lên triều đã khiến các đại thần bất mãn, Hoắc Khanh mang theo vẻ mặt đau ốm ngồi trên ghế rồng, nói với các đại thần thời gian trước mình bị bệnh nên mới không lên triều.
Tẩm cung Hoắc Khanh vẫn bị thị vệ canh gác nghiêm ngặt như trước, ai cũng không thể vào, khiến bầu không khí cả hoàng cung trở nên kỳ quái lạ thường.
Tiểu hồ ly chết, tần phi hậu cung vui đến nỗi muốn đốt pháo ăn mừng, cuối cùng con hồ ly gây họa cũng đã chết, cảm ơn người đã dám thay trời hành đạo mà to gan giết chết con tiểu hồ ly kia.
A di đà phật.
So với việc tần phi hậu cung phấn khởi không gì sánh được, khuôn mặt tái nhợt của Huyên hoàng quý phi lại càng tái, nổi giận đùng đùng hỏi Ninh Thư: “Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc Hoàng thượng muốn làm gì?”
“Cô rõ ràng đã biết còn hỏi bổn cung làm gì?” Ninh Thư không chút sức sống nói với Huyên hoàng quý phi: “Kế hoạch lần trước bổn cung nói cho cô cô đồng ý không? Có muốn hợp tác với bổn cung hay không?”
Huyên hoàng quý phi cắn chặt môi, vẻ mặt băn khoăn, Ninh Thư còn nói thêm: “Đừng nóng vội, cô có thể từ từ suy nghĩ, có điều ta nghĩ con hồ ly tinh kia sẽ nhanh chóng quang minh chính đại xuất hiện ở hậu cung thôi, chỉ sủng mình cô ta, e rằng Hoàng thượng cũng sẽ vì cô ta mà giải tán hậu cung thôi, đến lúc đó những nữ nhân hầu hạ Hoàng thượng như chúng ta sẽ chết mà không có danh phận, cũng không thể hưởng đèn nhang cúng tế của người đời sau.”
“Nương nương, tần thiếp đồng ý, tần thiếp sẽ đưa thư cho phủ Thái sư.” Huyên hoàng quý phi hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, nói từng câu từng chữ với Ninh Thư.
Ninh Thư cười.
Lúc tối, Hoắc Khanh tới, không vòng vo nói: “Hoàng hậu, sắp đến mùa thu gặt rồi, trẫm muốn xuất cung đi thu lương thực cùng bách tính, nhân thể xem năm nay thu hoạch thế nào.”
Cùng nhau thu gặt lương thực? Nói trắng ra là đi làm ra vẻ một hồi, đi chơi một chuyến, làm ra vẻ trước mặt dân chúng một chút, Ninh Thư nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phải đi không?”
Trường hợp như vậy đều là đế vương và quốc mẫu cùng đi, mặc quần áo thô sơ đi thu lương thực.
Ninh Thư biết chắc Hoắc Khanh sẽ không dẫn mình đi cùng.
Hoắc Khanh thấy mặt Hoàng hậu đầy chờ mong và hứng khởi, liền nói: “Hoàng hậu nàng không cần đi, lần này sẽ đi nhanh thôi, trong cung không thể không có người, còn việc trẫm kêu tìm hung thủ, nàng đã tìm ra chưa?”
“Thần thiếp đang điều tra, có điều không biết là người phương nào làm, thần thiếp không có chút manh mối nào.” Ninh Thư nhìn Hoắc Khanh, biểu cảm khổ não.
Hoắc Khanh hơi mất tự nhiên nói: “Dù làm thế nào cũng phải điều tra bằng được.”
Ninh Thư ngơ ngác.
Hoắc Khanh nói hai câu rồi đi ngay, thời gian nói chuyện với Ninh Thư còn ngắn hơn thời gian uống cạn chén trà, Ninh Thư nhìn bóng lưng vội vã của Hoắc Khanh, chà chà chà, chỗ cô cũng đâu phải chỗ kinh dị gì đâu, sợ tiểu hồ ly giận đến vậy sao.
“Nương nương, đã lâu Hoàng thượng không đến nghỉ lại ở cung nương nương rồi.” Thanh Trúc lo lắng nhìn Ninh Thư mà nói.
Ninh Thư uống một ngụm trà nhạt: “Về sau Hoàng thượng sẽ không tới hậu cung nữa, đừng để ý làm gì. Đi ngủ.”
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư dẫn theo phi tử hậu cung đến cửa cung tiễn Hoắc Khanh, tiễn Hoắc Khanh đi gặt lúa.
Ninh Thư phát hiện bên người Hoắc Khanh còn có thêm một tiểu thái giám môi hồng răng trắng, da dẻ mịn màng, dù đã mặc trang phục tiểu thái giám rồi nhưng vẫn không che nổi vẻ đẹp của nàng.
Mắt nàng lung linh sinh động, mặc dù mắt rất to tròn, nhưng chỗ đuôi mắt lại hơi cong lên, mang theo nét quyến rũ, xinh đẹp không gì sánh được.
Hoắc Khanh thấy ánh mắt Ninh Thư đặt trên người tiểu thái giám, liền đứng che trước mặt tiểu thái giám, nói với Ninh Thư: “Hoàng hậu, quản lý hậu cung cho tốt, trẫm sẽ trở về nhanh thôi.”
Ninh Thư cúi người hành lễ, giả bộ ân cần nói: “Thần thiếp nhớ rồi, thần thiếp và các tỷ muội chờ Hoàng thượng trở về, Hoàng thượng cứ yên tâm lên đường.”
Ninh Thư vừa nói xong thì nghe được tiếng hừ lạnh nho nhỏ, Ninh Thư làm bộ không nghe thấy.
Hoắc Khanh lên xe ngựa, Khưu công công hô một tiếng xuất phát, đoàn người rất dài đi về hướng cửa cung.
Tiểu thái giám không lên xe ngựa, mà đi theo sau xe ngựa, mắt nhìn ngang liếc dọc, dáng vẻ rất tò mò.
Ninh Thư nhìn đoàn người rất dài đi ra khỏi cửa cung mới xoay người đi về cung điện của mình.
Hoắc Khanh đi rồi, các phi tử này càng thêm chán nản, trang điểm thật xinh đẹp nhưng Hoàng thượng đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Ninh Thư kêu các phi tử ai về cung nấy, không có việc gì thì thêu hoa chơi, nếu không thì đi tìm thú vui.
Có lẽ do Hoắc Khanh không đến hậu cung đã lâu, mọi người đều không được ân sủng, nên quan hệ của những nữ nhân này có vẻ dịu đi một chút, không có việc gì thì lại tụ tập nói chuyện phiếm, không kiếm việc giết thời gian thì buồn đến điên mất.
Mắt Huyên hoàng quý phi vẫn nhìn cửa cung, hỏi Ninh Thư: “Tiểu thái giám kia chính là tiểu hồ ly à, thật là kỳ lạ, một con hồ ly sao lại biến thành người.”
“Thật là xinh đẹp, quả nhiên là hồ ly tinh.” Huyên hoàng quý phi lạnh lùng nói.
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Đánh giá:
Truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Story
Chương 245: Hoàng hậu hận (21)
9.5/10 từ 19 lượt.