Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 18: Chó cắn chó
Kỳ thật An Dung không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình đá ngã cái bàn, đập vào lưng Lăng Tuyết, sau đó có cảm giác như có hòn đá nghìn cân đè ở trên người mình, thân thể tựa hồ sắp bị đập vỡ vụn, sau đó cái gì cũng đều không biết.
Lúc tỉnh lại, đã là chuyện vài ngày sau.
Nghe thấy Lâm Giai Giai nói Lăng Tuyết có dị năng, có siêu năng lực, đầu tiên An Dung liền nghĩ đến sức nặng ở trên người cô lúc đó.
“Này, Lâm Giai Giai, cô nói đều là sự thật sao?” An Dung kiêu căng hỏi thăm.
Ninh Thư trả lại một cái liếc mắt, nói: “Thích thì tin.”
Nói xong liền đi vào hội sở, ở bên trong hội sở nguy nga lộng lẫy, vô cùng phồn hoa, trong đại sảnh tràn ngập thanh âm tao nhã của tiếng đàn vi-ô-lông, Champagne xếp chồng rất cao tản ra hương vị ngọt ngấy lại say lòng người.
Những người này tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, bưng chén rượu nói chuyện phiếm, động tác ưu mỹ quý khí, trông không giống như học sinh cấp ba, mà là những tinh anh trong xã hội.
Ninh Thư đi vào, mọi người thấy y phục trên người cô đều lộ ra thần sắc coi thường, phỏng chừng cho rằng Ninh Thư đến đây là để lấy lòng người khác.
Ninh Thư không có để ý tới ánh mắt của những người này, ngược lại ngồi trên ghế sa lon trong góc, trông thấy hoa quả và các món ăn trên bàn trà, tươi thơm ngon miệng, Ninh Thư liền cầm lấy ăn, ai ôi, hương vị quá tuyệt.
“Này, cô xem ở đây có ai ăn cái gì không, đồ nhà quê.” An Dung đi tới cùng Ninh Thư ngồi một chỗ.
Ninh Thư liếc nhìn, không có lý lẽ nào bắt cô không được ăn cả, An Dung đẩy Ninh Thư, Ninh Thư quay đầu lại, nói: “Làm gì vậy, động tay động chân, tôi với cô rất thân sao.”
“Cô nói Lăng Tuyết thật sự có siêu năng lực sao?” An Dung nhìn Lăng Tuyết cách đó không xa, trên người cô ta khoác lễ phục màu đen, chói mắt vô cùng, một người hào quang rực rỡ có thể đem đám người rực rỡ trong phòng này đè xuống.
Ninh Thư theo ánh mắt An Dung nhìn qua, nhìn thấy một cô gái vẻ mặt hưng phấn tự tin, mọi người ở bên trong vũ hội đều nhìn cô ta, trong ánh mắt có hâm mộ, ghen ghét, yêu thích, đủ kiểu.
Phong thái như vậy không phải nữ chính thì là ai, nữ nhân như vậy, tinh thần tự tin, mỹ lệ vô song, xứng đáng có nhiều nam nhân theo đuổi, vấn đề là luôn luôn có rất nhiều pháo hôi đau khổ giãy dụa dưới chân nữ chính.
Không tiếc hiến ra linh hồn của mình để được nghịch tập.
“Nhìn Lăng Tuyết không giống như người sẽ có siêu năng lực.” An Dung nói ra, nhưng việc cô bị thương lại khiến cho cô cảm giác đây là sự thật.
Ninh Thư trợn trắng mắt, “Trước khi siêu nhân biến hình, ai biết được cô ta là siêu nhân, loại đồ chơi dị năng này có thể nhìn ra được sao?”
An Dung bị Ninh Thư nghẹn họng đến bốc hỏa, nói: “Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không.”
Ninh Thư đáp trả một cái trừng mắt còn to hơn, cực kỳ không khách khí.
Lúc này, toàn bộ sảnh yến hội đều yên tĩnh trở lại, chỉ có thanh âm tiếng đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng, chủ nhân của buổi thọ tinh* Lãnh vương tử ngu ngốc dưới sự chú ý của mọi người, hết sức ra vẻ bước ra.
*Thọ tinh: cũng là sinh nhật nhưng từ này dành cho những người lớn tuổi.
Dù sao Ninh Thư đối với tên Lãnh Ngạo này đủ loại không vừa mắt, nguyên nhân lớn nhất là vì phản ứng của thân thể này, vừa nhìn thấy Lãnh Ngạo, cơ thể liền muốn nhào vào trong ngực của hắn, quả thực là phiền muốn chết.
Bên cạnh An Dung thời điểm trông thấy Lãnh Ngạo, trên mặt lộ vẻ mơ mộng của thiếu nữ, sắc mặt tái nhợt như đến phúng viếng cũng đỏ ửng lên.
Lãnh Ngạo thập phần thân sĩ đi đến trước mặt Lăng Tuyết, cúi người vươn tay muốn cùng nữ chính khiêu vũ, Lăng Tuyết có chút cao ngạo đem tay mình đặt trong lòng bàn tay Lãnh Ngạo, bước vào sàn vũ hội nhẹ nhàng khiêu vũ.
Sau đó, … sau đó tất cả mọi người đều nhìn hai người này khiêu vũ.
Trên mặt An Dung lộ ra vẻ ảm đạm, nhìn hai người trong sàn nhảy, thất hồn lạc phách nói: “Cũng chỉ có Lăng Tuyết xinh đẹp hoàn mỹ như vậy mới có thể xứng đôi với Lãnh vương tử, ai…”
“PHỐC… Khụ khụ khụ…” Ninh Thư nện ngực, thiếu chút nữa hoa quả nghẹn chết cô rồi, nhìn nhìn An Dung, đây là tinh thần vĩ đại cỡ nào a.
Nữ nhân bên cạnh nữ chính, hoặc chính là cùng nữ chính đoạt nam nhân, đoạt tất cả, giống như nguyên chủ vậy, hoặc chính là loại như An Dung này, bị nữ chính thuyết phục, liền cả nam nhân mình yêu mến cũng có thể đem tặng cho nữ chính.
Bất quá kết quả đều giống nhau, đều là pháo hôi nha, người phía trước là mất mạng, người phía sau là chết tâm.
Lãnh Ngạo cùng nữ nhân yêu thích nhảy một điệu, cả người đều giống như muốn bay lên trời, như vũ hóa thăng tiên, một bộ dạng ngây ngô khỏi nói có bao nhiêu đần độn.
Lăng Tuyết nhảy một bản, liền hơi thở cũng không gấp gáp một chút, từ trong tay bồi bàn cầm một ly rượu đỏ trong khay, uống một ngụm, nói thật, rượu của thế giới này không thể nào so sánh với rượu ở Thế Giới Tu Chân, nhất là một chút linh khí cũng không có, uống nhiều quá trái lại sẽ làm bẩn thân thể.
Khóe mắt Lăng Tuyết nhìn thấy An Dung và Ninh Thư ngồi cùng một chỗ, có chút kinh ngạc, trong lòng cũng có chút ít không thoải mái, Lăng Tuyết xem An Dung là người của cô, hiện tại lại có thể cùng Lâm Giai Giai ngồi chung một chỗ.
Lăng Tuyết có loại cảm giác bị phản bội, cô tuyệt đối không cho phép người khác phản bội mình.
Lăng Tuyết dáng người yểu điệu đi tới, nhìn An Dung nói: “Cơ thể khá hơn chút nào chưa?”
An Dung vội vàng đứng lên, nói: “Tốt hơn nhiều.” Kỳ thật trong lòng An Dung cũng có chút không vui, nếu là thật lòng quan tâm cô, thế nào một lần đều không có đến thăm cô, hơn nữa có vẻ cô bị thương nguyên do là vì Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết đánh giá trên dưới Ninh Thư bên cạnh một phen, trông thấy y phục trên người cô, trên mặt lộ ra thần sắc không tán thành, nói: “Tuy rằng quần áo không có đại biểu điều gì, nhưng đó là lễ nghi cơ bản nhất.”
Thiếu tí nữa Ninh Thư cũng bị nữ chính thuyết phục rồi, nói: “Cô cũng biết, tôi là một đứa cô nhi, không có tiền mua lễ phục, y phục trên người cô thật xinh đẹp a.” Ninh Thư nói xong hèn mọn bỉ ổi muốn giơ tay sờ.
Thân thể Lăng Tuyết khẽ động, liền tránh qua né bàn tay của Ninh Thư, cau mày lộ ra vẻ chán ghét, một nữ nhân như thế nào sẽ không có lòng tự trọng như vậy, nhìn qua thật quá hèn hạ.
Ninh Thư tỏ vẻ, trước mặt chuyện Sinh Tử, tiết tháo đều là mây bay hoàn toàn có thể vứt bỏ.
Bộ dáng hèn mọn bỉ ổi của Ninh Thư khiến cho An Dung bên cạnh có chút nhìn không nổi, thoáng cái kéo Ninh Thư ra nói: “Lăng Tuyết, Lãnh vương tử đang nhìn cậu, đoán chừng là tìm cậu có việc đấy.”
Lăng Tuyết rõ ràng chứng kiến An Dung bảo vệ Lâm Giai Giai, sắc mặt ngưng trọng, lộ ra chi sắc không ngờ, lạnh giọng nói: “An Dung, cậu cùng với người như thế ở chung một chỗ sao?”
An Dung không ngờ Lăng Tuyết lại nói trắng ra như vậy, hơn nữa nghe khẩu khí giống như có ý kiến đối với mình, An Dung vội vàng nói: “Lăng Tuyết, cậu nói cái gì vậy, tớ như thế nào sẽ cùng bọn người hạ đẳng như vậy ở cùng một chỗ.”
Người hạ đẳng, lại nghe được từ này nữa rồi, trước kia là nghe từ trong miệng Lãnh Ngạo, xem ra cô ở Ace chính là một cái người hạ đẳng.
Lăng Tuyết kiêu căng gật đầu, xoay người rời đi, An Dung nhìn bóng lưng Lăng Tuyết sóng mắt nặng nề.
Ninh Thư nhíu lông mày nhìn An Dung, tuyệt đối không nghĩ tới An Dung lại thay cô nói chuyện, An Dung cũng bị đoạt xác rồi hả?
Không có khả năng đoạt xác, phỏng chừng là trong lòng An Dung đã có vướng mắc, dù sao trước đó cũng là Lăng Tuyết đả thương cô ta.
Loại tính tình của nữ chính như này chính là ta phụ người trong thiên hạ, cũng muốn giết hết người trong thiên hạ phụ ta, An Dung cô nên cẩn thận một chút a.
Bất quá An Dung cũng là đối tượng trả thù của nguyên chủ, để để cô ta bị nữ chính thu thập cũng tốt, chó cắn chó một miệng đầy lông mới phải.
Chẳng qua là vừa rồi An Dung còn giúp cô nói chuyện đây này.
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Lúc tỉnh lại, đã là chuyện vài ngày sau.
Nghe thấy Lâm Giai Giai nói Lăng Tuyết có dị năng, có siêu năng lực, đầu tiên An Dung liền nghĩ đến sức nặng ở trên người cô lúc đó.
“Này, Lâm Giai Giai, cô nói đều là sự thật sao?” An Dung kiêu căng hỏi thăm.
Ninh Thư trả lại một cái liếc mắt, nói: “Thích thì tin.”
Nói xong liền đi vào hội sở, ở bên trong hội sở nguy nga lộng lẫy, vô cùng phồn hoa, trong đại sảnh tràn ngập thanh âm tao nhã của tiếng đàn vi-ô-lông, Champagne xếp chồng rất cao tản ra hương vị ngọt ngấy lại say lòng người.
Những người này tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, bưng chén rượu nói chuyện phiếm, động tác ưu mỹ quý khí, trông không giống như học sinh cấp ba, mà là những tinh anh trong xã hội.
Ninh Thư đi vào, mọi người thấy y phục trên người cô đều lộ ra thần sắc coi thường, phỏng chừng cho rằng Ninh Thư đến đây là để lấy lòng người khác.
Ninh Thư không có để ý tới ánh mắt của những người này, ngược lại ngồi trên ghế sa lon trong góc, trông thấy hoa quả và các món ăn trên bàn trà, tươi thơm ngon miệng, Ninh Thư liền cầm lấy ăn, ai ôi, hương vị quá tuyệt.
“Này, cô xem ở đây có ai ăn cái gì không, đồ nhà quê.” An Dung đi tới cùng Ninh Thư ngồi một chỗ.
Ninh Thư liếc nhìn, không có lý lẽ nào bắt cô không được ăn cả, An Dung đẩy Ninh Thư, Ninh Thư quay đầu lại, nói: “Làm gì vậy, động tay động chân, tôi với cô rất thân sao.”
“Cô nói Lăng Tuyết thật sự có siêu năng lực sao?” An Dung nhìn Lăng Tuyết cách đó không xa, trên người cô ta khoác lễ phục màu đen, chói mắt vô cùng, một người hào quang rực rỡ có thể đem đám người rực rỡ trong phòng này đè xuống.
Ninh Thư theo ánh mắt An Dung nhìn qua, nhìn thấy một cô gái vẻ mặt hưng phấn tự tin, mọi người ở bên trong vũ hội đều nhìn cô ta, trong ánh mắt có hâm mộ, ghen ghét, yêu thích, đủ kiểu.
Phong thái như vậy không phải nữ chính thì là ai, nữ nhân như vậy, tinh thần tự tin, mỹ lệ vô song, xứng đáng có nhiều nam nhân theo đuổi, vấn đề là luôn luôn có rất nhiều pháo hôi đau khổ giãy dụa dưới chân nữ chính.
Không tiếc hiến ra linh hồn của mình để được nghịch tập.
“Nhìn Lăng Tuyết không giống như người sẽ có siêu năng lực.” An Dung nói ra, nhưng việc cô bị thương lại khiến cho cô cảm giác đây là sự thật.
Ninh Thư trợn trắng mắt, “Trước khi siêu nhân biến hình, ai biết được cô ta là siêu nhân, loại đồ chơi dị năng này có thể nhìn ra được sao?”
An Dung bị Ninh Thư nghẹn họng đến bốc hỏa, nói: “Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không.”
Ninh Thư đáp trả một cái trừng mắt còn to hơn, cực kỳ không khách khí.
Lúc này, toàn bộ sảnh yến hội đều yên tĩnh trở lại, chỉ có thanh âm tiếng đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng, chủ nhân của buổi thọ tinh* Lãnh vương tử ngu ngốc dưới sự chú ý của mọi người, hết sức ra vẻ bước ra.
*Thọ tinh: cũng là sinh nhật nhưng từ này dành cho những người lớn tuổi.
Dù sao Ninh Thư đối với tên Lãnh Ngạo này đủ loại không vừa mắt, nguyên nhân lớn nhất là vì phản ứng của thân thể này, vừa nhìn thấy Lãnh Ngạo, cơ thể liền muốn nhào vào trong ngực của hắn, quả thực là phiền muốn chết.
Bên cạnh An Dung thời điểm trông thấy Lãnh Ngạo, trên mặt lộ vẻ mơ mộng của thiếu nữ, sắc mặt tái nhợt như đến phúng viếng cũng đỏ ửng lên.
Lãnh Ngạo thập phần thân sĩ đi đến trước mặt Lăng Tuyết, cúi người vươn tay muốn cùng nữ chính khiêu vũ, Lăng Tuyết có chút cao ngạo đem tay mình đặt trong lòng bàn tay Lãnh Ngạo, bước vào sàn vũ hội nhẹ nhàng khiêu vũ.
Sau đó, … sau đó tất cả mọi người đều nhìn hai người này khiêu vũ.
Trên mặt An Dung lộ ra vẻ ảm đạm, nhìn hai người trong sàn nhảy, thất hồn lạc phách nói: “Cũng chỉ có Lăng Tuyết xinh đẹp hoàn mỹ như vậy mới có thể xứng đôi với Lãnh vương tử, ai…”
“PHỐC… Khụ khụ khụ…” Ninh Thư nện ngực, thiếu chút nữa hoa quả nghẹn chết cô rồi, nhìn nhìn An Dung, đây là tinh thần vĩ đại cỡ nào a.
Nữ nhân bên cạnh nữ chính, hoặc chính là cùng nữ chính đoạt nam nhân, đoạt tất cả, giống như nguyên chủ vậy, hoặc chính là loại như An Dung này, bị nữ chính thuyết phục, liền cả nam nhân mình yêu mến cũng có thể đem tặng cho nữ chính.
Bất quá kết quả đều giống nhau, đều là pháo hôi nha, người phía trước là mất mạng, người phía sau là chết tâm.
Lãnh Ngạo cùng nữ nhân yêu thích nhảy một điệu, cả người đều giống như muốn bay lên trời, như vũ hóa thăng tiên, một bộ dạng ngây ngô khỏi nói có bao nhiêu đần độn.
Lăng Tuyết nhảy một bản, liền hơi thở cũng không gấp gáp một chút, từ trong tay bồi bàn cầm một ly rượu đỏ trong khay, uống một ngụm, nói thật, rượu của thế giới này không thể nào so sánh với rượu ở Thế Giới Tu Chân, nhất là một chút linh khí cũng không có, uống nhiều quá trái lại sẽ làm bẩn thân thể.
Khóe mắt Lăng Tuyết nhìn thấy An Dung và Ninh Thư ngồi cùng một chỗ, có chút kinh ngạc, trong lòng cũng có chút ít không thoải mái, Lăng Tuyết xem An Dung là người của cô, hiện tại lại có thể cùng Lâm Giai Giai ngồi chung một chỗ.
Lăng Tuyết có loại cảm giác bị phản bội, cô tuyệt đối không cho phép người khác phản bội mình.
Lăng Tuyết dáng người yểu điệu đi tới, nhìn An Dung nói: “Cơ thể khá hơn chút nào chưa?”
An Dung vội vàng đứng lên, nói: “Tốt hơn nhiều.” Kỳ thật trong lòng An Dung cũng có chút không vui, nếu là thật lòng quan tâm cô, thế nào một lần đều không có đến thăm cô, hơn nữa có vẻ cô bị thương nguyên do là vì Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết đánh giá trên dưới Ninh Thư bên cạnh một phen, trông thấy y phục trên người cô, trên mặt lộ ra thần sắc không tán thành, nói: “Tuy rằng quần áo không có đại biểu điều gì, nhưng đó là lễ nghi cơ bản nhất.”
Thiếu tí nữa Ninh Thư cũng bị nữ chính thuyết phục rồi, nói: “Cô cũng biết, tôi là một đứa cô nhi, không có tiền mua lễ phục, y phục trên người cô thật xinh đẹp a.” Ninh Thư nói xong hèn mọn bỉ ổi muốn giơ tay sờ.
Thân thể Lăng Tuyết khẽ động, liền tránh qua né bàn tay của Ninh Thư, cau mày lộ ra vẻ chán ghét, một nữ nhân như thế nào sẽ không có lòng tự trọng như vậy, nhìn qua thật quá hèn hạ.
Ninh Thư tỏ vẻ, trước mặt chuyện Sinh Tử, tiết tháo đều là mây bay hoàn toàn có thể vứt bỏ.
Bộ dáng hèn mọn bỉ ổi của Ninh Thư khiến cho An Dung bên cạnh có chút nhìn không nổi, thoáng cái kéo Ninh Thư ra nói: “Lăng Tuyết, Lãnh vương tử đang nhìn cậu, đoán chừng là tìm cậu có việc đấy.”
Lăng Tuyết rõ ràng chứng kiến An Dung bảo vệ Lâm Giai Giai, sắc mặt ngưng trọng, lộ ra chi sắc không ngờ, lạnh giọng nói: “An Dung, cậu cùng với người như thế ở chung một chỗ sao?”
An Dung không ngờ Lăng Tuyết lại nói trắng ra như vậy, hơn nữa nghe khẩu khí giống như có ý kiến đối với mình, An Dung vội vàng nói: “Lăng Tuyết, cậu nói cái gì vậy, tớ như thế nào sẽ cùng bọn người hạ đẳng như vậy ở cùng một chỗ.”
Người hạ đẳng, lại nghe được từ này nữa rồi, trước kia là nghe từ trong miệng Lãnh Ngạo, xem ra cô ở Ace chính là một cái người hạ đẳng.
Lăng Tuyết kiêu căng gật đầu, xoay người rời đi, An Dung nhìn bóng lưng Lăng Tuyết sóng mắt nặng nề.
Ninh Thư nhíu lông mày nhìn An Dung, tuyệt đối không nghĩ tới An Dung lại thay cô nói chuyện, An Dung cũng bị đoạt xác rồi hả?
Không có khả năng đoạt xác, phỏng chừng là trong lòng An Dung đã có vướng mắc, dù sao trước đó cũng là Lăng Tuyết đả thương cô ta.
Loại tính tình của nữ chính như này chính là ta phụ người trong thiên hạ, cũng muốn giết hết người trong thiên hạ phụ ta, An Dung cô nên cẩn thận một chút a.
Bất quá An Dung cũng là đối tượng trả thù của nguyên chủ, để để cô ta bị nữ chính thu thập cũng tốt, chó cắn chó một miệng đầy lông mới phải.
Chẳng qua là vừa rồi An Dung còn giúp cô nói chuyện đây này.
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Đánh giá:
Truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Story
Chương 18: Chó cắn chó
9.5/10 từ 19 lượt.