Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1381: Vampire 12
Song cứ đi lại trên đường phố cũng có vẻ kỳ quặc, biết rõ nơi này có ma cà rồng, còn dám đi bộ trên phố, vừa nhìn là biết có vấn đề.
Ninh Thư dừng chân trước một căn nhà, mở cửa, tiến vào trong.
Sau đó bật đèn, Ninh Thư ngồi xuống ghế sô pha vừa uống nước vừa xem TV, chờ đối phương tới.
Nhưng đối phương vẫn chậm chạp không chịu xuất hiện.
Ninh Thư vốn định phóng xuất ra lực tinh thần xem xét tình huống xung quanh.
Nhưng ma cà rồng lại là sinh vật nhạy bén, lần trước cô chẳng may nhìn tới Ferry, đã vị Ferry phát hiện.
Trong tích tắc, điện trong phòng vụt tắt.
Có tiếng kính vỡ vang lên, Ninh Thư thấy một bóng đen bay về phía mình.
Vì điện tắt, Ninh Thư lập tức bóp pháp quyết, đánh vào người ma cà rồng, ma cà rồng kêu một tiếng, ngã bịch xuống mặt đất.
Dulo và Casey trốn trong nhà vọt ra.
Dùng tên nỏ được ngâm trong nước thánh bắn về phía ma cà rồng.
Ma cà rồng kêu thảm một tiếng.
Dulo cầm cọc gỗ bén nhọn, đóng vào trái tim ma cà rồng.
Ma cà rồng định tránh né, Ninh Thư bóp phát quyết, định trụ ma cà rồng.
Sắc mặt ma cà rồng ngưng đọng, muốn nhích người nhưng lại không động đậy được.
Cọc gỗ bén nhọn đâm thủng tim ma cà rồng, Casey cầm xẻng.
Dùng xẻng chém bay đầu ma cà rồng.
Tiếp theo phải đốt xác ma cà rồng thành tro lúc trời sáng, để tro cốt tung bay theo gió.
Để tro cốt rải rác khắp nơi.
Phù định thân gây tổn hại lớn cho Ninh Thư, chỉ hai phù chú, là đã rút cạn linh khí trong cơ thể Ninh Thư.
Casey vứt xẻng xuống đất, thở dài một hơi, “May mà thuận lợi, lại kiếm được thêm một khoản rồi.”
Dulo kéo ma cà rồng đã chết vào trong sân nhà, chuẩn bị tới lúc bình minh, thiêu hủy ma cà rồng.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên sopha, bắt đầu tu luyện, cần phải có đủ linh khi, cô mới có thể tạo pháp quyết được.
Ninh Thư tu luyện, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác căng thẳng tột độ, cơ bắp cả người căng cứng lên.
Có nguy hiểm!
Ninh Thư mở mắt, thấy được móng vuốt đầy máu đang lao tới trước mặt mình.
Lại thêm một con ma cà rồng nữa.
Ninh Thư vội vàng tránh né, bắt lấy cung nỏ bắn một mũi tên vào ma cà rồng.
Cơ thể ma cà rồng bị mũi tên bắn thủng, nhưng không tạo thành vết thương chí mạng.
Năng lực chữa trị của ma cà rồng quả thật rất nghịch thiên.
Ninh Thư bóp pháp quyết đánh về phía ma cà rồng, phù chú đánh vào máu trên người ma cà rồng, cháy xèo xèo, khiến ma cà rồng đau đớn gầm lên.
Casey và Dulo ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, mang theo dụng cụ nhanh chóng đi vào nhà.
Ninh Thư lại cắn răng vẽ một phù chú định thân ma cà rồng, để định trụ nó lại.
Ma cà rồng bị đóng cọc vào tim, rồi bị xẻng xúc đất chém rơi đầu.
Cả người Ninh Thư run rẩy, đỡ vách tường, nói: “Không phải chỗ này chỉ có một con ma cà rồng thôi sao?”
Thị trấn này khá heo hút, sao đột nhiên lại có nhiều ma cà rồng tới vậy.
Lại còn chỉ hút máu nhóm O, quả thực rất khôi hài.
Khi nào, ma cà rồng lại uống máu theo nhóm, phải chăng nhóm máu khác, vị không ngon bằng.
Nhóm A chắc là vị matcha, còn nhóm B chắc là vị dâu tây?
Casey lấy điện thoại, gọi cho tổ chức, thông báo tình huống tại đây.
Hy vọng tổ chức có thể phái thêm vài thợ săn tới, tra cứu chuyện này.
Dulo kéo xác ma cà rồng ra ngoài.
Đường chân trời đã bắt đầu ló rạng, trời bắt đầu rạng sáng.
Dulo đổ xăng lên thi thể ma cà rồng, đánh lửa đốt xác.
Trong không khí phát ra mùi vị nhộn nhạo quái dị, lẫn với mùi dầu mỡ.
Ninh Thư ở trong nhà tu luyện, Casey dựa tường đốt thuốc, khói bay mù mịt cả nhà.
Ninh Thư mở mắt: “Anh có thể ngừng hút được không?”
Casey bóp tàn thuốc, “Trong lòng tôi có dự cảm không tốt, nhiệm vụ sẽ không chỉ đơn giản như thế này, loại trường hợp này, có lẽ tổ chức cũng không đoán được.”
“Có thế nào thì cũng không thể đốt thuốc nhiều như vậy được, như chuẩn bị tinh thần lên thiên đàng vậy.” Ninh Thư nói.
“Tôi ra ngoài đây, có việc thì gọi nhé.”
Chờ Casey ra ngoài, Ninh Thư lập tức bóp pháp quyết, bố trí một cái tụ linh trận tu luyện.
Ninh Thư hấp thụ linh khí xung quanh, Casey cảm giác được nguy hiểm.
Ninh Thư cũng thế.
Cảm giác như có thứ gì đó sắp mở mắt, tỉnh lại.
Có linh khí chống đỡ, đan điền bị đào rỗng co rút đau đớn của Ninh Thư dần dần được khôi phục lại.
Lúc này trời đã sáng, ma cà rồng tạm thời không xuất hiện.
Cho dù có ma cà rồng không sợ ánh mặt trời, thì chúng cũng ít ra ngoài, dù gì bị ánh mặt trời chiếu vào người cũng khiến chúng cảm thấy rất khó chịu.
Dulo cầm đồ ăn trong xe ra, đưa cho Ninh Thư một ít.
Ninh Thư nhận nước và thịt khô, thịt khô này vị rất ngon, rất dai và thơm.
Ninh Thư cắn thịt hỏi: “Giờ chúng ta rời khỏi đây, trở lại tổ chức, hay vẫn ở lại chờ người tổ chức cử tới?”
“Ở lại đi, tôi đã thông báo với tổ chức rồi.” Casey nói, “Nếu chúng ta rời đi luôn, nhỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta lại phải chịu trách nhiệm.”
Ninh Thư gật đầu, “Tôi nghe các anh.”
“Anh nói những ma cà rồng đó có phải đang đi thu thập máu không, chứ không sao trong một khoảng thời gian ngắn, lại bắt nhiều người vậy?”
“Một lần hút máu tốt xấu gì cũng chịu được vài ngày.” Không giống như con người ngày ăn ba bữa.
Việc như này trong cốt truyện không có nhắc tới.
Chỉ cung cấp cốt truyện chính, những việc lẻ tẻ không liên quan khác đều bỏ qua.
Nguyên chủ cũng không tham gia vào nhiệm vụ này, dù sao thì cô ấy vẫn luôn đi theo sau Mina giải quyết rắc rối hộ cô nàng.
“Không biết khi nào người của tổ chức mới tới, vì vậy chúng ta phải để cao cảnh giác.” Dulo nhấp một hớp rượu.
Ban ngày mặt trời chiếu rọi, oi bức nóng nực, loại thời tiết này chắc hẳn ma cà rồng sẽ không ra ngoài.
Ninh Thư tăng tốc tu luyện, đợi tới tối có khả năng ma cà rồng sẽ xuất hiện.
Dulo và Casey lau chùi dụng cụ, sửa sang lại mọi thứ cho thật tốt, tránh tới lúc gặp ma cà rồng lại luống cuống tay chân.
Con người không có năng lực như ma cà rồng, chỉ có thể dựa vào công cụ.
Giống như Dulo và Casey, ai ai cũng phải thành thạo vụ chiến đấu với cung nỏ các kiểu.
Đột nhiên cảm thấy, cho dù không thể làm thợ săn nữa, cũng có thể rẽ ngang đi làm bảo tiêu gì đó.
Có điều, tiền lương hay phúc lợi gì đó lại kém hơn thợ săn rất nhiều.
Hơn nữa một khi bước chân vào con đường này, cũng chính là một con đường không lối thoát, trên tay dính máu ma cà rồng, cho dù có lui về ở ẩn, cũng sẽ bị ma cà rồng tìm được giết chết.
Ba người Ninh Thư cứ án binh bất động một thời gian, trên đường phố không xuất hiện một bóng người.
Thoạt nhìn thật hoang vắng.
Hoặc là chạy trốn, hoặc là trốn ở trong nhà không ra ngoài.
Ngẫu nhiên sẽ có xe cảnh sát đi tuần.
Một khắc Ninh Thư cũng không ngừng tu luyện.
Tới khi không tu luyện nổi nữa, cô mới cắn nát tay mình, nhúng vào nước thánh vẽ một cái phù, để nước thánh gia tăng dương khí.
Sắc trời chậm rãi tối dần, ba người Ninh Thư sẵn sàng trận địa tiếp đón quân địch.
“Khụ khụ…” Ninh Thư đột nhiên ho khan, lúc này rất yên ắng, Ninh Thư đột nhiên ho khan như vậy, khiến Dulo và Casey sợ mất mật.
Casey quay đầu nhìn Ninh Thư, “Làm sao vậy?”
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi