Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 110: Truy tìm đại BOSS mạt thế (21)
Edit: Akito
Ninh Thư ngốc ở trong phòng thí nghiệm không biết bao lâu, mỗi ngày đều bị bỏ đói, nhưng lại không có bị chết đói, chỉ là cảm giác muốn ăn này rất tra tấn người.
Giáo Y đại thúc cầm ống nghiệm, nắm lấy cằm Ninh Thư rót vào trong miệng cô một ít chất lỏng, Ninh Thư chép miệng chậc lưỡi, không có mùi vị gì, đây là cái gì.
Ninh Thư cố gắng dùng ánh mắt mê ly của mình hỏi thăm Giáo Y đại thúc đây là cái gì? Sóng điện não của đại thúc rốt cuộc cũng có thể cùng Ninh Thư câu thông một lần, nói: “Đây là gen dịch.”
Ninh Thư: Phốc…
Cho cô con tang thi này uống gen dịch làm cái gì.
Giáo Y đại thúc cau mày, hỏi: “Không có cảm giác gì sao?”
Ninh Thư lắc đầu, cảm giác gì cũng không có a, chính là không quá đói bụng, không còn loại cảm giác đói bụng đến mức muốn chết muốn sống nữa.
Chẳng lẽ gen dịch này vẫn có nguồn năng lượng sao?
“Nhóc con, hiện tại sao rồi, hiện tại có cảm giác gì?” Giáo Y đại thúc lại hỏi.
Ninh Thư há to miệng, dùng khẩu hình nói cho Giáo Y đại thúc là mình không quá đói bụng.
“Phải hay không cảm thấy không có đói bụng như trước?” Giáo Y đại thúc suy đoán, Ninh Thư lập tức gật gật đầu.
Trên mặt Giáo Y đại thúc hiện vẻ đã hiểu ra, nói: “Khó trách tang thi cũng có hứng thú với gen dịch, tang thi cảm thấy hứng thú với con người, coi con người là thức ăn, có lẽ tang thi cũng muốn bổ sung gen trong cơ thể, biểu hiện trực quan chính là cực kỳ khát vọng con người.”
Ninh Thư: …
Nhà khoa học biến thái thật đáng sợ.
Vô luận là dị năng giả, hay là tang thi biến dị thì mục đích cuối cùng đều chính là muốn tiến hóa nhân
loại, Giáo Y đại thúc lại một lần nữa rót một ít gen dịch vào miệng Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy rất tuyệt, khống chế cơ thể so với trước kia dễ dàng hơn nhiều.
Giáo Y đại thúc cởi áo blouse trắng ra, mặc vào áo khoác màu đen, nhìn bộ dạng là muốn đi ra ngoài.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Giáo Y đại thúc, dùng ánh mắt dò hỏi chú đi đâu a.
Đại thúc nâng mắt kiếng gọng vàng trên sống mũi, hướng Ninh Thư nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, hảo hảo ở yên đó.”
Ninh Thư đưa mắt nhìn đại thúc, chú nhưng ngàn vạn phải trở về a.
Phòng thí nghiệm hết sức yên tĩnh, Ninh Thư nằm ở trên bàn giải phẫu, tay chân đều bị khóa lại, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu thê lương, khiến cho Ninh Thư đặc biệt không chịu được là, dường như sau khi biến thành tang thi, cô liền mất đi chức năng ngủ, cô muốn ngủ lại không ngủ được.
Mẹ nó mất ngủ thật sự quá thống khổ.
Không biết đã qua bao lâu, Giáo Y đại thúc mới trở về, mang về một nửa thi thể của nữ tử, một nửa cơ thể còn lại chắc là bị tang thi gặm mất, máu chảy đầm đìa, nhìn thấy miễn bàn có bao nhiêu ghê tởm.
Nhưng Giáo Y đại thúc lại mặt không biến sắc, trực tiếp đem thi thể đặt ở trên một cái bàn phẫu thuật khác, sau đó bắt đầu giải phẫu thi thể, thu thập vật mẫu.
Ninh Thư ở bên cạnh nhìn thấy, quả thực cũng muốn quỳ lạy đại thúc rồi, thần sắc đạm nhiên khiến Ninh Thư thiệt tình bội phục.
Chỉ là không biết đại thúc tìm được cỗ thi thể này từ nơi nào, hay là đoạt lấy từ dưới miệng tang thi.
Giáo Y đại thúc bắt đầu bận rộn công tác, thậm chí thu thập vật mẫu từ trên thi thể Lăng Tuyết đang ngâm, tiến hành so sánh.
Sau đó Ninh Thư chỉ có một mình nhàm chán mà nằm ở trên bàn giải phẫu, hiện tại điều Ninh Thư muốn làm nhất chính là đi tới đi lui một chút, nhưng đại thúc lại không có ý định thả cô ra.
Đại thúc, chú suy nghĩ nhiều, tôi mẹ nó một chút cũng không dám động vào ngón tay của chú.
Giáo Y đại thúc bận rộn rất lâu tựa hồ quên mất sự tồn tại của Ninh Thư, Ninh Thư ‘ha ha’ kêu hai tiếng xoát cảm giác tồn tại của mình một chút.
Nhưng Giáo Y đại thúc vẫn không để ý tới cô, Ninh Thư nhàm chán nhìn chằm chằm Giáo Y đại thúc, khuôn mặt lạnh lùng, cơ thể cao lớn, thật sự là nhân vật mê hoặc nhân tâm a.
Đại thúc cũng quá thần bí đi.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc đại thúc bận bịu cũng xong, đem nửa thi thể còn lại ném trong chất lỏng Formalin, rửa tay vô số lần, ăn một chút đồ vật sau đó hướng Ninh Thư nói: “Lần này lấy gen dịch chắt lọc từ dị năng giả thử một lần.”
Ninh Thư bị ép uống hết gen dịch chưa có trải qua kiểm nghiệm có hợp cách hay không, thời điểm uống xong có loại cảm giác như uống nước ớt cay, toàn bộ cổ họng đều nóng rát, từ khi biến thành tang thi
lúc sau, cảm nhận đau đớn liền rời xa cô.
Thời điểm uống gen dịch này, tê mỏi, có loại cảm giác uống a xít sunfuric, cô thật sự là một con chuột bạch đáng thương a.
Sau khi uống xong, Ninh Thư cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh không ít, tư duy cũng sinh động hơn nhiều, không hề giống phía trước vậy ngây thơ mờ mịt, mặc dù có ý thức, nhưng lại cảm giác đầu óc rất nặng.
Tạm thời không có biến hóa gì.
Đại thúc cũng không có hỏi, nằm trên bàn giải phẫu bên cạnh, ngủ.
Ninh Thư yên lặng nhìn đại thúc, đậu má, nhìn thấy người ta ngủ, mình lại không ngủ được, thiệt quá đau khổ.
Trong lòng Ninh Thư nghĩ đi nghĩ lại, kết quả nhắm mắt lại ngủ rồi, ngay cả Ninh Thư cũng không biết mình như thế nào ngủ được, trước đó vẫn luôn không ngủ được.
“Hoa Đóa Nhi, dậy.” Giáo Y đại thúc đẩy đẩy người Ninh Thư, Ninh Thư mở mắt, cả người đều ngây ngẩn, bởi vì bây giờ cô có thể nhìn rất rõ mọi thứ, mặt đại thúc vô cùng rõ ràng hiện ra ở trước mặt cô.
“Cảm thấy như thế nào.” Giáo Y đại thúc hỏi.
Ninh Thư gật gật đầu, cảm thấy thật thoải mái, Giáo Y đại thúc thấy động tác của Ninh Thư rất trôi chảy, không có như trước kia giống như người máy vậy cảm xúc lạnh nhạt, lại cầm gen dịch đổ vào trong miệng Ninh Thư.
“Thử một chút xem có thể nói chuyện hay không.” Đại thúc hướng Ninh Thư nói, một bên lại cầm vở đang ghi chép gì đó.
Ninh Thư há to miệng, hướng đại thúc lắc đầu, không thể nói chuyện.
Cảm thấy tang thi muốn nói chuyện thật không dễ dàng, tang thi công kích căn cứ trước kia cường đại như vậy cũng không biết nói chuyện, chỉ có thể tru lên giống như dã thú.
Giáo Y đại thúc thoáng cái liền cởi bỏ quần áo của Ninh Thư.
Ninh Thư: (⊙⊙)
Đại thúc, chú đây là muốn làm cái gì a?
Ninh Thư muốn biểu đạt bộ dáng giật mình, nhưng cơ bắp trên mặt lại không cho phép a.
Giáo Y đại thúc không để ý đến Ninh Thư, bưng nước thay Ninh Thư lau bụi bẩn trên người, loại cảm giác này cùng tẩy rửa ống nghiệm sau khi thí nghiệm không khác nhau mấy.
Biểu tình của đại thúc đạm mạc vô cùng, ngoài miệng hết sức ghét bỏ, “Chưa từng có gặp qua người dơ như vậy.”
Ninh Thư: …
Hiện tại cô là tang thi, đều còn phải chịu đựng chứng ưa sạch sẽ cấp độ nặng của đại thúc, gặp được đại thúc quả thực là đả kích không thể thừa nhận trong đời a.
Nhìn thấy đại thúc không e dè lau người cho cô, Ninh Thư cảm thấy quá thẹn a, đợi đến lúc lau trên người xong, đại thúc lại gội đầu cho Ninh Thư, sau cùng còn phun đầy thuốc khử trùng khắp người cô.
Ninh Thư: …
Khi dễ cô không nói chuyện được a.
Chờ đến lúc bận bịu xong, đại thúc ngồi ở bên cạnh Ninh Thư, thần sắc lười biếng hướng Ninh Thư nói: “Có nghĩ muốn đứng dậy.”
Ninh Thư liền vội vàng gật đầu, cô thật sự muốn, không muốn nằm trên bàn giải phẫu, loại cảm giác này thật sự quá thấm người, đặc biệt là trong tay đại thúc còn cầm dao giải phẫu lóe sáng, loại cảm giác này liền càng không tốt rồi.
“Hiện tại vẫn không thể.” Giáo Y đại thúc nói xong, đặt dao giải phẫu bên trong khay, phát ra âm thanh thanh thúy, sau đó lấy ra kim tiêm, trực tiếp đâm vào động mạch chủ của Ninh Thư, rút máu.
“Để tôi nhìn xem tình huống tế bào phân liệt hiện tại của cô.” Đại thúc hướng về ánh đèn, quan sát máu ở trong kim tiêm.
Ninh Thư: …
Đậu xanh rau má, ra tay có thể ôn nhu một chút hay không.
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Ninh Thư ngốc ở trong phòng thí nghiệm không biết bao lâu, mỗi ngày đều bị bỏ đói, nhưng lại không có bị chết đói, chỉ là cảm giác muốn ăn này rất tra tấn người.
Giáo Y đại thúc cầm ống nghiệm, nắm lấy cằm Ninh Thư rót vào trong miệng cô một ít chất lỏng, Ninh Thư chép miệng chậc lưỡi, không có mùi vị gì, đây là cái gì.
Ninh Thư cố gắng dùng ánh mắt mê ly của mình hỏi thăm Giáo Y đại thúc đây là cái gì? Sóng điện não của đại thúc rốt cuộc cũng có thể cùng Ninh Thư câu thông một lần, nói: “Đây là gen dịch.”
Ninh Thư: Phốc…
Cho cô con tang thi này uống gen dịch làm cái gì.
Giáo Y đại thúc cau mày, hỏi: “Không có cảm giác gì sao?”
Ninh Thư lắc đầu, cảm giác gì cũng không có a, chính là không quá đói bụng, không còn loại cảm giác đói bụng đến mức muốn chết muốn sống nữa.
Chẳng lẽ gen dịch này vẫn có nguồn năng lượng sao?
“Nhóc con, hiện tại sao rồi, hiện tại có cảm giác gì?” Giáo Y đại thúc lại hỏi.
Ninh Thư há to miệng, dùng khẩu hình nói cho Giáo Y đại thúc là mình không quá đói bụng.
“Phải hay không cảm thấy không có đói bụng như trước?” Giáo Y đại thúc suy đoán, Ninh Thư lập tức gật gật đầu.
Trên mặt Giáo Y đại thúc hiện vẻ đã hiểu ra, nói: “Khó trách tang thi cũng có hứng thú với gen dịch, tang thi cảm thấy hứng thú với con người, coi con người là thức ăn, có lẽ tang thi cũng muốn bổ sung gen trong cơ thể, biểu hiện trực quan chính là cực kỳ khát vọng con người.”
Ninh Thư: …
Nhà khoa học biến thái thật đáng sợ.
Vô luận là dị năng giả, hay là tang thi biến dị thì mục đích cuối cùng đều chính là muốn tiến hóa nhân
loại, Giáo Y đại thúc lại một lần nữa rót một ít gen dịch vào miệng Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy rất tuyệt, khống chế cơ thể so với trước kia dễ dàng hơn nhiều.
Giáo Y đại thúc cởi áo blouse trắng ra, mặc vào áo khoác màu đen, nhìn bộ dạng là muốn đi ra ngoài.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Giáo Y đại thúc, dùng ánh mắt dò hỏi chú đi đâu a.
Đại thúc nâng mắt kiếng gọng vàng trên sống mũi, hướng Ninh Thư nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, hảo hảo ở yên đó.”
Ninh Thư đưa mắt nhìn đại thúc, chú nhưng ngàn vạn phải trở về a.
Phòng thí nghiệm hết sức yên tĩnh, Ninh Thư nằm ở trên bàn giải phẫu, tay chân đều bị khóa lại, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu thê lương, khiến cho Ninh Thư đặc biệt không chịu được là, dường như sau khi biến thành tang thi, cô liền mất đi chức năng ngủ, cô muốn ngủ lại không ngủ được.
Mẹ nó mất ngủ thật sự quá thống khổ.
Không biết đã qua bao lâu, Giáo Y đại thúc mới trở về, mang về một nửa thi thể của nữ tử, một nửa cơ thể còn lại chắc là bị tang thi gặm mất, máu chảy đầm đìa, nhìn thấy miễn bàn có bao nhiêu ghê tởm.
Nhưng Giáo Y đại thúc lại mặt không biến sắc, trực tiếp đem thi thể đặt ở trên một cái bàn phẫu thuật khác, sau đó bắt đầu giải phẫu thi thể, thu thập vật mẫu.
Ninh Thư ở bên cạnh nhìn thấy, quả thực cũng muốn quỳ lạy đại thúc rồi, thần sắc đạm nhiên khiến Ninh Thư thiệt tình bội phục.
Chỉ là không biết đại thúc tìm được cỗ thi thể này từ nơi nào, hay là đoạt lấy từ dưới miệng tang thi.
Giáo Y đại thúc bắt đầu bận rộn công tác, thậm chí thu thập vật mẫu từ trên thi thể Lăng Tuyết đang ngâm, tiến hành so sánh.
Sau đó Ninh Thư chỉ có một mình nhàm chán mà nằm ở trên bàn giải phẫu, hiện tại điều Ninh Thư muốn làm nhất chính là đi tới đi lui một chút, nhưng đại thúc lại không có ý định thả cô ra.
Đại thúc, chú suy nghĩ nhiều, tôi mẹ nó một chút cũng không dám động vào ngón tay của chú.
Giáo Y đại thúc bận rộn rất lâu tựa hồ quên mất sự tồn tại của Ninh Thư, Ninh Thư ‘ha ha’ kêu hai tiếng xoát cảm giác tồn tại của mình một chút.
Nhưng Giáo Y đại thúc vẫn không để ý tới cô, Ninh Thư nhàm chán nhìn chằm chằm Giáo Y đại thúc, khuôn mặt lạnh lùng, cơ thể cao lớn, thật sự là nhân vật mê hoặc nhân tâm a.
Đại thúc cũng quá thần bí đi.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc đại thúc bận bịu cũng xong, đem nửa thi thể còn lại ném trong chất lỏng Formalin, rửa tay vô số lần, ăn một chút đồ vật sau đó hướng Ninh Thư nói: “Lần này lấy gen dịch chắt lọc từ dị năng giả thử một lần.”
Ninh Thư bị ép uống hết gen dịch chưa có trải qua kiểm nghiệm có hợp cách hay không, thời điểm uống xong có loại cảm giác như uống nước ớt cay, toàn bộ cổ họng đều nóng rát, từ khi biến thành tang thi
lúc sau, cảm nhận đau đớn liền rời xa cô.
Thời điểm uống gen dịch này, tê mỏi, có loại cảm giác uống a xít sunfuric, cô thật sự là một con chuột bạch đáng thương a.
Sau khi uống xong, Ninh Thư cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh không ít, tư duy cũng sinh động hơn nhiều, không hề giống phía trước vậy ngây thơ mờ mịt, mặc dù có ý thức, nhưng lại cảm giác đầu óc rất nặng.
Tạm thời không có biến hóa gì.
Đại thúc cũng không có hỏi, nằm trên bàn giải phẫu bên cạnh, ngủ.
Ninh Thư yên lặng nhìn đại thúc, đậu má, nhìn thấy người ta ngủ, mình lại không ngủ được, thiệt quá đau khổ.
Trong lòng Ninh Thư nghĩ đi nghĩ lại, kết quả nhắm mắt lại ngủ rồi, ngay cả Ninh Thư cũng không biết mình như thế nào ngủ được, trước đó vẫn luôn không ngủ được.
“Hoa Đóa Nhi, dậy.” Giáo Y đại thúc đẩy đẩy người Ninh Thư, Ninh Thư mở mắt, cả người đều ngây ngẩn, bởi vì bây giờ cô có thể nhìn rất rõ mọi thứ, mặt đại thúc vô cùng rõ ràng hiện ra ở trước mặt cô.
“Cảm thấy như thế nào.” Giáo Y đại thúc hỏi.
Ninh Thư gật gật đầu, cảm thấy thật thoải mái, Giáo Y đại thúc thấy động tác của Ninh Thư rất trôi chảy, không có như trước kia giống như người máy vậy cảm xúc lạnh nhạt, lại cầm gen dịch đổ vào trong miệng Ninh Thư.
“Thử một chút xem có thể nói chuyện hay không.” Đại thúc hướng Ninh Thư nói, một bên lại cầm vở đang ghi chép gì đó.
Ninh Thư há to miệng, hướng đại thúc lắc đầu, không thể nói chuyện.
Cảm thấy tang thi muốn nói chuyện thật không dễ dàng, tang thi công kích căn cứ trước kia cường đại như vậy cũng không biết nói chuyện, chỉ có thể tru lên giống như dã thú.
Giáo Y đại thúc thoáng cái liền cởi bỏ quần áo của Ninh Thư.
Ninh Thư: (⊙⊙)
Đại thúc, chú đây là muốn làm cái gì a?
Ninh Thư muốn biểu đạt bộ dáng giật mình, nhưng cơ bắp trên mặt lại không cho phép a.
Giáo Y đại thúc không để ý đến Ninh Thư, bưng nước thay Ninh Thư lau bụi bẩn trên người, loại cảm giác này cùng tẩy rửa ống nghiệm sau khi thí nghiệm không khác nhau mấy.
Biểu tình của đại thúc đạm mạc vô cùng, ngoài miệng hết sức ghét bỏ, “Chưa từng có gặp qua người dơ như vậy.”
Ninh Thư: …
Hiện tại cô là tang thi, đều còn phải chịu đựng chứng ưa sạch sẽ cấp độ nặng của đại thúc, gặp được đại thúc quả thực là đả kích không thể thừa nhận trong đời a.
Nhìn thấy đại thúc không e dè lau người cho cô, Ninh Thư cảm thấy quá thẹn a, đợi đến lúc lau trên người xong, đại thúc lại gội đầu cho Ninh Thư, sau cùng còn phun đầy thuốc khử trùng khắp người cô.
Ninh Thư: …
Khi dễ cô không nói chuyện được a.
Chờ đến lúc bận bịu xong, đại thúc ngồi ở bên cạnh Ninh Thư, thần sắc lười biếng hướng Ninh Thư nói: “Có nghĩ muốn đứng dậy.”
Ninh Thư liền vội vàng gật đầu, cô thật sự muốn, không muốn nằm trên bàn giải phẫu, loại cảm giác này thật sự quá thấm người, đặc biệt là trong tay đại thúc còn cầm dao giải phẫu lóe sáng, loại cảm giác này liền càng không tốt rồi.
“Hiện tại vẫn không thể.” Giáo Y đại thúc nói xong, đặt dao giải phẫu bên trong khay, phát ra âm thanh thanh thúy, sau đó lấy ra kim tiêm, trực tiếp đâm vào động mạch chủ của Ninh Thư, rút máu.
“Để tôi nhìn xem tình huống tế bào phân liệt hiện tại của cô.” Đại thúc hướng về ánh đèn, quan sát máu ở trong kim tiêm.
Ninh Thư: …
Đậu xanh rau má, ra tay có thể ôn nhu một chút hay không.
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Đánh giá:
Truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Story
Chương 110: Truy tìm đại BOSS mạt thế (21)
9.5/10 từ 19 lượt.